Chương 114: Ma giả
Cánh Đồng Tuyết U Linh
20/08/2017
Edit: Thái La
Beta: Tiểu Lăng
Trên giường, Thiên Lý ngồi bật dậy, tay phải vô thức muốn cầm lấy báng súng, nhưng chẳng nắm được cái gì cả. Ý thức dần rõ ràng lại, cô mới nhớ mình đã rời khỏi Ám Vực. Thiên Lý xoa thái dương nhức mỏi, người không tài nào thả lỏng ra được.
Nhóm Hoắc Nhĩ Tây quan tâm hỏi: “Em khỏe chưa?”
Thiên Lý khàn giọng đáp: “Không có việc gì”.
Mễ Thụy lập tức rót cho cô một cốc nước: “Em tên gì?”
Thiên Lý vừa uống nước, vừa suy nghĩ, không biết bên Tra Nhĩ và thành Minh ra sao rồi? Có biết tung tích của cô không? Người bắt cô là ai? Là người của thành phố dưới lòng đất sao? Nay không rõ tình cảnh, cần phải che giấu tung tích. Đám người đó chắc chắn đã cho rằng cô chết rồi, cô chuyển từ sáng vào tối, càng dễ hành động hơn.
Thiên Lý nhàn nhạt đáp: “Anh chị có thể gọi tôi là Tiểu Lý.”
“Mắt em…” Y Tác thấy Thiên Lý vẫn luôn nhắm chặt hai mắt, chần chừ mở miệng.
Lúc này Thiên Lý mới ý thức được mình quên mở mắt ra, lúc ở Ám Vực, mấy ngày liên tục không được nghỉ ngơi khiến mắt cô rất mỏi. Vì thế cô lựa chọn nhắm mắt lại luôn, dù sao lúc ấy cũng chỉ có một mình, cũng chẳng cần cố ý tỏ vẻ bình thường.
Thiên Lý sờ vào mắt mình, trả lời: “Không sao, chỉ… không thể nhìn thấy thôi.”
Cô vốn định nói “Chỉ là hơi mỏi chút thôi”, nhưng nghĩ lại, giả bộ có thị lực cũng chỉ phủ thêm một lớp vỏ tự bảo vệ mà thôi, thật sự thì chẳng có tác dụng thực tế nào cả. Trước kia cô quá ỷ lại vào cảm giác, một khi cảm giác bị ngăn trở, cô liền mất năng lực hành động. Đến giờ cô vẫn không biết loại cảm giác này đến từ đâu, nếu có một ngày nó bỗng dưng biến mất, cô sẽ trở thành một kẻ tàn phế. Chờ đến lúc đó rồi hoảng hốt luống cuống, không bằng từ giờ trở đi bắt đầu rèn luyện những năng lực trừ cảm giác ra.
Thính giác, khứu giác, xúc giác, vị giác cô đều có.
Chỉ không thể nhìn thấy thôi? Sao cô bé này nói nghe dễ dàng quá vậy? Bị mù, làm sao cô có thể đi ra từ trong Ám Vực? Cho dù không có những sinh vật trọc hóa nguy hiểm kia, thì chỉ thực vật, khe sụt, hang hốc trong Ám Vực cũng đã đủ để cô bé chết mấy lần rồi.
Đúng như lời của nữ bác sĩ kia, cô còn sống đã là một kỳ tích. Có lẽ còn phải bổ sung thêm, sự tồn tại của cô vốn đã là một kỳ tích.
Nhóm Hoắc Nhĩ Tây nhìn nhau, đều thấy sự kinh dị trong mắt đồng bạn, không dò hỏi tiếp nữa, mà tự giới thiệu mình.
Cuối cùng Hoắc Nhĩ Tây nói: "Tiểu Lý có bạn không? Có muốn gia nhập vào dong binh đoàn Phỉ Lãnh chúng tôi không?"
“Tôi cần phải suy nghĩ một chút.”
Hoắc Nhĩ Tây gật gật đầu: “Được, vậy em nghỉ trước đi, chúng tôi ở ngoài, có việc gì thì cứ gọi bác sĩ hoặc dùng máy truyền tin này liên lạc với chúng tôi.”
Nói đoạn, Hoắc Nhĩ Tây đặt một vật hình đồng hồ lên bàn.
