Chương 114
Vụ Thỉ Dực
19/02/2014
Sở Bá Ninh bệnh.
Phong hàn cùng sốt cao, làm cho nam nhân kiên cường này thoáng chốc suy sụp.
A Nan chưa từng nghĩ tới nam nhân kiên cường nghiêm túc, dường như cả thế giới không có chuyện gì có thể đánh ngã hắn, cũng sẽ có một ngày ốm yếu nằm trên giường, ý thức mơ hồ, phản ứng chậm chạp, hoàn toàn không còn khí thế mạnh mẽ làm người ta không dám nhìn thẳng.
Một Sở Bá Ninh bệnh tật như vậy làm cho lòng nàng lập tức trở nên mềm mại và ôn nhu.
******
Buổi sáng khi đi ra ngoài, A Nan theo thường lệ cùng ăn sáng với trượng phu và con gái, rồi tiễn trượng phu ra cửa thượng triều, lại chỉnh trang y phục cho con gái rồi đưa con tới chỗ bốn nghệ sư cầm kỳ thư họa học tập, tiếp tới đến ôm con trai nhỏ đang ầm ĩ tới uy bữa sáng, tránh cho hắn luôn đánh rơi chén, ném thìa lung tung.
A Nan bây giờ rất bận, một ngày ngoài xử lý nội vụ trong Vương phủ, còn phải quản giáo đứa con quá mức hoạt bát. Đặc biệt là con gái bắt đầu học tài nghệ nữ tử thời này cần học, con trai không có phụ thân nghiêm túc và tỷ tỷ trấn áp, căn bản không sợ mẫu thân là nàng, mỗi ngày quậy nàng.
Hôm nay, A Nan xử lý hết việc trong phủ, đi tìm tiểu Bạch Bạch đang ch tìm ở núi giả trong viện, vừa tính dỗ bé ra ngoài, đột nhiên An ma ma đi tới, lo lắng nói: “Vương phi, người trong cung đến nói Vương gia bệnh rồi, đang trên đường trở về.”
A Nan vừa nghe, đứng bật dậy, lo lắng hỏi han: “Bệnh gì? Thái y đã bắt mạch chưa?”
“Đã xem qua, Vương gia bị phong hàn thêm sốt cao, thái y trong cung đã viết phương thuốc. Hoàng thương vốn muốn Vương gia ở trong cung nghỉ ngơi, nhưng Vương gia kiên trì trở về.”
A Nan nghe thế lo lắng bớt đi chút ít, nhưng vẫn lo, vội vã phân phó nha hoàn ma ma chuẩn bị trước túi chườm đá, nước và thuốc này nọ, mình thì xoay người nói với tiểu bánh bao đang trốn trong sơn động: “Bạch Bạch, phụ thân bị bệnh, nhanh lên ra đây cùng nương chăm sóc phụ thân.”
Bánh bao nhỏ mở to đôi mắt đen nhìn nàng, nghiêng đầu, không hiểu “bị bệnh” là gì.
“Phụ thân bị bệnh, sẽ đau a, Bạch Bạch không đi chăm sóc phụ thân sao?” A Nan bày ra biểu tình rất đau rất đau, “Đau như Bạch Bạch bị ngã vậy.”
Bánh bao nhỏ xem hiểu biểu tình đau đớn kia, lập tức lạch bạch lạch bạch chạy ra, bổ nhào vào lòng nành, thanh âm trong trẻo nói: “Phụ thân, muốn, phụ thân ~~”
“Được được được, mang con đi tìm cha nha.” A Nan lấy khăn tay giúp bé lau bàn tay nhỏ dính bùn, ôm bé đi về phía cửa.
Vừa tới cửa liền thấy một cỗ kiệu tiến vào. Đi theo kiệu là Mộc Viên Nhi thần sắc lo lắng.
Thấy A Nan đến, kiệu phu dừng lại, sau đó Mộc Viên Nhi nhanh chóng xốc mành lên, bên trong là nam nhân đang dựa vào kiệu nhắm mắt dưỡng thần, khuôn mặt trắng noãn như cũ nghiêm túc, chỉ là hai gò má ửng đỏ bất thường, mím chặt đôi môi khô ráo, thần sắc trắng nhợt nhạt. Đôi mày kiếm thon dài hơi nhíu lại, dường như rất khó chịu.
Cảm giác được kiệu ngừng, nam nhân mở mắt, đôi mắt đen không trong trẻolạnh lùng như bình thường, có chút mờ mịt. Khi thấy rõ nử tử đang lo lắng đứng trước kiệu, mới yếu ớt cười, nhẹ gọi: “A Nan.”
A Nan có chút cay mắt, cũng mỉm cười.
“ bánh bao nhỏ vươn tay muốn nhào vào trong kiệu.
