Hiện Trường Livestream Kỳ Quái
Chương 73: Vùng đất cực lac / Trao đổi thông tin và tranh chấp nhỏ
Hải Lý
29/08/2024
"Chờ chút... Ba mẹ của nhóc Hướng Viễn không cho con mình theo đạo, cũng không cho cậu nhóc nhận phước lành nhưng bọn họ lại vẫn sống rất tốt, không hề bị trừng phạt. Điều này chứng minh Thần chủ hồi quy cho rằng đây không phải là hành vi xấu và ngầm cho phép những người ngoại đạo có thể sinh sống ở đây. Nhưng đồng thời, ông ta lại vô cùng nghiêm khắc yêu cầu các tín đồ phải hành hiện, không là sẽ phải chịu báo ứng..."
Phó Kỳ Đường sờ cằm, ánh mắt lộ ra vài phần sửng sốt: "Có phải là có vấn đề không?"
"Hửm?"
"Như bình thường thì phải là khoan dung với tín đồ, còn ngoại đạo thì không chứ? Vừa là tự do tín ngưỡng nhưng lại vừa uốn nắn quá tay, lẽ nào Thần chủ hồi quy có tiêu chuẩn kép à? Hay căn bản là đầu ông ta có vấn đề?" Phó Kỳ Đường bật cười, nói.
"Nếu là vế sau thì trước mắt là chúng ta chỉ biết được một người đầu óc có vấn đề thôi." Cung Tử Quận cười khẽ, gần như là chỉ thẳng lại vừa như chỉ tiện miệng nói bừa.
"Anh nói ông Giang sao?"
"Tôi nói thế à?"
"......"
Cung Tử Quận nói vậy khiến Phó Kỳ Đường lập tức cảnh giác, tròn mắt hỏi hắn: "Đừng nói là anh đã lén hiểu hết rồi nhé?"
"Sao mà vậy được." Cung Tử Quận lắc đầu, nhếch mép, tâm trạng có vẻ rất tốt, nói: "Giờ mới đến đoạn nào chứ? Tôi có phải biên kịch đâu?"
Phó Kỳ Đường cũng cười theo, vỗ lên đầu hắn, nói: "Thế sao anh tự tin vậy? Tạm tin anh, đừng có lừa tôi đấy."
Sau, hai người lại tìm kiếm loanh quanh trong nhà nhưng hiển nhiên là lần này vận may kém hơn hẳn lần trước, cha mẹ của nhóc Hướng Viễn hoàn toàn không để lại mấy thứ như nhật ký hay thư từ, công tác tìm kiếm không thu hoạch được gì hết. Hai người quyết định nhân lúc nhóc Hướng Viễn còn đang ngủ thì tới nhà thờ Tổ để nghiệm chứng suy đoán vừa nãy, xem xem có thật là tên của cậu nhóc không được treo bên trong nhà thờ Tổ không. Chuyện này nói ra thì cũng dễ, chỉ cần kiểm tra các bảng tên gỗ ở trên tường một lượt là xong. Tuy nhiên, để mà làm được nó thì lại không hề giản đơn, vì bảng tên có rất nhiều.
Thôn Đào Nguyên có tổng cộng hơn một trăm nhân khẩu, lại còn là vài thế hệ cùng nhau chung sống nên tường trái, tường phải trong nhà thờ Tổ đều đã treo kín bảng tên của mọi người trong thôn. Từng lớp, từng lớp dày đặc, kín mít, nhìn thôi đã thấy hoa cả mắt. Hơn nữa, không biết phải do bị "Thần tính" của Thần chủ hồi quy áp chế hay không mà lần đầu tiên thấy Học Sinh Giỏi vô tác dụng. Cung Tử Quận lấy nó ra để nó liếm bốn phía và tìm bảng tên có viết hai chữ "Hướng Viễn" nhưng nó chỉ đứng đực ra đó mà không hề động đậy, cứ như là một con búp bê hàng thật giá thật vậy.
"Học Sinh Giỏi?" Phó Kỳ Đường lay lay nó nhưng nó vẫn không hề có phản ứng gì. Anh thở dài, trêu chọc Cung Tử Quận: "Xem ra tư bản phải tự mình làm việc chứ không còn nhân viên cần cù mẫn cán nào để bóc lột nữa rồi."
Hai người đến chỗ bức tường mà Quách Bảo Quốc đứng ngày hôm qua, tấm bảng gỗ ghi tên Lưu Hạ Dân và Quách Bảo Quốc đã được tháo xuống, đặt vào quan tài và chôn cùng với thi thể của bọn họ.
Phó Kỳ Đường vẫn còn nhớ Quách Bảo Quốc đã nói, ông ta sinh sau Lưu Hạ Dân ba tháng nên bảng tên bị treo ở vị trí thấp hơn. Như vậy xem ra, bảng tên của người thế hệ sau thì sẽ được treo ở phía dưới khá thấp.
