Chương 89
Vụ Thỉ Dực
29/12/2014
Ánh mặt trời tháng ba quá mức ấm áp, khiến cho người đi dưới ánh mặt trời có cảm giác như được sự ấm áp đó bao bọc, không đành lòng rời đi. Thời tiết tốt như vậy, đúng là thích hợp để đi du xuân.
Các ngõ lớn nhỏ trong kinh thành đều đầy người, vô cùng náo nhiệt.
Xe ngựa đến thành nam đi hội chùa, ở quảng trường đều ngừng lại. Chùa Mục Liên ở đây tuy không được xem là đại danh, nhưng lại là một chỗ nổi tiếng mà ai cũng biết. Nó không giống như chùa Bạch Mã uy nghiêm, là chùa của hoàng gia, dân thường không thể đến. Mà chùa Mục Liên là do dân chúng tự lập nên, mặc kệ ai cũng đều có thể đến chốn Phật tựlinh thiêng này, rất nhiều nữ quyến gia chủ đến dâng hương rồi ngắm sen trong hồ. Có thể nói, hoa sen trong chùa là vì tên mà gọi thành, cũng vì sen mà thành danh, nhiều người đều là vì ngắm sen mà đến, thậm chí mùa hè hằng năm, cảnh sen nở trong hồ đã thành cảnh đẹp trong kinh thành.
Quảng trường lớn như vậy đã có nhiều xe ngựa đỗ, khi bọn A Manh xuống xe, cũng bị quang cảnh quá mức chật chội của hội chùa dọa sợ.
Đúng lúc này, có một chiếc xe ngựa phú quý nữa đến, trùng hợp dừng trước mặt các nàng. Quá hơn là xe ngựa không đi tiếp, mà đứng luôn tại đó, nhìn xung quanh đều là xe ngựa, hoàn toàn chặn đường đi của các nàng lại.
Nha hoàn của Ôn phủ cùng Tri Hạ tiến lên nói chuyện với đối phương, sắc mặt hơi khó coi, nhưng ngữ khí ôn hòa: “Vị tiểu ca, nơi này không nên đỗ xe, ngươi đang chặn đường đi của phu nhân nhà ta.”
Đánh xe là một gã sai mặt ăn mặc hết sức thanh tú, chỉ là vẻ kiêu căng trên mặt đã phá hủy hoàn toàn, hắn trợn mắt nhìn hai nha hoàn một cái, kiêu căng nói: “Thật sự xin lỗi, ta cũng không biết phu nhân các ngươi, ngược lại, các ngươi lại đang cản đường của chủ tử ta, chúng ta muốn dừng ở đâu, là quyền của chúng ta, sao lại đến chặn đường chúng ta?”
"Ngươi..."
Loại ngữ khí “Chó ngoan không cản đường” thật sự khiến người ta muốn đập cho hắn một trận.
Tâm tư Ngu Nguyệt Quyên tương đối mẫn cảm, vừa nghe thiếu niên kia nói, trong lòng đã hiểu đối phương muốn gây sự. Trong lòng thấy uất ức, không chờ nàng tức giận, hai người bên cạnh đã muốn ra mặt.
“Thật đáng thương a, trẻ tuổi như vậy mà mắt đã có vấn đề.” Như Thúy đồng tình nói, sau đó quay đầu phân phó nha hoàn, “Chúng ta là người văn minh, không chấp nhặt với người tàn tật, nếu mắt đối phương không dùng được, chúng ta hảo tâm chút, đừng trách người ta, phải không, A Manh?”
A Manh ngốc nghếch hạ mắt, nhìn bộ dáng ngứa mắt của đối phương, còn phụ họa nói thêm: “Phải, phỏng chừng mặt trời quá nắng, cho nên nhất thời bị hoa mắt, cẩn thận không sẽ ngã từ trên xe xuống nha.”
“A Manh nói đúng, chúng ta đều là người văn minh, đi thôi.” Như Thúy cười nói, lộ ra hai má lúm đồng tiền tỏa sáng, sau đó kéo tay nàng, đi vòng tiến lên, để lại gã sai vặt tức chết phía sau.
Khi các nàng vừa rời khỏi, đột nhiên nghe tiếng kêu thảm thiết, vừa quay đầu, đã nhìn thấy gã sai vặt kiêu căng kia bốn chân ngã xõng xoài trên mặt đất, tiếng kêu là từ hắn phát ra.
