Chương 125: Phiên ngoại 125
Vụ Thỉ Dực
29/12/2014
Qua vài ngày, rốt cuộc đến ngày cuối tuần, Bánh bao nhỏ cũng được nghỉ, không cần từ sáng sớm đã phải tiến cung làm thư đồng.
Nhìn hai cha con được nghỉ ở nhà, A Manh thực vừa lòng.
Sáng sớm, dùng bữa sáng xong, A Manh bắt đầu quấn lấy Ngu Nguyệt Trác đòi đi chơi.
Ngu Nguyệt Trác bình tĩnh uống trà, đưa tay đỡ thắt lưng nàng, cười nói: “Nóng vội làm gì? Thật giống trẻ con! Nhìn, Tể Tể ngồi thật ngoan, so ra còn có vẻ chững chạc hơn nàng.”
A Manh nhìn lại, thấy Bánh bao nhỏ nhà nàng đang an phận ngồi ở kia, tay bé nhỏ đang ôm đĩa bánh bao, thập phần vui vẻ ăn.
A Manh đen mặt, “Chỉ cần đưa bánh bao ra, bảo con trai ngồi một ngày yên tĩnh cũng không sao a! Còn nữa, Tể Tể, không được ăn nhiều bánh bao, sẽ đau bụng a!” A Manh không quên nhắc con, sợ con ăn nhiều sẽ sinh bệnh.
Bánh bao nhỏ chớp chớp mắt, vô tội nhìn A Manh, lại cười ngọt ngào: “Nương, ăn ~~”
“Hối lộ cũng không có tác dụng!” A Manh quay đi, không để mình nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu kia, bằng không sẽ thật sự mềm lòng: “Về sau, ta sẽ bảo các tỷ tỷ nha hoàn không được cho con ăn nhiều bánh bao, mỗi ngày ăn bốn cái thôi!”
“Bốn?” Tể Tể nhìn nhìn, sau đó buông bánh bao trong lòng ra, bắt đầu đếm ngón tay xem bốn là bao nhiêu, phát hiện bốn cái lại chưa đủ một bàn tay nhỏ, thật sự là quá ít, nhất thời ai oán không thôi.
Bánh bao nhỏ nhảy xuống ghế, ôm một chân A Manh, mềm mại gọi: “Nương, không được, không được ~~”
A Manh không nhìn tiểu tử đáng thương kia, tiếp tục nhìn nam nhân đang bình tĩnh uống trà.
Vì thế, tình huống thành như vầy: A Manh quấn lấy phu quân yêu cầu đi ra ngoài, Bánh bao nhỏ quấn lấy nàng yêu cầu bánh bao không thể ít được.
Ngu Nguyệt Trác rất kiên định, đối mặt với A Manh hiếm khi làm nũng, bình tĩnh mỉm cười: “Không vội, tối nay chúng ta sẽ đi, bằng không, đến quấy rầy người khác là không tốt đâu!”
“Hả?” A Manh tức giận nhìn hắn, cảm giác của nàng cho thấy lời này là có chuyện. Nghĩ nghĩ, nói: “Vì sao chàng không nói cho ta biết A Nhan đang ở đâu? Cũng đỡ vất vả phiền toái chàng phải ra ngoài, phải không?” A Manh châm chọc nói.
Nam nhân này nhìn bề ngoài thật cao thượng, phẩm hạnh như quân tử, thật ra lại cực kỳ keo kiệt vô sỉ, vài ngày trước ở Ngu gia đưa đến vài tỷ muội, bị hắn tạo phiền toái gì đó, sau đó không dấu vết đuổi các nàng ra khỏi cửa. Thật sự thì những người đó chỉ đứng trước mặt nàng nói hắn không tốt chút xíu thôi mà, làm gì mà phản ứng lớn như vậy? Nàng cũng không có phụ hoạ theo họ mà!
