Hiện Trường Livestream Kỳ Quái
Chương 64: Giấc mơ của khu vui chơi
Hải Lý
29/08/2024
Hai tiếng sau, team của Miêu Anh cũng quay trở lại. Bọn họ đã lên được tàu vào giây phút cuối cùng trước khi tàu chuyển bánh. Ai trong số họ cũng bị thương, cổ người nào cũng có vết chém, trông rất đáng sợ.
Chuyến tàu chậm rãi bắt đầu, khung cảnh bên ngoài cửa sổ lại biến thành một bức tranh mờ ảo, đưa tất cả những người còn sống sót đến ga tàu không xác định tiếp theo.
"Chị Miêu Anh, chị sao vậy?"
Thấy bên ngoài có tiếng ồn, Dịch Văn Văn lập tức chạy ra đón, thấy khắp người Miêu Anh toàn là máu thì lo tới bật khóc. Sắc mặt Miêu Anh trắng bệch, nhất thời không thể nói câu nào mà chỉ cười khổ xua xua tay. Cô gái tóc ngắn bên cạnh cô cuối cùng cũng không trụ nổi nữa, lảo đảo đổ về phía trước. Phó Kỳ Đường lập tức đỡ lấy và dìu cô ngồi xuống. Xuyên qua đám đông, Phó Kỳ Đường thấy Tô Úy đang đứng ở phía sau thì chạm mắt với cậu ta. Tô Úy chậm rãi nhếch khóe miệng và mỉm cười, phần giữa hai đầu lông mày của cậu ta hiện rõ nét mệt mỏi.
Không ai nói gì.
"Hình như cổ họng của bọn họ có vấn đề." Phó Kỳ Đường thầm thì với Dịch Văn Văn rồi kéo cô sang một bên để mấy người bệnh có thêm không gian chữa trị.
Mấy phút sau, ánh sáng trắng lóe lên.
Tống Dục đẩy gọng kính bị lệch của mình, khẽ hắng giọng: "Thế tôi về trước nhé." Giọng anh ta khản đặc như là đã rất lâu không nói chuyện vậy. Anh ta nói xong thì trở về toa tàu của mình luôn.
"Tôi cũng thế. Tôi cần phải được nghỉ ngơi." Hà Chi Châu cười than. Lúc đi ngang qua Phó Kỳ Đường thì anh ta cũng chỉ gật đầu xem như chào hỏi thôi chứ chẳng nói gì cả.
Cô gái tóc ngắn được Phó Kỳ Đường đỡ lúc nãy miễn cưỡng đứng dậy, khẽ nói cảm ơn rồi cũng rời khỏi đó.
Sau khi mọi người giải tán hết, Tô Úy đứng phía sau mới lê bước tới. Vừa mới lại gần, cậu ta đã như không có xương mà đổ vào người Phó Kỳ Đường, cười khổ: "Ài... Lần này quả thực là suýt nữa thì tiêu tùng rồi."
Phó Kỳ Đường thấy tình trạng của cậu ta hiện tại có vẻ không tốt thật nên ngập ngừng hỏi: "Cậu có muốn đi nghỉ cái đã không?"
Tô Úy lắc đầu: "Tôi muốn uống bia lạnh."
"Thế chờ chút, tôi đi lấy cho." Phó Kỳ Đường nói.
Toa ăn ở ngay cạnh nên Phó Kỳ Đường đi xíu đã quay lại. Anh đưa lon bia lạnh cho cậu ta rồi nói đùa: "Có cần tôi bật ra hộ không?"
Quả nhiên, Tô Úy bật cười, nói với Phó Kỳ Đường: "Anh đừng thả thính tôi. Tuy tôi là trai thẳng nhưng lập trường rất không được ổn định đấy."
"Cậu nói nghe tự tin quá ha? Thôi, kể về tình huống bên team cậu đi." Phó Kỳ Đường dở khóc dở cười nhìn cậu ta, nói.
"Tôi biết ngay mà. Tôi chỉ là chiếc camera chạy bằng cơm có cũng được, không có cũng chẳng sao mà thôi." Tô Úy lẩm bẩm, bật lon bia ra uống một ngụm. Sau khi được đoàn tàu chữa trị cho thì vết thương trên cổ cậu ta đã biến mất.
Tô Úy uống một hơi hết nửa lon bia rồi mới thấy đã. Lúc ngẩng đầu lên, cậu ta thấy Phó Kỳ Đường đang nhìn mình nhếch mép cười rất gian thì rùng cả mình, ấm ức lên án: "Sao anh càng ngày càng giống Sói Điên thế? Bình thường thôi, bình thường thôi, bình thường thôi! Trên tàu có một con sói là đã đủ lắm rồi nhé."
"Thế thì cậu hãy có tự giác của một chiếc camera hình người mà mau kể đi, đừng có lải nhải nữa." Phó Kỳ Đường cười nói.
