Hiệp Giả Hệ Thống Dị Giới Hoành Hành
Chương 75: Kẻ ở tha hương làm khách lạ
Phàm Nhân Vọng Nguyệt
14/07/2020
Từ Hiền thấy y hỏi mà không ngẩng đầu lên, tiếp tục cặm cụi nhận mặt chữ, liền biết Lưu trại chủ chỉ hỏi đùa mà thôi, bèn cười nhạt một
tiếng coi như đáp lại.
Quả thật như vậy, lúc này Lưu trại chủ đã đọc sang tin kế tiếp:
“Ối chà chà, Thiên Y Dũ Thương Sinh đã tìm ra phương thuốc trị dịch bệnh đang hoành hành ba quận Trận Châu, trực tiếp cứu sống mấy mươi vạn người, gián tiếp bảo vệ hàng chục triệu nhân mạng. Ghê gớm, ghê gớm, không hổ danh Thiên Y, đến trời cũng có thể trị!”
Từ Hiền nghe được, hai mắt cũng hiện lên vẻ kính phục, gật gù phụ họa: “Quả thật là nhất đại thần y.”
Tuy hắn còn chưa định nghĩa được thế nào là tiên hiệp, nhưng nếu phải chọn thì nghĩa cử này của Thiên Y đã có vài phần tiếp cận tiên hiệp, thành quả không thua gì hành động tự sát vì nghĩa của Tiêu đại vương năm xưa.
Lưu trại chủ lại đọc thêm vài tin sốt dẻo, từ chuyện nhỏ nhặt ở địa phương cho đến đại sự thiên hạ đều có, Từ Hiền nghe được mùi ngon, cảm thấy miếng thịt bò trong miệng càng thêm thơm ngọt.
“…ngày hôm qua… không đúng, nếu đúng phải là hôm kia, Nam Phương Nữ Thần công bố quyên mười vạn lạng bạc cho nạn dân. Ghê gớm, cô nàng này giàu có thật sự, rất thích hợp gả cho con ta làm vợ!”
“…ba vị cao thủ Tiên Thiên vì tranh đoạt vé mời Vân Tiêu Kiếm Hội mà bỏ mạng, ôi giang hồ…”
“…Thi Quân lại làm ra thiên cổ tuyệt cú, gì mà kim nhân bất kiến cổ thời nguyệt, kim nguyệt tằng… chữ này đọc thế nào? Xùy xùy, rắm chó không kêu, tài thơ kém xa con trai lão tử, còn xưng Thi Quân gì chứ!”
Từ Hiền nghe y đọc thơ, lẩm nhẩm trong miệng một hồi, đoán được câu y nói dở là “kim nguyệt tằng kinh chiếu cổ nhân”.
‘Người thời nay không thấy ánh trăng xưa, trăng thời nay lại từng chiếu người xưa… Quả là thi tài tuyệt diệu, xứng với hai tiếng Thi Quân.’
Khẽ gật gù thán phục, hắn dám tự nhận năng lực thi cử của mình vô song đương thời, nhưng nói về phong hoa tuyết nguyệt, thi từ ca phú thì chỉ qua quýt bình thường. Đừng nói là Thi Quân, mấy tên tài tử tầm thường cũng có thể đấu thơ thắng Từ Hiền.
Dựa theo cách nói trong ký ức kiếp trước thì chính là không có tế bào nghệ thuật.
Từ Hiền nghĩ đến đây thì hớp cháo cuối cùng cũng đã trôi xuống dưới bụng, hắn vừa buông bát thì nghe Lưu trại chủ tặc lưỡi than thở:
“Thật không biết Giang Hồ Nhật Báo này có phép thần thông gì, chuyện vừa xảy ra ở tận đẩu đâu mà chỉ mất một ngày là có tin tức đăng lên, ghê gớm thật sự!”
Thế là hắn cười xòa bảo rằng: “Có thể mấy chuyện đấy đã xảy ra từ lâu rồi, chỉ là hôm nay mới được đăng báo mà thôi.”
“Không thể nào! Ta đọc thấy tin nào cũng có ghi thời gian xảy ra rõ ràng, đâu giống như ngươi nói.”
“Nhà văn nói láo, nhà báo nói điêu. Trại chủ chớ có quá tin tưởng.”