A Nan vội ôm lấy tiểu tổ tông này không cho hắn vào. Tiểu hài tử còn yếu, sức đề kháng kém người trưởng thành, lỡ như bị lây bệnh sẽ không tốt. A Nan phân phó kiệu phu nâng kiệu đến nhà giữa, mình ôm tiểu bánh bao ủy khuất vừa đi vừa dỗ, để hắn khỏi náo loạn.
Tới cửa nhà giữa, A Nan dìu hắn xuống kiệu đến bên giường, hầu hạ hắn nằm xuống, vừa sờ trán hắn liền bị nhiệt độ của hắn dọa. Nơi này không có nhiệt kế, nhưng nàng cảm thấy nhiệt độ cỡ này ít nhất là hơn ba mươi chín độ a.
“Xuân Đào, túi chườm đá lấy đến chưa? Ai da, Bạch Bạch, đi qua một bên chơi nha, nương đang bận….” A Nan gấp gáp hô, sau đó ra hiệu bà vú ôm tiểu bánh bao như cái đuôi qua một bên.
Bánh bao nhỏ dùng tay bám vào bên giường, quật cường không chịu rời đi, thậm chí trừng mắt nhìn A Nan, quệt miệng nói: “Nương, hư!”
A Nan nghẹn lời, mình sao mà hư nha? Hư chỗ nào chứ? Ngươi cái tên nhóc con, cái gì cũng không hiểu, lại không biết xấu hổ nói nàng hư. Tiểu bánh bao còn nhỏ, người trong phòng đi tới đi lui, sao để ý được tên nhóc con nhỏ xíu này? Lỡ bất cẩn làm hắn ngã thì không tốt.
Xuân Đào nhanh chóng đem túi chườm đá đến, A Nan quyết định quăng tiểu bánh bao kiêu ngạo đáng yêu qua một bên trước, lo cho phụ thân của bánh bao nhỏ trước đã.
A Nan nhận túi chườm đá, ngồi xuống bên giường, đặt túi chườm lên trán Sở Bá Ninh, dịu dàng hỏi: “Vương gia, chàng thấy sao?”
Sở Bá Ninh hơi mở mắt, ánh mắt vẫn hơi mịt mờ, cười cười với nàng, nói: “Đừng lo, bổn vương không sao……..”
Không sao mới là lạ.
A Nan bĩu môi, lười cáu với người nào đó luôn thích tự gánh vác mọi thứ, tự trách mình: “Vương gia, đều do thiếp không tốt, hôm nay trước khi chàng đi cũng không phát hiện chàng bị bệnh…….”
“Không trách nàng!” Sở Bá Ninh ngắt lời nàng, “Sáng nay lúc ra ngoài còn khỏe, lúc xuống xe hứng gió nên mới nhiễm phong hàn….. khụ khụ khụ…..” còn chưa nói xong, hắn đã ho khan.
Như Lam vội đi rót chén nước, A Nan cẩn thận uy hắn uống, thấy hắn sắc mặt tái nhợt mệt mỏi, lòng đau khó diễn tả thành lời.
A Nan nhớ như in Đế sư ngày trước khi Sở Bá Ninh mười tuổi, từng bình luận về Sở Bá Ninh: Túc vương người này, dung mạo tuấn tú, tính tình nghiêm cẩn, làm việc chừng mực, nghiêm chỉnh không lơi, là rường cột vì nước vì dân. Rường cột, tức lương tài (người tài lương thiện), là lương tài vì nước vì dân. Hắn, quả thật có năng lực đó, vì đất nước này làm rất nhiều chuyện.
Vì nước vì dân, bốn chữ này thật vĩ đại, cũng rất nặng nề. Cả đời Sở Bá Ninh, có lẽ sẽ vì bốn chữ này, cúc cung tận tụy, không quản gian khổ. Vì thế, đây cũng là điểm rất nhiều đại thần đương triều kính nể hắn.
Nên mỗi lần thấy hắn vất vả, lòng A Nan luôn nổi lên cảm giác thương tiếc chua xót, vì trượng phu mà tự hào, cũng vì hắn vất vả lao lực mà đau lòng. Nàng luôn nghĩ, mình phải ngoan một chút, chín chắn một chút, quản lý tốt vương phủ, không để hắn vì mình mà lo lắng chuyện trong phủ. Cũng hy vọng hắn trong sự bận rộn, dừng một lát, thả lỏng chính mình.
Lần này, bệnh tới đột nhiên vậy, A Nan kỳ thật biết sơ qua nguyên nhân. Gần đây bên Nam Di có động tĩnh khác thường, Hoàng đế liên tiếp gọi đại thần đến thương nghị, Sở Bá Ninh là một trong các quân cơ đại thần, đương nhiên không thể thiếu hắn. Hơn nữa Sùng Đức Hoàng đế vô cùng tin tưởng Sở Bá Ninh, rất nhiều chuyện cơ mật đều tìm Túc vương thương nghị quyết định. Đoạn thời gian này, Sở Bá Ninh bận đến cả thời gian ăn cơm cũng không có. Bận rộn như vậy, không có nghỉ ngơi đầy đủ, lại sắp đến lúc giao mùa xuân hè, rất dễ sầu lo đa cảm, liền đổ bệnh.
