Chương 94: Khe núi Hoan Nhạc khủng bố (2)
Cánh Đồng Tuyết U Linh
22/04/2017
Edit + beta: Tiểu Lăng
“Thiên Lý, hai người đang định ra ngoài sao?” Lúc liên hoan, Tả Miện dò hỏi. Cậu thấy mấy nay Thiên Lý luôn bận không thấy bóng, nên mới đoán vậy.
Thiên Lý gật đầu, nhai kỹ bánh mì trên tay.
“Dẫn thêm tôi đi đi!” Hữu Vọng lập tức kêu.
“Cả em nữa!” Vệ Không nhấc tay.
“Không.” Thiên Lý từ chối, “Nơi tôi muốn đi, trọc khí khá nặng, chưa thích hợp cho các cậu để tới bây giờ.”
Hữu Vọng rũ vai xuống, thìa được thìa không ăn canh.
Gương mặt Vệ Không cũng đầy vẻ thất vọng, chán nản dùng dao ăn gõ leng keng lên chén đĩa, kết quả bị chú Thổ vỗ một cái, đành phải đàng hoàng lại.
Tra Nhĩ không hứng thú mấy với nội dung cuộc trò chuyện. Hắn thấy Thiên Lý vẫn cứ ăn bánh mì khô, chủ động múc một thìa mứt quả phết lên bánh của cô.
Thiên Lý tiếp tục yên lặng ăn, lúc nếm được vị ngọt của mứt quả, mày cô giãn ra.
Tra Nhĩ cảm giác được tâm tình của cô, vô cùng hào hứng giúp cô phết mứt quả lên tất cả đồ ăn trong đĩa, kể cả rau quả, trứng gà, bánh thịt, bánh bao nhân…
Khóe miệng Thiên Lý giật giật, bình tĩnh ăn tiếp.
Chú Thủy kỳ quái nói: “Thì ra Thiên Lý thích đồ ngọt như vậy à? Sao không nói sớm để chú chuẩn bị riêng đồ ngọt bổ dưỡng cho con?”
“Cảm ơn chú Thủy, thế này là được rồi ạ.” Thiên Lý cười cười, sau đó đẩy hết đống đồ ăn bị Tra Nhĩ phết đến ngọt ngấy sang cho hắn.
Mặt Tra Nhĩ lập tức nhăn lại như khỉ.
Đám chú Âm thấy thế đều thầm cười trong bụng.
Tả Miện lại hơi mất hồn. Cậu nghĩ một lúc, mở miệng nói: “Thiên Lý, có thể dẫn tôi đi cùng không?”
Thiên Lý sững sờ: “Cậu? Vì sao?”
“Gần đầy tôi vẫn luôn được các thầy dạy bảo, nhưng vẫn cảm thấy mình đang giậm chân tại chỗ. Dù trên danh nghĩa tôi là dị năng giả, nhưng tố chất thân thể lại chẳng khác gì người bình thường. Bất kể tôi cố gắng ra sao, cuối cùng cũng chỉ vẻn vẹn đạt được đến cực hạn của người bình thường. Một khi chống lại dị năng giả, e là một chiêu cũng chẳng đánh lại được, nên tôi muốn tìm cách đột phá.”
Thiên Lý im lặng, không trả lời.
Chú Thổ ngẫm nghĩ một hồi, nói: “Tình huống của Tả Miện khá đặc thù, chú cũng nghĩ phương pháp huấn luyện bình thường không thích hợp với nó.”
Chú Kim cũng nói: “Tất cả các dị năng giả, chỉ có thể thật sự trưởng thành trong nguy hiểm và chiến đấu.”
“Ý của các chú là để con mang cậu ấy theo?”
Các chú đều gật đầu.
Hữu Ý nắm tay Tả Miện, đôi mắt tràn đầy vẻ không muốn và sầu lo.
“Thiên Lý.” Tả Miện an ủi em gái một chút, lại nhìn Thiên Lý.
Suy nghĩ một lát, cuối cùng Thiên Lý cũng từ từ gật đầu. Tả Miện lập tức lộ vẻ kinh hỉ.
Thiên Lý hỏi: “Tả Miện, cậu có am hiểu gì ở phương diện vũ khí không?”
Tả Miện sửng sốt, đáp: “Nếu thuận tay thì chắc chỉ có ném lao thôi. Mắt và tay tôi phối hợp rất tốt, dùng lao luôn có thể bắt được mồi.”
