Chương 11: Chương11
Vụ Thỉ Dực
29/12/2014
Nàng cảm thấy đây là câu nói khủng bố nhất mà đời này nàng được nghe, khủng bố đến mức ngay cả chuyện hắn đang khinh bạc nàng mà nàng cũng không có cảm giác gì.
Cái gì gọi là "Mau chóng tới cửa cầu hôn đem nàng cưới về, như vậy liền có thể mỗi ngày bắt nạt nàng" ? Hắn thực sự nghĩ nàng là bánh bao tùy ý khi dễ sao?
Đang tức giận, A Manh rốt cuộc không nhịn được nữa, há mồm cắn vào trong lòng bàn tay hắn một cái, hung hăng mà cắn, hai bàn tay cũng ở trên người để lại vài vết cào.
Ngu Nguyệt Trác bị đau đến nhíu mày, hắn không nghĩ tới nàng không chỉ có răng nanh lợi hại mà ngay cả móng tay cũng sắc bén như vậy, cách một lớp vải ở hắn cánh tay hắn đã xuất hiện vài vết máu... Bất quá như vậy cũng đúng thôi, không phản kháng không có nghĩa là nàng nhận mệnh, mà là thức thời, biết có chống đối cũng chỉ tốn công vô ích, nhưng nếu là làm cho nàng quá nóng nảy nổi điên lên, con thỏ cũng sẽ cắn người nha.
Ngu Nguyệt Trác rút bàn tay ra nắm cằm của nàng lại không cho nàng cắn người nữa, hắn dùng một bàn tay to vòng qua vòng eo của nàng, hắn dễ dàng hóa giải thế công của nàng, nhìn hai mắt sáng lấp lánh hoạt bát không giống như Manh Manh luôn luôn im lặng ngẩn người, thật sự là làm người ta vui mừng.
Vì thế nam nhân bị chọc cho thật vui vẻ nào đó lại không khách khí nâng cằm của nàng lên, đem miệng mình tiến tới.
Như tưởng tượng của hắn, môi nàng thật mềm mại... Nghĩ như vậy, hắn không khỏi tăng thêm lực đạo cắn nàng.
A Manh lập tức bị dọa đến choáng váng, chỉ có thể ngây ngốc từ miệng nam nhân đang thô lỗ gặm cắn môi nàng mà cắn trả, nhưng căn bản không thể chống lại hắn mà ngược lại càng bị hắn đem môi nàng cắn nát da, thẳng đến khi hắn trực nhớ tới nam nữ trong lúc thân mật còn có một loại phương thức thân thiết hơn thì răng của nàng đã muốn bị hắn mãnh liệt tách ra, đầu lưỡi nóng nỏng như lửa ở trong miệng nàng càn quấy, làm cho miệng nàng đều tê rần...
"A Manh, ba ngày sau, ta sẽ tới cửa cầu hôn cưới nàng về, biết chưa?"
Thanh tuyến kỳ dị sàn sạt vang lên bên tai nàng, A Manh bị hôn có chút ngây ngốc hoàn toàn không thể phản ứng gì. Chờ đến khi nàng rốt cục nghe hiểu được lời hắn nói xong, lông tơ liền dựng thẳng, nàng theo bản năng muốn thét chói tai ra tiếng nhưng rất nhanh lại bị chận miệng.
Không biết qua bao lâu, A Manh chỉ cảm thấy bàn tay ở bên hông càng ngày càng dùng sức hơn, chờ đến khi nàng rốt cục sắp mất hô hấp không thở được mới phát hiện hắn đã tàn sát bừa bãi môi nàng xong, hắn gắt gao ôm nàng vào trong lòng, thân ảnh cao lớn hoàn toàn đem cả người nàng áp sát vào thân hình hắn. Thân thể hắn nóng như lửa, nhiệt độ tản ra từ người hắn làm cho nàng có chút khó chịu. Nhưng mà, cái cảm giác rõ ràng từ vật cứng rắn nào đó để ở bụng nàng càng đáng sợ hơn, mặt A Manh tái đi.
Chưa ăn thịt heo cũng thấy qua dáng heo đi, kiếp trước nàng là một trạch nữ, Internet phát triển, cái gì mà không biết chứ?
Nhưng mà, nàng chính là không có cách nào chịu được cảm giác nam nhân này dựng lên là vì mình, điều này làm cho nàng cảm thấy như sét đánh ngang tai vậy, tâm tình muốn chết đều có.