“Vương gia, chàng nghỉ ngơi một chút, thuốc sắc xong thiếp sẽ gọi chàng.” A Nan ôn nhu nói.
Sở Bá Ninh vươn tay nắm tay nàng, gật đầu nhắm mắt lại.
A Nan để hắn nắm, độ ấm của tay hắn cao hơn bình thường rất nhiều, ấm áp, tay hắn có vài vết chai thô ráp, đó là hắn quanh năm suốt tháng trui rèn tích lũy mà ra. Mỗi lần bàn tay to của hắn cầm tay mình, nàng luôn cảm thấy vô cùng an tâm.
Nơi khiến lòng bình yên là quê hương của chúng ta.
Nơi có hắn, chính là nơi nàng muốn trở về.
Một lát sau, A Nan lấy túi chườm đá ra, cho người giặt sạch khăn lông ướt tới đắp lên trán hắn
Tiểu bánh bao Bạch Bạch nằm bò ở mép giường, căn bản không chịu ngồi yên, chốc thì dài cổ nhìn, khi thì nhón chân muốn trèo lên giường, lúc thì bò qua chỗ A Nan. Bất quá sau khi A Nan nói: “Phụ thân bị bệnh, Bạch Bạch không được ầm ĩ phụ thân”, bánh bao nhỏ lại rất ngoan, không ầm ĩ quậy người.
A Nan thực vui mừng, các con nàng đều là đứa bé ngoan hiếu thuận cha mẹ.
Như Lam bưng thuốc vào, phía sau còn có một tiểu bánh bao mặt hồng hồng do chạy vội, xa hơn là một tiểu nam hài trầm mặc không nhanh không chậm theo sát.
Bánh bao nhỏ Sở Sở vừa tới liền nhíu mày đi về phía giường, khẽ gọi “nương”, rồi dùng ánh mắt lo lắng nhìn phụ thân trên giường. Đại khái là ở trong lòng tiểu Sở Sở, chưa từng thấy qua phụ thân nghiêm túc mạnh mẽ lại suy yếu như vậy, nhất thời cảm thấy rất khó tin, cũng rất lo lắng.
“Sao lại chạy gấp vậy? Hết giờ học rồi?” A Nan lấy khăn giúp Sở Sở lau mồ hôi trên trán, bảo Như Lam để thuốc đó trước, đợi thuốc nguội chút rồi mới gọi Sở Bá Ninh dậy uống.
“Tỷ tỷ ~~” tiểu bánh bao Sở Tê Bạch nhào qua, ôm tiểu Sở Sở.
Tiểu Sở Sở xoa đầu đệ đệ, cắn môi, nghiêm túc nói: “Phụ thân bị bệnh, Sở Sở lo lắng, tiên sinh cho Sở Sở tan học sớm.” Nói xong, đến gần giường nhìn phụ thân, nhỏ giọng hỏi: “Nương, phụ thân đỡ hơn chưa?”
A Nan không muốn tiểu tử này quá lo lắng, cười gật đầu: “Uống thuốc sẽ khỏe, Sở Sở không cần lo lắng.”
“Vâng ~~”
Tiểu Sở Sở cũng có khi bị bệnh, bệnh sẽ phải uống thuốc rất đăng, lập tức nhíu mày. Song bé cũng hiểu đạo lý “thuốc đắng dã tật” – đương nhiên là Sở Bá Ninh dạy, A Nan chỉ biết lời ngon tiếng ngọt dỗ dành, dạy con này nọ toàn quyền giao cho cha chúng – phải uống thuốc thì thân thể mới khỏe được.
Tiểu Sở Sở vươn tay nhỏ đến sờ sờ mặt nam nhân đang nằm trên giường, khi bé bệnh, nương cũng xoa bé như vậy. Ai ngờ vừa mới đụng vào, nam nhân trên giường lập tức mở to mắt, thấy ba người trước giường, sửng sốt, sau đó vươn tay, xoa đầu “Phụ thân ~~”
“Cha ~~”
Hai tiểu bánh bao non nớt gọi, đồng thời ngây ngô cười với hắn.
A Nan thấy hắn tỉnh, cười nói: “Vương gia, nên uống thuốc rồi.” Dứt lời, cho nha hoàn bưng bát thuốc còn phả ra hơi nóng đến.
A Nan nhận thuốc, thử độ ấm, vừa vặn, liền đỡ Sở Bá Ninh dậy cho hắn uống thuốc.
