Chương 61
Vụ Thỉ Dực
19/02/2014
Bởi vì nàng cảm thấy, mình đã rất thích người kia……
Vậy mà, biết được người mình yêu cảm thấy ghê tởm tình cảm của mình giành cho hắn thì sẽ cảm thấy đau khổ tuyệt vọng đến mức nào?
Ngã bệnh, phát sốt, choáng váng đầu, khó chịu, cùng với ý thức không rõ, cho là mình vẫn còn nằm mộng, A Nan cũng không kiêng kỵ, nước mắt từng giọt rơi xuống. Khi nàng muốn gào mà khóc lớn lên như lúc còn bé sau quẹt tay lau nước mắt thì một cái tay tức giận ngăn lại lại hành động trẻ con này của nàng, dán đôi môi ấm áp lên, dịu dàng đem nước mắt của nàng từng chút từng chút mút hôn đi.
“Tránh ra……” Nàng có chút giận dỗi nói, lại phát hiện mình không làm được gì người kia, ngược lại để cho mình lọt vào một tình cảnh lúng túng.
Khi nàng đụng phải lồng ngực trần trụi của hắn, cả người nàng đã bị người đặt ở trên giường, hai lồng ngực mềm mại cùng cứng rắn kề nhau, nàng có thể cảm giác được lồng ngực kia hơi chấn động, hắn giống như đang cười, bởi vì nàng nghe cười trầm thấp của nam nhân. Đáng tiếc lúc nàng cố gắng nghĩ thấy rõ ràng thì đầu lại choáng váng, để cho nàng cảm thấy trời đất rung chuyển, trước mắt một mảng sương mù.
Quả nhiên là đang nằm mơ……
Nàng mơ hồ mà nghĩ, lại nghe được một âm thanh nam trung trầm nhẹ ở bên tai nói: “Bổn vương cho phép nàng thích……”
A Nan cố gắng mở mắt nhìn hắn, hắn cúi đầu dùng mặt nhẹ nhàng cọ gương mặt nóng bỏng của nàng, tóc đen mềm mại rơi vào búi tóc mềm mại kề bên, tê tê ngứa một chút, làm cho nàng không nhịn được muốn tránh.
“Ta, ta mới không thích……” Nàng suy yếu nói, thật rất khó chịu, không thích như vậy.
Sau một khắc, nàng cảm thấy cánh tay ôm nàng lại xiết chặt chút nữa, chỉ cảm thấy xương đau nhói, không khỏi phát ra một tiếng bi thống yếu ớt, thì vòng ôm kia mới buông lỏng một chút, nhưng vẫn là đem lấy nàng thật chặt khóa vào trong ngực, không để cho nàng có bất kì động tác lui thân nào. Sau đó, âm thanh trầm thấp của nam nhân như đầu độc nàng ở bên tai tiếp tục hỏi:
“A Nan, nàng thích người nào?”
“……” Môi nàng khẽ động.
“Ngoan……” Một nụ hôn ấm ướt lướt qua mặt nàng, dần dần dời xuống, cho đến cổ của nàng truyền đến một hồi gặm cắn tê tê dại dại, khiến cho đầu nàng trống rỗng.
Nàng mím môi, không chịu nói nữa.
Có lẽ là sự trầm mặc của nàng khiến cho ai đó tức giận, sau đó đầu của nàng bị một bàn tay to giữ chặt, hung ác nhiệt liệt hôn lên môi, như muốn nuốt hết hô hấp của nàng, đem cả khoang miệng nàng mà chiếm đoạt. Trong bóng tối, nàng nghe tiếng thở dốc nặng nề của đối phương, còn có tiếng rên rỉ ẩn nhẫn.
Thật khó chịu. Không thể hít thở……
Nàng muốn giãy giụa, nhưng thân thể suy yếu đến cực độ, khi cảm thấy hạ thân đã tiết ra ướt thì bị một vật gì đó vừa nóng lại vừa cứng trực tiếp chống đỡ thì cũng tiếp nhận không nổi cái loại cảm giác kích tình bức bách đó nữa, ý thức trầm xuống, rốt cuộc đã hôn mê như ý nguyện.
“A Nan…… A Nan……”
Tròng mắt nửa khép, Sở Bá Ninh nhẹ nhàng hô, ôm chặt nàng vào trong ngực, cho đến khi thiếu nữ trong ngực không thoải mái hừ một tiếng, mới thoáng buông lỏng sức lực, nhưng vẫn là không nhịn được muốn dụi vào trong ngực nàng, để cho mỗi một tấc da thịt nàng đều cùng mình kề nhau.
Môi nhẹ nhàng rơi ở bên trán ướt mồ hôi của nàng, nhẫn nại cảm giác hạ thể sưng phồng, thủy chung ôm tiểu thê tử không chịu nói lời thật lòng, trong lòng nam nhân cảm thấy thật là oan khuất cùng với bất đắc dĩ, còn có oán hận tức giận với quân sư hồ ly nào đó.
*******
Trời đã sáng hẳn, bên ngoài tuyết cũng đã ngừng. Bông tuyết đọng lại thành một lớp dày cộm trên cành cây khô, tạo thành khung cảnh Tuyết Tùng xinh đẹp.
Tỉnh dậy, A Nan đã cảm thấy thân thể tốt hơn nhiều, đầu cũng không choáng váng, cuộc sống thật là tốt đẹp.
Chỉ là sau khi mở mắt, nàng lại cảm thấy thế giới rất không tốt đẹp.
Thân thể không cách nào nhúc nhích, cái kiểu đó trói buộc cảm giác làm nàng rất khó chịu, không khỏi nghiêng mặt sang bên, sau đó đụng phải một đôi mắt thanh u như mực. Lúc này, nàng mới phát hiện ra mình cùng nam nhân trên giường với tư thế ngủ kỳ quái—— nàng nằm ngửa ở trên giường, còn hắn thì nằm đè lên nửa thân của nàng, bắp thân thon dài như có như không lướt qua nơi giữa hai chân nàng, mà một cánh tay của hắn cũng vắt ngang trên bụng nàng, mặt của bọn họ dán sát nhau, sống mũi thẳng tắp của hắn lướt qua mặt nàng.
A Nan nháy mắt mấy cái, chờ phát hiện trong chăn hai người đều là trần trụi thì cả người cũng quẫn bách.
A Nan hoàn toàn nhớ không nổi vì sao hai người lại có bộ dạng này, ngày hôm qua nàng có chút sốt nhẹ, uống thuốc rất nhanh liền ngủ, chỉ biết là ban đêm ngủ vô cùng không thoải mái, nhưng mà đây chỉ là bởi vì phát sốt, cũng không còn để ý nhiều. Nhưng mà, nàng lại không hiểu nổi vì sao vừa tỉnh dậy, bọn họ lại ở loại tư thế này?
