Chương 86
Vụ Thỉ Dực
29/12/2014
Mặt trời đã ngả về Tây, trong phủ Hoa Vũ Các, một người quần áo hoa lệ đang ngồi trên lầu cao nhìn ra xa, tịch dương màu vàng nhạt nhẽo chiếu trên người nàng, trong nháy mắt có cảm giác như người nọ bỗng trở nên tinh xảo.
Hà Chiêu Vũ đến dưới lầu, ngẩng lên nhìn người trên lầu, trong lòng không khỏi đau xót, gọi một tiếng: “Nhị muội.”
Trong nhát mắt, như được gió thổi tỉnh, người trên lầu yên tĩnh phục hồi tinh thần, cúi đầu nhìn nam tử phía dưới, thấp giọng: “Tam ca.”
Hà Chiêu Vũ mỉm cười, nhấc trường bào bước lên.
Lên trên lầu, Hà Chiêu Vũ thấy gió trên này lạnh hơn, mà nhìn dáng người gầy yếu nhợt nhạt của thiếu nữ đang vịn lan can kia, khiến hắn không khỏi đau xót, “Nhị muội, thân thể chưa khỏe, sao lại ra đây? Nha hoàn làm gì không biết, sao lại không khuyên nhủ chủ tử!” Nói xong lập tức cởi áo choàng khoác lên người muội muội.
Hà Tiêm Hoa miễn cưỡng nở nụ cười, nói không liên quan đến các nàng, sau đó nhìn hắn, cẩn thận hỏi: “Tam ca, huynh hôm nay…”
“Ta hôm nay đi gặp em gái tướng quân, thật là người xinh đẹp lại tú lệ.” Hắn cười nói.
“Tam ca thực sự muốn…” Hà Tiêm Hoa hỏi, thần sắc bình thản.
“Ha ha, Ngu Nguyệt Trác có thể vũ nhục muội muội ta, làm sao ta lại không thể vũ nhục muội muội hắn.” Hà Chiêu Vũ cười cười, sờ đầu muội muội, khuôn mặt tuấn tú như ngọc khẽ nói: “Nhị muội đừng thương tâm, Tam ca sẽ không để muội phải thiệt.”
Hà Tiêm Hoa nhìn hắn, một lúc sau mới nói: “Tam ca, ta không muốn huynh bị thương, phụ thân và nương sẽ lo lắng.”
Hà Chiêu Vũ vỗ vỗ đầu nàng: “Yên tâm, ta tự có chừng mực.” Nhớ tới hồi tháng bảy năm ngoái, hắn nhận được thư của Thanh Môn, khi đến nhìn thấy muội muội nằm bẹp trên giường, trong lòng không khỏi tức giận. Muội muội hắn từ nhỏ đã nhiều bệnh, người nhà luôn lo lắng. Sau lại được môn chủ Thanh Môn ra tay cứu giúp mới giữ được mạng, lại là kỳ tài võ học, được môn chủ Thanh Môn nhận làm đồ đệ, cùng người nhà chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, khiến bọn họ đối với nàng vừa áy náy lại quý trọng. Mà người bọn họ trân trọng như vậy, lại bị người đánh bị thương như thế, bảo sao không tức giận?
Hà gia có bốn nam ba nữ, trong đó, con cả cùng con thứ ba là nữ nhi đều là con vợ cả, Hà Chiêu Vũ cùng hai tỷ muội sinh đôi này tuổi tác cũng gần, tình cảm cũng tốt, cho nên hiểu được tâm tư muội muội.
Cái gì mà đại tướng quân đương triều, không phải chỉ là một kẻ thô kệch sao, có thể có lịch sử thâm lâu bằng Hà gia sao? Hắn ta dám xem thường muội muội của hắn sao?
“Tam ca, Ngu Nguyệt Trác… hắn là kẻ khó chơi, huynh phải cẩn thận.”
“Được!” Hà Chiêu Vũ tao nhã cười.
Hà Tiêm Hoa không hiểu suy nghĩ của hắn, không khỏi kêu lên: “Tam ca, ta nói là thật, chính ta khi còn tốt cũng không phải là đối thủ của hắn.”
“Nhị muội, ta là văn nhân, không chấp nhặt với vũ phu.”
Hắn không phải vũ phu, Hà Tiêm Hoa phản bác trong lòng, nhưng nhìn bộ dáng của huynh trưởng, chỉ có thể thở dài nuốt xuống. Nàng biết, vô luận thế nào, muội muội cùng hai ca ca đều cho rằng Ngu Nguyệt Trác vũ nhục nàng, hại nàng bị thương. Tuy là thật là như thế, nhưng sự tình bên trong rất rắc rối và phức tạp.
“Tiểu nha đầu, làm gì mà nhăn mặt vậy? Vui lên nào.” Hà Chiêu Vũ ôm muội muội vào trong lòng, xoa gương mặt lạnh như băng của nàng, dụ dỗ: “Thân thể muội chưa khỏe, không nên ở đây lâu, xuống cùng Tam ca nhé!”
Hà Tiêm Hoa quay lại nhìn hướng xa xa nàng vừa nhìn – phủ tướng quân, nhẹ gật đầu.
*********
Buổi tối, A Manh thuần thục thay tã cho bé con, cởi bỏ vạt áo, bắt đầu cho bé con măm.