Sở Bá Ninh mặt không biến sắc uống hết chén thuốc đông y đen như mực, sau đó giương mắt nhìn ba khuôn mặt nhăn thành một đoàn ở trước giường, cứ như đang thấy đắng thay cho hắn. Sở Bá Ninh hơi buồn cười, khi A Nan gấp gáp rót nước cho hắn súc miệng, tiểu Sở Sở cũng cầm mứt hoa quả đem qua.
“Cha, mứt quả ~~” tiểu Sở Sở đưa mứt quả qua.
Sở Bá Ninh không thích đồ ngọt, bất quá là hiếu tâm của con gái, cũng ăn tượng trưng một miếng, khi vị ngọt lan tràn trong miệng, hắn không khỏi khẽ nhíu mày.
A Nan nhịn cười, nàng biết vì sao hắn nhíu mày. Có điều hai tiểu bánh bao đang nhìn chằm chằm, hắn không thích cũng không biểu lộ ra, làm cho tiểu nhi tử nghĩ phụ thân thích mứt hoa quả, lại túm một miếng đưa qua, đôi mắt mong chờ nhìn Sở Bá Ninh, chờ hắn ăn.
Sở Bá Ninh nhìn A Nan, ý bảo nàng “giải quyết” con mình.
A Nan bĩu môi, hắn làm người tốt, còn người xấu để mình làm, chẳng lẽ nhìn nàng giống loại mẹ hư hỏng chuyên lừa dối con mình lắm sao?
Lừa gạt xong tiểu bánh bao hiếu thảo, A Nan chuẩn bị đuổi chúng ra ngoài cho Sở Bá Ninh nghỉ ngơi, ai ngờ lại thấy tiểu nhi tử bắt đầu cởi quần áo.
“Bạch Bạch, con làm gì vậy?” A Nan hỏi.
Tiểu bánh bao lưu loát cởi quần áo, chỉ còn cái khố nhỏ, sau đó hự hự trèo lên giường, chui vào trong chăn, núp vào lồng ngực của Sở Bá Ninh, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp. Một loạt động tác này vô cùng nhanh nhẹn lẹ làng, làm cho người ta phản ứng không kịp.
“Bạch Bạch, giúp, phụ thân, ấm.” tiểu bánh bao cố gắng nhả từng chữ biểu đạt ý tứ của mình.
Tiểu Sở Sở nghe hiểu, giải thích với A Nan: “Nương, phụ thân bệnh,lạnh, đệ đệ tự mình sưởi ấm giúp phụ thân.”
A Nan đỡ trán, dở khóc dở cười: “Các con nghe ai nói thế…….” Tuy khi A Nan phát sốt, quả thật có người sưởi ấm giúp, nhưng là khi ở bên ngoài không có điều kiện mới làm thế. Đây là ở nhà, chăn gối, thuốc uống đầy đủ a?
Tiểu Sở Sở thành thật nói: “Thái y gia gia nói.”
Tiểu bánh bao Bạch Bạch gật đầu lia lịa, phụ họa lời nói của tỷ tỷ.
Sở Bá Ninh cũng buồn cười, lại băn khoăn, sợ mình lây bệnh cho con sẽ không tốt, liền đem con trai không chịu dậy xách ra, giao cho con gái phụ trách thuyết giáo.
Tiểu Sở Sở nghe mẫu thân nói không cần làm như vậy, chỉ cần để phụ thân nghỉ ngơi một chút là tốt rồi, vì thế đành tiếc nuối lôi tiểu đệ đệ đã được bà vú mặc quần áo lại muốn cởi ra rời khỏi phòng, chuẩn bị giảng giải cho đệ đệ.
A Nan nhìn tiểu Sở Sở dắt đệ đệ, sau đuôi là Trăn lặng lẽ đi theo, ba tiểu bánh bao cùng biến mất, không khỏi lắc đầu bật cười.
“Được rồi, Vương gia, bọn chúng đi rồi, chàng nghỉ ngơi đi.” A Nan giúp hắn đắp chăn cẩn thận.
Sở Bá Ninh nhìn nàng, đôi mắt đen in bóng hình nàng.
A Nan nhịn cười, hôn lên môi hắn, nói: “Vương gia, thiếp ở đây cùng chàng.” Mặc kệ ở ngoài nam nhân này mạnh mẽ thế nào, nhưng khi ở bên nàng, luôn làm cho nàng cảm thấy hắn vừa đáng thương vừa đáng yêu, lòng yêu vô cùng.
Sở Bá Ninh chuyển mắt, nghiêm túc nói: “Đừng hôn, sẽ lây bệnh cho nàng.”
A Nan cười rộ lên, “Không sao không sao, thiếp khỏe như trâu đó nha ~~ chàng mau ngủ đi, nếu không thiếp sẽ hôn chàng nữa ~~”
Sở Bá Ninh dường như hơi bất đắc dĩ, nhưng ngửi được mùi hương quen thuộc trên người nàng, thể xác và tinh thần đang căng thẳng đều buông lỏng, chốc lát sau liền ngủ.
