Chương 104
Vụ Thỉ Dực
29/12/2014
Dù đã có Ngu Nguyệt Trác đảm bảo, nhưng Diêu thị vẫn có chút không hài lòng với xuất thân của con rể tương lai, mà bà còn lo hơn cả chính là thái độ của con gái.
Con gái là do mình sinh ra, tính tình làm sao mà Diêu thị lại không hiểu. Trong lòng Diêu thị, con gái chính là người tâm cao khí ngạo, lại tranh cường háo thắng. Vì từ nhỏ đã không có cha, mà thân phận thứ xuất của bọn họ ở Ngu gia cũng khiến cuộc sống của bọn họ có phần khó khăn, đây cũng chính là hoàn cảnh khiến tính cách con gái bà trở nên như thế, cái gì cũng phải tranh giành thứ nhất, không chịu thứ hai, thậm chí đến cả người trong lòng cũng phải vậy.
Diêu thị thương con, cho nên khi đối tượng đính hôn có thân phận kém một chút, thì trong lòng lại có chút lo lắng con gái sẽ buồn lòng. Vì thế, sau bữa tối, Diêu thị liền mang theo A Manh đến Lạc Nguyệt hiên thăm tiểu cô nương, cũng muốn khai thông tư tưởng cho nàng nếu tâm tình nàng không tốt.
Ngu Nguyệt Quyên đang ngồi xem các động tác võ thuật đẹp mắt, thấy A Manh đang đỡ Diêu thị vào, vội chạy qua cùng đỡ Diêu thị vào cửa.
“Nương, đại tẩu, sao hai người lại đến đây?” Ngu Nguyệt Quyên nói xong, lại kêu lên: “Yên Ngữ, nhanh mang trà lại cho nương và đại tẩu.”
Nha hoàn nghe lệnh, chỉ chốc lát sau đã mang trà ngon dâng lên.
Diêu thị đánh giá biểu tình của con gái, thấy nàng hoàn toàn bình thường, không có gì khác thường, cảm thấy hơi yên tâm. Nhưng Diêu thị cũng hiểu con gái đã lớn, có nhiều chuyện chỉ giấu trong lòng, không như trước kia, đều bộc lộ cảm xúc ra ngoài, đôi khi ngay cả người làm mẹ như bà cũng khó hiểu được con gái đang nghĩ gì trong lòng.
Diêu thị cho các nha hoàn lui xuống, rồi mới lôi kéo tay con gái, nói: “Nguyệt Quyên a, hôm nay con có nhìn thấy Tề công tử không?”
Ngu Nguyệt Quyên dùng đôi mắt có nét giống mắt anh trai nhìn A Manh, sau đó nhu thuận gật đầu, mím môi cố gắng không lộ ra cảm xúc bất thường.
Thực tế thì, sau khi Tề Lẫm rời đi, nàng vẫn còn chút ủ rũ, muốn nghĩ xem, hắn nói câu kia là có ý gì, đương nhiên là không có kết quả, lại càng khiến nàng rối rắm.
“Tuy Tề công tử xuất thân kém một chút, nhưng cũng là có chí hướng, về sau đương nhiên sẽ không để con chịu khổ. Hơn nữa, nương cũng đã nghĩ qua, hiện tại Tề Lẫm đang ở riêng, trong nhà chỉ có một mẫu thân, mà mẫu thân lại xuất thân từ gia đình thương nhân, tính tình tuy có chút tính toán, nhưng là người biết đúng mực, sẽ không để con chịu thiệt, mà bọn muội muội chưa chồng Tề gia đều ở nhà lớn, tuy là đông đúc, nhưng nếu các con cả ngày đóng cửa ở nhà, cũng không cần để ý đến các nàng…”
Diêu thị bắt đầu lải nhải đem một đống lợi ích của việc gả cho Tề Lẫm nói ra cho con gái nghe, tuy là xuất thân kém, nhưng không phải không tốt. Hơn nữa, nhà mẹ đẻ đủ lớn để nhà chồng bên kia không thể bắt nạt nàng được, nghe thế mà A Manh có chút rung động, nghĩ sao cũng thấy gả cho Tề Lẫm thật tốt, ít nhất là so với Ngu Nguyệt Trác sẽ hoàn hảo hơn…
Trong đầu hiện lên bộ dáng cười như không của vị tướng quân nào đó, A Manh vội đem cái ý niệm “đại nghịch bất đạo” ném ra sau đầu, bằng không kết quả của nàng sẽ thực thảm.
Ngu Nguyệt Quyên vốn không để ý nhiều, nhưng nghe mẫu thân nói, hai má lại hồng lên. Nàng vốn không nghĩ nhiều như vậy, nhưng sau khi nghe mẫu thân nói, lúc này mới nhớ đến nam nhân kia chính là hôn phu của mình, là nam nhân sẽ đi cùng mình cả đời về sau…
Ngu Nguyệt Quyên đỏ lựng mặt lên, rất muốn bảo mẫu thân đừng nói nữa, nhưng con gái trời sinh ngượng ngùng khiến nàng không thể nói lên lời, cuối cùng vẫn là nhờ A Manh hảo tâm cản Diêu thị lại, sau đó trong khi Diêu thị còn đang nghi hoặc, liền chỉ về hướng Ngu Nguyệt Quyên, bà vừa nhìn là hiểu ngay.
Diêu thị bỗng tỉnh ngộ, hiểu được suy nghĩ của A Manh, mím môi cười với A Manh.
“Được rồi, nương không nói nhiều nữa.” Diêu thị lại vỗ vỗ tay con gái, hiền hoà nói: “Con từ nhỏ đã có chủ ý, nương biết tính tình mình nhu nhược, nên con phải chịu khổ sở, nên mới dưỡng thành tính cách háo thắng của con. Chỉ là lui một bước chưa chắc đã là chuyện không tốt, thậm chí còn tốt hơn là cưỡng ép…”
Nghe hiểu ý của Diêu thị, sắc mặt Ngu Nguyệt Quyên hơi đổi, nhưng không nói gì. Ngay cả A Manh cũng có chút giật mình, nàng nghĩ Diêu thị không quan tâm chuyện gì, cho nên muốn giấu bà chuyện gì cũng dễ dàng, lại không nghĩ đến, bà cái gì cũng biết, chỉ là không nói ra thôi. Xem ra mẹ chồng cũng là người hiểu biết.
Đại để là đã giải quyết xong việc chung thân đại sự của con gái, cho nên đêm này Diêu thị đặc biệt thích lải nhải, mà A Manh chỉ có thể ở một bên hầu chuyện, thẳng đến giờ Hợi (chín giờ tối) nghe được tiếng gõ mõ bên ngoài, Ngu Nguyệt Quyên nhìn sắc mặt của A Manh, không thể không cắt lời mẫu thân.