A Nan thăm viếng bên dưới, trên người nàng trừ cảm giác mệt mỏi do bệnh, cũng không có cảm giác mềm nhũn do vận động kịch liệt, hạ thể cũng không có bất kỳ cảm giác khó chịu nà
“Chào, chào buổi sáng, Vương gia……” A Nan cà lăm nói.
Ánh mắt của hắn không có sương mù hoàn toàn tỉnh táo, xem ra là đã sớm tỉnh. Tình huống như thế khiến A Nan có chút không biết làm sao, hơn nữa là xấu hổ, hai người thân mật gần sát như vậy, cũng không có nữa ý khác.
Sở Bá Ninh nhàn nhạt đáp một tiếng, yên lặng nhìn A Nan, A Nan không biết hắn đang nhìn cái gì, chỉ khó khăn đanh mặt cho hắn nhìn —— cô nương này đối với chuyện tối ngày hôm qua hoàn toàn không có ấn tượng, chỉ có Vương gia hắn tự mình rối rắm.
Một hồi lâu, Sở Bá Ninh thu hồi tầm mắt, từ từ thả lỏng không trói buộc nửa người nàng nữa. Mặt A Nan đỏ lên, không biết có phải là cảm giác của nàng hay không, nàng cảm giác động tác của hắn rất chậm rất chậm, hơn nữa tay của hắn cùng chân còn như có như không cọ eo cùng bắp đùi của nàng……
Khi hắn rốt cuộc chuyển cách chính mình ra thì A Nan thở phào nhẹ nhõm, đang muốn đứng lên thì lại thấy hắn chống lên nửa người, chăn từ từ trượt, lộ ra lồng ngực trần trụi bền chắc, trên ngực trái còn bao quanh đeo băng…… Tay của hắn đặt lên trán của nàng, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng, không cần phải nói cũng biết là bởi vì nàng cuối cùng cũng hạ sốt nên khiến Vương gia vui mừng.
“Ừ, rốt cuộc hạ sốt.”
A Nan nhìn hắn thân thể trần truồng đứng dậy thẳng đi mặc quần áo, cảm thấy trên mặt nóng lên, không nhịn được mở to mắt, lỗ tai giơ lên, nghe thanh âm biết hắn ăn mặc tạm ổn, trong lòng không nhịn được, chăm chăm hỏi: “Vương gia, cái đó…… Thiếp làm sao……”
Sở Bá Ninh giống như biết nàng muốn hỏi điều gì tựa như, nói: “Tối hôm qua nàng ra toàn thân mồ hôi, cho nên Bổn vương liền đem y phục của nàng cởi ra. Sau đó nàng nói lạnh, Bổn vương không mặc y phục là vì nàng.”
Nhưng mà, khi nghe xong giải thích của hắn, A Nan lại càng rối rắm hơn.
A Nan: =__=! Thật sự là như vậy sao? Ta lạnh liền quấn ngươi, nhưng ngươi cũng không cần thiết đem lấy chính mình cởi sạch a?
Chờ A Nan cũng mặc quần áo xong, nha hoàn đem nước rửa mặt bưng lên, hai người dọn dẹp, Sở Bá Ninh liền bảo nha hoàn đem thuốc bư
A Nan cẩn thận nhìn Sở Bá Ninh, nói: “Vương gia, hôm nay thiếp cảm thấy tốt hơn nhiều, cũng không cần dùng thuốc……” A Nan nói không được nữa, mặc dù nàng có lúc rất đần, nhưng cũng có chuyện rất nhạy cảm, lúc này cũng không biết là không phải nàng đầu óc tương đối sáng suốt, thế nhưng có thể cảm thấy cảm xúc Sở Bá Ninh không đúng, tựa hồ người nào đó tức giận, khiến cho nàng không dám thở mạnh.
Sở Bá Ninh nhìn, A Nan với Như Thúy Như Lam chỉ có thể đồng tình trong ánh mắt, ảo não nắm lỗ mũi uống hết chén thuốc đắng kia.
Sau khi ăn sáng xong, A Nan thấy Sở Bá Ninh cũng không như thường ngày đi thư phòng hoặc ngồi trên bàn đọc sách, mà là khoác áo choàng chuẩn bị ra cửa.
“Vương gia, ngài muốn đi ra ngoài sao? Bên ngoài tuyết mặc dù ngừng, nhưng tuyết đọng vẫn dầy hết sức khó đi đấy.” A Nan quan tâm nói.
Sở Bá Ninh đứng ở cửa, sờ sờ mặt của A Nan, thanh âm có chút dịu dàng, “Nàng còn bệnh cũng đừng đi, Bổn vương muốn đến doanh trại.”
A Nan nháy mắt mấy cái, không biết hắn đến doanh trại làm cái gì. Ngày tuyết rơi nặng hạt, Bắc Việt đã lui binh, trong quân doanh nhàn rỗi vô sự, hơn nữa hắn bị thương chưa lành, nên ở nhà nghỉ ngơi thân thể, tin tưởng đến doanh trại cũng là không có việc gì có thể làm chứ? Chẳng lẽ hắn thật sự là mê công việc, rỗi rãnh gần một tháng, không nhịn được muốn đi tìm chuyện làm?
A Nan mặc dù nghi ngờ trong lòng, nhưng vẫn để cho hắn cho đẩy về ấm áp bên trong phòng, chỉ có thể nhìn hắn mang theo Mộc Viên nhi từ từ đi xa.
Sở Bá Ninh bị thương một tháng ở nhà nghỉ ngơi, A Nan cũng quen ở cùng với hắn, hôm nay hắn đột nhiên không có ở đây, cảm giác rất mất mác. Chỉ là, bởi vì bệnh, nghĩ đến tình h hai người buổi sáng rời giường, khiến A Nan trong lúc nhất thời dem những lời bạn Ôn Lương nói hôm qua gần như quên sạch, nên Sở Bá Ninh lúc này rời đi đến doanh trại cũng cảm thấy bắt đầu nhớ tới hắn.
A Nan vỗ vỗ mặt, bỏ qua tâm tình không vui, Sở Bá Ninh là một Vương gia xã hội phong kiến tay cầm trọng quyền, cũng sẽ không như tư tình nhi nữ, nàng làm tốt bổn phận chính mình là tốt rồi.
Mà thích gì…… Thôi, dù sao mặc kệ có thích hay không đều phải sống qua ngày, nàng cần gì rối rắm
Nghĩ rõ, kế tiếp một ngày A Nan cứ theo lẽ thường làm chuyện của mình. Bởi vì Vương gia không có ở đây, A Nan đem hai con Tiểu hồ ly cùng nhau ôm lên cái hố tới chơi. A Nan nhìn hai con đã trưởng thành hồ lybộ dạng hết sức đáng yêu, không khỏi nhớ đến mấy chú chó kiếp trước trên ti vi, A Nan nhất thời kích động muốn làm quần áo cho chúng nó.
Vì vậy, nghĩ đến thì làm ngay!