Cũng vì để chăm sóc em gái mà cậu mới huấn luyện ra như vậy. Ba năm trước, ngay cả mục tiêu chỉ ở trong vòng mười mét cậu cũng không thể ném trúng.
“Tôi biết rồi, tôi sẽ chuẩn bị vũ khí thích hợp cho cậu. Nếu đã quyết định mang cậu ra ngoài, thì tôi phải mang cậu lành lặn trở về.”
Hữu Vọng xen vào: “Em nhỏ Tả Miện còn đi được, chẳng lẽ anh với Vô Ảnh không thể đi à?”
“Đúng vậy.” Vệ Không và Vô Ảnh cùng giơ móng vuốt lên.
Thiên Lý thản nhiên nói: “Tuy bản lĩnh của Tả Miện chưa bằng các cậu, nhưng cậu ấy lại có ưu thế lớn nhất đó là miễn dịch trọc khí, dù là rừng ma cậu ấy cũng vào được. Các cậu có thể ư?”
Hai người một thú lập tức uể oải.
+++
Ba ngày sau, Thiên Lý đưa một cây lao chỉ dài hơn một mét cho Tả Miện.
Tả Miện nghi ngờ hỏi: “Chỉ ngắn vậy thôi sao?”
“Cậu thử chỉnh trục xoay ở giữa xem.”
Tả Miện nghe lời Thiên Lý, chỉnh trục xoay, “cạch” một tiếng, cây lao hơn một mét lập tức biến thành hai mét.
Thiên Lý nói tiếp: “Cây lao này có hai phương thức tấn công, đó là đóng băng và điện kích. Cậu nên dành chút thời gian làm quen với nó.”
“Vũ khí cơ giới*?” Tả Miện kinh dị nói, “Có thể sử dụng vũ khí cơ giới ở vùng trọc hóa sao?”
(*) vũ khí cơ giới: là những loại vũ khí có cấu tạo chủ yếu bằng máy móc, ví dụ như súng ống, tên lửa đạn đạo, v.v… Trong truyện, khi ở vùng trọc hóa, tất cả các vũ khí cơ giới đều bị vô hiệu hóa. Các dị năng giả chỉ có thể dùng các vũ khí thô sơ như roi, kiếm, v.v…
“Có lẽ cậu đã thấy ván bay xua trọc* của tôi rồi?”
(*) xuất hiện trong chương 82 – 83: Thung lũng Ma Lâm
Tả Miện lập tức hiểu ra, vô cùng vui mừng, yêu thích cây lao cực kỳ, vuốt ve thân nó chẳng rời tay. Sau đó không thể chờ được, nói: “Tôi sẽ đi sân huấn luyện ngay bây giờ, đảm bảo sẽ nhanh chóng làm quen với vũ khí này!”
“Đợi đã.” Thiên Lý gọi cậu lại, từ từ nói, “Tôi chế tạo vũ khí này cho cậu, là để cậu phòng thân. Nhưng cậu phải nhớ kỹ mục đích mà cậu muốn ra ngoài, không thể ỷ lại vũ khí, nếu không cậu vĩnh viễn đừng mong đột phá được.”
Tả Miện tỉnh táo lại, cung kính khom người với Thiên Lý, cẩn thận nói: “Tôi hiểu, cảm ơn.”
Nói xong, cậu xoay người, từ từ đi đến sân huấn luyện.
+++
Khe Hoan Nhạc, chiếm diện tích hơn 9.700.000km², từng là đỉnh cao của thế giới mấy trăm năm trước. Chia ra làm năm khu chính: đỉnh Thải Vân (mây tía), sao Tử Dạ (nửa đêm), đô thành nước Mộng Ảo, hẻm núi Linh Dị (kỳ bí) và điện Nữ thần mặt trời ở trung tâm. Một thời phồn thịnh năm ấy, giờ đã thành chết chóc vô vàn.
Trải qua cơn bão trọc khí, nồng độ trọc khí ở khe Hoan Nhạc gần như ngang với rừng ma. Dị năng giả bình thường chỉ có thể ở lại tối đa nửa tháng; dị năng giả từ cấp trung đến cấp cao, nếu có linh khí, lại mang đủ thuốc tinh lọc, cũng chỉ có thể ở lại khoảng hai tháng.
