Chương 80
Vụ Thỉ Dực
29/12/2014
Tuy rằng khi sinh đau muốn chết, nhưng khi sinh xong, A Manh lại cảm thấy thân thể đầy khí lực, thậm chí không có điểm nào uể oải, ngược lại tinh thần cực tốt, mở to mắt chuẩn bị nhìn đứa nhỏ nàng vất vả mang thai.
“Đứa nhỏ đâu?” A Manh hỏi một người đang rửa sạch thân thể cho nàng.
“Bẩm phu nhân, Nhan cô nương ôm tiểu chủ tử cho tướng quân nhìn rồi ạ.”
A Manh nghe xong, kinh ngạc: “Tướng quân đã trở lại?” Nàng vừa sinh hạ đứa nhỏ xong có chút kiệt sức cho nên không nghe tiếng bà đỡ chúc mừng tướng quân.
Nha hoàn không trả lời bởi một thân ảnh vừa vào cửa đã là đáp án.
A Manh nhìn nam tử mang theo hàn ý đi tới, đem nha hoàn kia đẩy ra, đi đến chỗ nàng. Phòng sinh còn đầy mùi máu me, không tốt, mà nàng lúc này lại đang chật vật, mồ hôi ẩm ướt trên mặt, quần áo cũng có mùi máu, thật sự không dễ ngửi, cũng có thể coi đây là lúc nàng chật vật nhất. Nhưng không biết thế nào, khi nhìn thấy ánh mắt nam nhân kia, lại khiến cho nàng không thể cảm thấy cố kỵ bản thân mình.
Vì sao nhìn hắn có vẻ … bi thương?
"Chàng... Làm sao vậy?"
Cuối cùng lại thành một câu mềm mại mà ân cần thăm hỏi. A Manh dựa vào đầu giường, hạ thân vẫn mang theo đau đớn bị xé rách, khiến nàng không dám tùy tiện lộn xộn, chỉ có thể dùng hai mắt đánh giá nam nhân này, trong lòng không khỏi có chút buồn cười, nàng sinh chật vật, nhưng tướng quân vốn đang cần ở quân doanh xử lý công vụ, tại sao cũng chật vật như vậy? Không phải có kẻ nào dám phục kích hắn chứ?
Ngu Nguyệt Trác bước đến trước mặt nàng, hai mắt gắt gao nhìn thân thể nàng, ánh mắt như muốn khắc sâu hình ảnh của nàng vào đáy lòng, cuối cùng hai mắt dừng ở gương mặt tái nhợt nhưng đầy sức sống của nàng. Nàng ngồi ở đó, mỉm cười, tóc tai bù xù, khuôn mặt tái nhợt, mái tóc dài đen mượt bết vào khuôn mặt búp bê của nàng, khiến cho người ta cảm thấy nàng càng thêm nhỏ bé yếu ớt, dâng lên một loại cảm giác rung động khó tả dù sự thật nàng không đẹp nhưng ở trong lòng hắn hình ảnh sống động và xinh đẹp nhất, một ý nghĩ "Nàng còn ở đây, không có rời hắn mà đi" hiện lên trong đầu làm cho đáy lòng hắn thoải mái và ấm áp.
Bỗng dưng, hắn không nhìn ánh mắt của hạ nhân ở đây, xoay người ôm nàng vào lòng, thậm chí quên mất lực đạo của mình sẽ ảnh hưởng đến thân thể mảnh khảnh của nàng, sẽ làm nàng bị thương.
Cảm giác hơi đau, nhưng A Manh thấy nam nhân này thật khác, chỉ là bộ dáng này của hắn làm nàng nghi ngờ, cho nên nhất thời không hé răng, cắn răng chịu đựng. Bên ngoài là thanh âm tươi cười chào đón đứa nhỏ, bên trong lại cực kỳ im lặng, nhìn hình ảnh bọn họ ôm nhau, dù có chút không hợp quy củ, nhưng nghĩ đến nam nhân vừa rồi thái độ khác thường, mọi người đều thức thời không hé răng, đều vây quanh bé con.
