Chương 32
Vụ Thỉ Dực
25/01/2017
Beta: Ishtar
"Hồ gia gia?" Trấn quốc công cũng sửng sốt, nghi ngờ nhìn về phía hai người, hỏi: "Là Hồ thái y?"
Như Thúy cô nương tinh thần ổn định đáp: "Đúng vậy, hôm qua Hồ gia gia cũng vì lo lắng mấy lời đồn đại nên mới sang phủ xem thử, lại vô tình nhìn thấy người ta đang cứu Diệu Vi từ trong ao ra. Diệu Vi lúc đó khả năng tâm tình không tốt cho nên nói chuyện có vẻ khó nghe, Hồ gia gia nhịn không được nói một câu, sau đó nàng liền chỉ vào Hồ gia gia mắng, cho nên cuối cùng Hồ gia gia mới có thể nói câu nói kia, nhưng tuyệt không có ý tứ gì khác, là Diệu Vi suy nghĩ nhiều."
Trấn quốc công sắc mặt lập tức rất không tốt, nhìn về phía Trấn quốc công phu nhân ánh mắt đều thay đổi.
Trấn quốc công phu nhân trong lòng biết không tốt, những năm gần đây bà cũng đã hiểu, mặc dù Trấn quốc công phu nhân tiền nhiệm bị chết oan uổng, nhưng trong lòng trượng phu vẫn rất kính trọng bà ấy, hơn nữa đối với bà ấy vẫn luôn áy náy trong lòng, liền đối với người của Đàm gia bên kia nhân nhượng mấy phần. Cộng thêm cái loại tính cách thủ lễ cổ hur của trượng phu, tuân thủ nghiêm ngặt quy củ, đặc biệt hận nhất mấy tên người hầu không biết phân biệt tôn ti, Diệu Vi vừa đúng lúc đụng ngay vào họng súng cuả ông.
Trong lòng biết chính mình không đúng lý, Trấn quốc công phu nhân chỉ có thể miễn cưỡng nói: "Lão gia, thiếp thân chỉ kêu Diệu Vi đi truyền lời, không bảo nàng làm thêm chuyện gì khác, chắc nàng cũng không biết vị kia là Hồ thái y mới có thể tự mình chủ trương."
Trấn quốc công sắc mặt vẫn không tốt, nhưng cũng không bám lấy việc này mà mắng con dâu thứ ba nữa, cộng thêm lúc nãy nàng nói một trận lại khó ngăn được khó chịu trong lòng hắn, con thứ ba thì một bộ dáng không mặn không nhạt, ông càng thêm khó chịu. Bất quá lần này cũng để ông thấy rõ được bản tính của con dâu thứ ba, trái lại lá gan rất lớn, mấy người phụ nữ trong nhà mỗi khi ông tức giận đều chỉ nơm nớp lo sợ, im lặng tiếp nhận cơn giận của ông, chỉ có nàng dám cả gan xen mồm cắt ngang lời của ông, chẳng trách ngay cả công chúa và hoàng tử nàng cũng dám hại. (Như Thúy nói nàng rất oan uổng nha!)
Như Thúy cô nương lại là người không xem sắc mặt người khác, bổ sung: "Nương, ngài như vậy là không đúng, Diệu Vi thân là nha hoàn hẳn là phải có mắt nhìn người, phải biết trong phủ chúng ta nếu có người tuổi tác đã cao, lại không có mặc y phục người hầu, thì đều là trưởng bối tới. Dù cho không có mắt nhìn người nhưng cũng phải biết đối nhân xử thế chứ, đối với người già mà nàng lại bất kính như thế? Cho nên nói, đây đều là lỗi của Diệu Vi, thứ nha hoàn như vậy, nương sau này chọn người vẫn nên cẩn thận một chút đi."
Nghe nàng nói xong, Trấn quốc công phu nhân liền có xúc động muốn xông ra cắn chết nàng, đây không phải là nói xấu bà sao, nói bà không biết quản giáo nha hoàn sao? Mà Tần thị bên cạnh tâm tình cũng không tốt, nhìn cô mình đường đường là Trấn quốc công phu nhân như vậy mà lại bị một nữ nhân xuất thân từ nha hoàn bắt nạt, nàng ta đâu thể nào chịu được nỗi nhục này? Hơn nữa so với việc làm chị em dâu tốt với Như Thúy cô nương, lấy lòng Trấn quốc công phu nhân thì có lợi hơn nhiều.
Tần thị lãnh đạm nói: "Tam đệ muội thực sự rất có tài ăn nói, còn dám trách cứ nương? Dù cho Diệu Vi không biết điều, cũng là nàng tự mình không tốt, nương phải quản lý toàn bộ phủ Trấn quốc công, làm sao có thời gian giáo quản một ả nha hoàn? Tất cả chẳng qua là Diệu Vi tự chủ trương mà thôi."
Như Thúy ánh mắt chuyển hướng về phía nàng ta, kinh ngạc nói: "Nguyên lai nha hoàn phủ quốc công đều là tự chủ trương không có chừng mực như thế này sao? Chẳng trách a, là ta trách oan nương rồi." Sau đó thành khẩn nói với Trấn quốc công phu nhân: "Nương, xin lỗi, con sai rồi ạ."
"..."
Trấn quốc công phu nhân trong lúc nhất thời không biết nên đáp lại như thế nào cho tốt. Loại phương thức xin lỗi này so với không làm gì càng làm người ta khó chịu hơn.