Nếu Bao Ngạo Thiên mà có ở đây chắc chắn sẽ hô to “ngậm máu phun người”, kiện Từ Hiền tội phỉ báng.
Phải biết, vì đảm bảo tin tức được truyền tải nhanh nhất đến người đọc, Giang Hồ Nhật Báo đã phải hao tốn núi vàng núi bạc đặt hàng hơn ngàn kiện【Truyền Ngôn Lạt Bá】được làm riêng từ Bão Nguyên Thành.
Món Đạo Khí ấy có thể giúp người ta truyền âm đến cho người cũng sở hữu nó, khoảng cách tối đa tám trăm dặm, gần với thiên lý truyền âm mà giang hồ hay đồn đại.
Trên cơ bản thì ngoại trừ Phong Vân Nguyệt San, tất cả những trang báo lớn nhỏ còn lại đều mua【Truyền Ngôn Lạt Bá】từ Đạo Thành, nhà nào không mua chẳng sớm thì muộn cũng sẽ phá sản, bởi trong cái nghề truyền thông này thì tốc độ là ưu tiên hàng đầu, tính chính xác cũng phải xếp sau, thậm chí có khi còn bị coi nhẹ.
Giang Hồ Nhật Báo có đăng tin láo hay không thì Từ Hiền và Lưu trại chủ đều không biết, cũng không quan tâm.
Thứ họ cần để tâm đến lúc này chính là đám gia súc phải làm thịt trong sáng nay, bởi ngày hôm nay chỉ có hai người họ, những đồ tể khác đều đã về nhà ăn Tết cả rồi.
Hôm nay đáng lẽ Lưu trại chủ cũng không nên đến lò sát sinh, nhưng vì đứa con trai duy nhất của y đang cầu học phương xa nên không về được, tại gia lại chỉ có mỗi bà vợ lắm mồm, thật sự chẳng có hứng thú gì ở nhà, đành tới đây giết mổ cùng Từ Hiền.
Hai người phân công cũng rất rõ ràng, Lưu trại chủ phụ trách thọc tiết, lột da, đến phiên hắn thì chỉ cần đảm nhiệm việc mổ xẻ.
Ngày cận Tết làm mấy việc sát sinh thế này có vẻ không phải điềm tốt, nhưng Từ Hiền và Lưu trại chủ đều chẳng hề bận tâm.
Lưu trại chủ ngồi phệt trên đất, không ngại máu tanh dính lên áo quần, vừa cạo lông heo vừa hỏi:
“Phi Hiệp huynh đệ không về nhà ăn Tết sao? Nghe đâu ngươi là đường đệ của Từ tiên sinh ở Bạch Long Trấn, ngươi và hắn đều không có ý định hồi hương hả?”
‘Hồi hương a hồi hương, không có hương thì lấy gì để hồi bây giờ…’
Từ Hiền cười nhạt một tiếng, đao trong tay không hề ngừng lại, miệng thì đáp rằng: “Trại chủ có điều không biết, ta và đường huynh đều là rời nhà trốn đi, nào có mặt mũi gì trở về.”
Chuyện này hắn chỉ thuận mồm bịa ra, nhưng Lưu trại chủ lại tin là thật, thậm chí còn phát huy trí tưởng tượng của mình mà phỏng đoán thân thế của Từ Hiền.
“E hèm, rời nhà trốn đi… Có thể là con em nhà quyền quý à nha. Lão tử nghỉ thử, ôi dào, khả năng là con cháu của tri huyện đại lão gia nào đó, vì muốn bám víu quan hệ nên hi sinh tiểu bối nhà mình, gả cho tiểu thư xấu xí nhà tri phủ để kết thân.”
“Hừm, nhưng hai người lại may mắn gặp được cao thủ võ lâm truyền thụ võ nghệ, đánh bại hộ viện trông nhà rồi trốn đi đây, ghê gớm thật sự! Mà vậy thì đúng là không có mặt mũi về nhà, bởi tri huyện vì chuyện này mà đắc tội tri phủ, bị cắt mất quan chức, cũng là Phi Hiệp huynh đệ và đường huynh của hắn báo hại.”