“Xem ra, ta nhất thời cao hứng nên quên cả thời gian.” Diêu thị vỗ vỗ trán, sau đó nhìn A Manh, trong lòng có chút nghi hoặc, tuy con trai nói con dâu không khoẻ, nhưng nhìn bộ dáng nàng không khác thường, căn bản nhìn không ra điểm nào không khoẻ. “Được rồi, Nguyệt Quyên, con nghỉ ngơi đi, nương và chị dâu con trở về đây.”
Ngu Nguyệt Quyên nghe xong, vội đứng lên, đỡ tay mẫu thân đưa bà về Bích Tâm viện.
Mới ra khỏi Lạc Nguyệt hiên, mấy người còn đang trò chuyện với nhau, đột nhiên, chân A Manh loạng choạng, thân hình lảo đảo, may được tri Hạ đi phía sau nhanh nhẹn tiến lên đỡ lấy thân thể suy yếu của nàng.
"Phu nhân, người làm sao vậy..."
Tri Hạ đỡ A Manh yếu ớt dựa lên người mình, nhất thời, Lạc Nguyệt hiên hỗn loạn hết lên, Ngu Nguyệt Quyên cùng Diêu thị lo lắng. Nhìn đám nha hoàn lo lắng bối rối không biết làm gì, Ngu Nguyệt Quyên nổi giận, lớn tiếng mắng: “Phu nhân ngất các ngươi không qua giúp sao? Yến Ngữ, đi nói với quản gia, để quản gia đi mời thái y lại. Oanh Ca, đến thư phòng tìm tướng quân, nói phu nhân bị ngất! Các ngươi nhanh lên, mau đưa phu nhân về Toả Lan viện.”
Được Ngu Nguyệt Quyên an bài đâu vào đấy, nhóm nha hoàn vội vàng nghe lệnh làm việc.
Diêu thị nắm chặt tay con gái, bước theo nha hoàn đang ôm A Manh, trên mặt lo lắng. Mà lòng bàn tay Ngu Nguyệt Quyên cũng đổ mồ hôi, bởi nàng biết A Manh sẽ không vô duyên vô cớ mà hôn mê, điều này khiến nàng nhớ lại khi ở chùa Mục Liên, sắc mặt A Manh khi đó không đúng, nàng còn nghĩ là vì A Manh bị thương, hiện tại xem ra mọi việc không hề đơn giản.
Còn chưa tới Toả Lan viện, một thân ảnh đã xuất hiện ở hành lang trong cái lạnh của gió cuối xuân, đến khi nhìn rõ sắc mặt của người nọ, mọi người ở đây đều câm như hến.
Là Ngu Nguyệt Trác.
Diêu thị cùng Ngu Nguyệt Quyên có chút hoảng sợ nhìn nam nhân tuấn mã mặt mày hiện sát ý này, hơi thở kia cũng khiến cho không ai ở đây có thể hít thở thông, vài nha hoàn đứng gần còn bị doạ đến mặt mũi tái nhợt.
Ngu Nguyệt Trác không để ý đến phản ứng của họ, nhẹ nhàng tiếp nhận A Manh, nhờ ánh đèn đánh giá sắc mặt A Manh, thấy hai gò má nàng lộ ra một loại đỏ ửng bất thường, chỉ cảm thấy tim như bị dao cứa qua.
“Người đâu, đến y nữ cục mời y nữ Dung Nhan đến. Phù Cửu, đi gọi Hoa Yêu Nhi đến đây.”
Bọn người hầu theo mệnh mà đi, Ngu Nguyệt Trác ôm A Manh bước vào Toả Lan viện. Diêu thị cùng Ngu Nguyệt Quyên cũng lo lắng đi theo.
Rất nhanh Hoa Yêu Nhi đã đến, không cần ai nói, nàng ta nhẹ nhàng đến trước giường A Manh, bắt mạch cho A Manh, ước chừng quan hơn mười giây, thần sắc có chút trầm trọng nói với Ngu Nguyệt Trác: “Độc phát!”
Ngu Nguyệt Trác mặt mang sát ý, cười lạnh nói: “Sáng nay đã phát độc, hơn nữa từ trước đến giờ, khi phát độc, nàng đều có ý thức.” Bình thường khi phát độc đều là buổi sáng, mỗi ngày chỉ có một lần, hôm nay khi phát độc, hắn đang ở cùng nàng.
Hoa Yêu Nhi bĩu môi, “Còn vài ngày nữa là một tháng, thuốc của Dung cô nương rõ ràng đã không khống chế được độc tính trong cơ thể nàng.”
“Oành” một tiếng, tủ nhỏ trước giường bị Ngu Nguyệt Trác một chưởng đánh tan thành từng mảnh nhỏ.
Bên trong lại một lần nữa yên lặng đến đáng sợ.
Ngu Nguyệt Trác âm trầm nhìn Hoa Yêu Nhi, đột nhiên nói: “Cứu nàng, bằng không ta không ngại mang binh đến huỷ Thiên Âm cung!”
Hoa Yêu Nhi hít một hơi, miễn cưỡng nói: “Ngươi đang ép người!”
“Đúng, ta đang ép buộc!” Ngu Nguyệt Trác đột nhiên cười nho nhã vô cùng: “Cho nên, tồn vong của Thiên Âm cung các ngươi phụ thuộc vào ngươi cả mà thôi.”
"..."
Nhìn thấy Hoa Yêu Nhi, ánh mắt Ngu Nguyệt Quyên chớp vài cái, sau đó, đột nhiên nhớ đến nữ nhân này đúng là người quần áo không chỉnh tề cùng nam nhân phóng đãng trong chùa, nhất thời mặt hồng rực lên, một màn này khiến đầu óc nàng không bình thường lại được, thật sự là khó cực kỳ, nếu không phải hiện tại đang lo lắng cho A Manh, Ngu Nguyệt Quyên sẽ không nhịn được mà đuổi nữ nhân không biết liêm sỉ này ra khỏi cửa. Nhưng là, khi nghe đối thoại của họ, trong lòng Ngu Nguyệt Quyên liền thấy bất an, vội đến nhìn A Manh nằm trên giường, chỉ tiếc, rèm che giường đã che đi tầm mắt nên chẳng nhìn được gì cả.
Hoa Yêu Nhi bị Ngu Nguyệt Trác dọa sợ, cặp mắt yêu mị trừng thật to, sau đó cẩn thận vỗ ngực, tuy muốn duyên dáng mà hô to một tiếng, nhưng sắc mặt của Ngu Nguyệt Trác lúc này thực đáng sự, thành ra, hành vi giả vờ giả vịt của nàng ta đành phải nuốt trở về - dù sao nam nhân này cũng không phải của nàng ta, dù làm cách nào thì nam nhân này cũng sẽ không nhìn nàng ta một cái, nói không chừng còn có thể giận chó đánh mèo, khiến chính mình bị thương thì sao.
Đúng lúc này, nhận được tin Dung Nhan đã đến.
Tuy vẫn là biểu tình lạnh nhạt, nhưng bước đi so với bình thường rối loạn vài phần, hơi thở cũng có chút hỗn độn, có thể thấy được nàng đã vội vã đến dường nào.