A Nan gọi Như Thúy Như Lam, nói ra ý nghĩ của mình, Như Thúy mặt vui mừng hòa theo, Như Lam nét mặt trống không biểu tình, mà A Nan cùng Như Thúy xem như hoa lệ lệ không thấy.
Buổi trưa, A Nan đang cho hai con Tiểu hồ ly tuỳ cơ ứng biến thì Hà phu nhân mang theo con gái tới thăm bệnh.
Hà phu nhân nghe nói A Nan ngã bệnh, rất là lo lắng, dù sao mùa đông Đồng Thành không thể so với Kinh Thành, rét căm căm, nếu không quen với khí trời, sinh bệnh cũng có thể bỏ mạng nên khi Hà phu nhân thấy A Nan chỉ là hơi cảm lạnh nên cùng yên lòng.
Hà phu nhân tới nơi này đều chỉ là vì thăm bệnh, thấy A Nan không sao, chỉ ngồi một lát liền rời đi.
Buổi chiều, Sở Bá Ninh trở lại, mang về một thân gió tuyết.
Tuyết mới ngừng nửa ngày lại bắt đầu rơi, bên ngoài thiên hàn địa đống, thở ra hơi cũng muốn đóng băng, khí trời âm hiểm trầm trầm, khiến người ta có cảm giác trời đã tối.
A Nan nhìn thấy Sở Bá Ninh trở lại, lập tức nghênh đón cởi áo khoác xuống cho hắn. Sở Bá Ninh hơi lui ra, ngăn trở A Nan tới đây, tự mình cởi ra áo khoác vừa nói: “Trên người ta lạnh, nàng đừng tới đây.”
Nói xong, liền đi thẳng vào trong phòng đổi một bộ quần áo.
Chờ Sở Bá Ninh thay xong quần áo ra ngoài, A Nan đã sai nha hoàn đem canh nóng được nấu xong bưng lên, để cho hắn uống ấm người chút.
A Nan nhìn chằm chằm Sở Bá Ninh, phát hiện hắn đi ra ngoài một buổi sáng, tâm tình tựa hồ chuyển tốt lắm, không còn có cái loại cảm giác tức giận đó. A Nan cảm thấy có lẽ là do cảm giác của nàng, dù sao khuôn mặt Sở Bá Ninh vốnlãnh đạm, làm cho người ta khó có thể biết hắn như thế nào, hỉ nộ ái ố gì đó thật rất khó nhìn ra.
Chờ Sở Bá Ninh uống canh nóng xong, có tâm tình hỏi A Nan muốn đánh cờ thì A Nan càng thêm khẳng định tâm tình của Sở Bá Ninh lúc này tuyệt đối là cực kỳ vui vẻ.
Ừ, cũng không biết tâm tình của hắn vì sao lại xoay ngược nhanh như vậy.
*******
A Nan mặc dù chỉ là cảm lạnh nhẹ, nhưng Sở Bá Ninh bắt nàng nằm trên giường hai ngày, chờ Cố đại phu xác định hoàn toàn tốt lắm mới để cho nàng đi ra cửa đi một chút.
Tuyết ngừng rơi, A Nan đã quen loại khí trời này. Chỉ là, những ngày qua A Nan vẫn không thấy Ôn Lương qua phủ tới ăn không uống chùa, cảm giác rất ngoài ý muốn. A Nan còn từng nói đùaSở Bá Ninh nói có phải là do tuyết lớn phong lối, cho nên Ôn đại nhân mới không thể trở lại ăn chực rồi. Ai ngờ Sở Bá Ninh chỉ là thản nhiên nhìn nàng một cái, nói một câu”Hắn có ngồi nổi thì mới có thể đi tới đây được.”
A Nan nháy mắt mấy cái, đang chờ Vương gia nhà nàng cho nàng lời giải thích, ai biết Sở Bá Ninh lại đặt lực chú ý ở trên sách, cũng không có nhìn nàng thêm lần nào nữa.
A Nan thì không tin tuyết này có thể đem đường phong đếnmức khiến anh bạn tham ăn nào đó dừng bước, bởi vì tham ăn không quản trở ngại của thời tuyết. Đặc biệt là thị vệ từ trong kinh thành tới cũng có thể chui vào gió tuyết đi tới Đồng Thành thì A Nan tin chắc Ôn Lương tuyệt đối đã xảy ra chuyện gì mới đến không được.
Bão tuyết khó khăn lắm ngừng thì người trong kinh thành tới, trực tiếp vào phủ Túc Vương.
Đây là mấy đại nội thị vệ, là Thái hậu phái tới, hỏi thăm bọn họ ngày về và hộ tống bọn họ hồi kinh ăn lễ mừng năm mới. Mà A Nan nhận ra thị vệ dẫn đầu, là đội trưởng thị vệ, Phùng thị vệ lần trước hộ tống nàng tới Đồng Thành.
A Nan nghe nói, trong lòng cảm khái Thái hậu làm mẫu thân cũng là không dễ dàng a, nếu như nàng không được nghe là người giả vờ tốt chuyên làm chuyện khiến cho người ta không thể tiếp nhận, A Nan cảm thấy nàng chính là mẫu thân tốt nhất.
“Vương gia, Vương phi, còn có hơn mười ngày nữa là bước sang năm mới rồi, Hoàng thượng cùng Thái hậu nương nương cũng rất nhớ các ngài, đặc biệt bảo thuộc hạ hộ tống các ngài hồi kinh mừng lễ năm mới.” Hành lễ xong đứng dậy, Phùng thị vệ nói.
Sở Bá Ninh hơi suy nghĩ một chút nói: “ngươi trở về bẩm báo Hoàng thượng cùng mẫu hậu, Bổn vương cùng Vương phi năm naysẽ không trở về để đón năm mới
“A……”
Sở Bá Ninh lời vừa nói ra này, không chỉ Phùng thị vệ kinh ngạc, liền A Nan cũng cả kinh chợt nhìn Sở Bá Ninh.
“Vương gia, này……” Phùng thị vệ mặt đầy vẻ khó xử nhìn Sở Bá Ninh.
Sắc mặt Sở Bá Ninh không hề thay đổi, giải thích: “Phùng thị vệ, tháng trước ở trên chiến trường Bổn vương vô ý bị trọng thương, hiện nay mặc dù đã không còn trở ngại, nhưng chịu không được tàu xe mệt nhọc.”
A Nan hoài nghi nhìn hắn, rõ ràng thương thế của hắn đã tốt một nửa, mặc dù không thể vận động mạnh, nhưng tin tưởng nếu là ngồi xe ngựa trở lại kinh thành thì không có trở ngại. Chỉ là, A Nan nghe được bọn họ không cần trở lại kinh thành dự lễ mừng năm mới, trong lòng càng thêm vui mừng, không cần ngồi chừng mười ngày đường xe là một chuyện, chủ yếu nhất, hồi kinh với một đống phiền phức, người trong hoàng gia tết nhất nhưng là phiền toái nhiều hơn, những chuyện nghênh đón phía trước càng làm cho người ta đau đầu không dứt.