Mặc dù có bà vú, nhưng chuyện này A Manh vẫn muốn tự mình làm, ngay cả đồ ăn của bé con nàng cũng muốn lo. Đại để đây là lần đầu làm mẹ, A Manh hận không thể để đứa nhỏ cho một mình mình chăm. Cho nên qua một tháng, thừa dịp tướng quân nhà nàng bận việc, A Manh đoạt đi công việc của nha hoàn và bà vú, ngày ngày ở bên chăm bé con, thập phần thỏa mãn.
Nhìn tiểu tử vươn quai hàm cố gắng hút sữa, khuôn mặt trắng nhỏ nhắn cực đáng yêu. Nhìn bé con có đôi mắt giống y như mình, càng nhìn lại càng có nét giống cha bé. A Manh nhớ đến lúc chạng vạng, vị tướng quân kia ép nàng phải viết thơ tình, nhịn không được giơ tay chọc chọc mặt bé con.
Hừ, nàng không bắt nạt lớn được, chả nhẽ lại không bắt nạt được nhỏ sao? Dám khinh dễ nàng, nàng liền bắt nạt con của hắn!
Bị làm phiền, tiểu tử bắt đầu nhíu mi kháng nghị, sau đó dưới sự quấy nhiễu của người mẹ bất lương kia, bắt đầu nổi nóng, cố gắng vừa ăn vừa phát ra âm thanh kháng nghị.
A Manh chợt cười, vội buông tay ra vỗ vỗ mông con mà dỗ dành.
Tri Hạ ở bên cạnh thu thập quần áo nhìn hành vi bất lương của A Manh, chỉ có thể trợn trắng mắt. Với Tri Hạ, hành động của tiểu thư nhà mình thật không có ý nghĩa gì, phản kháng không lại tướng quân thì ra tay với bé con giống tướng quân, này thật sự là … rất vô sỉ a! Hơn nữa, nhìn tình hình này, nàng thật lo lắng tiểu chủ tử sẽ bị mẫu thân bắt nạt chọc ghẹo, chỉ mong tướng quân có thể giáo dục tốt cho tiểu chủ tử.
A Manh đương nhiên là thương con, sau khi phát tiết xong, vội buông tha, để cho bé con được tự do ăn no.
Trong khi bé con đang được ăn, cửa bị đẩy ra, Ngu Nguyệt Trác đi vào, mang theo cả gió lạnh đầu xuân.
“Mau đóng cửa lại, lạnh con bây giờ!” A Manh sẵng giọng.
Ngu Nguyệt Trác vẫn đứng ở cửa, một bên mi mắt nhướn lên, hỏi: “Nàng đây là… làm gì?”
“Chàng không thấy sao?” A Manh thuận miệng nói, tầm mắt rơi vào bé con đang nằm trong lòng, đột nhiên giật mình, không khỏi hoảng sợ, vội nói: “Ta đang cùng con… bồi dưỡng tình cảm!” Nói xong, cười cười lấy lòng.
Tri Hạ hiển nhiên phát hiện không khí trong phòng quái dị, cho nên thức thời lui chân đi, sau đó còn cẩn thận khép cửa lại.
Ngu Nguyệt Trác đi tới, vạt áo khẽ nhấc lên, hình thêu khóm trúc trên áo cũng theo đó mà lay động. Ngu Nguyệt Trác tiến đến trước mặt hai mẹ con, cao cao nhìn xuống hai mẹ con đang ngồi dưới giường, ở góc độ này khiến hắn nhìn sâu và rõ, mà A Manh cũng chịu áp lực nhiều hơn.
“Ha ha, hôm nay sao về sớm vậy?” A Manh tận lực đổi đề tài, trên tay khẩn trương vỗ về bé con. Tuy là nàng không hiểu lý do sao mình lại khẩn trương, nhưng dưới cái nhìn này của hắn, nàng chỉ theo bản năng cảm giác như mình đang làm sai điều gì đó.
“Trở về với nàng.” Ngu Nguyệt Trác có chút không để ý trả lời, ở góc độ nhìn của hắn, đương nhiên chỉ cần nhìn là hiểu, đột nhiên miệng lưỡi có chút khô, ngay cả hạ thân cũng nổi lên phản ứng, vội dời tầm mắt đi. Nhưng rất nhanh, hắn lại đem tầm mắt trở về, lại trừng mắt nhìn bé con đang dùng sức hút sữa của vợ mình.
Nghe câu trả lời của hắn, khóe mắt A Manh hơi nheo mỉm cười, nhưng vẫn trả lời: “Không cần, nếu có việc thì cứ đi đi, chàng cũng biết ta không có yếu ớt mà, một người cũng ổn, không cần có người khác chăm.”
Nhưng sự thông cảm của nàng không được nam nhân này tán thưởng, ngược lại hừ một tiếng, “Nàng thật thông tình đạt lý.” Vươn tay xoa xoa má bé con vì uống sữa mà phồng lên, hỏi: “Nàng sao lại chăm con? Không phải có bà vú sao?”
A Manh không hiểu ý của hắn, nghĩ một hồi, vẫn thành khẩn nói: “Ta nghe người ta nói, con cần uống sữa mẹ mới khỏe mạnh. Vì để con chúng ta được khỏe, cho nên ta muốn cho con bú, nhưng buổi tối vẫn để cho bà vú chăm.”
“Có câu nói đó sao? Sao ta chưa từng nghe qua?” Ngu Nguyệt Trác kinh ngạc hỏi.
“Đương nhiên là có, chàng chưa nghe là do kiến thức của chàng hạn hẹp.” A Manh thành thật đáp.
“Kiến thức của ta hạn hẹp?” Nhíu mày, nam nhân cũng thực thành khẩn hỏi lại.