Đợi người của dong binh đoàn Phỉ Lãnh rời đi, Thiên Lý đứng dậy lấy ba lô của mình, phát hiện hình như có người động vào, nhưng cũng không lục sâu hẳn vào bên trong. Linh thú nhỏ Tiện Y không biết đã bò lên bàn từ khi nào, ngẩng đầu không nhúc nhích.
Cô dùng ngón tay sờ sờ lưng nó, nói khẽ: “May mà dọc đường này có mày.”
Dường như năng lượng trong cơ thể Tiện Y được tăng lên, tinh thần nó phấn chấn hơn hẳn, có lẽ không lâu nữa sẽ tiến hóa.
Thiên Lý cầm máy truyền tin vào toilet.
[Thiên Lý, là con sao?] Vừa mở máy truyền tin ra đã nghe thấy giọng nói mừng rỡ của chú Thổ. Ông chú quái dị có thấy núi Thái Sơn sụp trước mắt cũng không biến sắc này, cũng có lúc luống cuống.
Thiên Lý cảm nhận được sự ấm áp, trả lời: “Là con.”
[Tốt quá, con vẫn còn sống!] Chú Thổ kích động nói: [Thằng nhóc Tra Nhĩ tìm được con rồi à? Không tin nổi là nó cũng hữu dụng thế.]
“Tra Nhĩ?” Thiên Lý sững sờ: “Anh ấy tìm con? Tìm ở đâu?”
[Cái gì? Con không ở cùng với nó? Chẳng lẽ một mình con rời khỏi Ám Vực sao? Giờ con đang ở đâu?]
Họ biết rõ cô đang ở Ám Vực? Nói cách khác, Tra Nhĩ đã tới Ám Vực tìm cô rồi?
Thiên Lý hỏi: “Chú Thổ, làm sao mấy chú biết con ở Ám Vực, gần đây đã xảy ra những chuyện gì?”
Chú Thổ thở dài, từ từ thuật lại từng chuyện trong thời gian này, kể cả chuyện Tra Nhĩ vì muốn tìm cô mà xâm nhập vào thành Thánh, đại khai sát giới, cuối cùng lao ra khỏi đó dưới sự trợ giúp của mọi người, tiến về Ám Vực. Sau đó thành Thánh ban bố lệnh truy nã, rồi cũng không có hành động gì lớn nữa; trái lại, người của gia tộc Duy Tạp Tư có ý đồ tiếp thu thành Minh, lại đang bị áp chế tạm thời.
Trong đầu Thiên Lý hiện lên dáng vẻ bạo ngược Tra Nhĩ, loại tuyệt vọng đi cùng với máu tanh khiến người ta sợ hãi, cũng khiến người ta xót lòng.
[Thiên Lý, bây giờ con đang ở đâu, định bao giờ về?] Chú Thổ lại hỏi.
Thiên Lý suy nghĩ một chút, nói ra: “Chú Thổ, tạm thời đừng tiết lộ tin tức của con ra ngoài. Thừa cơ này, ta phải nghĩ cách tìm ra cái thế lực ngầm kia. Không tìm được ổ địch, ta vĩnh viễn chỉ có thể ở thế bị động. Thoát được lần này, chưa chắc đã trốn được lần hai.”
[Con nói đúng, chú cũng đã nghĩ đến chuyện này rồi. Lúc Tra Nhĩ xâm nhập vào thành Thánh, nó trực tiếp tìm Lai Địch, vì trên tay hắn ta có đĩa trong suốt của con.]
Lai Địch? Thiên Lý lập tức nhớ tới lần trước, Tra Nhĩ vì thấy người này mà suýt phát điên. Phái Hồng Phong tới bắt cô chắc là hắn ta? Hắn ta biết thân phận Linh văn sư của cô sao? Hắn ta và Tra Nhĩ có thù oán gì?
“Con biết, thành Minh phải nhờ chú rồi, chúng ta một ngoài sáng một trong tối, phối hợp điều tra.”
[Được.] Đầu kia, chú Thổ trầm ngâm một lúc, lại nói: [Con chú ý sức khỏe, còn Tra Nhĩ…]
“Chuyện Tra Nhĩ con có tính toán rồi, chú Thổ không cần lo lắng.”
[Tốt, cứ vậy đi, nhớ giữ liên lạc.]
Sau vài ngày nghỉ ngơi, Thiên Lý xin xuất viện, dùng thẻ tiền không đăng ký tên thuê một căn phòng làm việc trong thành. Đương nhiên, chuyện này người dong binh đoàn Phỉ Lãnh biết, Thiên Lý cũng không lừa họ, chỉ lấy cớ muốn ở một mình cho thanh tĩnh một thời gian ngắn.
Trong lần hành động vừa rồi, dong binh đoàn Phỉ Lãnh cũng thu hoạch được kha khá, nên cũng dừng lại 17D20 tương đối lâu, thỉnh thoảng rảnh rỗi đi tìm Thiên Lý trò chuyện.
Thiên Lý mua rất nhiều linh kiện máy móc, tạm thời từ chối tiếp khách.
Về phần Ám Vực, cô không có ý định trở lại, cho dù đi vào, với phạm vi rộng như vậy, chưa chắc cô đã tìm được Tra Nhĩ, nhưng cũng không có nghĩa là cô không có cách nào.
Trong tay cô vẫn còn trái tim Long Ngữ và kim loại Long Ngữ, chế tạo một thiết bị truy tìm là không thành vấn đề. Tra Nhĩ luôn mang theo đĩa trong suốt, mà trên đĩa trong suốt cô có cài chương trình cộng hưởng, lấy đây là cốt lõi để thiết kế ra thiết bị truy tìm đĩa trong suốt.
Thời đại này đã có thiết bị truy tìm tương đối hoàn thiện, Thiên Lý chỉ cần sửa chữa đôi phần, chọn dùng trái tim Long Ngữ làm nguồn năng lượng.
Sau một ngày, thiết bị được chế tạo thành công. Nó có hình tròn dẹp như gương trang điểm, có thể khép mở, ở giữa nạm trái tim Long Ngữ, phần viền gài 5 thiết bị truy tìm nhỏ. Thiên Lý đặt tên cho dụng cụ báo hiệu truy tìm là Tổ Ong, gọi thiết bị truy tìm là Ong Mật Nhỏ. Ong Mật Nhỏ nạp đủ trong Tổ Ong là có thể cất cánh truy tìm mục tiêu.
Thiên Lý thử nghiệm mấy lần, xác nhận không có vấn đề gì, bèn thu xếp hành lý, chuẩn bị đến ranh giới Ám Vực.
Cô còn không quên để lại tin cho thành viên của Phỉ Lãnh, rằng cô ra ngoài gặp bạn, ba bốn ngày sau sẽ trở lại. Tuy không quen họ lắm, nhưng dẫu sao cũng phải thông báo cho họ một tiếng, tránh thất lễ.
+++
Lúc này, Tra Nhĩ đang đứng ở ranh giới nguy hiểm trong Ám Vực.
Trọc khí gần Hắc tuyền như có sinh mệnh, không ngừng tràn vào thân thể hắn, hắn hấp thu trọc khí, rồi phóng chúng ra ngoài. Chúng vờn quanh người hắn, đan vào nhau, và sôi trào lên, tựa như những ngọn lửa đen.
Ý thức dần nhòa đi, nhưng hai chữ Thiên Lý lại khảm tận linh hồn, dù trí nhớ có hỗn loạn, nhưng cô vẫn là chút ánh sáng trong cái tăm tối của hắn.
Trên không vang lên tiếng cười “cạc cạc” âm u quỷ dị.
Tra Nhĩ đứng gần hang sâu, cơ bắp cả người căng cứng lên, móng tay dài ánh lên sắc lạnh, trong cổ họng phát ra tiếng gầm thét đau đớn, từ mắt, mũi, miệng toát ra trọc khí nồng nặc, cây cối xung quanh như đang run sợ, rối rít nghiêng mình ra ngoài.
Cạc cạc cạc cạc...
Đừng giãy giụa nữa, đừng giãy giụa nữa...
Khuất phục bóng tối đi, cánh cửa chống cự đã dần rộng mở...
Giết chóc, máu tanh, dục vọng, đều sẽ được giải phóng...
“Không!” Tra Nhĩ hộc ra một chữ.
Đó là tuyệt vọng, là ngu muội, hắn sẽ thành một cái xác không hồn!
Hắn không muốn sa vào vào bóng tối lần nữa, nhưng trọc khí lại bất chấp tất cả, không ngừng ăn mòn ý chí của hắn, muốn khống chế tư duy của hắn.
“Ha.” Tra Nhĩ bỗng bật cười.
[Lần đầu tiên bọn mi đã không thể mài mòn ý chí của ta, thì lần thứ hai lại càng không thể!]
Trọc khí trên người đã xâm nhập vào từng tấc da, lĩnh vực cũng chỉ còn một màu đen, hắn tựa như sứ giả đến tử địa ngục, đắm mình trong ngọn lửa chết chóc.
[Nếu đã không thể đuổi đi, vậy để ta trở thành chúa tể bóng tối đi! Để ta nắm giữ lực lượng này!]
Tra Nhĩ ngửa đầu thét một tiếng, như quân lâm thiên hạ, dã thú bốn phía quỳ xuống thần phục.
Bản thân hắn đã là cao thủ lĩnh vực, thêm trọc khí thúc đẩy tiến hóa, lại có Tâm giới* duy trì tia sáng duy nhất cho hắn.
(*) Tâm giới: xem lại chương 78: Tâm giới và Tứ duy tôn
Thiên Lý chính là dấu ấn của linh hồn hắn.
Kết cấu năng lượng lại sinh ra dị biến lần nữa, trọc khí hóa thành ma khí, dần tràn ra ngoài, không ngừng rèn luyện gân cốt hắn.
Từ từ, trên mặt Tra Nhĩ xuất hiện vài chiếc vảy thật nhỏ do ma khí diễn sinh ra, chúng xuất hiện ở cả mấy khớp quan trọng trên cơ thể, thoạt nhìn như một loại hình xăm có ánh lạnh.
Trọc khí trong hang sâu như chịu ảnh hưởng của Tra Nhĩ, trở nên nồng nặc nặng nề hơn. Mỗi lần sôi lên, sẽ phát ra tiếng ầm ầm như một trận lũ lớn.
Nếu Thiên Lý ở đây, nhất định sẽ phát hiện, quy tắc của ma thực trong phạm vi lĩnh vực của Tra Nhĩ đã được rót vào lực lượng mới, mở rộng hơn và vững chắc hơn, lộng lẫy đầy huyễn hoặc.
Ma khí hình thành, thế hệ ma giả mới đã ra đời.
Tra Nhĩ và Thiên Lý, hai con người tâm linh tương thông, lại đi lên hai con đường hoàn toàn trái ngược nhau.
Tra Nhĩ mở mắt ra, ánh mắt không gặp chút cản trở nào của bóng đêm, rõ ràng đến từng hướng vươn của mỗi cành cây, từng đường vân của mỗi tảng đá.
Nét mặt của hắn hơi mờ mịt, ngơ ngác đứng nguyên đó, mãi lâu sau mới cất bước, chạy chẳng có mục đích. Bỗng, một thứ rớt ra từ trong lòng hắn, hắn tiện tay nhặt lên xem. Đây chính là hộp ký ức mà lúc trước Thiên Lý đã đưa cho hắn, nhưng đã bị tấn công bằng điện cực ở thành Thánh hủy hoại, dù không ở trong vùng trọc hóa cũng không thể mở ra được nữa.
Tra Nhĩ vuốt vuốt vài cái, cảm thấy nhàm chán, thuận tay vứt đi. Đi một đoạn thật dài, lại không hiểu sao mà quay về nhặt cái hộp đó lên, ôm vào trong lòng.
Đầu trống rỗng, luôn cảm thấy mình quên đi thứ gì đó rất quan trọng, lòng trống rỗng, không biết đi về đâu.
Dường như Tra Nhĩ lại trở về trạng thái trước khi gặp được Thiên Lý.
Đúng lúc này, từ đằng xa có một vật nhỏ kỳ quái bay tới theo đường cong cong vẹo vẹo, hơi lắc lư trong gió đục, thoạt nhìn có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
Vật đó bỗng tăng tốc, bay đến bên cạnh Tra Nhĩ, xoay mấy vòng, rồi rơi xuống trên vai hắn, lóe ra ánh sáng màu vàng nhạt. Mấy giây sau, nó phát ra một tiếng gọi bình thường đầy trong trẻo: [Tra Nhĩ.
Beta: Tiểu Lăng
Trên giường, Thiên Lý ngồi bật dậy, tay phải vô thức muốn cầm lấy báng súng, nhưng chẳng nắm được cái gì cả. Ý thức dần rõ ràng lại, cô mới nhớ mình đã rời khỏi Ám Vực. Thiên Lý xoa thái dương nhức mỏi, người không tài nào thả lỏng ra được.
Nhóm Hoắc Nhĩ Tây quan tâm hỏi: “Em khỏe chưa?”
Thiên Lý khàn giọng đáp: “Không có việc gì”.
Mễ Thụy lập tức rót cho cô một cốc nước: “Em tên gì?”
Thiên Lý vừa uống nước, vừa suy nghĩ, không biết bên Tra Nhĩ và thành Minh ra sao rồi? Có biết tung tích của cô không? Người bắt cô là ai? Là người của thành phố dưới lòng đất sao? Nay không rõ tình cảnh, cần phải che giấu tung tích. Đám người đó chắc chắn đã cho rằng cô chết rồi, cô chuyển từ sáng vào tối, càng dễ hành động hơn.
Thiên Lý nhàn nhạt đáp: “Anh chị có thể gọi tôi là Tiểu Lý.”
“Mắt em…” Y Tác thấy Thiên Lý vẫn luôn nhắm chặt hai mắt, chần chừ mở miệng.
Lúc này Thiên Lý mới ý thức được mình quên mở mắt ra, lúc ở Ám Vực, mấy ngày liên tục không được nghỉ ngơi khiến mắt cô rất mỏi. Vì thế cô lựa chọn nhắm mắt lại luôn, dù sao lúc ấy cũng chỉ có một mình, cũng chẳng cần cố ý tỏ vẻ bình thường.
Thiên Lý sờ vào mắt mình, trả lời: “Không sao, chỉ… không thể nhìn thấy thôi.”
Cô vốn định nói “Chỉ là hơi mỏi chút thôi”, nhưng nghĩ lại, giả bộ có thị lực cũng chỉ phủ thêm một lớp vỏ tự bảo vệ mà thôi, thật sự thì chẳng có tác dụng thực tế nào cả. Trước kia cô quá ỷ lại vào cảm giác, một khi cảm giác bị ngăn trở, cô liền mất năng lực hành động. Đến giờ cô vẫn không biết loại cảm giác này đến từ đâu, nếu có một ngày nó bỗng dưng biến mất, cô sẽ trở thành một kẻ tàn phế. Chờ đến lúc đó rồi hoảng hốt luống cuống, không bằng từ giờ trở đi bắt đầu rèn luyện những năng lực trừ cảm giác ra.
Thính giác, khứu giác, xúc giác, vị giác cô đều có.
Chỉ không thể nhìn thấy thôi? Sao cô bé này nói nghe dễ dàng quá vậy? Bị mù, làm sao cô có thể đi ra từ trong Ám Vực? Cho dù không có những sinh vật trọc hóa nguy hiểm kia, thì chỉ thực vật, khe sụt, hang hốc trong Ám Vực cũng đã đủ để cô bé chết mấy lần rồi.
Đúng như lời của nữ bác sĩ kia, cô còn sống đã là một kỳ tích. Có lẽ còn phải bổ sung thêm, sự tồn tại của cô vốn đã là một kỳ tích.
Nhóm Hoắc Nhĩ Tây nhìn nhau, đều thấy sự kinh dị trong mắt đồng bạn, không dò hỏi tiếp nữa, mà tự giới thiệu mình.
Cuối cùng Hoắc Nhĩ Tây nói: "Tiểu Lý có bạn không? Có muốn gia nhập vào dong binh đoàn Phỉ Lãnh chúng tôi không?"
“Tôi cần phải suy nghĩ một chút.”
Hoắc Nhĩ Tây gật gật đầu: “Được, vậy em nghỉ trước đi, chúng tôi ở ngoài, có việc gì thì cứ gọi bác sĩ hoặc dùng máy truyền tin này liên lạc với chúng tôi.”
Nói đoạn, Hoắc Nhĩ Tây đặt một vật hình đồng hồ lên bàn.
Đợi người của dong binh đoàn Phỉ Lãnh rời đi, Thiên Lý đứng dậy lấy ba lô của mình, phát hiện hình như có người động vào, nhưng cũng không lục sâu hẳn vào bên trong. Linh thú nhỏ Tiện Y không biết đã bò lên bàn từ khi nào, ngẩng đầu không nhúc nhích.
Cô dùng ngón tay sờ sờ lưng nó, nói khẽ: “May mà dọc đường này có mày.”
Dường như năng lượng trong cơ thể Tiện Y được tăng lên, tinh thần nó phấn chấn hơn hẳn, có lẽ không lâu nữa sẽ tiến hóa.
Thiên Lý cầm máy truyền tin vào toilet.
[Thiên Lý, là con sao?] Vừa mở máy truyền tin ra đã nghe thấy giọng nói mừng rỡ của chú Thổ. Ông chú quái dị có thấy núi Thái Sơn sụp trước mắt cũng không biến sắc này, cũng có lúc luống cuống.
Thiên Lý cảm nhận được sự ấm áp, trả lời: “Là con.”
[Tốt quá, con vẫn còn sống!] Chú Thổ kích động nói: [Thằng nhóc Tra Nhĩ tìm được con rồi à? Không tin nổi là nó cũng hữu dụng thế.]
“Tra Nhĩ?” Thiên Lý sững sờ: “Anh ấy tìm con? Tìm ở đâu?”
[Cái gì? Con không ở cùng với nó? Chẳng lẽ một mình con rời khỏi Ám Vực sao? Giờ con đang ở đâu?]
Họ biết rõ cô đang ở Ám Vực? Nói cách khác, Tra Nhĩ đã tới Ám Vực tìm cô rồi?
Thiên Lý hỏi: “Chú Thổ, làm sao mấy chú biết con ở Ám Vực, gần đây đã xảy ra những chuyện gì?”
Chú Thổ thở dài, từ từ thuật lại từng chuyện trong thời gian này, kể cả chuyện Tra Nhĩ vì muốn tìm cô mà xâm nhập vào thành Thánh, đại khai sát giới, cuối cùng lao ra khỏi đó dưới sự trợ giúp của mọi người, tiến về Ám Vực. Sau đó thành Thánh ban bố lệnh truy nã, rồi cũng không có hành động gì lớn nữa; trái lại, người của gia tộc Duy Tạp Tư có ý đồ tiếp thu thành Minh, lại đang bị áp chế tạm thời.
Trong đầu Thiên Lý hiện lên dáng vẻ bạo ngược Tra Nhĩ, loại tuyệt vọng đi cùng với máu tanh khiến người ta sợ hãi, cũng khiến người ta xót lòng.
[Thiên Lý, bây giờ con đang ở đâu, định bao giờ về?] Chú Thổ lại hỏi.
Thiên Lý suy nghĩ một chút, nói ra: “Chú Thổ, tạm thời đừng tiết lộ tin tức của con ra ngoài. Thừa cơ này, ta phải nghĩ cách tìm ra cái thế lực ngầm kia. Không tìm được ổ địch, ta vĩnh viễn chỉ có thể ở thế bị động. Thoát được lần này, chưa chắc đã trốn được lần hai.”
[Con nói đúng, chú cũng đã nghĩ đến chuyện này rồi. Lúc Tra Nhĩ xâm nhập vào thành Thánh, nó trực tiếp tìm Lai Địch, vì trên tay hắn ta có đĩa trong suốt của con.]
Lai Địch? Thiên Lý lập tức nhớ tới lần trước, Tra Nhĩ vì thấy người này mà suýt phát điên. Phái Hồng Phong tới bắt cô chắc là hắn ta? Hắn ta biết thân phận Linh văn sư của cô sao? Hắn ta và Tra Nhĩ có thù oán gì?
“Con biết, thành Minh phải nhờ chú rồi, chúng ta một ngoài sáng một trong tối, phối hợp điều tra.”
[Được.] Đầu kia, chú Thổ trầm ngâm một lúc, lại nói: [Con chú ý sức khỏe, còn Tra Nhĩ…]
“Chuyện Tra Nhĩ con có tính toán rồi, chú Thổ không cần lo lắng.”
[Tốt, cứ vậy đi, nhớ giữ liên lạc.]
Sau vài ngày nghỉ ngơi, Thiên Lý xin xuất viện, dùng thẻ tiền không đăng ký tên thuê một căn phòng làm việc trong thành. Đương nhiên, chuyện này người dong binh đoàn Phỉ Lãnh biết, Thiên Lý cũng không lừa họ, chỉ lấy cớ muốn ở một mình cho thanh tĩnh một thời gian ngắn.
Trong lần hành động vừa rồi, dong binh đoàn Phỉ Lãnh cũng thu hoạch được kha khá, nên cũng dừng lại 17D20 tương đối lâu, thỉnh thoảng rảnh rỗi đi tìm Thiên Lý trò chuyện.
Thiên Lý mua rất nhiều linh kiện máy móc, tạm thời từ chối tiếp khách.
Về phần Ám Vực, cô không có ý định trở lại, cho dù đi vào, với phạm vi rộng như vậy, chưa chắc cô đã tìm được Tra Nhĩ, nhưng cũng không có nghĩa là cô không có cách nào.
Trong tay cô vẫn còn trái tim Long Ngữ và kim loại Long Ngữ, chế tạo một thiết bị truy tìm là không thành vấn đề. Tra Nhĩ luôn mang theo đĩa trong suốt, mà trên đĩa trong suốt cô có cài chương trình cộng hưởng, lấy đây là cốt lõi để thiết kế ra thiết bị truy tìm đĩa trong suốt.
Thời đại này đã có thiết bị truy tìm tương đối hoàn thiện, Thiên Lý chỉ cần sửa chữa đôi phần, chọn dùng trái tim Long Ngữ làm nguồn năng lượng.
Sau một ngày, thiết bị được chế tạo thành công. Nó có hình tròn dẹp như gương trang điểm, có thể khép mở, ở giữa nạm trái tim Long Ngữ, phần viền gài 5 thiết bị truy tìm nhỏ. Thiên Lý đặt tên cho dụng cụ báo hiệu truy tìm là Tổ Ong, gọi thiết bị truy tìm là Ong Mật Nhỏ. Ong Mật Nhỏ nạp đủ trong Tổ Ong là có thể cất cánh truy tìm mục tiêu.
Thiên Lý thử nghiệm mấy lần, xác nhận không có vấn đề gì, bèn thu xếp hành lý, chuẩn bị đến ranh giới Ám Vực.
Cô còn không quên để lại tin cho thành viên của Phỉ Lãnh, rằng cô ra ngoài gặp bạn, ba bốn ngày sau sẽ trở lại. Tuy không quen họ lắm, nhưng dẫu sao cũng phải thông báo cho họ một tiếng, tránh thất lễ.
+++
Lúc này, Tra Nhĩ đang đứng ở ranh giới nguy hiểm trong Ám Vực.
Trọc khí gần Hắc tuyền như có sinh mệnh, không ngừng tràn vào thân thể hắn, hắn hấp thu trọc khí, rồi phóng chúng ra ngoài. Chúng vờn quanh người hắn, đan vào nhau, và sôi trào lên, tựa như những ngọn lửa đen.
Ý thức dần nhòa đi, nhưng hai chữ Thiên Lý lại khảm tận linh hồn, dù trí nhớ có hỗn loạn, nhưng cô vẫn là chút ánh sáng trong cái tăm tối của hắn.
Trên không vang lên tiếng cười “cạc cạc” âm u quỷ dị.
Tra Nhĩ đứng gần hang sâu, cơ bắp cả người căng cứng lên, móng tay dài ánh lên sắc lạnh, trong cổ họng phát ra tiếng gầm thét đau đớn, từ mắt, mũi, miệng toát ra trọc khí nồng nặc, cây cối xung quanh như đang run sợ, rối rít nghiêng mình ra ngoài.
Cạc cạc cạc cạc...
Đừng giãy giụa nữa, đừng giãy giụa nữa...
Khuất phục bóng tối đi, cánh cửa chống cự đã dần rộng mở...
Giết chóc, máu tanh, dục vọng, đều sẽ được giải phóng...
“Không!” Tra Nhĩ hộc ra một chữ.
Đó là tuyệt vọng, là ngu muội, hắn sẽ thành một cái xác không hồn!
