Hiệp Nghị Bắt Buộc (Cưỡng Chế Thỏa Thuận)
Chương 11
An Nhật Thiên
13/07/2024
Chu Hành múc canh vào bát dùng một lần. Bên trong nhiều xương mà ít canh. Suy nghĩ một hồi, anh lại múc thêm một bát toàn canh nữa. Dâu tây đã được rửa sạch rồi, Chu Hành bèn chọn mấy quả to để đầy đĩa.
Anh đặt hai cái bát, một đĩa dâu tây và cả khăn giấy lên chiếc khay trên tay người máy. Tay người máy mang đến trước mặt người nọ.
Chu Hanh nhịn không được mà trêu: “Có phải ngài lớn lên đẹp quá nên không muốn để tôi nhìn thấy không?”
Lục Chính khóe miệng giật giật, thầm nghĩ đẹp quá cũng đúng, sợ em vì nhìn thấy mà mất tự nhiên cũng không sai.
Hắn nhạt nhòa nói: “Cũng không có gì cả. Để tôi chuyển cho cậu.”
“Được, để tôi bắt tay làm luôn.”
Phần cứng trước mặt Chu Hành rất tiện lợi, hiệu suất làm việc của anh cũng cao nên chỉ cần một tiếng rưỡi đã có thể hoàn tất mọi việc. Anh lại tỉ mỉ kiểm tra lại hai lần, sửa chữa một ít chi tiết rồi gửi bản thảo đã hoàn thành cho vị Lục tiên sinh này.
“Tôi xong rồi.” Chu Hành âm thầm duỗi người.
Lục Chính nhìn hình vẽ, không phát hiện ra lỗi gì bèn mở giao diện chuyển khoản trên vòng tay ra thêm một số 0 vào sau dãy số do hệ thống gợi ý. Hắn điều chỉnh, chọn trì hoãn chuyển khoản một tiếng, sau đó bấm Xác nhận.
“Ting ——” Vòng tay của Chu Hành cũng nhận được thông báo tiền đã được chuyển đến APP. Thông thường, đối với công việc bán thời gian, người thuê sẽ kiểm tra thành phẩm. Sau khi xác nhận không có vấn đề gì, APP sẽ chuyển khoản tiền vào tài khoản trong vòng ba ngày làm việc.
Chu Hành cảm ơn rồi cúi đầu sắp xếp đồ đạc của mình. Lúc này cánh tay máy đã nâng khay đi tới. Trên đó có một chiếc bánh ngọt hình tam giác màu trắng.
“Đây là cho tôi sao?”
“Ừm, coi như là tiền thưởng.”
Chu Hành nhìn nhãn trên bao bì bên ngoài của chiếc bánh, ước tính giá cả rồi nói: “Cái này quý quá, tôi không nhận được.”
“Kỹ thuật vẽ của cậu rất tốt. Miếng bánh kem này coi như là tiền cọc đi. Lần sau nếu cần gấp, tôi lại gọi cậu tới giúp.” Lục Chính đã chuẩn bị sẵn lý do.
“Được, vậy tôi có thể kết bạn với ngài được không? Nếu cần thì cứ gọi cho tôi.”
“Có thể chứ.”
Hai người kết bạn thông qua Internet. Chu Hành mang theo miếng bánh ngọt rời khỏi studio. Lục Chính ăn quả dâu tây cuối cùng, ngồi tán gẫu với Sara: “Canh Chu Hành nấu thật sự rất ngon.”
“Người ngài chọn đương nhiên là sẽ tuyệt vời rồi.”
“Nếu em ấy không muốn, chọn người khác cũng vậy thôi.”
“Ngài quả là hiểu rõ sự đời.”
Lục Chính bị những lời này thỏa mãn. Hắn cẩn thận mặc áo khoác vào, ngồi xe chuyên dụng trở về nơi ở, chuẩn bị đi làm.
Hắn bật máy tính, vừa gõ một dòng mã thì nghe thấy giọng trêu chọc của Sara.
“Thưa ngài, có chút tin xấu rất, rất nhỏ.”
“Tin xấu gì?”
“Chu Hành vừa gửi bánh kem ngài tặng qua bưu điện cho người yêu của cậu ấy.”
Lục Chính ấn ngón tay lên phím cách, để lại một chuỗi khoảng trắng. Một lúc sau hắn mới hỏi: “Hôm nay Vi Trạch sắp xếp thế nào?”
“Cấp dưới của ngài dẫn cậu ấy đi trung tâm mua sắm đứng tên ngài. Đã mua hơn mười bộ quần áo, lấy danh nghĩa dùng thử miễn phí đưa cho cậu ấy.”
“Cậu ta nhận chứ?”
“Nhận ạ.”
“Gửi ảnh chụp cho Chu Hành.”
“Vâng, thưa ngài.”
“Liên hệ với Vi gia. Hôm nay thanh toán, ngày mai sắp xếp cho Vi Trạch bắt đầu cải tạo thân thể.”
“Vâng, thưa ngài.”
Lục Chính xóa khoảng trống trên màn hình, lại bắt đầu gõ máy tính xuyên đêm.
—
Chu Hành nhấn nút xác nhận thanh toán. Anh mang theo dụng cụ vẽ tranh, cặp sách và hộp cơm đến trạm xe buýt, chuẩn bị về nhà.
Hôm nay bến xe buýt không có nhiều người, Chu Hành may mắn chiếm được một chỗ. Anh đặt đồ đạc xuống khoảng trống dưới chân, bật giao diện trình chiếu của vòng tay lên, chuẩn bị đọc tin tức một lúc.
“Bíp ——”
Vòng tay rung lên một hồi, biểu thị có email mới. Chu Hành vươn tay bấm vào email. Trong email không có chữ mà chỉ có hơn chục bức ảnh, rõ ràng là chụp lén. Vi Trạch đang cùng một người đàn ông xa lạ đi mua sắm, trên gương mặt là nụ cười mỉm hạnh phúc. Đến tấm cuối cùng, Vi Trạch tay ôm hơn chục túi mua sắm, đang lên một chiếc xe mà đối với Chu Hành cũng không quá xa lạ.
Chu Hành xác nhận biển số xe. Là biển số đậu trước trường ngày Lễ Tình nhân.
Anh hít sâu một hơi, dập tắt lửa giận. Anh không trực tiếp gọi điện thoại cho Vi Trạch — Anh biết tâm trạng của mình hiện tại đang không ổn định, cũng không muốn mượn lửa giận nói mấy câu vô nghĩa để tổn thương đối phương.
Xe dừng rồi đi, chẳng mấy chốc đã đến địa điểm. Chu Hành thu dọn đồ đạc trở về nhà — cha mẹ anh quanh năm đi làm ở bên ngoài, đương nhiên chỉ có mình anh ở nhà.
Anh tốn hai tiếng đồng hồ xem một bộ phim truyền hình cũ từ trước khi thảm họa xảy ra, cuối cùng cũng kìm nén được lửa giận trong lòng, sau đó nhấc điện thoại bấm số của Vi Trạch.
“Tút —— tút —— tút —— bíp.”
Điện thoại bị cắt đứt. Chu Hành cau mày gọi lại, nhưng điện thoại bên kia đã trực tiếp tắt máy.
Chu Hành đi thẳng đến cửa, anh định đích thân đến nhà Vi Trạch, gọi cậu ra. Hai mặt một lời giải thích cho rõ.
Không cần biết nội dung của email đúng sai như thế nào. Xét từ việc có người đã gửi cho anh email này, chắc chắn ai đó đang nhắm vào anh và Vi Trạch, ý đồ muốn khiến hai người nảy sinh mâu thuẫn.
Anh đi giày rồi mặc áo khoác, đang định ra ngoài thì nhận được điện thoại của Vi Trạch.
Chu Hành do dự một giây. Vừa bấm nghe điện thoại, Vi Trạch đã nhanh chóng nói: “Em có việc gấp nên một tháng tới sẽ không đến trường. Đừng lo lắng, em cúp máy đây.”
“Vi Trạch ——”
Chu Hành chỉ kịp gọi tên cậu trước khi điện thoại bị cúp. Anh gọi lại như thế nào bên kia cũng không bắt máy.
Anh đứng ở cửa, nhìn hành lang tối om, do dự một chút rồi bước ra ngoài. Chu Hành bước nhanh xuống lầu, phi tới nhà Vi Trạch.
“Thật si tình làm sao.” Giọng nói đều đều của Sara vang lên trong không gian trống rỗng, giống như đang khiêu khích chủ nhân của nó.
“Đóng cửa lại cho em ấy đi.” Lục Chính thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn xuống bản thỏa thuận cải tạo cơ thể mà Vi Trạch vừa ký, biết rõ còn cố tình hỏi: “Nếu ta chọn phương pháp mang thai tự nhiên, Vi Trạch chắc cũng sẽ đồng ý phải không?”
“Đương nhiên. Trên đời này rất ít người có thể từ chối ngài.”
Anh đặt hai cái bát, một đĩa dâu tây và cả khăn giấy lên chiếc khay trên tay người máy. Tay người máy mang đến trước mặt người nọ.
Chu Hanh nhịn không được mà trêu: “Có phải ngài lớn lên đẹp quá nên không muốn để tôi nhìn thấy không?”
Lục Chính khóe miệng giật giật, thầm nghĩ đẹp quá cũng đúng, sợ em vì nhìn thấy mà mất tự nhiên cũng không sai.
Hắn nhạt nhòa nói: “Cũng không có gì cả. Để tôi chuyển cho cậu.”
“Được, để tôi bắt tay làm luôn.”
Phần cứng trước mặt Chu Hành rất tiện lợi, hiệu suất làm việc của anh cũng cao nên chỉ cần một tiếng rưỡi đã có thể hoàn tất mọi việc. Anh lại tỉ mỉ kiểm tra lại hai lần, sửa chữa một ít chi tiết rồi gửi bản thảo đã hoàn thành cho vị Lục tiên sinh này.
“Tôi xong rồi.” Chu Hành âm thầm duỗi người.
Lục Chính nhìn hình vẽ, không phát hiện ra lỗi gì bèn mở giao diện chuyển khoản trên vòng tay ra thêm một số 0 vào sau dãy số do hệ thống gợi ý. Hắn điều chỉnh, chọn trì hoãn chuyển khoản một tiếng, sau đó bấm Xác nhận.
“Ting ——” Vòng tay của Chu Hành cũng nhận được thông báo tiền đã được chuyển đến APP. Thông thường, đối với công việc bán thời gian, người thuê sẽ kiểm tra thành phẩm. Sau khi xác nhận không có vấn đề gì, APP sẽ chuyển khoản tiền vào tài khoản trong vòng ba ngày làm việc.
Chu Hành cảm ơn rồi cúi đầu sắp xếp đồ đạc của mình. Lúc này cánh tay máy đã nâng khay đi tới. Trên đó có một chiếc bánh ngọt hình tam giác màu trắng.
“Đây là cho tôi sao?”
“Ừm, coi như là tiền thưởng.”
Chu Hành nhìn nhãn trên bao bì bên ngoài của chiếc bánh, ước tính giá cả rồi nói: “Cái này quý quá, tôi không nhận được.”
“Kỹ thuật vẽ của cậu rất tốt. Miếng bánh kem này coi như là tiền cọc đi. Lần sau nếu cần gấp, tôi lại gọi cậu tới giúp.” Lục Chính đã chuẩn bị sẵn lý do.
“Được, vậy tôi có thể kết bạn với ngài được không? Nếu cần thì cứ gọi cho tôi.”
“Có thể chứ.”
Hai người kết bạn thông qua Internet. Chu Hành mang theo miếng bánh ngọt rời khỏi studio. Lục Chính ăn quả dâu tây cuối cùng, ngồi tán gẫu với Sara: “Canh Chu Hành nấu thật sự rất ngon.”
“Người ngài chọn đương nhiên là sẽ tuyệt vời rồi.”
“Nếu em ấy không muốn, chọn người khác cũng vậy thôi.”
“Ngài quả là hiểu rõ sự đời.”
Lục Chính bị những lời này thỏa mãn. Hắn cẩn thận mặc áo khoác vào, ngồi xe chuyên dụng trở về nơi ở, chuẩn bị đi làm.
Hắn bật máy tính, vừa gõ một dòng mã thì nghe thấy giọng trêu chọc của Sara.
“Thưa ngài, có chút tin xấu rất, rất nhỏ.”
“Tin xấu gì?”
“Chu Hành vừa gửi bánh kem ngài tặng qua bưu điện cho người yêu của cậu ấy.”
Lục Chính ấn ngón tay lên phím cách, để lại một chuỗi khoảng trắng. Một lúc sau hắn mới hỏi: “Hôm nay Vi Trạch sắp xếp thế nào?”
“Cấp dưới của ngài dẫn cậu ấy đi trung tâm mua sắm đứng tên ngài. Đã mua hơn mười bộ quần áo, lấy danh nghĩa dùng thử miễn phí đưa cho cậu ấy.”
“Cậu ta nhận chứ?”
“Nhận ạ.”
“Gửi ảnh chụp cho Chu Hành.”
“Vâng, thưa ngài.”
“Liên hệ với Vi gia. Hôm nay thanh toán, ngày mai sắp xếp cho Vi Trạch bắt đầu cải tạo thân thể.”
“Vâng, thưa ngài.”
Lục Chính xóa khoảng trống trên màn hình, lại bắt đầu gõ máy tính xuyên đêm.
—
Chu Hành nhấn nút xác nhận thanh toán. Anh mang theo dụng cụ vẽ tranh, cặp sách và hộp cơm đến trạm xe buýt, chuẩn bị về nhà.
Hôm nay bến xe buýt không có nhiều người, Chu Hành may mắn chiếm được một chỗ. Anh đặt đồ đạc xuống khoảng trống dưới chân, bật giao diện trình chiếu của vòng tay lên, chuẩn bị đọc tin tức một lúc.
“Bíp ——”
Vòng tay rung lên một hồi, biểu thị có email mới. Chu Hành vươn tay bấm vào email. Trong email không có chữ mà chỉ có hơn chục bức ảnh, rõ ràng là chụp lén. Vi Trạch đang cùng một người đàn ông xa lạ đi mua sắm, trên gương mặt là nụ cười mỉm hạnh phúc. Đến tấm cuối cùng, Vi Trạch tay ôm hơn chục túi mua sắm, đang lên một chiếc xe mà đối với Chu Hành cũng không quá xa lạ.
Chu Hành xác nhận biển số xe. Là biển số đậu trước trường ngày Lễ Tình nhân.
Anh hít sâu một hơi, dập tắt lửa giận. Anh không trực tiếp gọi điện thoại cho Vi Trạch — Anh biết tâm trạng của mình hiện tại đang không ổn định, cũng không muốn mượn lửa giận nói mấy câu vô nghĩa để tổn thương đối phương.
Xe dừng rồi đi, chẳng mấy chốc đã đến địa điểm. Chu Hành thu dọn đồ đạc trở về nhà — cha mẹ anh quanh năm đi làm ở bên ngoài, đương nhiên chỉ có mình anh ở nhà.
Anh tốn hai tiếng đồng hồ xem một bộ phim truyền hình cũ từ trước khi thảm họa xảy ra, cuối cùng cũng kìm nén được lửa giận trong lòng, sau đó nhấc điện thoại bấm số của Vi Trạch.
“Tút —— tút —— tút —— bíp.”
Điện thoại bị cắt đứt. Chu Hành cau mày gọi lại, nhưng điện thoại bên kia đã trực tiếp tắt máy.
Chu Hành đi thẳng đến cửa, anh định đích thân đến nhà Vi Trạch, gọi cậu ra. Hai mặt một lời giải thích cho rõ.
Không cần biết nội dung của email đúng sai như thế nào. Xét từ việc có người đã gửi cho anh email này, chắc chắn ai đó đang nhắm vào anh và Vi Trạch, ý đồ muốn khiến hai người nảy sinh mâu thuẫn.
Anh đi giày rồi mặc áo khoác, đang định ra ngoài thì nhận được điện thoại của Vi Trạch.
Chu Hành do dự một giây. Vừa bấm nghe điện thoại, Vi Trạch đã nhanh chóng nói: “Em có việc gấp nên một tháng tới sẽ không đến trường. Đừng lo lắng, em cúp máy đây.”
“Vi Trạch ——”
Chu Hành chỉ kịp gọi tên cậu trước khi điện thoại bị cúp. Anh gọi lại như thế nào bên kia cũng không bắt máy.
Anh đứng ở cửa, nhìn hành lang tối om, do dự một chút rồi bước ra ngoài. Chu Hành bước nhanh xuống lầu, phi tới nhà Vi Trạch.
“Thật si tình làm sao.” Giọng nói đều đều của Sara vang lên trong không gian trống rỗng, giống như đang khiêu khích chủ nhân của nó.
“Đóng cửa lại cho em ấy đi.” Lục Chính thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn xuống bản thỏa thuận cải tạo cơ thể mà Vi Trạch vừa ký, biết rõ còn cố tình hỏi: “Nếu ta chọn phương pháp mang thai tự nhiên, Vi Trạch chắc cũng sẽ đồng ý phải không?”
“Đương nhiên. Trên đời này rất ít người có thể từ chối ngài.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.