Chương 62
Vụ Thỉ Dực
29/12/2014
Buổi tối, khi Ngu Nguyệt Trác trở về, A Manh kể cho hắn nghe chuyện Diêu thị đưa tập sách cho nàng, rồi chuyện bản thân nàng đã xử lý như thế nào.
Khi nàng tắm rửa đi ra, liền thấy Ngu Nguyệt Trác đang ngồi trước bàn suy tư, ngón tay không chút để ý gõ nhịp nhịp trên bàn, có một quyển tập đặt trên bàn. Bàn chúc sáng ngời, khuôn mặt tuấn nhã của hắn như được bao phủ một tầng ánh sáng, ôn nhu như ngọc, thoạt nhìn thật như một tác phẩm nghệ thuật đúc thành.
A Manh ngồi xuống đối diện hắn, hỏi: “Những cái tên này là người mà nương và ta cùng chọn, chàng có ý kiến gì không?”
Ngu Nguyệt Trác giương mắt nhìn nàng, thấy tóc mai nàng dính nước ẩm ướt, hơi nhíu mi, không hờn giận ôm nàng lại gần, cầm lấy khăn mặt, cẩn thận lau tóc cho nàng.
Khác với cẩn thận của hắn, người nào đó lại có vẻ tùy tiện, không để ý nói: “Để một lát gió thổi tự khô, không cần phiền toái quá.” Hiện tại thời tiết ban đêm không nóng, A Manh rất thích đi tản bộ trong việc, sau đó ngồi ở đình hưởng gió đêm mát mẻ, ăn hoa quả, nhìn ánh trăng, thản nhiên lại tự tại.
Ngu Nguyệt Trác nhìn thai phụ không tự giác này, trong lòng có phần thất bại. Nhìn nàng mỗi ngày đều nhàn nhã tự tại, trong lòng hắn đương nhiên cao hứng, chỉ là nhìn nàng như vậy, hắn lại muốn bỏ hết tất cả, muốn cùng nàng hưởng thụ cuộc sống thản nhiên, tự do, đây cũng là nguyên nhân mà Diêm Ly Trần vừa mắt với A Manh. Cũng không biết từ khi nào, hắn đối với phụ nữ mang thai có một sự sợ hãi, đều cảm thấy thai phụ đều là người yếu ớt, phải thật cẩn thận đối đãi, nếu không sẽ phát sinh chuyện ân hận. Nếu nữ nhân của hắn mang thai, hắn sẽ không đặc biệt cẩn thận như vậy, nhưng kia là A Manh… Đặc biệt có những lời của Diêm Ly Trần, trong lòng hắn lại cảm thấy không an tâm.
Chỉ là khi nhìn thấy nàng thích làm như vậy, lại có chút không đành lòng phá hư tâm tình của nàng, để nàng cứ bảo trì tâm tình tốt mà bình an sinh đứa nhỏ, mọi lo lắng cứ để hắn gánh vác. (nghe đoạn này có vẻ giống câu: Em cứ việc ăn và đẻ, thế giới để anh lo!)
Cho nên nhiều khi, tính nhát gan của A Manh lại giúp được nhiều việc, chỉ cần Ngu Nguyệt Trác bảo trì thái độ này, không làm gì quỷ dị dọa đến nàng, nàng thực thỏa mãn.
Chờ sau khi lau khô đầu, A Manh lại hỏi chuyện vừa nãy, hỏi trong lòng hắn đã chọn ai chưa. Ngu Nguyệt Trác đương nhiên không lừa dối nàng, nêu ra vài người hắn chọn, thuận tiện bình luận một chút.
Góc độ nhìn của nam nhân và nữ nhân không giống nhau, có đôi khi lại là khác biệt lớn. Ngu Nguyệt Trác lực chọn ra những người không giống với Diêu thị chọn. Diêu thị chọn ra vài người danh gia vọng tộc, là con vợ cả được sủng ái, có chút công danh, thanh danh bên ngoài, hoặc đã được gia tộc an bài làm một chức quan không lớn không nhỏ trong triều. Diêu thị cho rằng, nam nhân như vậy là có tiền đồ, Ngu Nguyệt Quyên gả cho hắn, không chỉ có địa vị được đảm bảo, mà về già cũng không lo cơm áo.