“Không, là ta sai, là kiến thức của ta hạn hẹp.” A Manh quay đầu, trong lòng thầm ức, nàng vẫn không có cách nào phản kháng lại hắn được.
Ngu Nguyệt Trác thực vừa lòng, lập tức nói: “Về sau để bà vú chăm con, chờ khi con có thể nói, ta sẽ cho con học tập, con trai phải do cha dạy.” Đây hoàn toàn là thái độ áp đặt của chủ nghĩa nam nhân.
"..."
A Manh cảm thấy mình bị bỏ rơi, mày dựng lên, đang muốn kháng nghị với hắn, bé con đã được ăn no, A Manh vội cho con đứng lên, làm như vậy sẽ tránh con khỏi bị phun sữa. Thấy thế, Ngu Nguyệt Trác vội gọi bà vú đến, để mang bé con đi nghỉ.
A Manh định nói gì, nam nhân bỗng ôm nàng từ phía sau, dùng thân thể cọ cọ nàng, ý tứ không cần nói cũng biết.
“Đừng, nương nói phải hết một tháng, đối với thân thể ta mới tốt.” A Manh khẩn trương ngăn lại động tác của hắn, âm thầm nuốt nước miếng.
Nghe vậy, Ngu Nguyệt Trác không giấu được thất vọng. Nếu là tốt cho nàng, cho dù nhẫn nhịn rất khó chịu, hắn cũng sẽ không vì thỏa mãn mình mà làm. Từ điểm này, có thể nhìn ra sự trân trọng của hắn với nàng, cũng là điều khiến A Manh mềm lòng với hắn.
“Được rồi, khuya rồi, nàng cũng nên nghỉ ngơi đi.” Ngu Nguyệt Trác đặt nàng lên giường, an phận ôm nàng cùng nằm xuống.
Tuy là hôm nay rất mệt, nhưng A Manh lại không ngủ được, ôm lấy hắn, đặt cằm trên ngực hắn, kéo kéo cằm hắn, nói: “Ta muốn tự mình chăm con, không thể cứ quăng con cho bà vú được, đây là trách nhiệm của người mẹ.”
"Ân."
Nhìn bộ dáng hắn đang nhắm mắt có chút không quan tâm – tuy là A Manh cảm thấy hắn vì không ép được nàng nên thất vọng dẫn đến không muốn nói chuyện với nàng – A Manh cảm thấy có chút oán hận, “Chàng để bà vú mang con đi, về sau con không thân với ta thì phải làm sao giờ? Không đúng, ý của ta là, con nhỏ thì không nên xa mẹ, chẳng lẽ chàng muốn cướp thú vui làm mẹ của ta?”
Thấy nàng dám kêu gào với mình, trong lòng Ngu Nguyệt Trác lại có chút vui vẻ, nâng mông nàng lên, để nàng nằm trọn trong lòng mình, cúi đầu hôn lên cái miệng đang lải nhải kia. Một lúc lâu sau, hắn mới buông nàng ra, thanh âm khàn khàn: “Ta không cướp đi niềm vui làm mẹ của nàng, nhưng mấy đứa nhỏ khác trong kinh đều là do bà vú nuôi, nàng chỉ cần an tâm lo việc của nàng, đừng nghĩ nhiều, cũng đừng chuyện gì cũng quản, nàng chỉ cần chú ý đến ta là được rồi!”
Chỉ sợ rằng câu cuối cùng mới là mục đích của hắn a!
A Manh thở hồng hộc trừng mắt nhìn hắn, một lúc sau, mới nói: “Ngu Nguyệt Trác, có phải chàng lại ghen tỵ phải không?”
Hắn thực nghiêm túc: “Ta không ăn cái loại đồ ăn khó ăn đó, không tin nàng ngửi thử thì biết!” Nói xong, há mồm hà hơi, trừ mùi hương của trà Quân Sơn thì không còn mùi gì khác nữa.
A Manh dở khóc dở cười, quyết định không cùng hắn ba hoa nữa, chuyển vào chủ đề chính, nghiêm túc nói: “Ta mặc kệ chàng nghĩ thế nào, dù sao đứa nhỏ là ta tự sinh tự nuôi. Chờ khi con lớn, chàng có thể dạy bé đạo lý, ta cũng sẽ không phản đối niềm vui làm cha của chàng, đồng thời, chàng cũng không thể cướp đi niềm vui làm mẹ của ta.”
Hai người đối mặt, bốn mắt đối diện, tuy trong bóng đêm, tầm nhìn hạn hẹp, nhưng A Manh vẫn trừng to mắt, cố gắng để hắn hiểu tâm tư của mình.
Một lúc lâu sau, Ngu Nguyệt Trác nâng tay chế trụ ót của nàng, hung hắn cắn môi nàng một cái, khiến nàng kêu lên thành tiếng: “Nàng có quên ta là tướng công của nàng không? Làm vợ không phải nhất nhất đều nghe chồng như trời sao? Nàng có vẻ đã lẫn lộn thì phải, chỉ quan tâm Tể Tể mà không quan tâm đến ta!”
“Chàng nghĩ nhiều quá!” khóe miệng A Manh run rẩy, nàng biết với cách suy nghĩ vặn vẹo của nam nhân này, không nghĩ đến vì sao hôm nay hắn lại về sớm như vậy, sẽ có một cảm giác khẩn trương. Một tháng qua, trừ mấy ngày nàng sinh, hắn đều đi sớm về trễ, đương nhiên sẽ không biết chuyện nàng khuyên mấy bà vú để con cho mình tự nuôi. Nàng cảm thấy với tính cách biến thái của hắn, nói không chừng sẽ không vui khi nàng gần gũi con.