Ngu Nguyệt Quyên mở to hai mắt, Như Thúy đồng tình, chỉ có A Manh âm thầm ảo não, ngày tháng quá bình yên, khiến nàng đã quên chuyện miệng quạ đen của mình, lần sau, tuyệt đối không thể nói linh tinh nữa.
“Hà Uy, ngươi không sao chứ?” Một thanh âm mềm mại mang theo lo lắng vang lên.
Gã sai vặt tên Hà Uy cắn răng bò lên, tay chân đều bị xước, có vết máu loang ra, nhìn có chút chật vật, nhưng cũng không nghiêm trọng, “Tạ Tam tiểu thư quan tâm, thuộc hạ không sao.”
Lúc này, một nha hoàn tiến lên mở màn xe ra, Hà Tiêm Ngữ nhô đầu ra đánh giá Hà Uy, thấy hắn còn đứng được, nhẹ nhàng thở ra, nhưng một hơi khác lại không thể nuốt trôi.
“Tỷ, vừa rồi sao lại ngăn cản ta? Hà gia chúng ta không cần sợ các nàng!” Hà Tiêm Ngữ oán trách người trong xe.
Theo Hà Tiêm Ngữ xuống xe là một nữ tử mặc thật nhiều quần áo, dưới thời tiết ngày xuân ấm áp thế này lại mặc như vậy, thật khiến cho người ngoài cảm thấy khác thường. Nhưng mà, nhìn đến gương mặt tái nhợt của nữ tử cùng dáng người gầy yếu kia, liền có cảm giác đồng cảm, bởi vì chỉ cần liếc mắt một cái, người ta khó có thể rời đi được, khuôn mặt nàng tuy gầy nhưng lại thập phần xinh đẹp, trong suốt đứng đó, cho người ta một cảm giác như lạc vào một cảnh đẹp cổ điển, khiến cho người ta không nhịn được muốn tán thưởng, dáng người suy nhược lại không làm mất đi khí chất thanh cao, hai mắt trầm ổn, thản nhiên nhìn, khiến cho người ta thật ngưỡng mộ nàng.
Nhìn thấy nhị tiểu thư, hạ nhân Hà phủ đều không nhịn được mà cúi đầu, chỉ có Hà Tiêm Ngữ là nhìn thẳng vào nàng.
“Tiêm Ngữ, Hà gia không sợ các nàng, chỉ là hôm nay Tam ca có an bài, chúng ta không thể phá hỏng chuyện của Tam ca.” Hà Tiêm Hoa cười nhẹ, ánh mắt nhìn theo hướng bọn A Manh rời đi mà ánh lên sự nghiêm nghị cùng lạnh lùng.
Hà Tiêm Ngữ nghe xong, muốn nói cái gì đó, nhưng lại sợ bí mật bị nhiều người biết. Nhanh nhẹn đỡ tỷ tỷ, khi chạm vào thân thể lạnh như băng của nàng, tâm tình không yên lập tức bị lửa giận thay thế, cảm thấy mặc kệ ca ca nàng làm gì người hại tỷ tỷ, nàng đều phải giúp đỡ hắn.
Hà Tiêm Hoa thu lại ánh mắt, nhìn một nha hoàn thấp giọng dặn vài câu, nha hoàn cung kính rời đi.
“Được rồi, chúng ta cũng vào hội chùa thôi, Tam ca đang chờ bên trong rồi.”
Hà Tiêm Hoa nói xong, kéo muội muội bước vào chùa.
*******
Quỳ lại Phật tổ, ước nguyện xong, lại dâng tiền cũng lễ, ba nữ tử mới theo sự dẫn dắt của người ta mà đến hậu viện ngắm sen.
Tuy chưa phải là mùa sen nở rộ, nhưng thời tiết ấm áp, cành liễu đong đưa, như vòng tròn màu xanh trên mặt hồ, gió nhẹ thổi đến, nước gợn gợn lên, lá sen lay động, mang đến cảm giác thoải mái cho người xem.
“Nghe nói nước trong hồ thông ra sông Thanh Yến, ngay ở phía dưới. Nhân tiện chúng ta đi xem một chút rồi mới đi hội chùa nhé.”
Nhị Thúy cô nương là người rất biết hưởng thụ, bất luận lúc nào cũng thấy có sức sống. Nghe an bài của nàng, A Manh cùng Ngu Nguyệt Quyên đều không có ý khác. Ngu Nguyệt Quyên bởi gần đây nhiều việc xảy ra, nên không có hứng thú nhiều với việc này, mà A Manh vừa sinh con xong, một lòng một dạ đặt trên người con, đối với chuyện này cũng không có ý kiến gì.