Phó bản mà Tô Úy vào lần này tên là Khu vui chơi tĩnh lặng. Team do Miêu Anh làm đội trưởng, tổng cộng mười một người, vừa bước xuống tàu đã nhìn thấy một công viên giải trí khổng lồ ở trước mặt.
"Anh nghe tên cũng hiểu rồi đó. Xuyên suốt phó bản, người chơi không được phép phát ra bất cứ âm thanh gì, tiếng nói chuyện, tiếng bước chân hay tiếng hắt hơi cũng đều không được. Thậm chí là thở nặng nề chút thôi thì cũng sẽ bị trừng phạt. Tuy rằng trước lúc vào đó, tụi tôi đều đã chuẩn bị tâm lý cả rồi nhưng không ngờ là lại khắc nghiệt như vậy. Vừa vào được năm phút thì một người mới bất cẩn giẫm phải chiếc kèn đồ chơi dưới đất, thế là bị một con quỷ không biết chui từ đâu ra giết luôn.
Nhiệm vụ của tụi tôi là phải đạt được mười điểm trong vòng mười ngày. Mỗi khi thắng một trò chơi thì sẽ được hai điểm, thua bị trừ bốn điểm, mỗi trò chỉ được chơi một lần trong ngày. Người chơi có thể tặng điểm cho nhau, sau mười ngày mà ai không đủ mười điểm thì sẽ bị xóa sổ.
Nghe thì thấy có vẻ không khó, đúng không? Nhưng lúc đang chơi trò chơi thì quỷ sẽ thình lình xuất hiện bất cứ lúc nào mới khổ."
Nói đến đây, Tô Úy nuốt nước miếng, cơ mặt khẽ run lên, hiển nhiên đã nhớ lại cảnh tượng kinh khủng lúc đó.
"Mới đầu thì bọn tôi đều cố gắng chọn chơi mấy trò khá là an tĩnh như là đu quay ngựa nhún với cả vòng quay mặt trời. Tuy nhiên lại vẫn bị mấy con quỷ đột ngột thò mặt ra dọa sợ. Anh cũng biết mà, đã là phản xạ thì rất khó mà kìm lại được. Ai bị dọa xong mà không hét ầm lên chứ? Tuy là đám quỷ ấy không mạnh lắm nhưng nếu đã bị bọn chúng nhắm tới thì sẽ càng lúc càng tạo ra nhiều âm thanh và càng dễ hấp dẫn nhiều quỷ tới thêm. Thế là hai hôm đầu, bọn tôi thảm vô cùng. Cho đến khi Tống Dục..." Tô Úy ngập ngừng, vẻ mặt hơi sợ hãi.
"Tống Dục làm sao?" Phó Kỳ Đường hiếu kỳ hỏi.
"Anh ta đúng là một người tàn nhẫn, chẳng nói chẳng rằng, cầm dao tự cứa cổ luôn." Tô Úy cười như mếu nói.
"......"
"Đương nhiên là không phải định tự tử. Anh ta đỉnh lắm, vừa cắt cổ xong đã lập tức lấy bình xịt sơ cứu ra xài. Thế là vừa không chết lại vừa không nói chuyện được, đương nhiên cũng không thể bất cẩn mà la lên nữa."
"Đúng là tàn nhẫn thật..." Không ngờ Tống Dục trông thư sinh, bù nhìn vậy mà lại không hề thua kém Cung Tử Quận chút nào. Phó Kỳ Đường hơi cạn lời nhưng rồi lại lắc đầu. Bất kể thế nào thì phương pháp này quả thực là rất hữu dụng. Nếu không làm vậy, e rằng sẽ chẳng còn mấy người sống sót mà trở về được nữa.
"Đúng. Nhưng cũng may mà có anh ta. Đa số mọi người đều không thể nhẫn tâm xuống tay với chính mình nên đành phải nhờ anh ta giúp đỡ. Cảnh tượng đó khỏi phải nói luôn, tôi thấy mình cứ như một con gà bị đè ra cắt tiết vậy." Tô Úy vừa nói vừa lắc đầu nguầy nguậy, ôm cổ sợ hãi.
"Mấy ngày sau đó, chúng tôi không thể không chơi mấy trò mạo hiểm kiểu như nhà ma. Vừa vào trong đó, mấy con ma đã nhìn chằm chằm luôn. Dù biết chúng sẽ không làm gì đâu nhưng áp lực chúng tạo nên cũng đủ để đè bẹp người chơi. Xong rồi cả tàu lượn siêu tốc nữa. Bọn quỷ thường sẽ xuất hiện ngay bên cạnh người chơi đúng lúc tàu đang phi xuống dốc, túm lấy xong kéo bọn tôi khỏi chỗ ngồi hoặc là giật mạnh dây an toàn ra."
"Thế mấy cậu chơi trò chơi... Ý tôi là chơi đùa với vận mệnh ở đó mười ngày, tích đủ điểm xong rồi trở lại à?" Phó Kỳ Đường đang nói thì nhìn thấy vẻ mặt ai oán của Tô Úy, thế là lập tức sửa miệng.