“Không phải nói ở đây có thế hệ trọc hóa thứ hai sao?” Một người đàn ông tóc vàng cường tráng đá văng thi thể một con thú trọc hóa trên mặt đất ra, phàn nàn, “Chúng ta đã đến đây được bốn năm ngày rồi, đến nửa con trọc hóa đời hai cũng còn chưa thấy nữa là.”
“Bạch Sư, gấp làm gì?” Sa Hạt nói, “Không có thì càng tốt chứ sao? Thành viên của các tổ khác cũng chưa đến, không chừng đến lúc họ đến, chúng ta đã hoàn thành hết nhiệm vụ rồi.”
Người đàn ông được gọi là Bạch Sư xoa xoa vũ khí, đột nhiên hỏi: “Nghe nói thành viên cũng Ngu Giả cũng sẽ tham gia nhiệm vụ lần này?”
“Đúng vậy, tôi nghe anh cả nói thế.”
“Vậy cũng khá thú vị đấy.” Lỗ Tu nghiền ngẫm nói, “Đã sớm nghe qua danh tiếng của họ, cuối cùng cũng có cơ hội mở mang tầm mắt rồi.”
“Xì, không biết danh có xứng với thực không kia.” Gương mặt Băng Xà tràn đầy vẻ không cho là đúng, “Từ trước đến nay thành viên của tổ chức luôn lấy bảo mật là nguyên tắc, họ làm náo động như vậy chưa chắc đã tốt đâu.”
“Băng Xà nói đúng.” Hỏa Hồ gật đầu nói, “Làm việc phô trương, dễ bại lộ thực lực.”
Sa Hạt cười cười, không nói gì.
Đúng lúc này, Linh Hạc vẫn luôn nhắm mắt nghỉ ngơi mở miệng. “Có người đang đến, sáu… không phải, chín người.”
Những người khác lập tức cảnh giác.
Linh Hạc mở mắt ra, hơi nghi ngờ nói: “Kỳ lạ, có ba người không có dao động năng lượng.”
Bạch Sư nói: “Hai người trong đó nhất định là Linh và Kỵ Sĩ. Người còn lại thì…”
“Chờ họ đến thì biết.” Băng Xà quơ quơ vũ khí, vẻ mặt hờ hững.
“Ồ?” Linh Hạc sửng sốt, kỳ quái nói: “Họ chuyển hướng, đi vội tới cửa vào phía nam của đỉnh Thải Vân.”
“Chuyển hướng?” Bạch Sư sờ trán, nói thầm, “Chẳng lẽ là cố ý tránh chúng ta?”
“Đi, chúng ta cũng đi xem.” Sa Hạt vươn vai đứng dậy, thản nhiên nói, “Khó được một lần tham gia nhiệm vụ phối hợp đoàn đội, cũng nên đi gặp các cao thủ khác chứ.”
+++
Nhóm Thiên Lý dừng trước lối vào, nhìn ngọn núi cao vút trong làn mây, không khỏi cảm thán.
“Không thể không nói, người của thời đại đó thật sự rất bạo tay, trực tiếp biến một ngọn núi cao như thế thành một vương quốc giải trí.” Ô Tặc tấm tắc khen lạ.
Đỉnh Thải Vân trước mắt đã sớm mất đi vẻ đẹp năm ấy. Tất cả thực vật đều bị trọc khí xâm nhập và hủy hoại, chỉ còn lại tường đá đất cát xám xịt và những phương tiện giải trí hỏng hóc. Nếu nhìn vào tòa thành to lớn ấy, các cầu thang xoắn ốc theo quỹ đạo uốn lượn như các thiên thể vây quanh hành tinh, thì có thể tưởng tượng ra khoảnh khắc huy hoàng thời ấy.
“Được rồi, đừng cảm thán nữa, chúng ta vào thôi.” Xích Cưu hạ Tả Miện từ trên lưng xuống, mắt sáng rực nhìn phía trước, trong mắt đầy ham muốn chiến đấu.
“Chờ đã.” Thiên Lý nhảy xuống từ trên lưng Tra Nhĩ, dùng chân tiếp đất, nói với Nguyên Dã, “Nguyên Dã, phá tầng đất xung quanh đây ra xem.”
Nguyên Dã không rõ lắm, nhưng vẫn khởi động dị năng, bới hai mét đất lên.