Y chỉ nhỏ giọng lẩm bẩm, nhưng khó mà thoát khỏi thuận phong nhĩ của Từ Hiền, cho nên hắn nghe được toàn bộ.
Từ không sinh có, Lưu trại chủ quả nhiên là người thích đọc báo, năng lực bịa chuyện vô căn cứ như vậy, chỉ cần thoáng chốc đã hạ bút thành văn, thật sự khiến Từ Hiền cam bái hạ phong.
Có điều y nói bậy nói bạ thế mà vẫn trúng một cái, hắn đúng là con trai của một tri huyện, nhà hắn cũng đắc tội với quan trên, hơn nữa quan trên đó không phải tri phủ mà đến tận thái thú một quận.
Kết cục cũng thảm khốc hơn, cha hắn chẳng những bị lột đi quan phục mà còn táng mệnh nơi ngục tối, bản thân hắn cũng suýt chút nữa không nhìn thấy ánh mặt trời.
Lời nói Lưu trại chủ gợi đến một số ký ức không đáng nhớ của Từ Hiền, hắn chợt cảm thấy hơi nhói nhói trong đầu, con heo trước mặt bỗng hóa thành tên thái thú mà hắn muốn bằm thây vạn đoạn.
Không khống chế được đao kỹ của mình, Từ Hiền bỗng ra tay quá sức, mổ toạc con heo ra làm đôi.
Nhắm mắt lại, hít sâu một hơi rồi thở ra, hắn lập tức lấy lại được bình tĩnh, trầm giọng nói với Lưu trại chủ: “Trại chủ, ta mua con này!”
Người sau vốn tưởng hắn ra tay thất thủ, nghe vậy mới “ồ” lên một tiếng, trong đầu nhảy ra bốn chữ “thì ra là thế”, cười sằng sặc đáp: “Được, hôm nay giao thừa, tính ngươi nửa giá!”
“Đa tạ trại chủ.” Từ Hiền gật đầu chấp thuận, không già mồm cãi láo, bởi hắn biết đấy là diệu dụng của Tiểu Hữu Danh Khí, khó mà chống lại, chỉ có thể cam chịu.
Sau đó thì Từ Hiền không còn thất thủ một lần nào nữa, cứ thế cho đến đầu giờ Mùi đã hoàn thành xong chỉ tiêu giết mổ hôm nay, bái biệt Lưu trại chủ rồi lên đường về trấn.
Trước khi rời huyện, hắn còn cố ý sang thư viện mua phần Giang Hồ Nhật Báo của hôm nay gửi cho trại chủ.
Từ Hiền không mua cho mình, bởi Bạch Long Trấn cũng có đại lý của Giang Hồ Nhật Báo, hắn đương nhiên phải mua ủng hộ Vương lão trưởng trấn.
Từ Hiền phóng nhanh về nhà, xưa đâu bằng nay, với chục năm công lực cùng【Trục Nhật Thần Bộ】cảnh giới Dung Hội Quán Thông, hắn lướt đi như một bóng ma, bá tánh bình thường gặp phải ắt kinh hồn táng đởm.
Chẳng mất bao lâu, hắn đã về đến gian nhà tranh đơn sơ của mình.
Từ Hiền không vội đến gặp Ngô lão tiên sinh, chẳng phải vừa hay mua được một con heo ở chỗ lò sát sinh ấy sao, hắn định làm một phần heo quay tới mời Ngô Tam Âm, mưu đồ mượn thức ăn ngon mà tránh khỏi việc bị hành hạ trên chiến trường hắc bạch.
Lý tưởng thì tốt đẹp nhưng hiện thực lại tàn khốc, sau khi hắn đến bái phỏng, Ngô Tam Âm đúng là rất vui vẻ nhận thịt của hắn, chỉ là lão vừa híp mắt nhai miếng thịt giòn rụm, tay lại vẫn không quên hạ cờ, đánh cho Từ Hiền tối tăm mặt mũi ba ván liền.
Sơn thủy thanh cao xuân bất tận,
Thần tiên lạc thú cảnh trường sinh.
Lúc tàn cuộc ván thứ ba thì Lý Tự Thành không biết hay tin ở đâu mà tìm tới chỗ này, hỗ trợ Ngô lão tiên sinh treo hai câu đối trước cửa rồi đẩy hắn trở về.