“Chăm sóc phu nhân mình đi chơi sao có thể vất vả được?” Ngu Nguyệt Trác cười tủm tỉm nói: “Tuy nữ nhân khác phiền toái, nhưng nàng là phu nhân ta, phiền toái gì ta cũng gánh, ta là nam nhân tốt mà!”
"......"
A manh: =__=! Da mặt chàng có thể mỏng một chút được không?
Bánh bao nhỏ thấy hai đại nhân nhà mình không quan tâm gì đến mình, biết giờ không phải là thời điểm phù hợp, chỉ có thể quay về, tiếp tục ăn bánh bao mà thôi, nhưng vẫn dùng đôi mắt tinh lẹ nhìn hai đại nhân bên kia.
Đến giờ Tý, Ngu Nguyệt Trác mới gọi xe ngựa, mang con trai cùng nương tử đi ra ngoài.
A Manh nghi ngờ nhìn hắn, thấy hắn thực bình thường, nhưng lại khiến nàng thấy rất cổ quái. Nhưng hắn không chịu nói, A Manh đành chép miệng, cũng không hỏi, miễn chon nam nhân này lại kiếm cớ ép buộc nàng.
Xe ngựa đi về phía thành Nam, xuyên qua các ngõ lớn nhỏ.
A Manh nhấc màn xe lên nhìn bên đường. Tuy nàng sinh ra ở kinh thành, nhưng kinh thành lớn như vậy, rất nhiều nơi chưa từng đi qua, cô nương người ta phải ở trong khuê phòng, sao có thể ngày nào cũng đi ra ngoài? Nơi đi nhiều nhất chính là nơi bán son phấn, bột nước, cùng cửa hàng quần áo mà thôi, hơn nữa, mỗi lần ra ngoài, thời gian cũng không dài, theo sau còn có tuỳ tùng, nên không thể tự do đi loạn.
Bánh bao nhỏ cũng ghé mắt lại nhìn cùng A Manh. A Manh nhéo nhéo mũi con trai, rồi kéo con cùng nhìn ra bên ngoài.
Đường càng ngày càng hẹp, nhà cửa hai bên từ nhà cao cửa rộng cũng biến thành nhà bình thường, sau đó xe ngựa đi vào ngõ nhỏ chỉ đủ chỗ cho hai chiếc xe ngựa đi. Ngõ nhỏ tuy không náo nhiệt, nhưng cũng không ít người, đi lại toàn là dân chúng bình thường.
A Manh hơi nhíu mày, chẳng lẽ A Nhan lại ở đây sao?
Tuy A Nhan chỉ là thứ nữ Dung gia, nhưng Dung gia cũng biết coi trọng uy tín cùng danh dự, làm sao có thể để A Nhan ở lại nơi như thế này?
Vì ngõ hẹp, xe ngựa chỉ có thể dừng ở đầu ngõ, mọi người phải xuống xe, đi bộ.
Ngu Nguyệt Trác ôm nàng xuống xe, thuận tay ôm luôn cả Bánh bao nhỏ đi theo.
Có thể là vẻ mặt nàng quá thành thực, Ngu Nguyệt Trác nói: “Đừng nghi ngờ nữa, Dung cô nương đúng là ở đây. Nàng ở đây mở hiệu thuốc bắc làm bà chủ.”
“…” A Manh ngây ngô nhìn hắn: “Đã vậy, sao không nói cho thiếp biết sớm chút?”
Ngu Nguyệt Trác mỉm cười: “Hiện tại nói với nàng thì có gì khác sao?”
"Không giống?"
"Làm sao lại không giống?"
“Nếu nói trước ta sẽ có chuẩn bị tâm lý, sẽ không lộ ra bộ dáng ngu ngốc như vừa rồi để chàng cười nhạo!” A Manh hợp tình hợp lý mà nói.
Lúc này, đến phiên Ngu Nguyệt Trác trầm mặc, sau đó hôn lên bàn tay nàng, nói: “Phu nhân vẫn chưa tin vi phu sao? Vi phu cảm thấy trên thế gia này, người có thể để vi phu đặt nặng tình yêu nhất, chỉ có phu nhân thôi!”
