Chương 107: Mỗi người đều tự chiến đấu (1)
Cánh Đồng Tuyết U Linh
17/08/2017
Edit: Vô Ngữ + Tiểu Lăng
Beta: Tiểu Lăng
“Chào mừng đến với tàu con thoi CE035, chúc quý khách có một chuyến đi vui vẻ.”
Từ dụng cụ kiểm phiếu vang lên tiếng nhắc nhở của một giọng nữ dễ nghe, Tra Nhĩ không cảm xúc rút thẻ của mình ra, chậm rãi bước vào tàu con thoi.
Mọi người xung quanh đều bất giác né tránh, bởi dù quần áo hắn rách nát, đầu tóc thì rối bời, cả người bẩn thỉu giống như ăn mày, nhưng hơi thở lạnh lẽo đầy sát khí của hắn lại khiến người ta không tài nào dám khinh thường. Chỉ chớp mắt, bóng hắn đã không tiếng động biến mất trước mắt mọi người, không hề để ý đến lời bán tán của những người xung quanh.
Đến bên cửa sổ hành lang, Tra Nhĩ ngơ ngác nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, đến tận khi tàu cất cánh cũng không hề di chuyển chút nào, những người đi lại sau lưng bị hắn coi thành không khí.
Không biết qua bao lâu, Tra Nhĩ sờ sờ bụng, men theo mùi thơm nức ăn đi vào phòng ăn. Lúc Thiên Lý còn ở bên hắn, nếu có đồ nóng thì sẽ không ăn đồ lạnh, Tra Nhĩ cũng nhớ kĩ thói quen này. Đứng ở cửa phòng ăn, nhìn thức ăn nóng hổi thơm ngào ngạt trên tay người khác, Tra Nhĩ càng đói hơn.
Hắn đi đến cạnh một cái bàn, cúi đầu nhìn về menu điện tử trên đó, chữ hắn nhận ra đầu tiên chính là “Thịt”. Hắn ngẩng đầu lên, để ý thấy xung quanh có không ít người đang nhìn mình, vừa bực vừa đói, tính tình Tra Nhĩ cũng càng không tốt hơn. Lười chọn món ăn, bóng hắn chợt lóe lên biến mất.
Sau đó liền nghe thấy có người hô lên: “Ôi trời, thịt nướng của tôi biến mất rồi!”
“Á? Bánh nướng nhân thịt của tôi đâu rồi?”
“Gì thế này? Đùi gà với nước sốt thịt đâu?”
Một loạt những tiếng kêu liên tiếp, bàn ăn chừng mười người bị cướp sạch...
Tra Nhĩ ôm nguyên túi thịt ngồi cạnh cửa sổ, ăn miếng được miếng mất. Tay và quần áo hắn dính đầy dầu mỡ, nếu có Thiên Lý ở đây, cô nhất định sẽ mắng hắn, rồi lại bất đắc dĩ lau sạch cho hắn. Khóe miệng Tra Nhĩ giật giật, duỗi tay ra ngừng thật lâu trên không trung, lại chậm rãi rụt lại. Đầu hắn cúi xuống, thức ăn vốn mỹ vị như cũng trở nên khó nuốt. Tra Nhĩ nhanh chóng giải quyết đống thịt, lại tiếp tục ngẩn người.
Từ đại sảnh cách đó không xa truyền đến những tiếng động lớn ầm ĩ. Tra Nhĩ không thèm ngẩng đầu, lơ luôn những xôn xao của thế giới bên ngoài.
Lúc này, một người đàn ông gào lên: “Mau quay đầu tàu lại, nếu không tao để nổ cả lũ!”
Lỗ tai Tra Nhĩ giật giật, ánh mắt vốn vô thần trở nên sắc bén.
Trong đại sảnh, một gã đàn ông trọc đầu cầm một thứ trông như chiếc nhẫn đang giằng co với mười mấy vệ sĩ mặc đồng phục, xung quanh còn có rất nhiều người đứng xem.
Một vệ sĩ nhỏ giọng nói với đồng đội bên cạnh: “Lát tìm cách đánh lạc hướng gã, tôi sẽ kêu La Băng đoạt máy kiểm soát trong tay gã.”
“Đội trưởng, chỉ dựa vào dị năng tốc độ e là không an toàn lắm? Tuy gã khốn kiếp này bị khóa dị năng, nhưng có sức mạnh khủng khiếp trời sinh, nếu không thể khống chế gã, sợ là gã sẽ cho nổ bom không do dự, đến lúc đó cả con tàu con thoi này sẽ chôn cùng gã.”
“Cho nên phải nắm chắc cơ hội hành động, tôi sẽ cho người phối hợp với La Băng, các cậu...”
“Ít lải nhải đi, tao biết thừa chúng mày đang tính làm gì! Tao đếm tới ba, tụi mày mà không hạ lệnh quay đầu tàu lại tao sẽ lập tức nổ bom.” Gã đầu trọc quát, “Bố mày nói được làm được! Một...”
“Làm sao bây giờ? Gã khốn này nổi tiếng không sợ chết, nếu ép gã thì cái gì gã cũng dám làm.”
Đội trưởng đội vệ sĩ cắn răng không nói gì.