Vì thế A Manh nổi giận, mạnh mẽ giãy dụa đứng lên. Bất quá chờ nàng cố chống đối hắn vài lần nữa, A Manh mới có chút ngây ngốc dừng lại động tác này —— bị nam nhân có khả năng mạnh mẽ gấp trăm lần như hắn gắt gao áp vào trong ngực, nữ nhân trong thời điểm này còn giãy dụa càng dễ khơi gợi thú tính của nam nhân hơn, giãy dụa chỉ phản tác dụng thôi. Đường này không thông, nàng lập tức sửa sách lược, nhấc chân hướng hạ phúc yếu ớt nhất của nam nhân mà công kích, nhưng rất nhanh nàng lại bị đối phương khống chế.
"Nàng dám giở thủ đoạn này sao?" Thanh âm khàn khàn mang theo ý cười, cúi đầu dán bên tai nàng vừa cười vừa nói.
A Manh thở hổn hển khẩu khí mạnh bạo,tự trấn an mình một chút, sau đó mới bình tĩnh nói: "Nơi nơi động dục, cẩn thận bị chó cắn đó."
"Thật không?" Ngu Nguyệt Trác thập phần yêu thích bộ dạng tức giận không kiềm chế này của nàng,bộ dạng nàng làm cho hắn nhịn không được muốn bắt nạt. Về phần A Manh châm chọc hắn có hành vi động dục giống động vật, không sao, đây là phản ứng bình thường của nam nhân, đối mặt với nữ tử mình yêu thích lại muốn bắt nạt, không động dục mới là lạ nha. ( A Manh: =__=! Ngươi có thể vô sỉ hơn một chút nữa không ? ! )
"Đúng vậy!" A Manh thập phần thành khẩn nói: "Nha, chó đến kìa ~~ "
Vừa mới nói xong, chỉ nghe một trận "Gâu gâu gâu " vang lên, một con chó săn nhỏ từ bụi hoa đang hướng tới đây, nhe răng công kích.
Ngu Nguyệt Trác hơi hơi híp mắt, rồi toàn thân di chuyển một cái, rốt cục buông nàng ra, sau đó hướng tới con chó nhỏ đá một cước.
Phi Vân, cố lên! ! !
A Manh trong lòng âm thầm trầm trồ khen ngợi, cổ vũ chú chó săn nhỏ hãy cố lên, nàng vừa được tự do, thân mình nhanh chống tìm đường chui vào giữa đám Hạnh Hoa, dựa vào đám cây cỏ cao lớn cùng phức tạp.
Tiểu chó săn bị đá ngã bay dưới tàng cây, lập tức bò dậy hướng Ngu Nguyệt Trác sủa lên, rồi lại phóng tới, một bộ dáng trung thành hộ chủ.
Ngu Nguyệt Trác không để ý tới con chó săn nhỏ đối với hắn như hổ rình mồi, thoải mái mà tránh đi, rồi hắn lại hướng bụng nó mà đá vào một cước, rốt cục đem con chó săn nhỏ đá ngã xuống đất nằm rạp người kêu ăng ẳng, ngước mắt nhìn về phía bụi Hạnh Hoa, Hạnh Hoa bay lả tả, mà giai nhân cũng đã bặt vô tâm tích.
Lúc này, một trận tiếng bước chân vang lên, đột nhiên vang lên một tiếng thét chói tai, "A ——" sau đó là một thân ảnh nhỏ nhắn yêu kiều hướng đến con chó bị thương nằm dưới tàng cây kia đi qua, miệng thì kêu: "Phi Vân, ngươi làm sao vậy? Là ai làm ngươi bị thương?" Thương tiếc ôm lấy con chó nhỏ, người vừa đến lập tức phẫn nộ ngẩng đầu nhìn nam nhân từ đâu xuất hiện ở nhà mình,thanh âm vốn muốn tức giận mắng to nhưng vừa thấy rõ ràng diện mạo của nam nhân kia liền biến thành giật mình.
"Ngu, Ngu tướng quân..." La Ngọc Sa ôm con chó săn nhỏ giao cho đệ đệ nàng chiếu cố, giật mình nhìn nam nhân vốn không có khả năng xuất hiện ở nhà mình.