A Manh cố nhẫn nhịn, nhưng không thể nhịn được, cười nói: “Bớt làm trò khiến ta buồn nôn đi! Đi, đi tìm A Nhan!”
Đại khái đi thêm ba trăm thước nữa thì dừng lại trước một hiệu thuốc bắc chừng năm mươi thước vuông.
Vừa dừng trước cửa, nhìn vào bên trong, A Manh há to miệng! Là nàng hoa mắt sao? Bên trong nàng lại nhìn thấy một thiếu niên mặc như tiên nhân, áo trắng phiêu dật, đang làm gì thế kia? Hắn, hắn cầm một cái giẻ lau, không chút để ý, lau trái phải, lau đông tây? (Bây giờ thì các bạn biết tại sao anh Trác lại hỏi anh Trần là làm gì để kiếm tiền, cho anh Trác học với chưa?)
Ngu Nguyệt Trác rất nhanh dùng hành động trả lời cho nàng, rằng nàng không có hoa mắt: “A Trần, đang làm gì vậy?”
Diêm Ly Trần liếc nhìn hắn, đương nhiên hiểu được sự vui sướng của người nào đó khi nhìn mình gặp họa, chỉ hừ một tiếng, tiếp tục công việc của mình, nói: “Loại người phàm tục như ngươi, sao có thể hiểu được việc thanh cao ta đang làm? Không, phải là cả đời ngươi cũng không thể hiểu được!”
“Ta không cần phải hiểu!” Ngu Nguyệt Trác nhìn A Manh một cái, “Hơn nữa, ta cũng không cần biết!”
Diêm Ly Trần nhìn A Manh một cái, cúi đầu nói gì đó. A Manh không học võ, không nghe rõ, nhưng lại thấy Ngu Nguyệt Trác sung sướng cười rộ lên, đoán chừng cũng không phải là lời hay gì cả.
A Manh vội đi tìm A Nhan, Bánh bao nhỏ thì đi theo phụ thân, ở trong phòng xem xét xung quanh.
Lúc này, bức mành ngăn nội thất bị vén lên, một nữ tử mặc y phục đơn thuần đi ra, vẫn là thần sắc khinh mạn như xưa, bước chân không nhanh không chậm, nhìn thật đẹp mắt, lại cho người ta cảm giác an tâm.
"A Nhan!" A Manh vui sướng gọi.
A Nhan nhìn thấy nàng, có chút giật mình, nhưng vẫn cao hứng nói: “Sao ngươi lại đến?” Thấy quần áo nàng rộng thùng thình, nhưng vẫn rõ bụng, hiểu rõ nói: “Lại mang thai? Có vẻ đã được ba tháng rồi?”
A Manh gật đầu, cao hứng không biết nên nói gì. Nữ nhân trong cuộc đời có được một hai người bạn tri kỷ, thậm chí còn thân thiết hơn cả chồng, mà tình cảm giữa các bằng hữu, dù có lập gia đình hay chưa, tâm tư có đặt trên người chồng hay không, nếu bằng hữu gặp nạn, tuyệt đối sẽ luôn luôn nhớ. A Nhan không nói một tiếng rời đi, A Manh đương nhiên lo lắng không thôi. Hiện tại nhìn thấy người, tâm tình cũng được thả lỏng.
“A Nhan, ngươi xem, đây là Tể Tể, con ta, đại danh là Ngu Mẫn Thần, cách đây hai năm ngươi rời đi, hiện giờ bé không nhận ra ngươi rồi.” A Manh vội kéo Bánh bao nhỏ qua, nói: “Tể Tể, mau gọi dì Nhan đi.”
“Dì Nhan~~” Bánh bao nhỏ cười thật ngọt ngào, nhìn nhìn A Nhan, lại nói: “Dì có bánh bao không?”
