Chương 72: Ách Tu Lạp (3)
Cánh Đồng Tuyết U Linh
03/11/2016
“Trưởng quan, có gì
phân phó ạ?” Một tên lính đi vào gian phòng, ánh mắt không kìm chế được
mà liếc về phía giường. Bên giường rơi rụng quần áo, tên mặt sẹo quần áo xốc xếch ngồi ở đầu giường, vẻ mặt đầy thỏa mãn, trên gối đầu bên cạnh
là một đầu tóc xõa dài, dưới chăn lộ ra một bả vai mảnh mai trần trụi.
Tên lính âm thầm nuốt nước miếng, khó nhịn trong lòng*, chỉ nghe thấy tên mặt sẹo ra lệnh: “Đi, lấy đồ của con bé ấy tới, ta muốn kiểm tra.”
(*) nguyên gốc “tâm dương nan tao”: ý chỉ việc nhìn thấy cảnh “hot” nên máu dê trỗi dậy =))
“Vâng.” Tên lính lui ra ngoài.
Trên thực tế, tất cả những gì vơ vét được từ trên người dị năng giả, đều phải giao cho trưởng quan kiểm tra, chỉ có chờ đến lúc trưởng quan xác định là vô dụng thì mới ném cho cấp dưới xử lý, cho nên mệnh lệnh của tên mặt sẹo cũng không khiến cho người khác nghi ngờ.
Không bao lâu sau, trang bị được đưa tới.
Thiên Lý lập tức từ trên giường đứng lên, chỉnh lại quần áo xộc xệch, bắt đầu kiểm kê lại đồ đạc của mình, xác định không thiếu gì mới yên tâm.
Đúng lúc này, trong đầu đột nhiên truyền đến giọng nói quen thuộc của Liên Hoành: [Linh, em ổn không?]
Trong lòng Thiên Lý vui vẻ: [Liên Hoành! Tôi không sao, anh thế nào?]
[Không có vấn đề gì, chỉ bị va một cái vào ót* trước khi truyền tống thôi. Vừa rồi tôi đã liên lạc với Xích Cưu, vũ khí của anh ta không thể phá vỡ phòng giam, hiện tại đã hoàn toàn bị nhốt.]
(*) ót: vùng sau đầu
[Không sao, tôi có cách.] Liên Hoành khôi phục thì có thể xử lý hết rồi, Thiên Lý truyền âm: [Anh thử cảm ứng với người ở phòng giam số 31 trước đi, người đó là Tiêu Âm đã mất tích trước đây.]
[Thật sao? Để tôi thử.]
Sau một lúc lâu, Liên Hoành truyền đến một sóng âm hơi mạnh: [Linh, em bị người khác mang đi? Mang đi đến đâu rồi? Bây giờ ra sao?]
[Không cần lo, tôi rất ổn.] Thiên Lý vừa kiểm tra vũ khí, vừa đáp lại trong đầu, [Tạm thời để chuyện khác ở đó đi, bây giờ anh giúp tôi nói cho Tiêu Âm, tôi có cách để cho anh ta rời khỏi đó, bảo anh ta lẫn vào trong đám người khuân vác, nắm chắc thời gian bí mật tập kết dị năng giả đào khoáng ở đó.]
[Đào khoáng? Làm sao dị năng giả lại có thể đi đào khoáng? Chẳng lẽ bọn họ không phản kháng ư?]
[Bọn họ đều phải đeo một loại “vòng cấm” có thể ức chế dị năng, một khi phản kháng thì chỉ có chết.]
Liên Hoành bên kia im lặng thật lâu mới hỏi: [Nếu như vậy, tập kết dị năng giả có tác dụng gì? Không thể sử dụng dị năng, thì một thanh súng thường cũng có thể giết chết họ.]
[Tôi đã lấy được một cái chìa khóa mở vòng cấm từ một gã trưởng quan phân khu ở đây, chỉ cần đến thời cơ chín muồi, có thể lập tức giải phóng những dị năng giả đó, cho nên không cần lo lắng điều này.]
[… Trưởng quan phân khu? Linh, chẳng lẽ… chẳng lẽ em…]
[Đừng suy nghĩ nhiều, những ngày tiếp theo sẽ rất khó khăn, đám người trông coi này sẽ không đưa thức ăn nước uống cho các anh đâu, các anh cần phải chịu đựng một thời gian.]
[…]
[Đúng rồi, ngoài ra hãy giúp tôi liên lạc với Kỵ Sĩ, bảo anh ấy tiếp tục ẩn thân không nên lộ mặt, hiện bên ngoài cũng không ít lính tuần tra đang tìm anh ấy.]
[Biết rồi, em…]
[Liên Hoành, anh là người quan trọng nhất trong chúng ta, không có anh đứng giữa liên hệ, e là tất cả đều không thể an toàn rời khỏi đây, cho nên đừng có phân tâm, chuyện khác thì chờ đến lúc rời khỏi đây rồi hẵng nói.]