Phó Kỳ Dường nhìn quanh tứ phía nhưng không thấy có lấy một chiếc ghế mà hình như bên ngoài điện chính cũng chẳng có chiếc đệm thiền nào cả. Thế là anh dứt khoát ngồi xếp bằng xuống đất, vỗ vào khoảng trống bên cạnh và nhiệt tình mời Cung Tử Quận: "Tới ngồi đi!"
"Đây! Đây!" Cung Tử Quận nhẹ giọng nói.
Hai người đàn ông cao lớn, chân dài ngồi bệt dưới đất, đưa tay lật từng tấm bảng gỗ trên tường để kiểm tra.
Xem một lúc, Phó Kỳ Đường thấy hơi nhàm chán, một tay chống đầu, một tay quét trên bảng tên, mấy tấm bảng gỗ đụng vào nhau tạo ra âm thanh sắc nét. Anh nói: "Vẫn không có đạn bình luận. Sao bảo là bộ phận tín hiệu có vấn đề? Lâu vậy rồi mà vẫn chưa sửa xong, xem ra "lập trình viên" của đoàn tàu không được ổn cho lắm à nha."
"Có khi giết một người đem đi tế trời là lại được." Cung Tử Quận hùa theo anh mà nói đùa.
"Chuẩn ý tôi, tiện cho tụi mình livestream luôn." Phó Kỳ Đường vui vẻ, không biết nghĩ tới điều gì mà nở một nụ cười ranh mãnh.
"Được đấy, để lát ra ngoài nói chuyện với mấy người kia." Cung Tử Quận vừa nói vừa liếc về phía vốn là nơi hiển thị đạn bình luận, trong mắt ẩn chứa một sự thích thú hiếm hoi.
Trong khoảng không dường như có thứ gì đó rung chuyển rồi lập tức yên tĩnh trở lại.
*
Đám Tống Dục vào trong nhà thờ Tổ, liếc một cái đã thấy Cung Tử Quận với Phó Kỳ Đường ngồi bệt dưới đất vừa nói chuyện, vừa lật coi mấy tấm bảng gỗ từ hai phía về giữa.
"Đang làm gì thế?" Chu Lệ nhướng mày, trong đầu hiện lên một ẩn dụ sống động: "Điều tra hộ khẩu à?"
"Phụt!" Phó Kỳ Đường không nhịn được phì cười, hai mắt cong cong. Anh gật đầu nói: "Nói vậy cũng không sai."
Sau đó, anh kể lại chuyện đã xảy ra với gia đình cậu nhóc Hướng Viễn và suy đoán của mình với Cung Tử Quận cho mọi người nghe.
"Ồ...! Thế là hai anh đang tìm bảng tên của cậu nhóc Hướng Viễn. Tìm sao rồi?" Tô Úy hỏi.
"Bên trên xem hết rồi, không có. Từ đây xuống dưới thì vẫn chưa xem nhưng tôi đoán có lẽ là cũng không có." Phó Kỳ Đường chỉ chỉ một lượt.
"Cứ kiểm tra hết cho chắc đi. Tôi qua soát bên này." Lâm Phưởng nói và tới ngồi cạnh Phó Kỳ Đường.
"Thế tôi xem bên này." Nhiếp Tiểu Lam nói.
Người đông sức lớn, Phó Kỳ Đường cuối cùng có thể thoát khỏi công việc đơn điệu này và nghỉ xả chút hơi.
Anh chớp đôi mắt chua xót, hỏi Tống Dục: "Mấy anh bên đó thế nào?"
Tống Dục lắc đầu: "Không có thu hoạch gì lớn nhưng có thể khẳng định là ông Giang sắp không xong rồi."
Ông Giang sống một mình trong một căn nhà nhỏ ở cuối thôn. Lúc đám Tống Dục tới thì thấy có bảy, tám người đứng dàn hàng trước cửa. Bọn họ chẳng nói chuyện gì với nhau, vẻ mặt ai nấy đều nghiêm túc, thành kính.
"Ban đầu tôi cho là mấy người này đều đến để khám bệnh nhưng sau hỏi ra mới biết là đến để sám hối." Tống Dục nói.
"Sám hối?"
Phó Kỳ Đường nhướng mày, nhớ tới những lời con trai của Quách Bảo Quốc nói lúc sáng. Nếu trong thôn có người phạm lỗi mà lỗi không nặng thì chỉ cần thật lòng tới chỗ ông Giang ăn năn hối cải là sẽ được Thần chủ tha thứ và không bị trừng phạt. Trong thôn, ông Giang hiển nhiên đóng vai trò tương tự như một linh mục, là người đại diện của Thần chủ, cũng là người lắng nghe tội lỗi.
