Chương 63
Cánh Đồng Tuyết U Linh
13/09/2016
Thiên Lý thu lại nhát dao cuối cùng, linh mộc trong tay chậm rãi thành hình, biến thành một
vật hình giống phi tiêu, đầu trên mềm dẻo nhỏ nhắn, đầu dưới lại cứng
rắn sắc nhọn.
Thiên Lý gọi nó là “Nguyên chi 50”, tuy rằng còn chưa thí nghiệm lần nào, nhưng căn cứ vào đặc tính của nó, cô cũng có thể phỏng đoán ra đại khái về tác dụng. Thiên Lý lưu ghi chép về linh văn vào máy tính, rồi lại thuyết minh ngắn gọn lại.
Xử lý xong những thứ này, cô đột nhiên ngẩng đầu, lẩm bẩm nói: “Xem ra đã đến đông đủ rồi.”
Quảng trường trung tâm, Lôi Liệt, Nặc Á cùng Tiếu Thần nhìn thấy hai thành viên cuối cùng đã đến – Ô Tặc và Liên Hoành.
Ô Tặc là một người đàn ông chừng ba mươi tuổi, dáng người gầy gò, đôi mắt dài nhỏ, cười rộ lên thì cong cong thành vầng trăng, giống như phật Di Lặc vậy.
Liên Hoành tuổi chừng hai mươi, mang theo một đôi kính mắt viền vàng, sau lớp kính là một đôi mắt phượng sắc bén. Đôi môi hơi mỏng, không mang theo chút vui vẻ nào, cả người đều lộ ra sự nghiêm túc. Tại thời đại này, chỗ thiếu hụt về thị lực đã có thể chữa khỏi hoàn toàn nhờ dụng cụ chữa bệnh. Kính mắt tồn tại, không phải với tư cách là vật trang trí, thì nhất định sẽ có tác dụng đặc thù gì đó. Chỉ là không biết kính mắt của người đàn ông này thuộc loại phía trước hay là phía sau đây?
(Ngân: Aaaa *phun máu mũi* sao nghe miêu tả giống đội trưởng Tezuka vậy nè… TT^TT)
Mấy người vừa mới báo tên cho nhau, liền lần lượt nhận được một tin tức giống nhau: Tất cả các thành viên đã tập hợp đầy đủ. Mục tiêu giai đoạn đầu tiên, dò xét phạm vi 150km (= 300 dặm theo nguyên gốc) về phía Tây Nam, cố gắng tránh chiến đấu trực diện, chủ yếu tìm kiếm tư liệu về phân bố của sinh vật trọc hóa. Mười ngày sau, bất kể là đã dò xét hoàn thành chưa, đều phải về chỗ tập hợp.
“Tại sao là bắt đầu từ phía Tây Nam?” Tiếu Thần khó hiểu hỏi.
Nặc Á trầm ngâm nói: “Phía Bắc có một cánh rừng lớn, trọc khí không thể xâm nhập được; mấy chục km phía Nam thì tiếp giáp với vùng đất trọc hóa, tính nguy hiểm khá cao; phía Đông Nam… Kỳ quái, vì sao lại không chia tổ mà hành động? Chúng ta có 7 người, có thể chia thành 2 tổ.”
“7 người?” Liên Hoành đẩy kính mắt, hỏi, “Còn hai người nào vậy?”
Nặc Á trả lời: “Gặp phải hôm qua, đến sớm hơn chúng ta vài ngày, biệt danh lần lượt là Linh và Kỵ Sĩ.”
“Linh, Kỵ Sĩ?” Liên Hoành trầm tư nói, “Cho tới bây giờ vẫn chưa từng nghe qua.”
“Aiz, ít tán gẫu thôi, lúc nào chúng ta phải xuất phát?” Ô Tặc nhảy xuống từ trên đống đá, nhìn khắp nơi xung quanh, hơi có chút không chờ đợi được.
“Đợi Linh và Kỵ Sĩ đến thì đi.” Nặc Á vừa nói, vừa lấy trang bị ra.
“Bọn họ đến rồi.” Lôi Liệt đột nhiên mở miệng nói.
Mấy người cùng nhìn qua, chỉ thấy hai bóng dáng một cao một thấp đang từ từ đi đến, bọn họ đều mặc trang phục phòng hộ, trang bị đầy đủ hết.
“Làm sao lại có cả một đứa bé?” Liên Hoành cau mày nói, “Mặc dù chỉ là nhiệm vụ dò xét, nhưng mà khu vực nửa trọc hóa vẫn rất nguy hiểm.”