Ngu Nguyệt Trác khí định thần nhàn, hướng cô gái lộ ra nụ cười tuấn nhã, bộ dạng phong độ, "Nàng là nhị tiểu thư của La Ngự sử sao? Thật có lỗi đã quấy rầy, hôm nay ta tìm đến La Ngự sử đàm chút chuyện, không nghĩ tới lại lạc đường ở nơi này."
Vị tướng quân nào đó nói dối không chớp mắt, hơn nữa hắn còn bày ra bộ dáng khiêm tốn có lễ nghĩa của con nhà danh môn, không ai có thể hoài nghi độ chân thật trong lời hắn nói.
"Là, thật sao?" La Ngọc Sa bày ra khuôn mặt đã ửng hồng, nàng được tiếp xúc gần gũi với đại anh hùng mà nhóm quý nữ kinh thành hâm mộ, làm cho trái tim của nàng ta cũng bang bang nhảy không ngừng. Tuy rằng nàng ta cũng thích đệ nhất mỹ nam kinh thành Ôn Lương, nhưng tiếp xúc với dạng nam nhân con nhà thế gia phong độ này vẫn làm mặt nàng hồng tâm thì nhảy loạn cả lên.
"Vâng, đã quấy rầy."
Ngu Nguyệt Trác lại khách khí nói vài câu, buông xuống mí mắt che giấu ánh mắt hung ác đối với chú chó nhỏ trong lòng cô gái kia, tiểu súc sinh này dám đánh gãy chuyện tốt của hắn, thực đáng chết.
Cũng không biết kia chó săn nhỏ kia có phải cảm giác được ác ý từ hắn không mà sủa inh ỏi trong lòng La Ngọc Sa, thậm chí giãy dụa muốn nhào qua cắn vị tướng quân nào đó nữa, việc này làm cho La Ngọc Sa một trận khẩn trương xấu hổ, nhanh chóng ôm chặt chó săn nhỏ, chỉ có thể liên tiếp giải thích nói: "Thực xin lỗi, Ngu tướng quân, Phi Vân bình thường rất ngoan, sẽ không tùy tiện cắn người..."
Chú chó săn nhỏ này là Tam tỷ đệ bọn họ đến thôn trang chơi, ở nhà tá điền phát hiện ra, khi đó nó mới sinh, giống một con mèo nhỏ, tỷ đệ ba người đều thực thích, nhưng bởi vì nó là chó săn, nữ hài tử nuôi dưỡng không được tốt lắm, La Hoằng Xương liền làm chủ giao cho La Nghị nuôi dưỡng. Tuy rằng nó là sủng vật của La Nghị, nhưng chú chó săn nhỏ này cũng rất thân với La Ngọc Sa cùng A Manh,khi La Nghị đi học, A Manh cùng La Ngọc Sa cũng thay nhau chăm sóc chú chó săn nhỏ này.
Ngu Nguyệt Trác đương nhiên lại lộ ra một nụ cười trấn an, nói vài câu, liền cáo từ ly khai.
Tỷ phu cùng cô em vợ, tốt nhất nên tránh thì tránh, đạo lý này hắn biết, hắn cũng không muốn A Manh hiểu lầm.
Ngu Nguyệt Trác cước bộ nhẹ nhàng bước ra sân, liền nhìn thấy Phù Cửu ở trước cửa, phất tay áo nói: "Phù Cửu, đi thôi."
Phù Cửu lên tiếng, cẩn thận liếc mắt nhìn chủ tử một cái, thấy hắn mặt mày tuấn nhã vui thích như ẩn như hiện, trong lòng phỏng đoán vừa rồi La gia tiểu thư chắc lại bị ác nam bắt nạt rồi. Tuy rằng đáng thương, nhưng ác nam tâm tình tốt, bọn nô tài như họ mới có thể sống tốt được một chút.
Ra khỏi La phủ, Ngu Nguyệt Trác bộ dạng nhàn hạ thu lại nụ cười, Phù Cữu lững thững ngồi ở ngoài cửa xe ngựa đợi hắn ngồi yên ổn, liền đánh xe ngựa rời khỏi La phủ.
Ngu Nguyệt Trác ngồi ở trong xe ngựa, tao nhã dựa vào vách tường xe, sau đó mở ra lòng bàn tay phải, ở trên đó có một dấu răng màu đỏ, nho nhỏ, giống một hàng bắp, thật sự là hết sức đáng yêu.
