Chương 92
Vụ Thỉ Dực
29/12/2014
Nếu bạn là người đang vận động trong một trạng thái nguyên thủy nhất, lại đột nhiên bị người quấy rầy, bạn sẽ thế nào?
Đương nhiên, nếu bạn cảm thấy bị quấy rầy cũng không phiền, thậm chí, nếu da mặt đủ dày thì có thể tiếp tục làm tiếp. Nhưng nếu người quấy rầy là kẻ địch của bạn, thậm chí là kẻ địch mà bạn phải run sợ, thì làm sao bây giờ?
Tuy theo lời đồn trên giang hồ thì, Yêu nữ Thiên Âm Cung không có gì phải kiêng kỵ, dám làm những việc không ai dám làm, quả thực là hình mẫu của dâm đãng vô sỉ, không đạo đức. Mà Thiên Âm Cung lại lấy giáo lý ‘tùy tâm sở dục’ làm gốc, tận hưởng lạc thú theo cảm xúc, không có khách khí gì ai cả, từ trước đến giờ đều là nhân vật phản diện trên giang hồ, hoành hành vô kỵ.
Nhưng yêu nữ cũng sẽ có thời điểm kiêng kị.
Đặc biệt với võ công của hai người bọn họ, nhưng lại không phát hiện ra người này đã có mặt từ bao giờ, liền khiến bọn họ hoảng hốt. Tuy là làm chuyện không hài hòa, nhưng thói quen luôn cảnh giác chưa mất đi, có thể nói, bọn họ đã chắc chắn xung quanh không có người mới có thể lớn mật làm việc này. Nhưng lại không thể tưởng tượng được, có người vẫn có thể âm thầm tiếp cận bọn họ, trong chốn võ lâm, người có thể làm được điều này, trừ bỏ một vài tiền bối dốc lòng cả đời tu luyện, căn bản chưa ai có thể đạt đến trình độ này.
Võ sĩ Bắc Việt - Cổ Âm Đạt cùng yêu nữ Thiên Âm Cung nổi danh trong giang hồ - Hoa Yêu Nhi, đều cứng người khi nghe có thanh âm, người kia đã an vị ở trên một đầu tường, quần áo đỏ thắm thập phần đẹp mắt, tay áo dài bay phấp phới trong gió, thật là sặc sỡ.
Dời tầm mắt, có thể nhìn đến chiếc cổ thon dài như ngọc, da thịt hoàn mỹ không tỳ vết khiến cho người ta không thể nhịn được nuốt nước miếng, tiếp đó là cái cằm tú lệ, đôi môi màu đỏ, cánh mũi cao thắng, đôi mắt không mang theo cảm xúc gì, mi mắt dài cong…. Ngũ quan sạch sẽ, xinh đẹp, đường cong hài hòa rõ nét, khuôn mặt ngọc ngà không nhiễm bụi trần, khiến cho người nhìn phải ngây người. (e hèm, bổn cô nương có cảm giác như đang được tả đặc cảnh một cô hoa hậu mới giành được vinh quang!)
Thiếu niên kia sạch sẽ mà nhu hòa, còn có khí chất thanh tịnh nói không nên lời, ngồi trên bờ tường cao như vậy, sau lưng là mây trắng cùng nắng xuân, bầu trời thì cao xa, khiến cho người ta chỉ nhìn thấy người này trong mắt.
“Sao lại không tiếp tục?” Thiếu niên tay chống tường, mặt không chút thay đổi nhìn bọn họ, tuy cặp mắt không mang theo tình cảm, nhưng người khác lại có cảm giác hắn đang hứng trí bừng bừng muốn xem.
Bởi vì câu nói này mà đã đánh vỡ cục diện mờ mịt trước mắt, cũng khiến cho người đang cứng nhắc kia có phản ứng.
Thiếu niên xuất trần như thế, bất kỳ là ai cũng không thể không tán thưởng hắn một phen. Mà trong mắt bọn họ, đây không kém gì một ác ma, người đã gặp qua hắn, tuyệt sẽ bị hắn trêu chọc, thậm chí còn trở thành kẻ địch của hắn. Mà bọn họ cũng thoát khỏi kinh hãi ban đầu, trong lòng thậm chí còn nghĩ, nếu là người này, cũng không ngoài ý muốn hắn có thể đạt đến trình độ mà không bị bọn họ giết chết.
Hoa Yêu Nhi thất sắc đá vào đùi Cổ Âm Đạt, mà Cổ Âm Đạt sau khi nhận ra được nam nhân này là ai, thì dục vọng còn chưa phát tiết lại héo lần nữa…
Trong lòng hai người đồng loạt hiện lên một cảm giác không xong.
“Trần, Trần công tử…” Hoa Yêu Nhi trong lúc nhất thời phản ứng chậm chạp vài phần.
“Ngươi sao lại ở đây?” Cổ Âm Đạt khẩn trương thu thập quần áo – không muốn trước mặt người khác có tư thế chật vật, cẩn thận hỏi.
Diêm Ly Trần không chút thay đổi sắc mặt, nhìn bọn họ, chưa từ bỏ ý định, hỏi: “Các ngươi thật sự không tiếp tục sao?”
"..."
Ở cái thời điểm này mà còn có thể tiếp tục thì khác nào chày gỗ! Bọn họ có chết cũng không làm trước mặt người này!