“Lại có chuyện này? Hiện tại thân thể của Vương gia thế nào rồi?” Phùng thị vệ lập tức quan tâm hỏi.
“Đã không ngại, Phùng thị vệ, nhờ ngươi quay về một chuyến, trở lại báo cho Hoàng thượng cùng mẫu hậu, nói Bổn vương năm nay không cách nào hồi kinh đón lễ mừng năm mới, chờ khí trời ngày xuân tiết trời ấm lại ta sẽ trở về.”
Phùng thị vệ sau khi nghe xong biết Sở Bá Ninh ý đã quyết, chỉ có thể cung kính đáp tiếng, liền lui xuống.
Chờ sau khi Phùng thị vệ rời đi, A Nan khẽ nghiêng người nhìn về phía Sở Bá Ninh, hỏi: “Vương gia, vết thương của ngài……”
Sở Bá Ninh từ lúc bị thương đến bây giờ, đều là A Nan một tay chăm sóc hắn, làm sao lại không biết thương thế của hắn có khỏe hay không, cho nên Sở Bá Ninh nghĩ lừa gạt nàng cũng vô dụng.
Sở Bá Ninh khẽ nhếch khóe môi, trực tiếp đem A Nan kéo qua kéo vào trong ngực, cằm tựa ở trên đầu nàng, thanh âm cực kỳ dịu dàng: “Trong kinh thành có nhiều chuyện phiền toái, sau khi thì không thể tự tại giống như thế này. Hơn nữa Bổn vương đúng là bị trọng thương, tin tưởng năm nay hoàng huynh cũng có thể thông cảm.”
Chủ yếu nhất là, hồi kinh, hắn lại giúp Hoàng đế ca ca nhà hắn chánh sự cả đời, Sở Bá Ninh đúng là bị chuyện Sùng Đức Hoàng đế cùng Thái hậu đem A Nan đưa tới Đồng Thành làm cho tức giận, sao có thể như không có chuyện gì trở về giúp Sùng Đức Hoàng đế xử lý chánh sự? Đặc biệt là năm trước năm sau, chuyện vừa nhiều vừa rắc rối, hàng năm đều vội đến nỗi chân không chạm đất, đến lúc đó có thể thời gian loay hoay liền trở về phủ nghỉ ngơi cũng không có.
Cho nên, Hoàng đế ca ca nhà hắn vẫn là tiếp tục khổ cực thôi.
A Nan đón nhận giải thích của Sở Bá Ninh, không khỏi vui vẻ.
********
Phùng thị vệ ngày thứ hai trở về kinh.
Mà khí trời Đồng Thành cũng vẫn như vậy, ba ngày một bão tuyết, hai ngày gió tuyết, A Nan cũng thói quen làm otaku (chui trong nhà), có tâm tư thì liền đi nặn người tuyết trượt hồ ly, không có bà bà ở trên đè ép, cũng không có chị em dâu bên cạnh nhìn chằm chằm, cuộc sống thật là Tiêu Dao lại tự tại.
Ngày Tiểu Niên (ngày hai mươi ba tháng mười hai), A Nan điều động người làm tướng phủ vội quét bụi, thu mua niên hóa, cúng ông táo.
Đem chuyện phân phó xong, A Nan cùng Sở Bá Ninh vùi trong thư phòng, A Nan một bên mài mực vừa nhìn Sở Bá Ninh viết đôi liễn trên giấy Tuyên Thành.
Bộ đôi liễn “Trời cao nói chuyện tốt, Hạ giới bảo vệ bình an”, là đôi liễn dán lên ở lò bếp lúc cúng ông táo tối nay. A Nan yêu thích và ngưỡng mộ bước tới nhìn Sở Bá Ninh vừa nhấc tay áo, một tay vừa cầm lang hào, vung vẫy trên giấy, rơi vào giấy những nét chữ cứng cáp có lực, hạ bút có hồn, rất nhanh viết nên một bộ đôi liễn.
” Chữ viết của Vương gia thật đẹp ~” A Nan cười híp mắt khen ngợi một tiếng.
Sở Bá Ninh nhìn nàng một cái, sau đó ánh mắt dừng lại ở trên mặt nàng, trong tròng mắt đen xẹt qua nụ cười rõ ràng.
A Nan mặt không hiểu, không biết hắn đang nhìn cái gì. Đang muốn tới xoa mặt một chút thì Sở Bá Ninh ngăn động tác của nàng lại, tự mình lấy ra khăn dính nàng lau đi một chút vết mực dính trên gương mặt.
A Nan thấy trên khăn kia dính vết mực màu đen, quả thực là hận không thế tìm cái hố trốn vào đi. Tất nhiên là vừa rồi mài mực lúc không cẩn thận dính vào.
Sở Bá Ninh đang giữ mặt nàng, thong thả ung dung lau mặt cho nàng, trên mặt A Nan nóng hừng hực, chờ lau xong đang muốn lui ra, ai ngờ nụ cười trong mắt Sở Bá Ninh càng sâu, nghiêng đầu ngăn chận môi của nàng hôn xuống một cái.
A Nan bị hôn thở hồng hộc, bây giờ là ban ngày, lại đang ở thư phòng, nàng cũng không can đảm ở trong thư phòng ban ngày làm chuyện dâm tà, nghiêng mặt muốn né tránh. A Nan cũng biết Sở Bá Ninh gần đây kìm nén đến cực khổ, từ lúc hắn bị thương đến nay, đã nửa tháng rồi, hai người mặc dù cùng giường chung gối, cũng là chưa từng hoan ái qua, chớ trách hắn bình thường không có việc gì cũng nắm nàng thân thiết mấy cái để hóa giải nhiệt hỏa trong người. A Nan thật sợ hắn cứ nghẹn như vậy sẽ đem thân thể nín hỏng, nhưng lại nhớ đến vết thương, nàng lại không dám mặc hắn dính vào, vẫn giữ nghiêm trận tuyến.
Mà làm A Nan không ngờ, chỉ cần nàng cự tuyệt, Sở Bá Ninh mặc kệ khó chịu đến bao nhiêu cũng sẽ dừng lại.
Đang lúc ấy thì, thanh âm của Mộc Viên nhi ở ngoài thư phòng vang lên.
“Vương gia, Vương phi, Ôn đại nhân tới.”
Sở Bá Ninh nhất thời cau mày, trong nháy mắt mộc Viên nhi ngoài cửa cảm giác mình bị dội cho một xô nước đá vào mặt, toàn thân lớn lạnh, không khỏi rùng mình.
A Nan cảm thấy Ôn Lương đến vừa đúng lúc, cũng không so đo chuyện hắn trước đó vài ngày hù dọa mình, lập tức sửa sang xong, sau đó mới cùng Sở Bá Ninh bất đắc dĩ đi ra ngoài gặp khách.
