Hiệp Nghị Bắt Buộc (Cưỡng Chế Thỏa Thuận)
Chương 15
An Nhật Thiên
13/07/2024
“Vừa rồi tại sao lại do dự? Em gạt tôi sao?”
Câu hỏi của Lục Chính vừa tự nhiên lại vừa thẳng thắn. Chu Hành không giận nổi, suy nghĩ một hồi mới nói: “Chúng tôi có chút chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Tôi không muốn nói.”
“Được rồi,“ Lục Chính trầm ngâm không hỏi tiếp, “Yêu đương thi thoảng cãi nhau cũng là chuyện thường tình. Nếu có thể nhường nhịn người ta thì em nên nhường một chút.”
Chu Hành mím môi, sắc mặt trở nên cực kém. Nhưng anh cố nhịn, không có nói bạn trai mình mới là người sai.
Sara chỉ đạo cánh tay máy mang chè tới. Chu Hành nhận bát chè, nói câu cảm ơn rồi cúi đầu nhấp một ngụm. Anh không khỏi khen: “Thật sự rất ngon.”
“Đây là công thức tôi tự mình viết.” Lục Chính mặt không đổi sắc mà nói.
“Nhưng đây là do Sara tiên sinh làm.” Chu Hành cười trêu hắn.
“Cảm ơn ngài đã khen.” Sara rất đúng lúc mà xuất hiện.
Lục Chính đưa tay chạm vào chiếc vòng, ra sức uy hiếp, nhưng nom có vẻ cũng không có tác dụng.
“Chu tiên sinh, ngài muốn lên tầng chứ? Trên đó là bộ sưu tập tranh của Lục tiên sinh.”
“Sara ——” Lục Chính có chút không hài lòng mà ngắt lời con AI, nhưng lúc quay đầu lại, hắn lại mặt đối mặt với gương mặt chờ mong của Chu Hành. Lời từ chối vòng vo lại thành lời mời, “Cũng không phải là cái gì quý hóa, chỉ là mấy bức tranh tôi vẽ mà thôi.”
“Vậy thì tốt rồi.” Chu Hành càng có vẻ hứng thú hơn, “So với tác phẩm của người khác, tôi lại muốn xem tranh của ngài hơn. Tranh của ngài rất đẹp.”
“Được, vậy chúng ta cùng đi xem.” Lục Chính bất đắc dĩ nói, nhưng lại thành thật đi lên lầu, “Mấy bức đầu tiên còn có hơi tầm thường.”
“Ngài đang khiêm tốn rồi.”
“Cũng không phải.”
Lục Chính dùng vòng tay chạm nhẹ vào cánh cửa đóng kín của phòng triển lãm trên lầu, chỉ nghe thấy một tiếng “cạch” nhẹ, khóa cửa đã mở ra.
Lục Chính dẫn Chu Hành vào phòng triển lãm, kéo tấm màn trắng khỏi một bức tranh và nói: “Đây là tranh từ ba năm trước.”
Chu Hành đứng sau Lục Chính, nhìn chằm chằm vào bức tranh trừu tượng này một lúc rồi nói: “Tôi thấy được sự tuyệt vọng, cũng thấy được hy vọng. Chiến tranh. Hòa bình, Hỗn loạn. Trật tự. Thật sự rất đẹp.”
“Chu tiên sinh, ngài thật giỏi khen người. Thật ra tôi đề nghị ngài nên xem bức tranh cuối cùng trong hàng này.”
Sara lại lặng lẽ online. Lần này Lục Chính đáp lại bằng cách trực tiếp tắt nguồn vòng tay.
Chu Hành cố nín cười, anh vô tội vạ mà hỏi: “Tôi có thể xem bức tranh đó không?”
“Đương nhiên có thể.” Lục Chính bắt đầu thấy biết ơn cái khẩu trang vì đã giúp hắn không phải khống chế biểu cảm khuôn mặt, “Để tôi giúp em kéo màn.”
Tấm màn trắng lặng lẽ rơi xuống. Chu Hành mở to hai mắt. Anh giơ tay lên chỉ để sờ vào khoảng không, nói: “Thật là một chú mèo xinh đẹp.”
“Đây là mèo tôi nuôi. Nó tên là tiểu Hắc.” Lục Chính nhìn thoáng qua bức họa, rồi không chút lưu luyến mà thu hồi ánh mắt.
Chu Hành không hỏi mèo đâu, nhưng anh rất thích chú mèo này. Anh lại nhìn lại ngắm, rốt cuộc hỏi. “Tôi có thể chụp một tấm ảnh không?”
“Có thể. Em thích nó sao?”
“Vâng.”
“Không ai là không thích nó.” Lục Chính ấn lại pin, nhập một loạt mật khẩu vào bàn phím ảo của vòng tay, “Nó là con mèo tốt nhất Liên minh.”
