Hiện Trường Ngã Ngựa Của Bạch Liên Hoa
Chương 13
Ôn Sưởng
05/02/2021
Ngày hôm sau, câu đầu
tiên Cố Minh Diệp nói khi gặp Hạ Minh Nguyệt là: “Kịch bản rất hay, tiếp tục cố gắng nhé.” Anh ngừng một lúc lâu rồi nói tiếp, “Giang Tiên Tiên
được xây dựng rất tốt, có lý tưởng, xinh đẹp, không có khuyết điểm nào…” Blah blah, blah blah.
Hạ Minh Nguyệt ngơ ngác gãi đầu, thấp thỏm lắng nghe, mỗi lần Cố tổng dừng lấy hơi, cô cảm giác tiếp sau sẽ là câu “Nhưng”, nhưng đợi mãi không thấy.
Cố Minh Diệp đứng ở cổng khách sạn đông đúc, kéo co với Hạ Minh Nguyệt vừa mua bữa sáng về, khen Giang Tiên Tiên là thục nữ thần tiên gần 10 phút. Hạ Minh Nguyệt càng sâu sắc ghi nhớ Cố tổng thích thục nữ đến mức nào.
Được rồi, cô hiểu rồi, cô sẽ giả làm thục nữ suốt đời. Nhưng bây giờ có thể tha cho cô không, bún nguội cả rồi.
Cố tổng hừ giọng: “Hôm qua tôi đã đăng tin lên vòng bạn bè.”
Hạ Minh Nguyệt khẽ cười: “Em thấy rồi.”
“Em nghĩ sao?”
“Hả?” Hạ Minh Nguyệt ngập ngừng, “Xe rất đắt?”
Cố tổng bật cười: “Không ngờ em lại hài hước vậy.”
? ? ? Người có tiền nói kháy kiểu này à? Hạ Minh Nguyệt đành cười ngượng nghịu: “Ha, ha, thỉnh thoảng em cũng muốn hài hước chút.” Cố tổng cười đẹp trai quá đi.
Khen kịch bản, hoàn thành.
Chia sẻ sở thích, hoàn thành.
Cố Minh Diệp thấy nhiệm vụ đã hoàn thành bèn thu lại biểu cảm, “Vậy tôi đi đây.” Anh bước qua cô và rời đi.
Hạ Minh Nguyệt quay người sang chỗ khác, nghiêm túc thế, thục nữ không được có khiếu hài hước à?
Giữa trưa, Hạ Minh Nguyệt chạy đến chỗ Cố Minh Diệp, vẻ mặt nặng nề và nghiêm túc: “Kỳ thực em không phải người hài hước đâu.”
Cố Minh Diệp ngạc nhiên nhìn cô: “Hài hước cũng tốt mà.”
“Vâng, tất nhiên.” Hạ Minh Nguyệt càng thêm dịu dàng, “Nhưng em không phải là người hài hước.”
Cố Minh Diệp gật đầu, “Ra vậy.” Hạ Minh Nguyệt cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.
Ngay sau đó, thục nữ Hạ liền dợm bước về phía Vương Khê. Hai người chụm đầu vào nhau, thì thầm to nhỏ.
Vương Khê: “Em đề nghị chị không nên tặng quà.”
Hạ Minh Nguyệt: “Guây sờ ma?”
Vương Khê: “Đã thích thì tặng gì cũng thích, đã không thích thì tặng gì cũng thế thôi.”
Hạ Minh Nguyệt đã hiểu, nhưng không cam lòng nói: “Vẫn phải thử một lần chứ.”
Vương Khê: “Hành động tặng quà cho đàn ông chứng tỏ chị có ý với người ta. Nếu chị muốn thể hiện điều này thì cứ tặng thôi. Nhưng rõ ràng bây giờ hai người chưa đến mức ấy, tặng quà thì sớm quá.”
“Tặng quà cảm ơn cũng không được?”
Vương Khê liếc cô một cái: “Chị muốn ngủ với anh ta, chứ không phải nhân viên đến lấy lòng ông chủ, khách sáo như vậy làm gì. Càng lịch sự càng đẩy người ta ra xa đấy.”
Một câu thức tỉnh người trong mộng.
“I see it, I like it, I want it, I got it. Chị phải ra tín hiệu trong lời nói, nếu đối phương có ý với chị thì sẽ ngầm cho phép, thế là xong.”
Đề hồ quán đỉnh. (*)
(*) Nghĩa thực câu này là để sữa tươi tưới lên đầu, nghĩa bóng là kiến thức giúp con người khai ngộ một cách nhanh chóng.
Hạ Minh Nguyệt kinh ngạc nhìn Vương Khê: “Chị còn tưởng cưng ngu lâu dốt dai, hóa ra là giấu tài à.”
Vương Khê cười tà mị: “Chào mừng đến với thế giới của người trưởng thành.”
Hạ Minh Nguyệt móc một tá phiếu giảm giá lẩu cay trong túi ra, “Mong đại ca chỉ bảo.”
Vương Khê nhận lấy, đếm đếm, “Chà …” Hạ Minh Nguyệt lại móc thêm một tá phiếu giảm giá lẩu cay nữa, “Không thành ý, không thành ý.”
Vương Khê sung sướng nhận lấy: “Không dám, không dám, chị em trong nhà cả.”
Đến bữa cơm tối.
Hạ Minh Nguyệt “vô tình chạm trán” Cố Minh Diệp, cô nghịch ngợm sờ lên bụng mình, “Em đói quá.” Rồi nhìn sang anh, “Em muốn ăn thịt nướng. Cố tổng đi cùng em nhé?”
Cố Minh Diệp gật đầu: “Ừ.”
Các nguyên liệu được dọn ra, Hạ Minh Nguyệt bảo phục vụ lui ra, cô nới với Cố Minh Diệp: “Mình tự nướng nha anh?”
Tim Cố Minh Diệp đánh thịch một cái, anh cụp mắt xuống: “Ừ.” Anh đang định cầm chiếc kẹp thì Hạ Minh Nguyệt đã dành trước, cười nói: “Để em nướng!”
Thịt ba chỉ kêu xèo xèo, Hạ Minh Nguyệt nướng một lúc thấy hơi nóng. Cố Minh Diệp cầm lấy kẹp, thấp giọng: “Tôi nướng cho.” Hạ Minh Nguyệt khẽ chạm vào mu bàn tay.
Thịt ba chỉ chín vàng ruộm, Hạ Minh Nguyệt cầm kéo lên, “Em cắt nhé.”
Hai người, một người kẹp, một người cắt, phối hợp ăn ý, trong chốc lát, đĩa thịt ba chỉ đầy ắp đã xuất hiện. Hạ Minh Nguyệt thích chí: “Hoan hô!”
Miếng thịt ba chỉ nóng hổi, thêm chút nước sốt, gói trong lá xà lách, bỏ hết vào miệng, thịt nướng giòn rụm, béo ngậy, rau xà lách tươi mát, ngon tuyệt!
Cố Minh Diệp nhìn vẻ mặt thích thú của cô, cảm thấy hạnh phúc trong lòng. Anh không nghĩ thịt nướng ngon đến thế, nhưng biểu hiện của Hạ Minh Nguyệt khiến anh nghĩ nó rất ngon, “Ngon lắm hả?” Anh hỏi.
“Vâng!” Hạ Minh Nguyệt cười tít mắt, “Em có một loại sốt bí mật, anh muốn thử không?”
Cố Minh Diệp cười nói: “Có.”
Cô gái quấn một cái cho anh, Cố Minh Diệp cầm lấy. Tay hai người chạm vào nhau, cả hai giả vờ bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.
Cố Minh Diệp nghĩ: Đây là đụng chạm cơ thể bình thường, mình không thể nghĩ nhiều.
Hạ Minh Nguyệt nghĩ: Từ giờ mình sẽ gọi Vương Khê là đại ca.
Hai người ăn xong thì ra ngoài, nhìn thấy máy gắp thú bông, Hạ Minh Nguyệt trừng lớn mắt: “Em muốn chơi cái đó.”
