Hiệp Định 30 Ngày Làm Gay

Chương 13

Lâm Tri Lạc

26/11/2015

Làm gay ngày thứ mười.

[ Giúp người yêu lau tóc, sấy khô, nằm trên đùi người ta xem TV, vung tay múa chân gọi người ta lấy đồ ăn cho mình ]

Trương Linh Dật tuy tự cao tự đại nhưng được dạy dỗ quy củ nên trong việc tiếp đã khách khứa thì vẫn rất chu đáo. Bình thường trong nhà không có người nào ở, trái cây tìm không ra nhưng đồ ăn vặt thì có rất nhiều. Bách bích quy, kẹo, thịt khô một chồng, ngại đặt trên bàn choáng chỗ, Trương Linh Dật liền đem chất đống dưới mặt đất.

Phía nam không có hệ thống lò sưởi, nhiệt độ trong phòng cũng khá thấp. Trương Linh Dật sợ Vương Nghiễm Ninh lạnh, vội tìm thệm một tấm chăn lông mềm như nhung cho cậu ta.

Đợi Trương Linh Dật bận rộn xong vào phòng sách, lại thấy Vương Nghiễm Ninh đem cái bàn thấp đến bên cạnh cửa sổ sát đất, vùi người trong ghế sô pha, biếng nhác dựa đầu vào cửa sổ, chăn lông trên đầu gối, dưới sàn nhà đồ ăn vặt chất thành một núi nhỏ.

Rõ ràng là một cảnh tượng khiến người ta hâm mộ ghen tị.

Thế nhưng không hiểu vì sao mọi thứ vào mắt của Trương Linh Dật thì lại tự động biến thành một chú heo con màu trắng sữa bị đống đồ ăn bao vây xung quanh, vẻ mặt vô cùng hạnh phúc!

Chỉ có điều, heo con này quá gầy nên không được hoàn hảo lắm.

Trương Linh Dật hai tay ôm ngực nhìn Vương Heo Nhỏ ngẩn người.

Trương Linh Dật quá nhập thần, hoàn toàn không chú ý đến mình đã nhìn chằm chằm người ta được một lúc lâu rồi, thẳng đến khi Vương Nghiễm Ninh chịu không nổi hung dữ quay đầu nói: “Trương Linh Dật, cậu nhìn đủ chưa hả?” Mới hì hì hai tiếng, hấp tấp chạy tới, đơn giản chỉ là muốn ngồi cạnh Vương Nghiễm Ninh.

.

Một lát sau.

“Thụ thụ, tôi muốn ăn thịt bò khô, a~” Trương Linh Dật vừa xem sách Anh văn vừa há to mồm đợi Vương Nghiễm Ninh đút cho ăn.

Khoé miệng Vương Nghiễm Ninh giật giật, xé một ít thịt bò khô ném vào miệng Trương Linh Dật.

.

Lại một lát sau.

“Thụ thụ, tôi muốn ăn bánh bích quy~”

Chơi nghiện luôn rồi hả?

Vương Nghiễm Ninh không kiên nhẫn mà nheo nheo mắt, lại ném thứ gì đó vào miệng cậu ta.

“A—— Phụt—— Khục khục khục——” Trương Linh Dật nhai nhai mấy cái liền phát hiện không phải, mặt mày biến sắc, vội vàng phun ra, sặc đến đỏ bừng cả mặt: “Cậu cho tôi ăn cái gì đó?”

Nhả trên khăn tay là một đốm màu xanh lục rất khả nghi.

Vương Nghiễm Ninh cười gian nói: “Mù tạc.” Lại quơ quơ bao đậu phộng mù tạc trên tay. Thì ra khi cậu ta ăn đậu phộng mù tạc chỉ ăn mỗi đậu phộng, còn lớp mù tạc bên ngoài đều ném hết vào miệng Trương Linh Dật.

Trương Linh Dật nước mắt tèm lem, cầm ly nước nốc từng ngụm lớn: “Thụ thụ, sao cậu có thể làm như vậy được chứ.”

Vương Nghiễm Ninh hừ lạnh: “Cậu có thể kiếm xó nào đó mà ngồi, đừng quấy rối tôi nữa được không?” Nếu tiếp tục nhẫn nhịn ở chung một phòng với cậu ta thì đảm bảo cả buổi cũng không xem nổi một trang sách.

