Chương 33
Lâm Tri Lạc
26/11/2015
Làm gay ngày thứ hai bảy
[ Cùng nhau đứng dưới một cơn mưa ]
Vương Nghiễm Ninh đứng dậy chuẩn bị đi tìm Trương Linh Dật, lúc này điện thoại lại reo, là tin nhắn của giáo viên phụ đạo: [Nghiễm Ninh, còn một vài tư liệu cần cậu điền thêm, cậu nhắn lại cho tôi địa chỉ của cậu đi, tôi sẽ mang đến.]
Vương Nghiễm Ninh nhìn lướt qua cái tin nhắn kia, mười ngón bấm như bay, trả lời: [Em thật sự xin lỗi thầy, em không thể đi Đài Loan được ạ.]
Sau đó nhảy xuống giường, vội vàng chạy đi.
Trời bên ngoài mây đen vần vũ, có vài hạt mưa nhỏ thi nhau rơi xuống, mây đen bay sát mặt đất, hẳn là sắp có một trận mưa to.
Vương Nghiễm Ninh chẳng để ý đến trời đất, cậu chạy một hơi lên lầu sáu phòng ký túc xá của Trương Linh Dật, đến phòng cậu ta, Vương Nghiễm Ninh gõ cửa thật mạnh, vừa gõ vừa gọi: “Trương Linh Dật, mở cửa! Mở cửa nhanh lên Trương Linh Dật!”
Trong phòng không có động tĩnh gì, xem ra Trương Linh Dật đã đi rồi.
Vương Nghiễm Ninh lập tức dùng điện thoại gọi cho cậu ta.
Trương Linh Dật bắt máy rất nhanh: “Nghiễm Ninh à, có chuyện gì thế?”
“Tôi có chuyện muốn nói với cậu, đang ở đâu vậy?”
“Tôi vừa xuống lầu thôi, chưa đi đâu xa, có chuyện gì…”
Trương Linh Dật chưa nói hết lời đã bị ngắt câu: “Cậu đứng yên đó đừng nhúc nhích, tôi đi tìm cậu.”
Vương Nghiễm Ninh cúp điện thoại chạy vội xuống lầu.
Bầu trời đen kịt, mưa cũng nặng hạt hơn, trời đất bị bao phủ bởi một màn nước mịt mờ.
Vương Nghiễm Ninh chẳng cầm dù che mưa, tâm tư lúc này của cậu đã bị Trương Linh Dật chiếm hết, cõi lòng đang đánh trống reo hò khiến cậu chẳng thể màng đến những chuyện khác.
Lúc xuống lầu trời đã mưa rất to, Vương Nghiễm Ninh không quan tâm, chạy vọt vào màn mưa.
Trương Linh Dật, tôi muốn nói với cậu, tôi thích cậu!
Trương Linh Dật, tôi muốn nói với cậu, tôi không muốn chấm dứt như vậy, đây không chỉ là một trò chơi!
Không biết cậu ấy sẽ trả lời thế nào?
Từ xa, Vương Nghiễm Ninh trông thấy bóng dáng của Trương Linh Dật, cậu ta tay cầm va li tay cầm dù đứng trong mưa, vóc dáng vẫn cao ngất như vậy, phong thái khôi ngô tuấn tú, cho dù là mưa to gió lớn cũng không thể ảnh hưởng đến khí thế của cậu ta.
Đây mới thật sự là Trương Linh Dật, phong độ anh tuấn, khí thế bức người, còn Trương Trương Linh Dật thường xuyên cười đùa tí tửng với mình, rồi lại mặt dày mày dạn xin mình tha thứ, tưởng như là hai người hoàn toàn khác nhau.
Trong lòng Vương Nghiễm Ninh hơi nằng nặng nhưng bước chân vẫn không dừng lại.
Cho đến khi đến gần Trương Linh Dật, Vương Nghiễm Ninh bỗng giật mình.
