Hiệp Giả Hệ Thống Dị Giới Hoành Hành

Chương 114: Thiên hạ đô bạch, duy ngã độc hắc

Phàm Nhân Vọng Nguyệt

30/07/2020

__________________________________________________________________

Vật phẩm:【Sinh Tử Cục】

Loại hình: Kỳ vật

Phẩm chất: Phổ thông

Thiên hạ này đều trắng, duy chỉ có ta đen.

Nhập cục phân bại thắng, vạn quân chẳng thể xen.

Giới hạn sử dụng: 3 lần/ngày

*Chú: Thăng cấp nghề văn hóa【Kỳ Thủ】giúp tăng cao phẩm chất của【Sinh Tử Cục】

__________________________________________________________________

Trong tay nắm giữ hắc bạch song kỳ, Từ Hiền cực kì tự tin tuyên bố muốn một đấu một đám, trên mặt không có chút gì gọi là e ngại.

Lũ thủ hạ của La Sinh nhao nhao muốn thử, bọn chúng tuy đa phần là hạng tham sống sợ chết, nhưng cũng phải xem đối tượng là ai.

Từ Hiền có vẻ thần bí đấy, nhưng song quyền nan địch tứ thủ, huống chi bên phe mình còn có bốn vị đường chủ Tiên Thiên tầng bảy tầng tám.

Trừ phi hắn là cao thủ Huyền Tàng, bằng không chớ hòng địch lại bọn họ.

Đây chỉ là ý nghĩ của mấy tên môn đồ hạ cấp, bởi nếu là La Sinh hoặc đám đường chủ thì bọn họ đều biết tệ nạn của【Sát Lục Thần Đồ】, đó là chiến lực kém xa tu vi.

Đừng nói Huyền Tàng, gặp phải một số cao thủ Tiên Thiên đỉnh phong lợi hại, ví dụ như Ngũ Hành Long Sứ của Thần Long Giáo, bọn họ có thể đánh ngang tay đã là tốt lắm rồi.

Và theo La Sinh, bản lĩnh của Từ Hiền hẳn cũng phải xêm xêm với loại cao thủ đó, nhưng y vẫn quyết định chấp nhận đề nghị của hắn.

Cũng phải, nếu không như vậy thì La môn chủ dẫn theo đám thủ hạ để làm gì? Làm đội cổ vũ sao?

Phất tay về phía Từ Hiền, theo hiệu lệnh này của y, lũ Sát Thần môn chúng lập tức ùa lên, không thèm chào hỏi gì mà rút gươm rút giáo chiến ngay.

Ánh mắt chuyển về Hứa phu nhân, La Sinh không vồ vập giống lũ thủ hạ của mình, vẫn duy trì phong độ như bậc chúa tể nhất phương.

Mặc dù y còn chưa xứng với cái danh đó, những cũng sắp rồi.

‘Cảnh giới của ả mơ mơ hồ hồ, rốt cuộc đã đến Huyền Tàng hay chưa?’ Khí tức trên người Hứa phu nhân biến ảo bất định, khiến La môn chủ khó lòng nắm bắt, nên y vẫn không dám vọng động.

Hứa phu nhân thì khác, nàng hoàn toàn không thèm nhìn La Sinh, ánh mắt dõi theo Từ Hiền, muốn biết hắn dựa vào thứ gì mà dám mạnh miệng đòi một mình chấp hết.

La môn chủ là người lạ nên không rõ, nhưng nàng đã biết Từ Hiền được mấy tháng, hiểu rõ cảnh giới võ đạo của hắn đúng là chỉ có Hậu Thiên thập trọng mà thôi, hoàn toàn chẳng che giấu gì.

Có lẽ so với không ít người cùng tu vi thì hắn có phần hơn, nhưng muốn đối đầu với nhiều người như vậy thật sự là bất khả thi, khi mà trong số đó có vài tên còn cao hơn Từ Hiền một đại cảnh giới.

Hứa phu nhân chưa thấy cảnh Từ Hiền nuốt【Tiên Thiên Đan】, nếu không nàng chắc chắn sẽ không có ý nghĩ như vậy.



Bây giờ Từ Hiền đương nhiên không có viên linh đan đắt đỏ ấy để cậy vào, nhưng hắn lại có một thủ đoạn khác.

Mắt nhìn về phía mục tiêu đã chọn sẵn từ trước, Từ Hiền duỗi tay trái ra dùng【Đạn Chỉ Thần Thông】búng viên cờ trắng về phía kẻ đó.

‘Chính là ngươi rồi.’

Lưu Bôn, năm nay hơn bốn mươi tuổi, gia nhập Sát Thần Môn được một năm, cảnh giới hiện tại: Tiên Thiên tầng hai.

Họ Lưu nhìn thấy tiểu tử láo loét kia phóng ám khí về phía mình, trong đầu lập tức sinh ra ý nghĩ né tránh, nhưng không hiểu sao cơ thể không nghe lệnh mình, thế mà lại giơ tay ra chộp lấy.

‘Tay của ta không còn nữa rồi.’ Ánh mắt đầy kinh hãi, Lưu Bôn đã tưởng rằng mình phải mất đi một cánh tay, nhưng thực tế thì hắn lại lông tóc không thương.

Nắm ám khí trong lòng bàn tay, họ Lưu phát hiện đó là một quân cờ vây. Còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, hắn lại nghe giọng nói của Từ Hiền vang lên:

“Thiên viên địa phương, hắc bạch tung hoành. Ta xin ra luật, người thắng thành chủ, kẻ bại thành nô, vô phương kháng cự, trời xanh chứng giám!”

Cùng lúc này, đao của Chung đường chủ và kiếm của một tên Sát Thần môn đồ khác đã áp sát thân thể Từ Hiền, cả hai đều là cao thủ Tiên Thiên, nhất là họ Chung đã đến Tiên Thiên tầng tám, không thua gì Triệu Hác trước kia.

Nhưng Từ Hiền lại chẳng hề né tránh, vẫn cứ đứng trơ ra đó, một tay cầm【Trọng Đạo Xích】chỉ xuống đất, tay còn lại sau khi đạn chỉ đã chắp đến sau lưng, ngước cằm lên một góc ba mươi độ, ánh mắt tràn đầy sự coi rẻ.

‘Điên rồi?’ Lưu Bôn giống như đã nhìn thấy cảnh Từ Hiền bị chặt thành thịt nhão, nhưng thứ xảy ra lúc này lại khiến hắn chẳng thể tin vào mắt mình.

Chỉ thấy trước người Từ Hiền bỗng xuất hiện hư ảnh của một bàn cờ vây to lớn, hết thảy công kích đều bị nó chặn lại, thậm chí tạo ra phản lực khiến Chung đường chủ và tên môn đồ kia bị đẩy văng ra sau.

Không dừng lại ở đó, Tiền đường chủ và Ứng đường chủ không biết từ lúc này đã vòng ra sau lưng Từ Hiền, một người duỗi độc trảo về phía gáy của hắn, một người lại vung kiếm với ý đồ chém ngang hông, nhưng kết quả chẳng khác gì trước đó, hư ảnh bàn cờ lần lượt xuất hiện, vô hiệu hóa sát chiêu của hai người.

‘Đó rốt cuộc là kỳ công gì?’ Chung đường chủ mặt đầy hoảng hốt, nhớ đến lời khấn ban nãy của Từ Hiền, lại thêm việc chẳng hề có dấu vết của chân khí, hắn có thể xác định đó là một môn kỳ công.

Nhưng thứ kỳ công phòng ngự mạnh mẽ bậc này phải quý giá cỡ nào, lại thêm thủ đoạn dò tra danh tính vô cùng thần dị trước đó…

Họ Chung bỗng cảm thấy bản thân có phải quá xui xẻo, lúc La Sinh chọn người cùng đến Bạch Long Trấn lại điểm danh chỉ mặt mình.

Họ Chung có xui xẻo hay không thì Từ Hiền chẳng biết cũng chẳng quan tâm, thứ duy nhất mà hắn để ý lúc này chính là Lưu Bôn.

Khí chuyển hạ bàn, Từ Hiền dẫm nát cành khô, dưới chân bắt đầu toát ra những làn sương nhạt màu đỏ cam, nhún người một cái liền phóng thẳng về phía họ Lưu, một chiêu Tố Nguyệt Phân Huy thẳng hướng đến mi tâm của hắn.

Nguyệt quang tán trên mặt, lấp lánh ánh bạc, hai mắt Lưu Bôn như gặp hpải ánh sáng chiếu thẳng vào, bị lóa nên khó nhìn rõ kiếm chiêu.

Thước đen chưa tới, kiếm khí đã đi đầu.

Từ Hiền còn cách Lưu Bôn chừng một trượng, người sau đã thấy mi tâm nhoi nhói. Cảnh giới tuy dựa vào tà công mà chất lên, nhưng họ Lưu đến cùng vẫn là Tiên Thiên, phản ứng nhanh nhạy, lập tức nghiêng người tránh đi.

Xẹt!

Gò má bị kiếm khí cắt qua, máu chảy không ngừng. May là Lưu Bôn phản ứng kịp thời, bằng không hắn đã hồn về chín suối.

Tố nguyệt phân huy, minh hà cộng ảnh.