Trương Linh Dật cuối cùng cũng nhìn ra sai lầm của mình nhưng quyết không chịu chuyển ra ngoài, mặt dày nói: “Thụ thụ, tôi đi vào góc kia, đảm bảo không làm phiền cậu nữa đâu.” Nói xong thật sự ôm sách của mình chuyển đển một góc chéo với Vương Nghiễm Ninh, vẻ mặt đáng thương mà nháy mắt với cậu vài cái.

Vương Nghiễm Ninh hừ một tiếng rồi không để ý đến cậu ta nữa.

Cuối cùng hai người cũng yên ổn đọc sách được một chốc.

Cơm tối là Trương Linh Dật gọi người đến giao hàng, lại giữ Vương Nghiễm Ninh ở lại. Trong nhà cậu vốn không có người, mà Vương Nghiễm Ninh cũng không nhăn nhó, dù sao điều ôn tập ở nhà Trương Linh Dật tốt hơn ở trường nên đồng ý.

Ăn tối xong, Trương Linh Dật lấy một bộ đồ ngủ của mình và quần sịp mới cho Vương Nghiễm Ninh. Trong lúc cậu ta tắm rửa, Trương Linh Dật ra ngoài đổ rác, xong xuôi rồi quay về dọn phòng cho Vương Nghiễm Ninh.

Chờ Trương Linh Dật dọn xong phòng, Vương Nghiễm Ninh cũng đã tắm rửa xong, tóc ướt sũng bước ra từ phòng tắm, vừa lau khô tóc vừa nói: “Trương Linh Dật, tôi tắm xong rồi đấy, cậu cũng đi tắm đi.”

Vóc người Vương Nghiễm Ninh và Trương Linh Dật cũng xêm xêm nhau, đồ ngủ của Trương Linh Dật đưa cho cậu mặc vào rất vừa người. Vương Nghiễm Ninh thảnh thơi đi đến phòng khách, tiện tay mở luôn TV, nhìn đống sách dành cho buổi chiều, giờ là lúc thích hợp để nghỉ ngơi một lúc đấy.

Nhưng Trương Linh Dật lại không đi tắm rửa mà hai mắt sáng ngời, hấp tấp chạy về phòng ngủ. Một lát sau lại cầm đồ hấp tấp chạy ra, vừa chạy vừa nói: “Thụ thụ, hôm nay cảnh đẹp ý vui, còn khó có được cơ hội cô nam quả nam, chúng ta tiếp tục sự nghiệp làm gay vĩ đại đi!”

Hai tay Vương Nghiễm Ninh đang xoa tóc run rẩy, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Trương Linh Dật đang cầm một cái máy sấy tóc, hai mắt toả sáng nhìn mái tóc ướt sũng của cậu. Sau đó hậu tri hậu giác nhớ rằng mấy cặp đôi yêu nhau hay làm một chuyện đó là…

Giúp người yêu lau tóc, sấy khô, nằm trên đùi người ta xem TV, vung tay múa chân bảo người ta lấy đồ ăn cho mình.

Nhất định Trương Linh Dật đã có âm mưu từ trước!



Vương Nghiễm Ninh cảm thấy bản thân mình hoàn toàn thua cậu ta rồi, bất đắc dĩ mà buông khăn xuống, nghiêm mặt gật đầu, vẻ mặt bi tráng nói: “Lại đây đi!”

Trương Linh Dật hoan hô một tiếng chạy đến, cắm máy sấy tóc vào ổ điện. Sau đó vừa nhớ lại tư thế của mấy em zai trong tiệm uốn tóc, vừa cầm máy sấy nhắm vào đầu của Vương Nghiễm Ninh.

Tóc Vương Nghiễm Ninh đã lâu không cắt, hơi dài một tí, không cứng không mềm. Mặc dù Trương Linh Dật cũng muốn trêu ghẹo cậu ta một chút nhưng đầu tóc nam sinh vốn không có gì đặc biệt, nhất là Vương Nghiễm Ninh vốn theo phong cách đơn giản, chẳng kiểu cách gì cho nên khi sấy tóc cũng không có cảm giác thành tựu.