Mặc dù thua ba trận không gỡ, nhưng Từ Hiền cũng được như nguyện, lão mê cờ đã giúp hắn giải đáp nghi vấn về cách tính số năm công lực.
Quả thật như vậy, lúc này Lưu trại chủ đã đọc sang tin kế tiếp:
“Ối chà chà, Thiên Y Dũ Thương Sinh đã tìm ra phương thuốc trị dịch bệnh đang hoành hành ba quận Trận Châu, trực tiếp cứu sống mấy mươi vạn người, gián tiếp bảo vệ hàng chục triệu nhân mạng. Ghê gớm, ghê gớm, không hổ danh Thiên Y, đến trời cũng có thể trị!”
Từ Hiền nghe được, hai mắt cũng hiện lên vẻ kính phục, gật gù phụ họa: “Quả thật là nhất đại thần y.”
Tuy hắn còn chưa định nghĩa được thế nào là tiên hiệp, nhưng nếu phải chọn thì nghĩa cử này của Thiên Y đã có vài phần tiếp cận tiên hiệp, thành quả không thua gì hành động tự sát vì nghĩa của Tiêu đại vương năm xưa.
Lưu trại chủ lại đọc thêm vài tin sốt dẻo, từ chuyện nhỏ nhặt ở địa phương cho đến đại sự thiên hạ đều có, Từ Hiền nghe được mùi ngon, cảm thấy miếng thịt bò trong miệng càng thêm thơm ngọt.
“…ngày hôm qua… không đúng, nếu đúng phải là hôm kia, Nam Phương Nữ Thần công bố quyên mười vạn lạng bạc cho nạn dân. Ghê gớm, cô nàng này giàu có thật sự, rất thích hợp gả cho con ta làm vợ!”
“…ba vị cao thủ Tiên Thiên vì tranh đoạt vé mời Vân Tiêu Kiếm Hội mà bỏ mạng, ôi giang hồ…”
“…Thi Quân lại làm ra thiên cổ tuyệt cú, gì mà kim nhân bất kiến cổ thời nguyệt, kim nguyệt tằng… chữ này đọc thế nào? Xùy xùy, rắm chó không kêu, tài thơ kém xa con trai lão tử, còn xưng Thi Quân gì chứ!”
Từ Hiền nghe y đọc thơ, lẩm nhẩm trong miệng một hồi, đoán được câu y nói dở là “kim nguyệt tằng kinh chiếu cổ nhân”.
‘Người thời nay không thấy ánh trăng xưa, trăng thời nay lại từng chiếu người xưa… Quả là thi tài tuyệt diệu, xứng với hai tiếng Thi Quân.’
Khẽ gật gù thán phục, hắn dám tự nhận năng lực thi cử của mình vô song đương thời, nhưng nói về phong hoa tuyết nguyệt, thi từ ca phú thì chỉ qua quýt bình thường. Đừng nói là Thi Quân, mấy tên tài tử tầm thường cũng có thể đấu thơ thắng Từ Hiền.
Dựa theo cách nói trong ký ức kiếp trước thì chính là không có tế bào nghệ thuật.
Từ Hiền nghĩ đến đây thì hớp cháo cuối cùng cũng đã trôi xuống dưới bụng, hắn vừa buông bát thì nghe Lưu trại chủ tặc lưỡi than thở:
“Thật không biết Giang Hồ Nhật Báo này có phép thần thông gì, chuyện vừa xảy ra ở tận đẩu đâu mà chỉ mất một ngày là có tin tức đăng lên, ghê gớm thật sự!”
Thế là hắn cười xòa bảo rằng: “Có thể mấy chuyện đấy đã xảy ra từ lâu rồi, chỉ là hôm nay mới được đăng báo mà thôi.”
“Không thể nào! Ta đọc thấy tin nào cũng có ghi thời gian xảy ra rõ ràng, đâu giống như ngươi nói.”
“Nhà văn nói láo, nhà báo nói điêu. Trại chủ chớ có quá tin tưởng.”
Nếu Bao Ngạo Thiên mà có ở đây chắc chắn sẽ hô to “ngậm máu phun người”, kiện Từ Hiền tội phỉ báng.