Ngu Nguyệt Trác lại có phần xem thường những kẻ như thế, trưởng bối yêu thích thì như thế nào, gia tộc cường thịnh thì làm sao, không phải do hai bàn tay mình làm ra, tất cả đều là hư ảo, nam nhân phải dựa vào gia tộc mà đi lên đều là đồ vô dụng, hắn đều xem thường. Là nam nhân, nên bằng bản lĩnh của chính mình tạo nên một mảnh thiên địa của bản thân. Thêm đó, đại gia tộc nhiều quy củ, hắn cũng sợ muội muội gả qua sẽ bị trưởng bối bắt nạt, gia đình cần phải đơn giản một chút.
Mà những người mà Ngu Nguyệt Trác chọn ra, trừ bỏ Hà gia là con vợ cả, còn lại đều là nam tử gia tộc không hiển hách, những người này tuy rằng hiện tại không có địa vị lớn, không xứng với muội muội đại tướng quân, nhưng bọn họ có bản lĩnh, nếu cho bọn họ cơ hội và thời gian, thành tựu đạt được sẽ không kém con trai trưởng của các đại gia tộc. Ngu Nguyệt Trác nhìn nhận nam nhân như vậy mới xứng với muội muội của mình.
Về phần muội muội có đồng ý hay không, Ngu Nguyệt Trác chưa bao giờ để tâm, thời gian sẽ trả lời cho rất nhiều câu hỏi.
A Manh nhìn nhìn, trong lòng cũng hiểu ý tưởng hai mẹ con không gặp nhau rồi, sẽ không biết ai sẽ thỏa hiệp đây. Bất quá, với tính cách lấy con làm trọng của Diêu thị, hẳn là sẽ nghe theo an bài của Ngu Nguyệt Trác.
Chọn ra những người vừa mắt, còn phải chọn ra một người nữa.
A Manh nhìn hắn, lại nghe một chút đánh giá của hắn với những người đó. Ngu Nguyệt Trác bản tính là nam nhân ác liệt, tuy bề ngoài thì thiện lương trong sáng, nhưng dưới bộ mặt đó là tâm tư ác liệt khiến người ta tức giận. Ví dụ như giờ phút này, nhìn những người kia, phần lớn hắn đều không khen được câu nào, khiến cho người ta cảm thấy bọn họ lớn lên thật tốn cơm gạo, ô nhiễm không khí. Cho dù là người hắn vừa lòng, cũng không thoát khỏi phê bình ác ngôn của hắn.
A Manh nhìn hắn mỉm cười, trước kia nàng sao lại không phát hiện ra miệng lưỡi của nam nhân này nhỉ, nếu các công tử kia biết những lời phê bình này của hắn, tuyệt đối xấu hổ vô cùng, cảm thấy chỉ chết đi mới không làm thất vọng xã hội.
“Aiz, đúng dịp hoa trong phủ chúng ta đang nở, hay nhân cơ hội tổ thức một bữa tiệc, mời những người này đến, thuận tiện quan sát một chút nhân phẩm cùng trưởng bối của họ, được không?” A Manh nảy ra chủ ý.
Ngu Nguyệt Trác nhìn nàng, thấy hai mắt nàng tỏa sáng, hiển nhiên cảm thấy chủ ý này không tồi, sờ sờ đầu nàng, lắc đầu nói: “Không cần, kiểu nhìn mặt đoán người này, ai cũng làm, nhưng cũng không nhìn ra được cái gì. Mà hiện tại, nàng đang mang thai, nương lại lớn tuổi, không cần phí sức làm như vậy.”
A Manh bỗng tỉnh ngộ, lại một lần nữa không dùng đầu mà nói: “Giống như chàng ở trước mặt người khác đều mang mặt nạ sao?”
“Cái gì?” Ngu Nguyệt Trác hiển nhiên không hiểu “mặt nạ” là gì, nhưng từ mà nàng nói ra, tuyệt không phải từ hay.
A Manh rụt cổ lại, cười lấy lòng, không dám vuốt râu hùm. Kỳ thật hiện tại nàng là phụ nữ có thai, cho dù nàng làm gì Ngu Nguyệt Trác, thì tướng quân cũng không tức giận mà làm chuyện gì với nàng, cũng không như trước kia bắt nạt nàng đến khi nàng khóc. Chỉ là hiện tại A Manh cũng không nhận ra điều đó, nên cũng đã bỏ lỡ thời cơ phản công.