“…Ta nghĩ nàng… đã xảy ra chuyện.” Thanh âm hắn vang lên, mang chút giọng mũi, “Thị vệ nói, nàng sinh non, chảy nhiều máu, rất nguy hiểm…”
Tuy chỉ ngắn ngủi mấy chữ, nhưng lại nói hết suy nghĩ của hắn. A Manh sửng sốt, suy nghĩ, chẳng lẽ, hắn sợ mình sinh non sẽ nguy hiểm nên mới vội vàng trở về, nên mới chật vật như vậy? Có điều, với bản lĩnh của hắn, sẽ không biến thành như vậy chứ…
Nghĩ thế, trong lòng A Manh cảm động, giơ tay ôm hắn, thậm chí tràn ngập tình mẫu tử vỗ vỗ vai hắn, cười nói: “Không sao, chàng cũng biết thân thể ta tốt, mới hai canh giờ đã sinh xong, bà đỡ nói, rất ít người có thể được như vậy ~~ chàng xem, ta rất lợi hại phải không?” Nói xong, dường như còn có chút kiêu ngạo.
Ở trong trường hợp này, nghe sản phụ nói hai ba câu, lại nhìn nàng hoạt bát như vậy, khiến trong lòng hắn thật vui vẻ.
Về phần thị vệ nói nhầm, tuy là hắn mất hứng, hiện tại hắn không thể trừng phạt thị vệ kia một chút, nhưng sẽ không dễ dàng buông tha đâu.
“Phải, rất lợi hại!” Ngu Nguyệt Trác cúi đầu cười, sau đó hôn lên mặt nàng một cái.
“Ai nha, mặt ta bẩn mà!” A Manh né tránh, trong lòng cảm thấy tướng quân thật vĩ đại, bản thân mình còn thấy bộ dáng mình thật bẩn, vội đẩy hắn ra, gọi người đến thu thập cho mình.
Nàng vừa sinh xong, nha hoàn chưa kịp lau rửa người, nam nhân này liền vào, may mắn là đã sinh đứa nhỏ xong, nếu không, nam nhân này cứ thế xông vào, hạ nhân nhìn hắn như thế nào? Từ xưa đến này, nam nhân nào có thể tiến vào phòng sinh chứ, mà A Manh cảm thấy nam nhân này không phải là người có thể tuân theo quy củ, nếu hôm nay hắn ở đây lúc nàng sinh, tuyệt đối sẽ bị nhiều người chê cười. Nàng nên thấy may mắn vì hôm nay hắn có việc đi ra ngoài không nhỉ? =.=
Ngu Nguyệt Trác đứng một bên chăm chú nhìn nàng mỉm cười, ánh mắt ôn nhu, ai nhìn cũng phải đỏ mặt. Bất quá, nếu như bình thường chắc chắn sẽ khiến cho bao người động tâm, chỉ có điều, ở hiện tại, với hình tượng này, thật làm cho người ta không dậy nổi cảm giác gì a.
“Chàng làm sao có thể biến thành như vậy? Chẳng lẽ lại bị người đuổi giết?” A Manh tò mò hỏi.
Ngu Nguyệt Trác dừng một chút, sau đó thập phần thành thực nhìn nàng, bình tĩnh nói: “Đúng vậy, hôm nay gặp một vài nhân sĩ võ lâm nhàn rỗi không có việc gì làm đến chọc ta, ta vội trở về với nàng, cho nên…” Chỉ nói một nửa để người còn tự nghĩ.
A Manh vốn còn chút nghi ngờ, nhưng nhìn bộ dáng tướng quân thành khẩn, nàng một chữ cũng tin.
“Vất vả cho phu quân, nhanh tự mình tắm rửa sạch sẽ, chàng xem, chàng làm quần áo ta dơ rồi!” A Manh phụ họa một tiếng, vội đẩy hắn đi tắm rửa, hơn nữa nói rõ, không sạch sẽ thì đừng có mà vào, cũng không cho chạm vào con.
Ngu Nguyệt Trác nhìn quần áo trên người nàng, quả thực bị mình làm dơ, chỉ có thể sờ sờ mũi, ngoan ngoãn đi xuống. Đến bên ngoài, chỉ nhìn thấy ở đại sảnh, Diêu thị đang ôm bé con cười đến không ngậm miệng lại, vài cô nương vây quanh đang nghển cổ nhìn, vẻ mặt ngạc nhiên. Chỉ có Diêm Ly Trần là không thú vị ngồi một bên uống trà, tuy là cử chỉ tao nhã nhưng nhìn thế nào lại có phần giống như trâu uống nước, lạc đà uống nước…
Chẳng lẽ hắn là lạc đà đầu thai thành? Người ở đây không khỏi thầm nghĩ.
“Nương, Dung cô nương, Nguyệt Quyên, Diêu biểu muội.” Ngu Nguyệt Trác đi ra, ôn hòa chào hỏi.