Thiên Lý nói: “Sâu thêm ba mét nữa.”
Những người còn lại nghe giọng Thiên Lý, cũng biết chắc là cô đã phát hiện ra gì đó, rối rít vây quanh quan sát.
Dưới lớp bùn đất cuồn cuộn, là một vật nhớp nháp màu lục đậm.
“Đây là gì?” Thủy Kính ngồi xổm xuống, tiện tay nhặt được một mảnh kim loại bị vứt đi, xoa xoa vài cái.
“Là địa tức.” Trả lời là Nặc Á, anh ta nói chắc chắn, “Tôi đã từng gặp qua. Đây là một sinh vật tồn tại ở thời kỳ viễn cổ, có cấu tạo thân thể rất đơn giản, nhưng lại có năng lực tái sinh cực mạnh. Chỉ cần có một tế bào còn sống là nó có thể sinh ra một thân thể mới.”
Ô Tặc rùng mình: “Vậy không phải là vô cùng tận rồi sao?”
“Có thể nói là vậy.” Nặc Á nói tiếp, “Nó không thể di chuyển, hoạt động quanh năm dưới lòng đất, sống nhờ vào chất dinh dưỡng hấp thu được từ đất hoặc là ký sinh trên người động vật. Bởi vì không có thần kinh, không có đại não, nên dù bị trọc hóa, độ nguy hại cũng không lớn. Chỉ cần chú ý không để nó bám lên da là được.”
“Sinh vật đơn giản như vậy mà cũng có thể sống sót ở vùng trọc hóa, thật khó có thể tưởng tượng được.” Thủy Kính cảm thán.
“Hẳn cũng bởi nó đơn giản, nên mới có thể sống.” Liên Hoành đẩy gọng kính, thản nhiên nói.
Độ nguy hại không lớn? Thiên Lý ngẩng đầu nhìn cả khe Hoan Nhạc. Trong phạm vi cảm giác của cô, loài sinh vật này như một cái lưới lớn bao phủ khắp các tầng đất. Dù chúng không có tính công kích, nhưng có thể ký sinh. Địa tức có sức sống ngoan cường như thế, nếu tiến hóa nhờ trọc khí thì sẽ ra sao?
Thiên Lý nói với mọi người: “Vẫn nên cẩn thận, dưới lòng đất toàn là loài sinh vật này, nói cách khác, thú trọc hóa hoạt động xung quanh đây rất có thể đều bị loài sinh vật này ký sinh.”
Nặc Á trầm ngâm: “Theo tôi được biết, sinh vật có đẳng cấp càng thấp thì càng dễ bị ký sinh, loài người không cần để ý đến địa tức bình thường. Nhưng địa tức bị trọc hóa thì khó nói. Một khi bị ký sinh, địa tức sẽ cùng tồn tại với ký sinh thể. Nếu không thích ứng được, rất nhanh ký sinh thể sẽ mắc bệnh hoặc tử vong; nếu có thể thích ứng, ký sinh thể có khả năng sẽ tiến hóa.”
“Vậy chắc cũng chẳng cần lo quá đâu. Sinh vật đẳng cấp thấp đều không chịu được sự ăn mòn của trọc khí, mà sinh vật trọc hóa cấp cao cũng có sức miễn dịch, địa tức rất khó ký sinh được chúng.” Ô Tặc vẫy vẫy tay.
Nặc Á cũng đồng ý, anh ta suy nghĩ một chút, nói: “Nếu lời Linh nói là thật, dưới đất toàn là loài sinh vật này cũng phiền toái. Sau khi về chúng ta có thể đệ đơn xin phái những dị năng giả chuyên môn xử lý những loài sinh vật này ra tay, nếu để chúng phát triển tiếp thì đất cũng sẽ bị hủy hoại.”
Bỗng Xích Cưu rút vũ khí ra, lạnh lùng nói: “Có biến.”
Những người khác cũng vội chuẩn bị chiến đấu, cách đó vài trăm mét, có một đám thú trọc hóa đang chạy tới đây.
Thiên Lý kéo Tra Nhĩ lui qua một bên. Cô không định để Tra Nhĩ tham chiến, thực lực của Tra Nhĩ quá mạnh, hắn vừa ra tay thì trận chiến sẽ lập tức chấm dứt.