Đứng cạnh Trương Linh Dật, là La Tử Tuệ.
Ban nãy đứng khá xa, lại bị Trương Linh Dật che khuất nên không nhìn thấy cô ấy, bây giờ thì nhìn rõ rồi.
Còn nhìn thấy bàn tay La Tử Tuệ… đang nắm lấy tay Trương Linh Dật.
Vương Nghiễm Ninh bỗng có một loại cảm giác, rằng cả câu chuyện, từ lúc bắt đầu đã không như mình nghĩ.
Trương Linh Dật nhìn thấy Vương Nghiễm Ninh chạy tới, người đã ướt hết phân nửa, nhướng mày, lại không thể đưa cây dù sang che cho cậu, bởi vì dời dù qua sẽ làm La Tử Tuệ bị ướt, vì vậy cất giọng không vui: “Nghiễm Ninh, sao đến cả dù còn không mang theo thế kia.”
Vương Nghiễm Ninh không trả lời, đôi mắt nhìn chằm chằm vào bàn tay La Tử Tuệ đang nắm tay Trương Linh Dật, lúng túng nói: “Trương Linh Dật, hai người…”
Hai người đương nhiên đang chỉ cậu ta và La Tử Tuệ.
Trương Linh Dật nhìn theo ánh mắt của Vương Nghiễm Ninh, trên mặt cũng hơi mất tự nhiên, vội cười ha ha nói: “À, đúng rồi, quên nói cho cậu, tôi đang hẹn hò với La Tử Tuệ.”
“Vậy sao?” Trong lòng cũng đã có dự cảm, Vương Nghiễm Ninh cũng không biểu hiện thất thố, chỉ có đôi mắt đột nhiên trống rỗng, lời nói cũng trở nên lộn xộn: “Từ… từ khi nào?”
“Là chuyện của mấy ngày trước.” Người trả lời là La Tử Tuệ, cô vẫn trang nhã đứng đắn như trước, dáng tươi cười ngọt ngào, “Nhưng mấy ngày trước Trương Linh Dật còn bận nhiều chuyện nên chưa thể công khai, hai ngày trước anh ấy đi du lịch mà tôi cũng có chuyện phải làm nên mới kéo dài đến bây giờ. Hiện giờ anh ấy đang muốn đưa tôi về nhà!”
Thì ra lần trước La Tử Tuệ cho Trương Linh Dật ba ngày suy nghĩ, Trương Linh Dật một bên không muốn từ bỏ cô gái có khả năng là người thích hợp với mình nhất, một bên lại phát hiện tâm tư của mình đang phát triển theo hướng không bình thường.
Vì để cắt đứt suy nghĩ bất an của mình, liền chấp nhận La Tử Tuệ.
Chỉ là đang ở cuối kỳ, lại bận rộn nhiều thứ nên chưa kịp công khai.
Hoặc là đối với Trương Linh Dật mà nói, không muốn công khai sớm như vậy.
Đúng rồi, Trương Linh Dật vốn là kẻ đâu cần về nhà gấp, cậu ấy về sớm như vậy là để đưa La Tử Tuệ về.
Vương Nghiễm Ninh bỗng nhiên phát hiện, thì ra kẻ mê muội chìm trong bản hiệp nghị kia, chỉ có mình cậu.
Mà từ đầu đến cuối, Trương Linh Dật chỉ sắm vai một gamer luôn làm tròn bổn phận của mình.
Dốc sức mà bước vào, thỏa sức mà cổ động, cậu cho rằng cậu ta đã hãm sâu trong đó.
Thế nhưng khi trò chơi vừa hô ngừng, cậu ta lại thong dong bước ra, mỉm cười hoàn hảo nói với cậu câu hẹn gặp lại.
Đường lui cũng đã được chuẩn bị xong hết rồi.
“Linh Dật, ở cùng anh mấy ngày nay, không nghĩ hai người lại có thể trở thành bạn tốt…” La Tử Tuệ đang nói cái gì…
Vương Nghiễm Ninh cũng không nghe được nữa.