Nhìn thấy, Ngu Nguyệt Quyên cùng Diêu Thanh Thanh vội hành lễ, Dung Nhan chỉ gật đầu, lại đến phòng sinh, nơi đó còn cần nàng hỗ trợ. Thấy thế, Diêm Ly Trần lập tức buông chén trà muốn đi qua, lại bị Dung Nhan trừng mắt một cái, liền quay lại. Thấy vậy, Ngu Nguyệt Trác âm thầm thu hồi ám khí, trong lòng vừa lòng với sự thức thời của hắn, nếu thằng nhãi này dám làm chuyện không nên thân, hắn không ngại ra tay, thay trời hành đạo.
Ngu Nguyệt Quyên cao hứng kêu lên: “Ca, mau đến xem cháu ~~”
Ngu Nguyệt Trác mỉm cười tiến lên, định tới nhìn con đang được mẫu thân ôm trong ngực. Lúc này, bé con đang nằm im lặng trong lòng Diêu thị táp miệng, trên người bọc tã lót, chỉ lộ ra gương mặt đỏ ửng, mắt còn chưa mở. Mà gương mặt kia còn không to bằng bàn tay hắn, nhỏ bé như vậy khiến hắn sợ chạm vào sẽ làm hư bé con mất.
Ngu Nguyệt Trác đang muốn cẩn thận nhìn xem bé con giống ai, lại bị Diêu thị phát hiện ra toàn thân hắn lấm bẩn, nên bị đuổi xuống tắm rửa, mà lúc này, bà vú cũng chạy lại ôm bé con đi, Ngu Nguyệt Trác chỉ có thể bất đắc dĩ đi sửa soạn lại bản thân.
Đến khi Ngu Nguyệt Trác tự sửa soạn xong, liền khẩn cấp đi tìm sản phụ cùng bé con nhà hắn. Bởi sản phụ cần nghỉ ngơi, bé con cũng mới được sinh, không nên đi ra ngoài tránh bị trúng gió, cho nên Diêu thị cũng không quấy rầy nhiều, chỉ nhìn A Manh một chút, dặn dò một chút, rồi đều rời đi cả.
Khi Ngu Nguyệt Trác đến, trong phòng đã được thu thập tốt, không khí cũng trong lành lại, có đốt hương để xua tan mùi máu tươi lúc trước. Bé con được ăn uống no đủ đã ngủ say, đang được A Manh ôm vào lòng ngồi ở đầu giường.
“Làm sao không nghỉ đi?” Ngu Nguyệt Trác trách, thần sắc không hờn không giận.
Tâm tình A Manh cực tốt vẫy hắn lại xem bé con, chờ khi Ngu Nguyệt Trác ngồi bên giường, khẽ giơ bé con trong lòng ra, hứng trí cho hắn nhìn bé con một cái. Ngu Nguyệt Trác thấy tinh thần nàng tốt như vậy, nhớ lúc trước nghe tin nàng sinh non, đối lập với gương mặt tươi cười hiện tại bây giờ, dột nhiên không dám nói nặng lời với nàng, ngay cả để nàng thất vọng cũng không dám.
Ngu Nguyệt Trác cười cười, nhìn bé con mới sinh, đánh giá, không thể không thừa nhận lời của Diêm Ly Trần lúc trước. Đúng là thật, tuy là gương mặt vẫn còn bé xíu, nhưng ngũ quan quả thật có đường nét của hắn thật.
Con giống hắn như đúc!
Trong lòng Ngu Nguyệt Trác cảm thấy thỏa mãn, một loại ôn nhu mềm mại tràn đầy trong lòng, ủ ấm trái tim, thỏa mãn cực kỳ.
“Con thật giống chàng!” A Manh nói xong, chẹp chẹp miệng, “Thật không công bằng, rõ ràng vất vả mang thai là ta, sinh hạ bé cũng là ta, sao lại giống chàng là thế nào?!?”
Ngu Nguyệt Trác bật cười, “Giống ta là tốt, nếu con trai mà giống nàng… quên đi, nàng vẫn nên sinh con gái giống nàng thôi!” Con trai có gương mặt tinh xảo như nàng, hắn lo lắng con trai sẽ bị người hiểu nhầm giới tính, cũng không có uy vũ hùng tráng.
“Chàng có ý gì?” A Manh nổi giận, “Ta nhất định phải sinh đứa tiếp theo giống ta!”
Mà khí phách nhất thời đó làm nàng không ý thức được lời nói của nàng quỷ dị thế nào, nếu con lớn lên giống nàng, đến lúc đó, nàng mới nên khóc.