Hai người đều nghiêm mặt không trả lời.
“Thực đáng tiếc!” Diêm Ly Trần tùy ý nói, đột nhiên nhìn về phía không xa, khóe môi hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, kêu lên: “A Nhan, ngươi đến rồi!”
Trong khi hai người đang mơ hồ, có tiếng bước chân truyền đến, nghe thanh âm, chỉ đoán là người không có võ công. Mà nhìn chằm chằm vào Diêm Ly Trần, Hoa Yêu Nhi cảm thấy được rõ ràng cảm xúc của hắn có chút biến hóa, đột nhiên kinh hãi, không biết người sắp xuất hiện là ai, lại có thể làm cho vị quỷ ma cầm tôn giả thân thiết như vậy.
Nhưng, khi bọn họ đang chờ người đến thì tiếng bước chân ngừng lại, hai người đang còn nghi hoặc, một thanh âm mềm mại vang lên xa xa.
"A Nhan, sao ngươi lại ở chỗ này?"
Sau đó là tiếng của bước chân hỗn loạn đi đến, cũng có người không có võ công, theo sau, là tiếng bước chân lỗ mãng, từ thanh âm đoán được người này đã bị thương.
“Ta đến tìm người.” Đây là một thanh âm phiêu đãng, Hoa Yêu Nhi đoán thanh âm này là của “A Nhan” trong miệng Diêm Ly Trần. Quả nhiên, lại nghe thanh âm kia nói: “Trần công tử chạy đến đây, hôm nay hắn mang ta đến đây dâng hương, nói là muốn đi xem hội chùa, nhưng lại đột nhiên nói muốn nhìn trò hay, ta chỉ có thể đi tìm hắn.”
“Nga, ngươi thực vất vả…” Lời này mang theo hàm xúc đồng tình, nhưng lại rất nhanh chuyển đề tài: “A Nhan, làm sao bây giờ, em chồng ta mất tích, liệu có phát sinh sự tình gì không? Rốt cuộc là ai lại dám can đảm bắt cóc em chồng ta, có ý gì đây? Hừ, mặc kệ là ai, để ta biết, ta nguyền rủa bọn họ ba năm không quan hệ! Cả đời không có cao triều!” Thanh âm hung tợn phát ra.
"..."
Nghe đến đây, không khí ngưng trệ vài giây.
Cổ Âm Đạt có cảm giác đau đau, loại nguyền rủa này… có thể tùy tiện nguyền rủa sao? Đột nhiên sắc mặt Cổ Âm Đạt bỗng kỳ quái, em chồng người này sẽ không phải là em gái của Ngu Nguyệt Trác chứ? Chẳng lẽ nàng là vợ của Ngu Nguyệt Trác?
“Không cần lo lắng, sẽ không có sao đâu!”
Thanh âm nói chuyện chấm dứt, sau đó là hai chủ nhân của thanh âm xuất hiện trước cửa Nguyệt Lượng, đầu tiên nhìn vào quần áo không chỉnh tề của đôi nam nữ kia, nam nhân còn hoàn hảo, chỉ là vạt áo bị gạt sang một bên để lộ từ ngực đến eo, nhưng nữ nhân kiều mỵ kia, ngực đã lộ quá nửa, nhìn đến bộ dáng của nam nhân kia, trong mắt còn tràn đầy xuân tình.
Dung Nhan thản nhiên nhìn qua, không phát biểu ý kiến. A Manh giật mình nhìn đôi nam nữ này, hoài nghi không phải là Diêm Ly Trần đã phá hư người ta đang đánh dã chiến đấy chứ? Nhất Dạ nhíu mày nhìn, lạnh lùng nhìn nữ nhân kia, hắn đương nhiên nhận ra nữ nhân kia là đồ đệ được cung chủ Thiên Âm cung sủng ái nhất, tên là Hoa Yêu Nhi, từ khi xuất đạo đều lấy việc dâm đãng để nổi danh, trong chốn giang hồ hai phái hắc bạch luôn biết tên của nàng ta, có thể nói là khá nổi danh.
“Trần công tử, sao ngươi lại ở đây?” A Manh nhíu mày hỏi, hiện tại nàng không có tâm tình hỏi Diêm Ly Trần muốn làm gì, thầm nghĩ cần mau chóng tìm ra Ngu Nguyệt Quyên, nếu tiểu cô nương kia xảy ra chuyện gì, không chỉ trong lòng nàng khó chịu, mà cũng không biết nên nói thế nào với Diêu thị.
Diêm Ly Trần từ đầu tường phi xuống - động tác này làm hai người Hoa Yêu Nhi lui lại vài bước – đáp xuống trước mặt các nàng, ánh mắt nhìn Dung Nhan, nói: “Đệ muội đừng lo lắng, ta tin là em chồng muội sẽ mau được tìm thấy thôi.”
“Hả?” A Manh có chút không hiểu, trong lòng biết Diêm Ly Trần hẳn đã nghe được những lời mình vừa nói với A Nhan, không khỏi đỏ bừng mặt, lúc đó nàng nghĩ xung quanh không có người, này….
Nghe câu này của Diêm Ly Trần, hai người Cổ Âm Đạt lại cảm thấy thân thể lạnh run!