Cố Minh Diệp không thể từ chối: “Chơi đi.”
Hạ Minh Nguyệt nhìn dãy máy gắp thú bông, có heo Peppa, gấu trúc, Hello Kitty, vịt vàng, cá voi. Cô hỏi: “Anh thích màu gì?”
“Đen và trắng.” Màu hồng.
Hạ Minh Nguyệt đứng trước một cái máy gắp: “Vậy em sẽ gắp con gấu trúc.” Cô đút 20 tệ vào máy.
Cố Minh Diệp đứng sau lưng cô, thầm nghĩ: cô ngốc này. Anh không nhịn được mà nhắc: “Gắp phải chuẩn, sai góc rồi, phải xoay thanh gắp.”
Giọng nói văng vẳng bên tai, chắc Cố Minh Diệp đang cúi đầu xuống. Tay người đàn ông vòng ra sau lưng cô, cầm lấy thanh nắm. Hạ Minh Nguyệt nghĩ: Mình nên nhích sang trái một bước nhỉ. Nhưng cô vẫn đứng im.
Cố Minh Diệp lại nghiêng người về phía trước để có thể xem rõ thanh gắp, đầu hai người gần sát nhau, Hạ Minh Nguyệt cảm nhận được hơi
nóng sau lưng.
“Di chuyển thanh gắp phải nhanh, góc của thanh gắp sẽ thay đổi.” Hơi nóng ngày càng đến gần tai cô, như thể nó sắp ập đến.
“Bốp” một tiếng, thanh gắp đi xuống, “Cách” một tiếng, thanh gắp lại đi lên. Con gấu trúc được gắp lên, lắc lư sắp rơi, giống như tim Hạ Minh Nguyệt lúc này, “bụp” một tiếng, con gấu trúc rơi vào khe, thanh gắp trống rỗng rung chuyển dữ dội.
Cố Minh Diệp mỉm cười hài lòng. Bảo đao chưa già.
Hạ Minh Nguyệt đè lại nhịp tim của cô, ngẩng đầu lên, hai mắt lấp lánh: “Siêu quá.”
Cố Minh Diệp ngừng cười, vẻ mặt bình thản: “Không có gì.” Hai người đứng rất gần, Cố Minh Diệp không hề nhận ra, chỉ thấy đôi mắt của cô gái nhỏ rất sáng.
Hạ Minh Nguyệt đưa cho anh rổ tiền xu. Mắt to chớp chớp: “Làm ơn!”
“Em muốn gì?”
Hạ Minh Nguyệt chỉ vào heo Peppa: “Cái này.”
“Ok.”
“Cái đó.”
“Ok.”
“Cả cái kia nữa!”
“Ok.”
Hạ Minh Nguyệt ôm một bầy heo con, mèo con, chó con và nhìn chằm chằm vào con lợn hồng to nhất một cách đầy kỳ vọng. Đôi mắt của cô bé đảo quanh, Cố Minh Diệp nhìn đầu cô sắp đập vào thành tủ, anh vô thức chặn lại: “Cẩn thận.” Đầu của Hạ Minh Nguyệt đập vào tay người đàn ông.
Cả hai người đều cứng đờ. Sau đó một người bỏ tay ra, một người quay đầu đi.
“Cạch” một tiếng, thanh gắp từ từ hạ xuống, cào nhẹ vào mông heo rồi quay về vị trí cũ.
“Tiếc ghê.” Tim Hạ Minh Nguyệt đập thình thịch.
“Gắp lại.” Tim Cố Minh Diệp cũng nhảy nhót không ngừng. Đây là sự cố ngoài ý muốn.
Gắp ba lần liên tiếp nhưng vẫn không được.
Hạ Minh Nguyệt tìm nấc thang xuống cho anh: “Con lớn chiếm nhiều diện tích lắm, mang về cũng chẳng được gì, em thích con nhỏ hơn.” Cố Minh Diệp đút tiền vào máy, “Lần cuối.”