“Ngoan, vẫn nên là sinh con gái giống nàng. Như vậy mới song toàn~~~” Nguyện vọng của Ngu Nguyệt Trác chính là song toàn, không cần nhiều lắm, hai là tốt rồi ~~
......
.........
Hai vợ chồng nói thêm một lúc, A Manh cũng cảm thấy mệt mỏi. Kỳ thật, sinh đứa nhỏ làm nàng hao tổn nhiều tinh lực, nhưng khi sinh xong, không hiểu sao, chỉ cảm thấy hưng phấn mà thôi, cảm giác thật kỳ diệu, nàng cũng không rõ được, chỉ cảm thấy thân thể khác biệt, mà nhìn bé con trong lòng bao nhiêu cũng không đủ.
Thấy mí mắt nàng cụp xuống muốn ngủ, Ngu Nguyệt Trác chỉ có thể bất đắc dĩ cưỡng chế, gọi bà vú lại, đem con ôm đi, sau đó bắt nàng nằm xuống nghỉ ngơi.
A Manh ngáp một cái, con được ôm đi cũng yên tĩnh lại. Tuy trong đầu có nhiều chuyện phải nói, nhưng mà cũng rất mệt, tinh thần không có, cuối cùng chỉ cầm tay hắn, nói: “Còn có, con lớn lên giống chàng, cho nên phải giáo dục tốt…” Cũng không thể giáo dục con thành như hắn, biến thái cực độ. Trong nhà có hai nam nhân biến thái như vậy, thật làm nàng lo lắng a.
“Đương nhiên, con ta, ta đương nhiên dạy dỗ tốt.” Ngu Nguyệt Trác cam đoan, như bao phụ thân khác, trong đầu đã lên kế hoạch dạy dỗ con, hận không thể ngay lập tức triển khai kế hoạch.
“Con giao cho chàng dạy… Không đúng!” A Manh lập tức bị lời này làm tỉnh lại, dùng sức mở mắt nhìn hắn.
Ngu Nguyệt Trác thấy nàng lại mở mắt, có chút lo lắng cho thân thể nàng nghỉ ngơi không tốt lại sinh bệnh, vội lấy tay dỗ dỗ nàng, nói: “Ngoan, mệt mỏi thì đi ngủ đi!”
Thiếu chút nữa A Manh bị hắn chọc cười, nhưng tương lai của con quan trọng hơn, vẫn kiên định cầm tay hắn, ánh nhìn lạnh lùng, nói: “Cái kia, con còn nhỏ, chưa dạy dỗ gì cả, từ từ đã, không thể nóng vội…” Tâm nguyện của A Manh không lớn, chỉ cần tam quan của con bình thường là được, không nên để hắn dạy dỗ… Hắn mà dạy thì…!!!
“Uhm được được…” Ngu Nguyệt Trác không tình nguyện nói, thực tế thì Diêm Ly Trần trước kia dạy hắn thế nào, hắn cũng muốn dạy con như thế, thậm chí thêm một chút gì đó mình tự nghĩ ta. Nhưng mà A Manh nói cũng phải, con mới sinh được vài canh giờ, hiện tại nói chuyện này có phần hơi sớm.
Vì thế vấn đề dạy dỗ bé con cứ như vậy được hạ xuống – A Manh cảm ơn trời đất, hy vọng tiếp theo sẽ dễ dàng, nàng tình nguyện đem con giao cho thư viện dạy dỗ.
A Manh âm thầm xoa mồ hôi trên trán, trong lòng cảm thấy thực có lỗi với bé con nhà mình, nàng thiếu chút nữa đáp ứng để cha bé dạy dỗ bé, nhỡ lại thành một kẻ biến thái thì làm sao? Đến lúc đó, nàng là người bình thường bị vây quanh bởi toàn kẻ biến thái… A Manh âm thầm nắm tay, tuyệt đối không để chuyện này xảy ra!
Mà khi A Manh nhìn biểu tình trầm tư của Ngu Nguyệt Trác, càng quyết tâm ra quyết định này.
Chờ A Manh ngủ, Ngu Nguyệt Trác vẫn nắm tay A Manh, tinh tế vuốt ve, luyến tiếc không buông ấm áp này. Lẳng lặng nhìn nàng ngủ, Ngu Nguyệt Trác nhịn không được mà cúi xuống, hôn lên môi nàng một cái, sau đó khẽ cười.
Với suy nghĩ của Ngu Nguyệt Trác, dạy dỗ đứa nhỏ không vội, nhưng nhũ danh thì không thể không gấp được, ân, cần cấp cho con một cái nhũ danh gì tốt đây!?!
