Chương 10
Lâm Tri Lạc
26/11/2015
Làm gay ngày thứ bảy.
[ Cùng nhau uống một ly nước, nhớ kỹ người yêu mình thích món gì không thích món gì ]
[Thụ thụ, bổn thiếu gia mời cậu ngày mai cùng đi quán cà phê ở thư viện tự học.]
[Từ chối.]
[Từ chối không có hiệu quả, ba giờ chiều ngày mai bổn thiếu gia gọi một ly nước tươi mát ngọt ngào như hương vị mối tình đầu chờ cậu đến uống.]
[Làm ơn gọi một ly Blue Sky[1], cám ơn.]
[Ồ, thì ra thụ thụ nhà chúng ta vốn thích hương vị việt quất, sao không nói sớm!]
[Biến.]
Vương Nghiễm Ninh nhắn xong tin nhắn cuối cùng tắt máy đi ngủ.
Trương Linh Dật nhìn tin nhắn Vương Nghiễm Ninh vừa gửi tới cảm thấy rất vui vẻ. Sao lúc trước mình lại cảm thấy Vương Nghiễm Ninh là người tự cao tự đại vô cùng đáng ghét được chứ? Rõ ràng là thú vị, cực kì thú vị!
Trương Linh Dật ôm điện thoại cười tươi rói, bỗng nhận được tin nhắn của La Tử Tuệ.
[Linh Dật, sáng mai cùng đi thư viện không?]
Trương Linh Dật thuận tay trả lời luôn: [Được thôi.]
Sáng sớm hôm sau, Trương Linh Dật còn buồn ngủ bước xuống lầu đã thấy La Tử Tuệ đã mua sẵn bữa sáng đứng dưới lầu chờ cậu rồi.
Trương Linh Dật cầm lấy bữa sáng, vừa đi vừa ăn vừa ngáp: “Sao đi sớm dữ vậy, làm bổn thiếu gia mệt muốn chết.”
La Tử Tuệ cười tủm tỉm: “Không sớm đâu, chậm một chút là không còn chỗ ngồi đó.”
Trương Linh Dật vô tình mà lại ngáp thêm một cái.
La Tử Tuệ ôm sách nhìn cậu ăn xong bữa sáng mới vờ như lơ đãng mà hỏi: “À đúng rồi, sao gần đây không thấy cậu nhắc đến Vu Hải Ninh nữa?”
Mặt Trương Linh Dật đột nhiên cứng lại, chầm chậm nói: “Không có gì, tự nhiên cảm thấy không hợp nữa thôi.”
Vốn là một hotboy trường học, Trương Linh Dật nhất định không nói xấu con gái mặc dù cậu vô cùng khinh bỉ loại người như Vu Hải Ninh.
La Tử Tuệ nghe vậy đôi mắt sáng ngời, khoé miệng cũng cong lên vui vẻ: “Vậy cậu cảm thấy… Con gái như thế nào thì hợp với cậu?”
Trương Linh Dật nhìn lên trời, ra vẻ nghiêm túc suy nghĩ một chút nói: “Ah, cậu hỏi câu này thật khó, tớ muốn suy nghĩ một chút.”
La Tử Tuệ biết rõ Trương Linh Dật đang trốn tránh vấn đề này. Nếu đã trốn tránh, thì có nghĩa là Trương Linh Dật đã biết rõ tâm tư của cô. Với cá tính của Trương Linh Dật, rõ ràng đã biết, không đồng ý cũng không từ chối.
Như vậy thì mình đã có cơ hội rồi.
La Tử Tuệ đã quá hiểu Trương Linh Dật, cô tự tin rằng bên cạnh Trương Linh Dật không ai phù hợp với cậu bằng cô.
Cho nên thứ cô cần, chỉ là lòng kiên nhẫn.
Kiên nhẫn chờ đợi Trương Linh Dật phát hiện tình cảm của mình, biết mình cũng thích cô.
Đến thư viện, sau khi vất vả tìm được hai chỗ ngồi trong biển người mênh mông, Trương Linh Dật buông chồng sách, lập tức úp mặt trên bàn thở phào nói: “Mệt chết bổn thiếu gia rồi, ngủ một giấc lấy lại tinh thần đã.”