Mấy người bước trên con đường đá cuội, cành liễu lướt qua mặt, dưới ánh mặt trời, cành liễu vừa mảnh, vừa dài như kim.
Đang nói cười, đột nhiên, Ngu Nguyệt Quyên đi phía sau hô lên một tiếng, nhìn lại, thì ra có một bóng người từ đường nhỏ đối diện chạy lại đụng phải người nàng, sau đó vội chạy đi. A Manh cùng Như Thúy vội đi qua, quan tâm hỏi: “Không sao chứ?”
Ngu Nguyệt Quyên nhíu mi, nhìn về phía người biến mất trong bụi hoa, thấp giọng đáp: “Người kia cướp khăn tay của ta!”
“Nha, trên khăn tay có gì đặc biệt không?” Như Thúy phản ứng nhanh, lập tức hỏi.
“Có, trên mặt khăn có thêu một đóa Thiền Quyên, nha hoàn của ta đều dùng khăn giống như vậy.”
“Xem ra là cố ý. Tình huống này, xem ra, nếu có người muốn làm chuyện xấu hay vu oan, khăn tay vừa rồi chính là chứng cớ.” A Manh cũng phân tích: “Sẽ không phải…” Là một kẻ muốn cùng phủ tướng quân có quan hệ thân thiết chứ?
Sắc mặt Ngu Nguyệt Quyên trắng bệch, có chút kinh hoàng nhìn A Manh.
Nghe xong, Như Thúy lập tức gọi một thị vệ, phân phó: “Các ngươi đi tìm kẻ vừa rồi, cần phải đòi lại khăn của Ngu tiểu thư, không thì hủy nó đi.”
Thị vệ lập tức theo phương hướng người nọ biến mất chạy đi.
Nhìn tinh thần của Ngu Nguyệt Quyên còn chưa yên, A Manh cáu giận muốn tìm người hỏi tội, đối với tai nạn gần đây của em chồng cũng có vài phần thương xót, trấn an: “Yên tâm, nếu thực sự có người dùng khăn tay của muội gây chuyện, ta sẽ nguyền rủa bọn họ. Phải rồi, nguyền rủa người vừa rồi bị rơi xuống hồ cho cá cắn.” A Manh cười đến vui vẻ, lại không giấu được tà ác.
Ngu Nguyệt Quyên không nói gì nhìn A Manh, ngay cả Như Thúy cũng nghĩ loại chuyện nguyền rủa này thật không đáng tin, giống như đứa trẻ bị bắt nạt, nguyền rủa đối phương vài câu thôi. Chỉ có Tri Hạ là cảm thấy kẻ cướp khăn tay của Ngu Nguyệt Quyên sẽ bị nguyền rủa thật thảm.
Thị vệ rất nhanh đã trở lại, nhưng không đuổi theo được người kia, hắn ta có vẻ biết võ công, lợi dụng địa hình rất nhanh biến mất, thị vệ không thể làm gì được. Ngu Nguyệt Quyên có chút thất vọng, nhưng cũng không chỉ trích thị vệ.
Vì việc này, tâm tình Ngu Nguyệt Quyên cực tệ, ngay cả tâm tình ngắm cảnh cũng không có, liền muốn đến phòng khách của chùa nghỉ ngơi. A Manh muốn dẫn nàng đi, nhưng tiểu cô nương hiển nhiên không muốn nàng đi cùng, thậm chí còn có chút tức giận, khiến cho nàng cảm thấy mình đi qua sẽ không được việc gì, chỉ có thể phân phó nha hoàn chiếu cố tốt cho nàng.
*******
Ngu Nguyệt Quyên cẩn thận đi đến một bồn hoa trước núi giả, cẩn thận tìm kiếm một thanh âm khác thường vừa nghe được.
Kỳ thật, nàng muốn ở phòng khách nghỉ ngơi, nhưng luôn nghe thấy thanh âm kỳ quái, giống như thống khổ lại thực vui thích, nhất thời hiếu kỳ đến ngay cả nha hoàn cũng không mang theo, tự mình đi thám hiểm. Hôm nay là Tiết Thượng Tị, khách đến nơi đây đều là để ngắm hồ sen, rất ít người như nàng lãng phí thời gian nghỉ ngơi ở đây, cho nên chỗ này thập phần im lặng, không có bóng người.