Bên tai chỉ còn tiếng mưa rơi lộp bộp, mơ hồ còn nghe được tiếng giễu cợt đâu đó xung quanh.
Cho đến khi Trương Linh Dật vỗ vai, cậu mới hoàn hồn, mặt mày tái nhợt nhìn Trương Linh Dật.
Mưa rất to, nước mưa rơi xuống mắt cậu rồi lại chảy ra, khiến cậu tưởng như không mở mắt nổi.
Mặt mũi Trương Linh Dật trông rất mơ hồ, thế mà lại hiện rõ ràng trong lòng.
“Không phải cậu tìm tôi có chuyện sao? Chuyện gì?” Trương Linh Dật lo lắng khi nhìn thấy Vương Nghiễm Ninh vẫn đứng trong màn mưa, dứt khoát muốn kéo cậu ta vào đứng chung trong cây dù.
Lại bị Vương Nghiễm Ninh giãy ra, cậu cười một nụ cười hoàn hảo: “Không có gì đâu, chỉ là thấy hôm nay trời mưa, lại nhớ đến một chuyện chúng ta chưa làm, vừa lúc muốn bổ sung vào.”
Có La Tử Tuệ ở đây, Vương Nghiễm Ninh không nói rõ là chuyện gì, nhưng Trương Linh Dật đã hiểu.
Cùng nhau đứng dưới một cơn mưa.
Cậu cười cười: “Đến lúc nào rồi mà còn nói mấy chuyện này.”
“Đúng vậy!” Vương Nghiễm Ninh nói, “Đến nước này rồi.” Trên mặt lộ ra một nụ cười tự giễu: “Thôi, tôi không còn chuyện gì nữa, các cậu đi đi!”
Nói xong lại quay người trở về.
“Hai người nói chuyện gì bí hiểm thế?” La Tử Tuệ nhìn theo bóng lưng Vương Nghiễm Ninh, không hiểu gì cả.
“Không có gì đâu.” Trương Linh Dật nói, bỗng nhiên đưa cây dù cho La Tử Tuệ cầm, “Em chờ anh một chút.” Sau đó cũng vọt vào trong mưa.
“Nghiễm Ninh.” Trương Linh Dật đuổi theo Vương Nghiễm Ninh, giữ chặt cánh tay của cậu.
Cánh tay Vương Nghiễm Ninh cứng đờ, quay đầu lại, cả người cậu ta đã ướt mem, mặt mày trông vô cùng khổ sở.
“Chuyện gì?” Vương Nghiễm Ninh nhíu mày, nhìn mưa rớt xuống người Trương Linh Dật.
“Không phải nói cùng nhau đứng dưới mưa sao, tôi cũng muốn dầm mưa một chút.” Trương Linh Dật cười cười, ướt hết cả nửa người.
Vương Nghiễm Ninh tặng cho cậu ta một đấm, vờ như không: “Thôi đi.”
“Ừm, vậy tôi đi đây.” Trương Linh Dật do dự một chút, cuối cùng cũng quay người bỏ đi.
Vương Nghiễm Ninh kinh ngạc nhìn theo cậu ta, sau đó ngẩng đầu lên.
May mắn có cơn mưa này, mới không để Trương Linh Dật nhìn thấy nước mắt của cậu.
Trương Linh Dật trở về bên La Tử Tuệ, La Tử Tuệ vội vàng đưa dù qua che đầu cậu ta, lại lấy khăn tay lau mặt cho Trương Linh Dật, vẻ mặt không đồng tình: “Sao lại đi dầm mưa chứ.”
Trương Linh Dật chỉ cười cười, không nói gì, nhìn thấy bóng Vương Nghiễm Ninh đứng trong màn mưa vẫn không nhúc nhích, nước mắt bỗng nhiên rơi xuống.
May thay, La Tử Tuệ không phát hiện.
Chẳng hiểu tại sao lại nhớ đến một câu thoại trong phim “The love of Siam”, bộ phim mà cậu và Vương Nghiễm Ninh cùng nhau xem rồi ngủ gục, nhưng mà sau đó cậu có xem lại một lần, cả phim chẳng nhớ được nhiều, lúc này lời thoại kia lại hiện rõ mồm một trong đầu ——
“Tớ không thể trở thành bạn trai của cậu, nhưng điều đó không có nghĩa là tớ không yêu cậu.”
…
Lúc Vương Nghiễm Ninh trở về ký túc xá, cả người gần như không cử động nổi, cũng bất chấp quần áo ướt mem mà ngồi yên tại chỗ.
Cậu không thể nhớ nổi bất cứ chuyện gì, đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm cái bàn bừa bộn vì đang thu dọn dở.
Trên bàn có Vương Đại Phát, kế bên là một chai giấm trắng.
Vương Nghiễm Ninh vô thức mà giật giật mắt, nước mắt nhanh chóng lăn xuống má, nhưng cậu cũng chẳng nhận ra, chỉ cầm lấy chai giấm trắng kia, mở nắp, ngửa cổ uống sạch.
“Khục khục khục…” Tiếng ho khan tan nát cõi lòng quanh quẩn trong khu kí túc xá vắng tanh.
Mặt Vương Nghiễm Ninh đỏ gay vì bị sặc, cậu ôm ngực ho khan không ngừng.
Chất lỏng chua loét kia vọt lên trên mũi, tai, mắt và miệng, kích thích dạ dày và ruột của cậu.
Yết hầu giống như đang bị thiêu cháy, đầu óc choáng váng vô cùng, nước mắt và nước mũi thi nhau tuôn ra ngoài.
Vương Nghiễm Ninh ngồi xổm trên mặt đất, hồi lâu mới bình tĩnh lại.
“Khục khục khục…” Tiếng ho khan đã nhẹ nhàng hơn hẳn, xen lẫn tiếng nức nở nghẹn ngào. Vương Nghiễm Ninh quăng chai giấm, dứt khoát ngồi dưới đất, ngửa đầu dựa vào tủ quần áo.
Dừng ở đây thôi, tất cả kết thúc rồi.
Không biết qua bao lâu, điện thoại reo, là điện thoại của giáo viên phụ đạo.
Vương Nghiễm Ninh nghe máy, giọng nói lo lắng của giáo viên phụ đạo vang lên ở bên kia đầu dây: “Nghiễm Ninh, tin nhắn của cậu có ý gì? Sao không muốn đi Đài Loan nữa?”
Giọng Vương Nghiễm Ninh khàn khàn, rất lâu sau mới khiến giọng của mình trở lại bình thường, nói: “Không có ý gì đâu thầy, ban nãy em nhắn tin nhầm số…”
“Nhắn nhầm?” Giọng giáo viên phụ đạo nhẹ nhàng bớt: “Vậy là cậu còn muốn đi Đài Loan phải không?”
“Vâng.” Vương Nghiễm Ninh nói: “Thưa thầy, em muốn đi sớm để làm quen với môi trường bên đấy.”
“Ừm, tốt.” Giáo viên phụ đạo vừa bị hù một cái, bây giờ chỉ cần Vương Nghiễm Ninh giữ nguyên kế hoạch đi Đài Loan, những chuyện khác đều có thể thương lượng, “Cậu muốn đi lúc nào?”
“Càng nhanh càng tốt.”
Cúp máy, Vương Nghiễm Ninh nhìn màn hình điện thoại, hình nền vẫn là ảnh chụp của Trương Linh Dật, mật khẩu cũng là sinh nhật của Trương Linh Dật.
Vương Nghiễm Ninh suy nghĩ một hồi, đổi hình nền trở về ảnh lúc trước, lại xóa đi mật khẩu.
