Chương 151
Cánh Đồng Tuyết U Linh
07/06/2018
Trong đại sảnh, một tên đàn ông say khướt đang ôm một người đẹp vận
động, đúng lúc này máy liên lạc trên tay gã vang lên, hắn không kiên
nhẫn tiếp nhận, gào lên: "Là ai? Không biết thức thời như vậy, ông biết
ông đây đang bận sao?"
[Vậy sao?] Đầu máy liên lạc bên kia vang lên giọng nói lạnh như băng [Có cần tôi đợi cậu xong việc rồi lại nói không?]
Tên kia giật mình, nghe thấy giọng nói quen thuộc này, đầu óc cuối cùng cũng tỉnh táo một chút. Gã mở màn hình ra, một gương mặt nghiêm túc rõ ràng xuất hiện bên trong màn hình.
"Đại... Đại nhân!" Tên kia nhanh chóng đứng lên, đi vài bước đến một nơi yên lặng.
[Đỗ Thành, có phải hôm trước tiểu đội của các cậu bắt được một cô bé hay không?]
"Đúng vậy." Đỗ Thành cẩn thận trả lời: "Đã đưa đến Sở Huấn Luyện rồi, không biết đại nhân có gì sai bảo?"
[Cậu đang giữ đồ đạc của cô bé đó phải không?]
"Đúng vậy."
[Đã xem xét đồ đạc của cô bé đó chưa?]
"Vẫn chưa, tất cả đều bị tôi để trong nhà kho rồi." Đỗ Thành hơi buồn bực, trước kia những thứ này đều là chiến lợi phẩm thuộc về tiểu đội bắt người, tầng quản lý chưa bao giờ hỏi đến.
[Một đám chỉ biết phóng túng. Lập tức cầm đồ đạc của cô bé đó tới Chủ Tinh Lâu!]
"Vâng!" Đỗ Thành cúi người hành lễ.
Kết thúc trò chuyện, gã không dám trì hoãn, nhanh chóng chạy đến khu nghỉ ngơi của mình.
Gã không hề biết rằng việc Thiên Lý mất tích khiến cho tầng quản lý hoài nghi thân phận của cô. Một người hoàn toàn không có dao động dị năng, làm thế nào có thể một mình trốn ra khỏi Sở Huấn Luyện? Hơn nữa lại còn trốn đi một cách yên lặng, nếu như không phải là cô giết một tên bảo vệ thì chỉ sợ bọn họ còn chưa phát hiện ra cô chạy trốn nhanh như vậy.
Bởi vậy có thể thấy cô bé đó tuyệt đối không phải là điều bình thường, tầng quản lý cần phải nhanh chóng điều tra rõ ràng.
Ngay vào lúc Đỗ Thành và người kia trò chuyện thì Thiên Lý đã lẻn tới Trần Lâu.
Lúc này phần lớn tay bắt người đều đi chơi giải trí, chỉ để hơn mười người ở lại tòa nhà này, hành lang yên lặng không một tiếng động.
Thiên Lý đã phát hiện ra thứ mà cô muốn tìm, xem ra suy đoán của cô là đúng, tầng quản lý vẫn chưa phát hiện ra thân phận của cô, những tên bắt người kia chỉ coi đồ đạc của cô như chiến lợi phẩm của mình mà thôi.
Thiên Lý không thể tránh né khỏi camera giám sát, chỉ có thể bình tĩnh đi về phía căn phòng kia.
Nhập mật mã, thuận lợi bước vào.
Cô nhanh chóng tìm được đồ của mình, kiểm kê từng thứ một.
Ngoại trừ tiền bạc bị mất một ít thì những vật khác trong túi tiền cũng không bị mất đi, trong đó Châm khí cơ bị cô giấu kín nhất, vài cái linh khí cũng được cô để ở dưới cùng. Ước chừng những tên bắt người cũng không kiên nhẫn tìm kiếm, dù sao tất cả cũng đều trở thành đồ của bọn chúng rồi.
Nhưng mà máy tính, súng xua trọc và lá chắn xua trọc của cô lại ở một phòng khác.
Thiên Lý rời khỏi, đi vào một căn phòng khác.
Tìm hết đồ đạc của mình, nhanh chóng mang lên người. Trên người cô mặc một chiếc áo dài tay, cổ tay áo tương đối rộng rãi, vừa vặn có thể che dấu trang bị.