Nhưng mà đến khi nàng tìm được nơi phát ra thanh âm, Ngu Nguyệt Quyên đột nhiên âm thầm trách mình sao lại tò mò như vậy, khiến nàng gặp phải chuyện khủng bố - một nam nhân quần áo hỗn loạn nằm trên một nữ nhân khỏa thân đang làm việc dơ bẩn. Mặc dù nàng chưa lấy chồng, chưa cũng hiểu được hai người kia làm gì, nhưng ban ngày ban mặt, hai người không quần không áo dây dưa dưới bụi hoa, nhìn thế nào cũng là chuyện đồi phong bại tục.
Khi nàng đỏ mặt đỏ tai muốn rời đi, lại bị thanh âm của nữ nhân kia dọa sợ “Tuyệt quá, nhanh chút…” Linh tinh, tuy đã bị nam nhân kia dùng cái gì chặn lại, nhưng vẫn khiến nàng thiếu chút sợ hãi kêu lên, bỗng trượt chân một cái, chống vào một gốc cây, phát ra thanh âm bùm bùm.
Trong lòng Ngu Nguyệt Quyên thầm kêu không xong, lập tức chạy, nhưng còn chưa chạy được mười bước, đã nhìn thấy nam nhân quần áo không chỉnh tề chặn đường nàng, thậm chí nàng không dừng kịp bị đụng vào lòng đối phương, sau đó bất chấp ôm mặt, hoảng sợ nhảy ra.
Tầm nhìn bị cản khiến nàng không thể không nhìn bộ dáng đối phương. Trường bào không khép, lộ ra một khuôn ngực màu đồng, trên đó có một bộ lông màu đen kéo dài đến bên hông, sau đó biến mất, mà ở chỗ khố kia phỉnh lên một đoàn làm cho nàng không hiểu mà hoảng sợ. Không dám nhìn linh tinh, chỉ có thể nhìn chằm chằm mặt nam nhân kia. Nam nhân này có gương mặt tục tằng, nhìn cũng không anh tuấn, râu quai nón kia nhìn cũng không giống như nam nhân Đại Sở đều cạo râu sạch sẽ, càng nhìn càng thấy nam nhân này có vài phần cuồng nộ.
“Ngu Nguyệt Trác…” Nam nhân kia có chút hứng thú nhìn nàng, sau đó dùng một thanh âm cổ quái nói ra ba chữ này, nghe như một đứa trẻ đang học nói.
Trong lòng Ngu Nguyệt Quyên lại càng cảnh giác, thực tế hiện tại nàng có thể bình tĩnh mà đối diện với nam nhân không có hảo ý này đã rất khó, vẫn là kinh nghiệm ăn nhờ ở đậu từ nhỏ đã khiến cho nàng có tố chất hơn so với các khuê tú bình thường.
Làm sao bây giờ? Làm sao có thể bình an rời đi? Nghe thanh âm kỳ dị nam nhân này gọi tên anh trai nàng, khiến cho nàng cảm thấy nam nhân này chẳng lẽ là kẻ thù của anh trai sao?
Ngay khi nàng đang suy nghĩ làm sao để thoát đi, lúc này một thanh âm mềm mại vang lên: “Cổ Âm Đạt, sao còn chưa động thủ? Ngươi sẽ không xem trọng tiểu nha đầu này chứ? Nàng đẹp bằng ta sao?”
Ngu Nguyệt Quyên âm thầm nhíu mày, nhìn theo phía phát ra âm thanh, liên thấy nữ tử vừa rồi bị nam nhân đặt dưới thân, lúc này nàng chỉ tùy ý khoác một áo bào, lộ ra dấu vết ái muội trên vai cùng bộ ngực sữa sinh động, tràn đầy dụ hoặc, thấy thế nào cũng khiến cho người ta khô miệng nóng lưỡi.
“Sao có thể?” Nam nhân cười nhẹ một tiếng, sau đó cười cười với Ngu Nguyệt Quyên, nói: “Tiểu cô nương, thực xin lỗi, ai bảo ngươi là em gái của Ngu Nguyệt Trác, đành phải để ngươi chịu thiệt.”
Nghe nói thế, Ngu Nguyệt Quyên bất chấp chênh lệch giữa mình với đối phương, lảo đảo về phía sau vài bước, xoay người chạy đi, nhưng đối phương đã nhanh hơn, một tay đã bắt được y phục của nàng.
Trước khi hôn mê, Ngu Nguyệt Quyên nhìn nam nhân kia lộ ra nụ cười ác ý, dường như dùng một loại thanh âm không được tự nhiên nói một câu làm nàng thực hối hận.