Ngu Nguyệt Trác cẩn thận đem người nào đó kéo vào trong lòng, cắn cắn môi nàng, đến khi nàng đau đến kháng nghị, lại liếm liếm môi nàng trấn an.
“Chuyện của Nguyệt Quyên, nàng không cần lo lắng, ta sẽ an bài tất cả.”
Về phần kiểm tra muội phu tương lai, Ngu Nguyệt Trác đã có phương án, cách này so với việc tổ chức yến tiệc để âm thầm quan sát hữu dụng hơn rất nhiều, cho nên Ngu Nguyệt Trác căn bản chưa bao giờ lo lắng quá, cũng khiến cho A Manh thân làm phu nhân tướng quân lại quá nhàn nhã tự tại.
*********
Ngu Nguyệt Trác nói A Manh không lo lắng chuyện của em chồng, A Manh đương nhiên ngoan ngoãn nghe lời, an tâm tiếp tục làm phụ nữ có thai.
Hai ngày sau, Ngu Nguyệt Quyên được bỏ lệnh cấm, nhưng không có vui sướng, đi thỉnh an Diêu thị xong, liền vội đến Viện Tỏa Lan tìm A Manh.
Ngu Nguyệt Trác sáng sớm đã đến quân doanh, A Manh đang ở thư phòng luyện chữ. Theo lời của nàng, vì không cho đứa nhỏ sau này mang phẩm hạnh của cha nó, nên cần giáo dục oa nhi ngay từ khi còn là phôi thai trong bụng mẹ. Cho nên mỗi ngày nàng đều làm chút chuyện văn nhã, để cho tiểu tử thối trong bụng, à, không đúng, cho bé con trong bụng rèn luyện văn hóa hằng ngày, sau khi sinh nó ra, sẽ giáo dục thật tốt cho nó, để nó trở thành đứa bé có văn hóa.
“Tiểu thư, Nguyệt Quyên tiểu thư đến!” Tri Hạ tiến vào nói với A Manh.
A Manh sửng sốt, không nghĩ đến sau khi Ngu Nguyệt Quyên được bỏ lệnh cấm lại chạy đến tìm nàng, chẳng lẽ, nàng thật sự tức giận đến nỗi vừa được thả đã chuẩn bị ma đao đến tra khảo nàng mới nguôi giận sao?
“Ta còn chưa viết xong, em không được cho nàng vào!” A Manh không ngẩng đầu phân phó, vì bé con, mỗi ngày đều phải cố gắng hoàn thành mới được.
Ngu Nguyệt Quyên nhăn mặt tiến lại gần, nhìn A Manh đang luyện chữ, có chút kinh ngạc hỏi: “Tẩu đang làm gì vậy?
“Ta đang luyện chữ, để bồi dưỡng văn hóa cho đứa nhỏ trong bụng.” A Manh cười tủm tỉm đáp.
Ngu Nguyệt Quyên méo miệng, “Mới được hai tháng, đã biết cái gì cơ chứ?” Nàng cũng từng nghe mọi người nói qua, đứa nhỏ mới hai tháng căn bản không có ý thức, người lớn làm gì chúng cũng không biết.
“Ta biết a, chỉ là muốn giáo dục bé con từ nhỏ, mặc kệ nó có nghe được hay không, cũng phải kiên trì, tránh cho hắn bị sai lệch tư tưởng như anh trai muội.” A Manh khẳng định mà gật đầu.
Ngu Nguyệt Quyên lại nghe A Manh nói xấu anh trai cao thượng vĩ đại của nàng, lại tức giận: “Tẩu đừng nói bậy, tư tưởng anh ta làm sao mà sai lệch? Tẩu còn dám nói xấu anh ta, cẩn thận ta…” Đột nhiên phát hiện mình không có gì để uy hiếp đối phương, tiểu cô nương nhất thời ủ rũ.
A Manh không cùng tranh chấp với nàng, tâm tình tốt hỏi: “Sao lại đến đây? Đến xem cháu? Không cần lo lắng, rất khỏe mạnh.” Nói xong, dưới cái nhìn kinh hoàng của đám Tri Hạ, lấy tay vỗ vỗ bụng, tỏ vẻ tất cả đều tốt.