Hơn nữa Vương Nghiễm Ninh rõ ràng đang rất không kiên nhẫn: “Trương Linh Dật, kỹ thuật của có thể tệ hơn được nữa không? Đừng có thổi vào mắt tôi…”

“Trương Linh Dật, cậu muốn nhân cơ hội này đốt tóc tôi luôn phải không?!”

May thay, tóc Vương Nghiễm Ninh rất nhanh đã được sấy khô.

Tóc đã khô, Vương Nghiễm Ninh vội giật lấy máy sấy trong tay Trương Linh Dật rồi nói: “Được rồi được rồi, cậu nhanh đi tắm đi.”

Trương Linh Dật hiển nhiên chưa vừa lòng, không cam chịu mà bĩu môi, chưa từ bỏ ý định nói: “Thụ thụ, cậu chờ một chút, tôi đi gội đầu cho cậu sấy.”

Cậu ta vốn nói được thì làm được, lúc tắm xong không thèm lau tóc mà chạy ra, hưng phấn nói: “Thụ thụ, nhanh sấy tóc cho tôi.”

Vương Nghiễm Ninh im lặng mà nhìn tóc Trương Linh Dật ướt sũng nhỏ nước tong tong, nhịn không được mà liếc mắt: “Trương Linh Dật, sao cậu lại có thể ngớ ngẩn như thế?” Nói tới nói lui, cuối cùng vẫn dắt Trương Linh Dật đến ngồi trên ghế sa lông, cầm khăn lau sơ qua một lần để tóc bớt nhỏ nước.

Trương Linh Dật còn có chút không cam lòng: “Thụ thụ, cậu đừng lau kĩ quá, bằng không thì lát nữa sấy có chút là khô rồi.”

Vương Nghiễm Ninh không nhịn được mà kéo cổ áo ngủ cậu ta: “Cậu không thấy quần áo cậu bị ướt hết rồi hả?”

Trương Linh Dật nhún vai: “Không sao đâu, quần áo của tôi có thể hi sinh thân mình vì sự nghiệp làm gay vĩ đại của chúng ta là niềm vinh hạnh của nó đấy!”

Nhìn cái cổ áo khổ sở bị chà đạp, Vương Nghiễm Ninh quyết định buông tha cho cho việc nói lý với tên Trương Linh Dật kia.

Kỹ thuật sấy tóc của Vương Nghiễm Ninh so với Trương Linh Dật tốt hơn một chút, ít nhất không để máy sấy quá gần làm người khác có cảm giác như tóc mình đang bị đốt, cũng không đưa máy sấy thổi vào mắt hay lỗ tai người ta. Nhưng vì muốn thổi khô luôn cả cái cổ áo âm ẩm của Trương Linh Dật nên vẫn tốn kha khá thời gian.

Đợi Vương Nghiễm Ninh sấy tóc xong, Trương Linh Dật còn làm ra vẻ thông minh: “Thụ thụ, kỹ thuật sấy tóc của cậu rất tốt. Tôi thấy lúc nghỉ đông và nghỉ hè nếu cậu không có chuyện gì làm có thể xin vào tiệm uốn tóc làm thợ sấy tóc.”

Vương Nghiễm Ninh cầm máy sấy gõ lên đầu cậu ta một cái: “Cút, đem cái này đi cất đi.”

Trương Linh Dật hớn hở mà đi cất máy sấy. Lúc quay lại đã thấy Vương Nghiễm Ninh ngồi dựa trên ghế sô pha, tay cầm remote TV chuyển kênh liên tục.

“Thụ thụ, anh đến rồi đây!” Trương Linh Dật nhảy lên ghế sô pha, đầu gác lên đùi Vương Nghiễm Ninh.

Trước giờ Vương Nghiễm Ninh chưa từng thân mật như vậy với ai, các cơ trên đùi chợt run lên, vô thức mà hất luôn cả Trương Linh Dật.

“Ah——” Trương Linh Dật kêu thảm một tiếng. Suýt chút nữa đã trồng cây chuối trên mặt đất, may sao người cậu ta vẫn còn trên ghế, ghế sô pha nâng hơn nửa người nên đầu cậu ta mới không bị đập xuống đất. Nhưng dù là như thế, Trương Linh Dật vẫn bị doạ cho xanh mặt.

Vương Nghiễm Ninh lại càng hoảng sợ, vội vàng đỡ đầu cậu ta đặt lên ghế sô pha. Trương Linh Dật thở hổn hển hai cái mới trở người đứng lên, nửa sống nửa chết sau tai nạn mà nói: “Thụ thụ, cậu muốn mưu sát tôi sao?”

Vương Nghiễm Ninh có chút xấu hổ, nhưng nhịn không được mà tức giận nói: “Ai bảo cậu tự dưng nằm lên đùi tôi làm chi?”

Trương Linh Dật trưng vẻ mặt tủi thân: “Không ngủ trên đùi cậu, việc cần làm hôm nay không thể hoàn thành rồi.” Nói xong thì như vừa lĩnh ngộ được điều gì, mở to hai mắt nói: “Hay là, thụ thụ, cậu muốn nằm trên đùi tôi à?”

Máu trào lên cổ nhưng không thể phun ra mà như gà mắc xương, Vương Nghiễm Ninh thở phì phì ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào TV không thèm để ý đến cậu ta nữa.

Trương Linh Dật xoắn xuýt nhìn vẻ mặt tối sầm của Vương Nghiễm Ninh, không hiểu sao mình lại làm cậu ta tức giận.

Haizz, tính tình Vương Nghiễm Ninh quả nhiên rất dở tệ!

Chỉ thấy Vương Nghiễm Ninh liếc mắt trừng cậu, lỗ tai ửng hồng, thanh âm nghèn nghẹn: “Còn không mau nằm lên?”

Mắt Trương Linh Dật lập tức sáng ngời, vội vàng nạp đầy máu hồi sinh ngay tại chỗ, vô cùng thẹn thùng nằm lên đùi Vương Nghiễm Ninh, còn làm ra vẻ thông minh mà nói: “Thụ thụ, đùi của cậu thật là thoải mái…”

“Cậu nằm yên mà xem TV cho tôi, không được nói nhảm nhiều như vậy.” Chân Vương Nghiễm Ninh có chút cứng nhắc, động tác trên tay cũng theo đó trở nên khó khăn, liền đổi kênh loạn xạ, “Này, cậu muốn xem cái gì?”

Trương Linh Dật nằm nghiêng trên đùi Vương Nghiễm Ninh, phiền muộn nói: “Tôi phát hiện là cái tư thế này xem TV không thoải mái gì hết!”

Vương Nghiễm Ninh cười nhạo cậu ta: “Nói nhảm, nằm xem TV sao thoải mái được.” Ai bảo cậu coi cái bản hướng dẫn ngu xuẩn kia là sách quý chứ.

Trương Linh Dật bĩu môi, lại bắt đầu chỉ huy Vương Nghiễm Ninh: “Thụ thụ, tôi muốn ăn đồ ăn vặt, cậu đi lấy nhanh.”

Vương Nghiễm Ninh: “…”



Trương Linh Dật thấy Vương Nghiễm Ninh bất động liền bất mãn nói: “Thụ thụ, cậu không chịu làm theo bản hướng dẫn kia.”

Vương Nghiễm Ninh cuối cùng không nhịn được mà nổi khùng cầm cái gối vuông bên cạnh ấn lên đầu Trương Linh Dật: “Cái tên ngu ngốc ngày, quá đủ rồi!”

Tay chân Trương Linh Dật lập tức phối hợp mà tạo thành bộ dạng giãy dụa cầu xin tha thứ.

Vì vậy, một buổi tối cứ như vậy mà kết thúc trong màn cãi nhau ầm ĩ.

.

Ngày hôm sau, hai người lại tiếp tục đọc sách. Ăn trưa xong liền chạy về trường học.

Cân nhắc một hồi, nếu giờ đến thư viện hay phòng tự học chắc đều không còn chỗ ngồi, Vương Nghiễm Ninh đành trở về ký túc xá.

Cuối kỳ, ký túc xá luôn vắng vẻ cho nên Vương Nghiễm Ninh không nghĩ tới hôm nay trong phòng sẽ có người.

Càng không nghĩ đến, người kia lại là…

Tính tình Vương Nghiễm Ninh vốn không tệ, luôn đối xử tốt với những người khác trong ký túc xá, lại còn là bạn bè thân thiết với Tôn Tư Dương.

Thế nhưng mà cái người tên Lê Tư Hồng này, không hiểu sao luôn bất hoà với Vương Nghiễm Ninh. Quan hệ ngày thường của họ luôn vô cùng xa cách, ngoại trừ buổi tối ngủ ở ngoài, chỉ cần Vương Nghiễm Ninh ở trong ký túc xá, cậu ta sẽ kiếm cớ đi ra ngoài ngay.

Vương Nghiễm Ninh dù không thể hiểu nhưng người ta chẳng làm gì mình nên cũng không để trong lòng, dù sao thì người nọ và mình cũng không có cơ hội ở chung.

Bởi vậy, Vương Nghiễm Ninh vốn không thể tưởng tượng được một ngày nào đó sẽ nhìn thấy cảnh Lê Tư Hồng đang… quay tay.

Ngồi trên ghế đối diện với máy tính, cả người ngửa ra sau một chút, gương mặt ửng hồng, hơi thở đứt quãng cùng với bàn tay phải đang nâng lên hạ xuống không ngừng.

Ý nghĩ đầu tiên của Vương Nghiễm Ninh đương nhiên là ——

Woah, không nghĩ tới bạn học Lê luôn lạnh lùng cũng có… khụ, vẻ mặt say mê xuất thần như vậy.

Ừm, tư thế của bạn học Lê vô cùng tiêu chuẩn, xem ra cậu ta thường xuyên luyện tập mới có thể quen tay như thế.

Haizz, tiếc rằng không được nhìn thấy “hiện vật” nên không thể nhận xét xem bạn Lê nhỏ thế nào.

Bằng tốc độ ánh sáng, vô số ý nghĩ chạy đi chạy lại trong đầu Vương Nghiễm Ninh, đang nghĩ nhân lúc cậu ta chưa phát hiện thì mình nên im lặng rút lui.

Lê Tư Hồng cuối cùng cũng phát hiện.

Kẻ đang sa vào tình dục trong tích tắc có chút kinh ngạc, động tác tay cũng dừng hẳn, một Lê Tư Hồng trước sau luôn lạnh lùng không hiểu sao lại xuất hiện bộ dáng này.

Vương Nghiễm Ninh vốn cảm thấy nam sinh DIY là chuyện rất bình thường, cậu cũng mấy lần không cẩn thận chạm phải “cái đó” của Tôn Tư Dương, mọi người đều cười cười mà cho qua.

Bởi vậy lúc Lê Tư Hồng lộ ra biểu cảm như bị tổn thương, Vương Nghiễm Ninh cũng có chút kinh ngạc, xấu hổ mà nói: “A, cái kia, cậu cứ tiếp tục.” Sau đó không dám nhìn biểu cảm của Lê Tư Hồng mà đóng cửa phòng chạy trối chết.

.

Dạo một vòng quanh sân trường không mục đích, cuối học kỳ mọi người đều ở trong phòng nên sân trường vắng tanh, hotboy Vương đẹp trai ngây ngốc lượn tới lượn lui, hơn nửa ngày mới phục hồi tinh thần lại.

Trời ạ, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?

Vương Nghiễm Ninh im lặng hỏi trời xanh.

Cậu vốn nghĩ là Lê Tư Hồng không ưa gì cậu, đến nỗi trong ký túc xá nếu có cậu liền không có cậu ta.

Nhưng vì sao ban nãy cậu lại nhìn thấy ảnh của mình trên máy vi tính của Lê Tư Hồng?

Đúng vậy, mặc dù chỉ là thoáng qua nhưng trong tích tắc Lê Tư Hồng quay đầu lại, Vương Nghiễm Ninh vẫn kịp nhìn thấy ảnh chụp mình hồi năm nhất lúc đang học quân sự.

Tại sao Lê Tư Hồng lại nhìn ảnh của mình mà quay-tay?

Chẳng lẽ trước giờ Lê Tư Hồng đối xử với mình lạnh như băng nhưng trong lòng vốn yêu mình nên khó mở miệng?

Vương Nghiễm Ninh không kiềm được mà run nhẹ một cái.

Trước giờ cậu ta luôn có lòng tin vào sự quyến rũ của mình, nhưng mà chỉ giới hạn trong các bạn nữ thôi!

Vương Nghiễm Ninh có cảm giác mình bị nội thương.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hiệp Định 30 Ngày Làm Gay

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook