Hiệp Giả Hệ Thống Dị Giới Hoành Hành
Chương 244: Hãn Huyết bảo mã, nhiệm vụ liên hoàn
Phàm Nhân Vọng Nguyệt
04/10/2020
Thời cơ đã điểm, nắm【Tầm Hung Kính】trên tay, Từ Hiền nhìn chằm chằm vào vòng sáng màu xanh nhạt giữa mặt kính, đợi nó bắt đầu lan rộng ra, hắn không chút chần chừ, nội lực trong người cuộn trào như sóng cả, một hơi truyền năm thành chân khí trong người vào bảo kính.
Hắn hiện giờ có gần hai mươi mốt năm công lực, vị chi năm thành nội khí chính là tương đương hơn mười năm, mỗi một năm công lực tiêu hao lại khiến bán kính quét hình của【Tầm Hung Kính】tăng lên một dặm.
Cứ như vậy, với bán kính năm dặm làm gốc, tầm quét hình của bảo kính lúc này đạt tới hơn ba mươi dặm, phạm vi không thể bảo là không lớn.
Nhưng đáng tiếc là Từ Hiền lại chẳng có chút thu hoạch nào, đừng nói tìm tới hung thủ, dù cho một tên ác nhân thông thường cũng không có, so với lần quét hình đầu tiên thì kém hơn quá nhiều.
‘Lý nào lại vậy?’ Chân mày khẽ nhíu, chẳng tin tà, hắn tiếp tục truyền thêm chân khí vào bảo kính, nhưng sáu thành, bảy thành rồi lại tám thành, Từ Hiền cuối cùng bỏ ra hơn chín thành nội lực, thế mà chẳng phát hiện được bất kỳ tên hung đồ nào.
Thở dài một hơi, hắn cũng chỉ đành thôi, lăn bánh đến gần kiểm tra thi thể của đoàn người Cố gia, bắt đầu từ vị mà hắn quen nhất: Cố tứ thúc – Cố Thịnh Minh.
Chân tay nguyên vẹn, kinh mạch còn nguyên, nội tạng không thương, xem qua tròng mắt, kiểm tra đầu lưỡi của Cố Thịnh Minh, Từ Hiền có thể xác định nguyên nhân y chết là do trúng độc.
Tìm tòi một hồi, hắn mất hơn nửa nén nhang mới tìm ra thứ khiến Cố Thịnh Minh trúng độc, đó chính là một cây châm nhỏ găm sâu vào trong cánh tay của y, phần đầu gần như chẳng hề lộ ra, cũng chẳng khiến y chảy một giọt máu, đủ để thấy thủ pháp phóng châm cao minh bậc nào.
Nhìn biểu lộ tường hòa trên mặt mười ba cái xác ở đây, không khó để Từ Hiền đoán được rằng tất cả bọn họ đều trúng châm cùng một lúc, hơn nữa chẳng ai có cảm giác gì, chất độc cũng hết sức kinh người, vừa ngấm liền chết, chẳng có chuyện người ngã trước, kẻ theo sau.
‘Chọc phải cao thủ kinh khủng cỡ này, dựa theo cách người nhà họ Cố nói cười đêm qua, hoàn toàn không có ý thức nguy cơ, hiển nhiên không phải là kẻ thù của họ, hoặc là họ cũng không biết mình đã gây thù với kẻ này. Nếu vậy… có thể nào là có người mua hung?’
Dựa theo những gì hắn nghe được tối qua, Cố thị gia tộc chính là lấy việc kinh thương làm gốc, ý nghĩ xoay chuyển, hắn lập tức có thể tượng tượng ra một cốt truyện:
Cố thị gia tộc từng gặp uy hiếp gì đó có thể dẫn đến diệt môn, may có Tiểu Lộc Nữ Hiệp đi ngang qua giải nguy, ví dụ như giúp họ đánh chết địch nhân, hoặc là uy hiếp gia tộc đối địch. Sau đó, rất có thể là tên địch nhân kia có đồng môn sư huynh đệ gì đó giúp hắn trả thù, hoặc cũng có thể là gia tộc kia bỏ trọng kim ra thuê sát thủ giang hồ làm việc.
Chậm rãi lăn bánh đến chỗ mấy cái thùng xe chứa đồ, Từ Hiền lấy nội lực đập tan cửa gỗ, tra xét hàng hóa bên trong, thần sắc trên mặt có phần bất ngờ, bởi dù là vải vóc, lá trà, hay những loại hàng hóa thủ công, hết thảy đều vẫn còn nguyên vẹn, không hề bị hung thủ lấy đi.