“Hai...” Khóe miệng gã đầu trọc lộ ra một nụ cười hung ác, vẻ mặt gã đên cuồng, như đang mong đợi cảnh tượng nổ tung sắp tới.
Đội trưởng đội vệ sĩ chửi thầm một tiếng “Chết tiệt!” Giơ tay lên, chuẩn bị hạ lệnh quay đầu tàu thì cảm thấy có một người bỗng đi ngang qua mình, thẳng tiến đến chỗ gã đầu trọc.
“Đừng qua đó!” Đội trưởng đội vệ sĩ hoảng sợ, vừa dứt lời, người đó đã đứng trước mặt gã đầu trọc, chiếc nhẫn kiểm soát chỉ cách ngay trước ngực hắn khoảng 50cm.
Tất cả nín thở, chờ gã đầu trọc tức giận nổ bom.
Vài giây im lặng đi qua, không có việc gì xảy ra cả.
Gã đầu trọc kinh hãi nhìn chàng trai đứng trước mặt hắn, miệng mở to không nói lời nào, người cứng đơ như tượng.
Chàng trai đột nhiên xuất hiện kia từ từ giơ tay lên, tùy ý đẩy ngón tay gã đầu trọc, lấy chiếc nhẫn ra. Động tác hết sức tự nhiên, không hề thô bạo tý nào, nhưng lại khiến người ta cảm nhận được một loại áp lực vô hình.
“Bay tiếp đi.” Chàng trai lạnh nhạt nói ra ba chữ, mắt nhìn gã đầu trọc.
Một lát sau, hắn xoay người, ném chiếc nhẫn cho đội trưởng đội vệ sĩ, sau đó biến mất trong ánh mắt kính nể và kinh dị của mọi người.
Đội trưởng đội vệ sĩ căng thẳng nhận chiếc nhẫn, xác định đã lấy được an toàn rồi mới thở phào nhẹ nhõm. Đây là một loại máy kiểm soát có độ nhạy cực cao, không cẩn thận một chút thôi đã có thể khởi động nó. Lúc này họ đang chịu trách nhiệm áp giải nhân vật nguy hiểm chuyên gia chế tạo loại bom đạn có sức phá hoại lớn này về khu vực cấp B, ai ngờ gã lại trốn thoát lúc ăn cơm, trước đó họ rõ ràng đã lục soát và thu hết vật phẩm nguy hiểm của gã, thế mà không ngờ gã lại vẫn còn giấu được một quả.
Cũng may có người đã khống chế được tình hình, nếu không hậu quả quả thật là không tưởng tượng được nổi. Chàng trai kia trông cũng hơi quen mắt, không biết là cao thủ đến từ đâu.
“Đội trưởng.” Lúc này, một vệ sĩ hoảng sợ đi tới, nhỏ giọng báo cáo, “Gã tội phạm đã chết rồi.”
“Cái gì?” Đội trưởng đội vệ sĩ cả kinh, bước nhanh đến cạnh gã đầu trọc, phát hiện trên trán gã xuất hiện một lỗ máu nhỏ, nhưng lại không có máu chảy ra, giống như bị ngừng lại vậy. Vết thương này xuất hiện lúc nào?
“Đội trưởng, nhìn kĩ lại thử xem.” Vẻ mặt kỳ dị, vệ sĩ kia nói thêm.
Đội trưởng đội vệ sĩ kỳ quái nhìn cậu ta, tiến lên kiểm tra cẩn thận, lát sau nét mặt bỗng thay đổi – phần xương sọ của tội phạm bị cắt ngang qua...
Sự kiện ngoài ý muốn này cũng không làm cho tốc độ của tàu con thoi chậm lại, nó tới đích rất đúng giờ. Tra Nhĩ bước nhanh xuống tàu, nhìn quanh khắp nơi, tìm kiếm chiếc tàu trước đó Thiên Lý và hắn cùng đi. Nhưng tìm cả sân bay, vẫn không nhìn thấy bóng nó.
Hơi thở bạo ngược trong người Tra Nhĩ lại dâng trào lên, trong cổ họng phát ra một tiếng gầm tức giận, trong mắt cũng hiện lên sát khí lạnh lùng.
Thở một hơi thật dài, hắn tỉnh táo lại trong chốc lát, sau đó nặng nền bước tới trước đài cố vấn.
“Chào... chào ngài, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho ngài?” Nhân viên phục vụ ở đài cố vấn thấy Tra Nhĩ sắc mặt lạnh băng, không nhịn được run rẩy một chút.
“Tàu con thoi số CEP125 ở đâu?”
“Xin chờ một chút, tôi lập tức kiểm tra giúp ngài.” Nhân viên cố vấn luống cuống nhấp vào màn hình, đưa số thứ tự vào, một lát sau, cô ngẩng đầu trả lời, “Tàu con thoi số CEP125 là tàu đến từ bên ngoài, không phải là tàu của công ty chúng tôi.”
“Nó ở đâu?”
“Việc này... chúng tôi không tiện tiết lộ.”
“Nó - ở - đâu?” Trong mắt Tra Nhĩ hiện lên sát khí, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào nhân viên cố vấn, kính phòng hộ giữa hai người bỗng nhiên xuất hiện vết nứt.