Quả nhiên nàng đã đoán đúng!
Ngu Nguyệt Trác xoay người đem đặt nàng dưới thân, ác ý trong thanh âm không thể che giấu được, “Ta làm sao có thể nghĩ thế? Xem ra, ta cần cho nàng biết ai mới là tướng công của nàng mới được.”
A Manh kinh hãi: “Chàng làm gì – ngô ngô ngô…”
Qua thật lâu sau, trong phòng mới bình tĩnh trở lại, A Manh chỉ có thể nằm trên ngực nam nhân mà thở dốc, sức lực để nâng một ngón tay cũng không có.
Tuy không làm đến bước cuối cùng, nhưng là – cái này so với việc đó còn tà ác hơn, xem nam nhân này chọn tư thế gì vậy? Hắn không phải lại học ở trong tị hỏa đồ chứ?
Nghĩ như thế, A Manh hậm hực cắn trên khuôn ngực ẩm ướt mồ hôi của hắn một cái, trong lòng quyết định ngày mai sẽ tìm tị hỏa đồ của hắn thiêu hết.
Tinh thần và thể xác của Ngu Nguyệt Trác đều thỏa mãn, ôm nàng trong lòng, thanh âm không giấu sự thỏa mãn: “Ngủ đi, hôm nay cả ngày nàng làm việc cũng mệt mỏi rồi a!”
A Manh oán khí tận trời: “Ta như vậy là ai hại hử?”
“Ai hại?” Thanh âm của hắn tràn đầy ý cười.
“…” A Manh cảm thấy mình là người bình thường sẽ không đấu lại được với biến thái vô sỉ.
Quên đi, A Manh cảm thấy nếu chính mình lại thảo luận vấn đề con cái với hắn, tuyệt đối là tìm khổ, cho nên tự động quyết định, dù sao thời gian gần đây hắn cũng bận việc, không có cách nào ngày nào cũng bám lấy mình được, phủ tướng quân còn không phải do nàng làm chủ sao?
Vì thế, A Manh thực ôn thuần ngủ trong ngực hắn.
Nhưng chỉ một lúc sau, A Manh lại nhớ ra gì đó, nhảy dựng lên: “Phải rồi, Ngu Nguyệt Trác, Nguyệt Quyên cũng mười sáu rồi, chàng rốt cuộc đã chọn ra người nào chưa? Nói cho chàng a, hôm nay nương ta đến thăm ta, nói chuyện, Biểu ca Hình gia Hình Tu Văn cũng xem trọng Nguyệt Quyên, muốn ta tìm biện pháp hỗ trợ…” Lập tức, A Manh đem cuộc nói chuyện với Hình thị thuật lại một lần.
Ngu Nguyệt Trác im lặng nghe, đến khi A Manh kể xong, xoa xoa đầu nàng, cười nói: “Nàng làm tốt lắn. Nguyệt Quyên không cần nàng lo, ta đã chọn được người. Chờ khi ta giải quyết xong chuyện trong quân, ta sẽ cho đối phương đến phủ. Về phần Hình Tu Văn,… không có ấn tượng.”
“Thật sao? Là công tử nhà nào a?” A Manh tò mò muốn chết, quấn lấy Ngu Nguyệt Trác hỏi. Đương nhiên điều nàng tò mò chính là nam nhân nào có thể lợi hại thông qua sự khảo nghiệm biến thái của Ngu Nguyệt Trác.
Ngu Nguyệt Trác cúi đầu cười rộ lên, cắn cắn tai nàng, nói: “Buổi sáng, A Trần có mang tặng chút lễ vật, nếu nàng có thể làm ta vừa lòng…”
“Quên đi, ta không muốn biết.” A Manh đen mặt chặn lời hắn, trong lòng nguyền rủa Diêm Ly Trần kia không ngớt. Không cần phải nói, lễ vật là cái gì thì A Manh dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra, đoán chừng là tị hỏa đồ mới xuất bản trong dân gian a.
Sùng Đức hoàng đế lên ngôi đã mười mấy năm, chính trị triều đình ổn định, quốc gia hòa bình lâu dài, kinh tế phát triển, các ngành sản xuất mọc lên như nấm, có thể nói là trăm nhà cùng phát, hấp dẫn nhiều quốc gia láng giếng lui tới. Không cần nghi ngờ, Sùng Đức hoàng đế thật là có đủ tư cách làm vua, từ khi hắn lên ngôi, thi hành rất nhiều chính sách, thời gian trôi qua, đều là thành công cả. Điều này khiến cho hoàng triều này càng phát triển phồn vinh.
Chỉ là A Manh không nghĩ đến, trong dân gian còn có người chuyên vẽ tị hỏa đồ, chuyên xuất bản tiểu thuyết cùng tị hỏa đồ, mà nam nhân này thích nhất là cầm trên tay bản tị hỏa đồ mới nhất cùng nàng thí nghiệm vài động tác mới…
“Ai, không phải nàng tò mò sao? Nghe đi, ta nói cho, đừng trốn a…”
A Manh che lỗ tai lại, không nghĩ đến nam nhân này lại dám làm chuyện xấu này mà còn dùng bộ dáng cao thượng như vậy – thật khiến người ta không thể nói được gì!!!
Hai vợ chồng lại náo thêm một trận mới đi ngủ.