La Tử Tuệ cười cười, cầm sách giáo khoa của cậu, như mọi khi tập trung khoanh lại những chỗ quan trọng, còn bổ sung thêm cho đầy đủ.
Tuy rằng thành tích học tập của Trương Linh Dật rất tốt nhưng thật ra cậu ta không hề thích đọc sách, lại thường xuyên cúp tiết, mà dù có đi cũng không tập trung vào bài học. Đi qua hai năm đại học, tập vở và những phần quan trọng trong bài đều do La Tử Tuệ làm cho cậu.
Chữ viết của La Tử Tuệ rất duyên dáng, lại viết rất chân thành nghiêm túc, người khác dù nhìn thoáng qua cũng cảm thấy thoải mái.
Viết viết một hồi, bỗng dưng La Tử Tuệ nhìn thấy trên trang sách của Trương Linh Dật có vẽ một cái đầu nho nhỏ, xiêu xiêu vẹo vẹo, biểu cảm dữ tợn, tóc tai dựng ngược hết cả lên, kế bên còn viết thêm ba chữ —— tạc mao thụ.
La Tử Tuệ nhìn một hồi mà không hiểu gì, trong lòng cũng không để ý, tiếp tục ghi chép.
Gần trưa, Trương Linh Dật rốt cuộc cũng tỉnh dậy, duỗi lưng một cái nói: “Ah, thật thoải mái.”
La Tử Tuệ cười đưa trả sách giáo khoa cho cậu: “Những phần trọng tâm tớ đã khoanh lại rồi, bài ghi cũng bổ sung đầy đủ.”
“Ah, cám ơn.” Trương Linh Dật cầm sách giáo khoa, chuyện này cậu và La Tử Tuệ đã ăn ý mười phần, không cần phải nói nhiều.
“Trong lớp cậu luôn không chịu nghe giảng, lỡ ngày nào đó tớ không còn chép bài cho cậu nữa xem cậu làm sao đây.” La Tử Tuệ nói như đúng rồi.
“Ui giời, cái này có gì đáng lo. Rất nhiều cô gái còn muốn cướp tập của tớ để mà chép nữa là.” Trương Linh Dật bĩu môi.
Ánh mắt La Tử Tuệ vốn mang chút chờ mong chợt ảm đạm, khoé miệng đang cười cũng gượng rồi, nhưng mà cô hiểu con người này, cuối cùng vẫn cười to: “Đúng ha, tớ quên mất. Hotboy Trương của chúng ta là tình nhân trong mộng của các cô gái Đại học F mà.”
“Nhưng mà tìm một người ghi chép được như cậu rất khó.” Trương Linh Dật nhìn bài ghi rõ ràng chỉnh tề, thật lòng khen ngợi. Lời nói của cậu khiến sắc mặt La Tử Tuệ dịu đi đôi chút.
Trương Linh Dật rõ ràng không nhận ra những xao động trong lòng La Tử Tuệ, hời hợt dọn đồ đạc nói: “Đi ăn thôi.”
“Buổi chiều cậu không đến sao?” La Tử Tuệ nhìn cậu thu dọn đồ đạc bèn hỏi.
Cuối kỳ muốn chiếm chỗ ngồi trong thư viện rất khó, rất nhiều người buổi trưa đi ăn cơm vẫn không thu dọn đồ đạc.
“Buổi chiều tớ bận rồi, không đến được.” Trương Linh Dật nói đến đây, trong giọng nói mang theo chút hưng phấn.
Đúng, gần đây cậu rất nhiệt tình với trò chơi làm gay.
Nói đến đây, La Tử Tuệ thấy vậy cũng không hỏi nữa.
Hai giờ chiều, Trương Linh Dật mang theo sách giáo khoa xuất hiện tại quán cà phê của thư viện, gọi một ly nước chanh, ngồi cạnh cửa sổ đọc sách.