"Lúc đầu thì bọn tôi cũng định là như vậy nhưng sau đó, chị Miêu Anh đã nhận ra điểm không đúng."
"?"
"Tất cả các trò trong khu vui chơi đó đều chỉ được chơi đơn lẻ. Một lần chỉ được có một người lên tàu lượn siêu tốc, nếu muốn chơi nhà ma thì phải đợi người trước chơi xong hoặc chết thì người sau mới có thể vào. Tuy vậy nhưng nhà hát kịch lại cho phép tất cả mọi người được cùng nhau vào xem. Hôm đầu tiên có vở "Người đẹp ngủ trong rừng", ngày thứ hai là vở "Alice lạc vào xứ sở thần tiên", ngày thứ ba là vở "Giấc mộng kê vàng", ngày thứ tư là vở "Mẫu đơn đình", từ ngày thứ năm trở đi thì lặp lại những vở đó.
Hai vở đầu quá trời nổi tiếng rồi.
"Giấc mộng kê vàng" thì là một truyền thuyết huyền thoại của thời Đường. Chuyện kể rằng một ngày nọ, chàng nghèo Lư Sinh được đạo sĩ Lã Ông cho mượn chiếc gối bằng sứ để ngủ tạm, khi ấy chủ quán trọ đang nấu một nồi kê vàng. Lư Sinh mơ thấy mình thi đỗ, làm quan to rồi lấy con gái của một gia đình quyền quý, đạt đến đỉnh cao của danh vọng. Trong mơ, Lư Sinh sống một cuộc sống sung túc, phú quý, lúc sắp chết thì Lư Sinh giật mình tỉnh giấc và thấy mình mơ xong mười tám năm rồi mà nồi kê của chủ quán vẫn nấu chưa xong. Đó cũng là nguyên nhân của câu thành ngữ "giấc mộng kê vàng".
Vở "Mẫu đơn đình" còn được gọi là "Hoàn hồn ký" hay "Đỗ Lệ Nương mộ sắc hoàn hồn ký". Nó kể về câu chuyện nàng Đỗ Lệ Nương phải lòng chàng thư sinh Liễu Mộng Mai trong mơ, mắc bệnh tương tư, đau buồn mà chết. Sau đó, nàng hóa kiếp thành bức tranh đi gặp người mình yêu. Cuối cùng, nàng sống lại và hạnh phúc vĩnh viễn bên cạnh Liễu Mộng Mai.
Khi đặt bốn câu chuyện này lại bên nhau thì vấn đề đã trở nên vô cùng rõ ràng."
Phó Kỳ Đường hiểu ngay tắp lự. Vẻ mặt anh nghiêm túc hẳn lên, hỏi: "Là mơ ư?"
"Sao anh biết?" Tô Úy kinh ngạc, sững sờ nhìn anh mấy phút liền mới bất giác nhận ra: "Chẳng lẽ phó bản của mấy anh cũng là mơ?"
"Cậu cứ kể tiếp đi đã. Tôi sẽ kể sau." Phó Kỳ Đường nói.
Tô Úy gật đầu rồi tiếp tục câu chuyện.
"Ban đầu bọn tôi cho rằng quy tắc không được phát ra âm thanh rất là kỳ lạ. Hơn nữa, chơi thắng một trò chỉ được có hai điểm mà thua lại mất tới bốn điểm, lấy được mười điểm quá là khó luôn. Cộng thêm mấy vở kịch kia nữa. Cuối cùng sau khi điều tra, chúng tôi phát hiện ra là mình đang ở trong giấc mơ của khu vui chơi.
Khu vui chơi có ý thức nhưng vẫn đang ở giai đoạn còn non nớt.
Thông thường, mọi người coi công viên giải trí là biểu tượng của niềm vui, tới để xua tan muộn phiền, tìm lại hạnh phúc. Tuy nhiên, quá nhiều cảm xúc tiêu cực bị xả ra lại không được công viên giải trí tiêu hóa hết kịp nên chúng đã biến thành "quỷ". Bình thường thì đám quỷ đó luôn bị trấn áp, chỉ có lúc công viên giải trí "đi ngủ" mới có thể chui ra. Trong khi đó, người chơi là những kẻ ngoại lai, chơi bời trong khu vui chơi mà to tiếng sẽ khiến nó thức giấc nên mới có quy tắc lúc đầu.
Người chơi bắt buộc phải nắm được điều này rồi đánh thức khu vui chơi trước khi thời gian kết thúc để trấn áp bọn quỷ lại. Nếu không thì sẽ chẳng thể sống nổi trước cái đám quỷ càng lúc càng đông kia."