Vẫn bị trượt.
Hạ Minh Nguyệt nhìn anh đầy mong đợi: “Em vẫn muốn một con nhỏ nữa ~ Em vẫn muốn một con nhỏ nữa ~”
Cố Minh Diệp dễ dàng chộp lấy một con khác. Hạ Minh Nguyệt rất vui: “Đây là lần đầu tiên em gặp được nhiều thú bông như vậy!”
Trong lòng Cố Minh Diệp cũng rất vui, anh kiềm chế nói: “Đi thôi.” Giờ hơi muộn rồi.
Hai người lái xe trở lại khách sạn, xe chạy vào bãi đậu xe ngầm.
Im lặng lên men trong khoang xe, càng lúc càng im, cảm giác mập mờ càng lúc càng nồng.
Nhân viên và sếp đi ăn riêng là chuyện bình thường đúng không?
Nhân viên quấn thịt cho sếp là chuyện bình thường đúng không?
Vô tình chạm tay vài lần là chuyện bình thường đúng không?
Sếp gắp thú bông cho nhân viên là chuyện bình thường đúng không?
Thỉnh thoảng đứng gần là chuyện bình thường đúng không?
…………
Hình như đều không bình thường thì phải. Nhịp tim của Cố Minh Diệp bắt đầu trở nên bất thường. Ăn cơm, gắp thú bông, đưa cô về nhà. Đây không phải là một cuộc hẹn hò sao?
Hạ Minh Nguyệt ngồi trong xe, ôm đống thú bông trong tay, vô thức siết chặt chúng. Tại sao bây giờ mình dám nói một lời? Tại sao mình lại căng thẳng như vậy? Ông trời ơi, bầu không khí kỳ quái gì thế này!
Cuối cùng, Cố Minh Diệp cũng lên tiếng, “Lên thôi.”
“À vâng.”
Hai người lần lượt vào thang máy, rồi cùng đi ra, Hạ Minh Nguyệt cúi đầu, đưa con heo Peppa ra: “Cảm ơn anh đã mua thuốc cho em.” Cô nhướng mi, vội liếc anh một cái, “Đây là heo Peppa em thích nhất, tặng anh.” Cô gái nhỏ lo lắng đến nỗi quên mất Cố tổng nói mình thích màu đen và trắng. Cô xoắn tai con gấu trúc nhỏ, thấp thỏm bất an.
Cố Minh Diệp nhận lấy, “Cảm ơn, nó rất dễ thương.” Màu hồng là màu đẹp nhất trên thế giới.
Hai người rối rít nói “tạm biệt”, “hẹn gặp lại”, “ngủ ngon”, “chúc mơ đẹp”, “hôm nay rất vui” với nhau rồi vội vã về phòng.
Hạ Minh Nguyệt hét vào chăn bông, “Ah ah ah ah ah ah ah -“
Mẹ kiếp! Đù má! Chết tiệt! Hôm nay thực sự là một ngày đáng mơ ước!
Cố Minh Diệp bình tĩnh đóng cửa lại, liếc nhìn heo Peppa rồi dậm chân thích thú! Người ta thẹn muốn chết!
Hạ Minh Nguyệt từ trên giường đứng dậy, gọi cho Vương Khê: “Anh, đường Gia Hồng mới mở quán lẩu, em gái mời anh đi ăn.”
Vương Khê liền biết hôm nay thành công rồi, cậu vui vẻ nói: “Quay xong phim này em sẽ đi ngay.”
Hạ Minh Nguyệt cúp điện thoại, cô không nén nổi sự phấn khích mà ôm ga giường lăn lộn hai vòng. Vậy là, Cố tổng, chắc, có lẽ, cũng hơi thích mình đúng không?
Cô xếp tất cả thú bông lên giường, đặt tên lần lượt là số 1, số 2, số 3… số 13, xong hôn từng đứa một, “Số 1, số 2, số 3,… số 12, số 13 ngủ ngon!” Năm phút sau, cô bật dậy: “À quên, chưa tắm.”