‘Là bởi vì ngại vướng víu cho nên vứt bỏ, hay là hoàn toàn không coi lợi ích vào mắt?’ Từ Hiền thiên về trường hợp sau hơn, nếu vậy thì rất có khả năng không phải sát thủ giang hồ làm nên.
Bởi người ta ra giang hồ lăn lộn, tại sao phải làm cái nghề sát thủ này? Còn chẳng phải vì tiền tài hay sao, ở đây lại có đến ba xe hàng hóa, dù cho không hiểu buôn bán, lấy giá gốc thậm chí thấp hơn để sang tay cũng là một con số không nhỏ, ai lại bỏ cho được.
‘Nếu không phải có người bỏ tiền mua hung, vậy rất có thể là bị trả thù. Hoặc là… một thế lực thứ ba mà Cố gia hoàn toàn không quen biết, mục đích của chúng chỉ là muốn bắt sống thiếu nữ về để luyện tà công thải âm bổ dương, hoặc là có kế hoạch gì đó còn thâm độc hơn?’
Sự mất tích của Cố Ngọc Nhu hiển nhiên là manh mối để Từ Hiền có thể mổ xẻ, nhưng cũng không hơn, dựa vào những dữ kiện ít ỏi lúc này, hắn hoàn toàn không có cơ sở để đưa ra bất cứ kết luận nào.
Nói về điểm đáng ngờ trong chuyện này, ngoại trừ thân phận thật sự của hung thủ, có một chỗ mà Từ Hiền nghĩ mãi chẳng ra là tại sao kẻ đó lại giết chết lũ ngựa này, hơn nữa không dùng tới thủ pháp phi châm đầy lợi hại kia mà lại dùng đao chém chết?
Từ vết thương trên xác ngựa, hắn có thể nhận ra đao pháp của hung thủ rất kém cỏi, đến cả võ học đối ứng cũng không có.
Nhìn thanh đao nhiễm máu tươi nằm trơ trọi trên đất, trong mắt Từ Hiền như có thần quang lưu chuyển, đại não vận hành với tốc độ chóng mặt, cố gắng tìm ra manh mối từ chi tiết này.
‘Bị hung thủ tiện tay vứt lại, đao này hiển nhiên không phải của hắn. Nếu vậy, chỉ có thể thuộc sở hữu của đoàn người Cố gia, để xem…’
Từ Hiền lăn bánh đến chỗ bọn hộ vệ, chẳng mấy chốc đã phát hiện một tên hộ vệ làm mất đi bội đao của mình, chỉ còn lại vỏ đao.
Nhìn lại vị trí của tên hộ vệ, lại nhìn tới thi thể của Cố Thịnh Minh, ánh mắt Từ Hiền chợt sáng lên, hắn giống như nhận ra điều gì.
‘Nếu kẻ giết ngựa không phải hung thủ, mà là Cố tiên sinh thì sao? Thi thể của y nằm gần đám ngựa nhất.’
Từ Hiền đoán như vậy là có cơ sở, bởi vì hắn phát hiện thi thể của Cố lão gia tử ở buồng xe nằm giữa đội ngũ, dựa vào vết tích bên trong, hắn có thể nhận ra ngoại trừ Cố lão gia tử, trước đó còn có hai người khác ngồi cùng.
Cũng không khó để đoán ra thân phận của hai người đó, bởi ngoại trừ Cố Ngọc Nhu và Cố Thịnh Minh thì còn ai vào đây?
Tên hộ vệ bị mất đi bội đao, vị trí thi thể của hắn vừa hay cũng nằm sát bên xe ngựa, dựa vào manh mối này, trong đầu Từ Hiền lập tức tái tạo lại cảnh tượng đã xảy ra:
Cả đoàn người bị một cao thủ vô thanh vô tức giết chết, Cố Thịnh Minh dựa vào thủ đoạn kỳ bí nào đó mà sống thêm được một lúc, y giống như đã nhận ra hung thủ là ai, cho nên mới gượng chút hơi tàn để lại manh mối. Đầu tiên là nhảy xuống buồng xe rút đao chém chết con ngựa kéo xe, sau đó lại giết nốt những con ngựa kéo hàng hóa, cuối cùng ngã xuống bên cạnh chúng.