Dung Nhan bắt mạch cho A Manh, trầm ngâm, lại hướng đến Ngu Nguyệt Trác đang gắt gao nhìn mình chằm chằm, nói: “Ta đã tính sai, độc này phiền toái hơn ta nghĩ, ta không có cách nào áp chế độc tính rồi, phải mau cho nàng ăn giải dược, bằng không…” Lời tuy không nói hết, nhưng tâm mọi người ai cũng hiểu được.
Dung Nhan lại lấy trong túi ra một bộ đồ châm cứu. Mọi người thấy thế, biết nàng chuẩn bị châm cứu, ai cũng quan tâm rướn cổ lên xem.
“Các ngươi đều đi ra ngoài.” Đột nhiên Ngu Nguyệt Trác nói với mẫu thân và muội muội.
Diêu thị nhìn biểu tình thay đổi trên mặt con trai, cảm thấy có chút xa lạ. Có lẽ, bà chỉ quen nhìn con trai cười đến cao nhã hiền lành, mà không phải là nam nhân ba phần lạnh, bảy phần sát, khiến bà không dám làm sai lời con, chỉ có thể thở dài, trấn an mấy câu rồi để con gái dìu ra ngoài.
Diêu thị ngồi ở đại sảnh, trong tay cầm hạt tràng niệm phật, thầm trấn an lòng mình.
Một hồi sau, Diêu thị thấp giọng nói: “Nguyệt Quyên, đại tẩu con làm sao vậy? Trúng độc gì sao? Nghe bọn họ nói, dường như là rất nghiêm trọng.”
Sắc mặt Ngu Nguyệt Quyên xẹt qua vài phần lo lắng, nhớ đến nguy hiểm ở chùa Mục Liên, tâm lại run sợ. Nghe Diêu thị hỏi, miễn cưỡng đáp: “Nương, con cũng không rõ lắng, đoán là lần trước đã bị kẻ xấu làm hại ở chùa Mục Liên.”
Diêu thị lại niệm Phật, nhớ đến câu Dung Nhan nói, lại đè thấp thanh âm lại, nói: “Nguyệt Quyên a, con xem anh con… Nếu Ngọc Nhân có chuyện gì, hắn có thể…. Chúng ta có cần…”
“Nương!” Ngu Nguyệt Quyên cắt lời Diêu thị, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm mẫu thân, nói: “Nương, những lời này trăm ngàn lần không được để ca ca nghe được, sẽ rất nghiêm trọng. Còn nữa, nương cũng đừng quá thân mật với Diêu gia, con không phải muốn ngăn cản nương kết giao với người Diêu gia, nhưng phải có chừng mực, người khác nói gì nương cũng đừng tin hết.”
Diêu thị đương nhiên hiểu được ý của con gái. Tuy rằng bà chỉ là thứ nữ của Diêu gia, nhưng Diêu gia cũng là nhà mẹ đẻ bà nàng, khi chưa lấy chồng bà cũng có giao tình với vài tỷ muội ngang hàng. Từ đầu năm nay, khi gặp mặt đều mời bà qua, lui tới nhiều lần, tình cảm cũng tăng lên, khiến lòng bà được trấn an. Đương nhiên, khi gặp nhau, có đôi khi sẽ đem một chút chuyện gia đình ra nói linh tinh với nhau.
Ngu Nguyệt Quyên nhìn biểu hiện của mẫu thân, nàng cũng hiểu, mình là con gái, không thể can thiệp vào chuyện của mẫu thân, cho nên, đôi khi theo mẫu thân cùng tham gia vào yến hội của các phu nhân, khi nhìn đến gương mặt tươi cười mang theo mưu kế của các nàng, trong lòng không khỏi chán ghét. Mà mẫu thân nàng thì tính tình lại mềm yếu, dễ bị ảnh hưởng do các nàng xúi giục, thật sự khiến nàng thở dài.
Đối với đại tẩu A Manh, Ngu Nguyệt Quyên đã sớm tiếp nhận rồi. Mà không tiếp nhận cũng không được a, nhìn bộ dáng của anh trai, A Manh bị anh trai nàng sủng đến tận trời, nhìn tình cảm hai người tốt đến mức khiến người làm em gái như nàng cũng còn ghen tỵ. Ngu Nguyệt Quyên cũng biết, đừng nhìn bộ dáng cao nhã tươi cười hằng ngày của anh trai, thực tế hắn là người rất khó hiểu, khiến mỗi khi nàng đối mặt với hắn có chút sợ, cho nên lúc trước nàng tuy không thích A Manh, nhưng cũng không dám biểu hiện trước mặt anh trai.
Cho nên khi Diêu gia muốn đánh chủ ý lên anh trai, nàng cũng đã suy nghĩ phân lượng của A Manh trong lòng anh trai. Đương nhiên, nhìn bên ngoài, A Manh là kẻ có chỉ số thông minh thấp đừng nói, chỉ là nàng có số mệnh kỳ diệu, phàm là chuyện nàng không thích, đều có thể thay đổi được.
Lúc các nàng chờ được nửa canh giờ, Hoa Yêu Nhi cùng Dung Nhan mang sắc mặt mệt mỏi đi đến.
Ngu Nguyệt Quyên chán ghét trừng mắt nhìn Hoa Yêu Nhi, đến trước mặt Dung Nhan hỏi: “Dung cô nương, chị dâu ta thế nào rồi?”
Dung Nhan nhíu mày, lắc đầu, chỉ nói hai chữ: “Không tốt!” Sau đó không nói gì nữa.
Ngu Nguyệt Quyên rối rắm, như thế nào là không tốt? Nhưng nhìn bộ dáng lãnh đạm của Dung Nhan, liền biết sẽ không hỏi được gì cả. Nàng giao tiếp vài lần với Dung Nhan, biết người này là bạn tốt của A Manh cùng Diêu Thanh Thanh, cũng là người lạnh lùng nhạt nhẽo, không bao giờ nói nhiều, như cái nút chai không ai mở được.
Hỏi không được gì, Ngu Nguyệt Quyên cùng Diêu thị tự mình vào bên trong thăm, đến khi nhìn thấy Ngu Nguyệt Trác đang ngồi trước giường, gắt gao ôm A Manh vào lòng, cả hai đều bị giật mình, thấy A Manh giãy giụa lợi hại, thậm chí một bàn tay bấm chặt vào tay Ngu Nguyệt Trác, từ móng tay chảy ra vết máu, nhìn thật sự thê thảm. Nhưng dường như Ngu Nguyệt Trác không có cảm giác gì, chỉ ôm chặt người đang giãy giụa vào lòng, tránh cho nàng tự mình làm bị thương mình.
Diêu thị cùng Ngu Nguyệt Quyên lui ra, không nói gì hết.
Mà không cần ai nói gì, các nàng cũng hiểu, tình huống của A Manh có bao nhiêu không tốt.