Chờ A Nan nhìn thấy Ôn Lương, không khỏi thất kinh.
Vậy mà, biết được người mình yêu cảm thấy ghê tởm tình cảm của mình giành cho hắn thì sẽ cảm thấy đau khổ tuyệt vọng đến mức nào?
Ngã bệnh, phát sốt, choáng váng đầu, khó chịu, cùng với ý thức không rõ, cho là mình vẫn còn nằm mộng, A Nan cũng không kiêng kỵ, nước mắt từng giọt rơi xuống. Khi nàng muốn gào mà khóc lớn lên như lúc còn bé sau quẹt tay lau nước mắt thì một cái tay tức giận ngăn lại lại hành động trẻ con này của nàng, dán đôi môi ấm áp lên, dịu dàng đem nước mắt của nàng từng chút từng chút mút hôn đi.
“Tránh ra……” Nàng có chút giận dỗi nói, lại phát hiện mình không làm được gì người kia, ngược lại để cho mình lọt vào một tình cảnh lúng túng.
Khi nàng đụng phải lồng ngực trần trụi của hắn, cả người nàng đã bị người đặt ở trên giường, hai lồng ngực mềm mại cùng cứng rắn kề nhau, nàng có thể cảm giác được lồng ngực kia hơi chấn động, hắn giống như đang cười, bởi vì nàng nghe cười trầm thấp của nam nhân. Đáng tiếc lúc nàng cố gắng nghĩ thấy rõ ràng thì đầu lại choáng váng, để cho nàng cảm thấy trời đất rung chuyển, trước mắt một mảng sương mù.
Quả nhiên là đang nằm mơ……
Nàng mơ hồ mà nghĩ, lại nghe được một âm thanh nam trung trầm nhẹ ở bên tai nói: “Bổn vương cho phép nàng thích……”
A Nan cố gắng mở mắt nhìn hắn, hắn cúi đầu dùng mặt nhẹ nhàng cọ gương mặt nóng bỏng của nàng, tóc đen mềm mại rơi vào búi tóc mềm mại kề bên, tê tê ngứa một chút, làm cho nàng không nhịn được muốn tránh.
“Ta, ta mới không thích……” Nàng suy yếu nói, thật rất khó chịu, không thích như vậy.
Sau một khắc, nàng cảm thấy cánh tay ôm nàng lại xiết chặt chút nữa, chỉ cảm thấy xương đau nhói, không khỏi phát ra một tiếng bi thống yếu ớt, thì vòng ôm kia mới buông lỏng một chút, nhưng vẫn là đem lấy nàng thật chặt khóa vào trong ngực, không để cho nàng có bất kì động tác lui thân nào. Sau đó, âm thanh trầm thấp của nam nhân như đầu độc nàng ở bên tai tiếp tục hỏi:
“A Nan, nàng thích người nào?”
“……” Môi nàng khẽ động.
“Ngoan……” Một nụ hôn ấm ướt lướt qua mặt nàng, dần dần dời xuống, cho đến cổ của nàng truyền đến một hồi gặm cắn tê tê dại dại, khiến cho đầu nàng trống rỗng.
Nàng mím môi, không chịu nói nữa.
Có lẽ là sự trầm mặc của nàng khiến cho ai đó tức giận, sau đó đầu của nàng bị một bàn tay to giữ chặt, hung ác nhiệt liệt hôn lên môi, như muốn nuốt hết hô hấp của nàng, đem cả khoang miệng nàng mà chiếm đoạt. Trong bóng tối, nàng nghe tiếng thở dốc nặng nề của đối phương, còn có tiếng rên rỉ ẩn nhẫn.
Thật khó chịu. Không thể hít thở……
Nàng muốn giãy giụa, nhưng thân thể suy yếu đến cực độ, khi cảm thấy hạ thân đã tiết ra ướt thì bị một vật gì đó vừa nóng lại vừa cứng trực tiếp chống đỡ thì cũng tiếp nhận không nổi cái loại cảm giác kích tình bức bách đó nữa, ý thức trầm xuống, rốt cuộc đã hôn mê như ý nguyện.
“A Nan…… A Nan……”
Tròng mắt nửa khép, Sở Bá Ninh nhẹ nhàng hô, ôm chặt nàng vào trong ngực, cho đến khi thiếu nữ trong ngực không thoải mái hừ một tiếng, mới thoáng buông lỏng sức lực, nhưng vẫn là không nhịn được muốn dụi vào trong ngực nàng, để cho mỗi một tấc da thịt nàng đều cùng mình kề nhau.
Môi nhẹ nhàng rơi ở bên trán ướt mồ hôi của nàng, nhẫn nại cảm giác hạ thể sưng phồng, thủy chung ôm tiểu thê tử không chịu nói lời thật lòng, trong lòng nam nhân cảm thấy thật là oan khuất cùng với bất đắc dĩ, còn có oán hận tức giận với quân sư hồ ly nào đó.
*******
Trời đã sáng hẳn, bên ngoài tuyết cũng đã ngừng. Bông tuyết đọng lại thành một lớp dày cộm trên cành cây khô, tạo thành khung cảnh Tuyết Tùng xinh đẹp.
Tỉnh dậy, A Nan đã cảm thấy thân thể tốt hơn nhiều, đầu cũng không choáng váng, cuộc sống thật là tốt đẹp.
Chỉ là sau khi mở mắt, nàng lại cảm thấy thế giới rất không tốt đẹp.
Thân thể không cách nào nhúc nhích, cái kiểu đó trói buộc cảm giác làm nàng rất khó chịu, không khỏi nghiêng mặt sang bên, sau đó đụng phải một đôi mắt thanh u như mực. Lúc này, nàng mới phát hiện ra mình cùng nam nhân trên giường với tư thế ngủ kỳ quái—— nàng nằm ngửa ở trên giường, còn hắn thì nằm đè lên nửa thân của nàng, bắp thân thon dài như có như không lướt qua nơi giữa hai chân nàng, mà một cánh tay của hắn cũng vắt ngang trên bụng nàng, mặt của bọn họ dán sát nhau, sống mũi thẳng tắp của hắn lướt qua mặt nàng.
A Nan nháy mắt mấy cái, chờ phát hiện trong chăn hai người đều là trần trụi thì cả người cũng quẫn bách.
A Nan hoàn toàn nhớ không nổi vì sao hai người lại có bộ dạng này, ngày hôm qua nàng có chút sốt nhẹ, uống thuốc rất nhanh liền ngủ, chỉ biết là ban đêm ngủ vô cùng không thoải mái, nhưng mà đây chỉ là bởi vì phát sốt, cũng không còn để ý nhiều. Nhưng mà, nàng lại không hiểu nổi vì sao vừa tỉnh dậy, bọn họ lại ở loại tư thế này?
A Nan thăm viếng bên dưới, trên người nàng trừ cảm giác mệt mỏi do bệnh, cũng không có cảm giác mềm nhũn do vận động kịch liệt, hạ thể cũng không có bất kỳ cảm giác khó chịu nà
“Chào, chào buổi sáng, Vương gia……” A Nan cà lăm nói.