Nếu đã chấm dứt như thế, thì cứ để mọi thứ trở về ban đầu đi.
[ Cùng nhau đứng dưới một cơn mưa ]
Vương Nghiễm Ninh đứng dậy chuẩn bị đi tìm Trương Linh Dật, lúc này điện thoại lại reo, là tin nhắn của giáo viên phụ đạo: [Nghiễm Ninh, còn một vài tư liệu cần cậu điền thêm, cậu nhắn lại cho tôi địa chỉ của cậu đi, tôi sẽ mang đến.]
Vương Nghiễm Ninh nhìn lướt qua cái tin nhắn kia, mười ngón bấm như bay, trả lời: [Em thật sự xin lỗi thầy, em không thể đi Đài Loan được ạ.]
Sau đó nhảy xuống giường, vội vàng chạy đi.
Trời bên ngoài mây đen vần vũ, có vài hạt mưa nhỏ thi nhau rơi xuống, mây đen bay sát mặt đất, hẳn là sắp có một trận mưa to.
Vương Nghiễm Ninh chẳng để ý đến trời đất, cậu chạy một hơi lên lầu sáu phòng ký túc xá của Trương Linh Dật, đến phòng cậu ta, Vương Nghiễm Ninh gõ cửa thật mạnh, vừa gõ vừa gọi: “Trương Linh Dật, mở cửa! Mở cửa nhanh lên Trương Linh Dật!”
Trong phòng không có động tĩnh gì, xem ra Trương Linh Dật đã đi rồi.
Vương Nghiễm Ninh lập tức dùng điện thoại gọi cho cậu ta.
Trương Linh Dật bắt máy rất nhanh: “Nghiễm Ninh à, có chuyện gì thế?”
“Tôi có chuyện muốn nói với cậu, đang ở đâu vậy?”
“Tôi vừa xuống lầu thôi, chưa đi đâu xa, có chuyện gì…”
Trương Linh Dật chưa nói hết lời đã bị ngắt câu: “Cậu đứng yên đó đừng nhúc nhích, tôi đi tìm cậu.”
Vương Nghiễm Ninh cúp điện thoại chạy vội xuống lầu.
Bầu trời đen kịt, mưa cũng nặng hạt hơn, trời đất bị bao phủ bởi một màn nước mịt mờ.
Vương Nghiễm Ninh chẳng cầm dù che mưa, tâm tư lúc này của cậu đã bị Trương Linh Dật chiếm hết, cõi lòng đang đánh trống reo hò khiến cậu chẳng thể màng đến những chuyện khác.
Lúc xuống lầu trời đã mưa rất to, Vương Nghiễm Ninh không quan tâm, chạy vọt vào màn mưa.
Trương Linh Dật, tôi muốn nói với cậu, tôi thích cậu!
Trương Linh Dật, tôi muốn nói với cậu, tôi không muốn chấm dứt như vậy, đây không chỉ là một trò chơi!
Không biết cậu ấy sẽ trả lời thế nào?
Từ xa, Vương Nghiễm Ninh trông thấy bóng dáng của Trương Linh Dật, cậu ta tay cầm va li tay cầm dù đứng trong mưa, vóc dáng vẫn cao ngất như vậy, phong thái khôi ngô tuấn tú, cho dù là mưa to gió lớn cũng không thể ảnh hưởng đến khí thế của cậu ta.
Đây mới thật sự là Trương Linh Dật, phong độ anh tuấn, khí thế bức người, còn Trương Trương Linh Dật thường xuyên cười đùa tí tửng với mình, rồi lại mặt dày mày dạn xin mình tha thứ, tưởng như là hai người hoàn toàn khác nhau.
Trong lòng Vương Nghiễm Ninh hơi nằng nặng nhưng bước chân vẫn không dừng lại.
Cho đến khi đến gần Trương Linh Dật, Vương Nghiễm Ninh bỗng giật mình.
Đứng cạnh Trương Linh Dật, là La Tử Tuệ.