Nhìn nét mặt cứng ngắc của Cố Thịnh Minh, Từ Hiền chợt cảm thấy vẻ tường hòa trên mặt y hơi khác với những người còn lại, trông giống nét cười của một kẻ vừa hoàn thành được tâm nguyện hay đã thỏa mãn về một chuyện gì đó hơn.
‘Chờ đã, nếu lúc đó y đã gần đất xa trời, vậy vẫn còn đủ lực để giữ cho bọn ngựa không chạy trốn mà giết chúng sao? Nếu y vẫn có thể thi triển võ công, vậy tại sao phải dùng đến thứ bản thân không hề am hiểu như đao?’
Nghi vấn này vừa nảy lên, Từ Hiền lập tức kiểm tra lại thật kỹ xác của bọn ngựa, cuối cùng mới phát hiện hóa ra chúng không phải bị đao chém chết, mà cũng chết vì độc châm như đoàn người Cố gia.
“Cho nên việc ngựa bị giết, hoặc là ngựa chảy máu là manh mối mà y muốn để lại? Nó rốt cuộc có ý nghĩa gì cơ chứ?” Một nghi vấn được giải khai sẽ dẫn tới càng nhiều nghi vấn khác, phát hiện của Từ Hiền chỉ khiến hắn càng thêm đau đầu.
Lý Tự Thành từ nãy đến giờ chỉ im lặng theo sau, gã biết tiên sinh nhà mình đang tập trung suy nghĩ nên không hề làm phiền.
Bây giờ nghe hắn nói lên thành tiếng, trên mặt Lý Tự Thành hiện lên thần sắc giống như nhớ tới gì đó, ngập ngừng bảo rằng: “Ngựa chảy máu… Tiên sinh, người từng kể qua cho đệ tử nghe về một loài ngựa ra mồ hôi đỏ như máu, liệu có phải… là nó?”
“Hãn Huyết bảo mã?”
Được Lý Tự Thành nhắc nhở, Từ Hiền cảm thấy có phần hợp lý, rất có thể manh mối mà Cố Thịnh Minh để lại chính là về Hãn Huyết bảo mã.
Nhưng vậy thì có liên quan gì đến hung thủ đây?
Đúng lúc này, một thông báo mới của hệ thống chợt cắt ngang dòng suy nghĩ của Từ Hiền, đó là thông báo về một nhiệm vụ mới.
__________________________________________________________________
Nhiệm vụ trừng ác: Trần quy trần, thổ quy thổ (1)
Giang hồ hiểm ác, mạng người cỏ rác. Đại hiệp phát hiện đoàn người Cố gia bất hạnh ngộ hại, gặp phải thảm sát, nổi lòng trắc ẩn, quyết định giúp họ có thể an nghỉ suối vàng.
Yêu cầu: Báo tin buồn cho gia quyến nhà họ Cố, để họ nhận lại di thể thân nhân.
Thù lao:
+ Một chút danh vọng.
+ 100 điểm Thiện Ác.
+ Manh mối hung án.
+ Nhiệm vụ “Trần quy trần, thổ quy thổ” (2)
__________________________________________________________________
Hoàn toàn không có lời chú thích hay nhắc nhở, có lẽ hệ thống cũng biết nhiệm vụ này đối với Từ Hiền mà nói quá dễ dàng.
Thù lao cũng rất bèo bọt, có điều Từ Hiền không vì đó mà coi rẻ, bởi hắn biết đây là một nhiệm vụ liên hoàn, về sau càng lúc càng khó, nhưng đồng thời phần thưởng cũng sẽ càng lúc càng lớn.
Tiếp nhận nhiệm vụ, Từ Hiền thu thi thể của đoàn người Cố gia vào tay áo, ngẫm nghĩ một chút rồi cũng bỏ hàng hóa trên các thùng xe vào.
Mất đi người thân là thứ tổn thất không cách nào bù đắp, hắn cũng không biết lấy gì an ủi, chỉ có thể giúp Cố gia bảo toàn chút lợi ích này.
May là hai canh giờ trước Từ Hiền vừa hoàn thành vòng “Trừng Gian Diệt Bạo” thứ mười bốn, đạt được một【Rương Tam Tài】dung hợp với những rương còn thừa thành【Rương Lục Hợp】, bằng không thì chưa chắc đã chứa được hết thi thể và tài vật ở chỗ này.