"Câm miệng!" Đồng dạng khó có thể chịu đựng còn có Ôn tiểu thư, cuối cùng cũng đã dời lực chú ý từ tam ca của nàng nhìn sang, tức giận nói với Như Thúy cô nương: "Ngươi rõ ràng là châm chọc mẹ ta không biết nhìn người, có phải muốn gây xích mích cha mẹ ta và tam ca hay không? Ngươi như vậy có bộ dáng của con dâu sao? Ta đã biết ngươi căn bản không có ý tốt, căn bản không xứng với tam ca!"
Như Thúy cô nương nhìn nàng một cái, sau đó cười híp mắt hỏi: "Tứ muội muội tại sao có thể chỉ trích ta như vậy? Ta tốt xấu gì cũng là tam tẩu, Tứ muội muội chỉ trích ta như vậy cũng không có tác phong của một muội muội đúng không? Hơn nữa ta tại sao lại không xứng với phu quân? Phu quân từng nói hai chúng ta là đẹp đôi nhất."
"Ngươi..." Thực sự là không biết xấu hổ! Ôn tiểu thư bị nàng vô sỉ nói khiến cho nói không nên lời.
Mà lúc này Ôn Lương lại nói tiếp: "Nương tử nói đúng, chúng ta là hoàng thượng ban hôn, đương nhiên là xứng đôi!"
Ôn tiểu thư mặt đỏ lên, tức giận trừng mắt nhìn Như Thúy, cho rằng đều là lỗi của nàng, khiến tam ca thiên vị giúp nàng mà không giúp muội muội.
Lúc này, Trấn quốc công rốt cuộc lên tiếng: "Được rồi, đều câm miệng cả cho ta! Uyển Uyển, nàng là tam tẩu của con, con phải tôn trọng trưởng bối. Con trở về phòng cho ta!"
"Cha..." Ôn tiểu thư đáng thương kêu một tiếng, viền mắt liền hồng hồng, một bộ dáng lã chã chực khóc, làm Trấn quốc công phu nhân đau lòng hết sức.
Mọi khi nàng làm bộ dáng này, Trấn quốc công có ý chí sắt đá đến đâu cũng sẽ mềm lòng mấy phần, hơn nữa còn có Trấn quốc công phu nhân ở bên cạnh khuyên bảo, rất nhanh liền để mặc nàng. Nhưng hôm nay Trấn quốc công lại không động đậy, gọi ma ma tới mạnh mẽ đem nữ nhi trở về phòng của nàng. Nữ nhi này bình thường được nuông chiều một chút, trước giờ còn không cảm thấy, bây giờ nàng ở trong trường hợp này cũng không biết tốt xấu mà ngắt lời trưởng bối, cũng làm cho ông có chút thất vọng. Mặc dù nữ nhi là để nuông chiều, nhưng cũng phải biết lễ phép, đỡ cho sau này gả nàng đi người ta lại nói tiểu thư phủ Trấn quốc công không hiểu lễ phép.
Ôn tiểu thư thấy làm nũng giả bộ đáng thương cũng không thể làm phụ thân mềm lòng, lập tức oa một tiếng khóc lớn, hung hăng trừng Như Thúy một cái, theo ma ma ra ngoài.
Trấn quốc công xị mặt ngồi trở lại vị trí, nỗ lực giữ cho lòng mình bình tĩnh, sau đó hỏi thăm chuyện kia, Ôn Lương chắp tay sau lưng không nói lời nào, liền do Như Thúy cô nương nói lại một lần. Đợi đến khi nghe xong lời của nàng, người ở chỗ này lại một lần nữa không biết nói gì , Trấn quốc công phu nhân và Ngô thị ở trong lòng đều đồng thời tiếc hận nàng quá may mắn, thế nhưng sau khi đè bị thương hoàng tử công chúa, vẫn còn có hoàng thượng cùng vương gia bảo hộ nàng, thái hậu cũng đặc biệt yêu thích.
Hiểu rõ sự tình, Trấn quốc công vẫn xị mặt, nói: "Vợ của Lương ca nhi, nháo ra những lời đồn đãi này cũng là lỗi của con, lần này may mắn, được thả ra không truy cứu, con sau này hành sự cẩn thận, đỡ phải lại mang thị phi, bị người ta chỉ trích con dâu phủ Trấn quốc công to gan lớn mật không biết quy củ..."
"Cha, quy củ của con rất tốt." Như Thúy cô nương lại một lần nữa cắt ngang lời Trấn quốc công, bởi vì nàng cảm thấy đây là chuyện thập phần trọng yếu: "Vương gia sau khi thu con làm nghĩa muội, liền kêu vương phi mời ma ma trong cung tới cẩn thận dạy con quy củ, ngài nói như vậy sẽ làm cho người ta hoài nghi Túc vương phủ không có quy củ đó nha."
Nghe nói như thế, người ở chỗ này co quắp khóe miệng, thầm nghĩ người nào ngu ngốc dám nói Túc vương phủ không quy củ không giáo dưỡng? Nàng đây không phải là lấy Túc vương phủ đến ngăn bọn họ sao? Thật đúng là âm hiểm!
Bất quá đối với việc nàng dám cả gan mấy lần cắt ngang lời của Trấn quốc công, Trấn quốc công phu nhân trong lòng cũng có vài phần kính phục, chỉ cần Trấn quốc công nghiêm mặt lại hoặc là giận dữ, trong phủ này cơ hồ không có người nào dám ho he một tiếng. Mà tuyệt nhất chính là, nha đầu kia lại nói rất chi là có lý, làm cho người ta muốn nổi giận cũng không nổi, nếu thật muốn dùng thân phận trưởng bối đến áp chế nàng, được a, đến lúc đó còn không biết nàng sẽ nói cái gì đâu.