Ban nãy đứng khá xa, lại bị Trương Linh Dật che khuất nên không nhìn thấy cô ấy, bây giờ thì nhìn rõ rồi.
Còn nhìn thấy bàn tay La Tử Tuệ… đang nắm lấy tay Trương Linh Dật.
Vương Nghiễm Ninh bỗng có một loại cảm giác, rằng cả câu chuyện, từ lúc bắt đầu đã không như mình nghĩ.
Trương Linh Dật nhìn thấy Vương Nghiễm Ninh chạy tới, người đã ướt hết phân nửa, nhướng mày, lại không thể đưa cây dù sang che cho cậu, bởi vì dời dù qua sẽ làm La Tử Tuệ bị ướt, vì vậy cất giọng không vui: “Nghiễm Ninh, sao đến cả dù còn không mang theo thế kia.”
Vương Nghiễm Ninh không trả lời, đôi mắt nhìn chằm chằm vào bàn tay La Tử Tuệ đang nắm tay Trương Linh Dật, lúng túng nói: “Trương Linh Dật, hai người…”
Hai người đương nhiên đang chỉ cậu ta và La Tử Tuệ.
Trương Linh Dật nhìn theo ánh mắt của Vương Nghiễm Ninh, trên mặt cũng hơi mất tự nhiên, vội cười ha ha nói: “À, đúng rồi, quên nói cho cậu, tôi đang hẹn hò với La Tử Tuệ.”
“Vậy sao?” Trong lòng cũng đã có dự cảm, Vương Nghiễm Ninh cũng không biểu hiện thất thố, chỉ có đôi mắt đột nhiên trống rỗng, lời nói cũng trở nên lộn xộn: “Từ… từ khi nào?”
“Là chuyện của mấy ngày trước.” Người trả lời là La Tử Tuệ, cô vẫn trang nhã đứng đắn như trước, dáng tươi cười ngọt ngào, “Nhưng mấy ngày trước Trương Linh Dật còn bận nhiều chuyện nên chưa thể công khai, hai ngày trước anh ấy đi du lịch mà tôi cũng có chuyện phải làm nên mới kéo dài đến bây giờ. Hiện giờ anh ấy đang muốn đưa tôi về nhà!”
Thì ra lần trước La Tử Tuệ cho Trương Linh Dật ba ngày suy nghĩ, Trương Linh Dật một bên không muốn từ bỏ cô gái có khả năng là người thích hợp với mình nhất, một bên lại phát hiện tâm tư của mình đang phát triển theo hướng không bình thường.
Vì để cắt đứt suy nghĩ bất an của mình, liền chấp nhận La Tử Tuệ.
Chỉ là đang ở cuối kỳ, lại bận rộn nhiều thứ nên chưa kịp công khai.
Hoặc là đối với Trương Linh Dật mà nói, không muốn công khai sớm như vậy.
Đúng rồi, Trương Linh Dật vốn là kẻ đâu cần về nhà gấp, cậu ấy về sớm như vậy là để đưa La Tử Tuệ về.
Vương Nghiễm Ninh bỗng nhiên phát hiện, thì ra kẻ mê muội chìm trong bản hiệp nghị kia, chỉ có mình cậu.
Mà từ đầu đến cuối, Trương Linh Dật chỉ sắm vai một gamer luôn làm tròn bổn phận của mình.
Dốc sức mà bước vào, thỏa sức mà cổ động, cậu cho rằng cậu ta đã hãm sâu trong đó.
Thế nhưng khi trò chơi vừa hô ngừng, cậu ta lại thong dong bước ra, mỉm cười hoàn hảo nói với cậu câu hẹn gặp lại.
Đường lui cũng đã được chuẩn bị xong hết rồi.
“Linh Dật, ở cùng anh mấy ngày nay, không nghĩ hai người lại có thể trở thành bạn tốt…” La Tử Tuệ đang nói cái gì…
Vương Nghiễm Ninh cũng không nghe được nữa.