Phong hàn cùng sốt cao, làm cho nam nhân kiên cường này thoáng chốc suy sụp.
A Nan chưa từng nghĩ tới nam nhân kiên cường nghiêm túc, dường như cả thế giới không có chuyện gì có thể đánh ngã hắn, cũng sẽ có một ngày ốm yếu nằm trên giường, ý thức mơ hồ, phản ứng chậm chạp, hoàn toàn không còn khí thế mạnh mẽ làm người ta không dám nhìn thẳng.
Một Sở Bá Ninh bệnh tật như vậy làm cho lòng nàng lập tức trở nên mềm mại và ôn nhu.
******
Buổi sáng khi đi ra ngoài, A Nan theo thường lệ cùng ăn sáng với trượng phu và con gái, rồi tiễn trượng phu ra cửa thượng triều, lại chỉnh trang y phục cho con gái rồi đưa con tới chỗ bốn nghệ sư cầm kỳ thư họa học tập, tiếp tới đến ôm con trai nhỏ đang ầm ĩ tới uy bữa sáng, tránh cho hắn luôn đánh rơi chén, ném thìa lung tung.
A Nan bây giờ rất bận, một ngày ngoài xử lý nội vụ trong Vương phủ, còn phải quản giáo đứa con quá mức hoạt bát. Đặc biệt là con gái bắt đầu học tài nghệ nữ tử thời này cần học, con trai không có phụ thân nghiêm túc và tỷ tỷ trấn áp, căn bản không sợ mẫu thân là nàng, mỗi ngày quậy nàng.
Hôm nay, A Nan xử lý hết việc trong phủ, đi tìm tiểu Bạch Bạch đang ch tìm ở núi giả trong viện, vừa tính dỗ bé ra ngoài, đột nhiên An ma ma đi tới, lo lắng nói: “Vương phi, người trong cung đến nói Vương gia bệnh rồi, đang trên đường trở về.”
A Nan vừa nghe, đứng bật dậy, lo lắng hỏi han: “Bệnh gì? Thái y đã bắt mạch chưa?”
“Đã xem qua, Vương gia bị phong hàn thêm sốt cao, thái y trong cung đã viết phương thuốc. Hoàng thương vốn muốn Vương gia ở trong cung nghỉ ngơi, nhưng Vương gia kiên trì trở về.”
A Nan nghe thế lo lắng bớt đi chút ít, nhưng vẫn lo, vội vã phân phó nha hoàn ma ma chuẩn bị trước túi chườm đá, nước và thuốc này nọ, mình thì xoay người nói với tiểu bánh bao đang trốn trong sơn động: “Bạch Bạch, phụ thân bị bệnh, nhanh lên ra đây cùng nương chăm sóc phụ thân.”
Bánh bao nhỏ mở to đôi mắt đen nhìn nàng, nghiêng đầu, không hiểu “bị bệnh” là gì.
“Phụ thân bị bệnh, sẽ đau a, Bạch Bạch không đi chăm sóc phụ thân sao?” A Nan bày ra biểu tình rất đau rất đau, “Đau như Bạch Bạch bị ngã vậy.”
Bánh bao nhỏ xem hiểu biểu tình đau đớn kia, lập tức lạch bạch lạch bạch chạy ra, bổ nhào vào lòng nành, thanh âm trong trẻo nói: “Phụ thân, muốn, phụ thân ~~”
“Được được được, mang con đi tìm cha nha.” A Nan lấy khăn tay giúp bé lau bàn tay nhỏ dính bùn, ôm bé đi về phía cửa.
Vừa tới cửa liền thấy một cỗ kiệu tiến vào. Đi theo kiệu là Mộc Viên Nhi thần sắc lo lắng.
Thấy A Nan đến, kiệu phu dừng lại, sau đó Mộc Viên Nhi nhanh chóng xốc mành lên, bên trong là nam nhân đang dựa vào kiệu nhắm mắt dưỡng thần, khuôn mặt trắng noãn như cũ nghiêm túc, chỉ là hai gò má ửng đỏ bất thường, mím chặt đôi môi khô ráo, thần sắc trắng nhợt nhạt. Đôi mày kiếm thon dài hơi nhíu lại, dường như rất khó chịu.
Cảm giác được kiệu ngừng, nam nhân mở mắt, đôi mắt đen không trong trẻolạnh lùng như bình thường, có chút mờ mịt. Khi thấy rõ nử tử đang lo lắng đứng trước kiệu, mới yếu ớt cười, nhẹ gọi: “A Nan.”
A Nan có chút cay mắt, cũng mỉm cười.
“ bánh bao nhỏ vươn tay muốn nhào vào trong kiệu.