Ánh mắt của hắn không có sương mù hoàn toàn tỉnh táo, xem ra là đã sớm tỉnh. Tình huống như thế khiến A Nan có chút không biết làm sao, hơn nữa là xấu hổ, hai người thân mật gần sát như vậy, cũng không có nữa ý khác.
Sở Bá Ninh nhàn nhạt đáp một tiếng, yên lặng nhìn A Nan, A Nan không biết hắn đang nhìn cái gì, chỉ khó khăn đanh mặt cho hắn nhìn —— cô nương này đối với chuyện tối ngày hôm qua hoàn toàn không có ấn tượng, chỉ có Vương gia hắn tự mình rối rắm.
Một hồi lâu, Sở Bá Ninh thu hồi tầm mắt, từ từ thả lỏng không trói buộc nửa người nàng nữa. Mặt A Nan đỏ lên, không biết có phải là cảm giác của nàng hay không, nàng cảm giác động tác của hắn rất chậm rất chậm, hơn nữa tay của hắn cùng chân còn như có như không cọ eo cùng bắp đùi của nàng……
Khi hắn rốt cuộc chuyển cách chính mình ra thì A Nan thở phào nhẹ nhõm, đang muốn đứng lên thì lại thấy hắn chống lên nửa người, chăn từ từ trượt, lộ ra lồng ngực trần trụi bền chắc, trên ngực trái còn bao quanh đeo băng…… Tay của hắn đặt lên trán của nàng, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng, không cần phải nói cũng biết là bởi vì nàng cuối cùng cũng hạ sốt nên khiến Vương gia vui mừng.
“Ừ, rốt cuộc hạ sốt.”
A Nan nhìn hắn thân thể trần truồng đứng dậy thẳng đi mặc quần áo, cảm thấy trên mặt nóng lên, không nhịn được mở to mắt, lỗ tai giơ lên, nghe thanh âm biết hắn ăn mặc tạm ổn, trong lòng không nhịn được, chăm chăm hỏi: “Vương gia, cái đó…… Thiếp làm sao……”
Sở Bá Ninh giống như biết nàng muốn hỏi điều gì tựa như, nói: “Tối hôm qua nàng ra toàn thân mồ hôi, cho nên Bổn vương liền đem y phục của nàng cởi ra. Sau đó nàng nói lạnh, Bổn vương không mặc y phục là vì nàng.”
Nhưng mà, khi nghe xong giải thích của hắn, A Nan lại càng rối rắm hơn.
A Nan: =__=! Thật sự là như vậy sao? Ta lạnh liền quấn ngươi, nhưng ngươi cũng không cần thiết đem lấy chính mình cởi sạch a?
Chờ A Nan cũng mặc quần áo xong, nha hoàn đem nước rửa mặt bưng lên, hai người dọn dẹp, Sở Bá Ninh liền bảo nha hoàn đem thuốc bư
A Nan cẩn thận nhìn Sở Bá Ninh, nói: “Vương gia, hôm nay thiếp cảm thấy tốt hơn nhiều, cũng không cần dùng thuốc……” A Nan nói không được nữa, mặc dù nàng có lúc rất đần, nhưng cũng có chuyện rất nhạy cảm, lúc này cũng không biết là không phải nàng đầu óc tương đối sáng suốt, thế nhưng có thể cảm thấy cảm xúc Sở Bá Ninh không đúng, tựa hồ người nào đó tức giận, khiến cho nàng không dám thở mạnh.
Sở Bá Ninh nhìn, A Nan với Như Thúy Như Lam chỉ có thể đồng tình trong ánh mắt, ảo não nắm lỗ mũi uống hết chén thuốc đắng kia.
Sau khi ăn sáng xong, A Nan thấy Sở Bá Ninh cũng không như thường ngày đi thư phòng hoặc ngồi trên bàn đọc sách, mà là khoác áo choàng chuẩn bị ra cửa.
“Vương gia, ngài muốn đi ra ngoài sao? Bên ngoài tuyết mặc dù ngừng, nhưng tuyết đọng vẫn dầy hết sức khó đi đấy.” A Nan quan tâm nói.
Sở Bá Ninh đứng ở cửa, sờ sờ mặt của A Nan, thanh âm có chút dịu dàng, “Nàng còn bệnh cũng đừng đi, Bổn vương muốn đến doanh trại.”
A Nan nháy mắt mấy cái, không biết hắn đến doanh trại làm cái gì. Ngày tuyết rơi nặng hạt, Bắc Việt đã lui binh, trong quân doanh nhàn rỗi vô sự, hơn nữa hắn bị thương chưa lành, nên ở nhà nghỉ ngơi thân thể, tin tưởng đến doanh trại cũng là không có việc gì có thể làm chứ? Chẳng lẽ hắn thật sự là mê công việc, rỗi rãnh gần một tháng, không nhịn được muốn đi tìm chuyện làm?
A Nan mặc dù nghi ngờ trong lòng, nhưng vẫn để cho hắn cho đẩy về ấm áp bên trong phòng, chỉ có thể nhìn hắn mang theo Mộc Viên nhi từ từ đi xa.
Sở Bá Ninh bị thương một tháng ở nhà nghỉ ngơi, A Nan cũng quen ở cùng với hắn, hôm nay hắn đột nhiên không có ở đây, cảm giác rất mất mác. Chỉ là, bởi vì bệnh, nghĩ đến tình h hai người buổi sáng rời giường, khiến A Nan trong lúc nhất thời dem những lời bạn Ôn Lương nói hôm qua gần như quên sạch, nên Sở Bá Ninh lúc này rời đi đến doanh trại cũng cảm thấy bắt đầu nhớ tới hắn.
A Nan vỗ vỗ mặt, bỏ qua tâm tình không vui, Sở Bá Ninh là một Vương gia xã hội phong kiến tay cầm trọng quyền, cũng sẽ không như tư tình nhi nữ, nàng làm tốt bổn phận chính mình là tốt rồi.
Mà thích gì…… Thôi, dù sao mặc kệ có thích hay không đều phải sống qua ngày, nàng cần gì rối rắm
Nghĩ rõ, kế tiếp một ngày A Nan cứ theo lẽ thường làm chuyện của mình. Bởi vì Vương gia không có ở đây, A Nan đem hai con Tiểu hồ ly cùng nhau ôm lên cái hố tới chơi. A Nan nhìn hai con đã trưởng thành hồ lybộ dạng hết sức đáng yêu, không khỏi nhớ đến mấy chú chó kiếp trước trên ti vi, A Nan nhất thời kích động muốn làm quần áo cho chúng nó.
Vì vậy, nghĩ đến thì làm ngay!