Trên mặt hồ, trăng kia đã tỏa hào quang, sao ngân hà có thể quên chiếu tới?

Từ Hiền chợt nhớ lại lúc Khưu Xử Cơ thi triển【Toàn Chân Kiếm Pháp】, nghĩ đến những đường phối hợp trong đó, lập tức sử một chiêu Minh Hà Cộng Ảnh nối tiếp Tố Nguyệt Phân Huy, ánh kiếm càng thêm sáng ngời, dường như phân thành hai luồng ngân hà một trên trời, một đáy nước, tập kích huyệt Bách Hội và huyệt Khí Hải của Lưu Bôn.



【Trọng Đạo Xích】tuy không có chút gì sắc bén, nhưng nó lại thắng ở chỗ có thể ảnh hưởng tinh thần người khác, khiến hình tượng của Từ Hiền trong mắt đối phương càng thêm cao lớn, bất giác sinh lòng kính sợ.

Hai luồng kiếm khí đâm tới gần như cùng một lúc, Lưu Bôn kinh hoảng quá chừng, nội lực trong người giống như bị thứ gì đó áp chế, vận dụng không được mượt mà như lúc bình thường.

Này cũng vì【Giá Y Thần Công】có thuộc tính chí dương, lại thêm【Toàn Chân Kiếm Pháp】là võ học Đạo gia thuần chính, đương nhiên phần nào khắc chế được võ học Ma đạo như【Sát Lục Thần Đồ】.

Kỳ thật mấy thứ thuộc tính khắc chế này đều có tính tương đối, muốn phân định mạnh yếu phải xem do ai thi triển. Nếu người vận dụng【Sát Lục Thần Đồ】là ma đạo cự đầu năm xưa, e rằng kẻ bị khắc chế ngược lại chính là Từ Hiền.

So với người sáng tạo ra thần đồ, Lưu Bôn chỉ là cặn bã, vậy nên thấy kiếm khí sắp cắt qua người mình, hắn chỉ có thể bị động phòng thủ.

Chiêu Tố Nguyệt Phân Huy trước đó tới quá bất ngờ nên hắn quên mất ưu thế của mình, nhưng đến chiêu Minh Hà Cộng Ảnh này rồi thì hắn đã lấy lại được sự tỉnh táo.

Lấy khí đối khí, Tiên Thiên cương khí đương nhiên là tốt hơn Hậu Thiên chân khí.

Đó là thường thức của hết thảy người trong võ lâm, Lưu Bôn cũng không ngoại lệ.

Nhưng ngày hôm nay, cái thường thức đó bị một thứ thần công không thuộc về thiên địa này phá vỡ.

Một trong võ lâm tứ đại kỳ thư:

【Từ Hàng Kiếm Điển】

Choengg!

Kiếm khí cắt qua, bức tường cương khí do Lưu Bôn dựng nên bị Từ Hiền xuyên thủng.

Kiếm khí của Từ Hiền cũng bị cương khí triệt tiêu, nhưng thế nào là Kiếm Khí Trường Giang?

Tinh thuần chí cực, tích tụ bất tận, trôi chảy không ngừng, cuồn cuộn không dứt.

Thi Quân từng có câu thơ:

Đào hoa lưu thủy yểu nhiên khứ, biệt hữu thiên địa phi nhân gian.

Cánh hoa đào xuôi theo dòng nước, cảnh sắc này vốn chẳng tại nhân gian.

【Toàn Chân Kiếm Pháp】đệ lục kiếm, đệ nhất thức: Đào Hoa Lưu Thủy.

Cương khí tán đi mà chưa kịp tụ lại, kiếm khí một đợt lại tiếp một đợt trào tới.

Phóng cao hơn trượng, Từ Hiền chân không chạm đất, tư thái như trích tiên giáng trần, hạc lập kê quần, tay trái chắp ở sau lưng, tay phải dùng【Trọng Đạo Xích】chém xuống, nhắm vào cổ vai gáy của Lưu Bôn.

Trước một kiếm bảy phần hoa lệ, ba phần hiểm ác này, Lưu Bôn chỉ có thể giơ đao đón đỡ, không thể tránh né..

Ánh mắt hiện lên vẻ khó tin, Lưu Bôn chẳng thể ngờ được cả tốc độ bộc phát kiếm khí lẫn tốc độ ra chiêu của Từ Hiền đều nhanh hơn mình, khiến hắn hoàn toàn bị áp chế, chỉ có thể phản ứng chứ không thể phản công.

Ai mới là Hậu Thiên, ai mới là Tiên Thiên, những người bàng quan bên ngoài bỗng cảm thấy đầu óc lẫn lộn trước cảnh tượng này.

~o0o~

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hiệp Giả Hệ Thống Dị Giới Hoành Hành

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook