Hiệp Hội Bảo Dưỡng Ấu Tể

Chương 45: Ngày thứ bốn mươi bốn làm bảo mẫu

Tửu Hĩ

16/09/2020

Gia chủ Hoắc Địch tự mình tới Hi Lạc Lâm Tinh, hơn nữa còn tham dự phiên tòa ở tòa án Tinh Minh tối cao, chuyện này đã được đưa tin lên du tinh, tinh mạng cùng những kênh truyền thông.

Chuyện này do chính gia tộc Hoắc Địch đứng sau thao tác, mục đích là sau khi thắng kiện sẽ công bố với công chúng, gia tộc bọn họ vừa xuất hiện một ấu tể có dị năng biến dị.

Quy trình xét xử ở tòa án tinh tế không giống tòa án địa cầu, Tạ Loan bình tĩnh ngồi ở chỗ của mình, mấy ngày trước anh đã khẩn cấp tìm hiểu những kiến thức này.

Âm thanh bắt đầu buổi xét xử đã vang lên, hiện giờ hết thảy diễn biến trong buổi xét xử đều được hệ thống ghi chép lại, sau khi buổi xét xử kết thúc sẽ được nhân viên tòa án lưu trữ lại.

Tòa án này có hiệu quả pháp lý với tất cả các chủng tộc Tinh Minh, nếu không chắc chắn phần thắng, nguyên cáo khẳng định sẽ không dám gửi đơn kiện.

Cầm cây trượng màu đen của mình chồng trên nền đất, gia chủ Hoắc Địch tỏ ra rất bình tĩnh, không hề nhiều lời, nam nhân đứng bên cạnh bắt đầu trình bằng chứng cùng khai báo tóm tắt.

Không nghĩ vụ án này có chút khó khăn nào, nam nhân chỉ trình bày những điểm chủ chốt nhất, đặc biệt nhấn mạnh: “Trong bằng chứng có chứng cớ chứng minh ấu tể này thuộc về gia tộc Hoắc Địch nhưng đối phương vẫn cự tuyệt phối hợp, hành động này hoàn toàn không phù hợp với luật pháp Tinh Minh. Hoặc nên nói là đối phương đã có hành động vi phạm luật pháp Tinh Minh.”

Chứng cớ trình lên đủ để chứng minh quan điểm này, sau khi xác nhận văn kiện làm bằng chứng không tồn tại dấu vết ngụy tạo, trong lòng mười một vị thẩm phán đã có nhận định không sai biệt.

Xét xử yêu cầu công bằng, thế nhưng trước khi phiên xử bắt đầu, các vị thẩm phán cũng không nghĩ nhiều, bởi vì vụ kiện này thực sự quá đơn giản.

Sau khi kết thúc phần trình bày của mình, nam nhân thậm chí còn nghĩ rằng mình không cần phí thời gian nghe lời phản bác của đối phương, vô luận đối phương giải thích thế nào thì cũng không thể nói thông.

Mặc dù chánh án cùng mười một vị thẩm phán vẫn chưa tỏ rõ thái độ, thế nhưng từ hành động gật đầu cùng biểu tình thì có thể nhìn ra thái độ của bọn họ.

Thế nhưng vô luận thế nào, hai bên nguyên cáo cùng bị cáo đều có quyền trình bày, Tạ Loan đừng dậy.

“Một phân hội bảo dưỡng ấu tể cần phải có trách nhiệm với ấu tể của phân hội mình, căn cứ theo nguyên tắc này, tôi không thể để gia tộc Hoắc Địch mang ấu tể đi.” Thành khẩn bình tĩnh nói ra những lời này, trong ánh mắt của hội đồng xét xử, Tạ Loan đứng thẳng lưng.

Căn cứ theo biểu tình, hội đồng xét xử không hề nhìn thấy chút bối rối nào từ bị cáo, thanh niên kia từ đầu đến cuối vẫn luôn trấn định, lời nói tự nhiên cũng rất có sức thuyết phục.

Sau khi đơn giản nói rõ lập trường của mình, Tạ Loan chuyển giao phần còn lại cho luật sư bào chữa ở bên cạnh, đồng thời chuyển ánh mắt về phía cánh cửa gỗ đang đóng chặt ở bên dưới.

Ở bên kia cánh cửa có người làm chứng của bọn họ, không chỉ một người.

“Dựa theo pháp luật tinh minh, gia đình cố ý vứt bỏ ấu tể sẽ bị phán định mất đi quyền nuôi dưỡng, đồng thời cũng là vi phạm điều 39 của pháp luật Tinh Minh, phải bị phạt nặng.” Lúc luật sư bào chữa nói những lời này, không chỉ những người ngồi trên đài nguyên cáo biến sắc, ngay cả hội đồng xét xử cũng trở nên nghiêm túc hơn.

Ý thức được trong vụ việc tựa hồ có tình tiết ngoài ý muốn, mười một vị thẩm phán lập tức kéo cán cân cân bằng trở lại.

Bất quá bên bị cáo vẫn chưa trình lên chứng cớ, chỉ dựa vào lời nói thì lời bào chữ này không có tính đáng tin.

Giống như hiểu được các vị thẩm phán đang nghĩ gì, luật sư bào chữa liền đưa ra lời thỉnh cầu để nhân chứng ra tòa.

Nhân chứng?

Ngồi trên khán đài đều là người của gia tộc Hoắc Địch, nghe đối phương muốn mời nhân chứng thì những thành viên chủ chốt của gia tộc Hoắc Địch không khỏi thót tim, ý chí cũng không còn vững vàng như lúc ban đầu.

Chuyện này bọn họ đã xử lý rất sạch sẽ, không có khả năng lưu lại điểm yếu.

Kẻ nhận tiền vứt bỏ ấu tể sau khi kết thúc cũng cầm tiền trốn đi rất xa… ngay cả bọn họ cũng không tìm ra đối phương, bên kia hiển nhiên lại càng không có khả năng tìm được…

Dùng lý do này tự thuyết phục chính mình, đám người đang dự thính có chút bình tĩnh lại, thế nhưng lúc nhìn thấy người xuất hiện ở cửa thì biểu tình của bọn họ lập tức trở nên cứng ngắc.

Cho dù là gia chủ Hoắc Địch vẫn luôn tỏ ra bình tĩnh, lúc này cũng không khỏi siết chặt tắm tay trên đầu trường.

Trong tòa án, hiện giờ có rất nhiều thành viên của gia tộc Hoắc Địch muốn lao xuống giết chết người vừa tiến vào, thế nhưng ngoại trừ dùng tầm mắt uy hiếp đối phương thì bọn họ không thể làm được gì khác.

Nam nhân trung niên nơm nớp lo sợ trong ánh mắt chăm chú của mọi người tiến vào vị trí nhân chứng, không dám tiếp xúc với tầm mắt của thành viên gia tộc Hoắc Địch.

Làm nhân chứng, vừa tiến vào tòa Áo Kỳ liền khai báo thân phận của mình cùng việc mình từng làm việc cho gia tộc Hoắc Nhĩ, trực tiếp làm rõ quan hệ của bọn họ.

“Đại khái là khoảng hai năm trước, gia chủ cho tôi một số tiền lớn để tôi mang ấu tể kia vứt bỏ ở một tinh cầu xa xôi, hơn nữa còn căn dặn sau khi xong chuyện không nên quay về Hải Luân Mễ Đặc Tinh, tốt nhất là đi xa một chút.” Chống lại ánh mắt của hội đồng xét xử, âm thanh run rẩy chứng minh trạng thái hoảng loạn của gã lúc này: “Khi ấy tôi bị tiền làm mờ mắt, mấy năm nay cũng rất hối hận… cho nên… cho nên mới đồng ý ra làm nhân chứng.”

“Gia tộc chúng tôi chưa từng thuê người này làm người hầu.” Gia chủ Hoắc Địch gõ cây trượng phát ra tiếng vang nặng nề, mà ánh mắt của lão thì nhìn chằm chằm nhân chứng.



Đài nhân cứng rất gần đài nguyên cáo, Áo Kỳ vừa ngẩng đầu liền tiếp xúc với ánh mắt áp bách của gia chủ Hoắc Địch, hệt như muốn chọt thủng vài lỗ trên người gã.

“Làm giả chứng cứ sẽ bị phạt rất nặng, tôi khuyên ông không nên vì nhất thời xung động mà tự hại bản thân.” Không biết đối phương từ đâu moi ra nhân chứng mà ngay cả gia tộc bọn họ cũng không thể tìm được, gia chủ Hoắc Địch căn bản không muốn thừa nhận đối phương từng làm việc cho gia tộc, khẳng định đối phương ngụy tạo chứng cứ.

Lúc nói những lời này, gia chủ Hoắc Địch có ẩn ý uy hiếp, chỉ cần đối phương không phải kẻ ngốc thì chắc chắn có thể hiểu được mình sẽ bị trả thù.

Bị uy hiếp tới lạnh sống sưng, trong ánh mắt sắc bén như mắt ưng của lão nhân, Áo Kỳ nuốt nước miếng, miễn cưỡng chống đỡ không để bản thân lâm trận bỏ trốn, trên trán sớm đã vì thấp thỏm mà toát mồ hôi lạnh.

Hỏi gã có sợ gia tộc Hoắc Địch trả thù hay không, câu trả lời đương nhiên là sợ. Nếu không phải vì bị tổ điều tra Tinh Minh bắt được, cũng hiểu được thân phận của những người bắt mình, cho dù cho Áo Kỳ mười ngàn lá gan thì gã cũng không dám chạy ra tòa làm chứng.

Thế nhưng những người bắt gả đã đảm bảo sẽ không để gã bị gia tộc Hoắc Địch trả thù, hơn nữa nếu gã chịu ra tòa làm chứng thì tội đồng lõa vứt bỏ ấu tể sẽ được giảm bớt.

“Đầu tiên, bên bị cáo không thể chứng minh người này đã từng làm việc cho gia tộc Hoắc Địch, với điều kiện tiên quyết này, bên nguyên cáo cho rằng người này không đủ tư cách làm nhân chứng.” Luật sư đứng bên cạnh gia chủ Hoắc Địch lập tức kẹp chặt điểm này, trực tiếp phủ nhận tư cách làm nhân chứng của nam nhân trung niên kia.

Đối phương làm thế nào có thể đưa ra bằng chứng người này từng làm việc cho gia tộc Hoắc Địch được chứ?

Nghĩ một chút, thành viên của gia tộc Hoắc Địch đều đồng ý là đối phương căn bản không có khả năng. Chuyện này làm sao có chứng cứ được, từ vài năm trước đã bị xử lý sạch sẽ, hiện giờ bọn họ cứ kiên quyết phủ định là được.

Ban đầu đáng ra bọn họ không nên bảo gã ôm tiền trốn đi xa mà chút mà nên trực tiếp giải quyết, đó là chuyện mà gia tộc Hoắc Địch hối hận nhất lúc này.

Đột nhiên xuất hiện một người nói mình có quan hệ với gia tộc Hoắc Địch, hơn nữa còn biến mất suốt mấy năm nay, độ tin cậy của nhân chứng này quả thực có hạn.

Thế nhưng ngay lúc thẩm phán quyết định đồng ý với lời phản đối của bên nguyên, nam nhân trung niên ngồi trên đài làm chứng một lần nữa mở miệng.

“Tôi có chứng cứ.” Đón nhận ánh mắt âm trầm cách đó không xa, Áo Kỳ cố nén áp lực nói ra những lời này.

Gã có chứng chứ, chứng cứ này không phải gã lấy được, gã không có năng lực đó, những chứng cứ này đều là công sức của những người đã bắt gã.

Lúc điều tra tìm kiếm gã, đối phương đã tra ra danh sách nhân viên làm việc cho gia tộc Hoắc Địch mấy năm gầy đây, ghi chép thành một phần số liệu trong quang não.

Chứng cứ được trình lên, sau khi xác nhận tính hữu hiệu của bằng chứng, tất cả thẩm phán có mặt cùng chánh án đều lộ ra biểu tình câm lặng.

Đối phương quả thực không ngụy tạo quan hệ, mà bên nguyên cáo rõ ràng vì chột dạ nên mới gấp gáp phủ nhận như vậy, lượng tin tức bọn họ cần tiếp nhận có chút lớn.

Người của gia tộc lớn cố ý vứt bỏ ấu tể, hiện giờ không biết vì lý do gì muốn nhận lại, hội đồng xét xử chạm tới chân tướng có cảm giác thực hoang đường.

Áo Kỳ không nói rõ nguyên nhân ấu tể bị vứt bỏ là vì Tạ Loan đã nói trước với gã là không cần nói, chuyện ấu tể không thể nói chuyện đã qua rồi, không cần thiết nhắc tới, Tạ Loan hi vọng chuyện này cứ vậy qua đi.

Có chướng ngại trong năng lực nói chuyện phải chịu rất nhiều kỳ thị trong chủng tộc nhân ngư, Tạ Loan không thay đổi được quan niệm của chủng tộc, thế nhưng nếu chuyện này trôi qua, sau này trưởng thành ấu tể cũng không lo bị người khác lôi chuyện này ra chế nhạo.

“Nếu hội đồng xét thử vẫn còn nghi hoặc, tôi có thể trình lên một phần báo cáo kiểm tra nói dối, hi vọng có thể làm thao khảo.” Đứng trên đài làm chứng, Áo Kỳ biết chính mình đã không còn đường lui, vì thế cắn răng nói ra những lời này.

Trong tòa án tinh tế, báo cáo kiểm tra nói dối là một phương pháp thường thấy, mặc dù không thể xem là chứng cứ nhưng có thể dùng để tham khảo, gia tăng độ đáng tin của lời nhân chứng.

Báo cáo kiểm tra nói dối cuối cùng vẫn được trình lên, bên trên có in con dấu thông qua, trong lòng hội đồng xét xử đã có nhận định.

Thực không ngờ đối phương có thể lôi ra bằng chứng, còn hoàn toàn không để ý tới việc sẽ bị trả thù, lực đạo nắm tay của gia chủ Hoắc Địch lớn tới mức cơ hồ sắp bẻ nát đầu trượng.

Nhân chứng đầu tiên đã đủ làm gia tộc Hoắc Địch đại loạn, thế nhưng công kích vẫn chưa chấm dứt, rất nhanh, nhân chứng thứ hai được triệu lên tòa.

Đó là một người tái duy lạp, đối với người này, thành viên của gia tộc Hoắc Địch thực sự không biết.

Có thể vì thần kinh quá căng thẳng, cho dù là đối mặt với một người không quen không biết nhưng bọn họ cũng không dám khinh thường.

“Tôi là người đã đưa ấu tể với phân hội Vân Bảo sau khi phát hiện ấu tể bị vứt bỏ ở bãi phế thải trên Á Tinh, tôi có thể chứng minh ấu tể bị ác ý vứt bỏ.” Người tái duy lạp nọ nhìn thẳng vào hội đồng xét xử, kiên định nói ra bằng chứng của mình: “Lúc phát hiện ấu tể, nó đã trong trạng thái mất nước nghiêm trọng, vì thế tôi lập tức bỏ nó vào trong nước rồi đưa tới bệnh viện, ghi chép chữa trị trong bệnh viện có thể làm bằng chứng.”

Chờ nhân chứng dứt lời, Tạ Loan ấn một chiếc nút trên đài huyền thù, cùng gửi hai phần chứng cứ cho hội đồng xét xử.

Một phần là văn kiện chứng minh người này đã đưa ấu tể tới phân hội, phần khác là ghi chép từ bệnh viện mà đối phương đã nói, phần chứng cứ này Tạ Loan đã thay mặt đối phương, đi một chuyến tới bệnh viện kia lấy được.

Chứng minh ấu tể bị cố ý vứt bỏ, tình tiết còn nghiêm trọng đến mức suýt chút nữa dẫn đến tử vong, Tạ Loan không để gia tộc Hoắc Địch có chút cơ hội nào phản bác.



Nhìn lại ghi chép bệnh án, biểu tình của đại đa số thành viên xét xử trở nên ngưng trọng.

Theo ghi chép thì tình trạng mất nước của ấu tể nhân ngư khi đó cơ hồ đã đạt tới bờ sinh tử, có nguy hiểm tới tính mạng, cũng may có người nhặt được bỏ vào nước mới giữ được mạng.

Đối với một ấu tể, trải qua chuyện như vậy thực sự quá tàn nhẫn, chỉ nghĩ tới thôi đã đủ làm người ta lạnh sống lưng.

“Tôi còn một đoạn ghi hình có lẽ không thể xem là chứng cứ, nhưng có thể làm tham khảo.” Được tòa án cho phép, Tạ Loan đặt con chíp vào đài điều khiển, đoạn phim lập tức được chiếu trên màn hình giả thuyết.

Là cảnh tượng trong phân hội Vân Bảo.

Một ấu tể nhân ngư bơi dọc theo bờ ao, thanh niên nhân loại đứng trên bờ ngồi xổm xuống xoa tóc ấu tể, sau đó dùng hai tay bế ấu tể ra khỏi nước, ôm vào lòng.

Nội dung rất ngắn, còn không tới mười giây đã kết thúc, Tạ Loan đảo ngược về trước vài giây rồi nói: “Bởi vì suýt chút nữa vì rời khỏi nước mà chết đi, ấu tể này hiện giờ rất sợ phải rời khỏi nước, tình hình đã có chuyển biến tốt nhưng từ phản ứng của ấu tể, tin tưởng mọi người có thể nhìn ra chướng ngại tâm lý của bé.”

Phản ứng bản năng của ấu tể sẽ không gạt người, mặc dù trong đoạn phim ấu tể nhân ngư đã không còn giãy dụa kịch liệt như lúc ban đầu, thế nhưng lúc rời khỏi nước thân thể có chút cứng nhắc cùng biểu tình sợ hãi thì vẫn chưa hoàn toàn biến mất.

Nhìn trực quan thì sau khi rời khỏi nước, ấu tể nhân ngư này sẽ vô thức tìm kiếm cảm giác an toàn từ thanh niên, nó vùi trong lòng thanh niên một lúc mới chậm rãi bình tĩnh lại.

“Hành động cố ý vứt bỏ của bên nguyên đã tạo thành hậu quả không thể cứu vãn, tôi cho rằng gia đình như vậy không có tư cách nuôi dưỡng ấu tể này nữa, trừ bỏ tổn thương, bọn họ căn bản không có chút trách nhiệm bảo dưỡng nào.” Tạ Loan quả thực có chút tức giận, thế nhưng anh cố khắc chế tâm tình, bình tĩnh nói.

Bị chỉ trích thẳng mặt, lại còn trong tình huống đối phương có chứng cứ rõ ràng, đám gia tộc Hoắc Địch có cảm giác bị lột da mặt ném xuống đất, khó chịu vô cùng.

Vốn quy trình tiếp theo là để song phương tiến hành tranh luận, thế nhưng hiện giờ thanh niên đưa ra chứng cứ rõ ràng như vậy, gia tộc Hoắc Địch hoàn toàn không nói nên lời, hội đồng xét xử đã nhìn ra kết quả.

Sau khi hội đồng xét xử trải qua thảo luận, kết quả phán quyết sẽ do thầm phán cùng chánh án bỏ phiếu.

Trong tay mỗi thành viên hội đồng xét xử đều có một lá phiếu, chánh án hai phiếu, bên được nhiều phiếu hơn sẽ thắng kiện.

Số phiếu sẽ trực tiếp hiểu hiện trên màn hình giả lập, sau khi thành viên hội đồng xét xử bỏ phiếu, con số trên màn hình bắt đầu thay đổi.

1, 2, 3…

Con số trên màn hình chớp động rất nhanh, sau vài giây ngắn ngủi đã hiện ra kết quả cuối cùng.

13:0

Quả thực là một buổi xét xử nghiêng hẳn về một bên, chỉ là kết quả hoàn toàn đảo ngược với tưởng tượng của gia tộc Hoắc Địch, bọn họ mới là bên thua kiện.

Chân chính nhìn thấy kết quả này, gân xanh trên bàn tay vẫn luôn nắm chặt đầu trượng của gia chủ Hoắc Địch lộ rõ, trong lúc thất thần không kiểm soát, cây trượng đen rớt xuống đất.

Kèm theo tiếng vang thanh thúy, cây trượng còn lăn vài vòng trên mặt đất, giống như tình trạng của gia tộc Hoắc Địch lúc này.

Trải qua buổi xét xử, quyền nuôi dưỡng ấu tể thuộc về phân hội Vân Bảo, kết quả này làm Tạ Loan rất hài lòng.

Còn chuyện chủ mưu cùng đồng lõa cố ý vứt bỏ ấu tể sẽ bị xử phạt thế nào thì không nằm trong phạm vi quan tâm của Tạ Loan. Cũng không dừng lại lâu ở tinh cầu này, Tạ Loan trực tiếp ngồi tinh hạm trở về Á Tinh.

Mặc dù Tạ Loan không quan tâm, thế nhưng những cư mạng biết tin từ du tinh, tinh mạng cùng truyền thông thì lại rất chú ý.

Trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, chuyện gia tộc Hoắc Địch thua kiện cùng nguyên nhân cụ thể, trong mấy này Tạ Loan ngồi trên tinh hạm thương vụ, mọi chuyện đã bắt đầu truyền ra ngoài.

Đặc biệt là trên du tinh, thảo luận nhiều nhất chính là thành viên của chủng tộc nhân ngư.

Vô luận là share hay bình luận thì đều là những lời khiển trách, cố ý vứt bỏ ấu tể là hành vi cực kỳ tồi tệ, đối phương lại còn là gia tộc lớn, hoàn toàn không có điểm nào có thể thông cảm.

Vốn gia tộc Hoắc Địch đã sứt đầu mẻ trán, gia chủ có nguy cơ phải vào ngục giam Tinh Minh ở vài năm, hiện giờ mọi chuyện còn bị truyền lên du tinh…

Danh tiếng gia tộc xuống dốc không phanh, dính phải chuyện xấu này, gia tộc Hoắc Địch muốn trở mình là chuyện rất khó khăn.

Đừng nói trở mình, chỉ sợ khoảng thời gian này thành viên gia tộc đều phải tạm thời cụp đuôi cá.

.*.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hiệp Hội Bảo Dưỡng Ấu Tể

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook