Chương 92: Chưa trưởng thành
Cánh Đồng Tuyết U Linh
16/04/2017
Edit + beta: Tiểu Lăng
Trong thời gian Thiên Lý và Tra Nhĩ rời đi, đã có vài chuyện lớn xảy ra tại khu 10 phía Bắc.
Đầu tiên là sự kiện thành thị dưới lòng đất, đã đưa đến một chấn động khổng lồ đến toàn thế giới. Một thế lực vô danh đã coi thường lệnh cấm tối cao, bí mật xây dựng một thành thị ngầm dưới lòng đất tại khu vực xa xôi, bắt bình dân làm nô lệ, khai thác mỏ phi pháp. Thế lực này làm việc rất kín kẽ, nắm giữ kỹ thuật tiên tiến và có một cơ chế bảo mật vận chuyển – giao dịch đặc biệt, ẩn náu dưới lòng đất mấy chục năm mà chẳng ai biết đến. Mãi đến khi thành Nại Mỹ Tư được giải phóng, một góc của ngọn núi băng này mới chính thức được vạch trần.
Sau đó toàn cầu triển khai tìm kiếm trên quy mô lớn, cố gắng diệt trừ hoàn toàn thế lực này. Nhưng công tác tiến hành không thuận lợi cho lắm, thế lực này đã tổ chức được mấy chục năm, đã sớm thâm nhập vào quyền lợi các cao tầng. Thế lực cao tầng lại vô cùng rắc rối, rút dây thì động rừng, vậy nên vô số mệnh lệnh đã bị ngăn trở, vô số người chết không rõ nguyên nhân, cục diện điều tra lâm vào thế bế tắc.
Dị năng giả có cấp bậc thì có phần cố kỵ, nhưng những dị năng giả không cầm quyền thì lại không sợ hãi chút nào. Họ hết sức căm thù thành thị ngầm, đặc biệt là những dị năng giả đã phải tự mình trải qua những tháng ngày ở đó, lại càng không thể chịu đựng được sự tồn tại của một tổ chức như thế tại thời đại này. Họ đi khắp muôn nơi, không ngừng tìm kiếm những tin tức liên quan tới những tòa thành đó.
Không lâu sau đó, một người thân bí đã đăng địa chỉ của tòa thành dưới lòng đất thứ hai lên mạng. Những dị năng giả đều kích động, rất nhiều dong binh đoàn chạy tới địa điểm mà người thần bí đăng lên.
Trước khi quân đội đến, mấy chục dong binh đoàn, lấy những dong binh đoàn nổi danh là Tương Tinh, Phong Hỏa, Thất Diệp cầm đầu, tấn công một lần, đánh hạ thành thị dưới lòng đất này. Giống như tòa thành đầu tiên, cuối cùng thành thị ngầm lại lựa chọn tự phá hủy. Gần nửa số dong binh tham gia lần hành động này đã bị thương vong, và không một nô lệ nào ở thành thị dưới lòng đất may mắn thoát khỏi.
Sau khi họ tìm được đường sống trong chỗ chết rồi, mới ý thức được độ khó để giải phóng thành thị dưới lòng đất cao đến bao nhiêu. Lực lượng vũ trang của thành thị ngầm nhìn thì mạnh, thật ra cũng không phải đối thủ của dị năng giả bọn họ. Chỉ cần chuẩn bị đầy đủ, công phá nó chỉ là vấn đề thời gian. Nhưng mọi thành thị ngầm đều trang bị hệ thống tự hủy, mà tất cả các dị năng giả bị bắt đều phải đeo vòng cấm, nhúc nhích một cái là chết ngay lập tức.
Lần hành động này, tuy tổ chức dong binh đoàn đã phá hủy được một tòa thành thị ngầm, nhưng không một ai được cứu thoát trở về.
Trong lòng họ đều thấy thật kinh dị, các dị năng giả thần bí lần trước đã giải phóng thành Nại Mỹ Tư như thế nào? Có người đã thôi diễn, nếu muốn cứu người, trước hết phải khiến đối phương mất cảnh giác. Nói cách khác, phải dùng chiêu hiểm như họ, giả bộ bị bắt làm tù binh, tiến vào trong thành thị ngầm. Nhưng nếu vậy, có nghĩa là buông tha cho lực lượng tự vệ của mình. Không có lực lượng chỉ có thể mặc cho người khác chém giết, làm sao còn triển khai hành động cứu người được nữa?
Cách ra vào thành thị ngầm rất đặc biệt, tòa đầu tiên là dịch chuyển không gian, tòa thứ hai là đường hầm lòng đất. Muốn bí mật lẻn vào là hoàn toàn không thể.
Nếu lựa chọn bị bắt làm tù binh, dưới tình huống không hề có vũ trang, phải tìm ra cách mở vòng cấm, khống chế phòng điều khiển, sắp xếp đường lui an toàn, tổ chức tất cả các nô lệ tổng phản công, và phải nắm chắc thời gian, rời khỏi trước khi tòa thành tự hủy.