"Nội dung sám hối của bọn họ đủ loại đủ kiểu. Có người vì một chút chuyện nhỏ mà mắng con tới phát khóc, cảm thấy rất tự trách. Có người lúc dắt chó đi dạo thì chạy nhanh quá khiến con chó bị siết cổ rất đau. Có người chỉ không may làm vỡ cái bát hay lúc ăn cơm nhìn thấy món ăn yêu thích nên không nhịn được mà ăn vụng. Mỗi người một kiểu, vô cùng đa dạng." Tống Dục nói một cách bình thản nhưng nét mặt thì lại vô cùng ảo diệu.
"Từng người sẽ một mình vào trong một lúc tầm năm, sáu phút rồi đi ra, lâu hơn thì khoảng nửa tiếng, cũng có người lâu hơn nữa. Chúng tôi không tiện chen hàng nên chỉ đành đứng đợi." Này là đang giải thích với Cung Tử Quận vì sao bọn họ đi lâu như thế.
Cung Tử Quận gật đầu, không nói gì.
Tống Dục thấy thế thì kể tiếp: "Lúc chúng tôi đi vào thì ông Giang đang nằm trên giường, thần trí đã không còn rõ ràng nữa. Hỏi mà ông ấy không hề đáp lại, dường như có thể sẽ chết bất cứ lúc nào. Thế nên chúng tôi cũng chẳng nghe ngóng được chút manh mối hữu dụng nào từ chỗ của ông ấy, vẫn không biết người ngoài thôn mà vào trong nhà thờ Tổ thì sẽ xảy ra chuyện gì. Tuy nhiên có một điểm đáng chú ý... Ông ấy vẫn đáp lại những lời sám hối." Tống Dục ngập ngừng, vẻ mặt hơi bối rối. Anh ta tiếp tục: "Tôi học theo mấy người khác quỳ bên giường, nắm tay ông ấy rồi "sám hối" rằng mình cảm thấy vô cùng tự trách và có lỗi vì đã không cứu được Lưu Hạ Dân. Lúc đầu ông ấy chẳng có phản ứng gì nhưng đến lúc tôi chuẩn bị đi thì ông ấy đột nhiên "ừm" một tiếng rồi còn vỗ vào tay tôi nữa. Tôi nghĩ có lẽ là ông ấy định nói rằng ông ấy đã tha thứ cho tôi."
"Nhưng thần trí của ông ấy đã không còn rõ ràng nữa rồi cơ mà?" Phó Kỳ Đường tò mò hỏi.
Chu Lệ bật cười xen vào: "Tôi thấy đây có khi là "bệnh nghề nghiệp". Bao nhiêu năm như vậy, hẳn là thành phản xạ rồi."
Tống Dục không hề đồng tình với quan điểm của Chu Lệ nhưng cũng không phủ định, chỉ thận trọng nói: "Tóm lại là rất kỳ lạ."
Phó Kỳ Đường ngẫm nghĩ lại một cách cẩn thận, cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Một lúc sau, anh mới cân nhắc và nói: "Lúc sáng nghe ý của con trai Quách Bảo Quốc thì bệnh của ông Giang có vẻ không nghiêm trọng tới mức ấy."
"Đúng thế. Tôi đã hỏi dân làng chịu trách nhiệm chăm sóc ông ấy trong hai ngày qua. Theo lời anh ta, tình trạng của ông Giang đột nhiên xấu đi kể từ ngày hôm qua."
Hôm qua? Ánh mắt Phó Kỳ Đường tối sầm lại. Người chơi đến đây, Lưu Hạ Dân bị giết, bóng đen trên lều, lại còn cả bệnh tình của ông Giang có chuyển biến xấu nữa. Hôm qua đã có quá nhiều chuyện xảy ra.
*
Mọi người lật xem hết các bảng tên còn lại và xác nhận được rằng thực sự không có tên của cậu nhóc Hướng Viễn thì đều thở phào một hơi. Tuy vừa mới vào phó bản được một ngày nhưng bọn họ đã phải trải qua không ít chuyện, bất luận là mắt thấy tai nghe được cái gì thì cũng đều vô cùng quái dị. Đã gặp phải hết chuyện này đến chuyện khác như vậy mà chỉ thu thập được mấy manh mối lặt vặt, linh tinh nên nhóm người chơi khó tránh khỏi cảm giác bất an, bồn chồn. Hiện tại,cuối cùng cũng có một điều gì đó được đảm bảo chắc chắn, không thể không nói là đã khiến cho mọi người cảm thấy được cổ vũ đôi phần.
"À, lúc đến đây chúng tôi đã gặp Lưu Văn Hiên. Anh ta nói tối nay chúng ta không cần ở trong lều nữa, trong thôn đã sắp xếp phòng ở cho chúng ta." Lâm Phưởng đột nhiên nhớ ra chuyện này nên nói với Phó Kỳ Đường.