“Không phải ngươi mới nguyền rủa kẻ bắt cóc em chồng ngươi ba năm không quan hệ được sao? Nha, chính là hai người kia… ba năm không quan hệ được, thực đáng thương.” Mặt hắn không chút thay đổi nói những lời này, trong nháy mắt không ai có phản ứng gì.
"..."
Vẻ mặt Hoa Yêu Nhi mù mờ, căn bản không để lời nói của họ ở trong lòng, lại không biết khi Cổ Âm Đạt nghe những lời nói của Diêm Ly Trần, sắc mặt đại biến, bắt đầu trừng mắt nhìn nữ nhân miệng quạ đen, trong lòng đằng đằng sát khí - chỉ cần giết kẻ nguyền rủa, lời nguyền sẽ tự động được xóa bỏ, đây là bọn hắn biết được từ một số ít người biết cách hóa giải.
Trong nháy mắt, thân thể Cổ Âm Đạt nhảy dựng lên, tay áo tung ra một loan đao sắc lạnh, tiến thẳng đến trước mặt A Manh.
Khi Cổ Âm Đạt xuất chiêu, chưa ai có chuẩn bị, trừ Diêm Ly Trần đã có chuẩn bị từ trước. Tay áo Diêm Ly Trần phất một cái cản lại đao, đồng thời, một bàn tay vận kình khí đánh bay Cổ Âm Đạt ra ngoài, Nhất Dạ cũng kịp thời nâng A Manh lên đầu tường để tránh bị thương, tránh cuộc chiến giữa hai bên.
Khi Cổ Âm Đạt hành động, Hoa Yêu Nhi cũng bắt đầu hành động, thắt lưng nàng ta uốn éo, giống như khiêu vũ xoay tròn người trong không trung, hai tay áo rung lên, một cái gì đó màu vàng bắn ra, hay thẳng về phía A Nhan. Rất nhanh, trên lưng Dung Nhan mọc ra một cánh tay ôm nàng vào trong ngực, sau đó vật gì kia bị một ngón tay như ngọc kẹp lấy, nhìn kỹ thì ra đó là một con rắn màu vàng.
Cổ Âm Đạt bị ném đến bên tường, lại từ trên tường bắn ngược lại mà trọng thương. Tiểu Kim xà của Hoa Yêu Nhi bị bắt được, một thanh âm vang lên, phun ra một ngụm máu rơi trên mặt đất.
Chuyện này chỉ phát sinh trong vài giây, khiến cho người ta không kịp phản ứng. Hoa Yêu Nhi và Cổ Âm Đạt nhìn nhau một cái, trong mắt hai người đều hiện lên sự không cam lòng thừa nhận thất bại. Chỉ mới một chiêu đã đánh thương bọn họ, Diêm Ly Trần thực sự có võ công thế nào? Vài năm trước, trong chốn võ lâm, không ai có thể thử được hắn, vài năm sau gặp lại, cũng không ai có thể thử được hắn sao?
Rõ ràng bọn họ đã chuẩn bị tốt, vì sao người này lại xuất hiện? Thậm chí còn phá hỏng kế hoạch của bọn họ?
Ngón tay Diêm Ly Trần dùng lực, liền cắt Tiểu kim xà kia thành hai đoạn, Tiểu kim xà tử vong, mà Hoa Yêu Nhi cũng phun ra một ngụm máu, gương mặt yêu kiều rụng rời.
“Ngươi giết Tiểu kim xà của ta….” Hoa Yêu Nhi lầm bầm nói.
“Dám ra tay với nàng, chết là đúng!” Thanh âm trong suốt lạnh như băng, “Niệm tình ngươi từng giúp ta, ta có thể tha cho ngươi một lần, nhưng lần sau sẽ không như thế nữa.”
Hoa Yêu Nhi nhìn khuôn mặt như ngọc của thiếu niên kia, mặc kệ qua bao nhiêu năm, người này cũng như lúc ban đầu gặp mặt, trong mắt chợt ảm đạm nói: “Lúc trước gia sư từng hứa với công tử, nguyện vì công tử mà giành vị chí trong võ lâm, nhưng công tử lại chưa từng đặt trong lòng, trên thế gian này chỉ có một người mà ngươi đặt trong lòng, để ngươi có thể hy sinh bản thân mình, gia sư từng hỏi, người nọ là ai, ngươi nói, đó là người xinh đẹp nhất thiên hạ…” trong mắt Hoa Yêu Nhi hiện lên dòng lệ, nhìn nữ tử được Diêm Ly Trần che chở trong lòng, run giọng nói: “Nhưng kẻ này, lại có thể để ngươi hy sinh sao? Nàng chỉ là người bình thường…”
Diêm Ly Trần thản nhiên nhìn nàng ta, mặt không thay đổi, thần sắc trong trẻo lạnh lùng.
Hoa Yêu Nhi cũng hiểu được, nhìn lại Dung Nhan lộ ra sự hèn mọn.
Dung Nhan nhìn hắn một cái, sau đó rời khỏi tay hắn, im lặng lui sang một bên, thần sắc lạnh nhạt, dường như không có đem việc vừa rồi đặt vào lòng.
Lúc này, Nhất Dạ đưa A Manh xuống, A Manh bèn tiến lên, mặc kệ ân oán của bọn họ, hỏi: “Trần công tử, không biết em chồng ta…”
"Hỏi bọn hắn."