Phải biết, vì đảm bảo tin tức được truyền tải nhanh nhất đến người đọc, Giang Hồ Nhật Báo đã phải hao tốn núi vàng núi bạc đặt hàng hơn ngàn kiện【Truyền Ngôn Lạt Bá】được làm riêng từ Bão Nguyên Thành.
Món Đạo Khí ấy có thể giúp người ta truyền âm đến cho người cũng sở hữu nó, khoảng cách tối đa tám trăm dặm, gần với thiên lý truyền âm mà giang hồ hay đồn đại.
Trên cơ bản thì ngoại trừ Phong Vân Nguyệt San, tất cả những trang báo lớn nhỏ còn lại đều mua【Truyền Ngôn Lạt Bá】từ Đạo Thành, nhà nào không mua chẳng sớm thì muộn cũng sẽ phá sản, bởi trong cái nghề truyền thông này thì tốc độ là ưu tiên hàng đầu, tính chính xác cũng phải xếp sau, thậm chí có khi còn bị coi nhẹ.
Giang Hồ Nhật Báo có đăng tin láo hay không thì Từ Hiền và Lưu trại chủ đều không biết, cũng không quan tâm.
Thứ họ cần để tâm đến lúc này chính là đám gia súc phải làm thịt trong sáng nay, bởi ngày hôm nay chỉ có hai người họ, những đồ tể khác đều đã về nhà ăn Tết cả rồi.
Hôm nay đáng lẽ Lưu trại chủ cũng không nên đến lò sát sinh, nhưng vì đứa con trai duy nhất của y đang cầu học phương xa nên không về được, tại gia lại chỉ có mỗi bà vợ lắm mồm, thật sự chẳng có hứng thú gì ở nhà, đành tới đây giết mổ cùng Từ Hiền.
Hai người phân công cũng rất rõ ràng, Lưu trại chủ phụ trách thọc tiết, lột da, đến phiên hắn thì chỉ cần đảm nhiệm việc mổ xẻ.
Ngày cận Tết làm mấy việc sát sinh thế này có vẻ không phải điềm tốt, nhưng Từ Hiền và Lưu trại chủ đều chẳng hề bận tâm.
Lưu trại chủ ngồi phệt trên đất, không ngại máu tanh dính lên áo quần, vừa cạo lông heo vừa hỏi:
“Phi Hiệp huynh đệ không về nhà ăn Tết sao? Nghe đâu ngươi là đường đệ của Từ tiên sinh ở Bạch Long Trấn, ngươi và hắn đều không có ý định hồi hương hả?”
‘Hồi hương a hồi hương, không có hương thì lấy gì để hồi bây giờ…’
Từ Hiền cười nhạt một tiếng, đao trong tay không hề ngừng lại, miệng thì đáp rằng: “Trại chủ có điều không biết, ta và đường huynh đều là rời nhà trốn đi, nào có mặt mũi gì trở về.”
Chuyện này hắn chỉ thuận mồm bịa ra, nhưng Lưu trại chủ lại tin là thật, thậm chí còn phát huy trí tưởng tượng của mình mà phỏng đoán thân thế của Từ Hiền.
“E hèm, rời nhà trốn đi… Có thể là con em nhà quyền quý à nha. Lão tử nghỉ thử, ôi dào, khả năng là con cháu của tri huyện đại lão gia nào đó, vì muốn bám víu quan hệ nên hi sinh tiểu bối nhà mình, gả cho tiểu thư xấu xí nhà tri phủ để kết thân.”
“Hừm, nhưng hai người lại may mắn gặp được cao thủ võ lâm truyền thụ võ nghệ, đánh bại hộ viện trông nhà rồi trốn đi đây, ghê gớm thật sự! Mà vậy thì đúng là không có mặt mũi về nhà, bởi tri huyện vì chuyện này mà đắc tội tri phủ, bị cắt mất quan chức, cũng là Phi Hiệp huynh đệ và đường huynh của hắn báo hại.”
Y chỉ nhỏ giọng lẩm bẩm, nhưng khó mà thoát khỏi thuận phong nhĩ của Từ Hiền, cho nên hắn nghe được toàn bộ.
Từ không sinh có, Lưu trại chủ quả nhiên là người thích đọc báo, năng lực bịa chuyện vô căn cứ như vậy, chỉ cần thoáng chốc đã hạ bút thành văn, thật sự khiến Từ Hiền cam bái hạ phong.
Có điều y nói bậy nói bạ thế mà vẫn trúng một cái, hắn đúng là con trai của một tri huyện, nhà hắn cũng đắc tội với quan trên, hơn nữa quan trên đó không phải tri phủ mà đến tận thái thú một quận.
Kết cục cũng thảm khốc hơn, cha hắn chẳng những bị lột đi quan phục mà còn táng mệnh nơi ngục tối, bản thân hắn cũng suýt chút nữa không nhìn thấy ánh mặt trời.
Lời nói Lưu trại chủ gợi đến một số ký ức không đáng nhớ của Từ Hiền, hắn chợt cảm thấy hơi nhói nhói trong đầu, con heo trước mặt bỗng hóa thành tên thái thú mà hắn muốn bằm thây vạn đoạn.
Không khống chế được đao kỹ của mình, Từ Hiền bỗng ra tay quá sức, mổ toạc con heo ra làm đôi.
Nhắm mắt lại, hít sâu một hơi rồi thở ra, hắn lập tức lấy lại được bình tĩnh, trầm giọng nói với Lưu trại chủ: “Trại chủ, ta mua con này!”
Người sau vốn tưởng hắn ra tay thất thủ, nghe vậy mới “ồ” lên một tiếng, trong đầu nhảy ra bốn chữ “thì ra là thế”, cười sằng sặc đáp: “Được, hôm nay giao thừa, tính ngươi nửa giá!”
“Đa tạ trại chủ.” Từ Hiền gật đầu chấp thuận, không già mồm cãi láo, bởi hắn biết đấy là diệu dụng của Tiểu Hữu Danh Khí, khó mà chống lại, chỉ có thể cam chịu.
Sau đó thì Từ Hiền không còn thất thủ một lần nào nữa, cứ thế cho đến đầu giờ Mùi đã hoàn thành xong chỉ tiêu giết mổ hôm nay, bái biệt Lưu trại chủ rồi lên đường về trấn.
Trước khi rời huyện, hắn còn cố ý sang thư viện mua phần Giang Hồ Nhật Báo của hôm nay gửi cho trại chủ.
Từ Hiền không mua cho mình, bởi Bạch Long Trấn cũng có đại lý của Giang Hồ Nhật Báo, hắn đương nhiên phải mua ủng hộ Vương lão trưởng trấn.
Từ Hiền phóng nhanh về nhà, xưa đâu bằng nay, với chục năm công lực cùng【Trục Nhật Thần Bộ】cảnh giới Dung Hội Quán Thông, hắn lướt đi như một bóng ma, bá tánh bình thường gặp phải ắt kinh hồn táng đởm.
Chẳng mất bao lâu, hắn đã về đến gian nhà tranh đơn sơ của mình.
Từ Hiền không vội đến gặp Ngô lão tiên sinh, chẳng phải vừa hay mua được một con heo ở chỗ lò sát sinh ấy sao, hắn định làm một phần heo quay tới mời Ngô Tam Âm, mưu đồ mượn thức ăn ngon mà tránh khỏi việc bị hành hạ trên chiến trường hắc bạch.
Lý tưởng thì tốt đẹp nhưng hiện thực lại tàn khốc, sau khi hắn đến bái phỏng, Ngô Tam Âm đúng là rất vui vẻ nhận thịt của hắn, chỉ là lão vừa híp mắt nhai miếng thịt giòn rụm, tay lại vẫn không quên hạ cờ, đánh cho Từ Hiền tối tăm mặt mũi ba ván liền.
Sơn thủy thanh cao xuân bất tận,
Thần tiên lạc thú cảnh trường sinh.
Lúc tàn cuộc ván thứ ba thì Lý Tự Thành không biết hay tin ở đâu mà tìm tới chỗ này, hỗ trợ Ngô lão tiên sinh treo hai câu đối trước cửa rồi đẩy hắn trở về.
Mặc dù thua ba trận không gỡ, nhưng Từ Hiền cũng được như nguyện, lão mê cờ đã giúp hắn giải đáp nghi vấn về cách tính số năm công lực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.