Liên Hoành bên kia nghe vậy, không nhịn được cười tự giễu, ai ngờ bản thân lại được một đứa bé trấn an. Trong hoàn cảnh cùng đường này, cô bé lại vẫn có thể bình tĩnh như thế, quả thật có phong độ của một viên đại tướng. Giờ phút này, anh ta không khỏi sinh ra cảm giác tin phục đối với đứa bé này.
Tiếp đó, hai người họ lại bàn bạc chi tiết một chút, cuối cùng cắt đứt liên lạc.
Về một ít chuyện cụ thể ở thành Nại Mỹ Tư, Liên Hoành sẽ tìm hiểu tình huống từ Tiêu Âm, cũng không cần Thiên Lý phải lo lắng.
Thiên Lý nhìn qua tên mặt sẹo ngu ngơ trên giường kia, mấy ngày tiếp theo, cô phải điều khiển tên đàn ông này cho tốt, không thể lộ ra chút sơ hở nào.
Bây giờ cô còn chưa rời khỏi đây được, liền bắt đầu lục lọi khắp nơi trong gian phòng này, chủ yếu là muốn xem kế hoạch và hoạt động chủ yếu hằng ngày của mặt sẹo.
Thực tế cô muốn đi đến phòng điều khiển nhất, đáng tiếc chỗ đó có camera, không thể tùy tiện đi vào.
Buổi tối, lính gác đưa đồ ăn vào, vừa liếc một cái đã chú ý tới Thiên Lý mặc quần áo mỏng, đầu tóc rối tung, thân thể nho nhỏ cuộn lại trên giường, cổ và cánh tay đầy những vết ứ, dáng vẻ mảnh mai đáng thương, thật sự có thể dẫn phát dục vọng tối tăm nhất của đàn ông.
Bảo sao nguyên một buổi chiều mà trưởng quan vẫn chưa đi ra, có một vưu vật* như vậy, người đàn ông nào có thể kìm nén được đây? Đứa bé này có thể chống đỡ được nhu cầu của trưởng quan cả một buổi chiều, hiển nhiên thể lực phải rất tốt, tư chất lại cực phẩm, thật sự là quá mê người!
(*) vưu vật: hồ ly tinh, người con gái quyến rũ
Trong mắt tên lính hiện lên ánh sáng hừng hực, vội vàng ngóng nhìn mong trưởng quan chóng chơi chán, cho dù chỉ chừa một cỗ thi thể còn ấm cho gã cũng đã đủ thích mê rồi!
Sau bữa tối, ngoại trừ tìm người lăn lên giường (làm chuyện mà ai cũng biết là gì gì ấy), các trưởng quan của tòa thành ngầm này cũng không còn gì khác để giải trí. Trong lúc đó còn có mấy kẻ liên lạc với mặt sẹo, để gã mang con bé mới thu được qua đó hưởng chung, may là bây giờ mặt sẹo đang bị Thiên Lý điều khiển, tùy tiện bịa ra lý do để từ chối, bằng không thì quả thực không dám tưởng tượng sẽ như thế nào.
Lo lắng hãi hùng cùng phòng một đêm với lang sói, Thiên Lý hoàn toàn không thể chìm vào giấc ngủ, dáng vẻ tiều tụy. Vậy cũng tốt, phù hợp với hình tượng đã “bị chà đạp”.
Thiên Lý âm thầm tự an ủi mình.
Hôm sau, mặt sẹo gọi lính tới, làm theo ám chỉ của Thiên Lý lúc trước, phân phó: “Tên ở phòng số 31 kia được giam hai mươi mấy ngày rồi hửm?”
“Vâng thưa trưởng quan.”
“Ừ, ta nhớ gã chỉ là một tên dị năng giả linh giác, lực công kích cũng chẳng được bao nhiêu, có lẽ không có uy hiếp đâu, bây thả gã ra đi, cho tắm giặt qua loa một cái thì mang đi.”
“Vâng.”
“Còn tên nào nhốt hai mươi ngày trở lên không?”
Tên lính suy nghĩ một chút, trả lời: “Số 3, số 4, số 25 ạ.”
“Ừ, thả ra hết đi.” Nói xong, gã lấy 4 cái vòng cấm đưa cho tên lính.
Tên lính không nghi ngờ gì, nhận lấy vòng cấm rồi lui ra ngoài.
Sau bữa trưa, mặt sẹo mang Thiên Lý ra khỏi gian phòng.
Đám lính nhìn thấy Thiên Lý hơi sợ hãi, ban đầu thì sững sờ, sau đó đầu bắt đầu cười một cách quỷ dị, thầm nghĩ đây là trưởng quan muốn khoe chiến lợi phẩm của gã ra sao?
Không thể không nói, dáng vẻ mảnh mai dễ bắt nạt của vật nhỏ này quả thật rất đẹp mắt, thêm vài phần thuần khiết ngây ngô hơn so với những con đàn bà trưởng thành bị chơi đùa trước kia.
[Thiên Lý, Tiêu Âm đã tiến vào khu vực khai thác mỏ, có thể bắt đầu hành động rồi.] Tiếng của Liên Hoành lại vang lên trong đầu.
[Ừm, tôi biết rồi. Các anh chịu đựng thêm chút đi, tôi còn muốn điều tra tình hình tầng thứ bảy một chút.] Nơi đó giữ trung khu không gian truyền tống, không hiểu rõ thứ này, cho dù bọn họ có lật cả thành thị ngầm lên cũng rất khó rời đi.
[Tầng bảy? Em… nhất định phải cẩn thận.]
[Tôi biết rõ, lúc nào cũng phải giữ liên lạc đấy.]
Mặt sẹo mang cô đi từ tầng thứ năm dạo đến tầng thứ nhất, đi thăm từng khu vực khai thác mỏ. Thiên Lý tạm thời không dám tùy tiện để cho gã mang mình đến tầng bảy, cô cảm thấy mặt sẹo có khả năng không đủ tư cách tiến vào.
Từng khu vực khai thác mỏ đều có khoảng hơn bốn trăm người lao động tay chân, canh phòng cũng phải xấp xỉ ba trăm.
Thiên Lý khó có thể tưởng tượng, thành thị ngầm này rốt cuộc đã tồn tại bao nhiêu năm, lại có thể giam cầm được nhiều người như vậy? Trong tin tức lúc trước mà Thương giao cho cô, nói là chỉ mất tích hai mươi lăm dị năng giả, nhưng hôm nay thấy thì có vẻ con số không chỉ dừng ở đây.
Cô phát hiện có vài dị năng giả đã ở độ gần 50 tuổi, thân thể gầy yếu, tình trạng thê thảm. Nhưng kỳ lạ là, năng lượng trong cơ thể bọn họ lại hùng hậu vững chắc mà khổng lồ, giống như rượu ngon bị ủ kín trong bình rượu, đang đợi chờ ngày được mở ra vậy.
Thiên Lý suy đoán, đây có lẽ là tác dụng của vòng cấm. Giống như một người rèn luyện nhiều năm ở trong phòng trọng lực*, đến lúc anh ta đi ra khỏi căn phòng đó, lập tức sẽ cảm thấy người mình nhẹ như chim yến. Thiên Lý thầm đếm số dị năng giả có năng lượng hùng hậu đó, 1, 2… 5, có khoảng hơn 5 người. Cô không nhịn được nắm chặt tay lại, nếu có thể giải phóng cho bọn họ, trên tinh cầu này rất có thể sẽ thêm được mấy cao thủ tuyệt thế. Có lẽ họ không đủ nhạy bén, không đủ thông minh, nhưng có thể chịu nhục được nhiều năm như vậy, cũng chính là một hồi rèn luyện ý chí của mình.
(*) phòng trọng lực: căn phòng chịu áp suất của trọng lực ở cường độ cực cao
Dọc đường đi, “nhìn” thấy đủ loại xấu xa và tàn khốc, nói nơi này là địa ngục cũng tuyệt không ngoa. Trên một cái tinh cầu văn minh như thế này, vẫn còn có người phải sống như nô lệ dưới roi sắt và nô dịch, ăn những loại đồ ăn thô cứng nhất, ở trong những căn phòng dơ bẩn, làm nhũng công tác nặng nề nhất; rõ rang là có máy móc, nhưng lại dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào để tiêu hao thể lực và sinh mệnh của họ. Bất kể là thể xác hay tinh thần đều phải chịu đủ loại tra tấn.
Ở nơi đây, không có nhân quyền, chỉ có cường quyền. Nó tựa như một con quái thú khổng lồ, âm u đáng sợ và tàn nhẫn, tham lam cắn nuốt cái lương tri và cái ý chí của con người.
Thiên Lý đột nhiên cảm thấy hơi rùng mình, vốn đang trấn định lại bắt đầu dao động. Kế hoạch của cô thật sự có thể thành công sao? Có bao nhiêu người nguyện ý liều lĩnh vì tự do đây? Nhiều năm nô dịch, có mài mòn dũng khí cũng hy vọng của họ không?
Lòng người rất khó hiểu, Thiên Lý cũng không xác định Tiêu Âm có thể tập kết được bao nhiêu lực lượng, mà lực lượng này lớn hay nhỏ lại trực tiếp ảnh hưởng tới tỷ lệ thành công của kế hoạch.
Lòng bàn tay Thiên Lý toát ra mồ hôi lạnh, trên người cô phải nhận lấy áp lực cực lớn, đột nhiên có cảm giác không thể gánh vác nổi.
Đúng lúc này, trong cảm giác xuất hiện một bóng dáng quen thuộc, hắn tung mình nhảy mấy cái, lặng yên không chút hơi thở rơi xuống sau lưng cô, cúi người ôm lấy cô trước, sau đó cọ cọ bên tai cô.
Tra Nhĩ.
Thiên Lý không nhịn được kích động. Cô cúi đầu xuống, con mắt hơi nóng lên, cay cay.
Tay phải được cầm chặt, Tra Nhĩ ẩn thân kề vai đi cùng cô.
Cảm nhận được nhiệt độ trong lòng bàn tay, cõi lòng bất an kia của Thiên Lý, không hiểu sao lại bình tĩnh lại…
Đi dạo chừng hơn một giờ, Thiên Lý cảm giác thấy gần đó có vài tên ăn mặc gần giống với mặt sẹo, có lẽ đều là các trưởng quan phân khu, hiện tại gặp phải cũng không dễ đối phó, cô liền để cho mặt sẹo nhanh chóng lách qua, xoay người đi về.
Một ngày bình an trôi qua, có Tra Nhĩ đi theo, Thiên Lý an tâm không ít. Cô quyết định đêm nay sẽ đi thăm dò tầng bảy một lần. Cửa vào tầng bảy có trang bị camera, chế tạo dụng cụ phản theo dõi quá phiền toái, làm nhiễu sóng dụng cụ lại đơn giản hơn nhiều, chỉ cần làm nhiễu một giây là có thể thuận lợi lọt qua.
Thiên Lý trực tiếp tháo dỡ dụng cụ điện tử trong phòng mặt sẹo, nhanh chóng lắp ráp, sau đó lấy một con chip từ trong túi ra, sửa chữa một chút rồi cắm vào rảnh cảm ứng U. Thành phẩm cuối cùng thoạt nhìn như một món hàng loại hai, nhưng mà hiệu quả vẫn rất tốt.
Sau khi chuẩn bị sẵn sang, Thiên Lý trang bị tốt vũ khí, nhân đêm dài khuya vắng, lặng lẽ rời khỏi gian phòng của mặt sẹo, trực chỉ tầng thứ bảy.
Đương nhiên cô sẽ không đi cầu thang, mà là trực tiếp xuyên qua hành lang uốn lượn. Xung quanh một màu đen kịt, nhưng đối với hai người Thiên Lý và Tra Nhĩ lại hoàn toàn không có ảnh hưởng.
Tra Nhĩ vẫn giấu mình như cũ. Cũng may năng lượng trong cơ thể hắn dồi dào, nếu không cũng không thể duy trì trạng thái ẩn thân được vài ngày.
Tiếp cận phạm vi theo dõi, Thiên Lý mở dụng cụ làm nhiễu, sau đó nằm trên lưng Tra Nhĩ, nhanh chóng xuyên qua khu vực đó, thuận lợi bước vào tầng bảy.
Tầng bảy tựa như một tòa cung điện to lớn, như một cây trụ thẳng xuyên thủng qua bầu trời, cấu tạo chủ yếu từ đất đá vững chắc, bên trong lại chọn dùng thêm kim loại đã gia công kỹ thuật. Vào cửa lớn cần mật mã, đường lối bên trong cũng có trạm gác liên tiếp.
Thiên Lý và Tra Nhĩ tránh bảo vệ hai bên, trốn vào một góc nhỏ.
Cô đưa tay áp vào mặt tường, tinh tế cảm giác.
Bên trong vô cùng rộng rãi, trong hai tòa điện lớn, lần lượt lắp đặt một trận không gian. Đây chính là lối đi chuyên để cho thành viên chính ra vào.
Mặt khác, ngoại trừ mấy trăm tên bảo vệ ra, còn có 11 tên… không phải, 12 tên dị năng giả. Trong đó có một tên dị năng giả ở trạng thái rất kỳ quái, toàn thân cậu ta trần trụi, lại bị giam trong một thùng đầy chất lỏng, trán và tay chân đều bị dây kim loại quấn quanh, thân thể gầy yếu, giống như thiếu dinh dưỡng trường kỳ vậy. “Nhìn” độ tuổi, cũng mới chỉ hai mươi mấy.
Thiên Lý nhanh chóng phát hiện ra dao động năng lượng trên người cậu ta đúng là dị năng không gian.
Đây là dị năng giả không gian mà cô đang tìm kiếm!
Chủ nhân của thành thị dưới lòng đất cũng không nghiên cứu ra kỹ thuật không gian chính thức gì, chỉ là nhốt một dị năng giả không gian, chế tạo ra người điều khiển trận không gian. Đây là một kỹ thuật tàn nhẫn đã sớm bị ra lệnh cấm, coi dị năng giả như dụng cụ dẫn truyền, dùng sóng điện khống chế ý chí của anh ta, để phát huy ra lực lượng lớn nhất. Dị năng giả bị coi như dụng cụ dẫn truyền không có tự do, không có tư tưởng, hoàn toàn chỉ là một nhân công trí năng có sự sống.
Trong lòng Thiên Lý không nhịn được sinh ra ý lạnh.
Thành Nại Mỹ Tư, từ trên xuống dưới đều dơ bẩn!
Tên lính âm thầm nuốt nước miếng, khó nhịn trong lòng*, chỉ nghe thấy tên mặt sẹo ra lệnh: “Đi, lấy đồ của con bé ấy tới, ta muốn kiểm tra.”
(*) nguyên gốc “tâm dương nan tao”: ý chỉ việc nhìn thấy cảnh “hot” nên máu dê trỗi dậy =))
“Vâng.” Tên lính lui ra ngoài.
Trên thực tế, tất cả những gì vơ vét được từ trên người dị năng giả, đều phải giao cho trưởng quan kiểm tra, chỉ có chờ đến lúc trưởng quan xác định là vô dụng thì mới ném cho cấp dưới xử lý, cho nên mệnh lệnh của tên mặt sẹo cũng không khiến cho người khác nghi ngờ.
Không bao lâu sau, trang bị được đưa tới.
Thiên Lý lập tức từ trên giường đứng lên, chỉnh lại quần áo xộc xệch, bắt đầu kiểm kê lại đồ đạc của mình, xác định không thiếu gì mới yên tâm.
Đúng lúc này, trong đầu đột nhiên truyền đến giọng nói quen thuộc của Liên Hoành: [Linh, em ổn không?]
Trong lòng Thiên Lý vui vẻ: [Liên Hoành! Tôi không sao, anh thế nào?]
[Không có vấn đề gì, chỉ bị va một cái vào ót* trước khi truyền tống thôi. Vừa rồi tôi đã liên lạc với Xích Cưu, vũ khí của anh ta không thể phá vỡ phòng giam, hiện tại đã hoàn toàn bị nhốt.]
(*) ót: vùng sau đầu
[Không sao, tôi có cách.] Liên Hoành khôi phục thì có thể xử lý hết rồi, Thiên Lý truyền âm: [Anh thử cảm ứng với người ở phòng giam số 31 trước đi, người đó là Tiêu Âm đã mất tích trước đây.]
[Thật sao? Để tôi thử.]
Sau một lúc lâu, Liên Hoành truyền đến một sóng âm hơi mạnh: [Linh, em bị người khác mang đi? Mang đi đến đâu rồi? Bây giờ ra sao?]
[Không cần lo, tôi rất ổn.] Thiên Lý vừa kiểm tra vũ khí, vừa đáp lại trong đầu, [Tạm thời để chuyện khác ở đó đi, bây giờ anh giúp tôi nói cho Tiêu Âm, tôi có cách để cho anh ta rời khỏi đó, bảo anh ta lẫn vào trong đám người khuân vác, nắm chắc thời gian bí mật tập kết dị năng giả đào khoáng ở đó.]
[Đào khoáng? Làm sao dị năng giả lại có thể đi đào khoáng? Chẳng lẽ bọn họ không phản kháng ư?]
[Bọn họ đều phải đeo một loại “vòng cấm” có thể ức chế dị năng, một khi phản kháng thì chỉ có chết.]
Liên Hoành bên kia im lặng thật lâu mới hỏi: [Nếu như vậy, tập kết dị năng giả có tác dụng gì? Không thể sử dụng dị năng, thì một thanh súng thường cũng có thể giết chết họ.]
[Tôi đã lấy được một cái chìa khóa mở vòng cấm từ một gã trưởng quan phân khu ở đây, chỉ cần đến thời cơ chín muồi, có thể lập tức giải phóng những dị năng giả đó, cho nên không cần lo lắng điều này.]
[… Trưởng quan phân khu? Linh, chẳng lẽ… chẳng lẽ em…]
[Đừng suy nghĩ nhiều, những ngày tiếp theo sẽ rất khó khăn, đám người trông coi này sẽ không đưa thức ăn nước uống cho các anh đâu, các anh cần phải chịu đựng một thời gian.]
[…]
[Đúng rồi, ngoài ra hãy giúp tôi liên lạc với Kỵ Sĩ, bảo anh ấy tiếp tục ẩn thân không nên lộ mặt, hiện bên ngoài cũng không ít lính tuần tra đang tìm anh ấy.]
[Biết rồi, em…]
[Liên Hoành, anh là người quan trọng nhất trong chúng ta, không có anh đứng giữa liên hệ, e là tất cả đều không thể an toàn rời khỏi đây, cho nên đừng có phân tâm, chuyện khác thì chờ đến lúc rời khỏi đây rồi hẵng nói.]
Liên Hoành bên kia nghe vậy, không nhịn được cười tự giễu, ai ngờ bản thân lại được một đứa bé trấn an. Trong hoàn cảnh cùng đường này, cô bé lại vẫn có thể bình tĩnh như thế, quả thật có phong độ của một viên đại tướng. Giờ phút này, anh ta không khỏi sinh ra cảm giác tin phục đối với đứa bé này.
Tiếp đó, hai người họ lại bàn bạc chi tiết một chút, cuối cùng cắt đứt liên lạc.
Về một ít chuyện cụ thể ở thành Nại Mỹ Tư, Liên Hoành sẽ tìm hiểu tình huống từ Tiêu Âm, cũng không cần Thiên Lý phải lo lắng.
Thiên Lý nhìn qua tên mặt sẹo ngu ngơ trên giường kia, mấy ngày tiếp theo, cô phải điều khiển tên đàn ông này cho tốt, không thể lộ ra chút sơ hở nào.
Bây giờ cô còn chưa rời khỏi đây được, liền bắt đầu lục lọi khắp nơi trong gian phòng này, chủ yếu là muốn xem kế hoạch và hoạt động chủ yếu hằng ngày của mặt sẹo.
Thực tế cô muốn đi đến phòng điều khiển nhất, đáng tiếc chỗ đó có camera, không thể tùy tiện đi vào.
Buổi tối, lính gác đưa đồ ăn vào, vừa liếc một cái đã chú ý tới Thiên Lý mặc quần áo mỏng, đầu tóc rối tung, thân thể nho nhỏ cuộn lại trên giường, cổ và cánh tay đầy những vết ứ, dáng vẻ mảnh mai đáng thương, thật sự có thể dẫn phát dục vọng tối tăm nhất của đàn ông.
Bảo sao nguyên một buổi chiều mà trưởng quan vẫn chưa đi ra, có một vưu vật* như vậy, người đàn ông nào có thể kìm nén được đây? Đứa bé này có thể chống đỡ được nhu cầu của trưởng quan cả một buổi chiều, hiển nhiên thể lực phải rất tốt, tư chất lại cực phẩm, thật sự là quá mê người!
(*) vưu vật: hồ ly tinh, người con gái quyến rũ
Trong mắt tên lính hiện lên ánh sáng hừng hực, vội vàng ngóng nhìn mong trưởng quan chóng chơi chán, cho dù chỉ chừa một cỗ thi thể còn ấm cho gã cũng đã đủ thích mê rồi!
Sau bữa tối, ngoại trừ tìm người lăn lên giường (làm chuyện mà ai cũng biết là gì gì ấy), các trưởng quan của tòa thành ngầm này cũng không còn gì khác để giải trí. Trong lúc đó còn có mấy kẻ liên lạc với mặt sẹo, để gã mang con bé mới thu được qua đó hưởng chung, may là bây giờ mặt sẹo đang bị Thiên Lý điều khiển, tùy tiện bịa ra lý do để từ chối, bằng không thì quả thực không dám tưởng tượng sẽ như thế nào.
Lo lắng hãi hùng cùng phòng một đêm với lang sói, Thiên Lý hoàn toàn không thể chìm vào giấc ngủ, dáng vẻ tiều tụy. Vậy cũng tốt, phù hợp với hình tượng đã “bị chà đạp”.
Thiên Lý âm thầm tự an ủi mình.
Hôm sau, mặt sẹo gọi lính tới, làm theo ám chỉ của Thiên Lý lúc trước, phân phó: “Tên ở phòng số 31 kia được giam hai mươi mấy ngày rồi hửm?”
“Vâng thưa trưởng quan.”
“Ừ, ta nhớ gã chỉ là một tên dị năng giả linh giác, lực công kích cũng chẳng được bao nhiêu, có lẽ không có uy hiếp đâu, bây thả gã ra đi, cho tắm giặt qua loa một cái thì mang đi.”
“Vâng.”
“Còn tên nào nhốt hai mươi ngày trở lên không?”
Tên lính suy nghĩ một chút, trả lời: “Số 3, số 4, số 25 ạ.”
“Ừ, thả ra hết đi.” Nói xong, gã lấy 4 cái vòng cấm đưa cho tên lính.
Tên lính không nghi ngờ gì, nhận lấy vòng cấm rồi lui ra ngoài.
Sau bữa trưa, mặt sẹo mang Thiên Lý ra khỏi gian phòng.
Đám lính nhìn thấy Thiên Lý hơi sợ hãi, ban đầu thì sững sờ, sau đó đầu bắt đầu cười một cách quỷ dị, thầm nghĩ đây là trưởng quan muốn khoe chiến lợi phẩm của gã ra sao?
Không thể không nói, dáng vẻ mảnh mai dễ bắt nạt của vật nhỏ này quả thật rất đẹp mắt, thêm vài phần thuần khiết ngây ngô hơn so với những con đàn bà trưởng thành bị chơi đùa trước kia.
[Thiên Lý, Tiêu Âm đã tiến vào khu vực khai thác mỏ, có thể bắt đầu hành động rồi.] Tiếng của Liên Hoành lại vang lên trong đầu.
[Ừm, tôi biết rồi. Các anh chịu đựng thêm chút đi, tôi còn muốn điều tra tình hình tầng thứ bảy một chút.] Nơi đó giữ trung khu không gian truyền tống, không hiểu rõ thứ này, cho dù bọn họ có lật cả thành thị ngầm lên cũng rất khó rời đi.
[Tầng bảy? Em… nhất định phải cẩn thận.]
[Tôi biết rõ, lúc nào cũng phải giữ liên lạc đấy.]
Mặt sẹo mang cô đi từ tầng thứ năm dạo đến tầng thứ nhất, đi thăm từng khu vực khai thác mỏ. Thiên Lý tạm thời không dám tùy tiện để cho gã mang mình đến tầng bảy, cô cảm thấy mặt sẹo có khả năng không đủ tư cách tiến vào.
Từng khu vực khai thác mỏ đều có khoảng hơn bốn trăm người lao động tay chân, canh phòng cũng phải xấp xỉ ba trăm.
Thiên Lý khó có thể tưởng tượng, thành thị ngầm này rốt cuộc đã tồn tại bao nhiêu năm, lại có thể giam cầm được nhiều người như vậy? Trong tin tức lúc trước mà Thương giao cho cô, nói là chỉ mất tích hai mươi lăm dị năng giả, nhưng hôm nay thấy thì có vẻ con số không chỉ dừng ở đây.
Cô phát hiện có vài dị năng giả đã ở độ gần 50 tuổi, thân thể gầy yếu, tình trạng thê thảm. Nhưng kỳ lạ là, năng lượng trong cơ thể bọn họ lại hùng hậu vững chắc mà khổng lồ, giống như rượu ngon bị ủ kín trong bình rượu, đang đợi chờ ngày được mở ra vậy.
Thiên Lý suy đoán, đây có lẽ là tác dụng của vòng cấm. Giống như một người rèn luyện nhiều năm ở trong phòng trọng lực*, đến lúc anh ta đi ra khỏi căn phòng đó, lập tức sẽ cảm thấy người mình nhẹ như chim yến. Thiên Lý thầm đếm số dị năng giả có năng lượng hùng hậu đó, 1, 2… 5, có khoảng hơn 5 người. Cô không nhịn được nắm chặt tay lại, nếu có thể giải phóng cho bọn họ, trên tinh cầu này rất có thể sẽ thêm được mấy cao thủ tuyệt thế. Có lẽ họ không đủ nhạy bén, không đủ thông minh, nhưng có thể chịu nhục được nhiều năm như vậy, cũng chính là một hồi rèn luyện ý chí của mình.
(*) phòng trọng lực: căn phòng chịu áp suất của trọng lực ở cường độ cực cao
Dọc đường đi, “nhìn” thấy đủ loại xấu xa và tàn khốc, nói nơi này là địa ngục cũng tuyệt không ngoa. Trên một cái tinh cầu văn minh như thế này, vẫn còn có người phải sống như nô lệ dưới roi sắt và nô dịch, ăn những loại đồ ăn thô cứng nhất, ở trong những căn phòng dơ bẩn, làm nhũng công tác nặng nề nhất; rõ rang là có máy móc, nhưng lại dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào để tiêu hao thể lực và sinh mệnh của họ. Bất kể là thể xác hay tinh thần đều phải chịu đủ loại tra tấn.
Ở nơi đây, không có nhân quyền, chỉ có cường quyền. Nó tựa như một con quái thú khổng lồ, âm u đáng sợ và tàn nhẫn, tham lam cắn nuốt cái lương tri và cái ý chí của con người.
Thiên Lý đột nhiên cảm thấy hơi rùng mình, vốn đang trấn định lại bắt đầu dao động. Kế hoạch của cô thật sự có thể thành công sao? Có bao nhiêu người nguyện ý liều lĩnh vì tự do đây? Nhiều năm nô dịch, có mài mòn dũng khí cũng hy vọng của họ không?
Lòng người rất khó hiểu, Thiên Lý cũng không xác định Tiêu Âm có thể tập kết được bao nhiêu lực lượng, mà lực lượng này lớn hay nhỏ lại trực tiếp ảnh hưởng tới tỷ lệ thành công của kế hoạch.
Lòng bàn tay Thiên Lý toát ra mồ hôi lạnh, trên người cô phải nhận lấy áp lực cực lớn, đột nhiên có cảm giác không thể gánh vác nổi.
Đúng lúc này, trong cảm giác xuất hiện một bóng dáng quen thuộc, hắn tung mình nhảy mấy cái, lặng yên không chút hơi thở rơi xuống sau lưng cô, cúi người ôm lấy cô trước, sau đó cọ cọ bên tai cô.
Tra Nhĩ.
Thiên Lý không nhịn được kích động. Cô cúi đầu xuống, con mắt hơi nóng lên, cay cay.
Tay phải được cầm chặt, Tra Nhĩ ẩn thân kề vai đi cùng cô.
Cảm nhận được nhiệt độ trong lòng bàn tay, cõi lòng bất an kia của Thiên Lý, không hiểu sao lại bình tĩnh lại…
Đi dạo chừng hơn một giờ, Thiên Lý cảm giác thấy gần đó có vài tên ăn mặc gần giống với mặt sẹo, có lẽ đều là các trưởng quan phân khu, hiện tại gặp phải cũng không dễ đối phó, cô liền để cho mặt sẹo nhanh chóng lách qua, xoay người đi về.
Một ngày bình an trôi qua, có Tra Nhĩ đi theo, Thiên Lý an tâm không ít. Cô quyết định đêm nay sẽ đi thăm dò tầng bảy một lần. Cửa vào tầng bảy có trang bị camera, chế tạo dụng cụ phản theo dõi quá phiền toái, làm nhiễu sóng dụng cụ lại đơn giản hơn nhiều, chỉ cần làm nhiễu một giây là có thể thuận lợi lọt qua.
Thiên Lý trực tiếp tháo dỡ dụng cụ điện tử trong phòng mặt sẹo, nhanh chóng lắp ráp, sau đó lấy một con chip từ trong túi ra, sửa chữa một chút rồi cắm vào rảnh cảm ứng U. Thành phẩm cuối cùng thoạt nhìn như một món hàng loại hai, nhưng mà hiệu quả vẫn rất tốt.
Sau khi chuẩn bị sẵn sang, Thiên Lý trang bị tốt vũ khí, nhân đêm dài khuya vắng, lặng lẽ rời khỏi gian phòng của mặt sẹo, trực chỉ tầng thứ bảy.
Đương nhiên cô sẽ không đi cầu thang, mà là trực tiếp xuyên qua hành lang uốn lượn. Xung quanh một màu đen kịt, nhưng đối với hai người Thiên Lý và Tra Nhĩ lại hoàn toàn không có ảnh hưởng.
Tra Nhĩ vẫn giấu mình như cũ. Cũng may năng lượng trong cơ thể hắn dồi dào, nếu không cũng không thể duy trì trạng thái ẩn thân được vài ngày.
Tiếp cận phạm vi theo dõi, Thiên Lý mở dụng cụ làm nhiễu, sau đó nằm trên lưng Tra Nhĩ, nhanh chóng xuyên qua khu vực đó, thuận lợi bước vào tầng bảy.
Tầng bảy tựa như một tòa cung điện to lớn, như một cây trụ thẳng xuyên thủng qua bầu trời, cấu tạo chủ yếu từ đất đá vững chắc, bên trong lại chọn dùng thêm kim loại đã gia công kỹ thuật. Vào cửa lớn cần mật mã, đường lối bên trong cũng có trạm gác liên tiếp.
Thiên Lý và Tra Nhĩ tránh bảo vệ hai bên, trốn vào một góc nhỏ.
Cô đưa tay áp vào mặt tường, tinh tế cảm giác.
Bên trong vô cùng rộng rãi, trong hai tòa điện lớn, lần lượt lắp đặt một trận không gian. Đây chính là lối đi chuyên để cho thành viên chính ra vào.
Mặt khác, ngoại trừ mấy trăm tên bảo vệ ra, còn có 11 tên… không phải, 12 tên dị năng giả. Trong đó có một tên dị năng giả ở trạng thái rất kỳ quái, toàn thân cậu ta trần trụi, lại bị giam trong một thùng đầy chất lỏng, trán và tay chân đều bị dây kim loại quấn quanh, thân thể gầy yếu, giống như thiếu dinh dưỡng trường kỳ vậy. “Nhìn” độ tuổi, cũng mới chỉ hai mươi mấy.
Thiên Lý nhanh chóng phát hiện ra dao động năng lượng trên người cậu ta đúng là dị năng không gian.
Đây là dị năng giả không gian mà cô đang tìm kiếm!
Chủ nhân của thành thị dưới lòng đất cũng không nghiên cứu ra kỹ thuật không gian chính thức gì, chỉ là nhốt một dị năng giả không gian, chế tạo ra người điều khiển trận không gian. Đây là một kỹ thuật tàn nhẫn đã sớm bị ra lệnh cấm, coi dị năng giả như dụng cụ dẫn truyền, dùng sóng điện khống chế ý chí của anh ta, để phát huy ra lực lượng lớn nhất. Dị năng giả bị coi như dụng cụ dẫn truyền không có tự do, không có tư tưởng, hoàn toàn chỉ là một nhân công trí năng có sự sống.
Trong lòng Thiên Lý không nhịn được sinh ra ý lạnh.
Thành Nại Mỹ Tư, từ trên xuống dưới đều dơ bẩn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.