A Nan vội ôm lấy tiểu tổ tông này không cho hắn vào. Tiểu hài tử còn yếu, sức đề kháng kém người trưởng thành, lỡ như bị lây bệnh sẽ không tốt. A Nan phân phó kiệu phu nâng kiệu đến nhà giữa, mình ôm tiểu bánh bao ủy khuất vừa đi vừa dỗ, để hắn khỏi náo loạn.
Tới cửa nhà giữa, A Nan dìu hắn xuống kiệu đến bên giường, hầu hạ hắn nằm xuống, vừa sờ trán hắn liền bị nhiệt độ của hắn dọa. Nơi này không có nhiệt kế, nhưng nàng cảm thấy nhiệt độ cỡ này ít nhất là hơn ba mươi chín độ a.
“Xuân Đào, túi chườm đá lấy đến chưa? Ai da, Bạch Bạch, đi qua một bên chơi nha, nương đang bận….” A Nan gấp gáp hô, sau đó ra hiệu bà vú ôm tiểu bánh bao như cái đuôi qua một bên.
Bánh bao nhỏ dùng tay bám vào bên giường, quật cường không chịu rời đi, thậm chí trừng mắt nhìn A Nan, quệt miệng nói: “Nương, hư!”
A Nan nghẹn lời, mình sao mà hư nha? Hư chỗ nào chứ? Ngươi cái tên nhóc con, cái gì cũng không hiểu, lại không biết xấu hổ nói nàng hư. Tiểu bánh bao còn nhỏ, người trong phòng đi tới đi lui, sao để ý được tên nhóc con nhỏ xíu này? Lỡ bất cẩn làm hắn ngã thì không tốt.
Xuân Đào nhanh chóng đem túi chườm đá đến, A Nan quyết định quăng tiểu bánh bao kiêu ngạo đáng yêu qua một bên trước, lo cho phụ thân của bánh bao nhỏ trước đã.
A Nan nhận túi chườm đá, ngồi xuống bên giường, đặt túi chườm lên trán Sở Bá Ninh, dịu dàng hỏi: “Vương gia, chàng thấy sao?”
Sở Bá Ninh hơi mở mắt, ánh mắt vẫn hơi mịt mờ, cười cười với nàng, nói: “Đừng lo, bổn vương không sao……..”
Không sao mới là lạ.
A Nan bĩu môi, lười cáu với người nào đó luôn thích tự gánh vác mọi thứ, tự trách mình: “Vương gia, đều do thiếp không tốt, hôm nay trước khi chàng đi cũng không phát hiện chàng bị bệnh…….”
“Không trách nàng!” Sở Bá Ninh ngắt lời nàng, “Sáng nay lúc ra ngoài còn khỏe, lúc xuống xe hứng gió nên mới nhiễm phong hàn….. khụ khụ khụ…..” còn chưa nói xong, hắn đã ho khan.
Như Lam vội đi rót chén nước, A Nan cẩn thận uy hắn uống, thấy hắn sắc mặt tái nhợt mệt mỏi, lòng đau khó diễn tả thành lời.
A Nan nhớ như in Đế sư ngày trước khi Sở Bá Ninh mười tuổi, từng bình luận về Sở Bá Ninh: Túc vương người này, dung mạo tuấn tú, tính tình nghiêm cẩn, làm việc chừng mực, nghiêm chỉnh không lơi, là rường cột vì nước vì dân. Rường cột, tức lương tài (người tài lương thiện), là lương tài vì nước vì dân. Hắn, quả thật có năng lực đó, vì đất nước này làm rất nhiều chuyện.
Vì nước vì dân, bốn chữ này thật vĩ đại, cũng rất nặng nề. Cả đời Sở Bá Ninh, có lẽ sẽ vì bốn chữ này, cúc cung tận tụy, không quản gian khổ. Vì thế, đây cũng là điểm rất nhiều đại thần đương triều kính nể hắn.
Nên mỗi lần thấy hắn vất vả, lòng A Nan luôn nổi lên cảm giác thương tiếc chua xót, vì trượng phu mà tự hào, cũng vì hắn vất vả lao lực mà đau lòng. Nàng luôn nghĩ, mình phải ngoan một chút, chín chắn một chút, quản lý tốt vương phủ, không để hắn vì mình mà lo lắng chuyện trong phủ. Cũng hy vọng hắn trong sự bận rộn, dừng một lát, thả lỏng chính mình.
Lần này, bệnh tới đột nhiên vậy, A Nan kỳ thật biết sơ qua nguyên nhân. Gần đây bên Nam Di có động tĩnh khác thường, Hoàng đế liên tiếp gọi đại thần đến thương nghị, Sở Bá Ninh là một trong các quân cơ đại thần, đương nhiên không thể thiếu hắn. Hơn nữa Sùng Đức Hoàng đế vô cùng tin tưởng Sở Bá Ninh, rất nhiều chuyện cơ mật đều tìm Túc vương thương nghị quyết định. Đoạn thời gian này, Sở Bá Ninh bận đến cả thời gian ăn cơm cũng không có. Bận rộn như vậy, không có nghỉ ngơi đầy đủ, lại sắp đến lúc giao mùa xuân hè, rất dễ sầu lo đa cảm, liền đổ bệnh.