Qua mấy ngày làm gay, cậu đã tinh tường biết rõ, Vương Nghiễm Ninh là một con người tuân thủ giờ giấc, không đến sớm cũng không đến muộn.
Hai giờ bốn lăm phút, Trương Linh Dật gọi em gái phục vụ mang cho cậu một ly Blue Sky, còn gọi thêm hai cái ống hút.
Hai giờ năm lăm phút, Blue Sky đã được mang lên.
Ba giờ, Vương Nghiễm Ninh đúng giờ xuất hiện trước cửa quán cà phê.
Trương Linh Dật sung sướng mà hướng về phía cửa ngoắc ngoắc.
Vương Nghiễm Ninh nhìn thấy trước mặt cậu ta một ly coctail màu xanh da trời, bên trên còn có… hai cây ống hút, nhịn không được đầu lại đổ mồ hôi.
Chờ Vương Nghiễm Ninh ngồi xuống, Trương Linh Dật lập tức đẩy ly nước màu xanh về phía cậu, nói: “Thụ thụ, cuối cùng cậu cũng tới.”
“Cậu tới lâu rồi sao?” Vương Nghiễm Ninh nhìn quyển sách trên tay Trương Linh Dật, trong lòng thả lỏng ra một chút, cũng không phát hiện bản thân mình đang vui sướng.
“Ừa, tôi thấy không khí chỗ này cũng khá thoải mái, thuận tiện mang sách tới đọc.”
Bởi vì phải trả tiền, quán cà phê bình thường ít người đến. Có nhiều người đến thư viện không tìm được chỗ thì đến nơi này mua đồ uống, tiện thể tìm một chỗ ngồi ôn tập.
Vương Nghiễm Ninh gật gật đầu nhìn xung quanh, bây giờ là gần cuối kỳ, quán cà phê trước giờ vốn vắng tanh giờ có không ít người, khiến cậu hơi lúng túng: “Ở đây hơi đông người, sẽ bị mọi người sẽ để ý đấy…”
Trương Linh Dật cau mày nói: “Để ý cái gì? Chúng ta không phải làm gay để cho mọi người thấy sao? Chẳng phải cậu đã nói, sau khi tốt nghiệp, bước ra khỏi trường học thì thanh danh không còn bị ảnh hưởng gì nữa hở.”
Vương Nghiễm Ninh ngẫm lại thấy cũng đúng.
Lại nói tiếp, ngay từ đầu Vương Nghiễm Ninh đưa ra cái chủ ý cùi bắp này cũng là muốn cho mấy đứa con gái mở rộng tầm mắt, từ đó về sau không bao giờ tin tưởng vào tình yêu nữa. Nhưng sau mấy ngày thực hiện, cơn giận đối với Vu Hải Ninh càng lúc càng lắng xuống, ý nghĩ trả thù xã hội cũng dần mờ nhạt, phát giác biện pháp này càng ngày càng không ổn rồi.
Có vài lần đi đến nửa đường muốn quay lại, nhưng Trương Linh Dật hào hứng phấn chấn như vậy khiến cậu không thể mở miệng từ chối.
Dụ dỗ người ta theo biện pháp của cậu, sau đó chính mình lại vỗ mông bỏ đi, thật sự không phải phong cách của Vương Nghiễm Ninh.
Dù sao cũng chỉ có một tháng, Vương Nghiễm Ninh chỉ cho rằng đây là chơi một trò chơi nhàm chán, cùng lắm thì chơi với tên mặt dày kia vậy.
Vương Nghiễm Ninh xoa mày, giải quyết công việc: “Chúng ta đánh nhanh thắng nhanh đi.”
Trương Linh Dật bất mãn nhìn cậu: “Sao cậu có thể nói như vậy? Chúng ta là tình nhân đó! Tình nhân!”
“Được rồi, tôi biết rồi.” Vương Nhiễm Ninh xoa trán, cản không cho cậu ta nói thêm điều gì nữa.
Lúc này Trương Linh Dật mới vui vẻ mà ngậm lấy một đầu ống hút.
Vương Nghiễm Ninh do dự một chút, cũng ngậm một đầu ống hút khác.