Aiz, đau đầu quá đi!
Trấn quốc công bị nghẹn lại, nhất thời sắc mặt rất khó coi, bất quá nhìn Ôn Lương một bên nhạt nhẽo cười khẽ, Trấn quốc công cũng tự biết hôm nay không thể mắng được, cứng rắn hạ cơn giận, kiên trì nói: "Ta cũng không nói Túc vương phủ không có quy củ, chớ xen mồm!" Trừng mắt liếc nàng một cái.
Như Thúy cô nương biết nghe lời đáp một tiếng, rốt cuộc ngậm miệng.
"Còn có Lương ca nhi, sau này quản cho tốt vợ của con, chúng ta là thần tử, trung với hoàng thất, gặp chuyện gì cũng nên nhường nhịn mấy phần. Chuyện lần này coi như cho qua, mặc dù vợ con không có sai, thế nhưng lời đồn đại cũng là bởi vì nàng mới có, mọi người nói do con dạy vợ không nghiêm, con sau này quản nàng cho tốt, chuyện này còn xảy ra một lần nữa, con vẫn nên cưới vợ khác đi. Tin tưởng Túc vương cũng sẽ thông cảm cho chúng ta!"
Nghe nói như thế, Ôn Lương biểu tình lãnh đạm rốt cuộc vỡ tan, cắn răng hô một tiếng: "Cha!"
Trấn quốc công không thèm nhìn hắn, đỡ phải lại tức giận không ngừng được, kế tiếp là nói với Trấn quốc công phu nhân, "Phu nhân, sau này quản hạ nhân trong phủ cho tốt, hi vọng loại chuyện này sẽ không xảy ra nữa, nếu không quản nổi, để cho con dâu lớn quản cũng được."
"Lão gia!" Trấn quốc công phu nhân vẻ mặt không thể tin tưởng thốt lên.
Tần thị cũng mở to mắt, lặng lẽ liếc nhìn Trấn quốc công phu nhân, tim đập thật nhanh.
Trấn quốc công vẫn còn xị mặt, tiếp tục nói: "Hồ thái y là bậc trưởng bối, sao có thể để cho một nha hoàn tùy tiện lên mặt? Diệu Vi không biết tôn ti trật tự, loại nha hoàn này trong phủ ta chứa không nổi, trục xuất nàng ra khỏi phủ đi."
Trấn quốc công phu nhân bị ông nói xong trên mặt nóng bừng, lão gia như vậy không khác nào trước mặt mọi người tát vào mặt bà, trong lòng thật sự là vừa giận vừa hận, nguyên bản còn muốn trách mắng con dâu thứ ba, hiện tại phát sinh loại chuyện này, bà hoàn toàn mất hết tâm tình trách mắng, chỉ nghĩ tìm lỗi của nàng để trừng phạt nàng thật nặng mới nguôi giận. Lúc này trong lòng cũng có chút hối hận khi bảo bọn họ dọn ra ngoài ở, vì sao không khuyên bảo lão gia mạnh mẽ ra lệnh bắt bọn họ ở lại trong phủ, hiện tại muốn nhân cơ hội trừng trị nàng thật tốt cũng vì khác nơi ở mà mất đi, dự đoán thân phận bà bà này (mẹ chồng) cũng không thể áp chế được nàng.
Sau đó trấn quốc công lại nói, mỗi người đều bị dạy dỗ một trận, chỉ có trưởng tử Ôn Doãn trầm mặc làm việc là tránh được một kiếp.
Chờ sau khi ông nói xong, Ôn Lương thu hồi mặt nạ mỉm cười bình thường trên mặt, nghiêm túc nhìn về phía trấn quốc công nói: "Cha, ngài sau này muốn mắng chửi người vẫn nên tìm hiểu sự tình rõ ràng rồi hãy mắng, không phải ai cũng giống như nhi tử vì người là phụ thân mà nhẫn nại. Vợ con như thế nào là chuyện của mình con, nàng là thê tử hoàng thượng ban hôn cho con, cho dù muốn bỏ nàng cũng phải xem ý tứ của hoàng thượng, không phải cha nói con cưới người khác liền có thể cưới!" Dứt lời, kéo tay Như Thúy, lại nói: "Hôm nay khiến cha mẹ đợi lâu, nghĩ đến hai người đều mệt mỏi, bọn con đi về trước, cha mẹ nghỉ ngơi thật tốt."
Nói xong, không cho bọn họ có cơ hội phản ứng, kéo Như Thúy chạy ra khỏi đại sảnh.
Bọn họ vừa mới ra tới cửa, liền nghe thấy một trận ầm ĩ, tựa hồ lại có chén trà bị rớt bể.
Hạ nhân đứng chờ ngoài cửa nhìn thấy bọn họ, lại nghe thấy âm thanh phía trong, lập tức đem đầu ép tới mức thấp nhất. Bọn họ đều là lão nhân trong phủ quốc công, tự nhiên biết mỗi lần tam thiếu gia hồi phủ, trong phủ đều giống như ăn phải hỏa dược, bầu không khí căng thẳng quỷ dị, lần này tự nhiên cũng không ngoại lệ, tam thiếu gia bỏ đi như thế, dự đoán bầu không khí trong phủ phải mất mấy ngày mới có thể khôi phục.
Bên trong phòng Trấn quốc công xác thực rất tức giận, nhưng nhiều năm như vậy khí lực cũng cạn, cho nên không còn hơi sức ngăn cản chuyện này, chỉ là mắng mấy tiếng nghiệt tử….