Nghe Tô Úy nói xong, Phó Kỳ Đường trầm ngâm gật đầu. Tuy rằng xét về độ khó thì phó bản Khu vui chơi tĩnh lặng có vẻ chưa bằng được Bệnh viện Bình An nhưng cốt lõi của cả hai lại quá giống nhau. Chẳng lẽ là trùng hợp? Phó Kỳ Đường không cho là vậy. Trên đoàn tàu này lấy đâu ra nhiều sự trùng hợp thế chứ? Đây hẳn phải là một kiểu gợi ý, rất có thể liên quan tới chuyện lần trước đoàn tàu xảy ra sự cố, thậm chí còn liên quan đến cả những hướng đi trong tương lai.
"Hây! Đến anh rồi." Tô Úy đợi một lúc vẫn không thấy Phó Kỳ Đường lên tiếng thì không thể nhẫn nại mà nhắc nhở.
Phó Kỳ Đường bèn tạm thời không nghĩ nữa, để lát thảo luận với Cung Tử Quận sau vậy. Bấy giờ anh mới kể hết tất cả những gì xảy ra ở bệnh viện Bình An cho Tô Úy.
Tô Úy nghe xong thì há hốc mồm.
"Bảo sao đội mấy anh chết nhiều thế. Tình tiết quá trời phức tạp luôn á." Cậu ta lẩm bẩm rồi lại thở dài: "Tiếc cho Tần Phức Vân ghê. Nếu không phải vào trúng cái phó bản ấy thì cổ với Ngô Bân hẳn là đều sống sót được rồi."
Phó Kỳ Đường chỉ "ừm" chứ không nói gì thêm.
Tô Úy bèn cười, nói: "Nhưng mà ai bảo cô ta không tin anh cơ. Nếu tôi mà ở đó, khẳng định là tôi sẽ ủng hộ anh cả hai chân, hai tay luôn. Tôi cũng coi như là đã rõ ràng cả rồi. Anh chính là một con quái vật, tiến bộ quá trời nhanh luôn á! Không được! Phải cho tôi bám càng!" Cậu ta nói xong bèn làm bộ nhào về phía Phó Kỳ Đường.
"Tính quấy rối tôi hay gì?" Phó Kỳ Đường đẩy cậu ta ra, nói: "Chưa nghe bảo không được động đến chân của gay à?"
Tô Úy lắc đầu: "Chưa nghe bao giờ."
"Thế hiện tại cậu nghe được rồi đấy." Phó Kỳ Đường nói xong, đứng dậy phủi bụi trên người, nói: "Thôi, cậu cũng về nghỉ đi. Tôi đi đây."
"Tám chuyện thêm xíu đi chứ vừa dùng xong đã vứt luôn vậy à? Cho dù có là bot chạy bằng cơm thật thì anh cũng đừng vô tình như thế chứ?"
"Làm robot mà còn muốn được đãi ngộ tốt à? Hãy biết vị trí của mình ở đâu đi nhá." Phó Kỳ Đường xua tay. Giọng anh nhỏ đi nhưng ý cười lại tăng lên: "Tôi cũng phải đi bám càng đây."
*
Mấy ngày sau đó vô cùng bình yên.
Hay tin Quý Đào chết, Nhiếp Tiểu Lam khóc một trận thật to rồi dần dần bình tĩnh lại, ít nhất ngoài mặt là như vậy. Sinh ly tử biệt là chuyện rất bình thường, trừ việc tiếp nhận nó ra thì cũng chẳng còn có cách nào khác cả.
Phó Kỳ Đường và Cung Tử Quận tiếp tục dính lấy nhau. Lịch học tập của anh rất dày. Sáng học đánh đấm, chiều lại luyện súng, trưa nghỉ ngơi thì còn phải vuốt lông sói nữa. Cuộc sống vô cùng phong phú.
Phó Kỳ Đường kiếm được hơn chín trăm điểm ở phó bản lần này nên đến ngày cuối cùng, anh đã đi đổi hai chai thuốc xịt sơ cứu và băng cầm máu tại cổng giao dịch, đồng thời bổ sung thêm rất nhiều đạn. Tuy là số đạn mà lần trước Cung Tử Quận cho anh vẫn còn khá nhiều nhưng nỗi ám ảnh về việc thiếu hỏa lực của người dân Trung Quốc đã ăn sâu vào xương máu, dù có là thần y thì cũng chỉ có thể bó tay chấm com.
Bảy ngày nghỉ ngơi nháy mắt đã kết thúc.
0 giờ ngày thứ tám, lúc mà loa phát thanh trên tàu vang lên, Phó Kỳ Đường với Cung Tử Quận lần lượt bước vào toa số 0. Khi nhìn thấy những khuôn mặt quen thuộc, hai người họ đưa mắt nhìn nhau và cùng nhận ra một điều vô cùng bất thường.
Bảy ngày qua, đoàn tàu vẫn luôn chạy, không hề ngừng lại lần nào. Điều này chứng tỏ rằng phó bản lần này sẽ không có người mới.