Đêm dài yên tĩnh, ngửi mùi hoa tỏa ra từ người trong lòng, ánh mắt Ngu Nguyệt Trác có phần trong trẻo nhưng lại lạnh lùng.
Hà Chiêu Vũ đến dưới lầu, ngẩng lên nhìn người trên lầu, trong lòng không khỏi đau xót, gọi một tiếng: “Nhị muội.”
Trong nhát mắt, như được gió thổi tỉnh, người trên lầu yên tĩnh phục hồi tinh thần, cúi đầu nhìn nam tử phía dưới, thấp giọng: “Tam ca.”
Hà Chiêu Vũ mỉm cười, nhấc trường bào bước lên.
Lên trên lầu, Hà Chiêu Vũ thấy gió trên này lạnh hơn, mà nhìn dáng người gầy yếu nhợt nhạt của thiếu nữ đang vịn lan can kia, khiến hắn không khỏi đau xót, “Nhị muội, thân thể chưa khỏe, sao lại ra đây? Nha hoàn làm gì không biết, sao lại không khuyên nhủ chủ tử!” Nói xong lập tức cởi áo choàng khoác lên người muội muội.
Hà Tiêm Hoa miễn cưỡng nở nụ cười, nói không liên quan đến các nàng, sau đó nhìn hắn, cẩn thận hỏi: “Tam ca, huynh hôm nay…”
“Ta hôm nay đi gặp em gái tướng quân, thật là người xinh đẹp lại tú lệ.” Hắn cười nói.
“Tam ca thực sự muốn…” Hà Tiêm Hoa hỏi, thần sắc bình thản.
“Ha ha, Ngu Nguyệt Trác có thể vũ nhục muội muội ta, làm sao ta lại không thể vũ nhục muội muội hắn.” Hà Chiêu Vũ cười cười, sờ đầu muội muội, khuôn mặt tuấn tú như ngọc khẽ nói: “Nhị muội đừng thương tâm, Tam ca sẽ không để muội phải thiệt.”
Hà Tiêm Hoa nhìn hắn, một lúc sau mới nói: “Tam ca, ta không muốn huynh bị thương, phụ thân và nương sẽ lo lắng.”
Hà Chiêu Vũ vỗ vỗ đầu nàng: “Yên tâm, ta tự có chừng mực.” Nhớ tới hồi tháng bảy năm ngoái, hắn nhận được thư của Thanh Môn, khi đến nhìn thấy muội muội nằm bẹp trên giường, trong lòng không khỏi tức giận. Muội muội hắn từ nhỏ đã nhiều bệnh, người nhà luôn lo lắng. Sau lại được môn chủ Thanh Môn ra tay cứu giúp mới giữ được mạng, lại là kỳ tài võ học, được môn chủ Thanh Môn nhận làm đồ đệ, cùng người nhà chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, khiến bọn họ đối với nàng vừa áy náy lại quý trọng. Mà người bọn họ trân trọng như vậy, lại bị người đánh bị thương như thế, bảo sao không tức giận?
Hà gia có bốn nam ba nữ, trong đó, con cả cùng con thứ ba là nữ nhi đều là con vợ cả, Hà Chiêu Vũ cùng hai tỷ muội sinh đôi này tuổi tác cũng gần, tình cảm cũng tốt, cho nên hiểu được tâm tư muội muội.
Cái gì mà đại tướng quân đương triều, không phải chỉ là một kẻ thô kệch sao, có thể có lịch sử thâm lâu bằng Hà gia sao? Hắn ta dám xem thường muội muội của hắn sao?
“Tam ca, Ngu Nguyệt Trác… hắn là kẻ khó chơi, huynh phải cẩn thận.”
“Được!” Hà Chiêu Vũ tao nhã cười.
Hà Tiêm Hoa không hiểu suy nghĩ của hắn, không khỏi kêu lên: “Tam ca, ta nói là thật, chính ta khi còn tốt cũng không phải là đối thủ của hắn.”
“Nhị muội, ta là văn nhân, không chấp nhặt với vũ phu.”
Hắn không phải vũ phu, Hà Tiêm Hoa phản bác trong lòng, nhưng nhìn bộ dáng của huynh trưởng, chỉ có thể thở dài nuốt xuống. Nàng biết, vô luận thế nào, muội muội cùng hai ca ca đều cho rằng Ngu Nguyệt Trác vũ nhục nàng, hại nàng bị thương. Tuy là thật là như thế, nhưng sự tình bên trong rất rắc rối và phức tạp.
“Tiểu nha đầu, làm gì mà nhăn mặt vậy? Vui lên nào.” Hà Chiêu Vũ ôm muội muội vào trong lòng, xoa gương mặt lạnh như băng của nàng, dụ dỗ: “Thân thể muội chưa khỏe, không nên ở đây lâu, xuống cùng Tam ca nhé!”
Hà Tiêm Hoa quay lại nhìn hướng xa xa nàng vừa nhìn – phủ tướng quân, nhẹ gật đầu.
*********
Buổi tối, A Manh thuần thục thay tã cho bé con, cởi bỏ vạt áo, bắt đầu cho bé con măm.
Mặc dù có bà vú, nhưng chuyện này A Manh vẫn muốn tự mình làm, ngay cả đồ ăn của bé con nàng cũng muốn lo. Đại để đây là lần đầu làm mẹ, A Manh hận không thể để đứa nhỏ cho một mình mình chăm. Cho nên qua một tháng, thừa dịp tướng quân nhà nàng bận việc, A Manh đoạt đi công việc của nha hoàn và bà vú, ngày ngày ở bên chăm bé con, thập phần thỏa mãn.