(Ngân: chậc… càng lúc càng thấy giống Tezuka-sama… làm sao bây giờ… o.O)
Cái gọi là khu vực nửa trọc hóa, chính là một phạm vĩ vẫn còn tồn tại một số lượng thực vật có linh khí nhất định, chỉ số trọc khí trong không khí cũng chưa đạt tới mức báo động đỏ, đối với dị năng giả, chỉ cần chưa bị sinh vật trọc hóa đánh thương nặng, không dùng dược thụy tinh lọc cũng chỉ cần nghỉ ngơi mấy tháng. Nhưng mà trong lúc đó, một ít sinh vật nhỏ có sức sống tương đối yếu ớt lại có thể sinh tồn trong hoàn cảnh này, hơn nữa trở nên vô cùng táo bạo và cực kỳ có lực công kích. Tuổi thọ của chúng mặc dù ngắn, nhưng thắng ở số lượng lớn, khó lòng phòng bị. Có vài giống thậm chí còn chứa cả chất độc cực mạnh, vô cùng đáng sợ.
“Quả thực quá ẩu tả!” Ô Tặc cũng nói, “Tên R quân kia đang làm gì vậy? Chúng ta cũng không kiêm chức làm vú em.”
Thiên Lý dường như không nghe thấy lời của bọn họ, trực tiếp đi đến trước mặt mấy người đó, hỏi: “Chuẩn bị xuất phát chưa?”
Ô Tặc khoát tay một cái, nói: “Chúng tôi sắp lên đường, nhưng còn cô bé, vẫn nên ở lại đi.”
Thiên Lý thản nhiên nói: “Tôi đến sớm hơn vài ngày so với mọi người, cũng quen thuộc hoàn cảnh gần đây hơn so với mọi người.” Sau đó vỗ vỗ chiếc rương trên tay Tra Nhĩ, ý bảo hắn đặt xuống mặt đất, nói tiếp: “Chắc hẳn mọi người đều chưa chuẩn bị trang phục phòng hộ. Trong rừng rậm của khu vực nửa trọc hóa có rất nhiều côn trùng, tốt nhất là vẫn nên đề phòng đi.”
Mấy người đưa mắt nhìn nhau, cũng không nhiều lời nữa, tự lấy một bộ trang phục phòng hộ từ trong rương ra.
Sau khi chờ bọn họ mặc xong, Thiên Lý lại nói: “Lúc chúng tôi đến đây, toàn bộ vùng phụ cận của thành thị đều không có bóng dáng của sinh vật trọc hóa, tôi cảm thấy không chỉ là do sự tồn tại của con Thiểm Kỳ kia, khả năng là còn có một nguyên nhân khác.”
Nặc Á gật đầu: “Đúng vậy, ban đầu tôi cũng tưởng rằng bởi vì nguyên nhân là con Thiểm Kỳ đó, nhưng sau khi thấy Kỵ Sĩ dễ dàng giết chết nó xong, tôi lại cảm thấy thực lực của con Thiểm Kỳ kia còn chưa đủ để biến nơi đây thành lãnh địa của nó. Ngượng ngùng, Kỵ Sĩ, tôi cũng không có ý coi nhẹ anh.”
Tra Nhĩ không hề phản ứng chút nào với lời của anh ta.
Nặc Á cười cười, cũng không thèm để ý đến sự lạnh lùng của hắn.
“Được rồi, nếu như đã đầy đủ rồi thì đi đi thôi!” Lôi Liệt có chút không nhịn được nói, “Chuyện có kỳ quặc ngược lại sẽ càng thú vị hơn, tôi chỉ sợ nhàm chán thôi.”
“Tôi đồng ý.” Ô Tặc cười hì hì nhấc tay.
“Vậy, lên đường thôi.” Thiên Lý kéo Tra Nhĩ, đi ra ngoài thành đầu tiên.
Ô Tặc sờ sờ đầu: “Ồ? Không phải tôi đã quên điều gì đấy chứ?”
Liên Hoành nhìn thoáng qua bóng lưng của Thiên Lý, im lặng một lúc, sau đó cầm lấy trang bị đi theo.
Tiếu Thần cười khẽ, thấp giọng nói: “Chỉ mấy câu liền vào đội rồi.”
Nặc Á cũng chú ý, trong mắt hiện lên mấy tia sáng sắc bén.
Phần lớn phía Tây Nam đều là những cánh rừng trải dài, có một nửa là cây do nhân công trồng, bị ăn mòn nhanh nhất cũng là loại cây này, những lớp cây bên ngoài gần như đều khô trụi, ở giữa coi như còn hoàn hảo, nhưng linh khí cũng không dồi dào mấy.
Mọi người đi trong cỏ dại, ngoại trừ thỉnh thoảng gặp được vài con côn trùng trọc hóa ra, cũng không phát hiện một sinh vật nào giống như sinh vật bị trọc hóa.
Trong rừng rậm, thậm chí ngay cả tiếng chim hót cũng không có, im ắng khác thường.
Đi suốt như vậy cho đến giữa trưa, mọi người quyết định dừng lai nghỉ ngơi một chút.