"Ở đâu?"
Lâm Phưởng cũng không chắc lắm, nói: "Chắc là ở nhà của dân làng trong thôn. Anh ta còn bảo chúng ta đến nhà anh ta ăn tối nữa. Bây giờ cũng sắp đến giờ cơm rồi, đi luôn không?"
Không ai phản đối. Có thực mới vực được đạo. Ải thì phải vượt mà cơm cũng không thể không ăn.
Đám người bèn rời khỏi nhà thờ Tổ, đi tới nhà của Lưu Văn Hiên. Được nửa đường, Phó Kỳ Đường trông thấy xa xa phía trước dường như có vài đứa trẻ đang giằng co tranh chấp, đứng giữa là cậu nhóc Hướng Viễn mặc chiếc áo phông hình con cá sấu.
Mấy đứa trẻ vây quanh nhóc Hướng Viễn, thay phiên nhau nói gì đó với cậu nhóc. Nhóc Hướng Viễn bỏ chạy mấy lần nhưng đều bị mấy đứa trẻ đó đuổi kịp. Nhóc Hướng Viễn bực mình, khó chịu, chửi bậy một câu. Vẻ mặt của mấy đứa trẻ kia kinh hãi, sau đó dùng lời lẽ tử tế khuyên nhủ.
"Cút hết đi! Đừng có làm phiền em! Không thì đừng trách em không khách khí!"
Cậu nhóc Hướng Viễn tức giận, vừa nói vừa chộp một hòn đá bên đường ném vào đứa trẻ gần nhất. Điều không ngờ được là đứa trẻ đó lại không hề né tránh. Hòn đá bay xoẹt qua mặt đứa trẻ, chảy cả máu.
Có vẻ nhóc Hướng Viễn không ngờ tới là sẽ ném trúng người ta nên nhất thời sững sờ. Thấy vết thương trên mặt cô bé, cậu nhóc hốt hoảng hét ầm lên: "Chị... Chị điên à? Sao lại không tránh?"
Cô bé cười, cũng không quan tâm vết thương của bản thân mà ngồi xổm xuống ngang tầm với nhóc Hướng Viễn, vươn tay xoa đầu cậu nhóc, ôn hòa nói: "Em đã hết giận rồi đúng không? Về nhà chị ăn cơm đi. Bà nội chị nấu sườn đó, thơm lắm. Giờ mà không về ăn thì nguội mất, không ngon nữa đâu. Mau đi thôi!"
"Chị điên rồi! Điên thật rồi!" Nhóc Hướng Viễn cạn lời, há hốc miệng lùi ra sau.
Cô bé không hiểu, hỏi: "Em vẫn không muốn đi với chị à? Vẫn còn giận sao? Thế em đánh chị đi, đánh thế nào cũng được chứ đừng giữ bực tức trong lòng."
Hai đứa trẻ hai cũng nhao nhao nói: "Hướng Viễn! Hay là em đánh anh đi, Phương Phương là con gái, không nên đánh con gái đâu."
"Đừng tranh giành! Anh to con nhất, đánh anh đây này. Em dùng hòn đá này đi. Cái này nhẵn, không bị đau tay. Em đánh anh, anh tuyệt đối không đánh trả." Một cậu bé vừa nói vừa nhặt một hòn đá lên và đặt vào trong tay nhóc Hướng Viễn.
"......"
Nữa! Lại là cái kiểu thiện lương tới mức sởn cả gai ốc này. Ai cũng kỳ quặc, toàn là kẻ ngu ngốc! Sao mà lại có người vui vẻ, tình nguyện bảo người ta đánh mình vậy chứ? Trừ phi bọn họ điên rồi!
Lúc này, nhìn ánh mắt quan tâm, ân cần của ba người bạn trước mặt, cậu nhóc Hướng Viễn cảm thấy sợ hãi vô cùng tận, cứ như bị một cục bông ngâm trong nước đá chặn cổ họng. Mặt cậu nhóc đỏ bừng, thở thôi cũng khó khăn, sẽ không chịu nổi mà khóc toáng lên mất.
Không được khóc! Cậu nhóc cắn răng, lùi dần lại, sau đó lưng cậu đột nhiên va vào một đôi chân dài.
"Sao lại chạy ra đây? Bảo em ở nhà đợi cơ mà?" Một giọng nói ấm áp vang lên.
Tiếp theo, cậu nhóc Hướng Viên được bế lên, Phó Kỳ Đường còn nhẹ nhàng vỗ cơ thể đang run rẩy của cậu nhóc.
"Con gái mà cũng bắt nạt nữa, bị anh bắt được rồi nhé." Phó Kỳ được trêu chọc cậu nhóc nhưng giọng nói lại vô thức pha lẫn một chút an ủi.