Sau đó, quả nhiên bốn phía liên tiếp vang lên âm thanh bất lực cùng đau khổ.
Đúng là… mất hết cả mặt mũi.
Vương Nghiễm Ninh mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, làm như không nghe thấy.
Trương Linh Dật lại cố ý trêu chọc cậu, vừa cắn đầu ống hút vừa nhỏ giọng nói: “Tôi tìm hiểu cô nàng trong Hội học sinh rồi, là cái cô lần trước rủ cậu đi ăn đấy, bây giờ cô ta đang ngồi sau lưng chúng ta.” Vì bận cắn ống hút nên lời Trương Linh Dật nói ra câu được câu mất, dù vậy Vương Nghiễm Ninh vẫn nghe thấy rõ.
Đầu cậu lập tức ‘đùng’ một tiếng, khuôn mặt đỏ bừng.
Mặc dù quyết định sẽ vứt mặt mũi theo cậu ta, nhưng mà ném tới trước mắt người thầm thích mình, đối với một kẻ cao ngạo như Vương Nghiễm Ninh mà nói, đúng là khó có thể thể chấp nhận được.
Hung hăng liếc nhìn Trương Linh Dật, Vương Nghiễm Ninh dứt khoát quay đầu không thèm để ý đến cậu ta.
Nhìn bộ dáng vừa xù lông vừa chịu đựng của Vương Nghiễm Ninh, Trương Linh Dật thầm cảm thấy thoải mái.
“Cô nàng nhất định là tan nát cõi lòng rồi!” Trương Linh Dật cường điệu.
Một hồi sau, mực nước trong ly không hề hay đổi.
Vương Nghiễm Ninh khó chịu cau mày: “Này, có phải cậu nhổ nước bọt vào trong này không? Sao nãy giờ không vơi đi chút nào vậy?”
Trương Linh Dật cả giận nói: “Cậu nhổ nước bọt thì có!”
Hai người lặng im nhìn ly nước, hai miệng một lời: “Moá, tôi không có uống.”
Dù sao cũng là lần đầu tiên uống chung một ly nước với người khác, hai kẻ đỏm dáng thích sạch sẽ không tránh khỏi có chút ngần ngại, bởi vậy cả hai đều ngồi cắn ống hút mà không uống một ngụm nước nào.
“Không được, không uống xong cái này thì nhiệm vụ của chúng ta còn chưa hoàn thành.” Trương Linh Dật lên tiếng, thế nhưng hai người đều cắn ống hút, không thể biết ai uống ai không uống. Trương Linh Dật nghĩ một lúc liền lấy ra một cây viết, vẽ lên trên cái ly mấy cái ký hiệu với khoảng cách bằng nhau.
“Nào, chúng ta chơi oẳn tù tì đi, ai thua uống một ngụm nước. Uống đến chỗ làm dấu thì thôi.”
Vương Nghiễm Ninh cảm thấy vô cùng… ngu ngốc, nhưng cũng không còn cách nào khác đành phải đồng ý.
Vì vậy, tại quán cà phê cạnh thư viện trường Đại học F lại một lần nữa xuất hiện hiện tượng lạ. Hai hotboy đình đám của trường ngồi trong quán cà phê hùng hổ… chơi oẳn tù tì.
Sau đó kẻ thua cuộc vô cùng đau khổ… uống một ngụm nước —— chính là Blue Sky, ly cocktail việt quất mang hương vị tươi mát trong truyền thuyết.
Chẳng lẽ hình ảnh hài hòa bọn họ vừa mới trông thấy là cảnh Vương Nghiễm Ninh và Trương Linh Dật cùng uống một ly nước chỉ là ảo giác?
Biết đâu đây thật ra là một ly nước bỏ thêm nguyên liệu gì đó rất khó uống?
Biết đâu đây lại là một phương thức cạnh tranh mới?
Các sinh viên trong trường Đại học F càng ngày càng không hiểu cái thế giới này rồi.
.
.
.
[1] Blue Sky là tên một loại cocktail, có nhiều công thức pha chế nhưng theo cách của Mỹ có cả hương việt quất. Mọi người có thể xem công thức tại đây.