Bất kể ai muốn tiến lên đều cần kinh nghiệm thực chiến, kể cả chính cô…
“Thiên Lý, hai người đang định ra ngoài sao?” Lúc liên hoan, Tả Miện dò hỏi. Cậu thấy mấy nay Thiên Lý luôn bận không thấy bóng, nên mới đoán vậy.
Thiên Lý gật đầu, nhai kỹ bánh mì trên tay.
“Dẫn thêm tôi đi đi!” Hữu Vọng lập tức kêu.
“Cả em nữa!” Vệ Không nhấc tay.
“Không.” Thiên Lý từ chối, “Nơi tôi muốn đi, trọc khí khá nặng, chưa thích hợp cho các cậu để tới bây giờ.”
Hữu Vọng rũ vai xuống, thìa được thìa không ăn canh.
Gương mặt Vệ Không cũng đầy vẻ thất vọng, chán nản dùng dao ăn gõ leng keng lên chén đĩa, kết quả bị chú Thổ vỗ một cái, đành phải đàng hoàng lại.
Tra Nhĩ không hứng thú mấy với nội dung cuộc trò chuyện. Hắn thấy Thiên Lý vẫn cứ ăn bánh mì khô, chủ động múc một thìa mứt quả phết lên bánh của cô.
Thiên Lý tiếp tục yên lặng ăn, lúc nếm được vị ngọt của mứt quả, mày cô giãn ra.
Tra Nhĩ cảm giác được tâm tình của cô, vô cùng hào hứng giúp cô phết mứt quả lên tất cả đồ ăn trong đĩa, kể cả rau quả, trứng gà, bánh thịt, bánh bao nhân…
Khóe miệng Thiên Lý giật giật, bình tĩnh ăn tiếp.
Chú Thủy kỳ quái nói: “Thì ra Thiên Lý thích đồ ngọt như vậy à? Sao không nói sớm để chú chuẩn bị riêng đồ ngọt bổ dưỡng cho con?”
“Cảm ơn chú Thủy, thế này là được rồi ạ.” Thiên Lý cười cười, sau đó đẩy hết đống đồ ăn bị Tra Nhĩ phết đến ngọt ngấy sang cho hắn.
Mặt Tra Nhĩ lập tức nhăn lại như khỉ.
Đám chú Âm thấy thế đều thầm cười trong bụng.
Tả Miện lại hơi mất hồn. Cậu nghĩ một lúc, mở miệng nói: “Thiên Lý, có thể dẫn tôi đi cùng không?”
Thiên Lý sững sờ: “Cậu? Vì sao?”
“Gần đầy tôi vẫn luôn được các thầy dạy bảo, nhưng vẫn cảm thấy mình đang giậm chân tại chỗ. Dù trên danh nghĩa tôi là dị năng giả, nhưng tố chất thân thể lại chẳng khác gì người bình thường. Bất kể tôi cố gắng ra sao, cuối cùng cũng chỉ vẻn vẹn đạt được đến cực hạn của người bình thường. Một khi chống lại dị năng giả, e là một chiêu cũng chẳng đánh lại được, nên tôi muốn tìm cách đột phá.”
Thiên Lý im lặng, không trả lời.
Chú Thổ ngẫm nghĩ một hồi, nói: “Tình huống của Tả Miện khá đặc thù, chú cũng nghĩ phương pháp huấn luyện bình thường không thích hợp với nó.”
Chú Kim cũng nói: “Tất cả các dị năng giả, chỉ có thể thật sự trưởng thành trong nguy hiểm và chiến đấu.”
“Ý của các chú là để con mang cậu ấy theo?”
Các chú đều gật đầu.
Hữu Ý nắm tay Tả Miện, đôi mắt tràn đầy vẻ không muốn và sầu lo.
“Thiên Lý.” Tả Miện an ủi em gái một chút, lại nhìn Thiên Lý.
Suy nghĩ một lát, cuối cùng Thiên Lý cũng từ từ gật đầu. Tả Miện lập tức lộ vẻ kinh hỉ.
Thiên Lý hỏi: “Tả Miện, cậu có am hiểu gì ở phương diện vũ khí không?”
Tả Miện sửng sốt, đáp: “Nếu thuận tay thì chắc chỉ có ném lao thôi. Mắt và tay tôi phối hợp rất tốt, dùng lao luôn có thể bắt được mồi.”