Nghe vậy, A Manh sửng sốt một chút, nhưng cũng không phản ứng chậm, xoay người, hỏi: “Các ngươi vì sao lại bắt em chồng ta… Các ngươi hợp tác với Hà Tiêm Hoa sao?”
Không ai trả lời nàng, nhưng A Manh cảm thấy mình không cần câu trả lời, quay đầu nhìn Nhất Dạ nói: “Nhất Dạ, nghiêm hình bức cung, đem mười cực hình của Mãn Thanh, à không Đại Sở ra, không nói không dừng.” A Manh cố ý biểu lộ biểu tình âm trầm.
Nhất Dạ giật giật khóe miệng, khiếm tốn hỏi: “Cái gì gọi là mười cực hình của Đại Sở?”
A Manh xấu hổ cười cười một chút, phất phất tay nói: “Không cần quan tâm, chỉ cần ngươi hỏi ra được vị trí của Nguyệt Quyên là được.”
Nhất Dạ gật đầu, tiến lên, đột nhiên Diêm Ly Trần xen vào nói: “Đệ muội, không cần phiền như thế, muội cứ nguyền rủa hắn cả đời không lên được, đây mới là chiêu độc.”
Nhất thời mặt Cổ Âm Đạt không còn chút máu.
Chủ ý này… thật sự rất ác độc!!!
A Manh há miệng thở dốc, có chút không nói được gì nhìn người nào đó đang vô cùng bình tĩnh, thầm nghĩ ngươi đừng có nói như vậy được không?
Đúng lúc này, có tiếng bước chân chặt chẽ vang lên, một đám thị vệ xuất hiện, thần tốc bao vây xung quanh, sau đó thị vệ đứng trước cửa Nguyệt Lượng khom người, một nam tử mang theo sát khi đi đến.
“Ngu Nguyệt Trác…”
Thấy rõ người đên, A Manh cao hứng hô một tiếng, nhưng lại nhanh chóng cắn môi.
Bởi nhìn gương mặt người kia lạnh như băng, mặt mang sát khí, gương mặt tuấn nhã lại hiện lên tươi cười, hơi thở cứng rắn lạnh thấu xương liếc nhìn người ở đây, không ai dám làm càn trước mặt hắn. Nhưng khi hắn nhìn về phía A Manh, ánh mắt lại mềm mại, khóe môi hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười quen thuộc, hai tròng mắt cũng tỏa sáng.
Trong nháy mắt, mọi người đều cảm thấy như mùa đông lạnh thấu xương tràn về rồi đột ngột đi vào mùa xuân hoa nở, toàn thân ấm áp, vui vẻ như mình đang được tắm ánh nắng mặt trời.
“Thật giống tắc kè hoa…” A Manh thầm nói một tiếng, nhưng đã nói lên được tiếng lòng của mọi người ở đây.
Bọn thị vệ cung kính cúi đầu, không dám đáp lời phu nhân tướng quân.
Ngu Nguyệt Trác đi tới, trước tiên là đem người nào đó kéo đến bên cạnh đánh giá một chút, mi hơi nhíu, lạnh lùng nhìn Nhất Dạ, mà Nhất Dạ chỉ cúi đầu, mặt không thay đổi.
A Manh không hiểu bọn họ đang có ý gì, giật giật ống tay Ngu Nguyệt Trác, nói: “Nguyệt Quyên bị bọn họ bắt đi rồi, ta nghi ngờ Hà gia nhúng tay vào, chúng ta mau đi tìm Nguyệt Quyên thôi.”
Ngu Nguyệt Trác mỉm cười, sờ sờ đầu nàng nói: “Không cần nghi ngờ, Hà gia quả thật đã nhúng tay vào. Yên tâm, Nguyệt Quyên không có sao.”
Nghe hắn nói, cả người A Manh được an tâm. Tuy bình thường nàng thường hay vụng trộm mắng hắn khi hắn ức hiếp nàng, nhưng thời điểm mấu chốt, nàng vẫn rất tín nhiệm hắn. Hắn đến, khiến tâm nàng có thể an tĩnh lại.
Hai người nói xong, Ngu Nguyệt Trác nhìn về phía hai người Hoa Yêu Nhi cùng Cổ Âm Đạt, mỉm cười với bọn họ một chút.
Nhìn Ngu Nguyệt Trác cười như nữ thần cao nhã, nhưng Hoa Yêu Nhi đã quen thuộc nên biết đề phòng, ngay cả Cổ Âm Đạt lần đầu nhìn thấy nhưng cũng nghe đồn Tĩnh Viễn tướng quân Đại Sở dùng binh như thần, nên theo bản năng mà đứng thẳng lưng, từ đáy lòng thấy ớn lạnh cả người, mà mồ hôi lạnh cũng ướt sũng quần áo.
“Mục đích của các ngươi ta có thể đoán được.” Ngu Nguyệt Trác nói, vẫn ôn nhã như trước: “Nhưng các ngươi không nên ra tay với người nhà của ta.”
Cổ Âm Đạt dựa vào tường, thần sắc lạnh lùng, dù hiện tại hắn biết đã không thể cứu vãn, nhưng lại vẫn hùng hồn nói: “Ngu tướng quân, ngươi không thể giết ta, bằng không, vĩnh viễn sẽ không tìm thấy em gái ngươi.”