Thu thập xong xuôi, lấy muối hóa thi ra phân hủy xác lũ ngựa, sư đồ Từ Hiền lại tiếp tục chặng đường tiến về Hồng Lộ Thành.
Nhiệm vụ này tuy dễ, nhưng cũng phải đến chỗ có người của Giang Hồ Nhật Báo, hắn mới có cách báo tin cho Cố gia được.
Hắn hiện giờ có gần hai mươi mốt năm công lực, vị chi năm thành nội khí chính là tương đương hơn mười năm, mỗi một năm công lực tiêu hao lại khiến bán kính quét hình của【Tầm Hung Kính】tăng lên một dặm.
Cứ như vậy, với bán kính năm dặm làm gốc, tầm quét hình của bảo kính lúc này đạt tới hơn ba mươi dặm, phạm vi không thể bảo là không lớn.
Nhưng đáng tiếc là Từ Hiền lại chẳng có chút thu hoạch nào, đừng nói tìm tới hung thủ, dù cho một tên ác nhân thông thường cũng không có, so với lần quét hình đầu tiên thì kém hơn quá nhiều.
‘Lý nào lại vậy?’ Chân mày khẽ nhíu, chẳng tin tà, hắn tiếp tục truyền thêm chân khí vào bảo kính, nhưng sáu thành, bảy thành rồi lại tám thành, Từ Hiền cuối cùng bỏ ra hơn chín thành nội lực, thế mà chẳng phát hiện được bất kỳ tên hung đồ nào.
Thở dài một hơi, hắn cũng chỉ đành thôi, lăn bánh đến gần kiểm tra thi thể của đoàn người Cố gia, bắt đầu từ vị mà hắn quen nhất: Cố tứ thúc – Cố Thịnh Minh.
Chân tay nguyên vẹn, kinh mạch còn nguyên, nội tạng không thương, xem qua tròng mắt, kiểm tra đầu lưỡi của Cố Thịnh Minh, Từ Hiền có thể xác định nguyên nhân y chết là do trúng độc.
Tìm tòi một hồi, hắn mất hơn nửa nén nhang mới tìm ra thứ khiến Cố Thịnh Minh trúng độc, đó chính là một cây châm nhỏ găm sâu vào trong cánh tay của y, phần đầu gần như chẳng hề lộ ra, cũng chẳng khiến y chảy một giọt máu, đủ để thấy thủ pháp phóng châm cao minh bậc nào.
Nhìn biểu lộ tường hòa trên mặt mười ba cái xác ở đây, không khó để Từ Hiền đoán được rằng tất cả bọn họ đều trúng châm cùng một lúc, hơn nữa chẳng ai có cảm giác gì, chất độc cũng hết sức kinh người, vừa ngấm liền chết, chẳng có chuyện người ngã trước, kẻ theo sau.
‘Chọc phải cao thủ kinh khủng cỡ này, dựa theo cách người nhà họ Cố nói cười đêm qua, hoàn toàn không có ý thức nguy cơ, hiển nhiên không phải là kẻ thù của họ, hoặc là họ cũng không biết mình đã gây thù với kẻ này. Nếu vậy… có thể nào là có người mua hung?’
Dựa theo những gì hắn nghe được tối qua, Cố thị gia tộc chính là lấy việc kinh thương làm gốc, ý nghĩ xoay chuyển, hắn lập tức có thể tượng tượng ra một cốt truyện:
Cố thị gia tộc từng gặp uy hiếp gì đó có thể dẫn đến diệt môn, may có Tiểu Lộc Nữ Hiệp đi ngang qua giải nguy, ví dụ như giúp họ đánh chết địch nhân, hoặc là uy hiếp gia tộc đối địch. Sau đó, rất có thể là tên địch nhân kia có đồng môn sư huynh đệ gì đó giúp hắn trả thù, hoặc cũng có thể là gia tộc kia bỏ trọng kim ra thuê sát thủ giang hồ làm việc.
Chậm rãi lăn bánh đến chỗ mấy cái thùng xe chứa đồ, Từ Hiền lấy nội lực đập tan cửa gỗ, tra xét hàng hóa bên trong, thần sắc trên mặt có phần bất ngờ, bởi dù là vải vóc, lá trà, hay những loại hàng hóa thủ công, hết thảy đều vẫn còn nguyên vẹn, không hề bị hung thủ lấy đi.