Lục Chính dẫn Chu Hành dạo phòng triển lãm. Chu Hành đã ngắm hơn 30 bức tranh. Anh thực sự vẫn muốn xem tiếp, nhưng cũng đã có thể thấy rõ những giọt mồ hôi đang chảy trên má của Lục Chính. Vậy nên anh ân cần đề nghị: “Chúng ta đi nghỉ ngơi một lát đi?”
“Được, vậy cùng lên nhà kính trên mái đi. Tiện có thể phơi nắng ở đó luôn.”
“Vậy thì tuyệt rồi.”
Căn biệt thự có ba tầng. Đường lên nhà kính trên mái có một cầu thang hẹp mà dài. Lục Chính đi lên một lúc rồi dừng lại, nói: “Tôi thấy hơi mệt.”
“Ngài muốn xuống không?” Chu Hành nhẹ giọng hỏi.
“Chúng ta đã đồng ý sẽ cùng nhau tắm nắng.”
Lục Chính vươn cánh tay tái nhợt, nắm lấy tay vịn cầu thang bằng gỗ, chậm rãi đi lên: “Không sao đâu.”
“Xin dừng tay.” Chu Hành cau mày.
“Tôi muốn đi lên.” Lục Chính chậm rãi nói.
“Ngài né qua một chút.”
“Được.”
Lục Chính hơi né sang bên, để Chu Hành bước mấy bước lướt qua mình. Anh dừng lại trước mặt hắn.
“Ngài cứ nắm lấy áo tôi, tôi dắt ngài lên. Như vậy sẽ đỡ tốn sức hơn.”
“Được.”
Lục Chính rất vui vẻ đồng ý. Hắn vươn tay trái, túm lấy lưng áo Chu Hành.
“Chúng ta đi từ từ. Ngài cứ bám chặt lấy tôi.”
“Được.”
Chu Hành ngập ngừng bước lên một bước. Anh cảm thấy lực kéo từ phía sau, lại từ từ bước lên một bước nữa.
Lục Chính điều khiển sức mạnh của mình, mượn sức của Chu Hành đi lên. Vòng tay của hắn ngầm sáng lên, như là đang cười nhạo độ vô liêm sỉ của chủ nhân.
Khóe môi Lục Chính cong lên. Hắn cố ý bước một bước lớn hơn, va vào lưng Chu Hành.
“Sao vậy?” Chu Hành giữ vững người, nghiêng đầu hỏi.
“Không sao cả.” Lục Chính nghẹn ngào nói, chật vật đứng thẳng người.
“Đừng nhúc nhích.” Chu Hành có chút muốn bế Lục Chính lên luôn cho xong. Nhưng anh cố kỵ bản thân đã có người yêu nên khống chế chính mình.
“Ồ.” Lục Chính nhẹ giọng đồng ý.
“Vòng tay qua vai tôi, tôi cõng ngài lên.” Chu Hành chậm rãi cúi người nói.
“Làm phiền em rồi.” Lục Chính vòng tay qua vai Chu Hành, dựa người lên lưng anh. Hai chân hắn cong lên, kẹp chặt vòng eo của người nọ.
“Ngài nhẹ quá.” Chu Hành thấp giọng nói với hắn, tiếp tục thoải mái lên lầu, “Tốt nhất nên thường xuyên đi khám bệnh. Người yếu quá cũng không phải là chuyện có thể bỏ qua.”
“Em nói phải.” Lục Chính dính chặt lấy người Chu Hành, tham lam hít vào mùi hương xà phòng trên người anh.
“Ở đây nên có một thang máy tự động. Sức ngài như này còn phải leo thang lầu thì cũng quá khó khăn.”
“Được. Xong việc tôi sẽ bảo Sara làm.”
Vòng tay Lục Chính yên lặng sáng lên, sau đó lại tắt đi.
“Chúng ta đến rồi.” Chu Hành bước lên bậc thang cuối cùng, đẩy cửa ra. Anh phát hiện cách đó không xa là một nhà kính thủy tinh trong suốt.
“Thả tôi xuống được rồi.” Lục Chính thấp giọng nói.
“Cũng không xa lắm, để tôi cõng ngài đến đó,“ Chu Hành vừa đi vừa nói, “Nhà kính này thật đẹp.”
“Là tôi tự mình thiết kế đó.”
“Xong rồi là Sara xây?”
“...... Đương nhiên không phải rồi. Tôi thuê công nhân.”
“Lục Chính tiên sinh.” Chu Hành cố nén một nụ cười, gọi.
“Không phải em đã đồng ý gọi tôi là Lục Chính ca ca sao?”
“Vậy thì Lục Chính ca ca.”
“Gọi tôi làm gì?”
“Lục Chính ca ca, anh thật là quá đáng yêu.”