----------------------------------------------------------------------------
J: Tình hình là dạo này stress nhìu mà khó tìm được một chiếc truỵn H ngon nghẻ bình thường không phải song tính quá nên chắc là tui sẽ đi mò truyện về làm. Pạng nào thích cách dịch của tui và có cùng gu thì hãy chờ tui nhaaaa
Chuyến tàu chậm rãi bắt đầu, khung cảnh bên ngoài cửa sổ lại biến thành một bức tranh mờ ảo, đưa tất cả những người còn sống sót đến ga tàu không xác định tiếp theo.
"Chị Miêu Anh, chị sao vậy?"
Thấy bên ngoài có tiếng ồn, Dịch Văn Văn lập tức chạy ra đón, thấy khắp người Miêu Anh toàn là máu thì lo tới bật khóc. Sắc mặt Miêu Anh trắng bệch, nhất thời không thể nói câu nào mà chỉ cười khổ xua xua tay. Cô gái tóc ngắn bên cạnh cô cuối cùng cũng không trụ nổi nữa, lảo đảo đổ về phía trước. Phó Kỳ Đường lập tức đỡ lấy và dìu cô ngồi xuống. Xuyên qua đám đông, Phó Kỳ Đường thấy Tô Úy đang đứng ở phía sau thì chạm mắt với cậu ta. Tô Úy chậm rãi nhếch khóe miệng và mỉm cười, phần giữa hai đầu lông mày của cậu ta hiện rõ nét mệt mỏi.
Không ai nói gì.
"Hình như cổ họng của bọn họ có vấn đề." Phó Kỳ Đường thầm thì với Dịch Văn Văn rồi kéo cô sang một bên để mấy người bệnh có thêm không gian chữa trị.
Mấy phút sau, ánh sáng trắng lóe lên.
Tống Dục đẩy gọng kính bị lệch của mình, khẽ hắng giọng: "Thế tôi về trước nhé." Giọng anh ta khản đặc như là đã rất lâu không nói chuyện vậy. Anh ta nói xong thì trở về toa tàu của mình luôn.
"Tôi cũng thế. Tôi cần phải được nghỉ ngơi." Hà Chi Châu cười than. Lúc đi ngang qua Phó Kỳ Đường thì anh ta cũng chỉ gật đầu xem như chào hỏi thôi chứ chẳng nói gì cả.
Cô gái tóc ngắn được Phó Kỳ Đường đỡ lúc nãy miễn cưỡng đứng dậy, khẽ nói cảm ơn rồi cũng rời khỏi đó.
Sau khi mọi người giải tán hết, Tô Úy đứng phía sau mới lê bước tới. Vừa mới lại gần, cậu ta đã như không có xương mà đổ vào người Phó Kỳ Đường, cười khổ: "Ài... Lần này quả thực là suýt nữa thì tiêu tùng rồi."
Phó Kỳ Đường thấy tình trạng của cậu ta hiện tại có vẻ không tốt thật nên ngập ngừng hỏi: "Cậu có muốn đi nghỉ cái đã không?"
Tô Úy lắc đầu: "Tôi muốn uống bia lạnh."
"Thế chờ chút, tôi đi lấy cho." Phó Kỳ Đường nói.
Toa ăn ở ngay cạnh nên Phó Kỳ Đường đi xíu đã quay lại. Anh đưa lon bia lạnh cho cậu ta rồi nói đùa: "Có cần tôi bật ra hộ không?"
Quả nhiên, Tô Úy bật cười, nói với Phó Kỳ Đường: "Anh đừng thả thính tôi. Tuy tôi là trai thẳng nhưng lập trường rất không được ổn định đấy."
"Cậu nói nghe tự tin quá ha? Thôi, kể về tình huống bên team cậu đi." Phó Kỳ Đường dở khóc dở cười nhìn cậu ta, nói.
"Tôi biết ngay mà. Tôi chỉ là chiếc camera chạy bằng cơm có cũng được, không có cũng chẳng sao mà thôi." Tô Úy lẩm bẩm, bật lon bia ra uống một ngụm. Sau khi được đoàn tàu chữa trị cho thì vết thương trên cổ cậu ta đã biến mất.
Tô Úy uống một hơi hết nửa lon bia rồi mới thấy đã. Lúc ngẩng đầu lên, cậu ta thấy Phó Kỳ Đường đang nhìn mình nhếch mép cười rất gian thì rùng cả mình, ấm ức lên án: "Sao anh càng ngày càng giống Sói Điên thế? Bình thường thôi, bình thường thôi, bình thường thôi! Trên tàu có một con sói là đã đủ lắm rồi nhé."
"Thế thì cậu hãy có tự giác của một chiếc camera hình người mà mau kể đi, đừng có lải nhải nữa." Phó Kỳ Đường cười nói.
Phó bản mà Tô Úy vào lần này tên là Khu vui chơi tĩnh lặng. Team do Miêu Anh làm đội trưởng, tổng cộng mười một người, vừa bước xuống tàu đã nhìn thấy một công viên giải trí khổng lồ ở trước mặt.
"Anh nghe tên cũng hiểu rồi đó. Xuyên suốt phó bản, người chơi không được phép phát ra bất cứ âm thanh gì, tiếng nói chuyện, tiếng bước chân hay tiếng hắt hơi cũng đều không được. Thậm chí là thở nặng nề chút thôi thì cũng sẽ bị trừng phạt. Tuy rằng trước lúc vào đó, tụi tôi đều đã chuẩn bị tâm lý cả rồi nhưng không ngờ là lại khắc nghiệt như vậy. Vừa vào được năm phút thì một người mới bất cẩn giẫm phải chiếc kèn đồ chơi dưới đất, thế là bị một con quỷ không biết chui từ đâu ra giết luôn.
Nhiệm vụ của tụi tôi là phải đạt được mười điểm trong vòng mười ngày. Mỗi khi thắng một trò chơi thì sẽ được hai điểm, thua bị trừ bốn điểm, mỗi trò chỉ được chơi một lần trong ngày. Người chơi có thể tặng điểm cho nhau, sau mười ngày mà ai không đủ mười điểm thì sẽ bị xóa sổ.
Nghe thì thấy có vẻ không khó, đúng không? Nhưng lúc đang chơi trò chơi thì quỷ sẽ thình lình xuất hiện bất cứ lúc nào mới khổ."
Nói đến đây, Tô Úy nuốt nước miếng, cơ mặt khẽ run lên, hiển nhiên đã nhớ lại cảnh tượng kinh khủng lúc đó.
"Mới đầu thì bọn tôi đều cố gắng chọn chơi mấy trò khá là an tĩnh như là đu quay ngựa nhún với cả vòng quay mặt trời. Tuy nhiên lại vẫn bị mấy con quỷ đột ngột thò mặt ra dọa sợ. Anh cũng biết mà, đã là phản xạ thì rất khó mà kìm lại được. Ai bị dọa xong mà không hét ầm lên chứ? Tuy là đám quỷ ấy không mạnh lắm nhưng nếu đã bị bọn chúng nhắm tới thì sẽ càng lúc càng tạo ra nhiều âm thanh và càng dễ hấp dẫn nhiều quỷ tới thêm. Thế là hai hôm đầu, bọn tôi thảm vô cùng. Cho đến khi Tống Dục..." Tô Úy ngập ngừng, vẻ mặt hơi sợ hãi.
"Tống Dục làm sao?" Phó Kỳ Đường hiếu kỳ hỏi.
"Anh ta đúng là một người tàn nhẫn, chẳng nói chẳng rằng, cầm dao tự cứa cổ luôn." Tô Úy cười như mếu nói.
"......"
"Đương nhiên là không phải định tự tử. Anh ta đỉnh lắm, vừa cắt cổ xong đã lập tức lấy bình xịt sơ cứu ra xài. Thế là vừa không chết lại vừa không nói chuyện được, đương nhiên cũng không thể bất cẩn mà la lên nữa."
"Đúng là tàn nhẫn thật..." Không ngờ Tống Dục trông thư sinh, bù nhìn vậy mà lại không hề thua kém Cung Tử Quận chút nào. Phó Kỳ Đường hơi cạn lời nhưng rồi lại lắc đầu. Bất kể thế nào thì phương pháp này quả thực là rất hữu dụng. Nếu không làm vậy, e rằng sẽ chẳng còn mấy người sống sót mà trở về được nữa.
"Đúng. Nhưng cũng may mà có anh ta. Đa số mọi người đều không thể nhẫn tâm xuống tay với chính mình nên đành phải nhờ anh ta giúp đỡ. Cảnh tượng đó khỏi phải nói luôn, tôi thấy mình cứ như một con gà bị đè ra cắt tiết vậy." Tô Úy vừa nói vừa lắc đầu nguầy nguậy, ôm cổ sợ hãi.
"Mấy ngày sau đó, chúng tôi không thể không chơi mấy trò mạo hiểm kiểu như nhà ma. Vừa vào trong đó, mấy con ma đã nhìn chằm chằm luôn. Dù biết chúng sẽ không làm gì đâu nhưng áp lực chúng tạo nên cũng đủ để đè bẹp người chơi. Xong rồi cả tàu lượn siêu tốc nữa. Bọn quỷ thường sẽ xuất hiện ngay bên cạnh người chơi đúng lúc tàu đang phi xuống dốc, túm lấy xong kéo bọn tôi khỏi chỗ ngồi hoặc là giật mạnh dây an toàn ra."
"Thế mấy cậu chơi trò chơi... Ý tôi là chơi đùa với vận mệnh ở đó mười ngày, tích đủ điểm xong rồi trở lại à?" Phó Kỳ Đường đang nói thì nhìn thấy vẻ mặt ai oán của Tô Úy, thế là lập tức sửa miệng.
"Lúc đầu thì bọn tôi cũng định là như vậy nhưng sau đó, chị Miêu Anh đã nhận ra điểm không đúng."