“Vốn định bắt thê tử của Ngu Nguyệt Trác, nhưng thôi, em gái của hắn cũng không sai…”
Các ngõ lớn nhỏ trong kinh thành đều đầy người, vô cùng náo nhiệt.
Xe ngựa đến thành nam đi hội chùa, ở quảng trường đều ngừng lại. Chùa Mục Liên ở đây tuy không được xem là đại danh, nhưng lại là một chỗ nổi tiếng mà ai cũng biết. Nó không giống như chùa Bạch Mã uy nghiêm, là chùa của hoàng gia, dân thường không thể đến. Mà chùa Mục Liên là do dân chúng tự lập nên, mặc kệ ai cũng đều có thể đến chốn Phật tựlinh thiêng này, rất nhiều nữ quyến gia chủ đến dâng hương rồi ngắm sen trong hồ. Có thể nói, hoa sen trong chùa là vì tên mà gọi thành, cũng vì sen mà thành danh, nhiều người đều là vì ngắm sen mà đến, thậm chí mùa hè hằng năm, cảnh sen nở trong hồ đã thành cảnh đẹp trong kinh thành.
Quảng trường lớn như vậy đã có nhiều xe ngựa đỗ, khi bọn A Manh xuống xe, cũng bị quang cảnh quá mức chật chội của hội chùa dọa sợ.
Đúng lúc này, có một chiếc xe ngựa phú quý nữa đến, trùng hợp dừng trước mặt các nàng. Quá hơn là xe ngựa không đi tiếp, mà đứng luôn tại đó, nhìn xung quanh đều là xe ngựa, hoàn toàn chặn đường đi của các nàng lại.
Nha hoàn của Ôn phủ cùng Tri Hạ tiến lên nói chuyện với đối phương, sắc mặt hơi khó coi, nhưng ngữ khí ôn hòa: “Vị tiểu ca, nơi này không nên đỗ xe, ngươi đang chặn đường đi của phu nhân nhà ta.”
Đánh xe là một gã sai mặt ăn mặc hết sức thanh tú, chỉ là vẻ kiêu căng trên mặt đã phá hủy hoàn toàn, hắn trợn mắt nhìn hai nha hoàn một cái, kiêu căng nói: “Thật sự xin lỗi, ta cũng không biết phu nhân các ngươi, ngược lại, các ngươi lại đang cản đường của chủ tử ta, chúng ta muốn dừng ở đâu, là quyền của chúng ta, sao lại đến chặn đường chúng ta?”
"Ngươi..."
Loại ngữ khí “Chó ngoan không cản đường” thật sự khiến người ta muốn đập cho hắn một trận.
Tâm tư Ngu Nguyệt Quyên tương đối mẫn cảm, vừa nghe thiếu niên kia nói, trong lòng đã hiểu đối phương muốn gây sự. Trong lòng thấy uất ức, không chờ nàng tức giận, hai người bên cạnh đã muốn ra mặt.
“Thật đáng thương a, trẻ tuổi như vậy mà mắt đã có vấn đề.” Như Thúy đồng tình nói, sau đó quay đầu phân phó nha hoàn, “Chúng ta là người văn minh, không chấp nhặt với người tàn tật, nếu mắt đối phương không dùng được, chúng ta hảo tâm chút, đừng trách người ta, phải không, A Manh?”
A Manh ngốc nghếch hạ mắt, nhìn bộ dáng ngứa mắt của đối phương, còn phụ họa nói thêm: “Phải, phỏng chừng mặt trời quá nắng, cho nên nhất thời bị hoa mắt, cẩn thận không sẽ ngã từ trên xe xuống nha.”
“A Manh nói đúng, chúng ta đều là người văn minh, đi thôi.” Như Thúy cười nói, lộ ra hai má lúm đồng tiền tỏa sáng, sau đó kéo tay nàng, đi vòng tiến lên, để lại gã sai vặt tức chết phía sau.
Khi các nàng vừa rời khỏi, đột nhiên nghe tiếng kêu thảm thiết, vừa quay đầu, đã nhìn thấy gã sai vặt kiêu căng kia bốn chân ngã xõng xoài trên mặt đất, tiếng kêu là từ hắn phát ra.
Ngu Nguyệt Quyên mở to hai mắt, Như Thúy đồng tình, chỉ có A Manh âm thầm ảo não, ngày tháng quá bình yên, khiến nàng đã quên chuyện miệng quạ đen của mình, lần sau, tuyệt đối không thể nói linh tinh nữa.