A Nan gọi Như Thúy Như Lam, nói ra ý nghĩ của mình, Như Thúy mặt vui mừng hòa theo, Như Lam nét mặt trống không biểu tình, mà A Nan cùng Như Thúy xem như hoa lệ lệ không thấy.
Buổi trưa, A Nan đang cho hai con Tiểu hồ ly tuỳ cơ ứng biến thì Hà phu nhân mang theo con gái tới thăm bệnh.
Hà phu nhân nghe nói A Nan ngã bệnh, rất là lo lắng, dù sao mùa đông Đồng Thành không thể so với Kinh Thành, rét căm căm, nếu không quen với khí trời, sinh bệnh cũng có thể bỏ mạng nên khi Hà phu nhân thấy A Nan chỉ là hơi cảm lạnh nên cùng yên lòng.
Hà phu nhân tới nơi này đều chỉ là vì thăm bệnh, thấy A Nan không sao, chỉ ngồi một lát liền rời đi.
Buổi chiều, Sở Bá Ninh trở lại, mang về một thân gió tuyết.
Tuyết mới ngừng nửa ngày lại bắt đầu rơi, bên ngoài thiên hàn địa đống, thở ra hơi cũng muốn đóng băng, khí trời âm hiểm trầm trầm, khiến người ta có cảm giác trời đã tối.
A Nan nhìn thấy Sở Bá Ninh trở lại, lập tức nghênh đón cởi áo khoác xuống cho hắn. Sở Bá Ninh hơi lui ra, ngăn trở A Nan tới đây, tự mình cởi ra áo khoác vừa nói: “Trên người ta lạnh, nàng đừng tới đây.”
Nói xong, liền đi thẳng vào trong phòng đổi một bộ quần áo.
Chờ Sở Bá Ninh thay xong quần áo ra ngoài, A Nan đã sai nha hoàn đem canh nóng được nấu xong bưng lên, để cho hắn uống ấm người chút.
A Nan nhìn chằm chằm Sở Bá Ninh, phát hiện hắn đi ra ngoài một buổi sáng, tâm tình tựa hồ chuyển tốt lắm, không còn có cái loại cảm giác tức giận đó. A Nan cảm thấy có lẽ là do cảm giác của nàng, dù sao khuôn mặt Sở Bá Ninh vốnlãnh đạm, làm cho người ta khó có thể biết hắn như thế nào, hỉ nộ ái ố gì đó thật rất khó nhìn ra.
Chờ Sở Bá Ninh uống canh nóng xong, có tâm tình hỏi A Nan muốn đánh cờ thì A Nan càng thêm khẳng định tâm tình của Sở Bá Ninh lúc này tuyệt đối là cực kỳ vui vẻ.
Ừ, cũng không biết tâm tình của hắn vì sao lại xoay ngược nhanh như vậy.
*******
A Nan mặc dù chỉ là cảm lạnh nhẹ, nhưng Sở Bá Ninh bắt nàng nằm trên giường hai ngày, chờ Cố đại phu xác định hoàn toàn tốt lắm mới để cho nàng đi ra cửa đi một chút.
Tuyết ngừng rơi, A Nan đã quen loại khí trời này. Chỉ là, những ngày qua A Nan vẫn không thấy Ôn Lương qua phủ tới ăn không uống chùa, cảm giác rất ngoài ý muốn. A Nan còn từng nói đùaSở Bá Ninh nói có phải là do tuyết lớn phong lối, cho nên Ôn đại nhân mới không thể trở lại ăn chực rồi. Ai ngờ Sở Bá Ninh chỉ là thản nhiên nhìn nàng một cái, nói một câu”Hắn có ngồi nổi thì mới có thể đi tới đây được.”
A Nan nháy mắt mấy cái, đang chờ Vương gia nhà nàng cho nàng lời giải thích, ai biết Sở Bá Ninh lại đặt lực chú ý ở trên sách, cũng không có nhìn nàng thêm lần nào nữa.
A Nan thì không tin tuyết này có thể đem đường phong đếnmức khiến anh bạn tham ăn nào đó dừng bước, bởi vì tham ăn không quản trở ngại của thời tuyết. Đặc biệt là thị vệ từ trong kinh thành tới cũng có thể chui vào gió tuyết đi tới Đồng Thành thì A Nan tin chắc Ôn Lương tuyệt đối đã xảy ra chuyện gì mới đến không được.
Bão tuyết khó khăn lắm ngừng thì người trong kinh thành tới, trực tiếp vào phủ Túc Vương.
Đây là mấy đại nội thị vệ, là Thái hậu phái tới, hỏi thăm bọn họ ngày về và hộ tống bọn họ hồi kinh ăn lễ mừng năm mới. Mà A Nan nhận ra thị vệ dẫn đầu, là đội trưởng thị vệ, Phùng thị vệ lần trước hộ tống nàng tới Đồng Thành.
A Nan nghe nói, trong lòng cảm khái Thái hậu làm mẫu thân cũng là không dễ dàng a, nếu như nàng không được nghe là người giả vờ tốt chuyên làm chuyện khiến cho người ta không thể tiếp nhận, A Nan cảm thấy nàng chính là mẫu thân tốt nhất.
“Vương gia, Vương phi, còn có hơn mười ngày nữa là bước sang năm mới rồi, Hoàng thượng cùng Thái hậu nương nương cũng rất nhớ các ngài, đặc biệt bảo thuộc hạ hộ tống các ngài hồi kinh mừng lễ năm mới.” Hành lễ xong đứng dậy, Phùng thị vệ nói.
Sở Bá Ninh hơi suy nghĩ một chút nói: “ngươi trở về bẩm báo Hoàng thượng cùng mẫu hậu, Bổn vương cùng Vương phi năm naysẽ không trở về để đón năm mới
“A……”
Sở Bá Ninh lời vừa nói ra này, không chỉ Phùng thị vệ kinh ngạc, liền A Nan cũng cả kinh chợt nhìn Sở Bá Ninh.
“Vương gia, này……” Phùng thị vệ mặt đầy vẻ khó xử nhìn Sở Bá Ninh.
Sắc mặt Sở Bá Ninh không hề thay đổi, giải thích: “Phùng thị vệ, tháng trước ở trên chiến trường Bổn vương vô ý bị trọng thương, hiện nay mặc dù đã không còn trở ngại, nhưng chịu không được tàu xe mệt nhọc.”
A Nan hoài nghi nhìn hắn, rõ ràng thương thế của hắn đã tốt một nửa, mặc dù không thể vận động mạnh, nhưng tin tưởng nếu là ngồi xe ngựa trở lại kinh thành thì không có trở ngại. Chỉ là, A Nan nghe được bọn họ không cần trở lại kinh thành dự lễ mừng năm mới, trong lòng càng thêm vui mừng, không cần ngồi chừng mười ngày đường xe là một chuyện, chủ yếu nhất, hồi kinh với một đống phiền phức, người trong hoàng gia tết nhất nhưng là phiền toái nhiều hơn, những chuyện nghênh đón phía trước càng làm cho người ta đau đầu không dứt.