Ngu Nguyệt Quyên nhìn nàng lấy tay vỗ vỗ bụng, mà tim nhảy lên, thiếu chút nữa không nhịn được mà gào lên, vì sao càng ngày càng không hiểu chuyện vậy? Lúc mới được gả đến còn ngụy trang khách khí một chút, hiện tại, tẩu làm gì cũng thật tùy ý sao?
Tri Hạ đồng tình nhìn tiểu cô nương bị dọa đến ngẩn ngơ kia, ngược lại vị phụ nữ có thai lại vẫn thản nhiên luyện chữ. Tri Xuân thực chịu khó bưng trà, rót nước, dâng điểm tâm, còn hảo tâm mang ghế lại cho tiểu cô nương ngồi.
Ngu Nguyệt Quyên đờ đẫn ngồi xuống, đến khi A Manh luyện chữ xong, mới do dự nhìn nàng, mím môi không biết nói cái gì.
Thấy bộ dáng này của nàng, A Manh vẫy tay cho nha hoàn trong phòng lui ra, nâng trà lên thổi, thỏa mãn uống trà hoa Tri Xuân pha, ngọt ngào, lại có vị mật hoa trong veo, uống thật ngon! Chỉ có Tri Xuân mới có thể pha ra hương bị này, những người khác pha, nàng không thể nào thấy hợp vị được.
Qua một lúc lâu, Ngu Nguyệt Quyên nhịn không được hỏi: “Tẩu có biết anh ta… chọn người như thế nào không? Ta…” Ta còn chưa muốn bị gả đi.
Câu cuối giữ lại trong cổ họng, không dám lớn mật nói ra.
“Ta cũng không biết.” A Manh liếc nàng một cái, thấy biểu tình như sắp khóc của nàng, làm như không biết. “Anh muội chọn được vài người, đang chuẩn bị lén đi kiểm tra nhân phẩm của họ rồi mới quyết định. Yên tâm đi, muội là em gái duy nhất, anh muội sẽ không bạc đãi muội, cho dù sau này muội gả đi, ai dám bắt nạt muội, anh muội sẽ mang binh đến đánh cả nhà hắn.”
Trong lòng Ngu Nguyệt Quyên còn đang ủy khuất, nghe A Manh nói, nhịn không được cười một tiếng.
Khi nàng tắm rửa đi ra, liền thấy Ngu Nguyệt Trác đang ngồi trước bàn suy tư, ngón tay không chút để ý gõ nhịp nhịp trên bàn, có một quyển tập đặt trên bàn. Bàn chúc sáng ngời, khuôn mặt tuấn nhã của hắn như được bao phủ một tầng ánh sáng, ôn nhu như ngọc, thoạt nhìn thật như một tác phẩm nghệ thuật đúc thành.
A Manh ngồi xuống đối diện hắn, hỏi: “Những cái tên này là người mà nương và ta cùng chọn, chàng có ý kiến gì không?”
Ngu Nguyệt Trác giương mắt nhìn nàng, thấy tóc mai nàng dính nước ẩm ướt, hơi nhíu mi, không hờn giận ôm nàng lại gần, cầm lấy khăn mặt, cẩn thận lau tóc cho nàng.
Khác với cẩn thận của hắn, người nào đó lại có vẻ tùy tiện, không để ý nói: “Để một lát gió thổi tự khô, không cần phiền toái quá.” Hiện tại thời tiết ban đêm không nóng, A Manh rất thích đi tản bộ trong việc, sau đó ngồi ở đình hưởng gió đêm mát mẻ, ăn hoa quả, nhìn ánh trăng, thản nhiên lại tự tại.
Ngu Nguyệt Trác nhìn thai phụ không tự giác này, trong lòng có phần thất bại. Nhìn nàng mỗi ngày đều nhàn nhã tự tại, trong lòng hắn đương nhiên cao hứng, chỉ là nhìn nàng như vậy, hắn lại muốn bỏ hết tất cả, muốn cùng nàng hưởng thụ cuộc sống thản nhiên, tự do, đây cũng là nguyên nhân mà Diêm Ly Trần vừa mắt với A Manh. Cũng không biết từ khi nào, hắn đối với phụ nữ mang thai có một sự sợ hãi, đều cảm thấy thai phụ đều là người yếu ớt, phải thật cẩn thận đối đãi, nếu không sẽ phát sinh chuyện ân hận. Nếu nữ nhân của hắn mang thai, hắn sẽ không đặc biệt cẩn thận như vậy, nhưng kia là A Manh… Đặc biệt có những lời của Diêm Ly Trần, trong lòng hắn lại cảm thấy không an tâm.