Cũng vì để chăm sóc em gái mà cậu mới huấn luyện ra như vậy. Ba năm trước, ngay cả mục tiêu chỉ ở trong vòng mười mét cậu cũng không thể ném trúng.
“Tôi biết rồi, tôi sẽ chuẩn bị vũ khí thích hợp cho cậu. Nếu đã quyết định mang cậu ra ngoài, thì tôi phải mang cậu lành lặn trở về.”
Hữu Vọng xen vào: “Em nhỏ Tả Miện còn đi được, chẳng lẽ anh với Vô Ảnh không thể đi à?”
“Đúng vậy.” Vệ Không và Vô Ảnh cùng giơ móng vuốt lên.
Thiên Lý thản nhiên nói: “Tuy bản lĩnh của Tả Miện chưa bằng các cậu, nhưng cậu ấy lại có ưu thế lớn nhất đó là miễn dịch trọc khí, dù là rừng ma cậu ấy cũng vào được. Các cậu có thể ư?”
Hai người một thú lập tức uể oải.
+++
Ba ngày sau, Thiên Lý đưa một cây lao chỉ dài hơn một mét cho Tả Miện.
Tả Miện nghi ngờ hỏi: “Chỉ ngắn vậy thôi sao?”
“Cậu thử chỉnh trục xoay ở giữa xem.”
Tả Miện nghe lời Thiên Lý, chỉnh trục xoay, “cạch” một tiếng, cây lao hơn một mét lập tức biến thành hai mét.
Thiên Lý nói tiếp: “Cây lao này có hai phương thức tấn công, đó là đóng băng và điện kích. Cậu nên dành chút thời gian làm quen với nó.”
“Vũ khí cơ giới*?” Tả Miện kinh dị nói, “Có thể sử dụng vũ khí cơ giới ở vùng trọc hóa sao?”
(*) vũ khí cơ giới: là những loại vũ khí có cấu tạo chủ yếu bằng máy móc, ví dụ như súng ống, tên lửa đạn đạo, v.v… Trong truyện, khi ở vùng trọc hóa, tất cả các vũ khí cơ giới đều bị vô hiệu hóa. Các dị năng giả chỉ có thể dùng các vũ khí thô sơ như roi, kiếm, v.v…
“Có lẽ cậu đã thấy ván bay xua trọc* của tôi rồi?”
(*) xuất hiện trong chương 82 – 83: Thung lũng Ma Lâm
Tả Miện lập tức hiểu ra, vô cùng vui mừng, yêu thích cây lao cực kỳ, vuốt ve thân nó chẳng rời tay. Sau đó không thể chờ được, nói: “Tôi sẽ đi sân huấn luyện ngay bây giờ, đảm bảo sẽ nhanh chóng làm quen với vũ khí này!”
“Đợi đã.” Thiên Lý gọi cậu lại, từ từ nói, “Tôi chế tạo vũ khí này cho cậu, là để cậu phòng thân. Nhưng cậu phải nhớ kỹ mục đích mà cậu muốn ra ngoài, không thể ỷ lại vũ khí, nếu không cậu vĩnh viễn đừng mong đột phá được.”
Tả Miện tỉnh táo lại, cung kính khom người với Thiên Lý, cẩn thận nói: “Tôi hiểu, cảm ơn.”
Nói xong, cậu xoay người, từ từ đi đến sân huấn luyện.
+++
Khe Hoan Nhạc, chiếm diện tích hơn 9.700.000km², từng là đỉnh cao của thế giới mấy trăm năm trước. Chia ra làm năm khu chính: đỉnh Thải Vân (mây tía), sao Tử Dạ (nửa đêm), đô thành nước Mộng Ảo, hẻm núi Linh Dị (kỳ bí) và điện Nữ thần mặt trời ở trung tâm. Một thời phồn thịnh năm ấy, giờ đã thành chết chóc vô vàn.
Trải qua cơn bão trọc khí, nồng độ trọc khí ở khe Hoan Nhạc gần như ngang với rừng ma. Dị năng giả bình thường chỉ có thể ở lại tối đa nửa tháng; dị năng giả từ cấp trung đến cấp cao, nếu có linh khí, lại mang đủ thuốc tinh lọc, cũng chỉ có thể ở lại khoảng hai tháng.
“Không phải nói ở đây có thế hệ trọc hóa thứ hai sao?” Một người đàn ông tóc vàng cường tráng đá văng thi thể một con thú trọc hóa trên mặt đất ra, phàn nàn, “Chúng ta đã đến đây được bốn năm ngày rồi, đến nửa con trọc hóa đời hai cũng còn chưa thấy nữa là.”
“Bạch Sư, gấp làm gì?” Sa Hạt nói, “Không có thì càng tốt chứ sao? Thành viên của các tổ khác cũng chưa đến, không chừng đến lúc họ đến, chúng ta đã hoàn thành hết nhiệm vụ rồi.”
Người đàn ông được gọi là Bạch Sư xoa xoa vũ khí, đột nhiên hỏi: “Nghe nói thành viên cũng Ngu Giả cũng sẽ tham gia nhiệm vụ lần này?”
“Đúng vậy, tôi nghe anh cả nói thế.”
“Vậy cũng khá thú vị đấy.” Lỗ Tu nghiền ngẫm nói, “Đã sớm nghe qua danh tiếng của họ, cuối cùng cũng có cơ hội mở mang tầm mắt rồi.”
“Xì, không biết danh có xứng với thực không kia.” Gương mặt Băng Xà tràn đầy vẻ không cho là đúng, “Từ trước đến nay thành viên của tổ chức luôn lấy bảo mật là nguyên tắc, họ làm náo động như vậy chưa chắc đã tốt đâu.”
“Băng Xà nói đúng.” Hỏa Hồ gật đầu nói, “Làm việc phô trương, dễ bại lộ thực lực.”
Sa Hạt cười cười, không nói gì.
Đúng lúc này, Linh Hạc vẫn luôn nhắm mắt nghỉ ngơi mở miệng. “Có người đang đến, sáu… không phải, chín người.”
Những người khác lập tức cảnh giác.
Linh Hạc mở mắt ra, hơi nghi ngờ nói: “Kỳ lạ, có ba người không có dao động năng lượng.”
Bạch Sư nói: “Hai người trong đó nhất định là Linh và Kỵ Sĩ. Người còn lại thì…”
“Chờ họ đến thì biết.” Băng Xà quơ quơ vũ khí, vẻ mặt hờ hững.
“Ồ?” Linh Hạc sửng sốt, kỳ quái nói: “Họ chuyển hướng, đi vội tới cửa vào phía nam của đỉnh Thải Vân.”
“Chuyển hướng?” Bạch Sư sờ trán, nói thầm, “Chẳng lẽ là cố ý tránh chúng ta?”
“Đi, chúng ta cũng đi xem.” Sa Hạt vươn vai đứng dậy, thản nhiên nói, “Khó được một lần tham gia nhiệm vụ phối hợp đoàn đội, cũng nên đi gặp các cao thủ khác chứ.”
+++
Nhóm Thiên Lý dừng trước lối vào, nhìn ngọn núi cao vút trong làn mây, không khỏi cảm thán.
“Không thể không nói, người của thời đại đó thật sự rất bạo tay, trực tiếp biến một ngọn núi cao như thế thành một vương quốc giải trí.” Ô Tặc tấm tắc khen lạ.
Đỉnh Thải Vân trước mắt đã sớm mất đi vẻ đẹp năm ấy. Tất cả thực vật đều bị trọc khí xâm nhập và hủy hoại, chỉ còn lại tường đá đất cát xám xịt và những phương tiện giải trí hỏng hóc. Nếu nhìn vào tòa thành to lớn ấy, các cầu thang xoắn ốc theo quỹ đạo uốn lượn như các thiên thể vây quanh hành tinh, thì có thể tưởng tượng ra khoảnh khắc huy hoàng thời ấy.
“Được rồi, đừng cảm thán nữa, chúng ta vào thôi.” Xích Cưu hạ Tả Miện từ trên lưng xuống, mắt sáng rực nhìn phía trước, trong mắt đầy ham muốn chiến đấu.
“Chờ đã.” Thiên Lý nhảy xuống từ trên lưng Tra Nhĩ, dùng chân tiếp đất, nói với Nguyên Dã, “Nguyên Dã, phá tầng đất xung quanh đây ra xem.”
Nguyên Dã không rõ lắm, nhưng vẫn khởi động dị năng, bới hai mét đất lên.
Thiên Lý nói: “Sâu thêm ba mét nữa.”