Bên tai chỉ còn tiếng mưa rơi lộp bộp, mơ hồ còn nghe được tiếng giễu cợt đâu đó xung quanh.
Cho đến khi Trương Linh Dật vỗ vai, cậu mới hoàn hồn, mặt mày tái nhợt nhìn Trương Linh Dật.
Mưa rất to, nước mưa rơi xuống mắt cậu rồi lại chảy ra, khiến cậu tưởng như không mở mắt nổi.
Mặt mũi Trương Linh Dật trông rất mơ hồ, thế mà lại hiện rõ ràng trong lòng.
“Không phải cậu tìm tôi có chuyện sao? Chuyện gì?” Trương Linh Dật lo lắng khi nhìn thấy Vương Nghiễm Ninh vẫn đứng trong màn mưa, dứt khoát muốn kéo cậu ta vào đứng chung trong cây dù.
Lại bị Vương Nghiễm Ninh giãy ra, cậu cười một nụ cười hoàn hảo: “Không có gì đâu, chỉ là thấy hôm nay trời mưa, lại nhớ đến một chuyện chúng ta chưa làm, vừa lúc muốn bổ sung vào.”
Có La Tử Tuệ ở đây, Vương Nghiễm Ninh không nói rõ là chuyện gì, nhưng Trương Linh Dật đã hiểu.
Cùng nhau đứng dưới một cơn mưa.
Cậu cười cười: “Đến lúc nào rồi mà còn nói mấy chuyện này.”
“Đúng vậy!” Vương Nghiễm Ninh nói, “Đến nước này rồi.” Trên mặt lộ ra một nụ cười tự giễu: “Thôi, tôi không còn chuyện gì nữa, các cậu đi đi!”
Nói xong lại quay người trở về.
“Hai người nói chuyện gì bí hiểm thế?” La Tử Tuệ nhìn theo bóng lưng Vương Nghiễm Ninh, không hiểu gì cả.
“Không có gì đâu.” Trương Linh Dật nói, bỗng nhiên đưa cây dù cho La Tử Tuệ cầm, “Em chờ anh một chút.” Sau đó cũng vọt vào trong mưa.
“Nghiễm Ninh.” Trương Linh Dật đuổi theo Vương Nghiễm Ninh, giữ chặt cánh tay của cậu.
Cánh tay Vương Nghiễm Ninh cứng đờ, quay đầu lại, cả người cậu ta đã ướt mem, mặt mày trông vô cùng khổ sở.
“Chuyện gì?” Vương Nghiễm Ninh nhíu mày, nhìn mưa rớt xuống người Trương Linh Dật.
“Không phải nói cùng nhau đứng dưới mưa sao, tôi cũng muốn dầm mưa một chút.” Trương Linh Dật cười cười, ướt hết cả nửa người.
Vương Nghiễm Ninh tặng cho cậu ta một đấm, vờ như không: “Thôi đi.”
“Ừm, vậy tôi đi đây.” Trương Linh Dật do dự một chút, cuối cùng cũng quay người bỏ đi.
Vương Nghiễm Ninh kinh ngạc nhìn theo cậu ta, sau đó ngẩng đầu lên.
May mắn có cơn mưa này, mới không để Trương Linh Dật nhìn thấy nước mắt của cậu.
Trương Linh Dật trở về bên La Tử Tuệ, La Tử Tuệ vội vàng đưa dù qua che đầu cậu ta, lại lấy khăn tay lau mặt cho Trương Linh Dật, vẻ mặt không đồng tình: “Sao lại đi dầm mưa chứ.”
Trương Linh Dật chỉ cười cười, không nói gì, nhìn thấy bóng Vương Nghiễm Ninh đứng trong màn mưa vẫn không nhúc nhích, nước mắt bỗng nhiên rơi xuống.
May thay, La Tử Tuệ không phát hiện.