Người ở chỗ này đều bị ông răn dạy qua, cũng không dám khuyên ông, chỉ có thể ngồi tại chỗ chịu tội.
*****
Bên kia Ôn Lương và Như Thúy cùng nhau rời khỏi phủ Trấn quốc công, vẫn là quản gia đến tiễn bọn họ.
Đợi lên xe ngựa xong, Ôn Lương thần sắc đã khôi phục thành bộ dáng lúc bình thường, Như Thúy nghĩ trong lòng thấy khó hiểu, cũng không biết hắn là tức giận hay là khổ sở đây nữa, nhìn một chút, cảm thấy quả nhiên tâm tư của nam nhân này nữ nhân như nàng đừng nên đoán, đoán đến đoán đi đều đoán không trúng.
Ôn Lương chú ý tới ánh mắt của nàng, dựa lưng vào vách xe, đối với nàng khơi mào khóe môi cười tươi như gió xuân, "Vì sao nhìn ta như vậy?"
"Nhìn chàng có tức giận hay không." Như Thúy cô nương thành thành thật thật nói: "Chàng nếu đang tức giận ta liền tránh xa một chút."
Ôn Lương thiếu chút nữa nghẹn thở, đem cô nương thành thật một cách ngu ngốc kéo qua đây oán hận nắm lấy mặt của nàng, âm hiểm nói: "Không phải nên nói nếu ta không thoải mái thì nàng sẽ cố hết sức làm ta vui sao?”
Như Thúy cô nương hùng hồn nói: "Nghe nói nam nhân khi tức giận rất thích gia bạo, ta đương nhiên là muốn tránh xa một chút a!"
"... Ta không có bạo lực!" Bị người ngu ngốc nào đó làm cho tức giận đến nổi trận lôi đình, mỹ nam nghiến răng nghiến lợi vì mình nói rõ, "Ta là người văn minh, không đánh nữ nhân!"
Nghe xong, Như Thúy cô nương liền hạ khẩu khí, lập tức cọ qua đây lấy lòng, vì hắn đấm lưng xoa bóp, cười nói: "Ân, ta tin Ôn đại nhân thông minh tuyệt đỉnh tài hoa dào dạt, tuyệt đối sẽ không bạo lực, nghe nói nam nhân thông minh đều thích sử dụng thủ đoạn, chỉ cần chơi đùa cũng làm chết địch nhân rồi, loại chuyện bạo lực này liền có vẻ không quan trọng gì, đúng không?"
"Đúng cái đầu của nàng!" Ôn Lương trực tiếp bổ nhào tới ôm nàng vào trong lòng, dùng sức cắn mấy cái.
Thượng Khê ở bên ngoài đánh xe nghe thấy tiếng động, chân mày nhảy nhảy, vội vàng nín thở ngưng thần, miễn cho nghe thấy cái gì không nên nghe.
Một hồi sau, nha đầu ngốc thập phần ôn thuần tựa vào trong lòng nam nhân, một bộ dáng hưởng thụ, nhìn trong mắt Ôn đại nhân, đáng yêu giống như hai tiểu hồ li được nàng chăm sóc kia.
Ôn Lương xoa mái tóc dài của nàng, đột nhiên ôn hòa hỏi: "Vừa rồi có sợ không?"
"Không sợ!" Như Thúy cô nương đáp rất mau, ngẩng đầu lên cười với hắn: "Cha không biết phân biệt tốt xấu oan uổng chàng, mới thực sự là đáng ghét, ta là vợ của chàng, dù sao cũng phải giúp chàng làm sáng tỏ hiểu lầm, phải không?"
Ôn Lương mặt áp trên ngực mềm mại của nàng, rầu rĩ cười rộ lên. Hắn rất muốn nói với nàng, kỳ thực cha hắn cũng không có oan uổng hắn, hắn xác thực đã làm rất nhiều chuyện hoang đường, mấy lần đều làm mất hết mặt mũi phủ Trấn quốc công. Nếu không phải phủ Trấn quốc công chỉ còn lại một mình hắn là đích tử, cha hắn tính tình cứng nhắc căn bản sẽ không khoan dung hắn, đã sớm cùng hắn đoạn tuyệt quan hệ hoặc là đem hắn giam lỏng miễn cho hắn xuất hiện làm chuyện mất mặt. Mà cha hắn sở dĩ mỗi lần gặp mặt sẽ phải rít gào mắng chửi người, cũng là muốn đích tử duy nhất là hắn đây trở nên tốt hơn.
Mỗi người đều có suy nghĩ riêng và cách làm của riêng mình, cũng cho là mình làm như vậy là vì tốt cho đối phương, nhưng đối phương lại không cảm kích và tiếp nhận cách làm này.
"Nha đầu, hôm nay thực sự cám ơn nàng..." Cám ơn nàng dũng cảm lớn mật đứng ra bảo vệ ta, cám ơn nàng đối với ta tín nhiệm, cám ơn nàng vẫn luôn ở bên cạnh ta.
Đây là lần duy nhất trong mười mấy năm qua hắn cảm nhận được cái gì là sung sướng khi về nhà, liền không hề kiềm chế mà biểu lộ tâm tình.
Như Thúy nháy nháy mắt, đột nhiên mặt đỏ bừng lên, có chút ngượng ngập nói: "Ôn đại nhân, phiền chàng đừng cọ nữa được chứ? Điều này sẽ làm ta cảm thấy chàng đang nảy sinh ý xấu với ta đó nha!"
"..."
Bầu không khí tốt đẹp liền bị một câu nói của cô nương ngu ngốc nào đó phá vỡ, Ôn Lương trong lòng cảm thấy xung quanh gió thổi hiu quạnh, một đi không trở lại.
"Hồ gia gia?" Trấn quốc công cũng sửng sốt, nghi ngờ nhìn về phía hai người, hỏi: "Là Hồ thái y?"
Như Thúy cô nương tinh thần ổn định đáp: "Đúng vậy, hôm qua Hồ gia gia cũng vì lo lắng mấy lời đồn đại nên mới sang phủ xem thử, lại vô tình nhìn thấy người ta đang cứu Diệu Vi từ trong ao ra. Diệu Vi lúc đó khả năng tâm tình không tốt cho nên nói chuyện có vẻ khó nghe, Hồ gia gia nhịn không được nói một câu, sau đó nàng liền chỉ vào Hồ gia gia mắng, cho nên cuối cùng Hồ gia gia mới có thể nói câu nói kia, nhưng tuyệt không có ý tứ gì khác, là Diệu Vi suy nghĩ nhiều."
Trấn quốc công sắc mặt lập tức rất không tốt, nhìn về phía Trấn quốc công phu nhân ánh mắt đều thay đổi.
Trấn quốc công phu nhân trong lòng biết không tốt, những năm gần đây bà cũng đã hiểu, mặc dù Trấn quốc công phu nhân tiền nhiệm bị chết oan uổng, nhưng trong lòng trượng phu vẫn rất kính trọng bà ấy, hơn nữa đối với bà ấy vẫn luôn áy náy trong lòng, liền đối với người của Đàm gia bên kia nhân nhượng mấy phần. Cộng thêm cái loại tính cách thủ lễ cổ hur của trượng phu, tuân thủ nghiêm ngặt quy củ, đặc biệt hận nhất mấy tên người hầu không biết phân biệt tôn ti, Diệu Vi vừa đúng lúc đụng ngay vào họng súng cuả ông.
Trong lòng biết chính mình không đúng lý, Trấn quốc công phu nhân chỉ có thể miễn cưỡng nói: "Lão gia, thiếp thân chỉ kêu Diệu Vi đi truyền lời, không bảo nàng làm thêm chuyện gì khác, chắc nàng cũng không biết vị kia là Hồ thái y mới có thể tự mình chủ trương."
Trấn quốc công sắc mặt vẫn không tốt, nhưng cũng không bám lấy việc này mà mắng con dâu thứ ba nữa, cộng thêm lúc nãy nàng nói một trận lại khó ngăn được khó chịu trong lòng hắn, con thứ ba thì một bộ dáng không mặn không nhạt, ông càng thêm khó chịu. Bất quá lần này cũng để ông thấy rõ được bản tính của con dâu thứ ba, trái lại lá gan rất lớn, mấy người phụ nữ trong nhà mỗi khi ông tức giận đều chỉ nơm nớp lo sợ, im lặng tiếp nhận cơn giận của ông, chỉ có nàng dám cả gan xen mồm cắt ngang lời của ông, chẳng trách ngay cả công chúa và hoàng tử nàng cũng dám hại. (Như Thúy nói nàng rất oan uổng nha!)
Như Thúy cô nương lại là người không xem sắc mặt người khác, bổ sung: "Nương, ngài như vậy là không đúng, Diệu Vi thân là nha hoàn hẳn là phải có mắt nhìn người, phải biết trong phủ chúng ta nếu có người tuổi tác đã cao, lại không có mặc y phục người hầu, thì đều là trưởng bối tới. Dù cho không có mắt nhìn người nhưng cũng phải biết đối nhân xử thế chứ, đối với người già mà nàng lại bất kính như thế? Cho nên nói, đây đều là lỗi của Diệu Vi, thứ nha hoàn như vậy, nương sau này chọn người vẫn nên cẩn thận một chút đi."
Nghe nàng nói xong, Trấn quốc công phu nhân liền có xúc động muốn xông ra cắn chết nàng, đây không phải là nói xấu bà sao, nói bà không biết quản giáo nha hoàn sao? Mà Tần thị bên cạnh tâm tình cũng không tốt, nhìn cô mình đường đường là Trấn quốc công phu nhân như vậy mà lại bị một nữ nhân xuất thân từ nha hoàn bắt nạt, nàng ta đâu thể nào chịu được nỗi nhục này? Hơn nữa so với việc làm chị em dâu tốt với Như Thúy cô nương, lấy lòng Trấn quốc công phu nhân thì có lợi hơn nhiều.
Tần thị lãnh đạm nói: "Tam đệ muội thực sự rất có tài ăn nói, còn dám trách cứ nương? Dù cho Diệu Vi không biết điều, cũng là nàng tự mình không tốt, nương phải quản lý toàn bộ phủ Trấn quốc công, làm sao có thời gian giáo quản một ả nha hoàn? Tất cả chẳng qua là Diệu Vi tự chủ trương mà thôi."
Như Thúy ánh mắt chuyển hướng về phía nàng ta, kinh ngạc nói: "Nguyên lai nha hoàn phủ quốc công đều là tự chủ trương không có chừng mực như thế này sao? Chẳng trách a, là ta trách oan nương rồi." Sau đó thành khẩn nói với Trấn quốc công phu nhân: "Nương, xin lỗi, con sai rồi ạ."
"..."
Trấn quốc công phu nhân trong lúc nhất thời không biết nên đáp lại như thế nào cho tốt. Loại phương thức xin lỗi này so với không làm gì càng làm người ta khó chịu hơn.
"Câm miệng!" Đồng dạng khó có thể chịu đựng còn có Ôn tiểu thư, cuối cùng cũng đã dời lực chú ý từ tam ca của nàng nhìn sang, tức giận nói với Như Thúy cô nương: "Ngươi rõ ràng là châm chọc mẹ ta không biết nhìn người, có phải muốn gây xích mích cha mẹ ta và tam ca hay không? Ngươi như vậy có bộ dáng của con dâu sao? Ta đã biết ngươi căn bản không có ý tốt, căn bản không xứng với tam ca!"
Như Thúy cô nương nhìn nàng một cái, sau đó cười híp mắt hỏi: "Tứ muội muội tại sao có thể chỉ trích ta như vậy? Ta tốt xấu gì cũng là tam tẩu, Tứ muội muội chỉ trích ta như vậy cũng không có tác phong của một muội muội đúng không? Hơn nữa ta tại sao lại không xứng với phu quân? Phu quân từng nói hai chúng ta là đẹp đôi nhất."
"Ngươi..." Thực sự là không biết xấu hổ! Ôn tiểu thư bị nàng vô sỉ nói khiến cho nói không nên lời.
Mà lúc này Ôn Lương lại nói tiếp: "Nương tử nói đúng, chúng ta là hoàng thượng ban hôn, đương nhiên là xứng đôi!"
Ôn tiểu thư mặt đỏ lên, tức giận trừng mắt nhìn Như Thúy, cho rằng đều là lỗi của nàng, khiến tam ca thiên vị giúp nàng mà không giúp muội muội.
Lúc này, Trấn quốc công rốt cuộc lên tiếng: "Được rồi, đều câm miệng cả cho ta! Uyển Uyển, nàng là tam tẩu của con, con phải tôn trọng trưởng bối. Con trở về phòng cho ta!"
"Cha..." Ôn tiểu thư đáng thương kêu một tiếng, viền mắt liền hồng hồng, một bộ dáng lã chã chực khóc, làm Trấn quốc công phu nhân đau lòng hết sức.
Mọi khi nàng làm bộ dáng này, Trấn quốc công có ý chí sắt đá đến đâu cũng sẽ mềm lòng mấy phần, hơn nữa còn có Trấn quốc công phu nhân ở bên cạnh khuyên bảo, rất nhanh liền để mặc nàng. Nhưng hôm nay Trấn quốc công lại không động đậy, gọi ma ma tới mạnh mẽ đem nữ nhi trở về phòng của nàng. Nữ nhi này bình thường được nuông chiều một chút, trước giờ còn không cảm thấy, bây giờ nàng ở trong trường hợp này cũng không biết tốt xấu mà ngắt lời trưởng bối, cũng làm cho ông có chút thất vọng. Mặc dù nữ nhi là để nuông chiều, nhưng cũng phải biết lễ phép, đỡ cho sau này gả nàng đi người ta lại nói tiểu thư phủ Trấn quốc công không hiểu lễ phép.
Ôn tiểu thư thấy làm nũng giả bộ đáng thương cũng không thể làm phụ thân mềm lòng, lập tức oa một tiếng khóc lớn, hung hăng trừng Như Thúy một cái, theo ma ma ra ngoài.
Trấn quốc công xị mặt ngồi trở lại vị trí, nỗ lực giữ cho lòng mình bình tĩnh, sau đó hỏi thăm chuyện kia, Ôn Lương chắp tay sau lưng không nói lời nào, liền do Như Thúy cô nương nói lại một lần. Đợi đến khi nghe xong lời của nàng, người ở chỗ này lại một lần nữa không biết nói gì , Trấn quốc công phu nhân và Ngô thị ở trong lòng đều đồng thời tiếc hận nàng quá may mắn, thế nhưng sau khi đè bị thương hoàng tử công chúa, vẫn còn có hoàng thượng cùng vương gia bảo hộ nàng, thái hậu cũng đặc biệt yêu thích.
Hiểu rõ sự tình, Trấn quốc công vẫn xị mặt, nói: "Vợ của Lương ca nhi, nháo ra những lời đồn đãi này cũng là lỗi của con, lần này may mắn, được thả ra không truy cứu, con sau này hành sự cẩn thận, đỡ phải lại mang thị phi, bị người ta chỉ trích con dâu phủ Trấn quốc công to gan lớn mật không biết quy củ..."
"Cha, quy củ của con rất tốt." Như Thúy cô nương lại một lần nữa cắt ngang lời Trấn quốc công, bởi vì nàng cảm thấy đây là chuyện thập phần trọng yếu: "Vương gia sau khi thu con làm nghĩa muội, liền kêu vương phi mời ma ma trong cung tới cẩn thận dạy con quy củ, ngài nói như vậy sẽ làm cho người ta hoài nghi Túc vương phủ không có quy củ đó nha."
Nghe nói như thế, người ở chỗ này co quắp khóe miệng, thầm nghĩ người nào ngu ngốc dám nói Túc vương phủ không quy củ không giáo dưỡng? Nàng đây không phải là lấy Túc vương phủ đến ngăn bọn họ sao? Thật đúng là âm hiểm!
Bất quá đối với việc nàng dám cả gan mấy lần cắt ngang lời của Trấn quốc công, Trấn quốc công phu nhân trong lòng cũng có vài phần kính phục, chỉ cần Trấn quốc công nghiêm mặt lại hoặc là giận dữ, trong phủ này cơ hồ không có người nào dám ho he một tiếng. Mà tuyệt nhất chính là, nha đầu kia lại nói rất chi là có lý, làm cho người ta muốn nổi giận cũng không nổi, nếu thật muốn dùng thân phận trưởng bối đến áp chế nàng, được a, đến lúc đó còn không biết nàng sẽ nói cái gì đâu.
Aiz, đau đầu quá đi!
Trấn quốc công bị nghẹn lại, nhất thời sắc mặt rất khó coi, bất quá nhìn Ôn Lương một bên nhạt nhẽo cười khẽ, Trấn quốc công cũng tự biết hôm nay không thể mắng được, cứng rắn hạ cơn giận, kiên trì nói: "Ta cũng không nói Túc vương phủ không có quy củ, chớ xen mồm!" Trừng mắt liếc nàng một cái.
Như Thúy cô nương biết nghe lời đáp một tiếng, rốt cuộc ngậm miệng.
"Còn có Lương ca nhi, sau này quản cho tốt vợ của con, chúng ta là thần tử, trung với hoàng thất, gặp chuyện gì cũng nên nhường nhịn mấy phần. Chuyện lần này coi như cho qua, mặc dù vợ con không có sai, thế nhưng lời đồn đại cũng là bởi vì nàng mới có, mọi người nói do con dạy vợ không nghiêm, con sau này quản nàng cho tốt, chuyện này còn xảy ra một lần nữa, con vẫn nên cưới vợ khác đi. Tin tưởng Túc vương cũng sẽ thông cảm cho chúng ta!"
Nghe nói như thế, Ôn Lương biểu tình lãnh đạm rốt cuộc vỡ tan, cắn răng hô một tiếng: "Cha!"
Trấn quốc công không thèm nhìn hắn, đỡ phải lại tức giận không ngừng được, kế tiếp là nói với Trấn quốc công phu nhân, "Phu nhân, sau này quản hạ nhân trong phủ cho tốt, hi vọng loại chuyện này sẽ không xảy ra nữa, nếu không quản nổi, để cho con dâu lớn quản cũng được."
"Lão gia!" Trấn quốc công phu nhân vẻ mặt không thể tin tưởng thốt lên.
Tần thị cũng mở to mắt, lặng lẽ liếc nhìn Trấn quốc công phu nhân, tim đập thật nhanh.
Trấn quốc công vẫn còn xị mặt, tiếp tục nói: "Hồ thái y là bậc trưởng bối, sao có thể để cho một nha hoàn tùy tiện lên mặt? Diệu Vi không biết tôn ti trật tự, loại nha hoàn này trong phủ ta chứa không nổi, trục xuất nàng ra khỏi phủ đi."
Trấn quốc công phu nhân bị ông nói xong trên mặt nóng bừng, lão gia như vậy không khác nào trước mặt mọi người tát vào mặt bà, trong lòng thật sự là vừa giận vừa hận, nguyên bản còn muốn trách mắng con dâu thứ ba, hiện tại phát sinh loại chuyện này, bà hoàn toàn mất hết tâm tình trách mắng, chỉ nghĩ tìm lỗi của nàng để trừng phạt nàng thật nặng mới nguôi giận. Lúc này trong lòng cũng có chút hối hận khi bảo bọn họ dọn ra ngoài ở, vì sao không khuyên bảo lão gia mạnh mẽ ra lệnh bắt bọn họ ở lại trong phủ, hiện tại muốn nhân cơ hội trừng trị nàng thật tốt cũng vì khác nơi ở mà mất đi, dự đoán thân phận bà bà này (mẹ chồng) cũng không thể áp chế được nàng.
Sau đó trấn quốc công lại nói, mỗi người đều bị dạy dỗ một trận, chỉ có trưởng tử Ôn Doãn trầm mặc làm việc là tránh được một kiếp.
Chờ sau khi ông nói xong, Ôn Lương thu hồi mặt nạ mỉm cười bình thường trên mặt, nghiêm túc nhìn về phía trấn quốc công nói: "Cha, ngài sau này muốn mắng chửi người vẫn nên tìm hiểu sự tình rõ ràng rồi hãy mắng, không phải ai cũng giống như nhi tử vì người là phụ thân mà nhẫn nại. Vợ con như thế nào là chuyện của mình con, nàng là thê tử hoàng thượng ban hôn cho con, cho dù muốn bỏ nàng cũng phải xem ý tứ của hoàng thượng, không phải cha nói con cưới người khác liền có thể cưới!" Dứt lời, kéo tay Như Thúy, lại nói: "Hôm nay khiến cha mẹ đợi lâu, nghĩ đến hai người đều mệt mỏi, bọn con đi về trước, cha mẹ nghỉ ngơi thật tốt."
Nói xong, không cho bọn họ có cơ hội phản ứng, kéo Như Thúy chạy ra khỏi đại sảnh.
Bọn họ vừa mới ra tới cửa, liền nghe thấy một trận ầm ĩ, tựa hồ lại có chén trà bị rớt bể.
Hạ nhân đứng chờ ngoài cửa nhìn thấy bọn họ, lại nghe thấy âm thanh phía trong, lập tức đem đầu ép tới mức thấp nhất. Bọn họ đều là lão nhân trong phủ quốc công, tự nhiên biết mỗi lần tam thiếu gia hồi phủ, trong phủ đều giống như ăn phải hỏa dược, bầu không khí căng thẳng quỷ dị, lần này tự nhiên cũng không ngoại lệ, tam thiếu gia bỏ đi như thế, dự đoán bầu không khí trong phủ phải mất mấy ngày mới có thể khôi phục.
Bên trong phòng Trấn quốc công xác thực rất tức giận, nhưng nhiều năm như vậy khí lực cũng cạn, cho nên không còn hơi sức ngăn cản chuyện này, chỉ là mắng mấy tiếng nghiệt tử….
Người ở chỗ này đều bị ông răn dạy qua, cũng không dám khuyên ông, chỉ có thể ngồi tại chỗ chịu tội.
*****
Bên kia Ôn Lương và Như Thúy cùng nhau rời khỏi phủ Trấn quốc công, vẫn là quản gia đến tiễn bọn họ.
Đợi lên xe ngựa xong, Ôn Lương thần sắc đã khôi phục thành bộ dáng lúc bình thường, Như Thúy nghĩ trong lòng thấy khó hiểu, cũng không biết hắn là tức giận hay là khổ sở đây nữa, nhìn một chút, cảm thấy quả nhiên tâm tư của nam nhân này nữ nhân như nàng đừng nên đoán, đoán đến đoán đi đều đoán không trúng.
Ôn Lương chú ý tới ánh mắt của nàng, dựa lưng vào vách xe, đối với nàng khơi mào khóe môi cười tươi như gió xuân, "Vì sao nhìn ta như vậy?"
"Nhìn chàng có tức giận hay không." Như Thúy cô nương thành thành thật thật nói: "Chàng nếu đang tức giận ta liền tránh xa một chút."
Ôn Lương thiếu chút nữa nghẹn thở, đem cô nương thành thật một cách ngu ngốc kéo qua đây oán hận nắm lấy mặt của nàng, âm hiểm nói: "Không phải nên nói nếu ta không thoải mái thì nàng sẽ cố hết sức làm ta vui sao?”
Như Thúy cô nương hùng hồn nói: "Nghe nói nam nhân khi tức giận rất thích gia bạo, ta đương nhiên là muốn tránh xa một chút a!"
"... Ta không có bạo lực!" Bị người ngu ngốc nào đó làm cho tức giận đến nổi trận lôi đình, mỹ nam nghiến răng nghiến lợi vì mình nói rõ, "Ta là người văn minh, không đánh nữ nhân!"
Nghe xong, Như Thúy cô nương liền hạ khẩu khí, lập tức cọ qua đây lấy lòng, vì hắn đấm lưng xoa bóp, cười nói: "Ân, ta tin Ôn đại nhân thông minh tuyệt đỉnh tài hoa dào dạt, tuyệt đối sẽ không bạo lực, nghe nói nam nhân thông minh đều thích sử dụng thủ đoạn, chỉ cần chơi đùa cũng làm chết địch nhân rồi, loại chuyện bạo lực này liền có vẻ không quan trọng gì, đúng không?"
"Đúng cái đầu của nàng!" Ôn Lương trực tiếp bổ nhào tới ôm nàng vào trong lòng, dùng sức cắn mấy cái.
Thượng Khê ở bên ngoài đánh xe nghe thấy tiếng động, chân mày nhảy nhảy, vội vàng nín thở ngưng thần, miễn cho nghe thấy cái gì không nên nghe.
Một hồi sau, nha đầu ngốc thập phần ôn thuần tựa vào trong lòng nam nhân, một bộ dáng hưởng thụ, nhìn trong mắt Ôn đại nhân, đáng yêu giống như hai tiểu hồ li được nàng chăm sóc kia.
Ôn Lương xoa mái tóc dài của nàng, đột nhiên ôn hòa hỏi: "Vừa rồi có sợ không?"
"Không sợ!" Như Thúy cô nương đáp rất mau, ngẩng đầu lên cười với hắn: "Cha không biết phân biệt tốt xấu oan uổng chàng, mới thực sự là đáng ghét, ta là vợ của chàng, dù sao cũng phải giúp chàng làm sáng tỏ hiểu lầm, phải không?"
Ôn Lương mặt áp trên ngực mềm mại của nàng, rầu rĩ cười rộ lên. Hắn rất muốn nói với nàng, kỳ thực cha hắn cũng không có oan uổng hắn, hắn xác thực đã làm rất nhiều chuyện hoang đường, mấy lần đều làm mất hết mặt mũi phủ Trấn quốc công. Nếu không phải phủ Trấn quốc công chỉ còn lại một mình hắn là đích tử, cha hắn tính tình cứng nhắc căn bản sẽ không khoan dung hắn, đã sớm cùng hắn đoạn tuyệt quan hệ hoặc là đem hắn giam lỏng miễn cho hắn xuất hiện làm chuyện mất mặt. Mà cha hắn sở dĩ mỗi lần gặp mặt sẽ phải rít gào mắng chửi người, cũng là muốn đích tử duy nhất là hắn đây trở nên tốt hơn.
Mỗi người đều có suy nghĩ riêng và cách làm của riêng mình, cũng cho là mình làm như vậy là vì tốt cho đối phương, nhưng đối phương lại không cảm kích và tiếp nhận cách làm này.
"Nha đầu, hôm nay thực sự cám ơn nàng..." Cám ơn nàng dũng cảm lớn mật đứng ra bảo vệ ta, cám ơn nàng đối với ta tín nhiệm, cám ơn nàng vẫn luôn ở bên cạnh ta.
Đây là lần duy nhất trong mười mấy năm qua hắn cảm nhận được cái gì là sung sướng khi về nhà, liền không hề kiềm chế mà biểu lộ tâm tình.
Như Thúy nháy nháy mắt, đột nhiên mặt đỏ bừng lên, có chút ngượng ngập nói: "Ôn đại nhân, phiền chàng đừng cọ nữa được chứ? Điều này sẽ làm ta cảm thấy chàng đang nảy sinh ý xấu với ta đó nha!"
"..."
Bầu không khí tốt đẹp liền bị một câu nói của cô nương ngu ngốc nào đó phá vỡ, Ôn Lương trong lòng cảm thấy xung quanh gió thổi hiu quạnh, một đi không trở lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.