“Hà Uy, ngươi không sao chứ?” Một thanh âm mềm mại mang theo lo lắng vang lên.
Gã sai vặt tên Hà Uy cắn răng bò lên, tay chân đều bị xước, có vết máu loang ra, nhìn có chút chật vật, nhưng cũng không nghiêm trọng, “Tạ Tam tiểu thư quan tâm, thuộc hạ không sao.”
Lúc này, một nha hoàn tiến lên mở màn xe ra, Hà Tiêm Ngữ nhô đầu ra đánh giá Hà Uy, thấy hắn còn đứng được, nhẹ nhàng thở ra, nhưng một hơi khác lại không thể nuốt trôi.
“Tỷ, vừa rồi sao lại ngăn cản ta? Hà gia chúng ta không cần sợ các nàng!” Hà Tiêm Ngữ oán trách người trong xe.
Theo Hà Tiêm Ngữ xuống xe là một nữ tử mặc thật nhiều quần áo, dưới thời tiết ngày xuân ấm áp thế này lại mặc như vậy, thật khiến cho người ngoài cảm thấy khác thường. Nhưng mà, nhìn đến gương mặt tái nhợt của nữ tử cùng dáng người gầy yếu kia, liền có cảm giác đồng cảm, bởi vì chỉ cần liếc mắt một cái, người ta khó có thể rời đi được, khuôn mặt nàng tuy gầy nhưng lại thập phần xinh đẹp, trong suốt đứng đó, cho người ta một cảm giác như lạc vào một cảnh đẹp cổ điển, khiến cho người ta không nhịn được muốn tán thưởng, dáng người suy nhược lại không làm mất đi khí chất thanh cao, hai mắt trầm ổn, thản nhiên nhìn, khiến cho người ta thật ngưỡng mộ nàng.
Nhìn thấy nhị tiểu thư, hạ nhân Hà phủ đều không nhịn được mà cúi đầu, chỉ có Hà Tiêm Ngữ là nhìn thẳng vào nàng.
“Tiêm Ngữ, Hà gia không sợ các nàng, chỉ là hôm nay Tam ca có an bài, chúng ta không thể phá hỏng chuyện của Tam ca.” Hà Tiêm Hoa cười nhẹ, ánh mắt nhìn theo hướng bọn A Manh rời đi mà ánh lên sự nghiêm nghị cùng lạnh lùng.
Hà Tiêm Ngữ nghe xong, muốn nói cái gì đó, nhưng lại sợ bí mật bị nhiều người biết. Nhanh nhẹn đỡ tỷ tỷ, khi chạm vào thân thể lạnh như băng của nàng, tâm tình không yên lập tức bị lửa giận thay thế, cảm thấy mặc kệ ca ca nàng làm gì người hại tỷ tỷ, nàng đều phải giúp đỡ hắn.
Hà Tiêm Hoa thu lại ánh mắt, nhìn một nha hoàn thấp giọng dặn vài câu, nha hoàn cung kính rời đi.
“Được rồi, chúng ta cũng vào hội chùa thôi, Tam ca đang chờ bên trong rồi.”
Hà Tiêm Hoa nói xong, kéo muội muội bước vào chùa.
*******
Quỳ lại Phật tổ, ước nguyện xong, lại dâng tiền cũng lễ, ba nữ tử mới theo sự dẫn dắt của người ta mà đến hậu viện ngắm sen.
Tuy chưa phải là mùa sen nở rộ, nhưng thời tiết ấm áp, cành liễu đong đưa, như vòng tròn màu xanh trên mặt hồ, gió nhẹ thổi đến, nước gợn gợn lên, lá sen lay động, mang đến cảm giác thoải mái cho người xem.
“Nghe nói nước trong hồ thông ra sông Thanh Yến, ngay ở phía dưới. Nhân tiện chúng ta đi xem một chút rồi mới đi hội chùa nhé.”
Nhị Thúy cô nương là người rất biết hưởng thụ, bất luận lúc nào cũng thấy có sức sống. Nghe an bài của nàng, A Manh cùng Ngu Nguyệt Quyên đều không có ý khác. Ngu Nguyệt Quyên bởi gần đây nhiều việc xảy ra, nên không có hứng thú nhiều với việc này, mà A Manh vừa sinh con xong, một lòng một dạ đặt trên người con, đối với chuyện này cũng không có ý kiến gì.
Mấy người bước trên con đường đá cuội, cành liễu lướt qua mặt, dưới ánh mặt trời, cành liễu vừa mảnh, vừa dài như kim.
Đang nói cười, đột nhiên, Ngu Nguyệt Quyên đi phía sau hô lên một tiếng, nhìn lại, thì ra có một bóng người từ đường nhỏ đối diện chạy lại đụng phải người nàng, sau đó vội chạy đi. A Manh cùng Như Thúy vội đi qua, quan tâm hỏi: “Không sao chứ?”
Ngu Nguyệt Quyên nhíu mi, nhìn về phía người biến mất trong bụi hoa, thấp giọng đáp: “Người kia cướp khăn tay của ta!”
“Nha, trên khăn tay có gì đặc biệt không?” Như Thúy phản ứng nhanh, lập tức hỏi.
“Có, trên mặt khăn có thêu một đóa Thiền Quyên, nha hoàn của ta đều dùng khăn giống như vậy.”
“Xem ra là cố ý. Tình huống này, xem ra, nếu có người muốn làm chuyện xấu hay vu oan, khăn tay vừa rồi chính là chứng cớ.” A Manh cũng phân tích: “Sẽ không phải…” Là một kẻ muốn cùng phủ tướng quân có quan hệ thân thiết chứ?
Sắc mặt Ngu Nguyệt Quyên trắng bệch, có chút kinh hoàng nhìn A Manh.
Nghe xong, Như Thúy lập tức gọi một thị vệ, phân phó: “Các ngươi đi tìm kẻ vừa rồi, cần phải đòi lại khăn của Ngu tiểu thư, không thì hủy nó đi.”
Thị vệ lập tức theo phương hướng người nọ biến mất chạy đi.
Nhìn tinh thần của Ngu Nguyệt Quyên còn chưa yên, A Manh cáu giận muốn tìm người hỏi tội, đối với tai nạn gần đây của em chồng cũng có vài phần thương xót, trấn an: “Yên tâm, nếu thực sự có người dùng khăn tay của muội gây chuyện, ta sẽ nguyền rủa bọn họ. Phải rồi, nguyền rủa người vừa rồi bị rơi xuống hồ cho cá cắn.” A Manh cười đến vui vẻ, lại không giấu được tà ác.
Ngu Nguyệt Quyên không nói gì nhìn A Manh, ngay cả Như Thúy cũng nghĩ loại chuyện nguyền rủa này thật không đáng tin, giống như đứa trẻ bị bắt nạt, nguyền rủa đối phương vài câu thôi. Chỉ có Tri Hạ là cảm thấy kẻ cướp khăn tay của Ngu Nguyệt Quyên sẽ bị nguyền rủa thật thảm.
Thị vệ rất nhanh đã trở lại, nhưng không đuổi theo được người kia, hắn ta có vẻ biết võ công, lợi dụng địa hình rất nhanh biến mất, thị vệ không thể làm gì được. Ngu Nguyệt Quyên có chút thất vọng, nhưng cũng không chỉ trích thị vệ.
Vì việc này, tâm tình Ngu Nguyệt Quyên cực tệ, ngay cả tâm tình ngắm cảnh cũng không có, liền muốn đến phòng khách của chùa nghỉ ngơi. A Manh muốn dẫn nàng đi, nhưng tiểu cô nương hiển nhiên không muốn nàng đi cùng, thậm chí còn có chút tức giận, khiến cho nàng cảm thấy mình đi qua sẽ không được việc gì, chỉ có thể phân phó nha hoàn chiếu cố tốt cho nàng.
*******
Ngu Nguyệt Quyên cẩn thận đi đến một bồn hoa trước núi giả, cẩn thận tìm kiếm một thanh âm khác thường vừa nghe được.
Kỳ thật, nàng muốn ở phòng khách nghỉ ngơi, nhưng luôn nghe thấy thanh âm kỳ quái, giống như thống khổ lại thực vui thích, nhất thời hiếu kỳ đến ngay cả nha hoàn cũng không mang theo, tự mình đi thám hiểm. Hôm nay là Tiết Thượng Tị, khách đến nơi đây đều là để ngắm hồ sen, rất ít người như nàng lãng phí thời gian nghỉ ngơi ở đây, cho nên chỗ này thập phần im lặng, không có bóng người.