Đây thực sự là vấn đề, hắn còn chưa nghĩ ra được một cái tên gì cho con đây!
Vì thế vị phụ thân nào đó vừa hưng phấn lại bắt đầu rối rắm nghĩ tên cho con.
“Đứa nhỏ đâu?” A Manh hỏi một người đang rửa sạch thân thể cho nàng.
“Bẩm phu nhân, Nhan cô nương ôm tiểu chủ tử cho tướng quân nhìn rồi ạ.”
A Manh nghe xong, kinh ngạc: “Tướng quân đã trở lại?” Nàng vừa sinh hạ đứa nhỏ xong có chút kiệt sức cho nên không nghe tiếng bà đỡ chúc mừng tướng quân.
Nha hoàn không trả lời bởi một thân ảnh vừa vào cửa đã là đáp án.
A Manh nhìn nam tử mang theo hàn ý đi tới, đem nha hoàn kia đẩy ra, đi đến chỗ nàng. Phòng sinh còn đầy mùi máu me, không tốt, mà nàng lúc này lại đang chật vật, mồ hôi ẩm ướt trên mặt, quần áo cũng có mùi máu, thật sự không dễ ngửi, cũng có thể coi đây là lúc nàng chật vật nhất. Nhưng không biết thế nào, khi nhìn thấy ánh mắt nam nhân kia, lại khiến cho nàng không thể cảm thấy cố kỵ bản thân mình.
Vì sao nhìn hắn có vẻ … bi thương?
"Chàng... Làm sao vậy?"
Cuối cùng lại thành một câu mềm mại mà ân cần thăm hỏi. A Manh dựa vào đầu giường, hạ thân vẫn mang theo đau đớn bị xé rách, khiến nàng không dám tùy tiện lộn xộn, chỉ có thể dùng hai mắt đánh giá nam nhân này, trong lòng không khỏi có chút buồn cười, nàng sinh chật vật, nhưng tướng quân vốn đang cần ở quân doanh xử lý công vụ, tại sao cũng chật vật như vậy? Không phải có kẻ nào dám phục kích hắn chứ?
Ngu Nguyệt Trác bước đến trước mặt nàng, hai mắt gắt gao nhìn thân thể nàng, ánh mắt như muốn khắc sâu hình ảnh của nàng vào đáy lòng, cuối cùng hai mắt dừng ở gương mặt tái nhợt nhưng đầy sức sống của nàng. Nàng ngồi ở đó, mỉm cười, tóc tai bù xù, khuôn mặt tái nhợt, mái tóc dài đen mượt bết vào khuôn mặt búp bê của nàng, khiến cho người ta cảm thấy nàng càng thêm nhỏ bé yếu ớt, dâng lên một loại cảm giác rung động khó tả dù sự thật nàng không đẹp nhưng ở trong lòng hắn hình ảnh sống động và xinh đẹp nhất, một ý nghĩ "Nàng còn ở đây, không có rời hắn mà đi" hiện lên trong đầu làm cho đáy lòng hắn thoải mái và ấm áp.
Bỗng dưng, hắn không nhìn ánh mắt của hạ nhân ở đây, xoay người ôm nàng vào lòng, thậm chí quên mất lực đạo của mình sẽ ảnh hưởng đến thân thể mảnh khảnh của nàng, sẽ làm nàng bị thương.
Cảm giác hơi đau, nhưng A Manh thấy nam nhân này thật khác, chỉ là bộ dáng này của hắn làm nàng nghi ngờ, cho nên nhất thời không hé răng, cắn răng chịu đựng. Bên ngoài là thanh âm tươi cười chào đón đứa nhỏ, bên trong lại cực kỳ im lặng, nhìn hình ảnh bọn họ ôm nhau, dù có chút không hợp quy củ, nhưng nghĩ đến nam nhân vừa rồi thái độ khác thường, mọi người đều thức thời không hé răng, đều vây quanh bé con.
“…Ta nghĩ nàng… đã xảy ra chuyện.” Thanh âm hắn vang lên, mang chút giọng mũi, “Thị vệ nói, nàng sinh non, chảy nhiều máu, rất nguy hiểm…”
Tuy chỉ ngắn ngủi mấy chữ, nhưng lại nói hết suy nghĩ của hắn. A Manh sửng sốt, suy nghĩ, chẳng lẽ, hắn sợ mình sinh non sẽ nguy hiểm nên mới vội vàng trở về, nên mới chật vật như vậy? Có điều, với bản lĩnh của hắn, sẽ không biến thành như vậy chứ…
Nghĩ thế, trong lòng A Manh cảm động, giơ tay ôm hắn, thậm chí tràn ngập tình mẫu tử vỗ vỗ vai hắn, cười nói: “Không sao, chàng cũng biết thân thể ta tốt, mới hai canh giờ đã sinh xong, bà đỡ nói, rất ít người có thể được như vậy ~~ chàng xem, ta rất lợi hại phải không?” Nói xong, dường như còn có chút kiêu ngạo.
Ở trong trường hợp này, nghe sản phụ nói hai ba câu, lại nhìn nàng hoạt bát như vậy, khiến trong lòng hắn thật vui vẻ.
Về phần thị vệ nói nhầm, tuy là hắn mất hứng, hiện tại hắn không thể trừng phạt thị vệ kia một chút, nhưng sẽ không dễ dàng buông tha đâu.
“Phải, rất lợi hại!” Ngu Nguyệt Trác cúi đầu cười, sau đó hôn lên mặt nàng một cái.
“Ai nha, mặt ta bẩn mà!” A Manh né tránh, trong lòng cảm thấy tướng quân thật vĩ đại, bản thân mình còn thấy bộ dáng mình thật bẩn, vội đẩy hắn ra, gọi người đến thu thập cho mình.
Nàng vừa sinh xong, nha hoàn chưa kịp lau rửa người, nam nhân này liền vào, may mắn là đã sinh đứa nhỏ xong, nếu không, nam nhân này cứ thế xông vào, hạ nhân nhìn hắn như thế nào? Từ xưa đến này, nam nhân nào có thể tiến vào phòng sinh chứ, mà A Manh cảm thấy nam nhân này không phải là người có thể tuân theo quy củ, nếu hôm nay hắn ở đây lúc nàng sinh, tuyệt đối sẽ bị nhiều người chê cười. Nàng nên thấy may mắn vì hôm nay hắn có việc đi ra ngoài không nhỉ? =.=
Ngu Nguyệt Trác đứng một bên chăm chú nhìn nàng mỉm cười, ánh mắt ôn nhu, ai nhìn cũng phải đỏ mặt. Bất quá, nếu như bình thường chắc chắn sẽ khiến cho bao người động tâm, chỉ có điều, ở hiện tại, với hình tượng này, thật làm cho người ta không dậy nổi cảm giác gì a.
“Chàng làm sao có thể biến thành như vậy? Chẳng lẽ lại bị người đuổi giết?” A Manh tò mò hỏi.
Ngu Nguyệt Trác dừng một chút, sau đó thập phần thành thực nhìn nàng, bình tĩnh nói: “Đúng vậy, hôm nay gặp một vài nhân sĩ võ lâm nhàn rỗi không có việc gì làm đến chọc ta, ta vội trở về với nàng, cho nên…” Chỉ nói một nửa để người còn tự nghĩ.
A Manh vốn còn chút nghi ngờ, nhưng nhìn bộ dáng tướng quân thành khẩn, nàng một chữ cũng tin.
“Vất vả cho phu quân, nhanh tự mình tắm rửa sạch sẽ, chàng xem, chàng làm quần áo ta dơ rồi!” A Manh phụ họa một tiếng, vội đẩy hắn đi tắm rửa, hơn nữa nói rõ, không sạch sẽ thì đừng có mà vào, cũng không cho chạm vào con.
Ngu Nguyệt Trác nhìn quần áo trên người nàng, quả thực bị mình làm dơ, chỉ có thể sờ sờ mũi, ngoan ngoãn đi xuống. Đến bên ngoài, chỉ nhìn thấy ở đại sảnh, Diêu thị đang ôm bé con cười đến không ngậm miệng lại, vài cô nương vây quanh đang nghển cổ nhìn, vẻ mặt ngạc nhiên. Chỉ có Diêm Ly Trần là không thú vị ngồi một bên uống trà, tuy là cử chỉ tao nhã nhưng nhìn thế nào lại có phần giống như trâu uống nước, lạc đà uống nước…
Chẳng lẽ hắn là lạc đà đầu thai thành? Người ở đây không khỏi thầm nghĩ.
“Nương, Dung cô nương, Nguyệt Quyên, Diêu biểu muội.” Ngu Nguyệt Trác đi ra, ôn hòa chào hỏi.
Nhìn thấy, Ngu Nguyệt Quyên cùng Diêu Thanh Thanh vội hành lễ, Dung Nhan chỉ gật đầu, lại đến phòng sinh, nơi đó còn cần nàng hỗ trợ. Thấy thế, Diêm Ly Trần lập tức buông chén trà muốn đi qua, lại bị Dung Nhan trừng mắt một cái, liền quay lại. Thấy vậy, Ngu Nguyệt Trác âm thầm thu hồi ám khí, trong lòng vừa lòng với sự thức thời của hắn, nếu thằng nhãi này dám làm chuyện không nên thân, hắn không ngại ra tay, thay trời hành đạo.