Ngoài đại sảnh, Hoa Yêu Nhi đang uống trà, vừa rồi bận rộn, cả người đầy mồ hôi, khát nước vô cùng. Mà Dung Nhan lại đang ngồi trước bàn kê đơn thuốc giải độc.
Lúc này, tiếng trẻ con khóc truyền đến, bà vú đem bé con đang khóc không ngừng chạy đến, Diêu thị nhìn mà đau lòng, vội ôm lấy cháu nội dỗ dành.
“Cháu ngoan của ta, làm sao vậy?” Diêu thị đau lòng hỏi bà vú.
Bà vú lo lắng nói: “Nô tỳ cũng không biết, vừa mới tỉnh dậy, tiểu chủ tử đã khóc đến tận giờ.”
“Hẳn là mẫu tử liền tâm, trẻ con cũng cảm giác được mẫu thân đang chịu khổ, cho nên cảm xúc không tốt, chỉ có thể khóc.” Hoa Yêu Nhi trả lời, bưng trà lên uống, bộ dáng cực nhàn nhã.
Người trong phòng nghe xong, sắc mặt đều là kinh ngạc, cũng có phần không tin, cho là Hoa Yêu Nhi chỉ nói bậy.
“Từ từ đã, ngươi lại đây một chút.” Ngu Nguyệt Quyên chỉ vào Hoa Yêu Nhi nói.
Hoa Yêu Nhi liếc nàng một cái, căn bản là không để ý đến, nhưng tiểu cô nương lại cười lạnh nói một câu: “Nếu ta nói cho anh ta biết chuyện ngươi làm ở chùa Mục Liên…” Sau đó, chỉ có thể thở dài trong lòng, mọi người trong phủ tướng quân đều là kẻ đen tối, liền ngoan ngoãn đến trước mặt Ngu Nguyệt Quyên, cười cười nhìn nàng.
Ngu Nguyệt Quyên lộ vẻ mặt chán ghét, hừ nói: “Đừng cười như vậy, khiến người ta chán ghét muốn tát người vài cái!” Sau đó không để ý đến sắc mặt cứng ngắc của Hoa Yêu Nhi, hỏi: “Chị dâu ta rốt cuộc là làm sao? Nàng hiện tại sao lại thống khổ như vậy?”
“Nga, cái này, là phát độc nha.” Hoa Yêu Nhi miễn cưỡng nói: “Vì nếu trong thời hạn một tháng, không tìm được thuốc giải cho nàng, nên nàng phải chịu thống khổ như vậy, đến khi độc phát tác thì chết. Ha ha, độc này rất khủng bố phải không? Cho nên, tiểu cô nương chớ chọc ta, cẩn thận ta lại hạ độc ngươi nha!”
Ngu Nguyệt Quyên hung hăng trừng mắt nhìn nàng ta một cái, không thèm đôi co với nàng ta nữa. Ngu Nguyệt Quyên cảm thấy mình không phải là kẻ ngu ngốc, sao không thể nhìn ra anh trai đã đem Hoa Yêu Nhi biến thành nha hoàn nhà mình. Biết nàng kiêng kị huynh trưởng mình, Ngu Nguyệt Quyên liền kiêu ngạo, những khổ cực ở chùa Mục Liên đều tính lên người nàng ta.
Đến nửa đêm, tình trạng của A Manh mới ổn định lại.
Đám người Ngu Nguyệt Quyên cùng Diêu thị đã rời đi, chỉ còn Ngu Nguyệt Trác ngồi bên giường bưng một chén thuốc, thử độ ấm, rồi chính mình ngậm thuốc, sau đó nâng mặt A Manh lên, muốn tự mình bón thuốc cho nàng theo kiểu này.
“Uy… ta tự mình làm được.” A Manh suy nhược nói, tuy hiện tại nàng nâng ngón tay cũng không có sức nâng, nhưng mà uống thuốc gì vẫn là có thể a.
“Phu quân bón thuốc cho nàng không tốt sao?” Ngu Nguyệt Trác phá lệ ôn nhu nói.
A Manh bị ngữ khí ôn nhu của hắn làm nổi cả da gà, đen mặt nói: “Nhưng mà chàng cứ phải ngậm thuốc trong miệng, thật sự là khổ (đắng) a!”
Lần này đến lượt Ngu Nguyệt Trác đen măt, giận dỗi trừng mắt nhìn người đang ngồi trên giường.
Nhìn vẻ mặt hắn, A Manh tự biết số khổ, đành phải nói: “Được rồi, kỳ thật chàng làm vậy cũng tốt, ít nhất sẽ không còn đắng.” A a a … hiện tại thì ai là bệnh nhân a? Vì sao người bệnh là nàng, mà nàng còn phải để ý đến tâm tình của nam nhân này a?
Chờ sau khi khổ sở uống thuốc xong, A Manh để nam nhân này lau miệng cho mình rồi cười nói: “Chúng ta như thế này có tính là đồng cam cộng khổ không?”
Ánh mắt Ngu Nguyệt Trác sâu thẳm, ôn nhu gần như muốn tràn ra ngoài, đá hài (giày) ra, leo lên giường ôm nàng vào lòng, hôn lên cái trán ẩm ướt mồ hôi của nàng, khàn khàn nói: “Ta không muốn nàng đồng cam cộng khổ với ta, ta chỉ muốn nàng luôn được vui vẻ thôi.”
“Vậy chàng đừng bắt nạt ta, ta sẽ vô cùng cao hứng.” A Manh theo phản xạ mà nói, đến khi nói xong lại có chút hối hận, hiện tại tâm tư nam nhân này cực mẫn cảm, nàng nên an ủi hắn, mà không nên cùng hắn tranh luận. Nghĩ thế, A Manh nâng tay lên, ôm lấy hông hắn, cố gắng dùng ‘đại não xuất ra tế bào’, nói: “Kỳ thật vừa rồi rất đau, nhưng không phải đều trải qua rồi sao? Nếu ta có mệnh hệ gì, chàng đi báo thù cho ta là được… Tê___”
Người nào đó nói linh tinh bị tướng quân ôm chặt đến phải kêu lên một tiếng, sau đó hốc mắt hồng lên, ngậm miệng lại không nói gì.
Kỳ thật hiện tại nàng thật muốn nói thêm gì nữa, nhưng bộ dáng nam nhân này thực sự khiến nàng lo lắng.
Ngu Nguyệt Trác trầm mặc một hồi, hôn lên hai má nàng, thấp giọng nói: “Ngủ đi!”
A Manh mệt mỏi đáp lời, đang muốn ngủ, đột nhiên nhớ đến lúc trước có nghe được tiếng khóc của con trai, hỏi: “Con đâu rồi? Ngủ rồi sao?”
“Nương mang bé con đến Bích Tâm viện, thân thể nàng không tốt, mấy ngày này cứ để nương chăm con, đến khi nàng khoẻ thì lại mang con về.” Ngu Nguyệt Trác ôm thân hình mềm nhũn của nàng, vỗ về nhẹ nhàng lên lưng nàng.