"?"
"Tất cả các trò trong khu vui chơi đó đều chỉ được chơi đơn lẻ. Một lần chỉ được có một người lên tàu lượn siêu tốc, nếu muốn chơi nhà ma thì phải đợi người trước chơi xong hoặc chết thì người sau mới có thể vào. Tuy vậy nhưng nhà hát kịch lại cho phép tất cả mọi người được cùng nhau vào xem. Hôm đầu tiên có vở "Người đẹp ngủ trong rừng", ngày thứ hai là vở "Alice lạc vào xứ sở thần tiên", ngày thứ ba là vở "Giấc mộng kê vàng", ngày thứ tư là vở "Mẫu đơn đình", từ ngày thứ năm trở đi thì lặp lại những vở đó.
Hai vở đầu quá trời nổi tiếng rồi.
"Giấc mộng kê vàng" thì là một truyền thuyết huyền thoại của thời Đường. Chuyện kể rằng một ngày nọ, chàng nghèo Lư Sinh được đạo sĩ Lã Ông cho mượn chiếc gối bằng sứ để ngủ tạm, khi ấy chủ quán trọ đang nấu một nồi kê vàng. Lư Sinh mơ thấy mình thi đỗ, làm quan to rồi lấy con gái của một gia đình quyền quý, đạt đến đỉnh cao của danh vọng. Trong mơ, Lư Sinh sống một cuộc sống sung túc, phú quý, lúc sắp chết thì Lư Sinh giật mình tỉnh giấc và thấy mình mơ xong mười tám năm rồi mà nồi kê của chủ quán vẫn nấu chưa xong. Đó cũng là nguyên nhân của câu thành ngữ "giấc mộng kê vàng".
Vở "Mẫu đơn đình" còn được gọi là "Hoàn hồn ký" hay "Đỗ Lệ Nương mộ sắc hoàn hồn ký". Nó kể về câu chuyện nàng Đỗ Lệ Nương phải lòng chàng thư sinh Liễu Mộng Mai trong mơ, mắc bệnh tương tư, đau buồn mà chết. Sau đó, nàng hóa kiếp thành bức tranh đi gặp người mình yêu. Cuối cùng, nàng sống lại và hạnh phúc vĩnh viễn bên cạnh Liễu Mộng Mai.
Khi đặt bốn câu chuyện này lại bên nhau thì vấn đề đã trở nên vô cùng rõ ràng."
Phó Kỳ Đường hiểu ngay tắp lự. Vẻ mặt anh nghiêm túc hẳn lên, hỏi: "Là mơ ư?"
"Sao anh biết?" Tô Úy kinh ngạc, sững sờ nhìn anh mấy phút liền mới bất giác nhận ra: "Chẳng lẽ phó bản của mấy anh cũng là mơ?"
"Cậu cứ kể tiếp đi đã. Tôi sẽ kể sau." Phó Kỳ Đường nói.
Tô Úy gật đầu rồi tiếp tục câu chuyện.
"Ban đầu bọn tôi cho rằng quy tắc không được phát ra âm thanh rất là kỳ lạ. Hơn nữa, chơi thắng một trò chỉ được có hai điểm mà thua lại mất tới bốn điểm, lấy được mười điểm quá là khó luôn. Cộng thêm mấy vở kịch kia nữa. Cuối cùng sau khi điều tra, chúng tôi phát hiện ra là mình đang ở trong giấc mơ của khu vui chơi.
Khu vui chơi có ý thức nhưng vẫn đang ở giai đoạn còn non nớt.
Thông thường, mọi người coi công viên giải trí là biểu tượng của niềm vui, tới để xua tan muộn phiền, tìm lại hạnh phúc. Tuy nhiên, quá nhiều cảm xúc tiêu cực bị xả ra lại không được công viên giải trí tiêu hóa hết kịp nên chúng đã biến thành "quỷ". Bình thường thì đám quỷ đó luôn bị trấn áp, chỉ có lúc công viên giải trí "đi ngủ" mới có thể chui ra. Trong khi đó, người chơi là những kẻ ngoại lai, chơi bời trong khu vui chơi mà to tiếng sẽ khiến nó thức giấc nên mới có quy tắc lúc đầu.
Người chơi bắt buộc phải nắm được điều này rồi đánh thức khu vui chơi trước khi thời gian kết thúc để trấn áp bọn quỷ lại. Nếu không thì sẽ chẳng thể sống nổi trước cái đám quỷ càng lúc càng đông kia."
Nghe Tô Úy nói xong, Phó Kỳ Đường trầm ngâm gật đầu. Tuy rằng xét về độ khó thì phó bản Khu vui chơi tĩnh lặng có vẻ chưa bằng được Bệnh viện Bình An nhưng cốt lõi của cả hai lại quá giống nhau. Chẳng lẽ là trùng hợp? Phó Kỳ Đường không cho là vậy. Trên đoàn tàu này lấy đâu ra nhiều sự trùng hợp thế chứ? Đây hẳn phải là một kiểu gợi ý, rất có thể liên quan tới chuyện lần trước đoàn tàu xảy ra sự cố, thậm chí còn liên quan đến cả những hướng đi trong tương lai.