[ Cùng nhau uống một ly nước, nhớ kỹ người yêu mình thích món gì không thích món gì ]
[Thụ thụ, bổn thiếu gia mời cậu ngày mai cùng đi quán cà phê ở thư viện tự học.]
[Từ chối.]
[Từ chối không có hiệu quả, ba giờ chiều ngày mai bổn thiếu gia gọi một ly nước tươi mát ngọt ngào như hương vị mối tình đầu chờ cậu đến uống.]
[Làm ơn gọi một ly Blue Sky[1], cám ơn.]
[Ồ, thì ra thụ thụ nhà chúng ta vốn thích hương vị việt quất, sao không nói sớm!]
[Biến.]
Vương Nghiễm Ninh nhắn xong tin nhắn cuối cùng tắt máy đi ngủ.
Trương Linh Dật nhìn tin nhắn Vương Nghiễm Ninh vừa gửi tới cảm thấy rất vui vẻ. Sao lúc trước mình lại cảm thấy Vương Nghiễm Ninh là người tự cao tự đại vô cùng đáng ghét được chứ? Rõ ràng là thú vị, cực kì thú vị!
Trương Linh Dật ôm điện thoại cười tươi rói, bỗng nhận được tin nhắn của La Tử Tuệ.
[Linh Dật, sáng mai cùng đi thư viện không?]
Trương Linh Dật thuận tay trả lời luôn: [Được thôi.]
Sáng sớm hôm sau, Trương Linh Dật còn buồn ngủ bước xuống lầu đã thấy La Tử Tuệ đã mua sẵn bữa sáng đứng dưới lầu chờ cậu rồi.
Trương Linh Dật cầm lấy bữa sáng, vừa đi vừa ăn vừa ngáp: “Sao đi sớm dữ vậy, làm bổn thiếu gia mệt muốn chết.”
La Tử Tuệ cười tủm tỉm: “Không sớm đâu, chậm một chút là không còn chỗ ngồi đó.”
Trương Linh Dật vô tình mà lại ngáp thêm một cái.
La Tử Tuệ ôm sách nhìn cậu ăn xong bữa sáng mới vờ như lơ đãng mà hỏi: “À đúng rồi, sao gần đây không thấy cậu nhắc đến Vu Hải Ninh nữa?”
Mặt Trương Linh Dật đột nhiên cứng lại, chầm chậm nói: “Không có gì, tự nhiên cảm thấy không hợp nữa thôi.”
Vốn là một hotboy trường học, Trương Linh Dật nhất định không nói xấu con gái mặc dù cậu vô cùng khinh bỉ loại người như Vu Hải Ninh.
La Tử Tuệ nghe vậy đôi mắt sáng ngời, khoé miệng cũng cong lên vui vẻ: “Vậy cậu cảm thấy… Con gái như thế nào thì hợp với cậu?”
Trương Linh Dật nhìn lên trời, ra vẻ nghiêm túc suy nghĩ một chút nói: “Ah, cậu hỏi câu này thật khó, tớ muốn suy nghĩ một chút.”
La Tử Tuệ biết rõ Trương Linh Dật đang trốn tránh vấn đề này. Nếu đã trốn tránh, thì có nghĩa là Trương Linh Dật đã biết rõ tâm tư của cô. Với cá tính của Trương Linh Dật, rõ ràng đã biết, không đồng ý cũng không từ chối.
Như vậy thì mình đã có cơ hội rồi.
La Tử Tuệ đã quá hiểu Trương Linh Dật, cô tự tin rằng bên cạnh Trương Linh Dật không ai phù hợp với cậu bằng cô.
Cho nên thứ cô cần, chỉ là lòng kiên nhẫn.
Kiên nhẫn chờ đợi Trương Linh Dật phát hiện tình cảm của mình, biết mình cũng thích cô.
Đến thư viện, sau khi vất vả tìm được hai chỗ ngồi trong biển người mênh mông, Trương Linh Dật buông chồng sách, lập tức úp mặt trên bàn thở phào nói: “Mệt chết bổn thiếu gia rồi, ngủ một giấc lấy lại tinh thần đã.”
La Tử Tuệ cười cười, cầm sách giáo khoa của cậu, như mọi khi tập trung khoanh lại những chỗ quan trọng, còn bổ sung thêm cho đầy đủ.
Tuy rằng thành tích học tập của Trương Linh Dật rất tốt nhưng thật ra cậu ta không hề thích đọc sách, lại thường xuyên cúp tiết, mà dù có đi cũng không tập trung vào bài học. Đi qua hai năm đại học, tập vở và những phần quan trọng trong bài đều do La Tử Tuệ làm cho cậu.
Chữ viết của La Tử Tuệ rất duyên dáng, lại viết rất chân thành nghiêm túc, người khác dù nhìn thoáng qua cũng cảm thấy thoải mái.
Viết viết một hồi, bỗng dưng La Tử Tuệ nhìn thấy trên trang sách của Trương Linh Dật có vẽ một cái đầu nho nhỏ, xiêu xiêu vẹo vẹo, biểu cảm dữ tợn, tóc tai dựng ngược hết cả lên, kế bên còn viết thêm ba chữ —— tạc mao thụ.
La Tử Tuệ nhìn một hồi mà không hiểu gì, trong lòng cũng không để ý, tiếp tục ghi chép.
Gần trưa, Trương Linh Dật rốt cuộc cũng tỉnh dậy, duỗi lưng một cái nói: “Ah, thật thoải mái.”
La Tử Tuệ cười đưa trả sách giáo khoa cho cậu: “Những phần trọng tâm tớ đã khoanh lại rồi, bài ghi cũng bổ sung đầy đủ.”
“Ah, cám ơn.” Trương Linh Dật cầm sách giáo khoa, chuyện này cậu và La Tử Tuệ đã ăn ý mười phần, không cần phải nói nhiều.
“Trong lớp cậu luôn không chịu nghe giảng, lỡ ngày nào đó tớ không còn chép bài cho cậu nữa xem cậu làm sao đây.” La Tử Tuệ nói như đúng rồi.
“Ui giời, cái này có gì đáng lo. Rất nhiều cô gái còn muốn cướp tập của tớ để mà chép nữa là.” Trương Linh Dật bĩu môi.
Ánh mắt La Tử Tuệ vốn mang chút chờ mong chợt ảm đạm, khoé miệng đang cười cũng gượng rồi, nhưng mà cô hiểu con người này, cuối cùng vẫn cười to: “Đúng ha, tớ quên mất. Hotboy Trương của chúng ta là tình nhân trong mộng của các cô gái Đại học F mà.”
“Nhưng mà tìm một người ghi chép được như cậu rất khó.” Trương Linh Dật nhìn bài ghi rõ ràng chỉnh tề, thật lòng khen ngợi. Lời nói của cậu khiến sắc mặt La Tử Tuệ dịu đi đôi chút.
Trương Linh Dật rõ ràng không nhận ra những xao động trong lòng La Tử Tuệ, hời hợt dọn đồ đạc nói: “Đi ăn thôi.”
“Buổi chiều cậu không đến sao?” La Tử Tuệ nhìn cậu thu dọn đồ đạc bèn hỏi.
Cuối kỳ muốn chiếm chỗ ngồi trong thư viện rất khó, rất nhiều người buổi trưa đi ăn cơm vẫn không thu dọn đồ đạc.
“Buổi chiều tớ bận rồi, không đến được.” Trương Linh Dật nói đến đây, trong giọng nói mang theo chút hưng phấn.
Đúng, gần đây cậu rất nhiệt tình với trò chơi làm gay.
Nói đến đây, La Tử Tuệ thấy vậy cũng không hỏi nữa.
Hai giờ chiều, Trương Linh Dật mang theo sách giáo khoa xuất hiện tại quán cà phê của thư viện, gọi một ly nước chanh, ngồi cạnh cửa sổ đọc sách.
Qua mấy ngày làm gay, cậu đã tinh tường biết rõ, Vương Nghiễm Ninh là một con người tuân thủ giờ giấc, không đến sớm cũng không đến muộn.
Hai giờ bốn lăm phút, Trương Linh Dật gọi em gái phục vụ mang cho cậu một ly Blue Sky, còn gọi thêm hai cái ống hút.
Hai giờ năm lăm phút, Blue Sky đã được mang lên.
Ba giờ, Vương Nghiễm Ninh đúng giờ xuất hiện trước cửa quán cà phê.
Trương Linh Dật sung sướng mà hướng về phía cửa ngoắc ngoắc.
Vương Nghiễm Ninh nhìn thấy trước mặt cậu ta một ly coctail màu xanh da trời, bên trên còn có… hai cây ống hút, nhịn không được đầu lại đổ mồ hôi.
Chờ Vương Nghiễm Ninh ngồi xuống, Trương Linh Dật lập tức đẩy ly nước màu xanh về phía cậu, nói: “Thụ thụ, cuối cùng cậu cũng tới.”
“Cậu tới lâu rồi sao?” Vương Nghiễm Ninh nhìn quyển sách trên tay Trương Linh Dật, trong lòng thả lỏng ra một chút, cũng không phát hiện bản thân mình đang vui sướng.
“Ừa, tôi thấy không khí chỗ này cũng khá thoải mái, thuận tiện mang sách tới đọc.”
Bởi vì phải trả tiền, quán cà phê bình thường ít người đến. Có nhiều người đến thư viện không tìm được chỗ thì đến nơi này mua đồ uống, tiện thể tìm một chỗ ngồi ôn tập.
Vương Nghiễm Ninh gật gật đầu nhìn xung quanh, bây giờ là gần cuối kỳ, quán cà phê trước giờ vốn vắng tanh giờ có không ít người, khiến cậu hơi lúng túng: “Ở đây hơi đông người, sẽ bị mọi người sẽ để ý đấy…”
Trương Linh Dật cau mày nói: “Để ý cái gì? Chúng ta không phải làm gay để cho mọi người thấy sao? Chẳng phải cậu đã nói, sau khi tốt nghiệp, bước ra khỏi trường học thì thanh danh không còn bị ảnh hưởng gì nữa hở.”
Vương Nghiễm Ninh ngẫm lại thấy cũng đúng.
Lại nói tiếp, ngay từ đầu Vương Nghiễm Ninh đưa ra cái chủ ý cùi bắp này cũng là muốn cho mấy đứa con gái mở rộng tầm mắt, từ đó về sau không bao giờ tin tưởng vào tình yêu nữa. Nhưng sau mấy ngày thực hiện, cơn giận đối với Vu Hải Ninh càng lúc càng lắng xuống, ý nghĩ trả thù xã hội cũng dần mờ nhạt, phát giác biện pháp này càng ngày càng không ổn rồi.
Có vài lần đi đến nửa đường muốn quay lại, nhưng Trương Linh Dật hào hứng phấn chấn như vậy khiến cậu không thể mở miệng từ chối.
Dụ dỗ người ta theo biện pháp của cậu, sau đó chính mình lại vỗ mông bỏ đi, thật sự không phải phong cách của Vương Nghiễm Ninh.
Dù sao cũng chỉ có một tháng, Vương Nghiễm Ninh chỉ cho rằng đây là chơi một trò chơi nhàm chán, cùng lắm thì chơi với tên mặt dày kia vậy.
Vương Nghiễm Ninh xoa mày, giải quyết công việc: “Chúng ta đánh nhanh thắng nhanh đi.”
Trương Linh Dật bất mãn nhìn cậu: “Sao cậu có thể nói như vậy? Chúng ta là tình nhân đó! Tình nhân!”
“Được rồi, tôi biết rồi.” Vương Nhiễm Ninh xoa trán, cản không cho cậu ta nói thêm điều gì nữa.
Lúc này Trương Linh Dật mới vui vẻ mà ngậm lấy một đầu ống hút.
Vương Nghiễm Ninh do dự một chút, cũng ngậm một đầu ống hút khác.
Sau đó, quả nhiên bốn phía liên tiếp vang lên âm thanh bất lực cùng đau khổ.
Đúng là… mất hết cả mặt mũi.
Vương Nghiễm Ninh mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, làm như không nghe thấy.
Trương Linh Dật lại cố ý trêu chọc cậu, vừa cắn đầu ống hút vừa nhỏ giọng nói: “Tôi tìm hiểu cô nàng trong Hội học sinh rồi, là cái cô lần trước rủ cậu đi ăn đấy, bây giờ cô ta đang ngồi sau lưng chúng ta.” Vì bận cắn ống hút nên lời Trương Linh Dật nói ra câu được câu mất, dù vậy Vương Nghiễm Ninh vẫn nghe thấy rõ.
Đầu cậu lập tức ‘đùng’ một tiếng, khuôn mặt đỏ bừng.
Mặc dù quyết định sẽ vứt mặt mũi theo cậu ta, nhưng mà ném tới trước mắt người thầm thích mình, đối với một kẻ cao ngạo như Vương Nghiễm Ninh mà nói, đúng là khó có thể thể chấp nhận được.
Hung hăng liếc nhìn Trương Linh Dật, Vương Nghiễm Ninh dứt khoát quay đầu không thèm để ý đến cậu ta.
Nhìn bộ dáng vừa xù lông vừa chịu đựng của Vương Nghiễm Ninh, Trương Linh Dật thầm cảm thấy thoải mái.
“Cô nàng nhất định là tan nát cõi lòng rồi!” Trương Linh Dật cường điệu.
Một hồi sau, mực nước trong ly không hề hay đổi.
Vương Nghiễm Ninh khó chịu cau mày: “Này, có phải cậu nhổ nước bọt vào trong này không? Sao nãy giờ không vơi đi chút nào vậy?”
Trương Linh Dật cả giận nói: “Cậu nhổ nước bọt thì có!”
Hai người lặng im nhìn ly nước, hai miệng một lời: “Moá, tôi không có uống.”
Dù sao cũng là lần đầu tiên uống chung một ly nước với người khác, hai kẻ đỏm dáng thích sạch sẽ không tránh khỏi có chút ngần ngại, bởi vậy cả hai đều ngồi cắn ống hút mà không uống một ngụm nước nào.
“Không được, không uống xong cái này thì nhiệm vụ của chúng ta còn chưa hoàn thành.” Trương Linh Dật lên tiếng, thế nhưng hai người đều cắn ống hút, không thể biết ai uống ai không uống. Trương Linh Dật nghĩ một lúc liền lấy ra một cây viết, vẽ lên trên cái ly mấy cái ký hiệu với khoảng cách bằng nhau.
“Nào, chúng ta chơi oẳn tù tì đi, ai thua uống một ngụm nước. Uống đến chỗ làm dấu thì thôi.”
Vương Nghiễm Ninh cảm thấy vô cùng… ngu ngốc, nhưng cũng không còn cách nào khác đành phải đồng ý.
Vì vậy, tại quán cà phê cạnh thư viện trường Đại học F lại một lần nữa xuất hiện hiện tượng lạ. Hai hotboy đình đám của trường ngồi trong quán cà phê hùng hổ… chơi oẳn tù tì.
Sau đó kẻ thua cuộc vô cùng đau khổ… uống một ngụm nước —— chính là Blue Sky, ly cocktail việt quất mang hương vị tươi mát trong truyền thuyết.
Chẳng lẽ hình ảnh hài hòa bọn họ vừa mới trông thấy là cảnh Vương Nghiễm Ninh và Trương Linh Dật cùng uống một ly nước chỉ là ảo giác?
Biết đâu đây thật ra là một ly nước bỏ thêm nguyên liệu gì đó rất khó uống?
Biết đâu đây lại là một phương thức cạnh tranh mới?
Các sinh viên trong trường Đại học F càng ngày càng không hiểu cái thế giới này rồi.
.
.
.
[1] Blue Sky là tên một loại cocktail, có nhiều công thức pha chế nhưng theo cách của Mỹ có cả hương việt quất. Mọi người có thể xem công thức tại đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.