Nhìn tiểu tử vươn quai hàm cố gắng hút sữa, khuôn mặt trắng nhỏ nhắn cực đáng yêu. Nhìn bé con có đôi mắt giống y như mình, càng nhìn lại càng có nét giống cha bé. A Manh nhớ đến lúc chạng vạng, vị tướng quân kia ép nàng phải viết thơ tình, nhịn không được giơ tay chọc chọc mặt bé con.
Hừ, nàng không bắt nạt lớn được, chả nhẽ lại không bắt nạt được nhỏ sao? Dám khinh dễ nàng, nàng liền bắt nạt con của hắn!
Bị làm phiền, tiểu tử bắt đầu nhíu mi kháng nghị, sau đó dưới sự quấy nhiễu của người mẹ bất lương kia, bắt đầu nổi nóng, cố gắng vừa ăn vừa phát ra âm thanh kháng nghị.
A Manh chợt cười, vội buông tay ra vỗ vỗ mông con mà dỗ dành.
Tri Hạ ở bên cạnh thu thập quần áo nhìn hành vi bất lương của A Manh, chỉ có thể trợn trắng mắt. Với Tri Hạ, hành động của tiểu thư nhà mình thật không có ý nghĩa gì, phản kháng không lại tướng quân thì ra tay với bé con giống tướng quân, này thật sự là … rất vô sỉ a! Hơn nữa, nhìn tình hình này, nàng thật lo lắng tiểu chủ tử sẽ bị mẫu thân bắt nạt chọc ghẹo, chỉ mong tướng quân có thể giáo dục tốt cho tiểu chủ tử.
A Manh đương nhiên là thương con, sau khi phát tiết xong, vội buông tha, để cho bé con được tự do ăn no.
Trong khi bé con đang được ăn, cửa bị đẩy ra, Ngu Nguyệt Trác đi vào, mang theo cả gió lạnh đầu xuân.
“Mau đóng cửa lại, lạnh con bây giờ!” A Manh sẵng giọng.
Ngu Nguyệt Trác vẫn đứng ở cửa, một bên mi mắt nhướn lên, hỏi: “Nàng đây là… làm gì?”
“Chàng không thấy sao?” A Manh thuận miệng nói, tầm mắt rơi vào bé con đang nằm trong lòng, đột nhiên giật mình, không khỏi hoảng sợ, vội nói: “Ta đang cùng con… bồi dưỡng tình cảm!” Nói xong, cười cười lấy lòng.
Tri Hạ hiển nhiên phát hiện không khí trong phòng quái dị, cho nên thức thời lui chân đi, sau đó còn cẩn thận khép cửa lại.
Ngu Nguyệt Trác đi tới, vạt áo khẽ nhấc lên, hình thêu khóm trúc trên áo cũng theo đó mà lay động. Ngu Nguyệt Trác tiến đến trước mặt hai mẹ con, cao cao nhìn xuống hai mẹ con đang ngồi dưới giường, ở góc độ này khiến hắn nhìn sâu và rõ, mà A Manh cũng chịu áp lực nhiều hơn.
“Ha ha, hôm nay sao về sớm vậy?” A Manh tận lực đổi đề tài, trên tay khẩn trương vỗ về bé con. Tuy là nàng không hiểu lý do sao mình lại khẩn trương, nhưng dưới cái nhìn này của hắn, nàng chỉ theo bản năng cảm giác như mình đang làm sai điều gì đó.
“Trở về với nàng.” Ngu Nguyệt Trác có chút không để ý trả lời, ở góc độ nhìn của hắn, đương nhiên chỉ cần nhìn là hiểu, đột nhiên miệng lưỡi có chút khô, ngay cả hạ thân cũng nổi lên phản ứng, vội dời tầm mắt đi. Nhưng rất nhanh, hắn lại đem tầm mắt trở về, lại trừng mắt nhìn bé con đang dùng sức hút sữa của vợ mình.
Nghe câu trả lời của hắn, khóe mắt A Manh hơi nheo mỉm cười, nhưng vẫn trả lời: “Không cần, nếu có việc thì cứ đi đi, chàng cũng biết ta không có yếu ớt mà, một người cũng ổn, không cần có người khác chăm.”
Nhưng sự thông cảm của nàng không được nam nhân này tán thưởng, ngược lại hừ một tiếng, “Nàng thật thông tình đạt lý.” Vươn tay xoa xoa má bé con vì uống sữa mà phồng lên, hỏi: “Nàng sao lại chăm con? Không phải có bà vú sao?”
A Manh không hiểu ý của hắn, nghĩ một hồi, vẫn thành khẩn nói: “Ta nghe người ta nói, con cần uống sữa mẹ mới khỏe mạnh. Vì để con chúng ta được khỏe, cho nên ta muốn cho con bú, nhưng buổi tối vẫn để cho bà vú chăm.”
“Có câu nói đó sao? Sao ta chưa từng nghe qua?” Ngu Nguyệt Trác kinh ngạc hỏi.
“Đương nhiên là có, chàng chưa nghe là do kiến thức của chàng hạn hẹp.” A Manh thành thật đáp.
“Kiến thức của ta hạn hẹp?” Nhíu mày, nam nhân cũng thực thành khẩn hỏi lại.
“Không, là ta sai, là kiến thức của ta hạn hẹp.” A Manh quay đầu, trong lòng thầm ức, nàng vẫn không có cách nào phản kháng lại hắn được.
Ngu Nguyệt Trác thực vừa lòng, lập tức nói: “Về sau để bà vú chăm con, chờ khi con có thể nói, ta sẽ cho con học tập, con trai phải do cha dạy.” Đây hoàn toàn là thái độ áp đặt của chủ nghĩa nam nhân.
"..."
A Manh cảm thấy mình bị bỏ rơi, mày dựng lên, đang muốn kháng nghị với hắn, bé con đã được ăn no, A Manh vội cho con đứng lên, làm như vậy sẽ tránh con khỏi bị phun sữa. Thấy thế, Ngu Nguyệt Trác vội gọi bà vú đến, để mang bé con đi nghỉ.
A Manh định nói gì, nam nhân bỗng ôm nàng từ phía sau, dùng thân thể cọ cọ nàng, ý tứ không cần nói cũng biết.
“Đừng, nương nói phải hết một tháng, đối với thân thể ta mới tốt.” A Manh khẩn trương ngăn lại động tác của hắn, âm thầm nuốt nước miếng.
Nghe vậy, Ngu Nguyệt Trác không giấu được thất vọng. Nếu là tốt cho nàng, cho dù nhẫn nhịn rất khó chịu, hắn cũng sẽ không vì thỏa mãn mình mà làm. Từ điểm này, có thể nhìn ra sự trân trọng của hắn với nàng, cũng là điều khiến A Manh mềm lòng với hắn.
“Được rồi, khuya rồi, nàng cũng nên nghỉ ngơi đi.” Ngu Nguyệt Trác đặt nàng lên giường, an phận ôm nàng cùng nằm xuống.
Tuy là hôm nay rất mệt, nhưng A Manh lại không ngủ được, ôm lấy hắn, đặt cằm trên ngực hắn, kéo kéo cằm hắn, nói: “Ta muốn tự mình chăm con, không thể cứ quăng con cho bà vú được, đây là trách nhiệm của người mẹ.”
"Ân."
Nhìn bộ dáng hắn đang nhắm mắt có chút không quan tâm – tuy là A Manh cảm thấy hắn vì không ép được nàng nên thất vọng dẫn đến không muốn nói chuyện với nàng – A Manh cảm thấy có chút oán hận, “Chàng để bà vú mang con đi, về sau con không thân với ta thì phải làm sao giờ? Không đúng, ý của ta là, con nhỏ thì không nên xa mẹ, chẳng lẽ chàng muốn cướp thú vui làm mẹ của ta?”
Thấy nàng dám kêu gào với mình, trong lòng Ngu Nguyệt Trác lại có chút vui vẻ, nâng mông nàng lên, để nàng nằm trọn trong lòng mình, cúi đầu hôn lên cái miệng đang lải nhải kia. Một lúc lâu sau, hắn mới buông nàng ra, thanh âm khàn khàn: “Ta không cướp đi niềm vui làm mẹ của nàng, nhưng mấy đứa nhỏ khác trong kinh đều là do bà vú nuôi, nàng chỉ cần an tâm lo việc của nàng, đừng nghĩ nhiều, cũng đừng chuyện gì cũng quản, nàng chỉ cần chú ý đến ta là được rồi!”
Chỉ sợ rằng câu cuối cùng mới là mục đích của hắn a!
A Manh thở hồng hộc trừng mắt nhìn hắn, một lúc sau, mới nói: “Ngu Nguyệt Trác, có phải chàng lại ghen tỵ phải không?”
Hắn thực nghiêm túc: “Ta không ăn cái loại đồ ăn khó ăn đó, không tin nàng ngửi thử thì biết!” Nói xong, há mồm hà hơi, trừ mùi hương của trà Quân Sơn thì không còn mùi gì khác nữa.
A Manh dở khóc dở cười, quyết định không cùng hắn ba hoa nữa, chuyển vào chủ đề chính, nghiêm túc nói: “Ta mặc kệ chàng nghĩ thế nào, dù sao đứa nhỏ là ta tự sinh tự nuôi. Chờ khi con lớn, chàng có thể dạy bé đạo lý, ta cũng sẽ không phản đối niềm vui làm cha của chàng, đồng thời, chàng cũng không thể cướp đi niềm vui làm mẹ của ta.”
Hai người đối mặt, bốn mắt đối diện, tuy trong bóng đêm, tầm nhìn hạn hẹp, nhưng A Manh vẫn trừng to mắt, cố gắng để hắn hiểu tâm tư của mình.
Một lúc lâu sau, Ngu Nguyệt Trác nâng tay chế trụ ót của nàng, hung hắn cắn môi nàng một cái, khiến nàng kêu lên thành tiếng: “Nàng có quên ta là tướng công của nàng không? Làm vợ không phải nhất nhất đều nghe chồng như trời sao? Nàng có vẻ đã lẫn lộn thì phải, chỉ quan tâm Tể Tể mà không quan tâm đến ta!”
“Chàng nghĩ nhiều quá!” khóe miệng A Manh run rẩy, nàng biết với cách suy nghĩ vặn vẹo của nam nhân này, không nghĩ đến vì sao hôm nay hắn lại về sớm như vậy, sẽ có một cảm giác khẩn trương. Một tháng qua, trừ mấy ngày nàng sinh, hắn đều đi sớm về trễ, đương nhiên sẽ không biết chuyện nàng khuyên mấy bà vú để con cho mình tự nuôi. Nàng cảm thấy với tính cách biến thái của hắn, nói không chừng sẽ không vui khi nàng gần gũi con.
Quả nhiên nàng đã đoán đúng!
Ngu Nguyệt Trác xoay người đem đặt nàng dưới thân, ác ý trong thanh âm không thể che giấu được, “Ta làm sao có thể nghĩ thế? Xem ra, ta cần cho nàng biết ai mới là tướng công của nàng mới được.”
A Manh kinh hãi: “Chàng làm gì – ngô ngô ngô…”
Qua thật lâu sau, trong phòng mới bình tĩnh trở lại, A Manh chỉ có thể nằm trên ngực nam nhân mà thở dốc, sức lực để nâng một ngón tay cũng không có.
Tuy không làm đến bước cuối cùng, nhưng là – cái này so với việc đó còn tà ác hơn, xem nam nhân này chọn tư thế gì vậy? Hắn không phải lại học ở trong tị hỏa đồ chứ?
Nghĩ như thế, A Manh hậm hực cắn trên khuôn ngực ẩm ướt mồ hôi của hắn một cái, trong lòng quyết định ngày mai sẽ tìm tị hỏa đồ của hắn thiêu hết.
Tinh thần và thể xác của Ngu Nguyệt Trác đều thỏa mãn, ôm nàng trong lòng, thanh âm không giấu sự thỏa mãn: “Ngủ đi, hôm nay cả ngày nàng làm việc cũng mệt mỏi rồi a!”
A Manh oán khí tận trời: “Ta như vậy là ai hại hử?”
“Ai hại?” Thanh âm của hắn tràn đầy ý cười.
“…” A Manh cảm thấy mình là người bình thường sẽ không đấu lại được với biến thái vô sỉ.
Quên đi, A Manh cảm thấy nếu chính mình lại thảo luận vấn đề con cái với hắn, tuyệt đối là tìm khổ, cho nên tự động quyết định, dù sao thời gian gần đây hắn cũng bận việc, không có cách nào ngày nào cũng bám lấy mình được, phủ tướng quân còn không phải do nàng làm chủ sao?
Vì thế, A Manh thực ôn thuần ngủ trong ngực hắn.
Nhưng chỉ một lúc sau, A Manh lại nhớ ra gì đó, nhảy dựng lên: “Phải rồi, Ngu Nguyệt Trác, Nguyệt Quyên cũng mười sáu rồi, chàng rốt cuộc đã chọn ra người nào chưa? Nói cho chàng a, hôm nay nương ta đến thăm ta, nói chuyện, Biểu ca Hình gia Hình Tu Văn cũng xem trọng Nguyệt Quyên, muốn ta tìm biện pháp hỗ trợ…” Lập tức, A Manh đem cuộc nói chuyện với Hình thị thuật lại một lần.
Ngu Nguyệt Trác im lặng nghe, đến khi A Manh kể xong, xoa xoa đầu nàng, cười nói: “Nàng làm tốt lắn. Nguyệt Quyên không cần nàng lo, ta đã chọn được người. Chờ khi ta giải quyết xong chuyện trong quân, ta sẽ cho đối phương đến phủ. Về phần Hình Tu Văn,… không có ấn tượng.”
“Thật sao? Là công tử nhà nào a?” A Manh tò mò muốn chết, quấn lấy Ngu Nguyệt Trác hỏi. Đương nhiên điều nàng tò mò chính là nam nhân nào có thể lợi hại thông qua sự khảo nghiệm biến thái của Ngu Nguyệt Trác.
Ngu Nguyệt Trác cúi đầu cười rộ lên, cắn cắn tai nàng, nói: “Buổi sáng, A Trần có mang tặng chút lễ vật, nếu nàng có thể làm ta vừa lòng…”
“Quên đi, ta không muốn biết.” A Manh đen mặt chặn lời hắn, trong lòng nguyền rủa Diêm Ly Trần kia không ngớt. Không cần phải nói, lễ vật là cái gì thì A Manh dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra, đoán chừng là tị hỏa đồ mới xuất bản trong dân gian a.
Sùng Đức hoàng đế lên ngôi đã mười mấy năm, chính trị triều đình ổn định, quốc gia hòa bình lâu dài, kinh tế phát triển, các ngành sản xuất mọc lên như nấm, có thể nói là trăm nhà cùng phát, hấp dẫn nhiều quốc gia láng giếng lui tới. Không cần nghi ngờ, Sùng Đức hoàng đế thật là có đủ tư cách làm vua, từ khi hắn lên ngôi, thi hành rất nhiều chính sách, thời gian trôi qua, đều là thành công cả. Điều này khiến cho hoàng triều này càng phát triển phồn vinh.
Chỉ là A Manh không nghĩ đến, trong dân gian còn có người chuyên vẽ tị hỏa đồ, chuyên xuất bản tiểu thuyết cùng tị hỏa đồ, mà nam nhân này thích nhất là cầm trên tay bản tị hỏa đồ mới nhất cùng nàng thí nghiệm vài động tác mới…
“Ai, không phải nàng tò mò sao? Nghe đi, ta nói cho, đừng trốn a…”
A Manh che lỗ tai lại, không nghĩ đến nam nhân này lại dám làm chuyện xấu này mà còn dùng bộ dáng cao thượng như vậy – thật khiến người ta không thể nói được gì!!!
Hai vợ chồng lại náo thêm một trận mới đi ngủ.
Đêm dài yên tĩnh, ngửi mùi hoa tỏa ra từ người trong lòng, ánh mắt Ngu Nguyệt Trác có phần trong trẻo nhưng lại lạnh lùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.