“Vương gia, chàng nghỉ ngơi một chút, thuốc sắc xong thiếp sẽ gọi chàng.” A Nan ôn nhu nói.
Sở Bá Ninh vươn tay nắm tay nàng, gật đầu nhắm mắt lại.
A Nan để hắn nắm, độ ấm của tay hắn cao hơn bình thường rất nhiều, ấm áp, tay hắn có vài vết chai thô ráp, đó là hắn quanh năm suốt tháng trui rèn tích lũy mà ra. Mỗi lần bàn tay to của hắn cầm tay mình, nàng luôn cảm thấy vô cùng an tâm.
Nơi khiến lòng bình yên là quê hương của chúng ta.
Nơi có hắn, chính là nơi nàng muốn trở về.
Một lát sau, A Nan lấy túi chườm đá ra, cho người giặt sạch khăn lông ướt tới đắp lên trán hắn
Tiểu bánh bao Bạch Bạch nằm bò ở mép giường, căn bản không chịu ngồi yên, chốc thì dài cổ nhìn, khi thì nhón chân muốn trèo lên giường, lúc thì bò qua chỗ A Nan. Bất quá sau khi A Nan nói: “Phụ thân bị bệnh, Bạch Bạch không được ầm ĩ phụ thân”, bánh bao nhỏ lại rất ngoan, không ầm ĩ quậy người.
A Nan thực vui mừng, các con nàng đều là đứa bé ngoan hiếu thuận cha mẹ.
Như Lam bưng thuốc vào, phía sau còn có một tiểu bánh bao mặt hồng hồng do chạy vội, xa hơn là một tiểu nam hài trầm mặc không nhanh không chậm theo sát.
Bánh bao nhỏ Sở Sở vừa tới liền nhíu mày đi về phía giường, khẽ gọi “nương”, rồi dùng ánh mắt lo lắng nhìn phụ thân trên giường. Đại khái là ở trong lòng tiểu Sở Sở, chưa từng thấy qua phụ thân nghiêm túc mạnh mẽ lại suy yếu như vậy, nhất thời cảm thấy rất khó tin, cũng rất lo lắng.
“Sao lại chạy gấp vậy? Hết giờ học rồi?” A Nan lấy khăn giúp Sở Sở lau mồ hôi trên trán, bảo Như Lam để thuốc đó trước, đợi thuốc nguội chút rồi mới gọi Sở Bá Ninh dậy uống.
“Tỷ tỷ ~~” tiểu bánh bao Sở Tê Bạch nhào qua, ôm tiểu Sở Sở.
Tiểu Sở Sở xoa đầu đệ đệ, cắn môi, nghiêm túc nói: “Phụ thân bị bệnh, Sở Sở lo lắng, tiên sinh cho Sở Sở tan học sớm.” Nói xong, đến gần giường nhìn phụ thân, nhỏ giọng hỏi: “Nương, phụ thân đỡ hơn chưa?”
A Nan không muốn tiểu tử này quá lo lắng, cười gật đầu: “Uống thuốc sẽ khỏe, Sở Sở không cần lo lắng.”
“Vâng ~~”
Tiểu Sở Sở cũng có khi bị bệnh, bệnh sẽ phải uống thuốc rất đăng, lập tức nhíu mày. Song bé cũng hiểu đạo lý “thuốc đắng dã tật” – đương nhiên là Sở Bá Ninh dạy, A Nan chỉ biết lời ngon tiếng ngọt dỗ dành, dạy con này nọ toàn quyền giao cho cha chúng – phải uống thuốc thì thân thể mới khỏe được.
Tiểu Sở Sở vươn tay nhỏ đến sờ sờ mặt nam nhân đang nằm trên giường, khi bé bệnh, nương cũng xoa bé như vậy. Ai ngờ vừa mới đụng vào, nam nhân trên giường lập tức mở to mắt, thấy ba người trước giường, sửng sốt, sau đó vươn tay, xoa đầu “Phụ thân ~~”
“Cha ~~”
Hai tiểu bánh bao non nớt gọi, đồng thời ngây ngô cười với hắn.
A Nan thấy hắn tỉnh, cười nói: “Vương gia, nên uống thuốc rồi.” Dứt lời, cho nha hoàn bưng bát thuốc còn phả ra hơi nóng đến.
A Nan nhận thuốc, thử độ ấm, vừa vặn, liền đỡ Sở Bá Ninh dậy cho hắn uống thuốc.
