Chương 73
Vụ Thỉ Dực
13/02/2017
Ôn Lương vốn muốn ở Bình Tân Thành ngốc đến tháng ba, nhưng hoàng đế gửi một bức mật chỉ tuyên hắn trở về. Cho nên sau tiết hoa triêu, Ôn Lương
đành phải ngoan ngoãn từ biệt người Đàm phủ hồi kinh.
Mặc dù Ôn Lương là biểu thiếu gia Đàm phủ, nhưng vì quan hệ với lão phu nhân, địa vị hắn ở Đàm phủ còn quý hơn thiếu gia Đàm phủ mấy phần. Cho nên lúc hắn rời đi, hầu như toàn bộ Đàm phủ đều ra đưa tiễn hắn, riêng lễ vật còn nhiều hơn hai xe so với lúc bọn họ đến, không biết có bao nhiêu thứ trong khố phòng Đàm phủ bị nhét qua đây.
Hôm lên đường, Ôn Lương bị mấy vị cữu cữu vây quanh, dặn dò một số chuyện của nam nhân, Lão phu nhân lôi kéo Như Thúy nói thao thao bất tuyệt, đều căn dặn nàng cách điều dưỡng thân thể để tương lai sinh đứa bé này kia, mà Ôn Ngạn Bình nhỏ nhất, lúc này đang bị một tiểu chính thái thấp tủn giống bé ôm, không cho bé đi.
"Ngạn Bình ca ca không được đi..., Ký Khê muốn chơi đùa với Ngạn Bình ca ca, Tiểu Hoa còn chưa sinh sóc con mà!" Đàm Ký Khê ôm Ôn Ngạn Bình chặt chẽ, giương miệng gào khóc, gào thét đến nỗi mặt trứng đáng yêu đỏ bừng
Ôn Ngạn Bình cũng hơi thương xót, tuy rằng thời gian ở Đàm gia không lâu lắm, nhưng cô bé cũng thật lòng thật dạ xem tiểu ma vương này là đệ đệ mà yêu thương, biết rõ cậu bé thân thể yếu thường bị bắt ở trong phòng cô đơn lạnh lẽo, nên lúc rảnh thường chơi với cậu, làm cho người bạn nhỏ vô cùng yêu thích chơi cùng cô bé. Bây giờ phải đi, cô bé cũng không nỡ xa người bạn nhỏ này.
"Ta sẽ viết thư cho thúc..." Ôn Ngạn Bình chỉ có thể an ủi như thế.
"Ta không chịu, ta không chịu! Ta không muốn Ngạn Bình ca ca đi! Ngạn Bình ca ca không ở đây, không có ai chơi với ta!" Người bạn nhỏ tiếp tục gào khóc, đồng thời cũng không quên làm mất mặt mũi người nào đó. "Bây giờ chữ mà ngươi biết còn không nhiều bằng ta, ngươi nhất định không biết viết thư!"
"Nói bậy, ta sẽ viết, hơn nữa hiện nay ta đã biết rất nhiều chữ rồi." Ôn Ngạn Bình đen mặt phản bác.
"Ký Khê, đừng làm rộn..." Tam cữu mẫu đau lòng con trai, vô cùng không thích hành động thân mật với Ôn Ngạn Bình của con trai. Thật ra khi nghe những gì tiểu cô nương này trải qua, bà cũng rất yêu thương bé, chỉ là khi phát hiện con trai quá gần gũi với bé, cộng thêm chị em dâu nói bóng gió, càng sợ sau này Ôn Ngạn Bình sẽ trở thành con dâu của mình. Cũng không phải bà có thành kiến, chẳng qua Ôn Ngạn Bình dáng dấp bình thường, lại lớn tuổi hơn con trai, căn bản là không thích hợp với con trai. Nếu Ôn Ngạn Bình là bé trai hàng thật giá thật, ngược lại bà rất vui mừng khi hai đứa gần gũi. Có điều, hiện nay thấy con trai một lòng một dạ cho rằng Ôn Ngạn Bình là một bé trai, tam cữu mẫu cũng mắt nhắm mắt mở để con trai hiểu lầm, hơn nữa còn âm thầm không cho phép nha hoàn nhiều chuyện, tốt nhất lừa đến khi con trai lấy vợ sinh con mới thôi.
Nữ quyến Đàm phủ thấy người bạn nhỏ khóc rống như thế, rối rít tới khuyên nhủ. Không khuyên còn đỡ, càng khuyên, người bạn nhỏ càng gào khóc đến nước mắt đầy mặt, bày ra khuôn mặt xinh đẹp như hoa, khiến cho tình thương của mẹ lan tràn, các nữ nhân đau lòng không ngớt.
Ôn Ngạn Bình cảm thấy bạn nhỏ này thật sự làm sầu người, cuối cùng cân nhắc chỉ có thể gắng sức đưa tay ôm lấy cậu bé. Người bạn nhỏ thuận thế dang tay ôm cổ cô bé, hai chân nhỏ béo vòng lên eo cô bé, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào cổ cô bé khóc, khiến cho tiểu cô nương vốn gầy tong teo thiếu chút nữa bị trẹo eo, cũng may Họa Bính nhanh tay nhanh mắt xoay người đỡ lấy cô bé.
Một màn này thu hút tất cả ánh mắt của mọi người Đàm gia, lập tức dở khóc dở cười, tiểu chú lùn ôm tiểu chú lùn, một màn này sao lại khôi hài như thế?
"Ký Khê, thúc là biểu thúc, chính là trưởng bối, không thể chơi xấu như vậy được. Ta và cha nương hồi kinh thôi, sau này sẽ quay lại gặp thúc mà. Bằng không thúc tới kinh thành thăm ta cũng được, nghe nói kinh thành rất thú vị." Nghe thấy tiếng khóc của người bạn nhỏ yếu dần, Ôn Ngạn Bình lại nói: "Nhưng mà thúc phải dưỡng thân thể cho tốt, thân thể khỏe mạnh cường tráng, sau này muốn đi đâu chơi cũng không có vấn đề gì, đến lúc đó thúc tới kinh thành, ta dẫn thúc đi chơi khắp kinh thành, không sót chỗ nào..."
"Thật, thật sao?" Người bạn nhỏ nghẹn ngào hỏi.
"Thật." Ôn Ngạn Bình khó khăn dùng khăn tay lau mặt cho cậu bé, sau đó hơi ghét bỏ đem khăn ném cho Họa Bính, cười: "Vẫn nói mình không khóc nhè, thúc chính là biểu thúc, là trưởng bối, dù sao cũng không thể khóc như vậy, không tốt cho sức khỏe.
Những lời này quả nhiên làm người bạn nhỏ mất hứng thu hồi nước mắt.
Đám người lớn bên kia đã tạm biệt xong, đang chờ hai tiểu gia hỏa tạm biệt. Thấy người bạn nhỏ gần như được con gái dỗ dành, Ôn Lương cũng tới, sờ sờ đầu tiểu chính thái, cười: "Ký Khê, đợi thân thể đệ khỏe mạnh, nói cha đệ dẫn đệ tới kinh thành, đến lúc đó biểu ca dẫn đệ đi chơi."
Uy tín Ôn Lương xưa nay rất đáng tin, rốt cuộc người bạn nhỏ cũng nghe lời, mắt còn chứa hai giọt nước mắt gật đầu. Trong lòng Ôn Lương thỏa mãn, đang muốn nói thêm, bên cạnh đột nhiên ló ra một cái đầu, người nào đó còn nhỏ giọng lẩm bẩm: "Thì ra hồi bé Ôn đại nhân khóc lên là dáng vẻ này..." Mặt đầy hắc tuyến, nắm lấy móng vuốt của người nào đó, sau đó xoay người về phía mọi người Đàm phủ.
"Ngoại tổ mẫu, các vị cữu cữu, cữu mẫu, còn có các biểu ca biểu muội, Tử Tu đi rồi, có thời gian sẽ trở về thăm mọi người." Ôn Tử Tu bất đắc dĩ nói.
Thấy sắc trời càng ngày càng sáng, nếu không đi sẽ lỡ thời gian, mấy vị cữu cữu không nhiều lời, gật đầu với hắn, ngược lại vẻ mặt lão phu nhân đầy bi thương, mấy vị cữu mẫu không có cách nào khác phải đi an ủi lão phu nhân.
Lại quay đầu liếc qua, Ôn Lương dắt Như Thúy và Ôn Ngạn Bình lên xe ngựa, sau đó vén mảnh vải trên cửa sổ xe, phất tay với đám người trước cửa phủ.
Xe ngựa chậm rãi đi về phía trước, rất nhanh liền ra khỏi thành Bình Tân.
Ôn Lương thấy dáng vẻ sa sút của tiểu cô nương, vỗ vỗ đầu bé: "Thiên hạ không có buổi tiệc nào không tàn, sau này sẽ gặp lại."
Tiểu cô nương mất mác gật đầu, tiếp đó liếc mắt trêu ghẹo nhìn Như Thúy cô nương đang xem phong cảnh ven đường, nói nhỏ với Ôn Lương: "Cha, không bằng người và nương sinh cho con một tiểu đệ đệ đi." Vừa nói xong, liền phát hiện vẻ mặt Ôn Lương đờ đẫn trong nháy mắt, tuy rằng rất nhỏ, nhưng xưa nay bé quen nhìn sắc mặt người khác, không khỏi bối rối.
Sau nửa ngày, Ôn Lương cười cười: "Không cần khẩn trương, về sau chuyện này con cũng biết."
Ôn Ngạn Bình hơi khó hiểu, trong lòng không rõ trên đời này còn có chuyện gì làm khó được nam nhân hết sức thông minh như thế, đợi đến lúc bé biết Như Thúy vì cứu hắn mà thân thể bị thương không thể sinh con, đối với vị mẫu thân mới nhận này càng thân thiết hơn mấy phần, đặc biệt khi nghe Thanh Y vụng trộm nói với bé lần này sở dĩ bọn họ đến thành Bình Tân đón năm mới là do trong kinh lời đồn như hổ báo làm tổn thương người, tiểu cô nương nghe được lông mày dựng thẳng đứng, lập tức quyết định sau này ai cười nhạo nương bé, bé đánh chết hắn không tha.
Sau khi Ôn Lương biết suy nghĩ hung tàn trong đầu tiểu cô nương, bỗng nhiên lo lắng, hung tàn như vậy, sau này có thể tìm được nhà chồng sao? Nam nhân nào dám lấy bé?
Lần đầu nhận nuôi nghĩa nữ quá hung tàn, Ôn lương không khỏi suy nghĩ, có nên nhận nuôi thêm mấy nghĩa nữ nghĩa tử đáng yêu, dạy dỗ thật tốt, về sao có thể bảo vệ nha đầu hung tàn này.
Hai ngày sau, lúc bọn họ đi qua Vinh Hoa tự, Ôn Lương cho người dừng xe, dẫn tiểu nha đầu vào trong chùa để bé thấp nhang cho cha mẹ đã mất của bé. Lúc cha mẹ bé bị giết, thi thể và nhà ở đều bị một mồi lửa của bọn cướp đốt hết, không có chôn cất đàng hoàng, đương nhiên không có mộ, trụ trì Vinh Hoa tự hảo tâm, làm mấy lần pháp sự cho dân chúng chết yểu.
Thấp nhang xong, bọn họ tiếp tục lên đường, mà tiểu cô nương ưu tư mất mác mấy ngày, mãi đến lúc gần tới kinh thành, mới vui vẻ trở lại.
Lúc rời kinh là thời điểm trời đông giá rét, khi trở về đã là xuân về hoa nở.
Gần cuối tháng hai, rốt cuộc bọn họ về tới kinh thành.
*******
Lúc về đến kinh thành đã chạng vạng tối, đi đường nữa tháng làm cho tất cả mọi người cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, có chuyện gì đi nữa thì cũng phải nghỉ ngơi rồi hãy nói.
Sáng sớm hôm sau, Ôn Lương liền vào triều. Đêm qua chân trước bọn họ vừa tới phủ, chân sau thì có người trong cung tới, mang theo ý chỉ của hoàng đế, nói thẳng với người nào đó ngày mai nhất định phải vào triều làm việc, không cho phép tìm lý do gì để lười biếng. Thái giám đến truyền lời nhìn chằm chằm, cho dù Ôn Lương có ý kiến gì đi nữa chỉ có thể xoa mũi nuốt xuống.
Không có Ôn Lương, Như Thúy bèn chịu trách nhiệm dẫn Ôn Ngạn Bình đi làm quen với phủ thái sư. Mặc dù trên người Ôn Ngạn Bình mặc nam trang nhưng trên thực tế vẫn là bé gái, có nhiều thứ phải dạy bé, khiến cho Như Thúy khó xử là tiểu cô nương tự mình có cảm giác hài lòng, thích người ta gọi là "Thiếu gia" hơn, căn bản không xem mình là bé gái, hơn nữa đứa nhỏ tám tuổi đã sớm hiểu chuyện rồi, lại có chủ kiến, khăng khăng nói mình là bé trai, cộng thêm Ôn Lương dung túng. Như Thúy muốn sửa lại cũng sửa không được.
Ăn sáng xong, Như Thúy gọi quản sự và hạ nhân trong phủ đến, để bọn họ biết chủ tử mới.
"Đây là đứa nhỏ ta và đại nhân các ngươi nhận nuôi, sau này là thiếu gia trong phủ, các ngươi hầu hạ cho tốt. Như Thúy bình thản nói.
Quản sự trong phủ đều do Ôn Lương đề bạt, trung thành với Ôn Lương không cần phải nói, nếu phu nhân đã mở miệng, bèn gọi thiếu gia, chỉ có Ngọc Sênh Ngọc Dung Ngọc Chi vốn là nha hoàn trong Trấn Quốc Công phủ trong lòng lo lắng.
Ngọc Sênh không dám tin, chẳng qua Tam thiếu gia đi thành Bình Tân đón năm mới, thế nhưng lại dẫn về một đứa nhỏ xanh xao vàng vọt, nhận làm nghĩa tử, tuyên bố là thiếu gia trong phủ, điều này đại biểu cái gì? Ngọc Sênh trung thành với Ôn Lương không cần phải nói, nhưng có khi tâm tư cũng rất nặng, lúc này có thêm một tiểu thiếu gia, trong lòng không tránh khỏi nghĩ xấu, chẳng lẽ tam thiếu gia thật sự không có ý định sinh con, mới đi nhận nuôi một đứa nhỏ , tương lai thừa kế tước vị của hắn.
Ngọc Sênh thật sự lo lắng, cũng không biết "thiếu gia" này không phải thật sự là "thiếu gia”, không biết phải làm thế nào, cắn răng, quyết định tìm người truyền tin tới Trấn Quốc Công phủ, để lão Trấn Quốc Công khuyên nhủ, ngàn vạn lần không thể để cho tam thiếu gia bị mê hoặc mà tuyệt tự.
Không đề cập đến Ngọc Sênh lo lắng như thế nào, sau khi các quản sự, ma ma và nha hoàn lui xuống, Như Thúy dẫn tiểu nha đầu đến thư phòng của bé, nhìn sắc mặt bé, thấy sắc mặt bé không tốt, quan tâm hỏi: "Có gì không thoải mái sao?"
Nuôi hai tháng, rốt cuộc tiểu nha đầu cũng hơi có thịt, sắc mặt bắt đầu có huyết sắc, chẳng qua so với con gái của gia đình phú quý người ta mà nói, da thịt không đủ trắng nõn nhẵn nhụi, sau này cần phải dưỡng thêm. Mà đặc biệt, dáng dấp tiểu cô nương này nhìn như thịt khô, nhưng mà càng làm tăng thêm khí chất mạnh mẽ của bé, khiến người ta cảm thấy đây là một bé trai rất thông minh anh khí. Cho nên khi nãy giới thiệu là "thiếu gia" cũng không có người nào nhận ra điểm mấu chốt.
Ôn Ngạn Bình lắc đầu, thấy dáng vẻ quan tâm của Như Thúy, thân thể nhỏ nhào vào lòng nàng, cảm nhận được nàng dịu dàng vuốt ve, nhỏ giọng nói: "Con chỉ là sợ hết hồn, hóa ra cha...lợi hại như vậy." Cho đến lúc này, bé mới hiểu sâu sắc vị Ôn Lương này là sủng thần của thiên tử Đại Sở, có bao nhiêu tôn quý. Nếu là trước kia, cả đời bé cũng không gặp được người.
Như Thúy hiểu ý tứ của bé, không khỏi cười nói: "Quả thực Ôn đại nhân rất lợi hại, coi thường người của chàng đều không có kết cục tốt nhé." Vẻ mặt nàng kiêu ngạo.
Ôn Ngạn Bình len lén quan sát biểu cảm của nàng, mấy ngày nay, bé phát hiện nữ nhân này là người rất đơn giản, đơn giản đến đôi khi làm người ta thổ huyết, trái ngược với loại người tâm nhãn như bé, có điều lại khiến bé rất yêu thích. Nhớ tới tối hôm qua lúc ngủ nghe được các nha hoàn trong phủ tám chuyện, tuy rằng các nàng nói rất nhỏ, nhưng bé nghe không sót một chữ, trong lòng không khỏi kính phục lòng tốt của nàng, từ một nha hoàn trở thành quan phu nhân, thật ra nàng cũng không dễ dàng. Nhưng mà, phần lớn là hâm mộ tình cảm của Ôn Lương đối với nàng, rất chân thành tha thiết, làm cho bé cảm thấy nam nhân cũng không kinh khủng như vậy.
Như Thúy cười ôm lấy bé, cảm giác có một đứa con gái cũng không tệ.
Đang lúc Như Thúy dẫn theo con gái bắt đầu xử lý sự vụ trong phủ tồn đọng mấy tháng nay, người hầu tới bẩm báo, công công trong cung tới phủ.
~~~~~~
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình, viết đến đây, Vụ muốn xin lỗi mọi người.
Do "Quan Thế Âm bồ đào" nói ra, Vụ mới phát hiện thời gian trong quyển này cùng với "Độci thê" không khớp nhau, năm đầu Ôn Lương cưới Như Thúy là đón tết Nguyên Tiêu ở kinh thành, mà trong quyển này lại hoàn toàn ở thành Bình Tân. Có lẽ tháng 11 khi đó viết cùng lúc hai quyển, mỗi ngày lại bề bộn công việc, tinh thần rất suy sụp nên mới có sai lầm này, trong lúc nhất thời không biết phải làm sao.
Hôm qua suy nghĩ một buổi tối, vốn muốn sửa lại cho khớp với thời gian trong "Độc thê", thế nhưng nhìn lại, phát hiện đã viết sai quá nghiêm trọng, viết 55 chương thì có hơn 10 chương sai, làm sao bây giờ?
Rối rắm ngủ không ngon một đêm, hôm nay lại nghĩ thật lâu, quyết định đem quyển này loại ra khỏi hệ liệt, mọi người cứ nghĩ đây là quyển riêng biệt là được rồi. Nếu như không xem qua "độc thê" thì không cần vướng mắc cái này. Vì vậy quyển này không tính là hệ liệt được rồi, bởi vì thời gian bị rối loạn. Đương nhiên, ngoại trừ "độc thê" thời gian bị rối loạn thì "hiền thê" và "thê lực" không bị ảnh hưởng.
Vụ cũng cảm thấy rất khổ sở, viết cùng lúc nhiều quyển rất dễ dàng mắc sai lầm, cộng thêm hai tháng nay công việc của ta bề bộn không thể kiểm tra lại nên mới mắc sai lầm này. Vụ xin lỗi mọi người, cũng sẽ nhanh chóng viết xong quyển này. Quyển này đại khái hơn ba mươi vạn chữ. Viết xong quyển này sẽ không còn hệ liệt nữa, thật quá dễ mắc sai lầm.
Thật xin lỗi, mong mọi người tha thứ!
Mặc dù Ôn Lương là biểu thiếu gia Đàm phủ, nhưng vì quan hệ với lão phu nhân, địa vị hắn ở Đàm phủ còn quý hơn thiếu gia Đàm phủ mấy phần. Cho nên lúc hắn rời đi, hầu như toàn bộ Đàm phủ đều ra đưa tiễn hắn, riêng lễ vật còn nhiều hơn hai xe so với lúc bọn họ đến, không biết có bao nhiêu thứ trong khố phòng Đàm phủ bị nhét qua đây.
Hôm lên đường, Ôn Lương bị mấy vị cữu cữu vây quanh, dặn dò một số chuyện của nam nhân, Lão phu nhân lôi kéo Như Thúy nói thao thao bất tuyệt, đều căn dặn nàng cách điều dưỡng thân thể để tương lai sinh đứa bé này kia, mà Ôn Ngạn Bình nhỏ nhất, lúc này đang bị một tiểu chính thái thấp tủn giống bé ôm, không cho bé đi.
"Ngạn Bình ca ca không được đi..., Ký Khê muốn chơi đùa với Ngạn Bình ca ca, Tiểu Hoa còn chưa sinh sóc con mà!" Đàm Ký Khê ôm Ôn Ngạn Bình chặt chẽ, giương miệng gào khóc, gào thét đến nỗi mặt trứng đáng yêu đỏ bừng
Ôn Ngạn Bình cũng hơi thương xót, tuy rằng thời gian ở Đàm gia không lâu lắm, nhưng cô bé cũng thật lòng thật dạ xem tiểu ma vương này là đệ đệ mà yêu thương, biết rõ cậu bé thân thể yếu thường bị bắt ở trong phòng cô đơn lạnh lẽo, nên lúc rảnh thường chơi với cậu, làm cho người bạn nhỏ vô cùng yêu thích chơi cùng cô bé. Bây giờ phải đi, cô bé cũng không nỡ xa người bạn nhỏ này.
"Ta sẽ viết thư cho thúc..." Ôn Ngạn Bình chỉ có thể an ủi như thế.
"Ta không chịu, ta không chịu! Ta không muốn Ngạn Bình ca ca đi! Ngạn Bình ca ca không ở đây, không có ai chơi với ta!" Người bạn nhỏ tiếp tục gào khóc, đồng thời cũng không quên làm mất mặt mũi người nào đó. "Bây giờ chữ mà ngươi biết còn không nhiều bằng ta, ngươi nhất định không biết viết thư!"
"Nói bậy, ta sẽ viết, hơn nữa hiện nay ta đã biết rất nhiều chữ rồi." Ôn Ngạn Bình đen mặt phản bác.
"Ký Khê, đừng làm rộn..." Tam cữu mẫu đau lòng con trai, vô cùng không thích hành động thân mật với Ôn Ngạn Bình của con trai. Thật ra khi nghe những gì tiểu cô nương này trải qua, bà cũng rất yêu thương bé, chỉ là khi phát hiện con trai quá gần gũi với bé, cộng thêm chị em dâu nói bóng gió, càng sợ sau này Ôn Ngạn Bình sẽ trở thành con dâu của mình. Cũng không phải bà có thành kiến, chẳng qua Ôn Ngạn Bình dáng dấp bình thường, lại lớn tuổi hơn con trai, căn bản là không thích hợp với con trai. Nếu Ôn Ngạn Bình là bé trai hàng thật giá thật, ngược lại bà rất vui mừng khi hai đứa gần gũi. Có điều, hiện nay thấy con trai một lòng một dạ cho rằng Ôn Ngạn Bình là một bé trai, tam cữu mẫu cũng mắt nhắm mắt mở để con trai hiểu lầm, hơn nữa còn âm thầm không cho phép nha hoàn nhiều chuyện, tốt nhất lừa đến khi con trai lấy vợ sinh con mới thôi.
Nữ quyến Đàm phủ thấy người bạn nhỏ khóc rống như thế, rối rít tới khuyên nhủ. Không khuyên còn đỡ, càng khuyên, người bạn nhỏ càng gào khóc đến nước mắt đầy mặt, bày ra khuôn mặt xinh đẹp như hoa, khiến cho tình thương của mẹ lan tràn, các nữ nhân đau lòng không ngớt.
Ôn Ngạn Bình cảm thấy bạn nhỏ này thật sự làm sầu người, cuối cùng cân nhắc chỉ có thể gắng sức đưa tay ôm lấy cậu bé. Người bạn nhỏ thuận thế dang tay ôm cổ cô bé, hai chân nhỏ béo vòng lên eo cô bé, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào cổ cô bé khóc, khiến cho tiểu cô nương vốn gầy tong teo thiếu chút nữa bị trẹo eo, cũng may Họa Bính nhanh tay nhanh mắt xoay người đỡ lấy cô bé.
Một màn này thu hút tất cả ánh mắt của mọi người Đàm gia, lập tức dở khóc dở cười, tiểu chú lùn ôm tiểu chú lùn, một màn này sao lại khôi hài như thế?
"Ký Khê, thúc là biểu thúc, chính là trưởng bối, không thể chơi xấu như vậy được. Ta và cha nương hồi kinh thôi, sau này sẽ quay lại gặp thúc mà. Bằng không thúc tới kinh thành thăm ta cũng được, nghe nói kinh thành rất thú vị." Nghe thấy tiếng khóc của người bạn nhỏ yếu dần, Ôn Ngạn Bình lại nói: "Nhưng mà thúc phải dưỡng thân thể cho tốt, thân thể khỏe mạnh cường tráng, sau này muốn đi đâu chơi cũng không có vấn đề gì, đến lúc đó thúc tới kinh thành, ta dẫn thúc đi chơi khắp kinh thành, không sót chỗ nào..."
"Thật, thật sao?" Người bạn nhỏ nghẹn ngào hỏi.
"Thật." Ôn Ngạn Bình khó khăn dùng khăn tay lau mặt cho cậu bé, sau đó hơi ghét bỏ đem khăn ném cho Họa Bính, cười: "Vẫn nói mình không khóc nhè, thúc chính là biểu thúc, là trưởng bối, dù sao cũng không thể khóc như vậy, không tốt cho sức khỏe.
Những lời này quả nhiên làm người bạn nhỏ mất hứng thu hồi nước mắt.
Đám người lớn bên kia đã tạm biệt xong, đang chờ hai tiểu gia hỏa tạm biệt. Thấy người bạn nhỏ gần như được con gái dỗ dành, Ôn Lương cũng tới, sờ sờ đầu tiểu chính thái, cười: "Ký Khê, đợi thân thể đệ khỏe mạnh, nói cha đệ dẫn đệ tới kinh thành, đến lúc đó biểu ca dẫn đệ đi chơi."
Uy tín Ôn Lương xưa nay rất đáng tin, rốt cuộc người bạn nhỏ cũng nghe lời, mắt còn chứa hai giọt nước mắt gật đầu. Trong lòng Ôn Lương thỏa mãn, đang muốn nói thêm, bên cạnh đột nhiên ló ra một cái đầu, người nào đó còn nhỏ giọng lẩm bẩm: "Thì ra hồi bé Ôn đại nhân khóc lên là dáng vẻ này..." Mặt đầy hắc tuyến, nắm lấy móng vuốt của người nào đó, sau đó xoay người về phía mọi người Đàm phủ.
"Ngoại tổ mẫu, các vị cữu cữu, cữu mẫu, còn có các biểu ca biểu muội, Tử Tu đi rồi, có thời gian sẽ trở về thăm mọi người." Ôn Tử Tu bất đắc dĩ nói.
Thấy sắc trời càng ngày càng sáng, nếu không đi sẽ lỡ thời gian, mấy vị cữu cữu không nhiều lời, gật đầu với hắn, ngược lại vẻ mặt lão phu nhân đầy bi thương, mấy vị cữu mẫu không có cách nào khác phải đi an ủi lão phu nhân.
Lại quay đầu liếc qua, Ôn Lương dắt Như Thúy và Ôn Ngạn Bình lên xe ngựa, sau đó vén mảnh vải trên cửa sổ xe, phất tay với đám người trước cửa phủ.
Xe ngựa chậm rãi đi về phía trước, rất nhanh liền ra khỏi thành Bình Tân.
Ôn Lương thấy dáng vẻ sa sút của tiểu cô nương, vỗ vỗ đầu bé: "Thiên hạ không có buổi tiệc nào không tàn, sau này sẽ gặp lại."
Tiểu cô nương mất mác gật đầu, tiếp đó liếc mắt trêu ghẹo nhìn Như Thúy cô nương đang xem phong cảnh ven đường, nói nhỏ với Ôn Lương: "Cha, không bằng người và nương sinh cho con một tiểu đệ đệ đi." Vừa nói xong, liền phát hiện vẻ mặt Ôn Lương đờ đẫn trong nháy mắt, tuy rằng rất nhỏ, nhưng xưa nay bé quen nhìn sắc mặt người khác, không khỏi bối rối.
Sau nửa ngày, Ôn Lương cười cười: "Không cần khẩn trương, về sau chuyện này con cũng biết."
Ôn Ngạn Bình hơi khó hiểu, trong lòng không rõ trên đời này còn có chuyện gì làm khó được nam nhân hết sức thông minh như thế, đợi đến lúc bé biết Như Thúy vì cứu hắn mà thân thể bị thương không thể sinh con, đối với vị mẫu thân mới nhận này càng thân thiết hơn mấy phần, đặc biệt khi nghe Thanh Y vụng trộm nói với bé lần này sở dĩ bọn họ đến thành Bình Tân đón năm mới là do trong kinh lời đồn như hổ báo làm tổn thương người, tiểu cô nương nghe được lông mày dựng thẳng đứng, lập tức quyết định sau này ai cười nhạo nương bé, bé đánh chết hắn không tha.
Sau khi Ôn Lương biết suy nghĩ hung tàn trong đầu tiểu cô nương, bỗng nhiên lo lắng, hung tàn như vậy, sau này có thể tìm được nhà chồng sao? Nam nhân nào dám lấy bé?
Lần đầu nhận nuôi nghĩa nữ quá hung tàn, Ôn lương không khỏi suy nghĩ, có nên nhận nuôi thêm mấy nghĩa nữ nghĩa tử đáng yêu, dạy dỗ thật tốt, về sao có thể bảo vệ nha đầu hung tàn này.
Hai ngày sau, lúc bọn họ đi qua Vinh Hoa tự, Ôn Lương cho người dừng xe, dẫn tiểu nha đầu vào trong chùa để bé thấp nhang cho cha mẹ đã mất của bé. Lúc cha mẹ bé bị giết, thi thể và nhà ở đều bị một mồi lửa của bọn cướp đốt hết, không có chôn cất đàng hoàng, đương nhiên không có mộ, trụ trì Vinh Hoa tự hảo tâm, làm mấy lần pháp sự cho dân chúng chết yểu.
Thấp nhang xong, bọn họ tiếp tục lên đường, mà tiểu cô nương ưu tư mất mác mấy ngày, mãi đến lúc gần tới kinh thành, mới vui vẻ trở lại.
Lúc rời kinh là thời điểm trời đông giá rét, khi trở về đã là xuân về hoa nở.
Gần cuối tháng hai, rốt cuộc bọn họ về tới kinh thành.
*******
Lúc về đến kinh thành đã chạng vạng tối, đi đường nữa tháng làm cho tất cả mọi người cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, có chuyện gì đi nữa thì cũng phải nghỉ ngơi rồi hãy nói.
Sáng sớm hôm sau, Ôn Lương liền vào triều. Đêm qua chân trước bọn họ vừa tới phủ, chân sau thì có người trong cung tới, mang theo ý chỉ của hoàng đế, nói thẳng với người nào đó ngày mai nhất định phải vào triều làm việc, không cho phép tìm lý do gì để lười biếng. Thái giám đến truyền lời nhìn chằm chằm, cho dù Ôn Lương có ý kiến gì đi nữa chỉ có thể xoa mũi nuốt xuống.
Không có Ôn Lương, Như Thúy bèn chịu trách nhiệm dẫn Ôn Ngạn Bình đi làm quen với phủ thái sư. Mặc dù trên người Ôn Ngạn Bình mặc nam trang nhưng trên thực tế vẫn là bé gái, có nhiều thứ phải dạy bé, khiến cho Như Thúy khó xử là tiểu cô nương tự mình có cảm giác hài lòng, thích người ta gọi là "Thiếu gia" hơn, căn bản không xem mình là bé gái, hơn nữa đứa nhỏ tám tuổi đã sớm hiểu chuyện rồi, lại có chủ kiến, khăng khăng nói mình là bé trai, cộng thêm Ôn Lương dung túng. Như Thúy muốn sửa lại cũng sửa không được.
Ăn sáng xong, Như Thúy gọi quản sự và hạ nhân trong phủ đến, để bọn họ biết chủ tử mới.
"Đây là đứa nhỏ ta và đại nhân các ngươi nhận nuôi, sau này là thiếu gia trong phủ, các ngươi hầu hạ cho tốt. Như Thúy bình thản nói.
Quản sự trong phủ đều do Ôn Lương đề bạt, trung thành với Ôn Lương không cần phải nói, nếu phu nhân đã mở miệng, bèn gọi thiếu gia, chỉ có Ngọc Sênh Ngọc Dung Ngọc Chi vốn là nha hoàn trong Trấn Quốc Công phủ trong lòng lo lắng.
Ngọc Sênh không dám tin, chẳng qua Tam thiếu gia đi thành Bình Tân đón năm mới, thế nhưng lại dẫn về một đứa nhỏ xanh xao vàng vọt, nhận làm nghĩa tử, tuyên bố là thiếu gia trong phủ, điều này đại biểu cái gì? Ngọc Sênh trung thành với Ôn Lương không cần phải nói, nhưng có khi tâm tư cũng rất nặng, lúc này có thêm một tiểu thiếu gia, trong lòng không tránh khỏi nghĩ xấu, chẳng lẽ tam thiếu gia thật sự không có ý định sinh con, mới đi nhận nuôi một đứa nhỏ , tương lai thừa kế tước vị của hắn.
Ngọc Sênh thật sự lo lắng, cũng không biết "thiếu gia" này không phải thật sự là "thiếu gia”, không biết phải làm thế nào, cắn răng, quyết định tìm người truyền tin tới Trấn Quốc Công phủ, để lão Trấn Quốc Công khuyên nhủ, ngàn vạn lần không thể để cho tam thiếu gia bị mê hoặc mà tuyệt tự.
Không đề cập đến Ngọc Sênh lo lắng như thế nào, sau khi các quản sự, ma ma và nha hoàn lui xuống, Như Thúy dẫn tiểu nha đầu đến thư phòng của bé, nhìn sắc mặt bé, thấy sắc mặt bé không tốt, quan tâm hỏi: "Có gì không thoải mái sao?"
Nuôi hai tháng, rốt cuộc tiểu nha đầu cũng hơi có thịt, sắc mặt bắt đầu có huyết sắc, chẳng qua so với con gái của gia đình phú quý người ta mà nói, da thịt không đủ trắng nõn nhẵn nhụi, sau này cần phải dưỡng thêm. Mà đặc biệt, dáng dấp tiểu cô nương này nhìn như thịt khô, nhưng mà càng làm tăng thêm khí chất mạnh mẽ của bé, khiến người ta cảm thấy đây là một bé trai rất thông minh anh khí. Cho nên khi nãy giới thiệu là "thiếu gia" cũng không có người nào nhận ra điểm mấu chốt.
Ôn Ngạn Bình lắc đầu, thấy dáng vẻ quan tâm của Như Thúy, thân thể nhỏ nhào vào lòng nàng, cảm nhận được nàng dịu dàng vuốt ve, nhỏ giọng nói: "Con chỉ là sợ hết hồn, hóa ra cha...lợi hại như vậy." Cho đến lúc này, bé mới hiểu sâu sắc vị Ôn Lương này là sủng thần của thiên tử Đại Sở, có bao nhiêu tôn quý. Nếu là trước kia, cả đời bé cũng không gặp được người.
Như Thúy hiểu ý tứ của bé, không khỏi cười nói: "Quả thực Ôn đại nhân rất lợi hại, coi thường người của chàng đều không có kết cục tốt nhé." Vẻ mặt nàng kiêu ngạo.
Ôn Ngạn Bình len lén quan sát biểu cảm của nàng, mấy ngày nay, bé phát hiện nữ nhân này là người rất đơn giản, đơn giản đến đôi khi làm người ta thổ huyết, trái ngược với loại người tâm nhãn như bé, có điều lại khiến bé rất yêu thích. Nhớ tới tối hôm qua lúc ngủ nghe được các nha hoàn trong phủ tám chuyện, tuy rằng các nàng nói rất nhỏ, nhưng bé nghe không sót một chữ, trong lòng không khỏi kính phục lòng tốt của nàng, từ một nha hoàn trở thành quan phu nhân, thật ra nàng cũng không dễ dàng. Nhưng mà, phần lớn là hâm mộ tình cảm của Ôn Lương đối với nàng, rất chân thành tha thiết, làm cho bé cảm thấy nam nhân cũng không kinh khủng như vậy.
Như Thúy cười ôm lấy bé, cảm giác có một đứa con gái cũng không tệ.
Đang lúc Như Thúy dẫn theo con gái bắt đầu xử lý sự vụ trong phủ tồn đọng mấy tháng nay, người hầu tới bẩm báo, công công trong cung tới phủ.
~~~~~~
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình, viết đến đây, Vụ muốn xin lỗi mọi người.
Do "Quan Thế Âm bồ đào" nói ra, Vụ mới phát hiện thời gian trong quyển này cùng với "Độci thê" không khớp nhau, năm đầu Ôn Lương cưới Như Thúy là đón tết Nguyên Tiêu ở kinh thành, mà trong quyển này lại hoàn toàn ở thành Bình Tân. Có lẽ tháng 11 khi đó viết cùng lúc hai quyển, mỗi ngày lại bề bộn công việc, tinh thần rất suy sụp nên mới có sai lầm này, trong lúc nhất thời không biết phải làm sao.
Hôm qua suy nghĩ một buổi tối, vốn muốn sửa lại cho khớp với thời gian trong "Độc thê", thế nhưng nhìn lại, phát hiện đã viết sai quá nghiêm trọng, viết 55 chương thì có hơn 10 chương sai, làm sao bây giờ?
Rối rắm ngủ không ngon một đêm, hôm nay lại nghĩ thật lâu, quyết định đem quyển này loại ra khỏi hệ liệt, mọi người cứ nghĩ đây là quyển riêng biệt là được rồi. Nếu như không xem qua "độc thê" thì không cần vướng mắc cái này. Vì vậy quyển này không tính là hệ liệt được rồi, bởi vì thời gian bị rối loạn. Đương nhiên, ngoại trừ "độc thê" thời gian bị rối loạn thì "hiền thê" và "thê lực" không bị ảnh hưởng.
Vụ cũng cảm thấy rất khổ sở, viết cùng lúc nhiều quyển rất dễ dàng mắc sai lầm, cộng thêm hai tháng nay công việc của ta bề bộn không thể kiểm tra lại nên mới mắc sai lầm này. Vụ xin lỗi mọi người, cũng sẽ nhanh chóng viết xong quyển này. Quyển này đại khái hơn ba mươi vạn chữ. Viết xong quyển này sẽ không còn hệ liệt nữa, thật quá dễ mắc sai lầm.
Thật xin lỗi, mong mọi người tha thứ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.