Ngu Nguyệt Quyên cao hứng kêu lên: “Ca, mau đến xem cháu ~~”
Ngu Nguyệt Trác mỉm cười tiến lên, định tới nhìn con đang được mẫu thân ôm trong ngực. Lúc này, bé con đang nằm im lặng trong lòng Diêu thị táp miệng, trên người bọc tã lót, chỉ lộ ra gương mặt đỏ ửng, mắt còn chưa mở. Mà gương mặt kia còn không to bằng bàn tay hắn, nhỏ bé như vậy khiến hắn sợ chạm vào sẽ làm hư bé con mất.
Ngu Nguyệt Trác đang muốn cẩn thận nhìn xem bé con giống ai, lại bị Diêu thị phát hiện ra toàn thân hắn lấm bẩn, nên bị đuổi xuống tắm rửa, mà lúc này, bà vú cũng chạy lại ôm bé con đi, Ngu Nguyệt Trác chỉ có thể bất đắc dĩ đi sửa soạn lại bản thân.
Đến khi Ngu Nguyệt Trác tự sửa soạn xong, liền khẩn cấp đi tìm sản phụ cùng bé con nhà hắn. Bởi sản phụ cần nghỉ ngơi, bé con cũng mới được sinh, không nên đi ra ngoài tránh bị trúng gió, cho nên Diêu thị cũng không quấy rầy nhiều, chỉ nhìn A Manh một chút, dặn dò một chút, rồi đều rời đi cả.
Khi Ngu Nguyệt Trác đến, trong phòng đã được thu thập tốt, không khí cũng trong lành lại, có đốt hương để xua tan mùi máu tươi lúc trước. Bé con được ăn uống no đủ đã ngủ say, đang được A Manh ôm vào lòng ngồi ở đầu giường.
“Làm sao không nghỉ đi?” Ngu Nguyệt Trác trách, thần sắc không hờn không giận.
Tâm tình A Manh cực tốt vẫy hắn lại xem bé con, chờ khi Ngu Nguyệt Trác ngồi bên giường, khẽ giơ bé con trong lòng ra, hứng trí cho hắn nhìn bé con một cái. Ngu Nguyệt Trác thấy tinh thần nàng tốt như vậy, nhớ lúc trước nghe tin nàng sinh non, đối lập với gương mặt tươi cười hiện tại bây giờ, dột nhiên không dám nói nặng lời với nàng, ngay cả để nàng thất vọng cũng không dám.
Ngu Nguyệt Trác cười cười, nhìn bé con mới sinh, đánh giá, không thể không thừa nhận lời của Diêm Ly Trần lúc trước. Đúng là thật, tuy là gương mặt vẫn còn bé xíu, nhưng ngũ quan quả thật có đường nét của hắn thật.
Con giống hắn như đúc!
Trong lòng Ngu Nguyệt Trác cảm thấy thỏa mãn, một loại ôn nhu mềm mại tràn đầy trong lòng, ủ ấm trái tim, thỏa mãn cực kỳ.
“Con thật giống chàng!” A Manh nói xong, chẹp chẹp miệng, “Thật không công bằng, rõ ràng vất vả mang thai là ta, sinh hạ bé cũng là ta, sao lại giống chàng là thế nào?!?”
Ngu Nguyệt Trác bật cười, “Giống ta là tốt, nếu con trai mà giống nàng… quên đi, nàng vẫn nên sinh con gái giống nàng thôi!” Con trai có gương mặt tinh xảo như nàng, hắn lo lắng con trai sẽ bị người hiểu nhầm giới tính, cũng không có uy vũ hùng tráng.
“Chàng có ý gì?” A Manh nổi giận, “Ta nhất định phải sinh đứa tiếp theo giống ta!”
Mà khí phách nhất thời đó làm nàng không ý thức được lời nói của nàng quỷ dị thế nào, nếu con lớn lên giống nàng, đến lúc đó, nàng mới nên khóc.
“Ngoan, vẫn nên là sinh con gái giống nàng. Như vậy mới song toàn~~~” Nguyện vọng của Ngu Nguyệt Trác chính là song toàn, không cần nhiều lắm, hai là tốt rồi ~~
......
.........
Hai vợ chồng nói thêm một lúc, A Manh cũng cảm thấy mệt mỏi. Kỳ thật, sinh đứa nhỏ làm nàng hao tổn nhiều tinh lực, nhưng khi sinh xong, không hiểu sao, chỉ cảm thấy hưng phấn mà thôi, cảm giác thật kỳ diệu, nàng cũng không rõ được, chỉ cảm thấy thân thể khác biệt, mà nhìn bé con trong lòng bao nhiêu cũng không đủ.
Thấy mí mắt nàng cụp xuống muốn ngủ, Ngu Nguyệt Trác chỉ có thể bất đắc dĩ cưỡng chế, gọi bà vú lại, đem con ôm đi, sau đó bắt nàng nằm xuống nghỉ ngơi.
A Manh ngáp một cái, con được ôm đi cũng yên tĩnh lại. Tuy trong đầu có nhiều chuyện phải nói, nhưng mà cũng rất mệt, tinh thần không có, cuối cùng chỉ cầm tay hắn, nói: “Còn có, con lớn lên giống chàng, cho nên phải giáo dục tốt…” Cũng không thể giáo dục con thành như hắn, biến thái cực độ. Trong nhà có hai nam nhân biến thái như vậy, thật làm nàng lo lắng a.
“Đương nhiên, con ta, ta đương nhiên dạy dỗ tốt.” Ngu Nguyệt Trác cam đoan, như bao phụ thân khác, trong đầu đã lên kế hoạch dạy dỗ con, hận không thể ngay lập tức triển khai kế hoạch.
“Con giao cho chàng dạy… Không đúng!” A Manh lập tức bị lời này làm tỉnh lại, dùng sức mở mắt nhìn hắn.
Ngu Nguyệt Trác thấy nàng lại mở mắt, có chút lo lắng cho thân thể nàng nghỉ ngơi không tốt lại sinh bệnh, vội lấy tay dỗ dỗ nàng, nói: “Ngoan, mệt mỏi thì đi ngủ đi!”
Thiếu chút nữa A Manh bị hắn chọc cười, nhưng tương lai của con quan trọng hơn, vẫn kiên định cầm tay hắn, ánh nhìn lạnh lùng, nói: “Cái kia, con còn nhỏ, chưa dạy dỗ gì cả, từ từ đã, không thể nóng vội…” Tâm nguyện của A Manh không lớn, chỉ cần tam quan của con bình thường là được, không nên để hắn dạy dỗ… Hắn mà dạy thì…!!!
“Uhm được được…” Ngu Nguyệt Trác không tình nguyện nói, thực tế thì Diêm Ly Trần trước kia dạy hắn thế nào, hắn cũng muốn dạy con như thế, thậm chí thêm một chút gì đó mình tự nghĩ ta. Nhưng mà A Manh nói cũng phải, con mới sinh được vài canh giờ, hiện tại nói chuyện này có phần hơi sớm.
Vì thế vấn đề dạy dỗ bé con cứ như vậy được hạ xuống – A Manh cảm ơn trời đất, hy vọng tiếp theo sẽ dễ dàng, nàng tình nguyện đem con giao cho thư viện dạy dỗ.
A Manh âm thầm xoa mồ hôi trên trán, trong lòng cảm thấy thực có lỗi với bé con nhà mình, nàng thiếu chút nữa đáp ứng để cha bé dạy dỗ bé, nhỡ lại thành một kẻ biến thái thì làm sao? Đến lúc đó, nàng là người bình thường bị vây quanh bởi toàn kẻ biến thái… A Manh âm thầm nắm tay, tuyệt đối không để chuyện này xảy ra!
Mà khi A Manh nhìn biểu tình trầm tư của Ngu Nguyệt Trác, càng quyết tâm ra quyết định này.
Chờ A Manh ngủ, Ngu Nguyệt Trác vẫn nắm tay A Manh, tinh tế vuốt ve, luyến tiếc không buông ấm áp này. Lẳng lặng nhìn nàng ngủ, Ngu Nguyệt Trác nhịn không được mà cúi xuống, hôn lên môi nàng một cái, sau đó khẽ cười.
Với suy nghĩ của Ngu Nguyệt Trác, dạy dỗ đứa nhỏ không vội, nhưng nhũ danh thì không thể không gấp được, ân, cần cấp cho con một cái nhũ danh gì tốt đây!?!
Đây thực sự là vấn đề, hắn còn chưa nghĩ ra được một cái tên gì cho con đây!
Vì thế vị phụ thân nào đó vừa hưng phấn lại bắt đầu rối rắm nghĩ tên cho con.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.