Những người còn lại nghe giọng Thiên Lý, cũng biết chắc là cô đã phát hiện ra gì đó, rối rít vây quanh quan sát.
Dưới lớp bùn đất cuồn cuộn, là một vật nhớp nháp màu lục đậm.
“Đây là gì?” Thủy Kính ngồi xổm xuống, tiện tay nhặt được một mảnh kim loại bị vứt đi, xoa xoa vài cái.
“Là địa tức.” Trả lời là Nặc Á, anh ta nói chắc chắn, “Tôi đã từng gặp qua. Đây là một sinh vật tồn tại ở thời kỳ viễn cổ, có cấu tạo thân thể rất đơn giản, nhưng lại có năng lực tái sinh cực mạnh. Chỉ cần có một tế bào còn sống là nó có thể sinh ra một thân thể mới.”
Ô Tặc rùng mình: “Vậy không phải là vô cùng tận rồi sao?”
“Có thể nói là vậy.” Nặc Á nói tiếp, “Nó không thể di chuyển, hoạt động quanh năm dưới lòng đất, sống nhờ vào chất dinh dưỡng hấp thu được từ đất hoặc là ký sinh trên người động vật. Bởi vì không có thần kinh, không có đại não, nên dù bị trọc hóa, độ nguy hại cũng không lớn. Chỉ cần chú ý không để nó bám lên da là được.”
“Sinh vật đơn giản như vậy mà cũng có thể sống sót ở vùng trọc hóa, thật khó có thể tưởng tượng được.” Thủy Kính cảm thán.
“Hẳn cũng bởi nó đơn giản, nên mới có thể sống.” Liên Hoành đẩy gọng kính, thản nhiên nói.
Độ nguy hại không lớn? Thiên Lý ngẩng đầu nhìn cả khe Hoan Nhạc. Trong phạm vi cảm giác của cô, loài sinh vật này như một cái lưới lớn bao phủ khắp các tầng đất. Dù chúng không có tính công kích, nhưng có thể ký sinh. Địa tức có sức sống ngoan cường như thế, nếu tiến hóa nhờ trọc khí thì sẽ ra sao?
Thiên Lý nói với mọi người: “Vẫn nên cẩn thận, dưới lòng đất toàn là loài sinh vật này, nói cách khác, thú trọc hóa hoạt động xung quanh đây rất có thể đều bị loài sinh vật này ký sinh.”
Nặc Á trầm ngâm: “Theo tôi được biết, sinh vật có đẳng cấp càng thấp thì càng dễ bị ký sinh, loài người không cần để ý đến địa tức bình thường. Nhưng địa tức bị trọc hóa thì khó nói. Một khi bị ký sinh, địa tức sẽ cùng tồn tại với ký sinh thể. Nếu không thích ứng được, rất nhanh ký sinh thể sẽ mắc bệnh hoặc tử vong; nếu có thể thích ứng, ký sinh thể có khả năng sẽ tiến hóa.”
“Vậy chắc cũng chẳng cần lo quá đâu. Sinh vật đẳng cấp thấp đều không chịu được sự ăn mòn của trọc khí, mà sinh vật trọc hóa cấp cao cũng có sức miễn dịch, địa tức rất khó ký sinh được chúng.” Ô Tặc vẫy vẫy tay.
Nặc Á cũng đồng ý, anh ta suy nghĩ một chút, nói: “Nếu lời Linh nói là thật, dưới đất toàn là loài sinh vật này cũng phiền toái. Sau khi về chúng ta có thể đệ đơn xin phái những dị năng giả chuyên môn xử lý những loài sinh vật này ra tay, nếu để chúng phát triển tiếp thì đất cũng sẽ bị hủy hoại.”
Bỗng Xích Cưu rút vũ khí ra, lạnh lùng nói: “Có biến.”
Những người khác cũng vội chuẩn bị chiến đấu, cách đó vài trăm mét, có một đám thú trọc hóa đang chạy tới đây.
Thiên Lý kéo Tra Nhĩ lui qua một bên. Cô không định để Tra Nhĩ tham chiến, thực lực của Tra Nhĩ quá mạnh, hắn vừa ra tay thì trận chiến sẽ lập tức chấm dứt.
Bất kể ai muốn tiến lên đều cần kinh nghiệm thực chiến, kể cả chính cô…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.