Hắn không muốn sa vào vào bóng tối lần nữa, nhưng trọc khí lại bất chấp tất cả, không ngừng ăn mòn ý chí của hắn, muốn khống chế tư duy của hắn.
“Ha.” Tra Nhĩ bỗng bật cười.
[Lần đầu tiên bọn mi đã không thể mài mòn ý chí của ta, thì lần thứ hai lại càng không thể!]
Trọc khí trên người đã xâm nhập vào từng tấc da, lĩnh vực cũng chỉ còn một màu đen, hắn tựa như sứ giả đến tử địa ngục, đắm mình trong ngọn lửa chết chóc.
[Nếu đã không thể đuổi đi, vậy để ta trở thành chúa tể bóng tối đi! Để ta nắm giữ lực lượng này!]
Tra Nhĩ ngửa đầu thét một tiếng, như quân lâm thiên hạ, dã thú bốn phía quỳ xuống thần phục.
Bản thân hắn đã là cao thủ lĩnh vực, thêm trọc khí thúc đẩy tiến hóa, lại có Tâm giới* duy trì tia sáng duy nhất cho hắn.
(*) Tâm giới: xem lại chương 78: Tâm giới và Tứ duy tôn
Thiên Lý chính là dấu ấn của linh hồn hắn.
Kết cấu năng lượng lại sinh ra dị biến lần nữa, trọc khí hóa thành ma khí, dần tràn ra ngoài, không ngừng rèn luyện gân cốt hắn.
Từ từ, trên mặt Tra Nhĩ xuất hiện vài chiếc vảy thật nhỏ do ma khí diễn sinh ra, chúng xuất hiện ở cả mấy khớp quan trọng trên cơ thể, thoạt nhìn như một loại hình xăm có ánh lạnh.
Trọc khí trong hang sâu như chịu ảnh hưởng của Tra Nhĩ, trở nên nồng nặc nặng nề hơn. Mỗi lần sôi lên, sẽ phát ra tiếng ầm ầm như một trận lũ lớn.
Nếu Thiên Lý ở đây, nhất định sẽ phát hiện, quy tắc của ma thực trong phạm vi lĩnh vực của Tra Nhĩ đã được rót vào lực lượng mới, mở rộng hơn và vững chắc hơn, lộng lẫy đầy huyễn hoặc.
Ma khí hình thành, thế hệ ma giả mới đã ra đời.
Tra Nhĩ và Thiên Lý, hai con người tâm linh tương thông, lại đi lên hai con đường hoàn toàn trái ngược nhau.
Tra Nhĩ mở mắt ra, ánh mắt không gặp chút cản trở nào của bóng đêm, rõ ràng đến từng hướng vươn của mỗi cành cây, từng đường vân của mỗi tảng đá.
Nét mặt của hắn hơi mờ mịt, ngơ ngác đứng nguyên đó, mãi lâu sau mới cất bước, chạy chẳng có mục đích. Bỗng, một thứ rớt ra từ trong lòng hắn, hắn tiện tay nhặt lên xem. Đây chính là hộp ký ức mà lúc trước Thiên Lý đã đưa cho hắn, nhưng đã bị tấn công bằng điện cực ở thành Thánh hủy hoại, dù không ở trong vùng trọc hóa cũng không thể mở ra được nữa.
Tra Nhĩ vuốt vuốt vài cái, cảm thấy nhàm chán, thuận tay vứt đi. Đi một đoạn thật dài, lại không hiểu sao mà quay về nhặt cái hộp đó lên, ôm vào trong lòng.
Đầu trống rỗng, luôn cảm thấy mình quên đi thứ gì đó rất quan trọng, lòng trống rỗng, không biết đi về đâu.
Dường như Tra Nhĩ lại trở về trạng thái trước khi gặp được Thiên Lý.
Đúng lúc này, từ đằng xa có một vật nhỏ kỳ quái bay tới theo đường cong cong vẹo vẹo, hơi lắc lư trong gió đục, thoạt nhìn có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
Vật đó bỗng tăng tốc, bay đến bên cạnh Tra Nhĩ, xoay mấy vòng, rồi rơi xuống trên vai hắn, lóe ra ánh sáng màu vàng nhạt. Mấy giây sau, nó phát ra một tiếng gọi bình thường đầy trong trẻo: [Tra Nhĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.