“Lại có chuyện này? Hiện tại thân thể của Vương gia thế nào rồi?” Phùng thị vệ lập tức quan tâm hỏi.
“Đã không ngại, Phùng thị vệ, nhờ ngươi quay về một chuyến, trở lại báo cho Hoàng thượng cùng mẫu hậu, nói Bổn vương năm nay không cách nào hồi kinh đón lễ mừng năm mới, chờ khí trời ngày xuân tiết trời ấm lại ta sẽ trở về.”
Phùng thị vệ sau khi nghe xong biết Sở Bá Ninh ý đã quyết, chỉ có thể cung kính đáp tiếng, liền lui xuống.
Chờ sau khi Phùng thị vệ rời đi, A Nan khẽ nghiêng người nhìn về phía Sở Bá Ninh, hỏi: “Vương gia, vết thương của ngài……”
Sở Bá Ninh từ lúc bị thương đến bây giờ, đều là A Nan một tay chăm sóc hắn, làm sao lại không biết thương thế của hắn có khỏe hay không, cho nên Sở Bá Ninh nghĩ lừa gạt nàng cũng vô dụng.
Sở Bá Ninh khẽ nhếch khóe môi, trực tiếp đem A Nan kéo qua kéo vào trong ngực, cằm tựa ở trên đầu nàng, thanh âm cực kỳ dịu dàng: “Trong kinh thành có nhiều chuyện phiền toái, sau khi thì không thể tự tại giống như thế này. Hơn nữa Bổn vương đúng là bị trọng thương, tin tưởng năm nay hoàng huynh cũng có thể thông cảm.”
Chủ yếu nhất là, hồi kinh, hắn lại giúp Hoàng đế ca ca nhà hắn chánh sự cả đời, Sở Bá Ninh đúng là bị chuyện Sùng Đức Hoàng đế cùng Thái hậu đem A Nan đưa tới Đồng Thành làm cho tức giận, sao có thể như không có chuyện gì trở về giúp Sùng Đức Hoàng đế xử lý chánh sự? Đặc biệt là năm trước năm sau, chuyện vừa nhiều vừa rắc rối, hàng năm đều vội đến nỗi chân không chạm đất, đến lúc đó có thể thời gian loay hoay liền trở về phủ nghỉ ngơi cũng không có.
Cho nên, Hoàng đế ca ca nhà hắn vẫn là tiếp tục khổ cực thôi.
A Nan đón nhận giải thích của Sở Bá Ninh, không khỏi vui vẻ.
********
Phùng thị vệ ngày thứ hai trở về kinh.
Mà khí trời Đồng Thành cũng vẫn như vậy, ba ngày một bão tuyết, hai ngày gió tuyết, A Nan cũng thói quen làm otaku (chui trong nhà), có tâm tư thì liền đi nặn người tuyết trượt hồ ly, không có bà bà ở trên đè ép, cũng không có chị em dâu bên cạnh nhìn chằm chằm, cuộc sống thật là Tiêu Dao lại tự tại.
Ngày Tiểu Niên (ngày hai mươi ba tháng mười hai), A Nan điều động người làm tướng phủ vội quét bụi, thu mua niên hóa, cúng ông táo.
Đem chuyện phân phó xong, A Nan cùng Sở Bá Ninh vùi trong thư phòng, A Nan một bên mài mực vừa nhìn Sở Bá Ninh viết đôi liễn trên giấy Tuyên Thành.
Bộ đôi liễn “Trời cao nói chuyện tốt, Hạ giới bảo vệ bình an”, là đôi liễn dán lên ở lò bếp lúc cúng ông táo tối nay. A Nan yêu thích và ngưỡng mộ bước tới nhìn Sở Bá Ninh vừa nhấc tay áo, một tay vừa cầm lang hào, vung vẫy trên giấy, rơi vào giấy những nét chữ cứng cáp có lực, hạ bút có hồn, rất nhanh viết nên một bộ đôi liễn.
” Chữ viết của Vương gia thật đẹp ~” A Nan cười híp mắt khen ngợi một tiếng.
Sở Bá Ninh nhìn nàng một cái, sau đó ánh mắt dừng lại ở trên mặt nàng, trong tròng mắt đen xẹt qua nụ cười rõ ràng.
A Nan mặt không hiểu, không biết hắn đang nhìn cái gì. Đang muốn tới xoa mặt một chút thì Sở Bá Ninh ngăn động tác của nàng lại, tự mình lấy ra khăn dính nàng lau đi một chút vết mực dính trên gương mặt.
A Nan thấy trên khăn kia dính vết mực màu đen, quả thực là hận không thế tìm cái hố trốn vào đi. Tất nhiên là vừa rồi mài mực lúc không cẩn thận dính vào.
Sở Bá Ninh đang giữ mặt nàng, thong thả ung dung lau mặt cho nàng, trên mặt A Nan nóng hừng hực, chờ lau xong đang muốn lui ra, ai ngờ nụ cười trong mắt Sở Bá Ninh càng sâu, nghiêng đầu ngăn chận môi của nàng hôn xuống một cái.
A Nan bị hôn thở hồng hộc, bây giờ là ban ngày, lại đang ở thư phòng, nàng cũng không can đảm ở trong thư phòng ban ngày làm chuyện dâm tà, nghiêng mặt muốn né tránh. A Nan cũng biết Sở Bá Ninh gần đây kìm nén đến cực khổ, từ lúc hắn bị thương đến nay, đã nửa tháng rồi, hai người mặc dù cùng giường chung gối, cũng là chưa từng hoan ái qua, chớ trách hắn bình thường không có việc gì cũng nắm nàng thân thiết mấy cái để hóa giải nhiệt hỏa trong người. A Nan thật sợ hắn cứ nghẹn như vậy sẽ đem thân thể nín hỏng, nhưng lại nhớ đến vết thương, nàng lại không dám mặc hắn dính vào, vẫn giữ nghiêm trận tuyến.
Mà làm A Nan không ngờ, chỉ cần nàng cự tuyệt, Sở Bá Ninh mặc kệ khó chịu đến bao nhiêu cũng sẽ dừng lại.
Đang lúc ấy thì, thanh âm của Mộc Viên nhi ở ngoài thư phòng vang lên.
“Vương gia, Vương phi, Ôn đại nhân tới.”
Sở Bá Ninh nhất thời cau mày, trong nháy mắt mộc Viên nhi ngoài cửa cảm giác mình bị dội cho một xô nước đá vào mặt, toàn thân lớn lạnh, không khỏi rùng mình.
A Nan cảm thấy Ôn Lương đến vừa đúng lúc, cũng không so đo chuyện hắn trước đó vài ngày hù dọa mình, lập tức sửa sang xong, sau đó mới cùng Sở Bá Ninh bất đắc dĩ đi ra ngoài gặp khách.
Chờ A Nan nhìn thấy Ôn Lương, không khỏi thất kinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.