"Em không hề bắt nạt chị ấy! Bọn họ bắt nạt em thì có!" Cậu nhóc Hướng Viễn lúc này thở phào nhẹ nhõm, mặt nhăn tít lại, vùi đầu vào lòng Phó Kỳ Đường, kìm nén nước mắt, nói: "Các anh đã đi rồi cơ mà, quay lại làm gì chứ?"
Phó Kỳ Đường sờ cằm, ánh mắt lộ ra vài phần sửng sốt: "Có phải là có vấn đề không?"
"Hửm?"
"Như bình thường thì phải là khoan dung với tín đồ, còn ngoại đạo thì không chứ? Vừa là tự do tín ngưỡng nhưng lại vừa uốn nắn quá tay, lẽ nào Thần chủ hồi quy có tiêu chuẩn kép à? Hay căn bản là đầu ông ta có vấn đề?" Phó Kỳ Đường bật cười, nói.
"Nếu là vế sau thì trước mắt là chúng ta chỉ biết được một người đầu óc có vấn đề thôi." Cung Tử Quận cười khẽ, gần như là chỉ thẳng lại vừa như chỉ tiện miệng nói bừa.
"Anh nói ông Giang sao?"
"Tôi nói thế à?"
"......"
Cung Tử Quận nói vậy khiến Phó Kỳ Đường lập tức cảnh giác, tròn mắt hỏi hắn: "Đừng nói là anh đã lén hiểu hết rồi nhé?"
"Sao mà vậy được." Cung Tử Quận lắc đầu, nhếch mép, tâm trạng có vẻ rất tốt, nói: "Giờ mới đến đoạn nào chứ? Tôi có phải biên kịch đâu?"
Phó Kỳ Đường cũng cười theo, vỗ lên đầu hắn, nói: "Thế sao anh tự tin vậy? Tạm tin anh, đừng có lừa tôi đấy."
Sau, hai người lại tìm kiếm loanh quanh trong nhà nhưng hiển nhiên là lần này vận may kém hơn hẳn lần trước, cha mẹ của nhóc Hướng Viễn hoàn toàn không để lại mấy thứ như nhật ký hay thư từ, công tác tìm kiếm không thu hoạch được gì hết. Hai người quyết định nhân lúc nhóc Hướng Viễn còn đang ngủ thì tới nhà thờ Tổ để nghiệm chứng suy đoán vừa nãy, xem xem có thật là tên của cậu nhóc không được treo bên trong nhà thờ Tổ không. Chuyện này nói ra thì cũng dễ, chỉ cần kiểm tra các bảng tên gỗ ở trên tường một lượt là xong. Tuy nhiên, để mà làm được nó thì lại không hề giản đơn, vì bảng tên có rất nhiều.
Thôn Đào Nguyên có tổng cộng hơn một trăm nhân khẩu, lại còn là vài thế hệ cùng nhau chung sống nên tường trái, tường phải trong nhà thờ Tổ đều đã treo kín bảng tên của mọi người trong thôn. Từng lớp, từng lớp dày đặc, kín mít, nhìn thôi đã thấy hoa cả mắt. Hơn nữa, không biết phải do bị "Thần tính" của Thần chủ hồi quy áp chế hay không mà lần đầu tiên thấy Học Sinh Giỏi vô tác dụng. Cung Tử Quận lấy nó ra để nó liếm bốn phía và tìm bảng tên có viết hai chữ "Hướng Viễn" nhưng nó chỉ đứng đực ra đó mà không hề động đậy, cứ như là một con búp bê hàng thật giá thật vậy.
"Học Sinh Giỏi?" Phó Kỳ Đường lay lay nó nhưng nó vẫn không hề có phản ứng gì. Anh thở dài, trêu chọc Cung Tử Quận: "Xem ra tư bản phải tự mình làm việc chứ không còn nhân viên cần cù mẫn cán nào để bóc lột nữa rồi."
Hai người đến chỗ bức tường mà Quách Bảo Quốc đứng ngày hôm qua, tấm bảng gỗ ghi tên Lưu Hạ Dân và Quách Bảo Quốc đã được tháo xuống, đặt vào quan tài và chôn cùng với thi thể của bọn họ.
Phó Kỳ Đường vẫn còn nhớ Quách Bảo Quốc đã nói, ông ta sinh sau Lưu Hạ Dân ba tháng nên bảng tên bị treo ở vị trí thấp hơn. Như vậy xem ra, bảng tên của người thế hệ sau thì sẽ được treo ở phía dưới khá thấp.
Phó Kỳ Dường nhìn quanh tứ phía nhưng không thấy có lấy một chiếc ghế mà hình như bên ngoài điện chính cũng chẳng có chiếc đệm thiền nào cả. Thế là anh dứt khoát ngồi xếp bằng xuống đất, vỗ vào khoảng trống bên cạnh và nhiệt tình mời Cung Tử Quận: "Tới ngồi đi!"