Trong lúc cô bận tắm rửa, cửa phòng Cố tổng bỗng mở ra, một người đàn ông mặc quần áo thể thao màu đen, đội mũ lưỡi trai từ trong phòng bước ra, anh ta khom người, còng lưng, dáng vẻ bình thường, bước vào thang máy rời đi.
Hạ Minh Nguyệt ngơ ngác gãi đầu, thấp thỏm lắng nghe, mỗi lần Cố tổng dừng lấy hơi, cô cảm giác tiếp sau sẽ là câu “Nhưng”, nhưng đợi mãi không thấy.
Cố Minh Diệp đứng ở cổng khách sạn đông đúc, kéo co với Hạ Minh Nguyệt vừa mua bữa sáng về, khen Giang Tiên Tiên là thục nữ thần tiên gần 10 phút. Hạ Minh Nguyệt càng sâu sắc ghi nhớ Cố tổng thích thục nữ đến mức nào.
Được rồi, cô hiểu rồi, cô sẽ giả làm thục nữ suốt đời. Nhưng bây giờ có thể tha cho cô không, bún nguội cả rồi.
Cố tổng hừ giọng: “Hôm qua tôi đã đăng tin lên vòng bạn bè.”
Hạ Minh Nguyệt khẽ cười: “Em thấy rồi.”
“Em nghĩ sao?”
“Hả?” Hạ Minh Nguyệt ngập ngừng, “Xe rất đắt?”
Cố tổng bật cười: “Không ngờ em lại hài hước vậy.”
? ? ? Người có tiền nói kháy kiểu này à? Hạ Minh Nguyệt đành cười ngượng nghịu: “Ha, ha, thỉnh thoảng em cũng muốn hài hước chút.” Cố tổng cười đẹp trai quá đi.
Khen kịch bản, hoàn thành.
Chia sẻ sở thích, hoàn thành.
Cố Minh Diệp thấy nhiệm vụ đã hoàn thành bèn thu lại biểu cảm, “Vậy tôi đi đây.” Anh bước qua cô và rời đi.
Hạ Minh Nguyệt quay người sang chỗ khác, nghiêm túc thế, thục nữ không được có khiếu hài hước à?
Giữa trưa, Hạ Minh Nguyệt chạy đến chỗ Cố Minh Diệp, vẻ mặt nặng nề và nghiêm túc: “Kỳ thực em không phải người hài hước đâu.”
Cố Minh Diệp ngạc nhiên nhìn cô: “Hài hước cũng tốt mà.”
“Vâng, tất nhiên.” Hạ Minh Nguyệt càng thêm dịu dàng, “Nhưng em không phải là người hài hước.”
Cố Minh Diệp gật đầu, “Ra vậy.” Hạ Minh Nguyệt cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.
Ngay sau đó, thục nữ Hạ liền dợm bước về phía Vương Khê. Hai người chụm đầu vào nhau, thì thầm to nhỏ.
Vương Khê: “Em đề nghị chị không nên tặng quà.”
Hạ Minh Nguyệt: “Guây sờ ma?”
Vương Khê: “Đã thích thì tặng gì cũng thích, đã không thích thì tặng gì cũng thế thôi.”
Hạ Minh Nguyệt đã hiểu, nhưng không cam lòng nói: “Vẫn phải thử một lần chứ.”
Vương Khê: “Hành động tặng quà cho đàn ông chứng tỏ chị có ý với người ta. Nếu chị muốn thể hiện điều này thì cứ tặng thôi. Nhưng rõ ràng bây giờ hai người chưa đến mức ấy, tặng quà thì sớm quá.”
“Tặng quà cảm ơn cũng không được?”
Vương Khê liếc cô một cái: “Chị muốn ngủ với anh ta, chứ không phải nhân viên đến lấy lòng ông chủ, khách sáo như vậy làm gì. Càng lịch sự càng đẩy người ta ra xa đấy.”
Một câu thức tỉnh người trong mộng.
“I see it, I like it, I want it, I got it. Chị phải ra tín hiệu trong lời nói, nếu đối phương có ý với chị thì sẽ ngầm cho phép, thế là xong.”
Đề hồ quán đỉnh. (*)
(*) Nghĩa thực câu này là để sữa tươi tưới lên đầu, nghĩa bóng là kiến thức giúp con người khai ngộ một cách nhanh chóng.
Hạ Minh Nguyệt kinh ngạc nhìn Vương Khê: “Chị còn tưởng cưng ngu lâu dốt dai, hóa ra là giấu tài à.”
Vương Khê cười tà mị: “Chào mừng đến với thế giới của người trưởng thành.”
Hạ Minh Nguyệt móc một tá phiếu giảm giá lẩu cay trong túi ra, “Mong đại ca chỉ bảo.”
Vương Khê nhận lấy, đếm đếm, “Chà …” Hạ Minh Nguyệt lại móc thêm một tá phiếu giảm giá lẩu cay nữa, “Không thành ý, không thành ý.”
Vương Khê sung sướng nhận lấy: “Không dám, không dám, chị em trong nhà cả.”
Đến bữa cơm tối.
Hạ Minh Nguyệt “vô tình chạm trán” Cố Minh Diệp, cô nghịch ngợm sờ lên bụng mình, “Em đói quá.” Rồi nhìn sang anh, “Em muốn ăn thịt nướng. Cố tổng đi cùng em nhé?”
Cố Minh Diệp gật đầu: “Ừ.”
Các nguyên liệu được dọn ra, Hạ Minh Nguyệt bảo phục vụ lui ra, cô nới với Cố Minh Diệp: “Mình tự nướng nha anh?”
Tim Cố Minh Diệp đánh thịch một cái, anh cụp mắt xuống: “Ừ.” Anh đang định cầm chiếc kẹp thì Hạ Minh Nguyệt đã dành trước, cười nói: “Để em nướng!”
Thịt ba chỉ kêu xèo xèo, Hạ Minh Nguyệt nướng một lúc thấy hơi nóng. Cố Minh Diệp cầm lấy kẹp, thấp giọng: “Tôi nướng cho.” Hạ Minh Nguyệt khẽ chạm vào mu bàn tay.
Thịt ba chỉ chín vàng ruộm, Hạ Minh Nguyệt cầm kéo lên, “Em cắt nhé.”
Hai người, một người kẹp, một người cắt, phối hợp ăn ý, trong chốc lát, đĩa thịt ba chỉ đầy ắp đã xuất hiện. Hạ Minh Nguyệt thích chí: “Hoan hô!”
Miếng thịt ba chỉ nóng hổi, thêm chút nước sốt, gói trong lá xà lách, bỏ hết vào miệng, thịt nướng giòn rụm, béo ngậy, rau xà lách tươi mát, ngon tuyệt!
Cố Minh Diệp nhìn vẻ mặt thích thú của cô, cảm thấy hạnh phúc trong lòng. Anh không nghĩ thịt nướng ngon đến thế, nhưng biểu hiện của Hạ Minh Nguyệt khiến anh nghĩ nó rất ngon, “Ngon lắm hả?” Anh hỏi.
“Vâng!” Hạ Minh Nguyệt cười tít mắt, “Em có một loại sốt bí mật, anh muốn thử không?”
Cố Minh Diệp cười nói: “Có.”
Cô gái quấn một cái cho anh, Cố Minh Diệp cầm lấy. Tay hai người chạm vào nhau, cả hai giả vờ bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.
Cố Minh Diệp nghĩ: Đây là đụng chạm cơ thể bình thường, mình không thể nghĩ nhiều.
Hạ Minh Nguyệt nghĩ: Từ giờ mình sẽ gọi Vương Khê là đại ca.
Hai người ăn xong thì ra ngoài, nhìn thấy máy gắp thú bông, Hạ Minh Nguyệt trừng lớn mắt: “Em muốn chơi cái đó.”
Cố Minh Diệp không thể từ chối: “Chơi đi.”
Hạ Minh Nguyệt nhìn dãy máy gắp thú bông, có heo Peppa, gấu trúc, Hello Kitty, vịt vàng, cá voi. Cô hỏi: “Anh thích màu gì?”
“Đen và trắng.” Màu hồng.
Hạ Minh Nguyệt đứng trước một cái máy gắp: “Vậy em sẽ gắp con gấu trúc.” Cô đút 20 tệ vào máy.
Cố Minh Diệp đứng sau lưng cô, thầm nghĩ: cô ngốc này. Anh không nhịn được mà nhắc: “Gắp phải chuẩn, sai góc rồi, phải xoay thanh gắp.”
Giọng nói văng vẳng bên tai, chắc Cố Minh Diệp đang cúi đầu xuống. Tay người đàn ông vòng ra sau lưng cô, cầm lấy thanh nắm. Hạ Minh Nguyệt nghĩ: Mình nên nhích sang trái một bước nhỉ. Nhưng cô vẫn đứng im.
Cố Minh Diệp lại nghiêng người về phía trước để có thể xem rõ thanh gắp, đầu hai người gần sát nhau, Hạ Minh Nguyệt cảm nhận được hơi
nóng sau lưng.
“Di chuyển thanh gắp phải nhanh, góc của thanh gắp sẽ thay đổi.” Hơi nóng ngày càng đến gần tai cô, như thể nó sắp ập đến.
“Bốp” một tiếng, thanh gắp đi xuống, “Cách” một tiếng, thanh gắp lại đi lên. Con gấu trúc được gắp lên, lắc lư sắp rơi, giống như tim Hạ Minh Nguyệt lúc này, “bụp” một tiếng, con gấu trúc rơi vào khe, thanh gắp trống rỗng rung chuyển dữ dội.
Cố Minh Diệp mỉm cười hài lòng. Bảo đao chưa già.
Hạ Minh Nguyệt đè lại nhịp tim của cô, ngẩng đầu lên, hai mắt lấp lánh: “Siêu quá.”
Cố Minh Diệp ngừng cười, vẻ mặt bình thản: “Không có gì.” Hai người đứng rất gần, Cố Minh Diệp không hề nhận ra, chỉ thấy đôi mắt của cô gái nhỏ rất sáng.
Hạ Minh Nguyệt đưa cho anh rổ tiền xu. Mắt to chớp chớp: “Làm ơn!”
“Em muốn gì?”
Hạ Minh Nguyệt chỉ vào heo Peppa: “Cái này.”
“Ok.”
“Cái đó.”
“Ok.”
“Cả cái kia nữa!”
“Ok.”
Hạ Minh Nguyệt ôm một bầy heo con, mèo con, chó con và nhìn chằm chằm vào con lợn hồng to nhất một cách đầy kỳ vọng. Đôi mắt của cô bé đảo quanh, Cố Minh Diệp nhìn đầu cô sắp đập vào thành tủ, anh vô thức chặn lại: “Cẩn thận.” Đầu của Hạ Minh Nguyệt đập vào tay người đàn ông.
Cả hai người đều cứng đờ. Sau đó một người bỏ tay ra, một người quay đầu đi.
“Cạch” một tiếng, thanh gắp từ từ hạ xuống, cào nhẹ vào mông heo rồi quay về vị trí cũ.
“Tiếc ghê.” Tim Hạ Minh Nguyệt đập thình thịch.
“Gắp lại.” Tim Cố Minh Diệp cũng nhảy nhót không ngừng. Đây là sự cố ngoài ý muốn.
Gắp ba lần liên tiếp nhưng vẫn không được.
Hạ Minh Nguyệt tìm nấc thang xuống cho anh: “Con lớn chiếm nhiều diện tích lắm, mang về cũng chẳng được gì, em thích con nhỏ hơn.” Cố Minh Diệp đút tiền vào máy, “Lần cuối.”
Vẫn bị trượt.
Hạ Minh Nguyệt nhìn anh đầy mong đợi: “Em vẫn muốn một con nhỏ nữa ~ Em vẫn muốn một con nhỏ nữa ~”
Cố Minh Diệp dễ dàng chộp lấy một con khác. Hạ Minh Nguyệt rất vui: “Đây là lần đầu tiên em gặp được nhiều thú bông như vậy!”
Trong lòng Cố Minh Diệp cũng rất vui, anh kiềm chế nói: “Đi thôi.” Giờ hơi muộn rồi.
Hai người lái xe trở lại khách sạn, xe chạy vào bãi đậu xe ngầm.
Im lặng lên men trong khoang xe, càng lúc càng im, cảm giác mập mờ càng lúc càng nồng.
Nhân viên và sếp đi ăn riêng là chuyện bình thường đúng không?
Nhân viên quấn thịt cho sếp là chuyện bình thường đúng không?
Vô tình chạm tay vài lần là chuyện bình thường đúng không?
Sếp gắp thú bông cho nhân viên là chuyện bình thường đúng không?
Thỉnh thoảng đứng gần là chuyện bình thường đúng không?
…………
Hình như đều không bình thường thì phải. Nhịp tim của Cố Minh Diệp bắt đầu trở nên bất thường. Ăn cơm, gắp thú bông, đưa cô về nhà. Đây không phải là một cuộc hẹn hò sao?
Hạ Minh Nguyệt ngồi trong xe, ôm đống thú bông trong tay, vô thức siết chặt chúng. Tại sao bây giờ mình dám nói một lời? Tại sao mình lại căng thẳng như vậy? Ông trời ơi, bầu không khí kỳ quái gì thế này!
Cuối cùng, Cố Minh Diệp cũng lên tiếng, “Lên thôi.”
“À vâng.”
Hai người lần lượt vào thang máy, rồi cùng đi ra, Hạ Minh Nguyệt cúi đầu, đưa con heo Peppa ra: “Cảm ơn anh đã mua thuốc cho em.” Cô nhướng mi, vội liếc anh một cái, “Đây là heo Peppa em thích nhất, tặng anh.” Cô gái nhỏ lo lắng đến nỗi quên mất Cố tổng nói mình thích màu đen và trắng. Cô xoắn tai con gấu trúc nhỏ, thấp thỏm bất an.
Cố Minh Diệp nhận lấy, “Cảm ơn, nó rất dễ thương.” Màu hồng là màu đẹp nhất trên thế giới.
Hai người rối rít nói “tạm biệt”, “hẹn gặp lại”, “ngủ ngon”, “chúc mơ đẹp”, “hôm nay rất vui” với nhau rồi vội vã về phòng.
Hạ Minh Nguyệt hét vào chăn bông, “Ah ah ah ah ah ah ah -“
Mẹ kiếp! Đù má! Chết tiệt! Hôm nay thực sự là một ngày đáng mơ ước!
Cố Minh Diệp bình tĩnh đóng cửa lại, liếc nhìn heo Peppa rồi dậm chân thích thú! Người ta thẹn muốn chết!
Hạ Minh Nguyệt từ trên giường đứng dậy, gọi cho Vương Khê: “Anh, đường Gia Hồng mới mở quán lẩu, em gái mời anh đi ăn.”
Vương Khê liền biết hôm nay thành công rồi, cậu vui vẻ nói: “Quay xong phim này em sẽ đi ngay.”
Hạ Minh Nguyệt cúp điện thoại, cô không nén nổi sự phấn khích mà ôm ga giường lăn lộn hai vòng. Vậy là, Cố tổng, chắc, có lẽ, cũng hơi thích mình đúng không?
Cô xếp tất cả thú bông lên giường, đặt tên lần lượt là số 1, số 2, số 3… số 13, xong hôn từng đứa một, “Số 1, số 2, số 3,… số 12, số 13 ngủ ngon!” Năm phút sau, cô bật dậy: “À quên, chưa tắm.”
Trong lúc cô bận tắm rửa, cửa phòng Cố tổng bỗng mở ra, một người đàn ông mặc quần áo thể thao màu đen, đội mũ lưỡi trai từ trong phòng bước ra, anh ta khom người, còng lưng, dáng vẻ bình thường, bước vào thang máy rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.