Nhẹ nhàng cười cười, nam nhân cúi đầu, nhẹ hôn lên dấu răng ở lòng bàn tay.
Cái gì gọi là "Mau chóng tới cửa cầu hôn đem nàng cưới về, như vậy liền có thể mỗi ngày bắt nạt nàng" ? Hắn thực sự nghĩ nàng là bánh bao tùy ý khi dễ sao?
Đang tức giận, A Manh rốt cuộc không nhịn được nữa, há mồm cắn vào trong lòng bàn tay hắn một cái, hung hăng mà cắn, hai bàn tay cũng ở trên người để lại vài vết cào.
Ngu Nguyệt Trác bị đau đến nhíu mày, hắn không nghĩ tới nàng không chỉ có răng nanh lợi hại mà ngay cả móng tay cũng sắc bén như vậy, cách một lớp vải ở hắn cánh tay hắn đã xuất hiện vài vết máu... Bất quá như vậy cũng đúng thôi, không phản kháng không có nghĩa là nàng nhận mệnh, mà là thức thời, biết có chống đối cũng chỉ tốn công vô ích, nhưng nếu là làm cho nàng quá nóng nảy nổi điên lên, con thỏ cũng sẽ cắn người nha.
Ngu Nguyệt Trác rút bàn tay ra nắm cằm của nàng lại không cho nàng cắn người nữa, hắn dùng một bàn tay to vòng qua vòng eo của nàng, hắn dễ dàng hóa giải thế công của nàng, nhìn hai mắt sáng lấp lánh hoạt bát không giống như Manh Manh luôn luôn im lặng ngẩn người, thật sự là làm người ta vui mừng.
Vì thế nam nhân bị chọc cho thật vui vẻ nào đó lại không khách khí nâng cằm của nàng lên, đem miệng mình tiến tới.
Như tưởng tượng của hắn, môi nàng thật mềm mại... Nghĩ như vậy, hắn không khỏi tăng thêm lực đạo cắn nàng.
A Manh lập tức bị dọa đến choáng váng, chỉ có thể ngây ngốc từ miệng nam nhân đang thô lỗ gặm cắn môi nàng mà cắn trả, nhưng căn bản không thể chống lại hắn mà ngược lại càng bị hắn đem môi nàng cắn nát da, thẳng đến khi hắn trực nhớ tới nam nữ trong lúc thân mật còn có một loại phương thức thân thiết hơn thì răng của nàng đã muốn bị hắn mãnh liệt tách ra, đầu lưỡi nóng nỏng như lửa ở trong miệng nàng càn quấy, làm cho miệng nàng đều tê rần...
"A Manh, ba ngày sau, ta sẽ tới cửa cầu hôn cưới nàng về, biết chưa?"
Thanh tuyến kỳ dị sàn sạt vang lên bên tai nàng, A Manh bị hôn có chút ngây ngốc hoàn toàn không thể phản ứng gì. Chờ đến khi nàng rốt cục nghe hiểu được lời hắn nói xong, lông tơ liền dựng thẳng, nàng theo bản năng muốn thét chói tai ra tiếng nhưng rất nhanh lại bị chận miệng.
Không biết qua bao lâu, A Manh chỉ cảm thấy bàn tay ở bên hông càng ngày càng dùng sức hơn, chờ đến khi nàng rốt cục sắp mất hô hấp không thở được mới phát hiện hắn đã tàn sát bừa bãi môi nàng xong, hắn gắt gao ôm nàng vào trong lòng, thân ảnh cao lớn hoàn toàn đem cả người nàng áp sát vào thân hình hắn. Thân thể hắn nóng như lửa, nhiệt độ tản ra từ người hắn làm cho nàng có chút khó chịu. Nhưng mà, cái cảm giác rõ ràng từ vật cứng rắn nào đó để ở bụng nàng càng đáng sợ hơn, mặt A Manh tái đi.
Chưa ăn thịt heo cũng thấy qua dáng heo đi, kiếp trước nàng là một trạch nữ, Internet phát triển, cái gì mà không biết chứ?
Nhưng mà, nàng chính là không có cách nào chịu được cảm giác nam nhân này dựng lên là vì mình, điều này làm cho nàng cảm thấy như sét đánh ngang tai vậy, tâm tình muốn chết đều có.