A Nhan nghĩ một chút, bỗng nhớ ra Bánh bao nhỏ nhà A Manh nói câu đầu tiên chính là hai chữ “bánh bao”, không khỏi mỉm cười, nói: “Thật may hôm nay buổi sáng dì lại làm bánh bao, để dì mang đến cho con.”
Nói xong, A Nhan vén rèm đi vào, chỉ chốc lát đã mang một mâm bánh bao còn nóng đi ra.
Bánh bao nhỏ hoan hô một cái, đi qua ôm lấy A Nhan. A Nhan thấy thế thì ôm lấy Bánh bao nhỏ, để Bánh bao nhỏ hôn lên mặt nàng một cái.
Lúc này, Ngu Nguyệt Trác nhận thấy sát khí quỷ mị thổi đến từ Diêm Ly Trần, lại thấy Diêm Ly Trần đi lên, xách Bánh bao nhỏ trả lại Ngu Nguyệt Trác, lãnh đạm nói: “Tiểu tử, không được phi lễ với nữ nhân của người khác!”
Bánh bao nhỏ mở to hai mắt nhìn, trong tay còn cầm bánh bao, sau hồi nghĩ nghĩ, đem bánh bao trong tay đưa cho A Nhan: “Dì, dì ăn~~”
A Nhan tiến lên ôm lấy hắn, sờ sờ đầu Bánh bao nhỏ, thần sắc thực nhu hoà.
Tuy mặt ngoài Diêm Ly Trần không chút thay đổi, nhưng rõ ràng mọi người cảm giác được không khí xung quanh lại thay đổi, sau đó hắn trừng nhìn Ngu Nguyệt Trác: con trai ngươi thật giống ngươi, đều là kẻ trong ngoài không giống nhau.
Ngu Nguyệt Trác khẽ cười: Quá khen! Cũng không biết là ai lại muốn con ta bái hắn làm thầy a!
Diêm Ly Trần mặt không chút thay đổi: Hiện tại ta thay đổi chủ ý rồi!
Ngu Nguyệt Trác cười càng sâu: Vậy là tốt nhất!
............
Trong khi các nam nhân đang ngầm trao đổi, nữ nhân không quan tâm đến, A Manh bị A Nhan kéo ngồi xuống, vội hỏi: “A Nhan, hai năm nay ngươi đi đâu vậy? Trở về sao không nói với ta một tiếng? Hai năm nay ta vẫn nghĩ về ngươi, thậm chí Thanh Thanh còn lo lắng hơn ta, sợ ngươi xảy ra chuyện gì. Còn nữa, hiện tại ngươi mở tiệm thuốc bắc sao? Vì sao lại chọn nơi này? Dung gia biết chuyện của ngươi chưa? Ngươi có khó khăn gì cứ nói với ta, ta và Thanh Thanh đều sẽ giúp ngươi…”
A Manh nói một hơi không ngừng, Bánh bao nhỏ nghe mà choáng váng, ngồi trong lòng A Nhan ăn bánh bao, không để ý đến mẫu thân hiếm khi khó kiềm chế được cảm xúc mà kích động.
A Nhan rót một chén nước cho nàng, chờ khi A Manh nói xong, mới nói: “Đừng vội, từ từ ta sẽ kể, ta sẽ không đi nữa.”
A Manh hồ nghi nhìn nàng, sau đó lén lút nhìn về phía Diêm Ly Trần đang cầm khăn lau làm công việc không phù hợp với khí chất của hắn, nhỏ giọng nói: “Thật sao? Đã qua điểm mấu chốt kia sao? Ngươi và hắn…”
A Nhan gật đầu, nhìn nhìn sắc trời, nói: “Đã sắp trưa, các ngươi ở lại dùng bữa đi, ta đi nấu cơm đã!”
“A Nhan!” Diêm Ly Trần gọi một tiếng.
A Nhan không nhìn hắn, thả Bánh bao nhỏ xuống, sau đó cầm tờ “Nghỉ ngơi” treo trước cửa, mang theo A Manh cùng Bánh bao nhỏ đi xuống …
Nhìn hai cha con được nghỉ ở nhà, A Manh thực vừa lòng.
Sáng sớm, dùng bữa sáng xong, A Manh bắt đầu quấn lấy Ngu Nguyệt Trác đòi đi chơi.
Ngu Nguyệt Trác bình tĩnh uống trà, đưa tay đỡ thắt lưng nàng, cười nói: “Nóng vội làm gì? Thật giống trẻ con! Nhìn, Tể Tể ngồi thật ngoan, so ra còn có vẻ chững chạc hơn nàng.”
A Manh nhìn lại, thấy Bánh bao nhỏ nhà nàng đang an phận ngồi ở kia, tay bé nhỏ đang ôm đĩa bánh bao, thập phần vui vẻ ăn.
A Manh đen mặt, “Chỉ cần đưa bánh bao ra, bảo con trai ngồi một ngày yên tĩnh cũng không sao a! Còn nữa, Tể Tể, không được ăn nhiều bánh bao, sẽ đau bụng a!” A Manh không quên nhắc con, sợ con ăn nhiều sẽ sinh bệnh.
Bánh bao nhỏ chớp chớp mắt, vô tội nhìn A Manh, lại cười ngọt ngào: “Nương, ăn ~~”
“Hối lộ cũng không có tác dụng!” A Manh quay đi, không để mình nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu kia, bằng không sẽ thật sự mềm lòng: “Về sau, ta sẽ bảo các tỷ tỷ nha hoàn không được cho con ăn nhiều bánh bao, mỗi ngày ăn bốn cái thôi!”
“Bốn?” Tể Tể nhìn nhìn, sau đó buông bánh bao trong lòng ra, bắt đầu đếm ngón tay xem bốn là bao nhiêu, phát hiện bốn cái lại chưa đủ một bàn tay nhỏ, thật sự là quá ít, nhất thời ai oán không thôi.
Bánh bao nhỏ nhảy xuống ghế, ôm một chân A Manh, mềm mại gọi: “Nương, không được, không được ~~”
A Manh không nhìn tiểu tử đáng thương kia, tiếp tục nhìn nam nhân đang bình tĩnh uống trà.
Vì thế, tình huống thành như vầy: A Manh quấn lấy phu quân yêu cầu đi ra ngoài, Bánh bao nhỏ quấn lấy nàng yêu cầu bánh bao không thể ít được.
Ngu Nguyệt Trác rất kiên định, đối mặt với A Manh hiếm khi làm nũng, bình tĩnh mỉm cười: “Không vội, tối nay chúng ta sẽ đi, bằng không, đến quấy rầy người khác là không tốt đâu!”
“Hả?” A Manh tức giận nhìn hắn, cảm giác của nàng cho thấy lời này là có chuyện. Nghĩ nghĩ, nói: “Vì sao chàng không nói cho ta biết A Nhan đang ở đâu? Cũng đỡ vất vả phiền toái chàng phải ra ngoài, phải không?” A Manh châm chọc nói.
Nam nhân này nhìn bề ngoài thật cao thượng, phẩm hạnh như quân tử, thật ra lại cực kỳ keo kiệt vô sỉ, vài ngày trước ở Ngu gia đưa đến vài tỷ muội, bị hắn tạo phiền toái gì đó, sau đó không dấu vết đuổi các nàng ra khỏi cửa. Thật sự thì những người đó chỉ đứng trước mặt nàng nói hắn không tốt chút xíu thôi mà, làm gì mà phản ứng lớn như vậy? Nàng cũng không có phụ hoạ theo họ mà!
“Chăm sóc phu nhân mình đi chơi sao có thể vất vả được?” Ngu Nguyệt Trác cười tủm tỉm nói: “Tuy nữ nhân khác phiền toái, nhưng nàng là phu nhân ta, phiền toái gì ta cũng gánh, ta là nam nhân tốt mà!”