Nhưng mà đến khi nàng tìm được nơi phát ra thanh âm, Ngu Nguyệt Quyên đột nhiên âm thầm trách mình sao lại tò mò như vậy, khiến nàng gặp phải chuyện khủng bố - một nam nhân quần áo hỗn loạn nằm trên một nữ nhân khỏa thân đang làm việc dơ bẩn. Mặc dù nàng chưa lấy chồng, chưa cũng hiểu được hai người kia làm gì, nhưng ban ngày ban mặt, hai người không quần không áo dây dưa dưới bụi hoa, nhìn thế nào cũng là chuyện đồi phong bại tục.
Khi nàng đỏ mặt đỏ tai muốn rời đi, lại bị thanh âm của nữ nhân kia dọa sợ “Tuyệt quá, nhanh chút…” Linh tinh, tuy đã bị nam nhân kia dùng cái gì chặn lại, nhưng vẫn khiến nàng thiếu chút sợ hãi kêu lên, bỗng trượt chân một cái, chống vào một gốc cây, phát ra thanh âm bùm bùm.
Trong lòng Ngu Nguyệt Quyên thầm kêu không xong, lập tức chạy, nhưng còn chưa chạy được mười bước, đã nhìn thấy nam nhân quần áo không chỉnh tề chặn đường nàng, thậm chí nàng không dừng kịp bị đụng vào lòng đối phương, sau đó bất chấp ôm mặt, hoảng sợ nhảy ra.
Tầm nhìn bị cản khiến nàng không thể không nhìn bộ dáng đối phương. Trường bào không khép, lộ ra một khuôn ngực màu đồng, trên đó có một bộ lông màu đen kéo dài đến bên hông, sau đó biến mất, mà ở chỗ khố kia phỉnh lên một đoàn làm cho nàng không hiểu mà hoảng sợ. Không dám nhìn linh tinh, chỉ có thể nhìn chằm chằm mặt nam nhân kia. Nam nhân này có gương mặt tục tằng, nhìn cũng không anh tuấn, râu quai nón kia nhìn cũng không giống như nam nhân Đại Sở đều cạo râu sạch sẽ, càng nhìn càng thấy nam nhân này có vài phần cuồng nộ.
“Ngu Nguyệt Trác…” Nam nhân kia có chút hứng thú nhìn nàng, sau đó dùng một thanh âm cổ quái nói ra ba chữ này, nghe như một đứa trẻ đang học nói.
Trong lòng Ngu Nguyệt Quyên lại càng cảnh giác, thực tế hiện tại nàng có thể bình tĩnh mà đối diện với nam nhân không có hảo ý này đã rất khó, vẫn là kinh nghiệm ăn nhờ ở đậu từ nhỏ đã khiến cho nàng có tố chất hơn so với các khuê tú bình thường.
Làm sao bây giờ? Làm sao có thể bình an rời đi? Nghe thanh âm kỳ dị nam nhân này gọi tên anh trai nàng, khiến cho nàng cảm thấy nam nhân này chẳng lẽ là kẻ thù của anh trai sao?
Ngay khi nàng đang suy nghĩ làm sao để thoát đi, lúc này một thanh âm mềm mại vang lên: “Cổ Âm Đạt, sao còn chưa động thủ? Ngươi sẽ không xem trọng tiểu nha đầu này chứ? Nàng đẹp bằng ta sao?”
Ngu Nguyệt Quyên âm thầm nhíu mày, nhìn theo phía phát ra âm thanh, liên thấy nữ tử vừa rồi bị nam nhân đặt dưới thân, lúc này nàng chỉ tùy ý khoác một áo bào, lộ ra dấu vết ái muội trên vai cùng bộ ngực sữa sinh động, tràn đầy dụ hoặc, thấy thế nào cũng khiến cho người ta khô miệng nóng lưỡi.
“Sao có thể?” Nam nhân cười nhẹ một tiếng, sau đó cười cười với Ngu Nguyệt Quyên, nói: “Tiểu cô nương, thực xin lỗi, ai bảo ngươi là em gái của Ngu Nguyệt Trác, đành phải để ngươi chịu thiệt.”
Nghe nói thế, Ngu Nguyệt Quyên bất chấp chênh lệch giữa mình với đối phương, lảo đảo về phía sau vài bước, xoay người chạy đi, nhưng đối phương đã nhanh hơn, một tay đã bắt được y phục của nàng.
Trước khi hôn mê, Ngu Nguyệt Quyên nhìn nam nhân kia lộ ra nụ cười ác ý, dường như dùng một loại thanh âm không được tự nhiên nói một câu làm nàng thực hối hận.
“Vốn định bắt thê tử của Ngu Nguyệt Trác, nhưng thôi, em gái của hắn cũng không sai…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.