Nhân viên cố vấn rùng mình, run rẩy đáp: "Xin... xin chờ một chút, tôi lập tức kiểm tra giúp ngài."
"Tìm được rồi." Nhân viên cố vấn nhanh chóng nói: "Tàu số CEP125 hiện đang dừng ở khu vực trung chuyển đến thành Thánh."
Vừa dứt lời, bóng Tra Nhĩ liền biến mất không dấu vết.
Nhân viên cố vấn vỗ vỗ ngực, hoảng hốt lẩm bẩm: “Dị năng giả đều là quái vật, không thể đắc tội được."
Tra Nhĩ lấy thẻ xanh ra, muốn lên tàu con thoi đến thành Thánh, nhưng máy tính lại nhắc nhở hắn không có tư cách đến, không thể lên tàu.
Thành Thánh là thủ phủ khu 10 phía Bắc, không phải là nơi người bình thường có thể đi vào, lúc trước Thiên Lý là do tham gia trận chung kết của giải đấu vũ khí nên mới có được giấy thông hành tạm thời tại đó.
Lúc này, trên không vang lên tiếng nhắc nhở của giọng điện tử: "Xin hành khách của tàu con thoi số GEM1208 chú ý, tàu con thoi số GEM1208 đi đến thành Thánh sắp cất cánh, xin nhanh chóng lên tàu."
Tra Nhĩ khẽ động trong lòng, nhanh chóng rời khỏi cổng đăng ký.
Mười phút sau, một chiếc tàu con thoi cỡ lớn từ từ cất cánh. Chỉ còn cách mặt đất hơn mười mét, một bóng đen lấy tốc độ cực nhanh đột nhiên nhảy lên đỉnh tàu.
Thành Thánh? Thiên Lý, em có đang ở thành Thánh không?
Tra Nhĩ ngồi xếp bằng trên đỉnh tàu con thoi, đón gió nhìn phía trước, trong lòng tràn đầy chờ mong và vội vã.
+++
Nơi Ám Vực.
Thiên Lý nắm chặt sung xua trọc, từng dây thần kinh căng ra mà dùng cảm giác quét xung quanh, trong bóng tối vang lên tiếng bước chân không nhanh cũng chẳng chậm, như có một thứ gì đó đang thong thả bủa vây quanh cô, ánh mắt như sương giá nhìn chằm chằm khiến cô nổi cả da gà, một dự cảm nguy hiểm xộc thẳng vào tim.
Thiên Lý cẩn thận nhích từng bước, tập trung tinh thần, muốn tìm ra ngọn nguồn uy hiếp không rõ kia. Nhưng cực hạn của cảm giác là 5m, tốc độ phản ứng của thân thể cô vốn không nhanh, nếu không thể tìm ra kẻ địch sẽ lâm vào thế bị động, chỉ cần một con dã thú công kích cô thôi, cô cũng đủ chết rồi.
Bỗng nhiên, một cơn gió mạnh từ phía sau bên phải thổi tới, Thiên Lý rùng mình, xoay mạnh người lại, đối diện với một con thú mặt quỷ đang mở to cái miệng như bồn máu của mình. Nó lơ lửng giữa không trung, từ từ đến gần cô, chỉ cách họng súng của cô không đến 2m.
Thiên Lý lập tức phản ứng lại, Tiện Y đã khởi động năng lực trì hoãn tốc độ thành đồng bộ với nó. Cô không dám do dự chút nào, nhanh chóng bóp cò, một luồng năng lượng xuyên qua người thú mặt quỷ từ đường miệng, máu tươi phun ra, chỉ một lát, nó đã chết.
Cánh tay khẽ run, Thiên Lý nén nỗi khẩn trương trong lòng xuống, nhanh chân rời khỏi chỗ đứng hiện tại hơn, mùi máu tươi sẽ thu hút thêm càng nhiều dã thú.
Sau một lần sử dụng dị năng, Tiện Y có vẻ hơi uể oải. Hoàn cảnh của Ám Vực có ảnh hưởng xấu cực lớn đối với nó, e là mấy giờ tới sẽ không thể sử dụng dị năng nữa. Cách một lớp quần áo, cô vỗ nhẹ Tiện Y, tỏ vẻ cảm ơn.
Tiện Y quả thật rất lợi hại, nhưng cô không thể sống sót mà chỉ dựa vào nó. Có thể tránh được bây giờ, nhưng chưa hẳn đã tránh được lúc tới. Nếu cô không thể nhanh chóng thích nghi với bóng tối này, nghênh đón cô chỉ có cái chết. Sinh vật trọc hóa trong Ám Vực có lẽ sẽ sợ linh khí trên người cô, nhưng không phải tất cả chúng đều chọn tránh lui. Có vài sinh vật trọc hóa sẽ không để ý đến linh khí, nếu phát cuồng lên sẽ tấn công. Thiên Lý phải giết chết chúng trước khi bị chúng tấn công, bởi trước mặt tốc độ phòng ngự của cô không theo kịp tốc độ tấn công của chúng.
Thiên Lý trốn trong khe đá, khẽ thở dốc, bên tai vang lên vài âm thanh hỗn loạn, dường nhuhw có không ít sinh vật đang chạy tới chỗ thi thể của thú mặt quỷ. Cô rụt mình lại, cố gắng che minh đi. Khắp nơi đều là nguy hiểm, muốn cất bước rất khó. Mấy ngày rồi mà cô hẳn chỉ mới đi được hơn 10km. Càng khiến cô lo lắng hơn là mình đã bị mất phương hướng, và có vẻ đang tiến vào Ám Vực càng sâu hơn.
Nhưng dù thế cũng không có lựa chọn nào khác. Cô đã đi lên một con đường không thể quay đầu lại, chỉ có thể lựa chọn đi tiếp, cho đến tận cùng của Ám Vực.
Đến tận cùng… cô còn có thể sống sót ra ngoài không?
Thiên Lý lần đầu tiên mất đi niềm tin với chính mình, cảm thấy mờ mịt và bất lực. Căng thẳng, sợ hãi, cô đơn, lạnh lẽo, yếu ớt, không tìm được lối thoát, tinh thần và thể xác cô đều nhận phải áp lực cực lớn. Nếu không có linh khí trời sinh, hẳn mình đã sớm bị trọc hóa đi? Cô không có sức mạnh và ý chí giống Tra Nhĩ, niềm tin duy nhất cô có là…
Từ từ xòe tay trái ra, từ trong lòng bàn tay lập tức truyền tới một cảm giác ấm áp, sinh mệnh bé nhỏ ấy đang dùng cách của chính mình để an ủi cô.
Thiên Lý áp tay trái lên má, từ từ nhắm mắt lại, cảm nhận cái ấm áp nhỏ bé ấy. Sau một lát, cõi lòng nóng nảy dần bình tĩnh lại, vẻ mặt cũng trở nên trầm tĩnh hơn.
Sao cô có thể quên, mình vốn đã là một kẻ mù, có thể càng dễ thích ứng với bóng tối hơn người thường. Mất đi cảm giác, cô còn có tai, có mũi, và một bộ não tỉnh táo. Không nhìn thấy thế giới, thì có thể nghe, có thể ngửi, có thể đụng…
Nắm chặt súng xua trọc, Thiên Lý chậm chạp đứng lên, sinh vật trọc hóa quanh đó đã đi xa, những ánh mắt lạnh lẽo thì vẫn luôn tồn tại, nhưng cũng không còn dự cảm uy hiếp đến tính mạng khi nãy nữa.
Đúng vậy, đây đều là vũ khí bảo vệ tính mạng của cô. Chỉ cần tỉnh táo lại, là có thể cảm nhận được từng thay đổi rất nhỏ xung quanh, phân tích ra ngọn nguồn thay đổi thì có thể sớm làm ra quyết định.
Tập trung tinh thần, rèn luyện ngũ giác.
Cô, không phải không có sức mạnh phản kháng!
+++
Thành Thánh.
“Sao? Đã giải được mật mã chưa?” Lai Địch hỏi người trung niên ngồi trước máy tính.
Người trung niên lắc đầu trả lời: “Đĩa CD trong suốt đã được áp dụng một loại ngôn ngữ mã hóa đặc thù, nếu không có gợi ý của người thiết lập mật mã, chúng ta rất khó tìm ra quy luật.”
Lai Địch nhíu mày, vốn cho là đã lấy được tư liệu của linh khí khắc văn, không ngờ lại hoàn toàn không thể giải đọc được. Những tư liệu khắc văn này hình như có thể xem riêng rẽ, nhưng một khi kết hợp lại sẽ biến thành một đống mật mã lộn xộn, hơn nữa hình và chữ đều vô cùng rối, thoạt nhìn như là trẻ con vẽ xấu viết nguệch vậy.
Hắn ta nghĩ một lát, lấy đĩa CD ra, nói: “Được rồi, nhiệm vụ của anh kết thúc, không được phép lộ chuyện chiếc đĩa CD này ra.”
Lai Địch cất kỹ đĩa CD trong suốt, nhấc chân rời khỏi phòng, mang theo hai hộ vệ lên xe bay.
“Đến viện quán La Công*.”
(*) địa chỉ chưa rõ, tạm thời dịch tạm
Xe bay sang trọng chạy băng băng đến viện quán La Công.
Không bao lâu sau, vẻ mặt Lai Địch bỗng thay đổi, nhanh chóng lấy đĩa CD từ trong túi áo ra, thấy chiếc đĩa trong suốt này sáng lên, còn hơi hơi rung.
Đây hẳn là một đĩa CD kết hợp, chỉ cần một đĩa khác ở gần đó, đĩa còn lại sẽ sinh ra cảm ứng. Thiết lập cảm ứng như vậy cần cài đặt một chương trình đặc thù, không phải thứ mà người thường biết cách dùng.
Chẳng lẽ… Linh văn sư đó đang ở ngay tại thành Thánh?
Đang suy nghĩ, đĩa CD lại ngừng rung, trở về dáng vẻ im lìm xám xịt như cũ.
Lai Địch lập tức nói: “Quay xe, đi chậm về.”