Vì thế A Manh nổi giận, mạnh mẽ giãy dụa đứng lên. Bất quá chờ nàng cố chống đối hắn vài lần nữa, A Manh mới có chút ngây ngốc dừng lại động tác này —— bị nam nhân có khả năng mạnh mẽ gấp trăm lần như hắn gắt gao áp vào trong ngực, nữ nhân trong thời điểm này còn giãy dụa càng dễ khơi gợi thú tính của nam nhân hơn, giãy dụa chỉ phản tác dụng thôi. Đường này không thông, nàng lập tức sửa sách lược, nhấc chân hướng hạ phúc yếu ớt nhất của nam nhân mà công kích, nhưng rất nhanh nàng lại bị đối phương khống chế.
"Nàng dám giở thủ đoạn này sao?" Thanh âm khàn khàn mang theo ý cười, cúi đầu dán bên tai nàng vừa cười vừa nói.
A Manh thở hổn hển khẩu khí mạnh bạo,tự trấn an mình một chút, sau đó mới bình tĩnh nói: "Nơi nơi động dục, cẩn thận bị chó cắn đó."
"Thật không?" Ngu Nguyệt Trác thập phần yêu thích bộ dạng tức giận không kiềm chế này của nàng,bộ dạng nàng làm cho hắn nhịn không được muốn bắt nạt. Về phần A Manh châm chọc hắn có hành vi động dục giống động vật, không sao, đây là phản ứng bình thường của nam nhân, đối mặt với nữ tử mình yêu thích lại muốn bắt nạt, không động dục mới là lạ nha. ( A Manh: =__=! Ngươi có thể vô sỉ hơn một chút nữa không ? ! )
"Đúng vậy!" A Manh thập phần thành khẩn nói: "Nha, chó đến kìa ~~ "
Vừa mới nói xong, chỉ nghe một trận "Gâu gâu gâu " vang lên, một con chó săn nhỏ từ bụi hoa đang hướng tới đây, nhe răng công kích.
Ngu Nguyệt Trác hơi hơi híp mắt, rồi toàn thân di chuyển một cái, rốt cục buông nàng ra, sau đó hướng tới con chó nhỏ đá một cước.
Phi Vân, cố lên! ! !
A Manh trong lòng âm thầm trầm trồ khen ngợi, cổ vũ chú chó săn nhỏ hãy cố lên, nàng vừa được tự do, thân mình nhanh chống tìm đường chui vào giữa đám Hạnh Hoa, dựa vào đám cây cỏ cao lớn cùng phức tạp.
Tiểu chó săn bị đá ngã bay dưới tàng cây, lập tức bò dậy hướng Ngu Nguyệt Trác sủa lên, rồi lại phóng tới, một bộ dáng trung thành hộ chủ.
Ngu Nguyệt Trác không để ý tới con chó săn nhỏ đối với hắn như hổ rình mồi, thoải mái mà tránh đi, rồi hắn lại hướng bụng nó mà đá vào một cước, rốt cục đem con chó săn nhỏ đá ngã xuống đất nằm rạp người kêu ăng ẳng, ngước mắt nhìn về phía bụi Hạnh Hoa, Hạnh Hoa bay lả tả, mà giai nhân cũng đã bặt vô tâm tích.
Lúc này, một trận tiếng bước chân vang lên, đột nhiên vang lên một tiếng thét chói tai, "A ——" sau đó là một thân ảnh nhỏ nhắn yêu kiều hướng đến con chó bị thương nằm dưới tàng cây kia đi qua, miệng thì kêu: "Phi Vân, ngươi làm sao vậy? Là ai làm ngươi bị thương?" Thương tiếc ôm lấy con chó nhỏ, người vừa đến lập tức phẫn nộ ngẩng đầu nhìn nam nhân từ đâu xuất hiện ở nhà mình,thanh âm vốn muốn tức giận mắng to nhưng vừa thấy rõ ràng diện mạo của nam nhân kia liền biến thành giật mình.
"Ngu, Ngu tướng quân..." La Ngọc Sa ôm con chó săn nhỏ giao cho đệ đệ nàng chiếu cố, giật mình nhìn nam nhân vốn không có khả năng xuất hiện ở nhà mình.
Ngu Nguyệt Trác khí định thần nhàn, hướng cô gái lộ ra nụ cười tuấn nhã, bộ dạng phong độ, "Nàng là nhị tiểu thư của La Ngự sử sao? Thật có lỗi đã quấy rầy, hôm nay ta tìm đến La Ngự sử đàm chút chuyện, không nghĩ tới lại lạc đường ở nơi này."