Đương nhiên, nếu bạn cảm thấy bị quấy rầy cũng không phiền, thậm chí, nếu da mặt đủ dày thì có thể tiếp tục làm tiếp. Nhưng nếu người quấy rầy là kẻ địch của bạn, thậm chí là kẻ địch mà bạn phải run sợ, thì làm sao bây giờ?
Tuy theo lời đồn trên giang hồ thì, Yêu nữ Thiên Âm Cung không có gì phải kiêng kỵ, dám làm những việc không ai dám làm, quả thực là hình mẫu của dâm đãng vô sỉ, không đạo đức. Mà Thiên Âm Cung lại lấy giáo lý ‘tùy tâm sở dục’ làm gốc, tận hưởng lạc thú theo cảm xúc, không có khách khí gì ai cả, từ trước đến giờ đều là nhân vật phản diện trên giang hồ, hoành hành vô kỵ.
Nhưng yêu nữ cũng sẽ có thời điểm kiêng kị.
Đặc biệt với võ công của hai người bọn họ, nhưng lại không phát hiện ra người này đã có mặt từ bao giờ, liền khiến bọn họ hoảng hốt. Tuy là làm chuyện không hài hòa, nhưng thói quen luôn cảnh giác chưa mất đi, có thể nói, bọn họ đã chắc chắn xung quanh không có người mới có thể lớn mật làm việc này. Nhưng lại không thể tưởng tượng được, có người vẫn có thể âm thầm tiếp cận bọn họ, trong chốn võ lâm, người có thể làm được điều này, trừ bỏ một vài tiền bối dốc lòng cả đời tu luyện, căn bản chưa ai có thể đạt đến trình độ này.
Võ sĩ Bắc Việt - Cổ Âm Đạt cùng yêu nữ Thiên Âm Cung nổi danh trong giang hồ - Hoa Yêu Nhi, đều cứng người khi nghe có thanh âm, người kia đã an vị ở trên một đầu tường, quần áo đỏ thắm thập phần đẹp mắt, tay áo dài bay phấp phới trong gió, thật là sặc sỡ.
Dời tầm mắt, có thể nhìn đến chiếc cổ thon dài như ngọc, da thịt hoàn mỹ không tỳ vết khiến cho người ta không thể nhịn được nuốt nước miếng, tiếp đó là cái cằm tú lệ, đôi môi màu đỏ, cánh mũi cao thắng, đôi mắt không mang theo cảm xúc gì, mi mắt dài cong…. Ngũ quan sạch sẽ, xinh đẹp, đường cong hài hòa rõ nét, khuôn mặt ngọc ngà không nhiễm bụi trần, khiến cho người nhìn phải ngây người. (e hèm, bổn cô nương có cảm giác như đang được tả đặc cảnh một cô hoa hậu mới giành được vinh quang!)
Thiếu niên kia sạch sẽ mà nhu hòa, còn có khí chất thanh tịnh nói không nên lời, ngồi trên bờ tường cao như vậy, sau lưng là mây trắng cùng nắng xuân, bầu trời thì cao xa, khiến cho người ta chỉ nhìn thấy người này trong mắt.
“Sao lại không tiếp tục?” Thiếu niên tay chống tường, mặt không chút thay đổi nhìn bọn họ, tuy cặp mắt không mang theo tình cảm, nhưng người khác lại có cảm giác hắn đang hứng trí bừng bừng muốn xem.
Bởi vì câu nói này mà đã đánh vỡ cục diện mờ mịt trước mắt, cũng khiến cho người đang cứng nhắc kia có phản ứng.
Thiếu niên xuất trần như thế, bất kỳ là ai cũng không thể không tán thưởng hắn một phen. Mà trong mắt bọn họ, đây không kém gì một ác ma, người đã gặp qua hắn, tuyệt sẽ bị hắn trêu chọc, thậm chí còn trở thành kẻ địch của hắn. Mà bọn họ cũng thoát khỏi kinh hãi ban đầu, trong lòng thậm chí còn nghĩ, nếu là người này, cũng không ngoài ý muốn hắn có thể đạt đến trình độ mà không bị bọn họ giết chết.
Hoa Yêu Nhi thất sắc đá vào đùi Cổ Âm Đạt, mà Cổ Âm Đạt sau khi nhận ra được nam nhân này là ai, thì dục vọng còn chưa phát tiết lại héo lần nữa…
Trong lòng hai người đồng loạt hiện lên một cảm giác không xong.
“Trần, Trần công tử…” Hoa Yêu Nhi trong lúc nhất thời phản ứng chậm chạp vài phần.
“Ngươi sao lại ở đây?” Cổ Âm Đạt khẩn trương thu thập quần áo – không muốn trước mặt người khác có tư thế chật vật, cẩn thận hỏi.
Diêm Ly Trần không chút thay đổi sắc mặt, nhìn bọn họ, chưa từ bỏ ý định, hỏi: “Các ngươi thật sự không tiếp tục sao?”
"..."
Ở cái thời điểm này mà còn có thể tiếp tục thì khác nào chày gỗ! Bọn họ có chết cũng không làm trước mặt người này!
Hai người đều nghiêm mặt không trả lời.