‘Là bởi vì ngại vướng víu cho nên vứt bỏ, hay là hoàn toàn không coi lợi ích vào mắt?’ Từ Hiền thiên về trường hợp sau hơn, nếu vậy thì rất có khả năng không phải sát thủ giang hồ làm nên.
Bởi người ta ra giang hồ lăn lộn, tại sao phải làm cái nghề sát thủ này? Còn chẳng phải vì tiền tài hay sao, ở đây lại có đến ba xe hàng hóa, dù cho không hiểu buôn bán, lấy giá gốc thậm chí thấp hơn để sang tay cũng là một con số không nhỏ, ai lại bỏ cho được.
‘Nếu không phải có người bỏ tiền mua hung, vậy rất có thể là bị trả thù. Hoặc là… một thế lực thứ ba mà Cố gia hoàn toàn không quen biết, mục đích của chúng chỉ là muốn bắt sống thiếu nữ về để luyện tà công thải âm bổ dương, hoặc là có kế hoạch gì đó còn thâm độc hơn?’
Sự mất tích của Cố Ngọc Nhu hiển nhiên là manh mối để Từ Hiền có thể mổ xẻ, nhưng cũng không hơn, dựa vào những dữ kiện ít ỏi lúc này, hắn hoàn toàn không có cơ sở để đưa ra bất cứ kết luận nào.
Nói về điểm đáng ngờ trong chuyện này, ngoại trừ thân phận thật sự của hung thủ, có một chỗ mà Từ Hiền nghĩ mãi chẳng ra là tại sao kẻ đó lại giết chết lũ ngựa này, hơn nữa không dùng tới thủ pháp phi châm đầy lợi hại kia mà lại dùng đao chém chết?
Từ vết thương trên xác ngựa, hắn có thể nhận ra đao pháp của hung thủ rất kém cỏi, đến cả võ học đối ứng cũng không có.
Nhìn thanh đao nhiễm máu tươi nằm trơ trọi trên đất, trong mắt Từ Hiền như có thần quang lưu chuyển, đại não vận hành với tốc độ chóng mặt, cố gắng tìm ra manh mối từ chi tiết này.
‘Bị hung thủ tiện tay vứt lại, đao này hiển nhiên không phải của hắn. Nếu vậy, chỉ có thể thuộc sở hữu của đoàn người Cố gia, để xem…’
Từ Hiền lăn bánh đến chỗ bọn hộ vệ, chẳng mấy chốc đã phát hiện một tên hộ vệ làm mất đi bội đao của mình, chỉ còn lại vỏ đao.
Nhìn lại vị trí của tên hộ vệ, lại nhìn tới thi thể của Cố Thịnh Minh, ánh mắt Từ Hiền chợt sáng lên, hắn giống như nhận ra điều gì.
‘Nếu kẻ giết ngựa không phải hung thủ, mà là Cố tiên sinh thì sao? Thi thể của y nằm gần đám ngựa nhất.’
Từ Hiền đoán như vậy là có cơ sở, bởi vì hắn phát hiện thi thể của Cố lão gia tử ở buồng xe nằm giữa đội ngũ, dựa vào vết tích bên trong, hắn có thể nhận ra ngoại trừ Cố lão gia tử, trước đó còn có hai người khác ngồi cùng.
Cũng không khó để đoán ra thân phận của hai người đó, bởi ngoại trừ Cố Ngọc Nhu và Cố Thịnh Minh thì còn ai vào đây?
Tên hộ vệ bị mất đi bội đao, vị trí thi thể của hắn vừa hay cũng nằm sát bên xe ngựa, dựa vào manh mối này, trong đầu Từ Hiền lập tức tái tạo lại cảnh tượng đã xảy ra:
Cả đoàn người bị một cao thủ vô thanh vô tức giết chết, Cố Thịnh Minh dựa vào thủ đoạn kỳ bí nào đó mà sống thêm được một lúc, y giống như đã nhận ra hung thủ là ai, cho nên mới gượng chút hơi tàn để lại manh mối. Đầu tiên là nhảy xuống buồng xe rút đao chém chết con ngựa kéo xe, sau đó lại giết nốt những con ngựa kéo hàng hóa, cuối cùng ngã xuống bên cạnh chúng.
Nhìn nét mặt cứng ngắc của Cố Thịnh Minh, Từ Hiền chợt cảm thấy vẻ tường hòa trên mặt y hơi khác với những người còn lại, trông giống nét cười của một kẻ vừa hoàn thành được tâm nguyện hay đã thỏa mãn về một chuyện gì đó hơn.