"......"
A manh: =__=! Da mặt chàng có thể mỏng một chút được không?
Bánh bao nhỏ thấy hai đại nhân nhà mình không quan tâm gì đến mình, biết giờ không phải là thời điểm phù hợp, chỉ có thể quay về, tiếp tục ăn bánh bao mà thôi, nhưng vẫn dùng đôi mắt tinh lẹ nhìn hai đại nhân bên kia.
Đến giờ Tý, Ngu Nguyệt Trác mới gọi xe ngựa, mang con trai cùng nương tử đi ra ngoài.
A Manh nghi ngờ nhìn hắn, thấy hắn thực bình thường, nhưng lại khiến nàng thấy rất cổ quái. Nhưng hắn không chịu nói, A Manh đành chép miệng, cũng không hỏi, miễn chon nam nhân này lại kiếm cớ ép buộc nàng.
Xe ngựa đi về phía thành Nam, xuyên qua các ngõ lớn nhỏ.
A Manh nhấc màn xe lên nhìn bên đường. Tuy nàng sinh ra ở kinh thành, nhưng kinh thành lớn như vậy, rất nhiều nơi chưa từng đi qua, cô nương người ta phải ở trong khuê phòng, sao có thể ngày nào cũng đi ra ngoài? Nơi đi nhiều nhất chính là nơi bán son phấn, bột nước, cùng cửa hàng quần áo mà thôi, hơn nữa, mỗi lần ra ngoài, thời gian cũng không dài, theo sau còn có tuỳ tùng, nên không thể tự do đi loạn.
Bánh bao nhỏ cũng ghé mắt lại nhìn cùng A Manh. A Manh nhéo nhéo mũi con trai, rồi kéo con cùng nhìn ra bên ngoài.
Đường càng ngày càng hẹp, nhà cửa hai bên từ nhà cao cửa rộng cũng biến thành nhà bình thường, sau đó xe ngựa đi vào ngõ nhỏ chỉ đủ chỗ cho hai chiếc xe ngựa đi. Ngõ nhỏ tuy không náo nhiệt, nhưng cũng không ít người, đi lại toàn là dân chúng bình thường.
A Manh hơi nhíu mày, chẳng lẽ A Nhan lại ở đây sao?
Tuy A Nhan chỉ là thứ nữ Dung gia, nhưng Dung gia cũng biết coi trọng uy tín cùng danh dự, làm sao có thể để A Nhan ở lại nơi như thế này?
Vì ngõ hẹp, xe ngựa chỉ có thể dừng ở đầu ngõ, mọi người phải xuống xe, đi bộ.
Ngu Nguyệt Trác ôm nàng xuống xe, thuận tay ôm luôn cả Bánh bao nhỏ đi theo.
Có thể là vẻ mặt nàng quá thành thực, Ngu Nguyệt Trác nói: “Đừng nghi ngờ nữa, Dung cô nương đúng là ở đây. Nàng ở đây mở hiệu thuốc bắc làm bà chủ.”
“…” A Manh ngây ngô nhìn hắn: “Đã vậy, sao không nói cho thiếp biết sớm chút?”
Ngu Nguyệt Trác mỉm cười: “Hiện tại nói với nàng thì có gì khác sao?”
"Không giống?"
"Làm sao lại không giống?"
“Nếu nói trước ta sẽ có chuẩn bị tâm lý, sẽ không lộ ra bộ dáng ngu ngốc như vừa rồi để chàng cười nhạo!” A Manh hợp tình hợp lý mà nói.
Lúc này, đến phiên Ngu Nguyệt Trác trầm mặc, sau đó hôn lên bàn tay nàng, nói: “Phu nhân vẫn chưa tin vi phu sao? Vi phu cảm thấy trên thế gia này, người có thể để vi phu đặt nặng tình yêu nhất, chỉ có phu nhân thôi!”
A Manh cố nhẫn nhịn, nhưng không thể nhịn được, cười nói: “Bớt làm trò khiến ta buồn nôn đi! Đi, đi tìm A Nhan!”
Đại khái đi thêm ba trăm thước nữa thì dừng lại trước một hiệu thuốc bắc chừng năm mươi thước vuông.
Vừa dừng trước cửa, nhìn vào bên trong, A Manh há to miệng! Là nàng hoa mắt sao? Bên trong nàng lại nhìn thấy một thiếu niên mặc như tiên nhân, áo trắng phiêu dật, đang làm gì thế kia? Hắn, hắn cầm một cái giẻ lau, không chút để ý, lau trái phải, lau đông tây? (Bây giờ thì các bạn biết tại sao anh Trác lại hỏi anh Trần là làm gì để kiếm tiền, cho anh Trác học với chưa?)
Ngu Nguyệt Trác rất nhanh dùng hành động trả lời cho nàng, rằng nàng không có hoa mắt: “A Trần, đang làm gì vậy?”
Diêm Ly Trần liếc nhìn hắn, đương nhiên hiểu được sự vui sướng của người nào đó khi nhìn mình gặp họa, chỉ hừ một tiếng, tiếp tục công việc của mình, nói: “Loại người phàm tục như ngươi, sao có thể hiểu được việc thanh cao ta đang làm? Không, phải là cả đời ngươi cũng không thể hiểu được!”
“Ta không cần phải hiểu!” Ngu Nguyệt Trác nhìn A Manh một cái, “Hơn nữa, ta cũng không cần biết!”
Diêm Ly Trần nhìn A Manh một cái, cúi đầu nói gì đó. A Manh không học võ, không nghe rõ, nhưng lại thấy Ngu Nguyệt Trác sung sướng cười rộ lên, đoán chừng cũng không phải là lời hay gì cả.
A Manh vội đi tìm A Nhan, Bánh bao nhỏ thì đi theo phụ thân, ở trong phòng xem xét xung quanh.
Lúc này, bức mành ngăn nội thất bị vén lên, một nữ tử mặc y phục đơn thuần đi ra, vẫn là thần sắc khinh mạn như xưa, bước chân không nhanh không chậm, nhìn thật đẹp mắt, lại cho người ta cảm giác an tâm.
"A Nhan!" A Manh vui sướng gọi.
A Nhan nhìn thấy nàng, có chút giật mình, nhưng vẫn cao hứng nói: “Sao ngươi lại đến?” Thấy quần áo nàng rộng thùng thình, nhưng vẫn rõ bụng, hiểu rõ nói: “Lại mang thai? Có vẻ đã được ba tháng rồi?”
A Manh gật đầu, cao hứng không biết nên nói gì. Nữ nhân trong cuộc đời có được một hai người bạn tri kỷ, thậm chí còn thân thiết hơn cả chồng, mà tình cảm giữa các bằng hữu, dù có lập gia đình hay chưa, tâm tư có đặt trên người chồng hay không, nếu bằng hữu gặp nạn, tuyệt đối sẽ luôn luôn nhớ. A Nhan không nói một tiếng rời đi, A Manh đương nhiên lo lắng không thôi. Hiện tại nhìn thấy người, tâm tình cũng được thả lỏng.
“A Nhan, ngươi xem, đây là Tể Tể, con ta, đại danh là Ngu Mẫn Thần, cách đây hai năm ngươi rời đi, hiện giờ bé không nhận ra ngươi rồi.” A Manh vội kéo Bánh bao nhỏ qua, nói: “Tể Tể, mau gọi dì Nhan đi.”
“Dì Nhan~~” Bánh bao nhỏ cười thật ngọt ngào, nhìn nhìn A Nhan, lại nói: “Dì có bánh bao không?”
A Nhan nghĩ một chút, bỗng nhớ ra Bánh bao nhỏ nhà A Manh nói câu đầu tiên chính là hai chữ “bánh bao”, không khỏi mỉm cười, nói: “Thật may hôm nay buổi sáng dì lại làm bánh bao, để dì mang đến cho con.”
Nói xong, A Nhan vén rèm đi vào, chỉ chốc lát đã mang một mâm bánh bao còn nóng đi ra.
Bánh bao nhỏ hoan hô một cái, đi qua ôm lấy A Nhan. A Nhan thấy thế thì ôm lấy Bánh bao nhỏ, để Bánh bao nhỏ hôn lên mặt nàng một cái.
Lúc này, Ngu Nguyệt Trác nhận thấy sát khí quỷ mị thổi đến từ Diêm Ly Trần, lại thấy Diêm Ly Trần đi lên, xách Bánh bao nhỏ trả lại Ngu Nguyệt Trác, lãnh đạm nói: “Tiểu tử, không được phi lễ với nữ nhân của người khác!”
Bánh bao nhỏ mở to hai mắt nhìn, trong tay còn cầm bánh bao, sau hồi nghĩ nghĩ, đem bánh bao trong tay đưa cho A Nhan: “Dì, dì ăn~~”
A Nhan tiến lên ôm lấy hắn, sờ sờ đầu Bánh bao nhỏ, thần sắc thực nhu hoà.
Tuy mặt ngoài Diêm Ly Trần không chút thay đổi, nhưng rõ ràng mọi người cảm giác được không khí xung quanh lại thay đổi, sau đó hắn trừng nhìn Ngu Nguyệt Trác: con trai ngươi thật giống ngươi, đều là kẻ trong ngoài không giống nhau.
Ngu Nguyệt Trác khẽ cười: Quá khen! Cũng không biết là ai lại muốn con ta bái hắn làm thầy a!
Diêm Ly Trần mặt không chút thay đổi: Hiện tại ta thay đổi chủ ý rồi!
Ngu Nguyệt Trác cười càng sâu: Vậy là tốt nhất!
............
Trong khi các nam nhân đang ngầm trao đổi, nữ nhân không quan tâm đến, A Manh bị A Nhan kéo ngồi xuống, vội hỏi: “A Nhan, hai năm nay ngươi đi đâu vậy? Trở về sao không nói với ta một tiếng? Hai năm nay ta vẫn nghĩ về ngươi, thậm chí Thanh Thanh còn lo lắng hơn ta, sợ ngươi xảy ra chuyện gì. Còn nữa, hiện tại ngươi mở tiệm thuốc bắc sao? Vì sao lại chọn nơi này? Dung gia biết chuyện của ngươi chưa? Ngươi có khó khăn gì cứ nói với ta, ta và Thanh Thanh đều sẽ giúp ngươi…”
A Manh nói một hơi không ngừng, Bánh bao nhỏ nghe mà choáng váng, ngồi trong lòng A Nhan ăn bánh bao, không để ý đến mẫu thân hiếm khi khó kiềm chế được cảm xúc mà kích động.
A Nhan rót một chén nước cho nàng, chờ khi A Manh nói xong, mới nói: “Đừng vội, từ từ ta sẽ kể, ta sẽ không đi nữa.”
A Manh hồ nghi nhìn nàng, sau đó lén lút nhìn về phía Diêm Ly Trần đang cầm khăn lau làm công việc không phù hợp với khí chất của hắn, nhỏ giọng nói: “Thật sao? Đã qua điểm mấu chốt kia sao? Ngươi và hắn…”
A Nhan gật đầu, nhìn nhìn sắc trời, nói: “Đã sắp trưa, các ngươi ở lại dùng bữa đi, ta đi nấu cơm đã!”
“A Nhan!” Diêm Ly Trần gọi một tiếng.
A Nhan không nhìn hắn, thả Bánh bao nhỏ xuống, sau đó cầm tờ “Nghỉ ngơi” treo trước cửa, mang theo A Manh cùng Bánh bao nhỏ đi xuống …
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.