Lúc cô chuẩn bị ra ngoài thì có mấy người đàn ông đi về phía này, trong đó có hai người là người lúc trước đã bắt cô.
Vẻ mặt của bọn họ rất cảnh giác, trên tay đều đã lấy vũ khí ra, rất có khả năng là là thu được tin tức có người xâm nhập từ camera giám sát.
Thiên Lý mở cửa sổ, vươn người nhảy qua, nhẹ nhàng rơi xuống đất. Có mấy người từ hai bên chạy về phía này, cô chạy thẳng về phía bụi cây rậm rạp phía sau Trần Lâu. Trước khi người chạy tới nơi thì cô đã trốn trong đám cây cối rậm rạp. Bóng đêm tối đen trở thành điều kiện ẩn nấp tốt nhất của Thiên Lý.
Nhưng mà cô không thể ẩn nấp ở đây lâu, đối phương nhất định sẽ nhanh chóng lục soát.
Phía sau lưng là một nơi nuôi dưỡng linh thú dùng để biểu diễn, cô lặng lẽ chạy vào bên trong.
Trong rừng nuôi dưỡng rất nhiều loại linh thú, phần lớn đều là linh thú cấp thấp, bị nhốt trong lồng, tinh thần uể oải, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng kêu trầm thấp của bọn chúng.
Người của Trần Lâu đã phát hiện cô mất tích, phân công một vài người lục soát về hướng này.
"Đúng là quá kỳ lạ! Cô bé kia làm sao lại biết đồ vật được giấu ở đâu?" Một tên bắt người nói.
"Tôi cũng thấy kỳ lạ, từ khi camera giám sát phát hiện ra đến khi cô bé đó vào phòng cũng chỉ có vài phút. Trong thời gian ngắn như vậy, cô bé đó không chỉ thuận lợi vào phòng mà còn giống như đã sớm biết đồ đạc được cất ở đâu, mục tiêu vô cùng rõ ràng.
Tên còn lại cũng nói: "Chẳng lẽ chúng ta có nội ứng?"
"Không thể nào!" Người thứ ba nói một cách chắc chắn: "Cô bé này mới bị bắt vào đây mấy hôm trước, từ trước đều bị nhốt trong Sở Huấn Luyện, cho dù muốn liên lạc với đồng đội thì cũng không thể nào nhanh như vậy."
"Cô bé này rốt cuộc là ai?"
"Còn không phải là tại lúc trước cậu không kiểm tra thân phận của cô bé đó sao!"
"Tôi làm sao mà biết được cô bé đó là dị năng giả? Trên người cô bé cũng không có dao động dị năng."
"Đừng có nói nhiều, nhanh tìm đi."
"Trong máy giám sát không có hình ảnh cô bé đó ra khỏi phòng, hẳn là chạy từ cửa sổ ra. Đối diện là Thú Nghệ Viên, rất có thể cô bé đó ở trốn ở bên trong."
....
Chỉ trong một hai phút ngắn nghỉ, một cô bé không chỉ lấy lại đồ đạc của mình lại còn giống như đã sớm hiểu rõ mà chọn thời gian bọn họ lơ là để chạy thoát, đúng là quá lợi hại rồi!
Tất cả mọi người tham gia vào việc lục soát không khỏi cảm thán.
Trong đại sảnh Thú Nghệ Viên đang tiến hành biểu diễn. Ở giữa sân khấu là mấy hoạt cảnh có thể thay đổi được, mấy con linh thú được người huấn luyện chỉ huy, biểu diễn các loại động tác, còn có vài người đẹp biểu diễn cùng, khiến cho người xem rất vui vẻ.
Thiên Lý núp ở một góc phía hậu trường, mở máy liên lạc ra lại phát hiện không có tín hiệu, mở máy tính ra cũng không lên mạng được.
Cô suy nghĩ một chút, kết nối với hệ thống của Phong Dực, không ngờ lại kết nối được, hiển nhiên là Thành Điệp cũng là một cứ điểm của thế lực dưới lòng đất!
Cách đó không xa, người lùng bắt cô cũng đã tiến vào Thú Nghệ Viên.
Thiên Lý không có thời gian liên lạc với Tra Nhĩ, chỉ có thể tiếp tục tìm chỗ ẩn thân.