Hắn ta muốn xem, ai là người có được loại đĩa này? Dù không phải Linh văn sư, trên người kẻ đó nhất định cũng có một chiếc đĩa như vậy.
Beta: Tiểu Lăng
“Chào mừng đến với tàu con thoi CE035, chúc quý khách có một chuyến đi vui vẻ.”
Từ dụng cụ kiểm phiếu vang lên tiếng nhắc nhở của một giọng nữ dễ nghe, Tra Nhĩ không cảm xúc rút thẻ của mình ra, chậm rãi bước vào tàu con thoi.
Mọi người xung quanh đều bất giác né tránh, bởi dù quần áo hắn rách nát, đầu tóc thì rối bời, cả người bẩn thỉu giống như ăn mày, nhưng hơi thở lạnh lẽo đầy sát khí của hắn lại khiến người ta không tài nào dám khinh thường. Chỉ chớp mắt, bóng hắn đã không tiếng động biến mất trước mắt mọi người, không hề để ý đến lời bán tán của những người xung quanh.
Đến bên cửa sổ hành lang, Tra Nhĩ ngơ ngác nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, đến tận khi tàu cất cánh cũng không hề di chuyển chút nào, những người đi lại sau lưng bị hắn coi thành không khí.
Không biết qua bao lâu, Tra Nhĩ sờ sờ bụng, men theo mùi thơm nức ăn đi vào phòng ăn. Lúc Thiên Lý còn ở bên hắn, nếu có đồ nóng thì sẽ không ăn đồ lạnh, Tra Nhĩ cũng nhớ kĩ thói quen này. Đứng ở cửa phòng ăn, nhìn thức ăn nóng hổi thơm ngào ngạt trên tay người khác, Tra Nhĩ càng đói hơn.
Hắn đi đến cạnh một cái bàn, cúi đầu nhìn về menu điện tử trên đó, chữ hắn nhận ra đầu tiên chính là “Thịt”. Hắn ngẩng đầu lên, để ý thấy xung quanh có không ít người đang nhìn mình, vừa bực vừa đói, tính tình Tra Nhĩ cũng càng không tốt hơn. Lười chọn món ăn, bóng hắn chợt lóe lên biến mất.
Sau đó liền nghe thấy có người hô lên: “Ôi trời, thịt nướng của tôi biến mất rồi!”
“Á? Bánh nướng nhân thịt của tôi đâu rồi?”
“Gì thế này? Đùi gà với nước sốt thịt đâu?”
Một loạt những tiếng kêu liên tiếp, bàn ăn chừng mười người bị cướp sạch...
Tra Nhĩ ôm nguyên túi thịt ngồi cạnh cửa sổ, ăn miếng được miếng mất. Tay và quần áo hắn dính đầy dầu mỡ, nếu có Thiên Lý ở đây, cô nhất định sẽ mắng hắn, rồi lại bất đắc dĩ lau sạch cho hắn. Khóe miệng Tra Nhĩ giật giật, duỗi tay ra ngừng thật lâu trên không trung, lại chậm rãi rụt lại. Đầu hắn cúi xuống, thức ăn vốn mỹ vị như cũng trở nên khó nuốt. Tra Nhĩ nhanh chóng giải quyết đống thịt, lại tiếp tục ngẩn người.
Từ đại sảnh cách đó không xa truyền đến những tiếng động lớn ầm ĩ. Tra Nhĩ không thèm ngẩng đầu, lơ luôn những xôn xao của thế giới bên ngoài.
Lúc này, một người đàn ông gào lên: “Mau quay đầu tàu lại, nếu không tao để nổ cả lũ!”
Lỗ tai Tra Nhĩ giật giật, ánh mắt vốn vô thần trở nên sắc bén.
Trong đại sảnh, một gã đàn ông trọc đầu cầm một thứ trông như chiếc nhẫn đang giằng co với mười mấy vệ sĩ mặc đồng phục, xung quanh còn có rất nhiều người đứng xem.
Một vệ sĩ nhỏ giọng nói với đồng đội bên cạnh: “Lát tìm cách đánh lạc hướng gã, tôi sẽ kêu La Băng đoạt máy kiểm soát trong tay gã.”
“Đội trưởng, chỉ dựa vào dị năng tốc độ e là không an toàn lắm? Tuy gã khốn kiếp này bị khóa dị năng, nhưng có sức mạnh khủng khiếp trời sinh, nếu không thể khống chế gã, sợ là gã sẽ cho nổ bom không do dự, đến lúc đó cả con tàu con thoi này sẽ chôn cùng gã.”
“Cho nên phải nắm chắc cơ hội hành động, tôi sẽ cho người phối hợp với La Băng, các cậu...”
“Ít lải nhải đi, tao biết thừa chúng mày đang tính làm gì! Tao đếm tới ba, tụi mày mà không hạ lệnh quay đầu tàu lại tao sẽ lập tức nổ bom.” Gã đầu trọc quát, “Bố mày nói được làm được! Một...”
“Làm sao bây giờ? Gã khốn này nổi tiếng không sợ chết, nếu ép gã thì cái gì gã cũng dám làm.”
Đội trưởng đội vệ sĩ cắn răng không nói gì.