‘Chờ đã, nếu lúc đó y đã gần đất xa trời, vậy vẫn còn đủ lực để giữ cho bọn ngựa không chạy trốn mà giết chúng sao? Nếu y vẫn có thể thi triển võ công, vậy tại sao phải dùng đến thứ bản thân không hề am hiểu như đao?’
Nghi vấn này vừa nảy lên, Từ Hiền lập tức kiểm tra lại thật kỹ xác của bọn ngựa, cuối cùng mới phát hiện hóa ra chúng không phải bị đao chém chết, mà cũng chết vì độc châm như đoàn người Cố gia.
“Cho nên việc ngựa bị giết, hoặc là ngựa chảy máu là manh mối mà y muốn để lại? Nó rốt cuộc có ý nghĩa gì cơ chứ?” Một nghi vấn được giải khai sẽ dẫn tới càng nhiều nghi vấn khác, phát hiện của Từ Hiền chỉ khiến hắn càng thêm đau đầu.
Lý Tự Thành từ nãy đến giờ chỉ im lặng theo sau, gã biết tiên sinh nhà mình đang tập trung suy nghĩ nên không hề làm phiền.
Bây giờ nghe hắn nói lên thành tiếng, trên mặt Lý Tự Thành hiện lên thần sắc giống như nhớ tới gì đó, ngập ngừng bảo rằng: “Ngựa chảy máu… Tiên sinh, người từng kể qua cho đệ tử nghe về một loài ngựa ra mồ hôi đỏ như máu, liệu có phải… là nó?”
“Hãn Huyết bảo mã?”
Được Lý Tự Thành nhắc nhở, Từ Hiền cảm thấy có phần hợp lý, rất có thể manh mối mà Cố Thịnh Minh để lại chính là về Hãn Huyết bảo mã.
Nhưng vậy thì có liên quan gì đến hung thủ đây?
Đúng lúc này, một thông báo mới của hệ thống chợt cắt ngang dòng suy nghĩ của Từ Hiền, đó là thông báo về một nhiệm vụ mới.
__________________________________________________________________
Nhiệm vụ trừng ác: Trần quy trần, thổ quy thổ (1)
Giang hồ hiểm ác, mạng người cỏ rác. Đại hiệp phát hiện đoàn người Cố gia bất hạnh ngộ hại, gặp phải thảm sát, nổi lòng trắc ẩn, quyết định giúp họ có thể an nghỉ suối vàng.
Yêu cầu: Báo tin buồn cho gia quyến nhà họ Cố, để họ nhận lại di thể thân nhân.
Thù lao:
+ Một chút danh vọng.
+ 100 điểm Thiện Ác.
+ Manh mối hung án.
+ Nhiệm vụ “Trần quy trần, thổ quy thổ” (2)
__________________________________________________________________
Hoàn toàn không có lời chú thích hay nhắc nhở, có lẽ hệ thống cũng biết nhiệm vụ này đối với Từ Hiền mà nói quá dễ dàng.
Thù lao cũng rất bèo bọt, có điều Từ Hiền không vì đó mà coi rẻ, bởi hắn biết đây là một nhiệm vụ liên hoàn, về sau càng lúc càng khó, nhưng đồng thời phần thưởng cũng sẽ càng lúc càng lớn.
Tiếp nhận nhiệm vụ, Từ Hiền thu thi thể của đoàn người Cố gia vào tay áo, ngẫm nghĩ một chút rồi cũng bỏ hàng hóa trên các thùng xe vào.
Mất đi người thân là thứ tổn thất không cách nào bù đắp, hắn cũng không biết lấy gì an ủi, chỉ có thể giúp Cố gia bảo toàn chút lợi ích này.
May là hai canh giờ trước Từ Hiền vừa hoàn thành vòng “Trừng Gian Diệt Bạo” thứ mười bốn, đạt được một【Rương Tam Tài】dung hợp với những rương còn thừa thành【Rương Lục Hợp】, bằng không thì chưa chắc đã chứa được hết thi thể và tài vật ở chỗ này.
Thu thập xong xuôi, lấy muối hóa thi ra phân hủy xác lũ ngựa, sư đồ Từ Hiền lại tiếp tục chặng đường tiến về Hồng Lộ Thành.
Nhiệm vụ này tuy dễ, nhưng cũng phải đến chỗ có người của Giang Hồ Nhật Báo, hắn mới có cách báo tin cho Cố gia được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.