Chẳng hiểu tại sao lại nhớ đến một câu thoại trong phim “The love of Siam”, bộ phim mà cậu và Vương Nghiễm Ninh cùng nhau xem rồi ngủ gục, nhưng mà sau đó cậu có xem lại một lần, cả phim chẳng nhớ được nhiều, lúc này lời thoại kia lại hiện rõ mồm một trong đầu ——
“Tớ không thể trở thành bạn trai của cậu, nhưng điều đó không có nghĩa là tớ không yêu cậu.”
…
Lúc Vương Nghiễm Ninh trở về ký túc xá, cả người gần như không cử động nổi, cũng bất chấp quần áo ướt mem mà ngồi yên tại chỗ.
Cậu không thể nhớ nổi bất cứ chuyện gì, đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm cái bàn bừa bộn vì đang thu dọn dở.
Trên bàn có Vương Đại Phát, kế bên là một chai giấm trắng.
Vương Nghiễm Ninh vô thức mà giật giật mắt, nước mắt nhanh chóng lăn xuống má, nhưng cậu cũng chẳng nhận ra, chỉ cầm lấy chai giấm trắng kia, mở nắp, ngửa cổ uống sạch.
“Khục khục khục…” Tiếng ho khan tan nát cõi lòng quanh quẩn trong khu kí túc xá vắng tanh.
Mặt Vương Nghiễm Ninh đỏ gay vì bị sặc, cậu ôm ngực ho khan không ngừng.
Chất lỏng chua loét kia vọt lên trên mũi, tai, mắt và miệng, kích thích dạ dày và ruột của cậu.
Yết hầu giống như đang bị thiêu cháy, đầu óc choáng váng vô cùng, nước mắt và nước mũi thi nhau tuôn ra ngoài.
Vương Nghiễm Ninh ngồi xổm trên mặt đất, hồi lâu mới bình tĩnh lại.
“Khục khục khục…” Tiếng ho khan đã nhẹ nhàng hơn hẳn, xen lẫn tiếng nức nở nghẹn ngào. Vương Nghiễm Ninh quăng chai giấm, dứt khoát ngồi dưới đất, ngửa đầu dựa vào tủ quần áo.
Dừng ở đây thôi, tất cả kết thúc rồi.
Không biết qua bao lâu, điện thoại reo, là điện thoại của giáo viên phụ đạo.
Vương Nghiễm Ninh nghe máy, giọng nói lo lắng của giáo viên phụ đạo vang lên ở bên kia đầu dây: “Nghiễm Ninh, tin nhắn của cậu có ý gì? Sao không muốn đi Đài Loan nữa?”
Giọng Vương Nghiễm Ninh khàn khàn, rất lâu sau mới khiến giọng của mình trở lại bình thường, nói: “Không có ý gì đâu thầy, ban nãy em nhắn tin nhầm số…”
“Nhắn nhầm?” Giọng giáo viên phụ đạo nhẹ nhàng bớt: “Vậy là cậu còn muốn đi Đài Loan phải không?”
“Vâng.” Vương Nghiễm Ninh nói: “Thưa thầy, em muốn đi sớm để làm quen với môi trường bên đấy.”
“Ừm, tốt.” Giáo viên phụ đạo vừa bị hù một cái, bây giờ chỉ cần Vương Nghiễm Ninh giữ nguyên kế hoạch đi Đài Loan, những chuyện khác đều có thể thương lượng, “Cậu muốn đi lúc nào?”
“Càng nhanh càng tốt.”
Cúp máy, Vương Nghiễm Ninh nhìn màn hình điện thoại, hình nền vẫn là ảnh chụp của Trương Linh Dật, mật khẩu cũng là sinh nhật của Trương Linh Dật.
Vương Nghiễm Ninh suy nghĩ một hồi, đổi hình nền trở về ảnh lúc trước, lại xóa đi mật khẩu.
Nếu đã chấm dứt như thế, thì cứ để mọi thứ trở về ban đầu đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.