“Thực đáng tiếc!” Diêm Ly Trần tùy ý nói, đột nhiên nhìn về phía không xa, khóe môi hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, kêu lên: “A Nhan, ngươi đến rồi!”
Trong khi hai người đang mơ hồ, có tiếng bước chân truyền đến, nghe thanh âm, chỉ đoán là người không có võ công. Mà nhìn chằm chằm vào Diêm Ly Trần, Hoa Yêu Nhi cảm thấy được rõ ràng cảm xúc của hắn có chút biến hóa, đột nhiên kinh hãi, không biết người sắp xuất hiện là ai, lại có thể làm cho vị quỷ ma cầm tôn giả thân thiết như vậy.
Nhưng, khi bọn họ đang chờ người đến thì tiếng bước chân ngừng lại, hai người đang còn nghi hoặc, một thanh âm mềm mại vang lên xa xa.
"A Nhan, sao ngươi lại ở chỗ này?"
Sau đó là tiếng của bước chân hỗn loạn đi đến, cũng có người không có võ công, theo sau, là tiếng bước chân lỗ mãng, từ thanh âm đoán được người này đã bị thương.
“Ta đến tìm người.” Đây là một thanh âm phiêu đãng, Hoa Yêu Nhi đoán thanh âm này là của “A Nhan” trong miệng Diêm Ly Trần. Quả nhiên, lại nghe thanh âm kia nói: “Trần công tử chạy đến đây, hôm nay hắn mang ta đến đây dâng hương, nói là muốn đi xem hội chùa, nhưng lại đột nhiên nói muốn nhìn trò hay, ta chỉ có thể đi tìm hắn.”
“Nga, ngươi thực vất vả…” Lời này mang theo hàm xúc đồng tình, nhưng lại rất nhanh chuyển đề tài: “A Nhan, làm sao bây giờ, em chồng ta mất tích, liệu có phát sinh sự tình gì không? Rốt cuộc là ai lại dám can đảm bắt cóc em chồng ta, có ý gì đây? Hừ, mặc kệ là ai, để ta biết, ta nguyền rủa bọn họ ba năm không quan hệ! Cả đời không có cao triều!” Thanh âm hung tợn phát ra.
"..."
Nghe đến đây, không khí ngưng trệ vài giây.
Cổ Âm Đạt có cảm giác đau đau, loại nguyền rủa này… có thể tùy tiện nguyền rủa sao? Đột nhiên sắc mặt Cổ Âm Đạt bỗng kỳ quái, em chồng người này sẽ không phải là em gái của Ngu Nguyệt Trác chứ? Chẳng lẽ nàng là vợ của Ngu Nguyệt Trác?
“Không cần lo lắng, sẽ không có sao đâu!”
Thanh âm nói chuyện chấm dứt, sau đó là hai chủ nhân của thanh âm xuất hiện trước cửa Nguyệt Lượng, đầu tiên nhìn vào quần áo không chỉnh tề của đôi nam nữ kia, nam nhân còn hoàn hảo, chỉ là vạt áo bị gạt sang một bên để lộ từ ngực đến eo, nhưng nữ nhân kiều mỵ kia, ngực đã lộ quá nửa, nhìn đến bộ dáng của nam nhân kia, trong mắt còn tràn đầy xuân tình.
Dung Nhan thản nhiên nhìn qua, không phát biểu ý kiến. A Manh giật mình nhìn đôi nam nữ này, hoài nghi không phải là Diêm Ly Trần đã phá hư người ta đang đánh dã chiến đấy chứ? Nhất Dạ nhíu mày nhìn, lạnh lùng nhìn nữ nhân kia, hắn đương nhiên nhận ra nữ nhân kia là đồ đệ được cung chủ Thiên Âm cung sủng ái nhất, tên là Hoa Yêu Nhi, từ khi xuất đạo đều lấy việc dâm đãng để nổi danh, trong chốn giang hồ hai phái hắc bạch luôn biết tên của nàng ta, có thể nói là khá nổi danh.
“Trần công tử, sao ngươi lại ở đây?” A Manh nhíu mày hỏi, hiện tại nàng không có tâm tình hỏi Diêm Ly Trần muốn làm gì, thầm nghĩ cần mau chóng tìm ra Ngu Nguyệt Quyên, nếu tiểu cô nương kia xảy ra chuyện gì, không chỉ trong lòng nàng khó chịu, mà cũng không biết nên nói thế nào với Diêu thị.
Diêm Ly Trần từ đầu tường phi xuống - động tác này làm hai người Hoa Yêu Nhi lui lại vài bước – đáp xuống trước mặt các nàng, ánh mắt nhìn Dung Nhan, nói: “Đệ muội đừng lo lắng, ta tin là em chồng muội sẽ mau được tìm thấy thôi.”
“Hả?” A Manh có chút không hiểu, trong lòng biết Diêm Ly Trần hẳn đã nghe được những lời mình vừa nói với A Nhan, không khỏi đỏ bừng mặt, lúc đó nàng nghĩ xung quanh không có người, này….
Nghe câu này của Diêm Ly Trần, hai người Cổ Âm Đạt lại cảm thấy thân thể lạnh run!
“Không phải ngươi mới nguyền rủa kẻ bắt cóc em chồng ngươi ba năm không quan hệ được sao? Nha, chính là hai người kia… ba năm không quan hệ được, thực đáng thương.” Mặt hắn không chút thay đổi nói những lời này, trong nháy mắt không ai có phản ứng gì.
"..."
Vẻ mặt Hoa Yêu Nhi mù mờ, căn bản không để lời nói của họ ở trong lòng, lại không biết khi Cổ Âm Đạt nghe những lời nói của Diêm Ly Trần, sắc mặt đại biến, bắt đầu trừng mắt nhìn nữ nhân miệng quạ đen, trong lòng đằng đằng sát khí - chỉ cần giết kẻ nguyền rủa, lời nguyền sẽ tự động được xóa bỏ, đây là bọn hắn biết được từ một số ít người biết cách hóa giải.
Trong nháy mắt, thân thể Cổ Âm Đạt nhảy dựng lên, tay áo tung ra một loan đao sắc lạnh, tiến thẳng đến trước mặt A Manh.
Khi Cổ Âm Đạt xuất chiêu, chưa ai có chuẩn bị, trừ Diêm Ly Trần đã có chuẩn bị từ trước. Tay áo Diêm Ly Trần phất một cái cản lại đao, đồng thời, một bàn tay vận kình khí đánh bay Cổ Âm Đạt ra ngoài, Nhất Dạ cũng kịp thời nâng A Manh lên đầu tường để tránh bị thương, tránh cuộc chiến giữa hai bên.
Khi Cổ Âm Đạt hành động, Hoa Yêu Nhi cũng bắt đầu hành động, thắt lưng nàng ta uốn éo, giống như khiêu vũ xoay tròn người trong không trung, hai tay áo rung lên, một cái gì đó màu vàng bắn ra, hay thẳng về phía A Nhan. Rất nhanh, trên lưng Dung Nhan mọc ra một cánh tay ôm nàng vào trong ngực, sau đó vật gì kia bị một ngón tay như ngọc kẹp lấy, nhìn kỹ thì ra đó là một con rắn màu vàng.
Cổ Âm Đạt bị ném đến bên tường, lại từ trên tường bắn ngược lại mà trọng thương. Tiểu Kim xà của Hoa Yêu Nhi bị bắt được, một thanh âm vang lên, phun ra một ngụm máu rơi trên mặt đất.
Chuyện này chỉ phát sinh trong vài giây, khiến cho người ta không kịp phản ứng. Hoa Yêu Nhi và Cổ Âm Đạt nhìn nhau một cái, trong mắt hai người đều hiện lên sự không cam lòng thừa nhận thất bại. Chỉ mới một chiêu đã đánh thương bọn họ, Diêm Ly Trần thực sự có võ công thế nào? Vài năm trước, trong chốn võ lâm, không ai có thể thử được hắn, vài năm sau gặp lại, cũng không ai có thể thử được hắn sao?
Rõ ràng bọn họ đã chuẩn bị tốt, vì sao người này lại xuất hiện? Thậm chí còn phá hỏng kế hoạch của bọn họ?
Ngón tay Diêm Ly Trần dùng lực, liền cắt Tiểu kim xà kia thành hai đoạn, Tiểu kim xà tử vong, mà Hoa Yêu Nhi cũng phun ra một ngụm máu, gương mặt yêu kiều rụng rời.
“Ngươi giết Tiểu kim xà của ta….” Hoa Yêu Nhi lầm bầm nói.
“Dám ra tay với nàng, chết là đúng!” Thanh âm trong suốt lạnh như băng, “Niệm tình ngươi từng giúp ta, ta có thể tha cho ngươi một lần, nhưng lần sau sẽ không như thế nữa.”
Hoa Yêu Nhi nhìn khuôn mặt như ngọc của thiếu niên kia, mặc kệ qua bao nhiêu năm, người này cũng như lúc ban đầu gặp mặt, trong mắt chợt ảm đạm nói: “Lúc trước gia sư từng hứa với công tử, nguyện vì công tử mà giành vị chí trong võ lâm, nhưng công tử lại chưa từng đặt trong lòng, trên thế gian này chỉ có một người mà ngươi đặt trong lòng, để ngươi có thể hy sinh bản thân mình, gia sư từng hỏi, người nọ là ai, ngươi nói, đó là người xinh đẹp nhất thiên hạ…” trong mắt Hoa Yêu Nhi hiện lên dòng lệ, nhìn nữ tử được Diêm Ly Trần che chở trong lòng, run giọng nói: “Nhưng kẻ này, lại có thể để ngươi hy sinh sao? Nàng chỉ là người bình thường…”
Diêm Ly Trần thản nhiên nhìn nàng ta, mặt không thay đổi, thần sắc trong trẻo lạnh lùng.
Hoa Yêu Nhi cũng hiểu được, nhìn lại Dung Nhan lộ ra sự hèn mọn.
Dung Nhan nhìn hắn một cái, sau đó rời khỏi tay hắn, im lặng lui sang một bên, thần sắc lạnh nhạt, dường như không có đem việc vừa rồi đặt vào lòng.
Lúc này, Nhất Dạ đưa A Manh xuống, A Manh bèn tiến lên, mặc kệ ân oán của bọn họ, hỏi: “Trần công tử, không biết em chồng ta…”
"Hỏi bọn hắn."