Bên ngoài Thú Nghệ Viên đã bị bao vây, nếu muốn ra ngoài, tốt nhất là đi qua đại sảnh hình vòm. Bên kia là quảng trường khắp nơi đan xen với nhau, dòng người hỗn loạn, rất thích hợp để ẩn thân.
Thiên Lý lấy Mộng ảo ra. chỉ về phía một loại linh thú tên là chim Đạc Bộ. Chim Đạc Bộ không thể bay trên cao nhưng sức bật của nó rất lớn, có thể liên tục bay cao vài trăm thước trong cự ly ngắn.
Năng lượng dao động, sau lưng Thiên Lý xuất hiện một đôi cánh ánh sáng xinh xắn, thắt lưng cũng xuất hiện một cái đuôi dài, đồng thời làn da cũng tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt làm cho cả người cô được bao phủ bởi một tầng sáng mờ mờ giống như tinh linh giữa đêm tối.
Cô hít sâu một hơi, chạy vài bước lấy đà sau đó nhẹ nhàng nhảy lên, vẽ lên không trung một luồng sáng.
Tất cả mọi người bao gồm cả tiểu đội lục soát vừa mới bước vào Thú Nghệ Viên đều bị tinh linh đột nhiên xuất hiện kia hấp dẫn. Dáng người nhẹ nhàng nhanh nhẹn kia bay vụt qua không trung, từ bục sân khấu vọt về phía quảng trường. Cánh chim xòe ra, đuôi dài vung lên để lại những đốm sáng nhỏ giữa không trung, cũng để lại một bóng hình xinh đẹp khó phai trong lòng mọi người.
Mãi đến khi bóng dáng biến mất thì hội trường vỡ òa trong nháy mắt, không ít người kích động kêu lên: "Đó là cái gì? Cũng là một phần của tiết mục sao?"
"Cô bé biểu diễn là ai? Đêm nay tôi muốn chọn cô bé đó!"
Bóng hình xinh đẹp xuất hiện thoáng chốc khiến cho mọi người mất đi hứng thú với buổi biểu diễn thuần thú đặc sắc, la hét ầm ĩ muốn cô bé vừa rồi lên sân khấu.
Nhưng mà yêu cầu này chỉ sợ vĩnh viễn cũng không thể đạt được mà đội lục soát cũng đã mất đi tung tích của Thiên Lý.
Thiên Lý thành công vượt qua đại sảnh biểu diễn, bay vào một cái ngõ tắt nhỏ trong quảng trường.
Hiệu quả của Mộng ảo biến mất, cô lại khôi phục diện mạo vốn có.
Dùng cảm giác dò xét khắp nơi, cô đi về một phía kín đáo tương đối ít người.
Có trang bị ở bên người cô chắc chắn có thể tìm cách chạy ra ngoài trước khi bị bảo vệ của Thành Điệp bắt được, hoặc là đợi Tra Nhĩ đến cứu viện.
"Cái gì? Chạy rồi?" Tang Đức nghe thấy thuộc hạ báo cáo lại thì giận giữ nói: "Các ngươi là đồ ăn hại sao? Ngay cả một cô bé cũng không bắt được!"
"Đại nhân cô bé này tuyệt đối không phải người bình thường, không chỉ có thể đoán trước được hành động của chúng ta lại còn có dị năng vô cùng đặc biệt, biến đổi rất đa dạng."
Tang Đức đen mặt, hỏi: "Các ngươi có suy đoán gì về thân phận của cô bé đó không?"
"Rất khó xác định, tôi đi khắp các nơi, gặp qua không ít dị năng giả đặc biệt nhưng không ai có dị năng tương tự cô bé đó. Hơn nữa tuổi của cô bé đó mới chỉ mười bốn mười lăm, tuổi nhỏ như vậy lại có dị năng đặc biệt không thể nào không có tiếng tăm gì mới đúng.
"Vậy sao?" Tang Đức nhìn ảnh chụp cảnh Thiên Lý vượt qua khỏi đại sảnh biểu diễn của Thú Nghệ Viên, nói: "Tôi càng ngày càng thấy thú vị rồi. Các người tăng người giám sát cửa vào của Thành Điệp, bất luận cô bé đó trốn ở đâu thì mục tiêu cuối cùng cũng là cửa ra. Chỉ cần không cho cô bé đó chạy trốn thì chúng ta sớm muộn gì cũng có cách tìm ra.
"Vâng."
Vậy mà đợt tìm kiếm này, kéo dài tận ba ngày.
Thiên Lý giống như một bóng ma, hành tung mơ hồ, cho dù phát hiện được dấu vết thì đến khi đuổi tới lúc nào cũng chậm một bước.
Hơn nữa đám bảo vệ còn không dám dóng trống khua chiêng lục soát để tránh khiến cho khách phản cảm.
Nhưng cùng lúc đó Thiên Lý cũng không tìm được cách ra ngoài. Thành Điệp chỉ có một cửa ra, đó chính là một hành lang dài hình vòm ở giữa không trung. Muốn ra ngoài cần có thẻ hội viện, toàn bộ quá trình đều có máy theo dõi giám sát, canh giữ nghiêm ngặt. Hơn nữa Thiên Lý còn là phụ nữ, phương pháp duy nhất để phụ nữ có thể ra khỏi Thành Điệp chính là có thẻ chứng nhận điệp nữ cấp A, đồng thời được một người đàn ông dùng số tiền lớn mua về, có được thẻ thông hành do Tang Đức cấp cho, lại cần phải do chính người mua dẫn ra ngoài.
Nếu như Thiên Lý muốn ra ngoài thì trước tiên phải cần đánh cắp một tấm thẻ của điệp nữ cấp A đã được đấu giá thành công sau đó nghĩ cách thay đổi ghi chép trong hệ thống của Thành Điệp. Sau khi có được thẻ thông hành thì lại thôi miên một người đàn ông để cho gã dẫn cô ra ngoài.
Không nói đến việc thay đổi ghi chép của hệ thống khó khăn đến đâu, chỉ nói đến việc lấy thẻ thông hành đã gần như là không thể. Trước khi Tang Đức cấp thẻ thông hành, khẳng định sẽ đọc tài liệu về điệp nữ đó. Nếu như tướng mạo và tuổi tác không khớp thì rất dễ bị phát hiện. Thiên Lý không dám mạo hiểm như vậy.
Trước mắt chỉ có thể tạm thời đi một bước tính một bước. Trong khoảng thời gian này, cô đã điều tra xong những vị khách chủ yếu của thành Điệp. Tất cả đều là người có tiếng trong chính phủ, thành viên của một vài gia tộc nổi danh cùng với tầng lớp cấp cao của các nơi ở khu phía Nam. Phạm vi này rộng đến mức khiến cho người ta trợn mắt há miệng. Có thể thấy được mạng lưới của thế lực dưới lòng đất đã bao phủ toàn bộ khu phía Nam, trở thành một cái mạng nhện khổng lồ, khó trách làm việc không thèm kiêng kị đến vậy.
Thiên Lý trốn ở một gian phòng khách, dùng máy tính tìm hiểu tin tức, quần áo trên người đã sớm thay đổi, mặt nạ và kiểu tóc cũng thay đổi theo.
"Lại tới nữa..." Thiên Lý nói thầm một tiếng.
Đội lục soát lại bắt đầu điều tra các phòng trống.
Cô mở cửa sổ nhảy ra ngoài, dán sát vào vách tường, đi vào trong một đám điệp nữ trên phố. Một đôi lục soát đi qua bên người cô, Thiên Lý không dám để lộ sơ hở, một đường đi theo đám điệp nữ kia vào trong một quán bar.
Đây là một quán bar rất đặc sắc, bên trong đại sảnh là một quầy bar rất lớn, bên trên có người đẹp đang biểu diễn, dáng vẻ quyến rũ, động tác khêu gợi khiến cho một đám đàn ông đều gào thét. Bốn phía có các phòng riêng, có thể tự do điều chỉnh không gian, càng dễ để hưởng thụ. Nếu như khách nhìn trúng điệp nữ nào thì lúc nào cũng có thể vào những căn phòng đó chơi đùa.
Thiên Lý nhíu mày, những hình ảnh dâm loạn cùng những ánh mắt như có như không quét lên người cô khiến cho cô vô cùng khó chịu. Nhưng nếu như hiện tại xoay người rời đi thì rất dễ khiến cho người ta nghi ngờ, cô chỉ có thể theo nhóm điệp nữ vào trong khu vực thay đồ ở hậu trường. Nhân lúc bọn họ không chú ý, cô nghiêng người trốn vào nhà kho phía bên kia.
[Vậy sao?] Đầu máy liên lạc bên kia vang lên giọng nói lạnh như băng [Có cần tôi đợi cậu xong việc rồi lại nói không?]
Tên kia giật mình, nghe thấy giọng nói quen thuộc này, đầu óc cuối cùng cũng tỉnh táo một chút. Gã mở màn hình ra, một gương mặt nghiêm túc rõ ràng xuất hiện bên trong màn hình.
"Đại... Đại nhân!" Tên kia nhanh chóng đứng lên, đi vài bước đến một nơi yên lặng.
[Đỗ Thành, có phải hôm trước tiểu đội của các cậu bắt được một cô bé hay không?]
"Đúng vậy." Đỗ Thành cẩn thận trả lời: "Đã đưa đến Sở Huấn Luyện rồi, không biết đại nhân có gì sai bảo?"
[Cậu đang giữ đồ đạc của cô bé đó phải không?]
"Đúng vậy."
[Đã xem xét đồ đạc của cô bé đó chưa?]
"Vẫn chưa, tất cả đều bị tôi để trong nhà kho rồi." Đỗ Thành hơi buồn bực, trước kia những thứ này đều là chiến lợi phẩm thuộc về tiểu đội bắt người, tầng quản lý chưa bao giờ hỏi đến.
[Một đám chỉ biết phóng túng. Lập tức cầm đồ đạc của cô bé đó tới Chủ Tinh Lâu!]
"Vâng!" Đỗ Thành cúi người hành lễ.
Kết thúc trò chuyện, gã không dám trì hoãn, nhanh chóng chạy đến khu nghỉ ngơi của mình.
Gã không hề biết rằng việc Thiên Lý mất tích khiến cho tầng quản lý hoài nghi thân phận của cô. Một người hoàn toàn không có dao động dị năng, làm thế nào có thể một mình trốn ra khỏi Sở Huấn Luyện? Hơn nữa lại còn trốn đi một cách yên lặng, nếu như không phải là cô giết một tên bảo vệ thì chỉ sợ bọn họ còn chưa phát hiện ra cô chạy trốn nhanh như vậy.
Bởi vậy có thể thấy cô bé đó tuyệt đối không phải là điều bình thường, tầng quản lý cần phải nhanh chóng điều tra rõ ràng.
Ngay vào lúc Đỗ Thành và người kia trò chuyện thì Thiên Lý đã lẻn tới Trần Lâu.
Lúc này phần lớn tay bắt người đều đi chơi giải trí, chỉ để hơn mười người ở lại tòa nhà này, hành lang yên lặng không một tiếng động.
Thiên Lý đã phát hiện ra thứ mà cô muốn tìm, xem ra suy đoán của cô là đúng, tầng quản lý vẫn chưa phát hiện ra thân phận của cô, những tên bắt người kia chỉ coi đồ đạc của cô như chiến lợi phẩm của mình mà thôi.
Thiên Lý không thể tránh né khỏi camera giám sát, chỉ có thể bình tĩnh đi về phía căn phòng kia.
Nhập mật mã, thuận lợi bước vào.
Cô nhanh chóng tìm được đồ của mình, kiểm kê từng thứ một.
Ngoại trừ tiền bạc bị mất một ít thì những vật khác trong túi tiền cũng không bị mất đi, trong đó Châm khí cơ bị cô giấu kín nhất, vài cái linh khí cũng được cô để ở dưới cùng. Ước chừng những tên bắt người cũng không kiên nhẫn tìm kiếm, dù sao tất cả cũng đều trở thành đồ của bọn chúng rồi.
Nhưng mà máy tính, súng xua trọc và lá chắn xua trọc của cô lại ở một phòng khác.
Thiên Lý rời khỏi, đi vào một căn phòng khác.
Tìm hết đồ đạc của mình, nhanh chóng mang lên người. Trên người cô mặc một chiếc áo dài tay, cổ tay áo tương đối rộng rãi, vừa vặn có thể che dấu trang bị.
Lúc cô chuẩn bị ra ngoài thì có mấy người đàn ông đi về phía này, trong đó có hai người là người lúc trước đã bắt cô.
Vẻ mặt của bọn họ rất cảnh giác, trên tay đều đã lấy vũ khí ra, rất có khả năng là là thu được tin tức có người xâm nhập từ camera giám sát.
Thiên Lý mở cửa sổ, vươn người nhảy qua, nhẹ nhàng rơi xuống đất. Có mấy người từ hai bên chạy về phía này, cô chạy thẳng về phía bụi cây rậm rạp phía sau Trần Lâu. Trước khi người chạy tới nơi thì cô đã trốn trong đám cây cối rậm rạp. Bóng đêm tối đen trở thành điều kiện ẩn nấp tốt nhất của Thiên Lý.
Nhưng mà cô không thể ẩn nấp ở đây lâu, đối phương nhất định sẽ nhanh chóng lục soát.
Phía sau lưng là một nơi nuôi dưỡng linh thú dùng để biểu diễn, cô lặng lẽ chạy vào bên trong.
Trong rừng nuôi dưỡng rất nhiều loại linh thú, phần lớn đều là linh thú cấp thấp, bị nhốt trong lồng, tinh thần uể oải, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng kêu trầm thấp của bọn chúng.
Người của Trần Lâu đã phát hiện cô mất tích, phân công một vài người lục soát về hướng này.
"Đúng là quá kỳ lạ! Cô bé kia làm sao lại biết đồ vật được giấu ở đâu?" Một tên bắt người nói.
"Tôi cũng thấy kỳ lạ, từ khi camera giám sát phát hiện ra đến khi cô bé đó vào phòng cũng chỉ có vài phút. Trong thời gian ngắn như vậy, cô bé đó không chỉ thuận lợi vào phòng mà còn giống như đã sớm biết đồ đạc được cất ở đâu, mục tiêu vô cùng rõ ràng.
Tên còn lại cũng nói: "Chẳng lẽ chúng ta có nội ứng?"
"Không thể nào!" Người thứ ba nói một cách chắc chắn: "Cô bé này mới bị bắt vào đây mấy hôm trước, từ trước đều bị nhốt trong Sở Huấn Luyện, cho dù muốn liên lạc với đồng đội thì cũng không thể nào nhanh như vậy."
"Cô bé này rốt cuộc là ai?"
"Còn không phải là tại lúc trước cậu không kiểm tra thân phận của cô bé đó sao!"
"Tôi làm sao mà biết được cô bé đó là dị năng giả? Trên người cô bé cũng không có dao động dị năng."
"Đừng có nói nhiều, nhanh tìm đi."
"Trong máy giám sát không có hình ảnh cô bé đó ra khỏi phòng, hẳn là chạy từ cửa sổ ra. Đối diện là Thú Nghệ Viên, rất có thể cô bé đó ở trốn ở bên trong."
....
Chỉ trong một hai phút ngắn nghỉ, một cô bé không chỉ lấy lại đồ đạc của mình lại còn giống như đã sớm hiểu rõ mà chọn thời gian bọn họ lơ là để chạy thoát, đúng là quá lợi hại rồi!
Tất cả mọi người tham gia vào việc lục soát không khỏi cảm thán.
Trong đại sảnh Thú Nghệ Viên đang tiến hành biểu diễn. Ở giữa sân khấu là mấy hoạt cảnh có thể thay đổi được, mấy con linh thú được người huấn luyện chỉ huy, biểu diễn các loại động tác, còn có vài người đẹp biểu diễn cùng, khiến cho người xem rất vui vẻ.
Thiên Lý núp ở một góc phía hậu trường, mở máy liên lạc ra lại phát hiện không có tín hiệu, mở máy tính ra cũng không lên mạng được.
Cô suy nghĩ một chút, kết nối với hệ thống của Phong Dực, không ngờ lại kết nối được, hiển nhiên là Thành Điệp cũng là một cứ điểm của thế lực dưới lòng đất!
Cách đó không xa, người lùng bắt cô cũng đã tiến vào Thú Nghệ Viên.
Thiên Lý không có thời gian liên lạc với Tra Nhĩ, chỉ có thể tiếp tục tìm chỗ ẩn thân.
Bên ngoài Thú Nghệ Viên đã bị bao vây, nếu muốn ra ngoài, tốt nhất là đi qua đại sảnh hình vòm. Bên kia là quảng trường khắp nơi đan xen với nhau, dòng người hỗn loạn, rất thích hợp để ẩn thân.
Thiên Lý lấy Mộng ảo ra. chỉ về phía một loại linh thú tên là chim Đạc Bộ. Chim Đạc Bộ không thể bay trên cao nhưng sức bật của nó rất lớn, có thể liên tục bay cao vài trăm thước trong cự ly ngắn.
Năng lượng dao động, sau lưng Thiên Lý xuất hiện một đôi cánh ánh sáng xinh xắn, thắt lưng cũng xuất hiện một cái đuôi dài, đồng thời làn da cũng tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt làm cho cả người cô được bao phủ bởi một tầng sáng mờ mờ giống như tinh linh giữa đêm tối.
Cô hít sâu một hơi, chạy vài bước lấy đà sau đó nhẹ nhàng nhảy lên, vẽ lên không trung một luồng sáng.
Tất cả mọi người bao gồm cả tiểu đội lục soát vừa mới bước vào Thú Nghệ Viên đều bị tinh linh đột nhiên xuất hiện kia hấp dẫn. Dáng người nhẹ nhàng nhanh nhẹn kia bay vụt qua không trung, từ bục sân khấu vọt về phía quảng trường. Cánh chim xòe ra, đuôi dài vung lên để lại những đốm sáng nhỏ giữa không trung, cũng để lại một bóng hình xinh đẹp khó phai trong lòng mọi người.
Mãi đến khi bóng dáng biến mất thì hội trường vỡ òa trong nháy mắt, không ít người kích động kêu lên: "Đó là cái gì? Cũng là một phần của tiết mục sao?"
"Cô bé biểu diễn là ai? Đêm nay tôi muốn chọn cô bé đó!"
Bóng hình xinh đẹp xuất hiện thoáng chốc khiến cho mọi người mất đi hứng thú với buổi biểu diễn thuần thú đặc sắc, la hét ầm ĩ muốn cô bé vừa rồi lên sân khấu.
Nhưng mà yêu cầu này chỉ sợ vĩnh viễn cũng không thể đạt được mà đội lục soát cũng đã mất đi tung tích của Thiên Lý.
Thiên Lý thành công vượt qua đại sảnh biểu diễn, bay vào một cái ngõ tắt nhỏ trong quảng trường.
Hiệu quả của Mộng ảo biến mất, cô lại khôi phục diện mạo vốn có.
Dùng cảm giác dò xét khắp nơi, cô đi về một phía kín đáo tương đối ít người.
Có trang bị ở bên người cô chắc chắn có thể tìm cách chạy ra ngoài trước khi bị bảo vệ của Thành Điệp bắt được, hoặc là đợi Tra Nhĩ đến cứu viện.
"Cái gì? Chạy rồi?" Tang Đức nghe thấy thuộc hạ báo cáo lại thì giận giữ nói: "Các ngươi là đồ ăn hại sao? Ngay cả một cô bé cũng không bắt được!"
"Đại nhân cô bé này tuyệt đối không phải người bình thường, không chỉ có thể đoán trước được hành động của chúng ta lại còn có dị năng vô cùng đặc biệt, biến đổi rất đa dạng."
Tang Đức đen mặt, hỏi: "Các ngươi có suy đoán gì về thân phận của cô bé đó không?"
"Rất khó xác định, tôi đi khắp các nơi, gặp qua không ít dị năng giả đặc biệt nhưng không ai có dị năng tương tự cô bé đó. Hơn nữa tuổi của cô bé đó mới chỉ mười bốn mười lăm, tuổi nhỏ như vậy lại có dị năng đặc biệt không thể nào không có tiếng tăm gì mới đúng.
"Vậy sao?" Tang Đức nhìn ảnh chụp cảnh Thiên Lý vượt qua khỏi đại sảnh biểu diễn của Thú Nghệ Viên, nói: "Tôi càng ngày càng thấy thú vị rồi. Các người tăng người giám sát cửa vào của Thành Điệp, bất luận cô bé đó trốn ở đâu thì mục tiêu cuối cùng cũng là cửa ra. Chỉ cần không cho cô bé đó chạy trốn thì chúng ta sớm muộn gì cũng có cách tìm ra.
"Vâng."