Nghe xong, A Manh yên tâm, để mình chìm vào giấc ngủ.
Con gái là do mình sinh ra, tính tình làm sao mà Diêu thị lại không hiểu. Trong lòng Diêu thị, con gái chính là người tâm cao khí ngạo, lại tranh cường háo thắng. Vì từ nhỏ đã không có cha, mà thân phận thứ xuất của bọn họ ở Ngu gia cũng khiến cuộc sống của bọn họ có phần khó khăn, đây cũng chính là hoàn cảnh khiến tính cách con gái bà trở nên như thế, cái gì cũng phải tranh giành thứ nhất, không chịu thứ hai, thậm chí đến cả người trong lòng cũng phải vậy.
Diêu thị thương con, cho nên khi đối tượng đính hôn có thân phận kém một chút, thì trong lòng lại có chút lo lắng con gái sẽ buồn lòng. Vì thế, sau bữa tối, Diêu thị liền mang theo A Manh đến Lạc Nguyệt hiên thăm tiểu cô nương, cũng muốn khai thông tư tưởng cho nàng nếu tâm tình nàng không tốt.
Ngu Nguyệt Quyên đang ngồi xem các động tác võ thuật đẹp mắt, thấy A Manh đang đỡ Diêu thị vào, vội chạy qua cùng đỡ Diêu thị vào cửa.
“Nương, đại tẩu, sao hai người lại đến đây?” Ngu Nguyệt Quyên nói xong, lại kêu lên: “Yên Ngữ, nhanh mang trà lại cho nương và đại tẩu.”
Nha hoàn nghe lệnh, chỉ chốc lát sau đã mang trà ngon dâng lên.
Diêu thị đánh giá biểu tình của con gái, thấy nàng hoàn toàn bình thường, không có gì khác thường, cảm thấy hơi yên tâm. Nhưng Diêu thị cũng hiểu con gái đã lớn, có nhiều chuyện chỉ giấu trong lòng, không như trước kia, đều bộc lộ cảm xúc ra ngoài, đôi khi ngay cả người làm mẹ như bà cũng khó hiểu được con gái đang nghĩ gì trong lòng.
Diêu thị cho các nha hoàn lui xuống, rồi mới lôi kéo tay con gái, nói: “Nguyệt Quyên a, hôm nay con có nhìn thấy Tề công tử không?”
Ngu Nguyệt Quyên dùng đôi mắt có nét giống mắt anh trai nhìn A Manh, sau đó nhu thuận gật đầu, mím môi cố gắng không lộ ra cảm xúc bất thường.
Thực tế thì, sau khi Tề Lẫm rời đi, nàng vẫn còn chút ủ rũ, muốn nghĩ xem, hắn nói câu kia là có ý gì, đương nhiên là không có kết quả, lại càng khiến nàng rối rắm.
“Tuy Tề công tử xuất thân kém một chút, nhưng cũng là có chí hướng, về sau đương nhiên sẽ không để con chịu khổ. Hơn nữa, nương cũng đã nghĩ qua, hiện tại Tề Lẫm đang ở riêng, trong nhà chỉ có một mẫu thân, mà mẫu thân lại xuất thân từ gia đình thương nhân, tính tình tuy có chút tính toán, nhưng là người biết đúng mực, sẽ không để con chịu thiệt, mà bọn muội muội chưa chồng Tề gia đều ở nhà lớn, tuy là đông đúc, nhưng nếu các con cả ngày đóng cửa ở nhà, cũng không cần để ý đến các nàng…”
Diêu thị bắt đầu lải nhải đem một đống lợi ích của việc gả cho Tề Lẫm nói ra cho con gái nghe, tuy là xuất thân kém, nhưng không phải không tốt. Hơn nữa, nhà mẹ đẻ đủ lớn để nhà chồng bên kia không thể bắt nạt nàng được, nghe thế mà A Manh có chút rung động, nghĩ sao cũng thấy gả cho Tề Lẫm thật tốt, ít nhất là so với Ngu Nguyệt Trác sẽ hoàn hảo hơn…
Trong đầu hiện lên bộ dáng cười như không của vị tướng quân nào đó, A Manh vội đem cái ý niệm “đại nghịch bất đạo” ném ra sau đầu, bằng không kết quả của nàng sẽ thực thảm.
Ngu Nguyệt Quyên vốn không để ý nhiều, nhưng nghe mẫu thân nói, hai má lại hồng lên. Nàng vốn không nghĩ nhiều như vậy, nhưng sau khi nghe mẫu thân nói, lúc này mới nhớ đến nam nhân kia chính là hôn phu của mình, là nam nhân sẽ đi cùng mình cả đời về sau…
Ngu Nguyệt Quyên đỏ lựng mặt lên, rất muốn bảo mẫu thân đừng nói nữa, nhưng con gái trời sinh ngượng ngùng khiến nàng không thể nói lên lời, cuối cùng vẫn là nhờ A Manh hảo tâm cản Diêu thị lại, sau đó trong khi Diêu thị còn đang nghi hoặc, liền chỉ về hướng Ngu Nguyệt Quyên, bà vừa nhìn là hiểu ngay.
Diêu thị bỗng tỉnh ngộ, hiểu được suy nghĩ của A Manh, mím môi cười với A Manh.
“Được rồi, nương không nói nhiều nữa.” Diêu thị lại vỗ vỗ tay con gái, hiền hoà nói: “Con từ nhỏ đã có chủ ý, nương biết tính tình mình nhu nhược, nên con phải chịu khổ sở, nên mới dưỡng thành tính cách háo thắng của con. Chỉ là lui một bước chưa chắc đã là chuyện không tốt, thậm chí còn tốt hơn là cưỡng ép…”
Nghe hiểu ý của Diêu thị, sắc mặt Ngu Nguyệt Quyên hơi đổi, nhưng không nói gì. Ngay cả A Manh cũng có chút giật mình, nàng nghĩ Diêu thị không quan tâm chuyện gì, cho nên muốn giấu bà chuyện gì cũng dễ dàng, lại không nghĩ đến, bà cái gì cũng biết, chỉ là không nói ra thôi. Xem ra mẹ chồng cũng là người hiểu biết.
Đại để là đã giải quyết xong việc chung thân đại sự của con gái, cho nên đêm này Diêu thị đặc biệt thích lải nhải, mà A Manh chỉ có thể ở một bên hầu chuyện, thẳng đến giờ Hợi (chín giờ tối) nghe được tiếng gõ mõ bên ngoài, Ngu Nguyệt Quyên nhìn sắc mặt của A Manh, không thể không cắt lời mẫu thân.
“Xem ra, ta nhất thời cao hứng nên quên cả thời gian.” Diêu thị vỗ vỗ trán, sau đó nhìn A Manh, trong lòng có chút nghi hoặc, tuy con trai nói con dâu không khoẻ, nhưng nhìn bộ dáng nàng không khác thường, căn bản nhìn không ra điểm nào không khoẻ. “Được rồi, Nguyệt Quyên, con nghỉ ngơi đi, nương và chị dâu con trở về đây.”
Ngu Nguyệt Quyên nghe xong, vội đứng lên, đỡ tay mẫu thân đưa bà về Bích Tâm viện.
Mới ra khỏi Lạc Nguyệt hiên, mấy người còn đang trò chuyện với nhau, đột nhiên, chân A Manh loạng choạng, thân hình lảo đảo, may được tri Hạ đi phía sau nhanh nhẹn tiến lên đỡ lấy thân thể suy yếu của nàng.
"Phu nhân, người làm sao vậy..."
Tri Hạ đỡ A Manh yếu ớt dựa lên người mình, nhất thời, Lạc Nguyệt hiên hỗn loạn hết lên, Ngu Nguyệt Quyên cùng Diêu thị lo lắng. Nhìn đám nha hoàn lo lắng bối rối không biết làm gì, Ngu Nguyệt Quyên nổi giận, lớn tiếng mắng: “Phu nhân ngất các ngươi không qua giúp sao? Yến Ngữ, đi nói với quản gia, để quản gia đi mời thái y lại. Oanh Ca, đến thư phòng tìm tướng quân, nói phu nhân bị ngất! Các ngươi nhanh lên, mau đưa phu nhân về Toả Lan viện.”
Được Ngu Nguyệt Quyên an bài đâu vào đấy, nhóm nha hoàn vội vàng nghe lệnh làm việc.
Diêu thị nắm chặt tay con gái, bước theo nha hoàn đang ôm A Manh, trên mặt lo lắng. Mà lòng bàn tay Ngu Nguyệt Quyên cũng đổ mồ hôi, bởi nàng biết A Manh sẽ không vô duyên vô cớ mà hôn mê, điều này khiến nàng nhớ lại khi ở chùa Mục Liên, sắc mặt A Manh khi đó không đúng, nàng còn nghĩ là vì A Manh bị thương, hiện tại xem ra mọi việc không hề đơn giản.
Còn chưa tới Toả Lan viện, một thân ảnh đã xuất hiện ở hành lang trong cái lạnh của gió cuối xuân, đến khi nhìn rõ sắc mặt của người nọ, mọi người ở đây đều câm như hến.
Là Ngu Nguyệt Trác.
Diêu thị cùng Ngu Nguyệt Quyên có chút hoảng sợ nhìn nam nhân tuấn mã mặt mày hiện sát ý này, hơi thở kia cũng khiến cho không ai ở đây có thể hít thở thông, vài nha hoàn đứng gần còn bị doạ đến mặt mũi tái nhợt.
Ngu Nguyệt Trác không để ý đến phản ứng của họ, nhẹ nhàng tiếp nhận A Manh, nhờ ánh đèn đánh giá sắc mặt A Manh, thấy hai gò má nàng lộ ra một loại đỏ ửng bất thường, chỉ cảm thấy tim như bị dao cứa qua.
“Người đâu, đến y nữ cục mời y nữ Dung Nhan đến. Phù Cửu, đi gọi Hoa Yêu Nhi đến đây.”
Bọn người hầu theo mệnh mà đi, Ngu Nguyệt Trác ôm A Manh bước vào Toả Lan viện. Diêu thị cùng Ngu Nguyệt Quyên cũng lo lắng đi theo.
Rất nhanh Hoa Yêu Nhi đã đến, không cần ai nói, nàng ta nhẹ nhàng đến trước giường A Manh, bắt mạch cho A Manh, ước chừng quan hơn mười giây, thần sắc có chút trầm trọng nói với Ngu Nguyệt Trác: “Độc phát!”
Ngu Nguyệt Trác mặt mang sát ý, cười lạnh nói: “Sáng nay đã phát độc, hơn nữa từ trước đến giờ, khi phát độc, nàng đều có ý thức.” Bình thường khi phát độc đều là buổi sáng, mỗi ngày chỉ có một lần, hôm nay khi phát độc, hắn đang ở cùng nàng.
Hoa Yêu Nhi bĩu môi, “Còn vài ngày nữa là một tháng, thuốc của Dung cô nương rõ ràng đã không khống chế được độc tính trong cơ thể nàng.”
“Oành” một tiếng, tủ nhỏ trước giường bị Ngu Nguyệt Trác một chưởng đánh tan thành từng mảnh nhỏ.
Bên trong lại một lần nữa yên lặng đến đáng sợ.
Ngu Nguyệt Trác âm trầm nhìn Hoa Yêu Nhi, đột nhiên nói: “Cứu nàng, bằng không ta không ngại mang binh đến huỷ Thiên Âm cung!”
Hoa Yêu Nhi hít một hơi, miễn cưỡng nói: “Ngươi đang ép người!”
“Đúng, ta đang ép buộc!” Ngu Nguyệt Trác đột nhiên cười nho nhã vô cùng: “Cho nên, tồn vong của Thiên Âm cung các ngươi phụ thuộc vào ngươi cả mà thôi.”
"..."
Nhìn thấy Hoa Yêu Nhi, ánh mắt Ngu Nguyệt Quyên chớp vài cái, sau đó, đột nhiên nhớ đến nữ nhân này đúng là người quần áo không chỉnh tề cùng nam nhân phóng đãng trong chùa, nhất thời mặt hồng rực lên, một màn này khiến đầu óc nàng không bình thường lại được, thật sự là khó cực kỳ, nếu không phải hiện tại đang lo lắng cho A Manh, Ngu Nguyệt Quyên sẽ không nhịn được mà đuổi nữ nhân không biết liêm sỉ này ra khỏi cửa. Nhưng là, khi nghe đối thoại của họ, trong lòng Ngu Nguyệt Quyên liền thấy bất an, vội đến nhìn A Manh nằm trên giường, chỉ tiếc, rèm che giường đã che đi tầm mắt nên chẳng nhìn được gì cả.
Hoa Yêu Nhi bị Ngu Nguyệt Trác dọa sợ, cặp mắt yêu mị trừng thật to, sau đó cẩn thận vỗ ngực, tuy muốn duyên dáng mà hô to một tiếng, nhưng sắc mặt của Ngu Nguyệt Trác lúc này thực đáng sự, thành ra, hành vi giả vờ giả vịt của nàng ta đành phải nuốt trở về - dù sao nam nhân này cũng không phải của nàng ta, dù làm cách nào thì nam nhân này cũng sẽ không nhìn nàng ta một cái, nói không chừng còn có thể giận chó đánh mèo, khiến chính mình bị thương thì sao.
Đúng lúc này, nhận được tin Dung Nhan đã đến.
Tuy vẫn là biểu tình lạnh nhạt, nhưng bước đi so với bình thường rối loạn vài phần, hơi thở cũng có chút hỗn độn, có thể thấy được nàng đã vội vã đến dường nào.
Dung Nhan bắt mạch cho A Manh, trầm ngâm, lại hướng đến Ngu Nguyệt Trác đang gắt gao nhìn mình chằm chằm, nói: “Ta đã tính sai, độc này phiền toái hơn ta nghĩ, ta không có cách nào áp chế độc tính rồi, phải mau cho nàng ăn giải dược, bằng không…” Lời tuy không nói hết, nhưng tâm mọi người ai cũng hiểu được.
Dung Nhan lại lấy trong túi ra một bộ đồ châm cứu. Mọi người thấy thế, biết nàng chuẩn bị châm cứu, ai cũng quan tâm rướn cổ lên xem.
“Các ngươi đều đi ra ngoài.” Đột nhiên Ngu Nguyệt Trác nói với mẫu thân và muội muội.
Diêu thị nhìn biểu tình thay đổi trên mặt con trai, cảm thấy có chút xa lạ. Có lẽ, bà chỉ quen nhìn con trai cười đến cao nhã hiền lành, mà không phải là nam nhân ba phần lạnh, bảy phần sát, khiến bà không dám làm sai lời con, chỉ có thể thở dài, trấn an mấy câu rồi để con gái dìu ra ngoài.
Diêu thị ngồi ở đại sảnh, trong tay cầm hạt tràng niệm phật, thầm trấn an lòng mình.
Một hồi sau, Diêu thị thấp giọng nói: “Nguyệt Quyên, đại tẩu con làm sao vậy? Trúng độc gì sao? Nghe bọn họ nói, dường như là rất nghiêm trọng.”
Sắc mặt Ngu Nguyệt Quyên xẹt qua vài phần lo lắng, nhớ đến nguy hiểm ở chùa Mục Liên, tâm lại run sợ. Nghe Diêu thị hỏi, miễn cưỡng đáp: “Nương, con cũng không rõ lắng, đoán là lần trước đã bị kẻ xấu làm hại ở chùa Mục Liên.”
Diêu thị lại niệm Phật, nhớ đến câu Dung Nhan nói, lại đè thấp thanh âm lại, nói: “Nguyệt Quyên a, con xem anh con… Nếu Ngọc Nhân có chuyện gì, hắn có thể…. Chúng ta có cần…”
“Nương!” Ngu Nguyệt Quyên cắt lời Diêu thị, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm mẫu thân, nói: “Nương, những lời này trăm ngàn lần không được để ca ca nghe được, sẽ rất nghiêm trọng. Còn nữa, nương cũng đừng quá thân mật với Diêu gia, con không phải muốn ngăn cản nương kết giao với người Diêu gia, nhưng phải có chừng mực, người khác nói gì nương cũng đừng tin hết.”
Diêu thị đương nhiên hiểu được ý của con gái. Tuy rằng bà chỉ là thứ nữ của Diêu gia, nhưng Diêu gia cũng là nhà mẹ đẻ bà nàng, khi chưa lấy chồng bà cũng có giao tình với vài tỷ muội ngang hàng. Từ đầu năm nay, khi gặp mặt đều mời bà qua, lui tới nhiều lần, tình cảm cũng tăng lên, khiến lòng bà được trấn an. Đương nhiên, khi gặp nhau, có đôi khi sẽ đem một chút chuyện gia đình ra nói linh tinh với nhau.
Ngu Nguyệt Quyên nhìn biểu hiện của mẫu thân, nàng cũng hiểu, mình là con gái, không thể can thiệp vào chuyện của mẫu thân, cho nên, đôi khi theo mẫu thân cùng tham gia vào yến hội của các phu nhân, khi nhìn đến gương mặt tươi cười mang theo mưu kế của các nàng, trong lòng không khỏi chán ghét. Mà mẫu thân nàng thì tính tình lại mềm yếu, dễ bị ảnh hưởng do các nàng xúi giục, thật sự khiến nàng thở dài.
Đối với đại tẩu A Manh, Ngu Nguyệt Quyên đã sớm tiếp nhận rồi. Mà không tiếp nhận cũng không được a, nhìn bộ dáng của anh trai, A Manh bị anh trai nàng sủng đến tận trời, nhìn tình cảm hai người tốt đến mức khiến người làm em gái như nàng cũng còn ghen tỵ. Ngu Nguyệt Quyên cũng biết, đừng nhìn bộ dáng cao nhã tươi cười hằng ngày của anh trai, thực tế hắn là người rất khó hiểu, khiến mỗi khi nàng đối mặt với hắn có chút sợ, cho nên lúc trước nàng tuy không thích A Manh, nhưng cũng không dám biểu hiện trước mặt anh trai.
Cho nên khi Diêu gia muốn đánh chủ ý lên anh trai, nàng cũng đã suy nghĩ phân lượng của A Manh trong lòng anh trai. Đương nhiên, nhìn bên ngoài, A Manh là kẻ có chỉ số thông minh thấp đừng nói, chỉ là nàng có số mệnh kỳ diệu, phàm là chuyện nàng không thích, đều có thể thay đổi được.
Lúc các nàng chờ được nửa canh giờ, Hoa Yêu Nhi cùng Dung Nhan mang sắc mặt mệt mỏi đi đến.
Ngu Nguyệt Quyên chán ghét trừng mắt nhìn Hoa Yêu Nhi, đến trước mặt Dung Nhan hỏi: “Dung cô nương, chị dâu ta thế nào rồi?”
Dung Nhan nhíu mày, lắc đầu, chỉ nói hai chữ: “Không tốt!” Sau đó không nói gì nữa.
Ngu Nguyệt Quyên rối rắm, như thế nào là không tốt? Nhưng nhìn bộ dáng lãnh đạm của Dung Nhan, liền biết sẽ không hỏi được gì cả. Nàng giao tiếp vài lần với Dung Nhan, biết người này là bạn tốt của A Manh cùng Diêu Thanh Thanh, cũng là người lạnh lùng nhạt nhẽo, không bao giờ nói nhiều, như cái nút chai không ai mở được.
Hỏi không được gì, Ngu Nguyệt Quyên cùng Diêu thị tự mình vào bên trong thăm, đến khi nhìn thấy Ngu Nguyệt Trác đang ngồi trước giường, gắt gao ôm A Manh vào lòng, cả hai đều bị giật mình, thấy A Manh giãy giụa lợi hại, thậm chí một bàn tay bấm chặt vào tay Ngu Nguyệt Trác, từ móng tay chảy ra vết máu, nhìn thật sự thê thảm. Nhưng dường như Ngu Nguyệt Trác không có cảm giác gì, chỉ ôm chặt người đang giãy giụa vào lòng, tránh cho nàng tự mình làm bị thương mình.
Diêu thị cùng Ngu Nguyệt Quyên lui ra, không nói gì hết.
Mà không cần ai nói gì, các nàng cũng hiểu, tình huống của A Manh có bao nhiêu không tốt.
Ngoài đại sảnh, Hoa Yêu Nhi đang uống trà, vừa rồi bận rộn, cả người đầy mồ hôi, khát nước vô cùng. Mà Dung Nhan lại đang ngồi trước bàn kê đơn thuốc giải độc.
Lúc này, tiếng trẻ con khóc truyền đến, bà vú đem bé con đang khóc không ngừng chạy đến, Diêu thị nhìn mà đau lòng, vội ôm lấy cháu nội dỗ dành.
“Cháu ngoan của ta, làm sao vậy?” Diêu thị đau lòng hỏi bà vú.
Bà vú lo lắng nói: “Nô tỳ cũng không biết, vừa mới tỉnh dậy, tiểu chủ tử đã khóc đến tận giờ.”
“Hẳn là mẫu tử liền tâm, trẻ con cũng cảm giác được mẫu thân đang chịu khổ, cho nên cảm xúc không tốt, chỉ có thể khóc.” Hoa Yêu Nhi trả lời, bưng trà lên uống, bộ dáng cực nhàn nhã.
Người trong phòng nghe xong, sắc mặt đều là kinh ngạc, cũng có phần không tin, cho là Hoa Yêu Nhi chỉ nói bậy.
“Từ từ đã, ngươi lại đây một chút.” Ngu Nguyệt Quyên chỉ vào Hoa Yêu Nhi nói.
Hoa Yêu Nhi liếc nàng một cái, căn bản là không để ý đến, nhưng tiểu cô nương lại cười lạnh nói một câu: “Nếu ta nói cho anh ta biết chuyện ngươi làm ở chùa Mục Liên…” Sau đó, chỉ có thể thở dài trong lòng, mọi người trong phủ tướng quân đều là kẻ đen tối, liền ngoan ngoãn đến trước mặt Ngu Nguyệt Quyên, cười cười nhìn nàng.
Ngu Nguyệt Quyên lộ vẻ mặt chán ghét, hừ nói: “Đừng cười như vậy, khiến người ta chán ghét muốn tát người vài cái!” Sau đó không để ý đến sắc mặt cứng ngắc của Hoa Yêu Nhi, hỏi: “Chị dâu ta rốt cuộc là làm sao? Nàng hiện tại sao lại thống khổ như vậy?”
“Nga, cái này, là phát độc nha.” Hoa Yêu Nhi miễn cưỡng nói: “Vì nếu trong thời hạn một tháng, không tìm được thuốc giải cho nàng, nên nàng phải chịu thống khổ như vậy, đến khi độc phát tác thì chết. Ha ha, độc này rất khủng bố phải không? Cho nên, tiểu cô nương chớ chọc ta, cẩn thận ta lại hạ độc ngươi nha!”
Ngu Nguyệt Quyên hung hăng trừng mắt nhìn nàng ta một cái, không thèm đôi co với nàng ta nữa. Ngu Nguyệt Quyên cảm thấy mình không phải là kẻ ngu ngốc, sao không thể nhìn ra anh trai đã đem Hoa Yêu Nhi biến thành nha hoàn nhà mình. Biết nàng kiêng kị huynh trưởng mình, Ngu Nguyệt Quyên liền kiêu ngạo, những khổ cực ở chùa Mục Liên đều tính lên người nàng ta.
Đến nửa đêm, tình trạng của A Manh mới ổn định lại.
Đám người Ngu Nguyệt Quyên cùng Diêu thị đã rời đi, chỉ còn Ngu Nguyệt Trác ngồi bên giường bưng một chén thuốc, thử độ ấm, rồi chính mình ngậm thuốc, sau đó nâng mặt A Manh lên, muốn tự mình bón thuốc cho nàng theo kiểu này.
“Uy… ta tự mình làm được.” A Manh suy nhược nói, tuy hiện tại nàng nâng ngón tay cũng không có sức nâng, nhưng mà uống thuốc gì vẫn là có thể a.
“Phu quân bón thuốc cho nàng không tốt sao?” Ngu Nguyệt Trác phá lệ ôn nhu nói.
A Manh bị ngữ khí ôn nhu của hắn làm nổi cả da gà, đen mặt nói: “Nhưng mà chàng cứ phải ngậm thuốc trong miệng, thật sự là khổ (đắng) a!”
Lần này đến lượt Ngu Nguyệt Trác đen măt, giận dỗi trừng mắt nhìn người đang ngồi trên giường.
Nhìn vẻ mặt hắn, A Manh tự biết số khổ, đành phải nói: “Được rồi, kỳ thật chàng làm vậy cũng tốt, ít nhất sẽ không còn đắng.” A a a … hiện tại thì ai là bệnh nhân a? Vì sao người bệnh là nàng, mà nàng còn phải để ý đến tâm tình của nam nhân này a?
Chờ sau khi khổ sở uống thuốc xong, A Manh để nam nhân này lau miệng cho mình rồi cười nói: “Chúng ta như thế này có tính là đồng cam cộng khổ không?”
Ánh mắt Ngu Nguyệt Trác sâu thẳm, ôn nhu gần như muốn tràn ra ngoài, đá hài (giày) ra, leo lên giường ôm nàng vào lòng, hôn lên cái trán ẩm ướt mồ hôi của nàng, khàn khàn nói: “Ta không muốn nàng đồng cam cộng khổ với ta, ta chỉ muốn nàng luôn được vui vẻ thôi.”
“Vậy chàng đừng bắt nạt ta, ta sẽ vô cùng cao hứng.” A Manh theo phản xạ mà nói, đến khi nói xong lại có chút hối hận, hiện tại tâm tư nam nhân này cực mẫn cảm, nàng nên an ủi hắn, mà không nên cùng hắn tranh luận. Nghĩ thế, A Manh nâng tay lên, ôm lấy hông hắn, cố gắng dùng ‘đại não xuất ra tế bào’, nói: “Kỳ thật vừa rồi rất đau, nhưng không phải đều trải qua rồi sao? Nếu ta có mệnh hệ gì, chàng đi báo thù cho ta là được… Tê___”
Người nào đó nói linh tinh bị tướng quân ôm chặt đến phải kêu lên một tiếng, sau đó hốc mắt hồng lên, ngậm miệng lại không nói gì.
Kỳ thật hiện tại nàng thật muốn nói thêm gì nữa, nhưng bộ dáng nam nhân này thực sự khiến nàng lo lắng.
Ngu Nguyệt Trác trầm mặc một hồi, hôn lên hai má nàng, thấp giọng nói: “Ngủ đi!”
A Manh mệt mỏi đáp lời, đang muốn ngủ, đột nhiên nhớ đến lúc trước có nghe được tiếng khóc của con trai, hỏi: “Con đâu rồi? Ngủ rồi sao?”
“Nương mang bé con đến Bích Tâm viện, thân thể nàng không tốt, mấy ngày này cứ để nương chăm con, đến khi nàng khoẻ thì lại mang con về.” Ngu Nguyệt Trác ôm thân hình mềm nhũn của nàng, vỗ về nhẹ nhàng lên lưng nàng.
Nghe xong, A Manh yên tâm, để mình chìm vào giấc ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.