Nghe vậy, A Manh sửng sốt một chút, nhưng cũng không phản ứng chậm, xoay người, hỏi: “Các ngươi vì sao lại bắt em chồng ta… Các ngươi hợp tác với Hà Tiêm Hoa sao?”
Không ai trả lời nàng, nhưng A Manh cảm thấy mình không cần câu trả lời, quay đầu nhìn Nhất Dạ nói: “Nhất Dạ, nghiêm hình bức cung, đem mười cực hình của Mãn Thanh, à không Đại Sở ra, không nói không dừng.” A Manh cố ý biểu lộ biểu tình âm trầm.
Nhất Dạ giật giật khóe miệng, khiếm tốn hỏi: “Cái gì gọi là mười cực hình của Đại Sở?”
A Manh xấu hổ cười cười một chút, phất phất tay nói: “Không cần quan tâm, chỉ cần ngươi hỏi ra được vị trí của Nguyệt Quyên là được.”
Nhất Dạ gật đầu, tiến lên, đột nhiên Diêm Ly Trần xen vào nói: “Đệ muội, không cần phiền như thế, muội cứ nguyền rủa hắn cả đời không lên được, đây mới là chiêu độc.”
Nhất thời mặt Cổ Âm Đạt không còn chút máu.
Chủ ý này… thật sự rất ác độc!!!
A Manh há miệng thở dốc, có chút không nói được gì nhìn người nào đó đang vô cùng bình tĩnh, thầm nghĩ ngươi đừng có nói như vậy được không?
Đúng lúc này, có tiếng bước chân chặt chẽ vang lên, một đám thị vệ xuất hiện, thần tốc bao vây xung quanh, sau đó thị vệ đứng trước cửa Nguyệt Lượng khom người, một nam tử mang theo sát khi đi đến.
“Ngu Nguyệt Trác…”
Thấy rõ người đên, A Manh cao hứng hô một tiếng, nhưng lại nhanh chóng cắn môi.
Bởi nhìn gương mặt người kia lạnh như băng, mặt mang sát khí, gương mặt tuấn nhã lại hiện lên tươi cười, hơi thở cứng rắn lạnh thấu xương liếc nhìn người ở đây, không ai dám làm càn trước mặt hắn. Nhưng khi hắn nhìn về phía A Manh, ánh mắt lại mềm mại, khóe môi hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười quen thuộc, hai tròng mắt cũng tỏa sáng.
Trong nháy mắt, mọi người đều cảm thấy như mùa đông lạnh thấu xương tràn về rồi đột ngột đi vào mùa xuân hoa nở, toàn thân ấm áp, vui vẻ như mình đang được tắm ánh nắng mặt trời.
“Thật giống tắc kè hoa…” A Manh thầm nói một tiếng, nhưng đã nói lên được tiếng lòng của mọi người ở đây.
Bọn thị vệ cung kính cúi đầu, không dám đáp lời phu nhân tướng quân.
Ngu Nguyệt Trác đi tới, trước tiên là đem người nào đó kéo đến bên cạnh đánh giá một chút, mi hơi nhíu, lạnh lùng nhìn Nhất Dạ, mà Nhất Dạ chỉ cúi đầu, mặt không thay đổi.
A Manh không hiểu bọn họ đang có ý gì, giật giật ống tay Ngu Nguyệt Trác, nói: “Nguyệt Quyên bị bọn họ bắt đi rồi, ta nghi ngờ Hà gia nhúng tay vào, chúng ta mau đi tìm Nguyệt Quyên thôi.”
Ngu Nguyệt Trác mỉm cười, sờ sờ đầu nàng nói: “Không cần nghi ngờ, Hà gia quả thật đã nhúng tay vào. Yên tâm, Nguyệt Quyên không có sao.”
Nghe hắn nói, cả người A Manh được an tâm. Tuy bình thường nàng thường hay vụng trộm mắng hắn khi hắn ức hiếp nàng, nhưng thời điểm mấu chốt, nàng vẫn rất tín nhiệm hắn. Hắn đến, khiến tâm nàng có thể an tĩnh lại.
Hai người nói xong, Ngu Nguyệt Trác nhìn về phía hai người Hoa Yêu Nhi cùng Cổ Âm Đạt, mỉm cười với bọn họ một chút.
Nhìn Ngu Nguyệt Trác cười như nữ thần cao nhã, nhưng Hoa Yêu Nhi đã quen thuộc nên biết đề phòng, ngay cả Cổ Âm Đạt lần đầu nhìn thấy nhưng cũng nghe đồn Tĩnh Viễn tướng quân Đại Sở dùng binh như thần, nên theo bản năng mà đứng thẳng lưng, từ đáy lòng thấy ớn lạnh cả người, mà mồ hôi lạnh cũng ướt sũng quần áo.
“Mục đích của các ngươi ta có thể đoán được.” Ngu Nguyệt Trác nói, vẫn ôn nhã như trước: “Nhưng các ngươi không nên ra tay với người nhà của ta.”
Cổ Âm Đạt dựa vào tường, thần sắc lạnh lùng, dù hiện tại hắn biết đã không thể cứu vãn, nhưng lại vẫn hùng hồn nói: “Ngu tướng quân, ngươi không thể giết ta, bằng không, vĩnh viễn sẽ không tìm thấy em gái ngươi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.