“Ôi, kìm nén chết tôi rồi.” Ô Tặc đặt mông ngồi xuống đất, vừa uống nước vừa phàn nàn, “Thú triều vừa mới qua sao? Làm sao ngay cả bóng một con dã thú cũng không có? Còn tưởng rằng sẽ thấy nhiều dã thú còn hoạt động ở đây chứ? Tôi cũng đã chuẩn bị tốt rồi kia mà.”
Sắc mặt Lôi Liệt cũng khó chịu, hừ lạnh một tiếng không nói gì.
Ngược lại Liên Hoành lại không có gì là không kiên nhẫn, yên tĩnh mà ăn đồ ăn.
Nặc Á mở ba lô ra, lấy một phần đồ ăn nén từ bên trong ra đưa cho Tiếu Thần.
Tiếu Thần một tay tiếp lấy đồ ăn, tay kia lại vô ý thức dựa vào gốc đại thụ bên người. Ngay lúc sắp đụng phải thân cây, một bàn tay nhỏ đột nhiên vươn ra kéo lại ống tay áo của anh.
Tiếu Thần quay đầu nhìn, chỉ thấy Thiên Lý đang đứng sau mình.
“Sao vậy?” Anh hỏi.
Thiên Lý không nói gì kéo tay của anh xuống, sau đó lấy một con dao găm ra mạnh mẽ cắm vào thân cây.
Chỉ nghe thấy một tiếng “xì”, trên “thân cây” lập tức chảy ra một đống máu tươi, đồng thời một tiếng ré chói tai vang lên, một mảnh gì đó giống như vỏ cây đột nhiên rớt từ trên cành cây xuống, giãy dụa trên mặt đất một lúc rồi bất động.
“Là trùng biến hình!” Ô Tặc lại gần, ngạc nhiên nói, “Không thể ngờ là cánh rừng này còn có loài vật như vậy. Thủy Kính, cậu rất may mắn, nếu vừa rồi dựa tay vào đó thì chắc chắn không thể không trúng độc rồi. Độc của trùng biến hình cũng không dễ giải đâu.”
Sắc mặt Tiếu Thần hơi biến đổi, nói với Thiên Lý: “Cảm ơn.”
“Không cần.” Thiên Lý trở lại ngồi bên cạnh Tra Nhĩ, tiếp tục ăn đồ ăn.
Liên Hoành nhìn cô một cái, hỏi: “Làm sao em lại phát hiện ra nó?”
“Linh giác.” Thiên Lý chỉ nói hai chữ.
Liên Hoành nhíu mày, không tiếp tục truy hỏi nữa. Trong lòng của anh ta lại không cho rằng đây chỉ là linh giác bình thường, trùng biến hình im hơi lặng tiếng, ngay cả mùi cũng có thể bắt chước, bất kể một loại giác quan nào trong năm giác quan cũng đều rất khó để dễ dàng phát hiện.
Ô Tặc nói: “Tôi ăn xong rồi, đi dò đường trước đây. Có thể sẽ đi xa môt chút, có việc thì để Liên Hoành báo cho tôi.”
Vừa mới nói xong, anh ta liền tung người nhảy mấy cái, biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Những người còn lại nghỉ ngơi xong, một lần nữa chuẩn bị xuất phát.
Hơn một giờ, Ô Tặc vẫn chưa trở về.
Nặc Á hỏi: “Bên Ô Tặc vẫn chưa có tin gì sao?”
Liên Hoành lắc đầu: “Chưa có, sóng điện não của anh ta vẫn luôn giữ ở trạng thái ổn định.”
Vài km xung quanh đây đều không có dấu hiệu hoạt động của sinh vật cỡ lớn nào. Trong lòng Thiên Lý đã sớm biết rõ, cô cũng biết vị trí của Ô Tặc, quả thật là không hề có nguy hiểm gì. Chắc hẳn là anh ta quá mức nhàm chán, muốn dò xét đến chỗ xa hơn thôi.
Đột nhiên, Thiên Lý dừng bước, mở miệng nói: “Liên Hoành, gọi Ô Tặc về.”
“Cái gì?” Liên Hoành không hiểu nhìn cô.
Những người khác cũng dừng bước lại.
Thiên Lý lặp lại lần nữa: “Mau gọi anh ta về nhanh!”
Liên Hoành nhíu mày, có chút chần chờ.
Không còn kịp rồi. Thiên Lý không nói thêm gì nữa, bởi vì cô biết rõ Liên Hoành nhất định sẽ thu được tín hiệu cầu cứu của Ô Tặc.
Quả nhiên, Liên Hoành biến sắc, nói: “Ô Tặc gặp nguy hiểm. Chúng ta phải mau chóng đi tiếp ứng cho anh ta.”
Thiên Lý bổ sung: “Có thể là ong rừng, Xích Cưu…”
Lôi Liệt không chờ cô nói xong, đã chạy trước về hướng đó.
Sắc mắt Liên Hoành khác thường liếc nhìn Thiên Lý, sau đó cũng đuổi theo những người còn lại.
Không bao lâu, mọi người quả nhiên đều nghe thấy âm thanh “Vù vù” từ xa truyền tới.
Rất nhanh, bóng dáng chật vật của Ô Tặc xông ra từ trong bụi cây, theo sát phía sau anh ta là một đám mây đen giống như bầy ong sắp vây quanh anh ta. Nếu không phải anh ta mặc trang phục phòng hộ, chỉ sợ cả người đã sớm bị bao phủ.
“Cẩn thận, bầy ong đang ở phía sau!” Ô Tặc kêu to.
Vốn không cần anh ta nhắc nhở, tốc độ của bầy ong có thể so với tốc độ của dị năng giả bình thường.
Lôi Liệt giơ tay lên, xây nên một bức tường lửa ngay trước mặt, chờ bầy ong bay tới, ngăn chặn đường lui của bọn nó. Lửa lớn điên cuồng thiêu đốt, “xèo xèo” cháy sạch bầy ong. Thỉnh thoảng có mấy con ong rừng tỏa ra tia lửa lao ra từ trong ngọn lửa, cũng bị những người còn lại dễ dàng giải quyết.
Không đến một lúc, bầy ong gần như bị thiêu đốt hoàn toàn, Tiếu Thần dùng dị năng hệ nước dập tắt lửa, hơi khói tan đi, chỉ để lại một đám tro tàn.
Ô Tặc thở ra một hơi, cười nói: “Nếu các cậu đến muộn hơn chút nữa thì tôi liền hỏng bét rồi.”
“Làm sao anh lại chọc tới đàn ong rừng này?” Nặc Á hỏi.
Ô Tặc nhún vai: “Cũng không phải là tôi chọc bọn chúng, mà là tôi vừa hiện thân đã bị bọn chúng quấn lên rồi.”
“Lần sau cẩn thận một chút.” Nặc Á tiến lên vỗ vỗ vai anh ta.
Tiếu Thần cười nói: “Lúc này không cảm thấy nhàm chán nữa chứ?”
Ô Tặc nhún vai: “Làm sao lại chỉ có chút ít như vậy? Chỉ có bầy ong rừng này thì làm sao mà đủ nhìn được?”
Tiếu Thần trợn trắng mắt.
Một hồi ngoài ý muốn này qua đi, sau đó mọi người lại bắt đầu hành trình yên ổn mà buồn tẻ một lần nữa.
Màn đêm buông xuống, mọi người tìm một chỗ đặt chân tương đối rộng rãi dựa lưng vào núi đá.
Thời gian một ngày, đã đi được gần 25 km (= 50 dặm).
Ô Tặc nói: “Xem ra ngày mai cần phải tăng tốc lên rồi.”
Những người còn lại đều không để ý đến anh ta, tự dựng lều của mình. Lều vải mà bọn họ mang theo đều là gói nén, sau khi nén lại chỉ lớn bằng một cái hộp cơm, loại bình thường có thể ngủ được ba người. Nhưng mà đám người Lôi Liệt đều ngủ riêng, chỉ có Nặc Á và Tiếu Thần bởi vì là bạn bè nên xài chung một cái lều vải. Mà Thiên Lý và Tra Nhĩ thì không cần nhiều lời, đương nhiên là ngủ cùng.
Lôi Liệt nhóm lửa, mà Thiên Lý lại lấy từ trong túi ra một đồ vật cắm ở gần lều vải, đúng là linh khí mà cô vừa khắc xong chưa bao lâu – “Nguyên khí 50”.
Từ sau khi phát sinh sự kiện ong rừng lúc chiều, Liên Hoành vẫn luôn lưu ý đến Thiên Lý, lúc này thấy cô đem một đồ vật kỳ quái cắm trên mặt đất, không nhịn được tiến lên hỏi: “Đây là gì vậy?”
“Bảo vệ tạm thời của tôi.” Thiên Lý thuận miệng đáp.
Liên Hoành cẩn thận đánh giá đồ vật kia, cũng không phát hiện ra chỗ đặc biệt nào, liền không nhịn được mà suy đoán có phải đây là thói quen cá nhân của đứa bé này hay không? (Ngân: nghĩ nhiều quá giống Oishi rồi ==”)
Không chiếm được đáp án từ Thiên Lý, anh chỉ có thể tạm thời buông tha.
Đến khuya, mọi người sắp xếp tốt thời gian và người gác đêm, liền tự tản đi.
Thiên Lý vẫn chưa ngủ được, ngồi lẳng lặng mê mẩn ở bên cạnh đống lửa. Tra Nhĩ bên cạnh thì loay hoay cái hộp ký ức, bởi vì ảnh hưởng của trọc khí, hình ảnh của hộp ký ức lúc liền lúc đứt, rất không rõ ràng.
Đột nhiên, Thiên Lý ngồi thẳng lên, xoay mặt về phía “Nguyên chi 50”.
Phần nho nhỏ mềm mại trên đầu nó chậm rãi mở ra giống như khổng tước xòe đuôi…
Thiên Lý gọi nó là “Nguyên chi 50”, tuy rằng còn chưa thí nghiệm lần nào, nhưng căn cứ vào đặc tính của nó, cô cũng có thể phỏng đoán ra đại khái về tác dụng. Thiên Lý lưu ghi chép về linh văn vào máy tính, rồi lại thuyết minh ngắn gọn lại.
Xử lý xong những thứ này, cô đột nhiên ngẩng đầu, lẩm bẩm nói: “Xem ra đã đến đông đủ rồi.”
Quảng trường trung tâm, Lôi Liệt, Nặc Á cùng Tiếu Thần nhìn thấy hai thành viên cuối cùng đã đến – Ô Tặc và Liên Hoành.
Ô Tặc là một người đàn ông chừng ba mươi tuổi, dáng người gầy gò, đôi mắt dài nhỏ, cười rộ lên thì cong cong thành vầng trăng, giống như phật Di Lặc vậy.
Liên Hoành tuổi chừng hai mươi, mang theo một đôi kính mắt viền vàng, sau lớp kính là một đôi mắt phượng sắc bén. Đôi môi hơi mỏng, không mang theo chút vui vẻ nào, cả người đều lộ ra sự nghiêm túc. Tại thời đại này, chỗ thiếu hụt về thị lực đã có thể chữa khỏi hoàn toàn nhờ dụng cụ chữa bệnh. Kính mắt tồn tại, không phải với tư cách là vật trang trí, thì nhất định sẽ có tác dụng đặc thù gì đó. Chỉ là không biết kính mắt của người đàn ông này thuộc loại phía trước hay là phía sau đây?
(Ngân: Aaaa *phun máu mũi* sao nghe miêu tả giống đội trưởng Tezuka vậy nè… TT^TT)
Mấy người vừa mới báo tên cho nhau, liền lần lượt nhận được một tin tức giống nhau: Tất cả các thành viên đã tập hợp đầy đủ. Mục tiêu giai đoạn đầu tiên, dò xét phạm vi 150km (= 300 dặm theo nguyên gốc) về phía Tây Nam, cố gắng tránh chiến đấu trực diện, chủ yếu tìm kiếm tư liệu về phân bố của sinh vật trọc hóa. Mười ngày sau, bất kể là đã dò xét hoàn thành chưa, đều phải về chỗ tập hợp.
“Tại sao là bắt đầu từ phía Tây Nam?” Tiếu Thần khó hiểu hỏi.
Nặc Á trầm ngâm nói: “Phía Bắc có một cánh rừng lớn, trọc khí không thể xâm nhập được; mấy chục km phía Nam thì tiếp giáp với vùng đất trọc hóa, tính nguy hiểm khá cao; phía Đông Nam… Kỳ quái, vì sao lại không chia tổ mà hành động? Chúng ta có 7 người, có thể chia thành 2 tổ.”
“7 người?” Liên Hoành đẩy kính mắt, hỏi, “Còn hai người nào vậy?”
Nặc Á trả lời: “Gặp phải hôm qua, đến sớm hơn chúng ta vài ngày, biệt danh lần lượt là Linh và Kỵ Sĩ.”
“Linh, Kỵ Sĩ?” Liên Hoành trầm tư nói, “Cho tới bây giờ vẫn chưa từng nghe qua.”
“Aiz, ít tán gẫu thôi, lúc nào chúng ta phải xuất phát?” Ô Tặc nhảy xuống từ trên đống đá, nhìn khắp nơi xung quanh, hơi có chút không chờ đợi được.
“Đợi Linh và Kỵ Sĩ đến thì đi.” Nặc Á vừa nói, vừa lấy trang bị ra.
“Bọn họ đến rồi.” Lôi Liệt đột nhiên mở miệng nói.
Mấy người cùng nhìn qua, chỉ thấy hai bóng dáng một cao một thấp đang từ từ đi đến, bọn họ đều mặc trang phục phòng hộ, trang bị đầy đủ hết.
“Làm sao lại có cả một đứa bé?” Liên Hoành cau mày nói, “Mặc dù chỉ là nhiệm vụ dò xét, nhưng mà khu vực nửa trọc hóa vẫn rất nguy hiểm.”
(Ngân: chậc… càng lúc càng thấy giống Tezuka-sama… làm sao bây giờ… o.O)
Cái gọi là khu vực nửa trọc hóa, chính là một phạm vĩ vẫn còn tồn tại một số lượng thực vật có linh khí nhất định, chỉ số trọc khí trong không khí cũng chưa đạt tới mức báo động đỏ, đối với dị năng giả, chỉ cần chưa bị sinh vật trọc hóa đánh thương nặng, không dùng dược thụy tinh lọc cũng chỉ cần nghỉ ngơi mấy tháng. Nhưng mà trong lúc đó, một ít sinh vật nhỏ có sức sống tương đối yếu ớt lại có thể sinh tồn trong hoàn cảnh này, hơn nữa trở nên vô cùng táo bạo và cực kỳ có lực công kích. Tuổi thọ của chúng mặc dù ngắn, nhưng thắng ở số lượng lớn, khó lòng phòng bị. Có vài giống thậm chí còn chứa cả chất độc cực mạnh, vô cùng đáng sợ.
“Quả thực quá ẩu tả!” Ô Tặc cũng nói, “Tên R quân kia đang làm gì vậy? Chúng ta cũng không kiêm chức làm vú em.”
Thiên Lý dường như không nghe thấy lời của bọn họ, trực tiếp đi đến trước mặt mấy người đó, hỏi: “Chuẩn bị xuất phát chưa?”
Ô Tặc khoát tay một cái, nói: “Chúng tôi sắp lên đường, nhưng còn cô bé, vẫn nên ở lại đi.”
Thiên Lý thản nhiên nói: “Tôi đến sớm hơn vài ngày so với mọi người, cũng quen thuộc hoàn cảnh gần đây hơn so với mọi người.” Sau đó vỗ vỗ chiếc rương trên tay Tra Nhĩ, ý bảo hắn đặt xuống mặt đất, nói tiếp: “Chắc hẳn mọi người đều chưa chuẩn bị trang phục phòng hộ. Trong rừng rậm của khu vực nửa trọc hóa có rất nhiều côn trùng, tốt nhất là vẫn nên đề phòng đi.”
Mấy người đưa mắt nhìn nhau, cũng không nhiều lời nữa, tự lấy một bộ trang phục phòng hộ từ trong rương ra.
Sau khi chờ bọn họ mặc xong, Thiên Lý lại nói: “Lúc chúng tôi đến đây, toàn bộ vùng phụ cận của thành thị đều không có bóng dáng của sinh vật trọc hóa, tôi cảm thấy không chỉ là do sự tồn tại của con Thiểm Kỳ kia, khả năng là còn có một nguyên nhân khác.”
Nặc Á gật đầu: “Đúng vậy, ban đầu tôi cũng tưởng rằng bởi vì nguyên nhân là con Thiểm Kỳ đó, nhưng sau khi thấy Kỵ Sĩ dễ dàng giết chết nó xong, tôi lại cảm thấy thực lực của con Thiểm Kỳ kia còn chưa đủ để biến nơi đây thành lãnh địa của nó. Ngượng ngùng, Kỵ Sĩ, tôi cũng không có ý coi nhẹ anh.”
Tra Nhĩ không hề phản ứng chút nào với lời của anh ta.
Nặc Á cười cười, cũng không thèm để ý đến sự lạnh lùng của hắn.
“Được rồi, nếu như đã đầy đủ rồi thì đi đi thôi!” Lôi Liệt có chút không nhịn được nói, “Chuyện có kỳ quặc ngược lại sẽ càng thú vị hơn, tôi chỉ sợ nhàm chán thôi.”
“Tôi đồng ý.” Ô Tặc cười hì hì nhấc tay.
“Vậy, lên đường thôi.” Thiên Lý kéo Tra Nhĩ, đi ra ngoài thành đầu tiên.
Ô Tặc sờ sờ đầu: “Ồ? Không phải tôi đã quên điều gì đấy chứ?”
Liên Hoành nhìn thoáng qua bóng lưng của Thiên Lý, im lặng một lúc, sau đó cầm lấy trang bị đi theo.
Tiếu Thần cười khẽ, thấp giọng nói: “Chỉ mấy câu liền vào đội rồi.”
Nặc Á cũng chú ý, trong mắt hiện lên mấy tia sáng sắc bén.
Phần lớn phía Tây Nam đều là những cánh rừng trải dài, có một nửa là cây do nhân công trồng, bị ăn mòn nhanh nhất cũng là loại cây này, những lớp cây bên ngoài gần như đều khô trụi, ở giữa coi như còn hoàn hảo, nhưng linh khí cũng không dồi dào mấy.
Mọi người đi trong cỏ dại, ngoại trừ thỉnh thoảng gặp được vài con côn trùng trọc hóa ra, cũng không phát hiện một sinh vật nào giống như sinh vật bị trọc hóa.
Trong rừng rậm, thậm chí ngay cả tiếng chim hót cũng không có, im ắng khác thường.
Đi suốt như vậy cho đến giữa trưa, mọi người quyết định dừng lai nghỉ ngơi một chút.
“Ôi, kìm nén chết tôi rồi.” Ô Tặc đặt mông ngồi xuống đất, vừa uống nước vừa phàn nàn, “Thú triều vừa mới qua sao? Làm sao ngay cả bóng một con dã thú cũng không có? Còn tưởng rằng sẽ thấy nhiều dã thú còn hoạt động ở đây chứ? Tôi cũng đã chuẩn bị tốt rồi kia mà.”
Sắc mặt Lôi Liệt cũng khó chịu, hừ lạnh một tiếng không nói gì.
Ngược lại Liên Hoành lại không có gì là không kiên nhẫn, yên tĩnh mà ăn đồ ăn.
Nặc Á mở ba lô ra, lấy một phần đồ ăn nén từ bên trong ra đưa cho Tiếu Thần.
Tiếu Thần một tay tiếp lấy đồ ăn, tay kia lại vô ý thức dựa vào gốc đại thụ bên người. Ngay lúc sắp đụng phải thân cây, một bàn tay nhỏ đột nhiên vươn ra kéo lại ống tay áo của anh.
Tiếu Thần quay đầu nhìn, chỉ thấy Thiên Lý đang đứng sau mình.
“Sao vậy?” Anh hỏi.
Thiên Lý không nói gì kéo tay của anh xuống, sau đó lấy một con dao găm ra mạnh mẽ cắm vào thân cây.
Chỉ nghe thấy một tiếng “xì”, trên “thân cây” lập tức chảy ra một đống máu tươi, đồng thời một tiếng ré chói tai vang lên, một mảnh gì đó giống như vỏ cây đột nhiên rớt từ trên cành cây xuống, giãy dụa trên mặt đất một lúc rồi bất động.
“Là trùng biến hình!” Ô Tặc lại gần, ngạc nhiên nói, “Không thể ngờ là cánh rừng này còn có loài vật như vậy. Thủy Kính, cậu rất may mắn, nếu vừa rồi dựa tay vào đó thì chắc chắn không thể không trúng độc rồi. Độc của trùng biến hình cũng không dễ giải đâu.”
Sắc mặt Tiếu Thần hơi biến đổi, nói với Thiên Lý: “Cảm ơn.”
“Không cần.” Thiên Lý trở lại ngồi bên cạnh Tra Nhĩ, tiếp tục ăn đồ ăn.
Liên Hoành nhìn cô một cái, hỏi: “Làm sao em lại phát hiện ra nó?”
“Linh giác.” Thiên Lý chỉ nói hai chữ.
Liên Hoành nhíu mày, không tiếp tục truy hỏi nữa. Trong lòng của anh ta lại không cho rằng đây chỉ là linh giác bình thường, trùng biến hình im hơi lặng tiếng, ngay cả mùi cũng có thể bắt chước, bất kể một loại giác quan nào trong năm giác quan cũng đều rất khó để dễ dàng phát hiện.
Ô Tặc nói: “Tôi ăn xong rồi, đi dò đường trước đây. Có thể sẽ đi xa môt chút, có việc thì để Liên Hoành báo cho tôi.”
Vừa mới nói xong, anh ta liền tung người nhảy mấy cái, biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Những người còn lại nghỉ ngơi xong, một lần nữa chuẩn bị xuất phát.
Hơn một giờ, Ô Tặc vẫn chưa trở về.
Nặc Á hỏi: “Bên Ô Tặc vẫn chưa có tin gì sao?”
Liên Hoành lắc đầu: “Chưa có, sóng điện não của anh ta vẫn luôn giữ ở trạng thái ổn định.”
Vài km xung quanh đây đều không có dấu hiệu hoạt động của sinh vật cỡ lớn nào. Trong lòng Thiên Lý đã sớm biết rõ, cô cũng biết vị trí của Ô Tặc, quả thật là không hề có nguy hiểm gì. Chắc hẳn là anh ta quá mức nhàm chán, muốn dò xét đến chỗ xa hơn thôi.
Đột nhiên, Thiên Lý dừng bước, mở miệng nói: “Liên Hoành, gọi Ô Tặc về.”
“Cái gì?” Liên Hoành không hiểu nhìn cô.
Những người khác cũng dừng bước lại.
Thiên Lý lặp lại lần nữa: “Mau gọi anh ta về nhanh!”
Liên Hoành nhíu mày, có chút chần chờ.
Không còn kịp rồi. Thiên Lý không nói thêm gì nữa, bởi vì cô biết rõ Liên Hoành nhất định sẽ thu được tín hiệu cầu cứu của Ô Tặc.
Quả nhiên, Liên Hoành biến sắc, nói: “Ô Tặc gặp nguy hiểm. Chúng ta phải mau chóng đi tiếp ứng cho anh ta.”
Thiên Lý bổ sung: “Có thể là ong rừng, Xích Cưu…”
Lôi Liệt không chờ cô nói xong, đã chạy trước về hướng đó.
Sắc mắt Liên Hoành khác thường liếc nhìn Thiên Lý, sau đó cũng đuổi theo những người còn lại.
Không bao lâu, mọi người quả nhiên đều nghe thấy âm thanh “Vù vù” từ xa truyền tới.
Rất nhanh, bóng dáng chật vật của Ô Tặc xông ra từ trong bụi cây, theo sát phía sau anh ta là một đám mây đen giống như bầy ong sắp vây quanh anh ta. Nếu không phải anh ta mặc trang phục phòng hộ, chỉ sợ cả người đã sớm bị bao phủ.
“Cẩn thận, bầy ong đang ở phía sau!” Ô Tặc kêu to.
Vốn không cần anh ta nhắc nhở, tốc độ của bầy ong có thể so với tốc độ của dị năng giả bình thường.
Lôi Liệt giơ tay lên, xây nên một bức tường lửa ngay trước mặt, chờ bầy ong bay tới, ngăn chặn đường lui của bọn nó. Lửa lớn điên cuồng thiêu đốt, “xèo xèo” cháy sạch bầy ong. Thỉnh thoảng có mấy con ong rừng tỏa ra tia lửa lao ra từ trong ngọn lửa, cũng bị những người còn lại dễ dàng giải quyết.
Không đến một lúc, bầy ong gần như bị thiêu đốt hoàn toàn, Tiếu Thần dùng dị năng hệ nước dập tắt lửa, hơi khói tan đi, chỉ để lại một đám tro tàn.
Ô Tặc thở ra một hơi, cười nói: “Nếu các cậu đến muộn hơn chút nữa thì tôi liền hỏng bét rồi.”
“Làm sao anh lại chọc tới đàn ong rừng này?” Nặc Á hỏi.
Ô Tặc nhún vai: “Cũng không phải là tôi chọc bọn chúng, mà là tôi vừa hiện thân đã bị bọn chúng quấn lên rồi.”
“Lần sau cẩn thận một chút.” Nặc Á tiến lên vỗ vỗ vai anh ta.
Tiếu Thần cười nói: “Lúc này không cảm thấy nhàm chán nữa chứ?”
Ô Tặc nhún vai: “Làm sao lại chỉ có chút ít như vậy? Chỉ có bầy ong rừng này thì làm sao mà đủ nhìn được?”
Tiếu Thần trợn trắng mắt.
Một hồi ngoài ý muốn này qua đi, sau đó mọi người lại bắt đầu hành trình yên ổn mà buồn tẻ một lần nữa.
Màn đêm buông xuống, mọi người tìm một chỗ đặt chân tương đối rộng rãi dựa lưng vào núi đá.
Thời gian một ngày, đã đi được gần 25 km (= 50 dặm).
Ô Tặc nói: “Xem ra ngày mai cần phải tăng tốc lên rồi.”
Những người còn lại đều không để ý đến anh ta, tự dựng lều của mình. Lều vải mà bọn họ mang theo đều là gói nén, sau khi nén lại chỉ lớn bằng một cái hộp cơm, loại bình thường có thể ngủ được ba người. Nhưng mà đám người Lôi Liệt đều ngủ riêng, chỉ có Nặc Á và Tiếu Thần bởi vì là bạn bè nên xài chung một cái lều vải. Mà Thiên Lý và Tra Nhĩ thì không cần nhiều lời, đương nhiên là ngủ cùng.
Lôi Liệt nhóm lửa, mà Thiên Lý lại lấy từ trong túi ra một đồ vật cắm ở gần lều vải, đúng là linh khí mà cô vừa khắc xong chưa bao lâu – “Nguyên khí 50”.
Từ sau khi phát sinh sự kiện ong rừng lúc chiều, Liên Hoành vẫn luôn lưu ý đến Thiên Lý, lúc này thấy cô đem một đồ vật kỳ quái cắm trên mặt đất, không nhịn được tiến lên hỏi: “Đây là gì vậy?”
“Bảo vệ tạm thời của tôi.” Thiên Lý thuận miệng đáp.
Liên Hoành cẩn thận đánh giá đồ vật kia, cũng không phát hiện ra chỗ đặc biệt nào, liền không nhịn được mà suy đoán có phải đây là thói quen cá nhân của đứa bé này hay không? (Ngân: nghĩ nhiều quá giống Oishi rồi ==”)
Không chiếm được đáp án từ Thiên Lý, anh chỉ có thể tạm thời buông tha.
Đến khuya, mọi người sắp xếp tốt thời gian và người gác đêm, liền tự tản đi.
Thiên Lý vẫn chưa ngủ được, ngồi lẳng lặng mê mẩn ở bên cạnh đống lửa. Tra Nhĩ bên cạnh thì loay hoay cái hộp ký ức, bởi vì ảnh hưởng của trọc khí, hình ảnh của hộp ký ức lúc liền lúc đứt, rất không rõ ràng.
Đột nhiên, Thiên Lý ngồi thẳng lên, xoay mặt về phía “Nguyên chi 50”.
Phần nho nhỏ mềm mại trên đầu nó chậm rãi mở ra giống như khổng tước xòe đuôi…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.