"Đây! Đây!" Cung Tử Quận nhẹ giọng nói.
Hai người đàn ông cao lớn, chân dài ngồi bệt dưới đất, đưa tay lật từng tấm bảng gỗ trên tường để kiểm tra.
Xem một lúc, Phó Kỳ Đường thấy hơi nhàm chán, một tay chống đầu, một tay quét trên bảng tên, mấy tấm bảng gỗ đụng vào nhau tạo ra âm thanh sắc nét. Anh nói: "Vẫn không có đạn bình luận. Sao bảo là bộ phận tín hiệu có vấn đề? Lâu vậy rồi mà vẫn chưa sửa xong, xem ra "lập trình viên" của đoàn tàu không được ổn cho lắm à nha."
"Có khi giết một người đem đi tế trời là lại được." Cung Tử Quận hùa theo anh mà nói đùa.
"Chuẩn ý tôi, tiện cho tụi mình livestream luôn." Phó Kỳ Đường vui vẻ, không biết nghĩ tới điều gì mà nở một nụ cười ranh mãnh.
"Được đấy, để lát ra ngoài nói chuyện với mấy người kia." Cung Tử Quận vừa nói vừa liếc về phía vốn là nơi hiển thị đạn bình luận, trong mắt ẩn chứa một sự thích thú hiếm hoi.
Trong khoảng không dường như có thứ gì đó rung chuyển rồi lập tức yên tĩnh trở lại.
*
Đám Tống Dục vào trong nhà thờ Tổ, liếc một cái đã thấy Cung Tử Quận với Phó Kỳ Đường ngồi bệt dưới đất vừa nói chuyện, vừa lật coi mấy tấm bảng gỗ từ hai phía về giữa.
"Đang làm gì thế?" Chu Lệ nhướng mày, trong đầu hiện lên một ẩn dụ sống động: "Điều tra hộ khẩu à?"
"Phụt!" Phó Kỳ Đường không nhịn được phì cười, hai mắt cong cong. Anh gật đầu nói: "Nói vậy cũng không sai."
Sau đó, anh kể lại chuyện đã xảy ra với gia đình cậu nhóc Hướng Viễn và suy đoán của mình với Cung Tử Quận cho mọi người nghe.
"Ồ...! Thế là hai anh đang tìm bảng tên của cậu nhóc Hướng Viễn. Tìm sao rồi?" Tô Úy hỏi.
"Bên trên xem hết rồi, không có. Từ đây xuống dưới thì vẫn chưa xem nhưng tôi đoán có lẽ là cũng không có." Phó Kỳ Đường chỉ chỉ một lượt.
"Cứ kiểm tra hết cho chắc đi. Tôi qua soát bên này." Lâm Phưởng nói và tới ngồi cạnh Phó Kỳ Đường.
"Thế tôi xem bên này." Nhiếp Tiểu Lam nói.
Người đông sức lớn, Phó Kỳ Đường cuối cùng có thể thoát khỏi công việc đơn điệu này và nghỉ xả chút hơi.
Anh chớp đôi mắt chua xót, hỏi Tống Dục: "Mấy anh bên đó thế nào?"
Tống Dục lắc đầu: "Không có thu hoạch gì lớn nhưng có thể khẳng định là ông Giang sắp không xong rồi."
Ông Giang sống một mình trong một căn nhà nhỏ ở cuối thôn. Lúc đám Tống Dục tới thì thấy có bảy, tám người đứng dàn hàng trước cửa. Bọn họ chẳng nói chuyện gì với nhau, vẻ mặt ai nấy đều nghiêm túc, thành kính.
"Ban đầu tôi cho là mấy người này đều đến để khám bệnh nhưng sau hỏi ra mới biết là đến để sám hối." Tống Dục nói.
"Sám hối?"
Phó Kỳ Đường nhướng mày, nhớ tới những lời con trai của Quách Bảo Quốc nói lúc sáng. Nếu trong thôn có người phạm lỗi mà lỗi không nặng thì chỉ cần thật lòng tới chỗ ông Giang ăn năn hối cải là sẽ được Thần chủ tha thứ và không bị trừng phạt. Trong thôn, ông Giang hiển nhiên đóng vai trò tương tự như một linh mục, là người đại diện của Thần chủ, cũng là người lắng nghe tội lỗi.
"Nội dung sám hối của bọn họ đủ loại đủ kiểu. Có người vì một chút chuyện nhỏ mà mắng con tới phát khóc, cảm thấy rất tự trách. Có người lúc dắt chó đi dạo thì chạy nhanh quá khiến con chó bị siết cổ rất đau. Có người chỉ không may làm vỡ cái bát hay lúc ăn cơm nhìn thấy món ăn yêu thích nên không nhịn được mà ăn vụng. Mỗi người một kiểu, vô cùng đa dạng." Tống Dục nói một cách bình thản nhưng nét mặt thì lại vô cùng ảo diệu.
"Từng người sẽ một mình vào trong một lúc tầm năm, sáu phút rồi đi ra, lâu hơn thì khoảng nửa tiếng, cũng có người lâu hơn nữa. Chúng tôi không tiện chen hàng nên chỉ đành đứng đợi." Này là đang giải thích với Cung Tử Quận vì sao bọn họ đi lâu như thế.
Cung Tử Quận gật đầu, không nói gì.
Tống Dục thấy thế thì kể tiếp: "Lúc chúng tôi đi vào thì ông Giang đang nằm trên giường, thần trí đã không còn rõ ràng nữa. Hỏi mà ông ấy không hề đáp lại, dường như có thể sẽ chết bất cứ lúc nào. Thế nên chúng tôi cũng chẳng nghe ngóng được chút manh mối hữu dụng nào từ chỗ của ông ấy, vẫn không biết người ngoài thôn mà vào trong nhà thờ Tổ thì sẽ xảy ra chuyện gì. Tuy nhiên có một điểm đáng chú ý... Ông ấy vẫn đáp lại những lời sám hối." Tống Dục ngập ngừng, vẻ mặt hơi bối rối. Anh ta tiếp tục: "Tôi học theo mấy người khác quỳ bên giường, nắm tay ông ấy rồi "sám hối" rằng mình cảm thấy vô cùng tự trách và có lỗi vì đã không cứu được Lưu Hạ Dân. Lúc đầu ông ấy chẳng có phản ứng gì nhưng đến lúc tôi chuẩn bị đi thì ông ấy đột nhiên "ừm" một tiếng rồi còn vỗ vào tay tôi nữa. Tôi nghĩ có lẽ là ông ấy định nói rằng ông ấy đã tha thứ cho tôi."
"Nhưng thần trí của ông ấy đã không còn rõ ràng nữa rồi cơ mà?" Phó Kỳ Đường tò mò hỏi.
Chu Lệ bật cười xen vào: "Tôi thấy đây có khi là "bệnh nghề nghiệp". Bao nhiêu năm như vậy, hẳn là thành phản xạ rồi."
Tống Dục không hề đồng tình với quan điểm của Chu Lệ nhưng cũng không phủ định, chỉ thận trọng nói: "Tóm lại là rất kỳ lạ."
Phó Kỳ Đường ngẫm nghĩ lại một cách cẩn thận, cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Một lúc sau, anh mới cân nhắc và nói: "Lúc sáng nghe ý của con trai Quách Bảo Quốc thì bệnh của ông Giang có vẻ không nghiêm trọng tới mức ấy."
"Đúng thế. Tôi đã hỏi dân làng chịu trách nhiệm chăm sóc ông ấy trong hai ngày qua. Theo lời anh ta, tình trạng của ông Giang đột nhiên xấu đi kể từ ngày hôm qua."
Hôm qua? Ánh mắt Phó Kỳ Đường tối sầm lại. Người chơi đến đây, Lưu Hạ Dân bị giết, bóng đen trên lều, lại còn cả bệnh tình của ông Giang có chuyển biến xấu nữa. Hôm qua đã có quá nhiều chuyện xảy ra.
*
Mọi người lật xem hết các bảng tên còn lại và xác nhận được rằng thực sự không có tên của cậu nhóc Hướng Viễn thì đều thở phào một hơi. Tuy vừa mới vào phó bản được một ngày nhưng bọn họ đã phải trải qua không ít chuyện, bất luận là mắt thấy tai nghe được cái gì thì cũng đều vô cùng quái dị. Đã gặp phải hết chuyện này đến chuyện khác như vậy mà chỉ thu thập được mấy manh mối lặt vặt, linh tinh nên nhóm người chơi khó tránh khỏi cảm giác bất an, bồn chồn. Hiện tại,cuối cùng cũng có một điều gì đó được đảm bảo chắc chắn, không thể không nói là đã khiến cho mọi người cảm thấy được cổ vũ đôi phần.
"À, lúc đến đây chúng tôi đã gặp Lưu Văn Hiên. Anh ta nói tối nay chúng ta không cần ở trong lều nữa, trong thôn đã sắp xếp phòng ở cho chúng ta." Lâm Phưởng đột nhiên nhớ ra chuyện này nên nói với Phó Kỳ Đường.
"Ở đâu?"
Lâm Phưởng cũng không chắc lắm, nói: "Chắc là ở nhà của dân làng trong thôn. Anh ta còn bảo chúng ta đến nhà anh ta ăn tối nữa. Bây giờ cũng sắp đến giờ cơm rồi, đi luôn không?"
Không ai phản đối. Có thực mới vực được đạo. Ải thì phải vượt mà cơm cũng không thể không ăn.
Đám người bèn rời khỏi nhà thờ Tổ, đi tới nhà của Lưu Văn Hiên. Được nửa đường, Phó Kỳ Đường trông thấy xa xa phía trước dường như có vài đứa trẻ đang giằng co tranh chấp, đứng giữa là cậu nhóc Hướng Viễn mặc chiếc áo phông hình con cá sấu.
Mấy đứa trẻ vây quanh nhóc Hướng Viễn, thay phiên nhau nói gì đó với cậu nhóc. Nhóc Hướng Viễn bỏ chạy mấy lần nhưng đều bị mấy đứa trẻ đó đuổi kịp. Nhóc Hướng Viễn bực mình, khó chịu, chửi bậy một câu. Vẻ mặt của mấy đứa trẻ kia kinh hãi, sau đó dùng lời lẽ tử tế khuyên nhủ.
"Cút hết đi! Đừng có làm phiền em! Không thì đừng trách em không khách khí!"
Cậu nhóc Hướng Viễn tức giận, vừa nói vừa chộp một hòn đá bên đường ném vào đứa trẻ gần nhất. Điều không ngờ được là đứa trẻ đó lại không hề né tránh. Hòn đá bay xoẹt qua mặt đứa trẻ, chảy cả máu.
Có vẻ nhóc Hướng Viễn không ngờ tới là sẽ ném trúng người ta nên nhất thời sững sờ. Thấy vết thương trên mặt cô bé, cậu nhóc hốt hoảng hét ầm lên: "Chị... Chị điên à? Sao lại không tránh?"
Cô bé cười, cũng không quan tâm vết thương của bản thân mà ngồi xổm xuống ngang tầm với nhóc Hướng Viễn, vươn tay xoa đầu cậu nhóc, ôn hòa nói: "Em đã hết giận rồi đúng không? Về nhà chị ăn cơm đi. Bà nội chị nấu sườn đó, thơm lắm. Giờ mà không về ăn thì nguội mất, không ngon nữa đâu. Mau đi thôi!"
"Chị điên rồi! Điên thật rồi!" Nhóc Hướng Viễn cạn lời, há hốc miệng lùi ra sau.
Cô bé không hiểu, hỏi: "Em vẫn không muốn đi với chị à? Vẫn còn giận sao? Thế em đánh chị đi, đánh thế nào cũng được chứ đừng giữ bực tức trong lòng."
Hai đứa trẻ hai cũng nhao nhao nói: "Hướng Viễn! Hay là em đánh anh đi, Phương Phương là con gái, không nên đánh con gái đâu."
"Đừng tranh giành! Anh to con nhất, đánh anh đây này. Em dùng hòn đá này đi. Cái này nhẵn, không bị đau tay. Em đánh anh, anh tuyệt đối không đánh trả." Một cậu bé vừa nói vừa nhặt một hòn đá lên và đặt vào trong tay nhóc Hướng Viễn.
"......"
Nữa! Lại là cái kiểu thiện lương tới mức sởn cả gai ốc này. Ai cũng kỳ quặc, toàn là kẻ ngu ngốc! Sao mà lại có người vui vẻ, tình nguyện bảo người ta đánh mình vậy chứ? Trừ phi bọn họ điên rồi!
Lúc này, nhìn ánh mắt quan tâm, ân cần của ba người bạn trước mặt, cậu nhóc Hướng Viễn cảm thấy sợ hãi vô cùng tận, cứ như bị một cục bông ngâm trong nước đá chặn cổ họng. Mặt cậu nhóc đỏ bừng, thở thôi cũng khó khăn, sẽ không chịu nổi mà khóc toáng lên mất.
Không được khóc! Cậu nhóc cắn răng, lùi dần lại, sau đó lưng cậu đột nhiên va vào một đôi chân dài.
"Sao lại chạy ra đây? Bảo em ở nhà đợi cơ mà?" Một giọng nói ấm áp vang lên.
Tiếp theo, cậu nhóc Hướng Viên được bế lên, Phó Kỳ Đường còn nhẹ nhàng vỗ cơ thể đang run rẩy của cậu nhóc.
"Con gái mà cũng bắt nạt nữa, bị anh bắt được rồi nhé." Phó Kỳ được trêu chọc cậu nhóc nhưng giọng nói lại vô thức pha lẫn một chút an ủi.
"Em không hề bắt nạt chị ấy! Bọn họ bắt nạt em thì có!" Cậu nhóc Hướng Viễn lúc này thở phào nhẹ nhõm, mặt nhăn tít lại, vùi đầu vào lòng Phó Kỳ Đường, kìm nén nước mắt, nói: "Các anh đã đi rồi cơ mà, quay lại làm gì chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.