Nghĩ sâu hơn, tất cả những dị năng giả tham gia lần hành động này đều phải hít sâu một hơi. Lúc sự kiện lần đầu tiên bộc phát, họ chỉ cảm thấy quả là hả lòng hả dạ. Nhưng sau khi tham gia thực tế, mới phát hiện hiểm nguy khó lường. Càng không thể tưởng tượng được đó là, lúc đó những dị năng giả ấy không hề chuẩn bị trước, họ hoàn toàn tùy cơ ứng biến. Và ngay lúc lâm nguy, họ đã sáng tạo ra kỳ tích khiến người ta sợ hãi thán phục.
Sự kiện lần này càng gây ra tiếng vọng lớn hơn lần trước. Mọi người đã ý thức được thế lực thành thị ngầm này còn khổng lồ hơn tưởng tượng, đồng thời cũng nhận ra được sự ưu tú của những dị năng giả đã giải phóng thành Nại Mỹ Tư kia.
Sau hơn một năm, danh tiếng của Ngu Giả lại tăng lên. Những người vốn chỉ có chút chỗ đứng trong vòng tròn đặc biệt của họ, dần dần được người ngoài biết đến. Nhất là Linh, Kỵ Sĩ, Xích Cưu, Liên Hoành, Tiêu Âm.
Sau đó còn có người tiết lộ, người thần bí đã cung cấp tin về thành thị ngầm lúc đó cũng đến từ Ngu Giả. Đương nhiên, tin này chưa được chứng thực, không rõ thật giả. Nhưng từ đó, thành viên của Ngu Giả quả thực đã có được danh vọng cực cao trong nhân dân.
Trừ việc đó, còn có một chuyện khác cũng khá oanh động: Thiên tài Lai Địch toàn thắng tổng tuyển cử, chẳng những quang vinh bước lên ghế nghị sĩ quốc vụ, còn trở thành người cầm quyền đời kế tiếp của gia tộc Duy Tạp Tư. Năm đại gia tộc của thành Thánh, Duy Tạp Tư đã chiếm một phần tư thiên hạ: bất kể là ở chính phủ hay trong nhân dân, đều có sức ảnh hưởng cực lớn. Lai Địch tiếp quyền, nghĩa là thế lực của gia tộc Duy Tạp Tư đã tiến thêm một bước. Trong một thời gian ngắn, không ai có thể địch lại mũi nhọn ấy.
Lúc này, thành Minh đã khác xa so với một năm trước. Tuy nhiều kiến trục vẫn chưa được tu sửa, nhưng đường đi thông thoáng, bố trí hợp lý, thực vật dần khôi phục sức sống: từ nội thành đến gần cánh rừng phía bắc gần như đã không còn trọc khí. Rừng cây nhân tạo ở khu vực ngoại thành phía nam cũng đã dần thành hình.
Tất cả những dị năng giả đi qua nơi đây đều cảm nhận được sự thay đổi đó. Nội thành thì ít trọc khí, ngoại thành lại nhiều thú trọc hóa, là một địa điểm vô cùng thích hợp để hoạt động lâu dài.
Nhóm chú Thổ đã chia nội thành thành hai phía nam bắc. Khu Nam dùng để cho thuê, còn cơ sở kiến trúc khu Bắc thì chỉ nhân viên nội bộ mới được phép sử dụng. Ngoại trừ vài nơi đặc biệt, dị năng giả đến từ bên ngoài đều có thể ra vào tự do, nhưng không có quyền trú ngụ và sử dụng.
Lúc nhóm Thiên Lý về đến thành đã là đêm khuya. Cô không muốn kinh động những người khác, sắp xếp cho Tả Miện Hữu Ý ở lại một lầu nhỏ phía Bắc. Hữu Ý đã tỉnh lại, nhưng ba năm trọc hóa khiến cô bé vô cùng yếu ớt, mê man suốt, hẳn là cần tĩnh dưỡng thêm một thời gian nữa.
Tâm tình Tra Nhĩ rất tốt, vào thành rồi đã chạy vù vù đi mất.
Thiên Lý về chỗ ở, vừa vào nhà đã che trán than nhẹ một tiếng, xoay người hỏi: “Mấy người đang làm gì vậy?”
Thì ra bên cửa sổ đã hiện lên hai bóng dáng, một là Vệ Không, một là Vô Ảnh. Hai sinh vật khổng lồ này đều dán móng vuốt và ngũ quan vào cửa sổ, hai mắt sáng lòe lòe nhìn vào bên trong.
Vệ Không nghe thấy tiếng Thiên Lý, lập tức thuấn di* đến bên người cô, ôm cổ cô, kêu lên đáng thương: “Thiên Lý, chị về rồi.”
(*) thuấn di: dịch chuyển trong nháy mắt
Vô Ảnh lay cửa sổ, thấy không ai chú ý đến nó, đành lựa chọn đi cửa chính.
Thiên Lý ôm lại một cái, cười nói: “Đúng vậy, tôi về rồi.”
Vệ Không cọ cọ bên cổ cô, nhìn cô chăm chú, lập tức “chụt”, đặt lên mặt cô một nụ hôn.
Thiên Lý còn chưa phản ứng lại, đã cảm giác được sát khí hừng hực bốc lên xung quanh, chỉ một thoáng, Vệ Không vốn đang ôm cô đã bị người nào đó túm cổ áo ném đi thật xa.
Tra Nhĩ hùng hổ đứng bên người Thiên Lý, vươn tay ôm cô vào lòng, dùng ống tay áo xoa xoa chỗ cô vừa bị hôn trên mặt.
Vệ Không thuấn di về, hung ác nói: “Tra Nhĩ, giờ tôi rất lợi hại rồi, anh đừng hòng độc chiếm Thiên Lý nữa!”
Tra Nhĩ chỉ tùy ý liếc cậu một cái, chẳng cần nói ai cũng biết là khinh miệt.
Vệ Không phồng mang trợn má, lập tức biến mất. Sau đó chỉ thấy cậu công kích Tra Nhĩ từ bốn phương tám hướng. Tiếng nổ đùng đùng vang lên không dứt, sau hai phút, Vệ Không tuyên bố bỏ mình.
Vô Ảnh ngồi xổm ở cửa ra vào, thấy thế rất vui sướng vẫy vẫy đuôi.
Vệ Không nằm đo đất, không nhịn được mà đấm xuống: “Vì sao? Vì sao vẫn không đánh lại được anh ta?”
Đừng nói là đánh lại được, ngay cả ba phút cũng chưa chịu nổi.
Thực tế, qua mấy tháng huấn luyện, tốc độ thuấn di của Vệ Không đã được đề cao gấp mấy lần, chẳng qua lực công kích thì…
“Được rồi, mấy người đừng có ầm ĩ nữa, cẩn thận người khác bị đánh thức.” Thiên Lý đẩy Tra Nhĩ ra, tiến lên nâng Vệ Không dậy, nói, “Sao muộn thế này rồi vẫn chưa ngủ?”
Vệ Không trả lời: “Mỗi đêm em đều đấu tay đôi với Vô Ảnh.”
Nói xong, lại nhìn trộm Tra Nhĩ, cúi đầu hỏi nhỏ: “Thiên Lý, mỗi ngày Tra Nhĩ đều ngủ với chị sao?”
“… Không.”
“Nói dối!” Vệ Không lên án, “Em nghe chú Hữu Vọng nói, mỗi ngày hai người đều ôm nhau, ngủ chung với nhau, còn chơi trò hôn nhẹ nữa.” (sặc!)
Hữu Vọng… Lát phải bảo Tra Nhĩ giết anh ta! Thiên Lý âm thầm nghĩ.
“Thiên Lý, em ngủ với chị.” Hai mắt Vệ Không sáng lên, trên mặt tràn đầy vẻ chờ mong.
“Không được.” Thiên Lý đẩy cậu ra, đặt ba lô xuống, khoát tay nói, “Tôi mệt rồi, đang muốn tắm rồi nghỉ, có việc thì mai nói sau.”
Vệ Không lập tức hét: “Em tắm với chị, đã… ba, bốn… bảy ngày em chưa tắm rồi!”
Thiên Lý câm nín.
Tra Nhĩ hừ lạnh, ném Vệ Không ra ngoài cửa, đóng cửa lại, bắt đầu cởi quần áo.
“Ặc… Tra Nhĩ, anh đi tắm trước đi.” Thiên Lý che mắt lại, tuy rằng cô không nhìn thấy gì cả, nhưng cảm giác đôi khi còn rõ ràng hơn cả con mắt…
Ai ngờ vừa xoay người, đã bị Tra Nhĩ ôm lấy, nháy mắt đã bị mang vào phòng tắm.
Tra Nhĩ cầm lấy vòi sen, mắt sáng ngời nhìn Thiên Lý.
“Thiên Lý, tắm rửa.”
“Anh… không phải anh luôn tự tắm à?” Thiên Lý vỗ vỗ đầu anh, chân thành nói, “Anh đã trưởng thành rồi, phải học cách tự lập chứ.”
“Ở cùng với Thiên Lý.” Tra Nhĩ trần trụi đứng nghiêm bên người cô, vòi sen cũng được nâng ngay ngắn.
Dáng người Tra Nhĩ cân đối, cơ bắp săn chắc, đã trưởng thành hơn, cũng cao hơn rất nhiều so với lúc Thiên Lý mới gặp hắn.
Thiên Lý mới chỉ có 13 tuổi, thấp hơn hắn những ba mươi mấy cm, khó khăn lắm mới đứng đến ngực hắn. Đứng trước mặt hắn, chỉ cảm thấy hơi thở đàn ông phả vào mặt, xông đến mức đầu choáng mắt hoa.
Hắn, đã không còn là một thiếu niên.
Thiên Lý xoay người, khẽ nói: “Tra Nhĩ, sau này tôi không thể tắm cùng anh nữa.”
Tra Nhĩ im lặng.
Thiên Lý nói tiếp: “Một ngày nào đó anh sẽ khôi phục thần trí, giờ tôi là người thân mật nhất của anh, nhưng sau này thì sẽ không phải nữa.”
“Thiên Lý, là người thân mật nhất của Tra Nhĩ.” Tra Nhĩ bỏ vòi sen xuống, ôm lấy Thiên Lý từ đằng sau, khẽ tựa cằm lên đầu vai cô, ấm giọng nói bên tai cô, “Mãi mãi là như vậy.”
Mãi mãi… thật sự có thể mãi mãi ư?
“Em… đang khóc?”
“Không, tôi chưa bao giờ khóc cả.”
“Vậy tại sao tôi muốn khóc.” Tra Nhĩ xoay người Thiên Lý lại, đưa tay sờ sờ mặt cô, nói, “Nếu cô không vui, phải khóc.”
Thiên Lý cũng không nói gì.
Tra Nhĩ xán lại gần, dùng mũi hít hà bên khóe mắt cô, lại dùng đầu lưỡi liếm liếm.
Thiên Lý rụt đầu lại, ngây người hỏi: “Anh đang làm gì vậy?”
“Muốn nếm thử xem nước mắt của Thiên Lý có mặn thật không.”
“… Có chảy đâu mà nếm.”
Tra Nhĩ “à” một tiếng, ánh mắt lại chuyển đến bờ môi đỏ hồng của cô, có vẻ rất ngon miệng, không biết có mùi vị ra sao?
Thiên Lý ngẩng đầu: “Anh nhìn gì vậy? Không phải định tắm à?”
Khoảng cách mặt hai người rất gần, lúc nói, hơi thở đều phun lên mặt người kia.
Tra Nhĩ cảm thấy người mình hơi nóng lên, đáy lòng đột nhiên hơi xao động, nhìn gương mặt tinh xảo quen thuộc và đôi con ngươi như đêm đen trước mắt, yết hầu không nhịn được mà giật giật.
“Thiên Lý…” Hắn lười biếng kêu một tiếng.
Thiên Lý nhìn được bằng cảm giác, vội lùi lại một bước, nói: “Tôi ra ngoài trước.”
Tra Nhĩ ôm lấy eo cô, lẳng lặng nhìn cô.
“Tôi… tôi muốn…” Trong mắt Tra Nhĩ dấy lên ham muốn, nhưng lại không biết mình đang ham muốn gì.
Thiên Lý hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh nói: “Tắm rồi sẽ không muốn nữa, nghe lời nào.”
“Tôi không phải Vệ Không, tôi đã trưởng thành.”
Thiên Lý không ngờ hắn lại nói một câu như thế, suýt nữa ngã sấp.
“Được rồi, anh trưởng thành rồi, vậy chắc chắn đã tự tắm được rồi.”
“Trưởng thành rồi thì không thể tắm cùng nhau nữa sao?”
“Đúng vậy.” Thiên Lý gật đầu khẳng định.
“Vậy tôi chưa trưởng thành.”
Thiên Lý câm nín. (lần 2)
Tra Nhĩ ghé xuống trước mặt cô, nói: “Em cũng chưa trưởng thành, Thiên Lý còn chưa cao bằng Tra Nhĩ.”
“Chuyện này…”
“Chỗ này cũng không lớn bằng Tra Nhĩ.” Hắn nhìn nhìn “chỗ đó” của mình.
“…” Cảm giác vạn năng, hiện ra cái “chỗ nào đó” của người nào đó cụ thể không gì sánh nổi. Cả người Thiên Lý đều ngây ra như khúc gỗ.
Lập tức ngực hơi đau, Tra Nhĩ lại đưa tay phủ lên ngực cô, thận trọng lạ thường nói: “Chỗ này cũng không lớn bằng Tra Nhĩ.”
“…” Thiên Lý khóc không ra nước mắt.
“Nhưng mà, rất đáng yêu.” Tra Nhĩ đưa tay dò vào trong quần áo cô, nghiêm túc vuốt ve, “Rất mềm, rất đầy, ồ? Tim đập nhanh hơn.”
Mặt Thiên Lý đỏ tới mang tai, kéo móng vuốt của hắn ra, dùng giọng điệu nghiêm khắc nói: “Giờ, tắm đi, tự tắm!”
Tra Nhĩ tựa đầu cạnh bồn tắm, lười biếng nói: “Tôi khó chịu.”
Thiên Lý cầm vòi sen lên, mở vòi phun hắn.
Tra Nhĩ vui vẻ cười, lấy một cái vòi khác phun Thiên Lý.
Hai người bắt đầu trận chiến phun nước trong phòng tắm nhỏ, tiếng cười không ngừng vang lên.
Vệ Không vụng trộm chạy vào, ngồi xổm ngoài cửa phòng tắm, trên mặt tràn đầy vẻ hâm mộ ghen tị hậm hực, đáng tiếc cậu không có gan xông vào…
Trong thời gian Thiên Lý và Tra Nhĩ rời đi, đã có vài chuyện lớn xảy ra tại khu 10 phía Bắc.
Đầu tiên là sự kiện thành thị dưới lòng đất, đã đưa đến một chấn động khổng lồ đến toàn thế giới. Một thế lực vô danh đã coi thường lệnh cấm tối cao, bí mật xây dựng một thành thị ngầm dưới lòng đất tại khu vực xa xôi, bắt bình dân làm nô lệ, khai thác mỏ phi pháp. Thế lực này làm việc rất kín kẽ, nắm giữ kỹ thuật tiên tiến và có một cơ chế bảo mật vận chuyển – giao dịch đặc biệt, ẩn náu dưới lòng đất mấy chục năm mà chẳng ai biết đến. Mãi đến khi thành Nại Mỹ Tư được giải phóng, một góc của ngọn núi băng này mới chính thức được vạch trần.
Sau đó toàn cầu triển khai tìm kiếm trên quy mô lớn, cố gắng diệt trừ hoàn toàn thế lực này. Nhưng công tác tiến hành không thuận lợi cho lắm, thế lực này đã tổ chức được mấy chục năm, đã sớm thâm nhập vào quyền lợi các cao tầng. Thế lực cao tầng lại vô cùng rắc rối, rút dây thì động rừng, vậy nên vô số mệnh lệnh đã bị ngăn trở, vô số người chết không rõ nguyên nhân, cục diện điều tra lâm vào thế bế tắc.
Dị năng giả có cấp bậc thì có phần cố kỵ, nhưng những dị năng giả không cầm quyền thì lại không sợ hãi chút nào. Họ hết sức căm thù thành thị ngầm, đặc biệt là những dị năng giả đã phải tự mình trải qua những tháng ngày ở đó, lại càng không thể chịu đựng được sự tồn tại của một tổ chức như thế tại thời đại này. Họ đi khắp muôn nơi, không ngừng tìm kiếm những tin tức liên quan tới những tòa thành đó.
Không lâu sau đó, một người thân bí đã đăng địa chỉ của tòa thành dưới lòng đất thứ hai lên mạng. Những dị năng giả đều kích động, rất nhiều dong binh đoàn chạy tới địa điểm mà người thần bí đăng lên.
Trước khi quân đội đến, mấy chục dong binh đoàn, lấy những dong binh đoàn nổi danh là Tương Tinh, Phong Hỏa, Thất Diệp cầm đầu, tấn công một lần, đánh hạ thành thị dưới lòng đất này. Giống như tòa thành đầu tiên, cuối cùng thành thị ngầm lại lựa chọn tự phá hủy. Gần nửa số dong binh tham gia lần hành động này đã bị thương vong, và không một nô lệ nào ở thành thị dưới lòng đất may mắn thoát khỏi.
Sau khi họ tìm được đường sống trong chỗ chết rồi, mới ý thức được độ khó để giải phóng thành thị dưới lòng đất cao đến bao nhiêu. Lực lượng vũ trang của thành thị ngầm nhìn thì mạnh, thật ra cũng không phải đối thủ của dị năng giả bọn họ. Chỉ cần chuẩn bị đầy đủ, công phá nó chỉ là vấn đề thời gian. Nhưng mọi thành thị ngầm đều trang bị hệ thống tự hủy, mà tất cả các dị năng giả bị bắt đều phải đeo vòng cấm, nhúc nhích một cái là chết ngay lập tức.
Lần hành động này, tuy tổ chức dong binh đoàn đã phá hủy được một tòa thành thị ngầm, nhưng không một ai được cứu thoát trở về.
Trong lòng họ đều thấy thật kinh dị, các dị năng giả thần bí lần trước đã giải phóng thành Nại Mỹ Tư như thế nào? Có người đã thôi diễn, nếu muốn cứu người, trước hết phải khiến đối phương mất cảnh giác. Nói cách khác, phải dùng chiêu hiểm như họ, giả bộ bị bắt làm tù binh, tiến vào trong thành thị ngầm. Nhưng nếu vậy, có nghĩa là buông tha cho lực lượng tự vệ của mình. Không có lực lượng chỉ có thể mặc cho người khác chém giết, làm sao còn triển khai hành động cứu người được nữa?
Cách ra vào thành thị ngầm rất đặc biệt, tòa đầu tiên là dịch chuyển không gian, tòa thứ hai là đường hầm lòng đất. Muốn bí mật lẻn vào là hoàn toàn không thể.
Nếu lựa chọn bị bắt làm tù binh, dưới tình huống không hề có vũ trang, phải tìm ra cách mở vòng cấm, khống chế phòng điều khiển, sắp xếp đường lui an toàn, tổ chức tất cả các nô lệ tổng phản công, và phải nắm chắc thời gian, rời khỏi trước khi tòa thành tự hủy.
Nghĩ sâu hơn, tất cả những dị năng giả tham gia lần hành động này đều phải hít sâu một hơi. Lúc sự kiện lần đầu tiên bộc phát, họ chỉ cảm thấy quả là hả lòng hả dạ. Nhưng sau khi tham gia thực tế, mới phát hiện hiểm nguy khó lường. Càng không thể tưởng tượng được đó là, lúc đó những dị năng giả ấy không hề chuẩn bị trước, họ hoàn toàn tùy cơ ứng biến. Và ngay lúc lâm nguy, họ đã sáng tạo ra kỳ tích khiến người ta sợ hãi thán phục.
Sự kiện lần này càng gây ra tiếng vọng lớn hơn lần trước. Mọi người đã ý thức được thế lực thành thị ngầm này còn khổng lồ hơn tưởng tượng, đồng thời cũng nhận ra được sự ưu tú của những dị năng giả đã giải phóng thành Nại Mỹ Tư kia.
Sau hơn một năm, danh tiếng của Ngu Giả lại tăng lên. Những người vốn chỉ có chút chỗ đứng trong vòng tròn đặc biệt của họ, dần dần được người ngoài biết đến. Nhất là Linh, Kỵ Sĩ, Xích Cưu, Liên Hoành, Tiêu Âm.
Sau đó còn có người tiết lộ, người thần bí đã cung cấp tin về thành thị ngầm lúc đó cũng đến từ Ngu Giả. Đương nhiên, tin này chưa được chứng thực, không rõ thật giả. Nhưng từ đó, thành viên của Ngu Giả quả thực đã có được danh vọng cực cao trong nhân dân.
Trừ việc đó, còn có một chuyện khác cũng khá oanh động: Thiên tài Lai Địch toàn thắng tổng tuyển cử, chẳng những quang vinh bước lên ghế nghị sĩ quốc vụ, còn trở thành người cầm quyền đời kế tiếp của gia tộc Duy Tạp Tư. Năm đại gia tộc của thành Thánh, Duy Tạp Tư đã chiếm một phần tư thiên hạ: bất kể là ở chính phủ hay trong nhân dân, đều có sức ảnh hưởng cực lớn. Lai Địch tiếp quyền, nghĩa là thế lực của gia tộc Duy Tạp Tư đã tiến thêm một bước. Trong một thời gian ngắn, không ai có thể địch lại mũi nhọn ấy.
Lúc này, thành Minh đã khác xa so với một năm trước. Tuy nhiều kiến trục vẫn chưa được tu sửa, nhưng đường đi thông thoáng, bố trí hợp lý, thực vật dần khôi phục sức sống: từ nội thành đến gần cánh rừng phía bắc gần như đã không còn trọc khí. Rừng cây nhân tạo ở khu vực ngoại thành phía nam cũng đã dần thành hình.
Tất cả những dị năng giả đi qua nơi đây đều cảm nhận được sự thay đổi đó. Nội thành thì ít trọc khí, ngoại thành lại nhiều thú trọc hóa, là một địa điểm vô cùng thích hợp để hoạt động lâu dài.
Nhóm chú Thổ đã chia nội thành thành hai phía nam bắc. Khu Nam dùng để cho thuê, còn cơ sở kiến trúc khu Bắc thì chỉ nhân viên nội bộ mới được phép sử dụng. Ngoại trừ vài nơi đặc biệt, dị năng giả đến từ bên ngoài đều có thể ra vào tự do, nhưng không có quyền trú ngụ và sử dụng.
Lúc nhóm Thiên Lý về đến thành đã là đêm khuya. Cô không muốn kinh động những người khác, sắp xếp cho Tả Miện Hữu Ý ở lại một lầu nhỏ phía Bắc. Hữu Ý đã tỉnh lại, nhưng ba năm trọc hóa khiến cô bé vô cùng yếu ớt, mê man suốt, hẳn là cần tĩnh dưỡng thêm một thời gian nữa.
Tâm tình Tra Nhĩ rất tốt, vào thành rồi đã chạy vù vù đi mất.
Thiên Lý về chỗ ở, vừa vào nhà đã che trán than nhẹ một tiếng, xoay người hỏi: “Mấy người đang làm gì vậy?”
Thì ra bên cửa sổ đã hiện lên hai bóng dáng, một là Vệ Không, một là Vô Ảnh. Hai sinh vật khổng lồ này đều dán móng vuốt và ngũ quan vào cửa sổ, hai mắt sáng lòe lòe nhìn vào bên trong.
Vệ Không nghe thấy tiếng Thiên Lý, lập tức thuấn di* đến bên người cô, ôm cổ cô, kêu lên đáng thương: “Thiên Lý, chị về rồi.”
(*) thuấn di: dịch chuyển trong nháy mắt
Vô Ảnh lay cửa sổ, thấy không ai chú ý đến nó, đành lựa chọn đi cửa chính.
Thiên Lý ôm lại một cái, cười nói: “Đúng vậy, tôi về rồi.”
Vệ Không cọ cọ bên cổ cô, nhìn cô chăm chú, lập tức “chụt”, đặt lên mặt cô một nụ hôn.
Thiên Lý còn chưa phản ứng lại, đã cảm giác được sát khí hừng hực bốc lên xung quanh, chỉ một thoáng, Vệ Không vốn đang ôm cô đã bị người nào đó túm cổ áo ném đi thật xa.
Tra Nhĩ hùng hổ đứng bên người Thiên Lý, vươn tay ôm cô vào lòng, dùng ống tay áo xoa xoa chỗ cô vừa bị hôn trên mặt.
Vệ Không thuấn di về, hung ác nói: “Tra Nhĩ, giờ tôi rất lợi hại rồi, anh đừng hòng độc chiếm Thiên Lý nữa!”
Tra Nhĩ chỉ tùy ý liếc cậu một cái, chẳng cần nói ai cũng biết là khinh miệt.
Vệ Không phồng mang trợn má, lập tức biến mất. Sau đó chỉ thấy cậu công kích Tra Nhĩ từ bốn phương tám hướng. Tiếng nổ đùng đùng vang lên không dứt, sau hai phút, Vệ Không tuyên bố bỏ mình.
Vô Ảnh ngồi xổm ở cửa ra vào, thấy thế rất vui sướng vẫy vẫy đuôi.
Vệ Không nằm đo đất, không nhịn được mà đấm xuống: “Vì sao? Vì sao vẫn không đánh lại được anh ta?”
Đừng nói là đánh lại được, ngay cả ba phút cũng chưa chịu nổi.
Thực tế, qua mấy tháng huấn luyện, tốc độ thuấn di của Vệ Không đã được đề cao gấp mấy lần, chẳng qua lực công kích thì…
“Được rồi, mấy người đừng có ầm ĩ nữa, cẩn thận người khác bị đánh thức.” Thiên Lý đẩy Tra Nhĩ ra, tiến lên nâng Vệ Không dậy, nói, “Sao muộn thế này rồi vẫn chưa ngủ?”
Vệ Không trả lời: “Mỗi đêm em đều đấu tay đôi với Vô Ảnh.”
Nói xong, lại nhìn trộm Tra Nhĩ, cúi đầu hỏi nhỏ: “Thiên Lý, mỗi ngày Tra Nhĩ đều ngủ với chị sao?”
“… Không.”
“Nói dối!” Vệ Không lên án, “Em nghe chú Hữu Vọng nói, mỗi ngày hai người đều ôm nhau, ngủ chung với nhau, còn chơi trò hôn nhẹ nữa.” (sặc!)
Hữu Vọng… Lát phải bảo Tra Nhĩ giết anh ta! Thiên Lý âm thầm nghĩ.
“Thiên Lý, em ngủ với chị.” Hai mắt Vệ Không sáng lên, trên mặt tràn đầy vẻ chờ mong.
“Không được.” Thiên Lý đẩy cậu ra, đặt ba lô xuống, khoát tay nói, “Tôi mệt rồi, đang muốn tắm rồi nghỉ, có việc thì mai nói sau.”
Vệ Không lập tức hét: “Em tắm với chị, đã… ba, bốn… bảy ngày em chưa tắm rồi!”
Thiên Lý câm nín.
Tra Nhĩ hừ lạnh, ném Vệ Không ra ngoài cửa, đóng cửa lại, bắt đầu cởi quần áo.
“Ặc… Tra Nhĩ, anh đi tắm trước đi.” Thiên Lý che mắt lại, tuy rằng cô không nhìn thấy gì cả, nhưng cảm giác đôi khi còn rõ ràng hơn cả con mắt…
Ai ngờ vừa xoay người, đã bị Tra Nhĩ ôm lấy, nháy mắt đã bị mang vào phòng tắm.
Tra Nhĩ cầm lấy vòi sen, mắt sáng ngời nhìn Thiên Lý.
“Thiên Lý, tắm rửa.”
“Anh… không phải anh luôn tự tắm à?” Thiên Lý vỗ vỗ đầu anh, chân thành nói, “Anh đã trưởng thành rồi, phải học cách tự lập chứ.”
“Ở cùng với Thiên Lý.” Tra Nhĩ trần trụi đứng nghiêm bên người cô, vòi sen cũng được nâng ngay ngắn.
Dáng người Tra Nhĩ cân đối, cơ bắp săn chắc, đã trưởng thành hơn, cũng cao hơn rất nhiều so với lúc Thiên Lý mới gặp hắn.
Thiên Lý mới chỉ có 13 tuổi, thấp hơn hắn những ba mươi mấy cm, khó khăn lắm mới đứng đến ngực hắn. Đứng trước mặt hắn, chỉ cảm thấy hơi thở đàn ông phả vào mặt, xông đến mức đầu choáng mắt hoa.
Hắn, đã không còn là một thiếu niên.
Thiên Lý xoay người, khẽ nói: “Tra Nhĩ, sau này tôi không thể tắm cùng anh nữa.”
Tra Nhĩ im lặng.
Thiên Lý nói tiếp: “Một ngày nào đó anh sẽ khôi phục thần trí, giờ tôi là người thân mật nhất của anh, nhưng sau này thì sẽ không phải nữa.”
“Thiên Lý, là người thân mật nhất của Tra Nhĩ.” Tra Nhĩ bỏ vòi sen xuống, ôm lấy Thiên Lý từ đằng sau, khẽ tựa cằm lên đầu vai cô, ấm giọng nói bên tai cô, “Mãi mãi là như vậy.”
Mãi mãi… thật sự có thể mãi mãi ư?
“Em… đang khóc?”
“Không, tôi chưa bao giờ khóc cả.”
“Vậy tại sao tôi muốn khóc.” Tra Nhĩ xoay người Thiên Lý lại, đưa tay sờ sờ mặt cô, nói, “Nếu cô không vui, phải khóc.”
Thiên Lý cũng không nói gì.
Tra Nhĩ xán lại gần, dùng mũi hít hà bên khóe mắt cô, lại dùng đầu lưỡi liếm liếm.
Thiên Lý rụt đầu lại, ngây người hỏi: “Anh đang làm gì vậy?”
“Muốn nếm thử xem nước mắt của Thiên Lý có mặn thật không.”
“… Có chảy đâu mà nếm.”
Tra Nhĩ “à” một tiếng, ánh mắt lại chuyển đến bờ môi đỏ hồng của cô, có vẻ rất ngon miệng, không biết có mùi vị ra sao?
Thiên Lý ngẩng đầu: “Anh nhìn gì vậy? Không phải định tắm à?”
Khoảng cách mặt hai người rất gần, lúc nói, hơi thở đều phun lên mặt người kia.
Tra Nhĩ cảm thấy người mình hơi nóng lên, đáy lòng đột nhiên hơi xao động, nhìn gương mặt tinh xảo quen thuộc và đôi con ngươi như đêm đen trước mắt, yết hầu không nhịn được mà giật giật.
“Thiên Lý…” Hắn lười biếng kêu một tiếng.
Thiên Lý nhìn được bằng cảm giác, vội lùi lại một bước, nói: “Tôi ra ngoài trước.”
Tra Nhĩ ôm lấy eo cô, lẳng lặng nhìn cô.
“Tôi… tôi muốn…” Trong mắt Tra Nhĩ dấy lên ham muốn, nhưng lại không biết mình đang ham muốn gì.
Thiên Lý hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh nói: “Tắm rồi sẽ không muốn nữa, nghe lời nào.”
“Tôi không phải Vệ Không, tôi đã trưởng thành.”
Thiên Lý không ngờ hắn lại nói một câu như thế, suýt nữa ngã sấp.
“Được rồi, anh trưởng thành rồi, vậy chắc chắn đã tự tắm được rồi.”
“Trưởng thành rồi thì không thể tắm cùng nhau nữa sao?”
“Đúng vậy.” Thiên Lý gật đầu khẳng định.
“Vậy tôi chưa trưởng thành.”
Thiên Lý câm nín. (lần 2)
Tra Nhĩ ghé xuống trước mặt cô, nói: “Em cũng chưa trưởng thành, Thiên Lý còn chưa cao bằng Tra Nhĩ.”
“Chuyện này…”
“Chỗ này cũng không lớn bằng Tra Nhĩ.” Hắn nhìn nhìn “chỗ đó” của mình.
“…” Cảm giác vạn năng, hiện ra cái “chỗ nào đó” của người nào đó cụ thể không gì sánh nổi. Cả người Thiên Lý đều ngây ra như khúc gỗ.
Lập tức ngực hơi đau, Tra Nhĩ lại đưa tay phủ lên ngực cô, thận trọng lạ thường nói: “Chỗ này cũng không lớn bằng Tra Nhĩ.”
“…” Thiên Lý khóc không ra nước mắt.
“Nhưng mà, rất đáng yêu.” Tra Nhĩ đưa tay dò vào trong quần áo cô, nghiêm túc vuốt ve, “Rất mềm, rất đầy, ồ? Tim đập nhanh hơn.”
Mặt Thiên Lý đỏ tới mang tai, kéo móng vuốt của hắn ra, dùng giọng điệu nghiêm khắc nói: “Giờ, tắm đi, tự tắm!”
Tra Nhĩ tựa đầu cạnh bồn tắm, lười biếng nói: “Tôi khó chịu.”
Thiên Lý cầm vòi sen lên, mở vòi phun hắn.
Tra Nhĩ vui vẻ cười, lấy một cái vòi khác phun Thiên Lý.
Hai người bắt đầu trận chiến phun nước trong phòng tắm nhỏ, tiếng cười không ngừng vang lên.
Vệ Không vụng trộm chạy vào, ngồi xổm ngoài cửa phòng tắm, trên mặt tràn đầy vẻ hâm mộ ghen tị hậm hực, đáng tiếc cậu không có gan xông vào…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.