Vậy mà đợt tìm kiếm này, kéo dài tận ba ngày.
Thiên Lý giống như một bóng ma, hành tung mơ hồ, cho dù phát hiện được dấu vết thì đến khi đuổi tới lúc nào cũng chậm một bước.
Hơn nữa đám bảo vệ còn không dám dóng trống khua chiêng lục soát để tránh khiến cho khách phản cảm.
Nhưng cùng lúc đó Thiên Lý cũng không tìm được cách ra ngoài. Thành Điệp chỉ có một cửa ra, đó chính là một hành lang dài hình vòm ở giữa không trung. Muốn ra ngoài cần có thẻ hội viện, toàn bộ quá trình đều có máy theo dõi giám sát, canh giữ nghiêm ngặt. Hơn nữa Thiên Lý còn là phụ nữ, phương pháp duy nhất để phụ nữ có thể ra khỏi Thành Điệp chính là có thẻ chứng nhận điệp nữ cấp A, đồng thời được một người đàn ông dùng số tiền lớn mua về, có được thẻ thông hành do Tang Đức cấp cho, lại cần phải do chính người mua dẫn ra ngoài.
Nếu như Thiên Lý muốn ra ngoài thì trước tiên phải cần đánh cắp một tấm thẻ của điệp nữ cấp A đã được đấu giá thành công sau đó nghĩ cách thay đổi ghi chép trong hệ thống của Thành Điệp. Sau khi có được thẻ thông hành thì lại thôi miên một người đàn ông để cho gã dẫn cô ra ngoài.
Không nói đến việc thay đổi ghi chép của hệ thống khó khăn đến đâu, chỉ nói đến việc lấy thẻ thông hành đã gần như là không thể. Trước khi Tang Đức cấp thẻ thông hành, khẳng định sẽ đọc tài liệu về điệp nữ đó. Nếu như tướng mạo và tuổi tác không khớp thì rất dễ bị phát hiện. Thiên Lý không dám mạo hiểm như vậy.
Trước mắt chỉ có thể tạm thời đi một bước tính một bước. Trong khoảng thời gian này, cô đã điều tra xong những vị khách chủ yếu của thành Điệp. Tất cả đều là người có tiếng trong chính phủ, thành viên của một vài gia tộc nổi danh cùng với tầng lớp cấp cao của các nơi ở khu phía Nam. Phạm vi này rộng đến mức khiến cho người ta trợn mắt há miệng. Có thể thấy được mạng lưới của thế lực dưới lòng đất đã bao phủ toàn bộ khu phía Nam, trở thành một cái mạng nhện khổng lồ, khó trách làm việc không thèm kiêng kị đến vậy.
Thiên Lý trốn ở một gian phòng khách, dùng máy tính tìm hiểu tin tức, quần áo trên người đã sớm thay đổi, mặt nạ và kiểu tóc cũng thay đổi theo.
"Lại tới nữa..." Thiên Lý nói thầm một tiếng.
Đội lục soát lại bắt đầu điều tra các phòng trống.
Cô mở cửa sổ nhảy ra ngoài, dán sát vào vách tường, đi vào trong một đám điệp nữ trên phố. Một đôi lục soát đi qua bên người cô, Thiên Lý không dám để lộ sơ hở, một đường đi theo đám điệp nữ kia vào trong một quán bar.
Đây là một quán bar rất đặc sắc, bên trong đại sảnh là một quầy bar rất lớn, bên trên có người đẹp đang biểu diễn, dáng vẻ quyến rũ, động tác khêu gợi khiến cho một đám đàn ông đều gào thét. Bốn phía có các phòng riêng, có thể tự do điều chỉnh không gian, càng dễ để hưởng thụ. Nếu như khách nhìn trúng điệp nữ nào thì lúc nào cũng có thể vào những căn phòng đó chơi đùa.
Thiên Lý nhíu mày, những hình ảnh dâm loạn cùng những ánh mắt như có như không quét lên người cô khiến cho cô vô cùng khó chịu. Nhưng nếu như hiện tại xoay người rời đi thì rất dễ khiến cho người ta nghi ngờ, cô chỉ có thể theo nhóm điệp nữ vào trong khu vực thay đồ ở hậu trường. Nhân lúc bọn họ không chú ý, cô nghiêng người trốn vào nhà kho phía bên kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.