Chỉ là khi nhìn thấy nàng thích làm như vậy, lại có chút không đành lòng phá hư tâm tình của nàng, để nàng cứ bảo trì tâm tình tốt mà bình an sinh đứa nhỏ, mọi lo lắng cứ để hắn gánh vác. (nghe đoạn này có vẻ giống câu: Em cứ việc ăn và đẻ, thế giới để anh lo!)
Cho nên nhiều khi, tính nhát gan của A Manh lại giúp được nhiều việc, chỉ cần Ngu Nguyệt Trác bảo trì thái độ này, không làm gì quỷ dị dọa đến nàng, nàng thực thỏa mãn.
Chờ sau khi lau khô đầu, A Manh lại hỏi chuyện vừa nãy, hỏi trong lòng hắn đã chọn ai chưa. Ngu Nguyệt Trác đương nhiên không lừa dối nàng, nêu ra vài người hắn chọn, thuận tiện bình luận một chút.
Góc độ nhìn của nam nhân và nữ nhân không giống nhau, có đôi khi lại là khác biệt lớn. Ngu Nguyệt Trác lực chọn ra những người không giống với Diêu thị chọn. Diêu thị chọn ra vài người danh gia vọng tộc, là con vợ cả được sủng ái, có chút công danh, thanh danh bên ngoài, hoặc đã được gia tộc an bài làm một chức quan không lớn không nhỏ trong triều. Diêu thị cho rằng, nam nhân như vậy là có tiền đồ, Ngu Nguyệt Quyên gả cho hắn, không chỉ có địa vị được đảm bảo, mà về già cũng không lo cơm áo.
Ngu Nguyệt Trác lại có phần xem thường những kẻ như thế, trưởng bối yêu thích thì như thế nào, gia tộc cường thịnh thì làm sao, không phải do hai bàn tay mình làm ra, tất cả đều là hư ảo, nam nhân phải dựa vào gia tộc mà đi lên đều là đồ vô dụng, hắn đều xem thường. Là nam nhân, nên bằng bản lĩnh của chính mình tạo nên một mảnh thiên địa của bản thân. Thêm đó, đại gia tộc nhiều quy củ, hắn cũng sợ muội muội gả qua sẽ bị trưởng bối bắt nạt, gia đình cần phải đơn giản một chút.
Mà những người mà Ngu Nguyệt Trác chọn ra, trừ bỏ Hà gia là con vợ cả, còn lại đều là nam tử gia tộc không hiển hách, những người này tuy rằng hiện tại không có địa vị lớn, không xứng với muội muội đại tướng quân, nhưng bọn họ có bản lĩnh, nếu cho bọn họ cơ hội và thời gian, thành tựu đạt được sẽ không kém con trai trưởng của các đại gia tộc. Ngu Nguyệt Trác nhìn nhận nam nhân như vậy mới xứng với muội muội của mình.
Về phần muội muội có đồng ý hay không, Ngu Nguyệt Trác chưa bao giờ để tâm, thời gian sẽ trả lời cho rất nhiều câu hỏi.
A Manh nhìn nhìn, trong lòng cũng hiểu ý tưởng hai mẹ con không gặp nhau rồi, sẽ không biết ai sẽ thỏa hiệp đây. Bất quá, với tính cách lấy con làm trọng của Diêu thị, hẳn là sẽ nghe theo an bài của Ngu Nguyệt Trác.
Chọn ra những người vừa mắt, còn phải chọn ra một người nữa.
A Manh nhìn hắn, lại nghe một chút đánh giá của hắn với những người đó. Ngu Nguyệt Trác bản tính là nam nhân ác liệt, tuy bề ngoài thì thiện lương trong sáng, nhưng dưới bộ mặt đó là tâm tư ác liệt khiến người ta tức giận. Ví dụ như giờ phút này, nhìn những người kia, phần lớn hắn đều không khen được câu nào, khiến cho người ta cảm thấy bọn họ lớn lên thật tốn cơm gạo, ô nhiễm không khí. Cho dù là người hắn vừa lòng, cũng không thoát khỏi phê bình ác ngôn của hắn.