“Hai...” Khóe miệng gã đầu trọc lộ ra một nụ cười hung ác, vẻ mặt gã đên cuồng, như đang mong đợi cảnh tượng nổ tung sắp tới.
Đội trưởng đội vệ sĩ chửi thầm một tiếng “Chết tiệt!” Giơ tay lên, chuẩn bị hạ lệnh quay đầu tàu thì cảm thấy có một người bỗng đi ngang qua mình, thẳng tiến đến chỗ gã đầu trọc.
“Đừng qua đó!” Đội trưởng đội vệ sĩ hoảng sợ, vừa dứt lời, người đó đã đứng trước mặt gã đầu trọc, chiếc nhẫn kiểm soát chỉ cách ngay trước ngực hắn khoảng 50cm.
Tất cả nín thở, chờ gã đầu trọc tức giận nổ bom.
Vài giây im lặng đi qua, không có việc gì xảy ra cả.
Gã đầu trọc kinh hãi nhìn chàng trai đứng trước mặt hắn, miệng mở to không nói lời nào, người cứng đơ như tượng.
Chàng trai đột nhiên xuất hiện kia từ từ giơ tay lên, tùy ý đẩy ngón tay gã đầu trọc, lấy chiếc nhẫn ra. Động tác hết sức tự nhiên, không hề thô bạo tý nào, nhưng lại khiến người ta cảm nhận được một loại áp lực vô hình.
“Bay tiếp đi.” Chàng trai lạnh nhạt nói ra ba chữ, mắt nhìn gã đầu trọc.
Một lát sau, hắn xoay người, ném chiếc nhẫn cho đội trưởng đội vệ sĩ, sau đó biến mất trong ánh mắt kính nể và kinh dị của mọi người.
Đội trưởng đội vệ sĩ căng thẳng nhận chiếc nhẫn, xác định đã lấy được an toàn rồi mới thở phào nhẹ nhõm. Đây là một loại máy kiểm soát có độ nhạy cực cao, không cẩn thận một chút thôi đã có thể khởi động nó. Lúc này họ đang chịu trách nhiệm áp giải nhân vật nguy hiểm chuyên gia chế tạo loại bom đạn có sức phá hoại lớn này về khu vực cấp B, ai ngờ gã lại trốn thoát lúc ăn cơm, trước đó họ rõ ràng đã lục soát và thu hết vật phẩm nguy hiểm của gã, thế mà không ngờ gã lại vẫn còn giấu được một quả.
Cũng may có người đã khống chế được tình hình, nếu không hậu quả quả thật là không tưởng tượng được nổi. Chàng trai kia trông cũng hơi quen mắt, không biết là cao thủ đến từ đâu.
“Đội trưởng.” Lúc này, một vệ sĩ hoảng sợ đi tới, nhỏ giọng báo cáo, “Gã tội phạm đã chết rồi.”
“Cái gì?” Đội trưởng đội vệ sĩ cả kinh, bước nhanh đến cạnh gã đầu trọc, phát hiện trên trán gã xuất hiện một lỗ máu nhỏ, nhưng lại không có máu chảy ra, giống như bị ngừng lại vậy. Vết thương này xuất hiện lúc nào?
“Đội trưởng, nhìn kĩ lại thử xem.” Vẻ mặt kỳ dị, vệ sĩ kia nói thêm.
Đội trưởng đội vệ sĩ kỳ quái nhìn cậu ta, tiến lên kiểm tra cẩn thận, lát sau nét mặt bỗng thay đổi – phần xương sọ của tội phạm bị cắt ngang qua...
Sự kiện ngoài ý muốn này cũng không làm cho tốc độ của tàu con thoi chậm lại, nó tới đích rất đúng giờ. Tra Nhĩ bước nhanh xuống tàu, nhìn quanh khắp nơi, tìm kiếm chiếc tàu trước đó Thiên Lý và hắn cùng đi. Nhưng tìm cả sân bay, vẫn không nhìn thấy bóng nó.
Hơi thở bạo ngược trong người Tra Nhĩ lại dâng trào lên, trong cổ họng phát ra một tiếng gầm tức giận, trong mắt cũng hiện lên sát khí lạnh lùng.
Thở một hơi thật dài, hắn tỉnh táo lại trong chốc lát, sau đó nặng nền bước tới trước đài cố vấn.
“Chào... chào ngài, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho ngài?” Nhân viên phục vụ ở đài cố vấn thấy Tra Nhĩ sắc mặt lạnh băng, không nhịn được run rẩy một chút.
“Tàu con thoi số CEP125 ở đâu?”
“Xin chờ một chút, tôi lập tức kiểm tra giúp ngài.” Nhân viên cố vấn luống cuống nhấp vào màn hình, đưa số thứ tự vào, một lát sau, cô ngẩng đầu trả lời, “Tàu con thoi số CEP125 là tàu đến từ bên ngoài, không phải là tàu của công ty chúng tôi.”
“Nó ở đâu?”
“Việc này... chúng tôi không tiện tiết lộ.”
“Nó - ở - đâu?” Trong mắt Tra Nhĩ hiện lên sát khí, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào nhân viên cố vấn, kính phòng hộ giữa hai người bỗng nhiên xuất hiện vết nứt.