Vị tướng quân nào đó nói dối không chớp mắt, hơn nữa hắn còn bày ra bộ dáng khiêm tốn có lễ nghĩa của con nhà danh môn, không ai có thể hoài nghi độ chân thật trong lời hắn nói.
"Là, thật sao?" La Ngọc Sa bày ra khuôn mặt đã ửng hồng, nàng được tiếp xúc gần gũi với đại anh hùng mà nhóm quý nữ kinh thành hâm mộ, làm cho trái tim của nàng ta cũng bang bang nhảy không ngừng. Tuy rằng nàng ta cũng thích đệ nhất mỹ nam kinh thành Ôn Lương, nhưng tiếp xúc với dạng nam nhân con nhà thế gia phong độ này vẫn làm mặt nàng hồng tâm thì nhảy loạn cả lên.
"Vâng, đã quấy rầy."
Ngu Nguyệt Trác lại khách khí nói vài câu, buông xuống mí mắt che giấu ánh mắt hung ác đối với chú chó nhỏ trong lòng cô gái kia, tiểu súc sinh này dám đánh gãy chuyện tốt của hắn, thực đáng chết.
Cũng không biết kia chó săn nhỏ kia có phải cảm giác được ác ý từ hắn không mà sủa inh ỏi trong lòng La Ngọc Sa, thậm chí giãy dụa muốn nhào qua cắn vị tướng quân nào đó nữa, việc này làm cho La Ngọc Sa một trận khẩn trương xấu hổ, nhanh chóng ôm chặt chó săn nhỏ, chỉ có thể liên tiếp giải thích nói: "Thực xin lỗi, Ngu tướng quân, Phi Vân bình thường rất ngoan, sẽ không tùy tiện cắn người..."
Chú chó săn nhỏ này là Tam tỷ đệ bọn họ đến thôn trang chơi, ở nhà tá điền phát hiện ra, khi đó nó mới sinh, giống một con mèo nhỏ, tỷ đệ ba người đều thực thích, nhưng bởi vì nó là chó săn, nữ hài tử nuôi dưỡng không được tốt lắm, La Hoằng Xương liền làm chủ giao cho La Nghị nuôi dưỡng. Tuy rằng nó là sủng vật của La Nghị, nhưng chú chó săn nhỏ này cũng rất thân với La Ngọc Sa cùng A Manh,khi La Nghị đi học, A Manh cùng La Ngọc Sa cũng thay nhau chăm sóc chú chó săn nhỏ này.
Ngu Nguyệt Trác đương nhiên lại lộ ra một nụ cười trấn an, nói vài câu, liền cáo từ ly khai.
Tỷ phu cùng cô em vợ, tốt nhất nên tránh thì tránh, đạo lý này hắn biết, hắn cũng không muốn A Manh hiểu lầm.
Ngu Nguyệt Trác cước bộ nhẹ nhàng bước ra sân, liền nhìn thấy Phù Cửu ở trước cửa, phất tay áo nói: "Phù Cửu, đi thôi."
Phù Cửu lên tiếng, cẩn thận liếc mắt nhìn chủ tử một cái, thấy hắn mặt mày tuấn nhã vui thích như ẩn như hiện, trong lòng phỏng đoán vừa rồi La gia tiểu thư chắc lại bị ác nam bắt nạt rồi. Tuy rằng đáng thương, nhưng ác nam tâm tình tốt, bọn nô tài như họ mới có thể sống tốt được một chút.
Ra khỏi La phủ, Ngu Nguyệt Trác bộ dạng nhàn hạ thu lại nụ cười, Phù Cữu lững thững ngồi ở ngoài cửa xe ngựa đợi hắn ngồi yên ổn, liền đánh xe ngựa rời khỏi La phủ.
Ngu Nguyệt Trác ngồi ở trong xe ngựa, tao nhã dựa vào vách tường xe, sau đó mở ra lòng bàn tay phải, ở trên đó có một dấu răng màu đỏ, nho nhỏ, giống một hàng bắp, thật sự là hết sức đáng yêu.
Nhẹ nhàng cười cười, nam nhân cúi đầu, nhẹ hôn lên dấu răng ở lòng bàn tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.