A Manh nhìn hắn mỉm cười, trước kia nàng sao lại không phát hiện ra miệng lưỡi của nam nhân này nhỉ, nếu các công tử kia biết những lời phê bình này của hắn, tuyệt đối xấu hổ vô cùng, cảm thấy chỉ chết đi mới không làm thất vọng xã hội.
“Aiz, đúng dịp hoa trong phủ chúng ta đang nở, hay nhân cơ hội tổ thức một bữa tiệc, mời những người này đến, thuận tiện quan sát một chút nhân phẩm cùng trưởng bối của họ, được không?” A Manh nảy ra chủ ý.
Ngu Nguyệt Trác nhìn nàng, thấy hai mắt nàng tỏa sáng, hiển nhiên cảm thấy chủ ý này không tồi, sờ sờ đầu nàng, lắc đầu nói: “Không cần, kiểu nhìn mặt đoán người này, ai cũng làm, nhưng cũng không nhìn ra được cái gì. Mà hiện tại, nàng đang mang thai, nương lại lớn tuổi, không cần phí sức làm như vậy.”
A Manh bỗng tỉnh ngộ, lại một lần nữa không dùng đầu mà nói: “Giống như chàng ở trước mặt người khác đều mang mặt nạ sao?”
“Cái gì?” Ngu Nguyệt Trác hiển nhiên không hiểu “mặt nạ” là gì, nhưng từ mà nàng nói ra, tuyệt không phải từ hay.
A Manh rụt cổ lại, cười lấy lòng, không dám vuốt râu hùm. Kỳ thật hiện tại nàng là phụ nữ có thai, cho dù nàng làm gì Ngu Nguyệt Trác, thì tướng quân cũng không tức giận mà làm chuyện gì với nàng, cũng không như trước kia bắt nạt nàng đến khi nàng khóc. Chỉ là hiện tại A Manh cũng không nhận ra điều đó, nên cũng đã bỏ lỡ thời cơ phản công.
Ngu Nguyệt Trác cẩn thận đem người nào đó kéo vào trong lòng, cắn cắn môi nàng, đến khi nàng đau đến kháng nghị, lại liếm liếm môi nàng trấn an.
“Chuyện của Nguyệt Quyên, nàng không cần lo lắng, ta sẽ an bài tất cả.”
Về phần kiểm tra muội phu tương lai, Ngu Nguyệt Trác đã có phương án, cách này so với việc tổ chức yến tiệc để âm thầm quan sát hữu dụng hơn rất nhiều, cho nên Ngu Nguyệt Trác căn bản chưa bao giờ lo lắng quá, cũng khiến cho A Manh thân làm phu nhân tướng quân lại quá nhàn nhã tự tại.
*********
Ngu Nguyệt Trác nói A Manh không lo lắng chuyện của em chồng, A Manh đương nhiên ngoan ngoãn nghe lời, an tâm tiếp tục làm phụ nữ có thai.
Hai ngày sau, Ngu Nguyệt Quyên được bỏ lệnh cấm, nhưng không có vui sướng, đi thỉnh an Diêu thị xong, liền vội đến Viện Tỏa Lan tìm A Manh.
Ngu Nguyệt Trác sáng sớm đã đến quân doanh, A Manh đang ở thư phòng luyện chữ. Theo lời của nàng, vì không cho đứa nhỏ sau này mang phẩm hạnh của cha nó, nên cần giáo dục oa nhi ngay từ khi còn là phôi thai trong bụng mẹ. Cho nên mỗi ngày nàng đều làm chút chuyện văn nhã, để cho tiểu tử thối trong bụng, à, không đúng, cho bé con trong bụng rèn luyện văn hóa hằng ngày, sau khi sinh nó ra, sẽ giáo dục thật tốt cho nó, để nó trở thành đứa bé có văn hóa.
“Tiểu thư, Nguyệt Quyên tiểu thư đến!” Tri Hạ tiến vào nói với A Manh.
A Manh sửng sốt, không nghĩ đến sau khi Ngu Nguyệt Quyên được bỏ lệnh cấm lại chạy đến tìm nàng, chẳng lẽ, nàng thật sự tức giận đến nỗi vừa được thả đã chuẩn bị ma đao đến tra khảo nàng mới nguôi giận sao?
“Ta còn chưa viết xong, em không được cho nàng vào!” A Manh không ngẩng đầu phân phó, vì bé con, mỗi ngày đều phải cố gắng hoàn thành mới được.
Ngu Nguyệt Quyên nhăn mặt tiến lại gần, nhìn A Manh đang luyện chữ, có chút kinh ngạc hỏi: “Tẩu đang làm gì vậy?
“Ta đang luyện chữ, để bồi dưỡng văn hóa cho đứa nhỏ trong bụng.” A Manh cười tủm tỉm đáp.
Ngu Nguyệt Quyên méo miệng, “Mới được hai tháng, đã biết cái gì cơ chứ?” Nàng cũng từng nghe mọi người nói qua, đứa nhỏ mới hai tháng căn bản không có ý thức, người lớn làm gì chúng cũng không biết.
“Ta biết a, chỉ là muốn giáo dục bé con từ nhỏ, mặc kệ nó có nghe được hay không, cũng phải kiên trì, tránh cho hắn bị sai lệch tư tưởng như anh trai muội.” A Manh khẳng định mà gật đầu.
Ngu Nguyệt Quyên lại nghe A Manh nói xấu anh trai cao thượng vĩ đại của nàng, lại tức giận: “Tẩu đừng nói bậy, tư tưởng anh ta làm sao mà sai lệch? Tẩu còn dám nói xấu anh ta, cẩn thận ta…” Đột nhiên phát hiện mình không có gì để uy hiếp đối phương, tiểu cô nương nhất thời ủ rũ.
A Manh không cùng tranh chấp với nàng, tâm tình tốt hỏi: “Sao lại đến đây? Đến xem cháu? Không cần lo lắng, rất khỏe mạnh.” Nói xong, dưới cái nhìn kinh hoàng của đám Tri Hạ, lấy tay vỗ vỗ bụng, tỏ vẻ tất cả đều tốt.
Ngu Nguyệt Quyên nhìn nàng lấy tay vỗ vỗ bụng, mà tim nhảy lên, thiếu chút nữa không nhịn được mà gào lên, vì sao càng ngày càng không hiểu chuyện vậy? Lúc mới được gả đến còn ngụy trang khách khí một chút, hiện tại, tẩu làm gì cũng thật tùy ý sao?
Tri Hạ đồng tình nhìn tiểu cô nương bị dọa đến ngẩn ngơ kia, ngược lại vị phụ nữ có thai lại vẫn thản nhiên luyện chữ. Tri Xuân thực chịu khó bưng trà, rót nước, dâng điểm tâm, còn hảo tâm mang ghế lại cho tiểu cô nương ngồi.
Ngu Nguyệt Quyên đờ đẫn ngồi xuống, đến khi A Manh luyện chữ xong, mới do dự nhìn nàng, mím môi không biết nói cái gì.
Thấy bộ dáng này của nàng, A Manh vẫy tay cho nha hoàn trong phòng lui ra, nâng trà lên thổi, thỏa mãn uống trà hoa Tri Xuân pha, ngọt ngào, lại có vị mật hoa trong veo, uống thật ngon! Chỉ có Tri Xuân mới có thể pha ra hương bị này, những người khác pha, nàng không thể nào thấy hợp vị được.
Qua một lúc lâu, Ngu Nguyệt Quyên nhịn không được hỏi: “Tẩu có biết anh ta… chọn người như thế nào không? Ta…” Ta còn chưa muốn bị gả đi.
Câu cuối giữ lại trong cổ họng, không dám lớn mật nói ra.
“Ta cũng không biết.” A Manh liếc nàng một cái, thấy biểu tình như sắp khóc của nàng, làm như không biết. “Anh muội chọn được vài người, đang chuẩn bị lén đi kiểm tra nhân phẩm của họ rồi mới quyết định. Yên tâm đi, muội là em gái duy nhất, anh muội sẽ không bạc đãi muội, cho dù sau này muội gả đi, ai dám bắt nạt muội, anh muội sẽ mang binh đến đánh cả nhà hắn.”
Trong lòng Ngu Nguyệt Quyên còn đang ủy khuất, nghe A Manh nói, nhịn không được cười một tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.