"Hây! Đến anh rồi." Tô Úy đợi một lúc vẫn không thấy Phó Kỳ Đường lên tiếng thì không thể nhẫn nại mà nhắc nhở.
Phó Kỳ Đường bèn tạm thời không nghĩ nữa, để lát thảo luận với Cung Tử Quận sau vậy. Bấy giờ anh mới kể hết tất cả những gì xảy ra ở bệnh viện Bình An cho Tô Úy.
Tô Úy nghe xong thì há hốc mồm.
"Bảo sao đội mấy anh chết nhiều thế. Tình tiết quá trời phức tạp luôn á." Cậu ta lẩm bẩm rồi lại thở dài: "Tiếc cho Tần Phức Vân ghê. Nếu không phải vào trúng cái phó bản ấy thì cổ với Ngô Bân hẳn là đều sống sót được rồi."
Phó Kỳ Đường chỉ "ừm" chứ không nói gì thêm.
Tô Úy bèn cười, nói: "Nhưng mà ai bảo cô ta không tin anh cơ. Nếu tôi mà ở đó, khẳng định là tôi sẽ ủng hộ anh cả hai chân, hai tay luôn. Tôi cũng coi như là đã rõ ràng cả rồi. Anh chính là một con quái vật, tiến bộ quá trời nhanh luôn á! Không được! Phải cho tôi bám càng!" Cậu ta nói xong bèn làm bộ nhào về phía Phó Kỳ Đường.
"Tính quấy rối tôi hay gì?" Phó Kỳ Đường đẩy cậu ta ra, nói: "Chưa nghe bảo không được động đến chân của gay à?"
Tô Úy lắc đầu: "Chưa nghe bao giờ."
"Thế hiện tại cậu nghe được rồi đấy." Phó Kỳ Đường nói xong, đứng dậy phủi bụi trên người, nói: "Thôi, cậu cũng về nghỉ đi. Tôi đi đây."
"Tám chuyện thêm xíu đi chứ vừa dùng xong đã vứt luôn vậy à? Cho dù có là bot chạy bằng cơm thật thì anh cũng đừng vô tình như thế chứ?"
"Làm robot mà còn muốn được đãi ngộ tốt à? Hãy biết vị trí của mình ở đâu đi nhá." Phó Kỳ Đường xua tay. Giọng anh nhỏ đi nhưng ý cười lại tăng lên: "Tôi cũng phải đi bám càng đây."
*
Mấy ngày sau đó vô cùng bình yên.
Hay tin Quý Đào chết, Nhiếp Tiểu Lam khóc một trận thật to rồi dần dần bình tĩnh lại, ít nhất ngoài mặt là như vậy. Sinh ly tử biệt là chuyện rất bình thường, trừ việc tiếp nhận nó ra thì cũng chẳng còn có cách nào khác cả.
Phó Kỳ Đường và Cung Tử Quận tiếp tục dính lấy nhau. Lịch học tập của anh rất dày. Sáng học đánh đấm, chiều lại luyện súng, trưa nghỉ ngơi thì còn phải vuốt lông sói nữa. Cuộc sống vô cùng phong phú.
Phó Kỳ Đường kiếm được hơn chín trăm điểm ở phó bản lần này nên đến ngày cuối cùng, anh đã đi đổi hai chai thuốc xịt sơ cứu và băng cầm máu tại cổng giao dịch, đồng thời bổ sung thêm rất nhiều đạn. Tuy là số đạn mà lần trước Cung Tử Quận cho anh vẫn còn khá nhiều nhưng nỗi ám ảnh về việc thiếu hỏa lực của người dân Trung Quốc đã ăn sâu vào xương máu, dù có là thần y thì cũng chỉ có thể bó tay chấm com.
Bảy ngày nghỉ ngơi nháy mắt đã kết thúc.
0 giờ ngày thứ tám, lúc mà loa phát thanh trên tàu vang lên, Phó Kỳ Đường với Cung Tử Quận lần lượt bước vào toa số 0. Khi nhìn thấy những khuôn mặt quen thuộc, hai người họ đưa mắt nhìn nhau và cùng nhận ra một điều vô cùng bất thường.
Bảy ngày qua, đoàn tàu vẫn luôn chạy, không hề ngừng lại lần nào. Điều này chứng tỏ rằng phó bản lần này sẽ không có người mới.
----------------------------------------------------------------------------
J: Tình hình là dạo này stress nhìu mà khó tìm được một chiếc truỵn H ngon nghẻ bình thường không phải song tính quá nên chắc là tui sẽ đi mò truyện về làm. Pạng nào thích cách dịch của tui và có cùng gu thì hãy chờ tui nhaaaa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.