Sở Bá Ninh mặt không biến sắc uống hết chén thuốc đông y đen như mực, sau đó giương mắt nhìn ba khuôn mặt nhăn thành một đoàn ở trước giường, cứ như đang thấy đắng thay cho hắn. Sở Bá Ninh hơi buồn cười, khi A Nan gấp gáp rót nước cho hắn súc miệng, tiểu Sở Sở cũng cầm mứt hoa quả đem qua.
“Cha, mứt quả ~~” tiểu Sở Sở đưa mứt quả qua.
Sở Bá Ninh không thích đồ ngọt, bất quá là hiếu tâm của con gái, cũng ăn tượng trưng một miếng, khi vị ngọt lan tràn trong miệng, hắn không khỏi khẽ nhíu mày.
A Nan nhịn cười, nàng biết vì sao hắn nhíu mày. Có điều hai tiểu bánh bao đang nhìn chằm chằm, hắn không thích cũng không biểu lộ ra, làm cho tiểu nhi tử nghĩ phụ thân thích mứt hoa quả, lại túm một miếng đưa qua, đôi mắt mong chờ nhìn Sở Bá Ninh, chờ hắn ăn.
Sở Bá Ninh nhìn A Nan, ý bảo nàng “giải quyết” con mình.
A Nan bĩu môi, hắn làm người tốt, còn người xấu để mình làm, chẳng lẽ nhìn nàng giống loại mẹ hư hỏng chuyên lừa dối con mình lắm sao?
Lừa gạt xong tiểu bánh bao hiếu thảo, A Nan chuẩn bị đuổi chúng ra ngoài cho Sở Bá Ninh nghỉ ngơi, ai ngờ lại thấy tiểu nhi tử bắt đầu cởi quần áo.
“Bạch Bạch, con làm gì vậy?” A Nan hỏi.
Tiểu bánh bao lưu loát cởi quần áo, chỉ còn cái khố nhỏ, sau đó hự hự trèo lên giường, chui vào trong chăn, núp vào lồng ngực của Sở Bá Ninh, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp. Một loạt động tác này vô cùng nhanh nhẹn lẹ làng, làm cho người ta phản ứng không kịp.
“Bạch Bạch, giúp, phụ thân, ấm.” tiểu bánh bao cố gắng nhả từng chữ biểu đạt ý tứ của mình.
Tiểu Sở Sở nghe hiểu, giải thích với A Nan: “Nương, phụ thân bệnh,lạnh, đệ đệ tự mình sưởi ấm giúp phụ thân.”
A Nan đỡ trán, dở khóc dở cười: “Các con nghe ai nói thế…….” Tuy khi A Nan phát sốt, quả thật có người sưởi ấm giúp, nhưng là khi ở bên ngoài không có điều kiện mới làm thế. Đây là ở nhà, chăn gối, thuốc uống đầy đủ a?
Tiểu Sở Sở thành thật nói: “Thái y gia gia nói.”
Tiểu bánh bao Bạch Bạch gật đầu lia lịa, phụ họa lời nói của tỷ tỷ.
Sở Bá Ninh cũng buồn cười, lại băn khoăn, sợ mình lây bệnh cho con sẽ không tốt, liền đem con trai không chịu dậy xách ra, giao cho con gái phụ trách thuyết giáo.
Tiểu Sở Sở nghe mẫu thân nói không cần làm như vậy, chỉ cần để phụ thân nghỉ ngơi một chút là tốt rồi, vì thế đành tiếc nuối lôi tiểu đệ đệ đã được bà vú mặc quần áo lại muốn cởi ra rời khỏi phòng, chuẩn bị giảng giải cho đệ đệ.
A Nan nhìn tiểu Sở Sở dắt đệ đệ, sau đuôi là Trăn lặng lẽ đi theo, ba tiểu bánh bao cùng biến mất, không khỏi lắc đầu bật cười.
“Được rồi, Vương gia, bọn chúng đi rồi, chàng nghỉ ngơi đi.” A Nan giúp hắn đắp chăn cẩn thận.
Sở Bá Ninh nhìn nàng, đôi mắt đen in bóng hình nàng.
A Nan nhịn cười, hôn lên môi hắn, nói: “Vương gia, thiếp ở đây cùng chàng.” Mặc kệ ở ngoài nam nhân này mạnh mẽ thế nào, nhưng khi ở bên nàng, luôn làm cho nàng cảm thấy hắn vừa đáng thương vừa đáng yêu, lòng yêu vô cùng.
Sở Bá Ninh chuyển mắt, nghiêm túc nói: “Đừng hôn, sẽ lây bệnh cho nàng.”
A Nan cười rộ lên, “Không sao không sao, thiếp khỏe như trâu đó nha ~~ chàng mau ngủ đi, nếu không thiếp sẽ hôn chàng nữa ~~”
Sở Bá Ninh dường như hơi bất đắc dĩ, nhưng ngửi được mùi hương quen thuộc trên người nàng, thể xác và tinh thần đang căng thẳng đều buông lỏng, chốc lát sau liền ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.