Nhân viên cố vấn rùng mình, run rẩy đáp: "Xin... xin chờ một chút, tôi lập tức kiểm tra giúp ngài."
"Tìm được rồi." Nhân viên cố vấn nhanh chóng nói: "Tàu số CEP125 hiện đang dừng ở khu vực trung chuyển đến thành Thánh."
Vừa dứt lời, bóng Tra Nhĩ liền biến mất không dấu vết.
Nhân viên cố vấn vỗ vỗ ngực, hoảng hốt lẩm bẩm: “Dị năng giả đều là quái vật, không thể đắc tội được."
Tra Nhĩ lấy thẻ xanh ra, muốn lên tàu con thoi đến thành Thánh, nhưng máy tính lại nhắc nhở hắn không có tư cách đến, không thể lên tàu.
Thành Thánh là thủ phủ khu 10 phía Bắc, không phải là nơi người bình thường có thể đi vào, lúc trước Thiên Lý là do tham gia trận chung kết của giải đấu vũ khí nên mới có được giấy thông hành tạm thời tại đó.
Lúc này, trên không vang lên tiếng nhắc nhở của giọng điện tử: "Xin hành khách của tàu con thoi số GEM1208 chú ý, tàu con thoi số GEM1208 đi đến thành Thánh sắp cất cánh, xin nhanh chóng lên tàu."
Tra Nhĩ khẽ động trong lòng, nhanh chóng rời khỏi cổng đăng ký.
Mười phút sau, một chiếc tàu con thoi cỡ lớn từ từ cất cánh. Chỉ còn cách mặt đất hơn mười mét, một bóng đen lấy tốc độ cực nhanh đột nhiên nhảy lên đỉnh tàu.
Thành Thánh? Thiên Lý, em có đang ở thành Thánh không?
Tra Nhĩ ngồi xếp bằng trên đỉnh tàu con thoi, đón gió nhìn phía trước, trong lòng tràn đầy chờ mong và vội vã.
+++
Nơi Ám Vực.
Thiên Lý nắm chặt sung xua trọc, từng dây thần kinh căng ra mà dùng cảm giác quét xung quanh, trong bóng tối vang lên tiếng bước chân không nhanh cũng chẳng chậm, như có một thứ gì đó đang thong thả bủa vây quanh cô, ánh mắt như sương giá nhìn chằm chằm khiến cô nổi cả da gà, một dự cảm nguy hiểm xộc thẳng vào tim.
Thiên Lý cẩn thận nhích từng bước, tập trung tinh thần, muốn tìm ra ngọn nguồn uy hiếp không rõ kia. Nhưng cực hạn của cảm giác là 5m, tốc độ phản ứng của thân thể cô vốn không nhanh, nếu không thể tìm ra kẻ địch sẽ lâm vào thế bị động, chỉ cần một con dã thú công kích cô thôi, cô cũng đủ chết rồi.
Bỗng nhiên, một cơn gió mạnh từ phía sau bên phải thổi tới, Thiên Lý rùng mình, xoay mạnh người lại, đối diện với một con thú mặt quỷ đang mở to cái miệng như bồn máu của mình. Nó lơ lửng giữa không trung, từ từ đến gần cô, chỉ cách họng súng của cô không đến 2m.
Thiên Lý lập tức phản ứng lại, Tiện Y đã khởi động năng lực trì hoãn tốc độ thành đồng bộ với nó. Cô không dám do dự chút nào, nhanh chóng bóp cò, một luồng năng lượng xuyên qua người thú mặt quỷ từ đường miệng, máu tươi phun ra, chỉ một lát, nó đã chết.
Cánh tay khẽ run, Thiên Lý nén nỗi khẩn trương trong lòng xuống, nhanh chân rời khỏi chỗ đứng hiện tại hơn, mùi máu tươi sẽ thu hút thêm càng nhiều dã thú.
Sau một lần sử dụng dị năng, Tiện Y có vẻ hơi uể oải. Hoàn cảnh của Ám Vực có ảnh hưởng xấu cực lớn đối với nó, e là mấy giờ tới sẽ không thể sử dụng dị năng nữa. Cách một lớp quần áo, cô vỗ nhẹ Tiện Y, tỏ vẻ cảm ơn.
Tiện Y quả thật rất lợi hại, nhưng cô không thể sống sót mà chỉ dựa vào nó. Có thể tránh được bây giờ, nhưng chưa hẳn đã tránh được lúc tới. Nếu cô không thể nhanh chóng thích nghi với bóng tối này, nghênh đón cô chỉ có cái chết. Sinh vật trọc hóa trong Ám Vực có lẽ sẽ sợ linh khí trên người cô, nhưng không phải tất cả chúng đều chọn tránh lui. Có vài sinh vật trọc hóa sẽ không để ý đến linh khí, nếu phát cuồng lên sẽ tấn công. Thiên Lý phải giết chết chúng trước khi bị chúng tấn công, bởi trước mặt tốc độ phòng ngự của cô không theo kịp tốc độ tấn công của chúng.
Thiên Lý trốn trong khe đá, khẽ thở dốc, bên tai vang lên vài âm thanh hỗn loạn, dường nhuhw có không ít sinh vật đang chạy tới chỗ thi thể của thú mặt quỷ. Cô rụt mình lại, cố gắng che minh đi. Khắp nơi đều là nguy hiểm, muốn cất bước rất khó. Mấy ngày rồi mà cô hẳn chỉ mới đi được hơn 10km. Càng khiến cô lo lắng hơn là mình đã bị mất phương hướng, và có vẻ đang tiến vào Ám Vực càng sâu hơn.
Nhưng dù thế cũng không có lựa chọn nào khác. Cô đã đi lên một con đường không thể quay đầu lại, chỉ có thể lựa chọn đi tiếp, cho đến tận cùng của Ám Vực.
Đến tận cùng… cô còn có thể sống sót ra ngoài không?
Thiên Lý lần đầu tiên mất đi niềm tin với chính mình, cảm thấy mờ mịt và bất lực. Căng thẳng, sợ hãi, cô đơn, lạnh lẽo, yếu ớt, không tìm được lối thoát, tinh thần và thể xác cô đều nhận phải áp lực cực lớn. Nếu không có linh khí trời sinh, hẳn mình đã sớm bị trọc hóa đi? Cô không có sức mạnh và ý chí giống Tra Nhĩ, niềm tin duy nhất cô có là…
Từ từ xòe tay trái ra, từ trong lòng bàn tay lập tức truyền tới một cảm giác ấm áp, sinh mệnh bé nhỏ ấy đang dùng cách của chính mình để an ủi cô.
Thiên Lý áp tay trái lên má, từ từ nhắm mắt lại, cảm nhận cái ấm áp nhỏ bé ấy. Sau một lát, cõi lòng nóng nảy dần bình tĩnh lại, vẻ mặt cũng trở nên trầm tĩnh hơn.
Sao cô có thể quên, mình vốn đã là một kẻ mù, có thể càng dễ thích ứng với bóng tối hơn người thường. Mất đi cảm giác, cô còn có tai, có mũi, và một bộ não tỉnh táo. Không nhìn thấy thế giới, thì có thể nghe, có thể ngửi, có thể đụng…
Nắm chặt súng xua trọc, Thiên Lý chậm chạp đứng lên, sinh vật trọc hóa quanh đó đã đi xa, những ánh mắt lạnh lẽo thì vẫn luôn tồn tại, nhưng cũng không còn dự cảm uy hiếp đến tính mạng khi nãy nữa.
Đúng vậy, đây đều là vũ khí bảo vệ tính mạng của cô. Chỉ cần tỉnh táo lại, là có thể cảm nhận được từng thay đổi rất nhỏ xung quanh, phân tích ra ngọn nguồn thay đổi thì có thể sớm làm ra quyết định.
Tập trung tinh thần, rèn luyện ngũ giác.
Cô, không phải không có sức mạnh phản kháng!
+++
Thành Thánh.
“Sao? Đã giải được mật mã chưa?” Lai Địch hỏi người trung niên ngồi trước máy tính.
Người trung niên lắc đầu trả lời: “Đĩa CD trong suốt đã được áp dụng một loại ngôn ngữ mã hóa đặc thù, nếu không có gợi ý của người thiết lập mật mã, chúng ta rất khó tìm ra quy luật.”
Lai Địch nhíu mày, vốn cho là đã lấy được tư liệu của linh khí khắc văn, không ngờ lại hoàn toàn không thể giải đọc được. Những tư liệu khắc văn này hình như có thể xem riêng rẽ, nhưng một khi kết hợp lại sẽ biến thành một đống mật mã lộn xộn, hơn nữa hình và chữ đều vô cùng rối, thoạt nhìn như là trẻ con vẽ xấu viết nguệch vậy.
Hắn ta nghĩ một lát, lấy đĩa CD ra, nói: “Được rồi, nhiệm vụ của anh kết thúc, không được phép lộ chuyện chiếc đĩa CD này ra.”
Lai Địch cất kỹ đĩa CD trong suốt, nhấc chân rời khỏi phòng, mang theo hai hộ vệ lên xe bay.
“Đến viện quán La Công*.”
(*) địa chỉ chưa rõ, tạm thời dịch tạm
Xe bay sang trọng chạy băng băng đến viện quán La Công.
Không bao lâu sau, vẻ mặt Lai Địch bỗng thay đổi, nhanh chóng lấy đĩa CD từ trong túi áo ra, thấy chiếc đĩa trong suốt này sáng lên, còn hơi hơi rung.
Đây hẳn là một đĩa CD kết hợp, chỉ cần một đĩa khác ở gần đó, đĩa còn lại sẽ sinh ra cảm ứng. Thiết lập cảm ứng như vậy cần cài đặt một chương trình đặc thù, không phải thứ mà người thường biết cách dùng.
Chẳng lẽ… Linh văn sư đó đang ở ngay tại thành Thánh?
Đang suy nghĩ, đĩa CD lại ngừng rung, trở về dáng vẻ im lìm xám xịt như cũ.
Lai Địch lập tức nói: “Quay xe, đi chậm về.”
Hắn ta muốn xem, ai là người có được loại đĩa này? Dù không phải Linh văn sư, trên người kẻ đó nhất định cũng có một chiếc đĩa như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.