Lục Chính vùi đầu vào lưng Chu Hành. Hắn không muốn mình cười ra tiếng, như vậy trông hắn sẽ quá hạnh phúc.
Câu hỏi của Lục Chính vừa tự nhiên lại vừa thẳng thắn. Chu Hành không giận nổi, suy nghĩ một hồi mới nói: “Chúng tôi có chút chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Tôi không muốn nói.”
“Được rồi,“ Lục Chính trầm ngâm không hỏi tiếp, “Yêu đương thi thoảng cãi nhau cũng là chuyện thường tình. Nếu có thể nhường nhịn người ta thì em nên nhường một chút.”
Chu Hành mím môi, sắc mặt trở nên cực kém. Nhưng anh cố nhịn, không có nói bạn trai mình mới là người sai.
Sara chỉ đạo cánh tay máy mang chè tới. Chu Hành nhận bát chè, nói câu cảm ơn rồi cúi đầu nhấp một ngụm. Anh không khỏi khen: “Thật sự rất ngon.”
“Đây là công thức tôi tự mình viết.” Lục Chính mặt không đổi sắc mà nói.
“Nhưng đây là do Sara tiên sinh làm.” Chu Hành cười trêu hắn.
“Cảm ơn ngài đã khen.” Sara rất đúng lúc mà xuất hiện.
Lục Chính đưa tay chạm vào chiếc vòng, ra sức uy hiếp, nhưng nom có vẻ cũng không có tác dụng.
“Chu tiên sinh, ngài muốn lên tầng chứ? Trên đó là bộ sưu tập tranh của Lục tiên sinh.”
“Sara ——” Lục Chính có chút không hài lòng mà ngắt lời con AI, nhưng lúc quay đầu lại, hắn lại mặt đối mặt với gương mặt chờ mong của Chu Hành. Lời từ chối vòng vo lại thành lời mời, “Cũng không phải là cái gì quý hóa, chỉ là mấy bức tranh tôi vẽ mà thôi.”
“Vậy thì tốt rồi.” Chu Hành càng có vẻ hứng thú hơn, “So với tác phẩm của người khác, tôi lại muốn xem tranh của ngài hơn. Tranh của ngài rất đẹp.”
“Được, vậy chúng ta cùng đi xem.” Lục Chính bất đắc dĩ nói, nhưng lại thành thật đi lên lầu, “Mấy bức đầu tiên còn có hơi tầm thường.”
“Ngài đang khiêm tốn rồi.”
“Cũng không phải.”
Lục Chính dùng vòng tay chạm nhẹ vào cánh cửa đóng kín của phòng triển lãm trên lầu, chỉ nghe thấy một tiếng “cạch” nhẹ, khóa cửa đã mở ra.
Lục Chính dẫn Chu Hành vào phòng triển lãm, kéo tấm màn trắng khỏi một bức tranh và nói: “Đây là tranh từ ba năm trước.”
Chu Hành đứng sau Lục Chính, nhìn chằm chằm vào bức tranh trừu tượng này một lúc rồi nói: “Tôi thấy được sự tuyệt vọng, cũng thấy được hy vọng. Chiến tranh. Hòa bình, Hỗn loạn. Trật tự. Thật sự rất đẹp.”
“Chu tiên sinh, ngài thật giỏi khen người. Thật ra tôi đề nghị ngài nên xem bức tranh cuối cùng trong hàng này.”
Sara lại lặng lẽ online. Lần này Lục Chính đáp lại bằng cách trực tiếp tắt nguồn vòng tay.
Chu Hành cố nín cười, anh vô tội vạ mà hỏi: “Tôi có thể xem bức tranh đó không?”
“Đương nhiên có thể.” Lục Chính bắt đầu thấy biết ơn cái khẩu trang vì đã giúp hắn không phải khống chế biểu cảm khuôn mặt, “Để tôi giúp em kéo màn.”
Tấm màn trắng lặng lẽ rơi xuống. Chu Hành mở to hai mắt. Anh giơ tay lên chỉ để sờ vào khoảng không, nói: “Thật là một chú mèo xinh đẹp.”
“Đây là mèo tôi nuôi. Nó tên là tiểu Hắc.” Lục Chính nhìn thoáng qua bức họa, rồi không chút lưu luyến mà thu hồi ánh mắt.
Chu Hành không hỏi mèo đâu, nhưng anh rất thích chú mèo này. Anh lại nhìn lại ngắm, rốt cuộc hỏi. “Tôi có thể chụp một tấm ảnh không?”
“Có thể. Em thích nó sao?”
“Vâng.”
“Không ai là không thích nó.” Lục Chính ấn lại pin, nhập một loạt mật khẩu vào bàn phím ảo của vòng tay, “Nó là con mèo tốt nhất Liên minh.”
Lục Chính dẫn Chu Hành dạo phòng triển lãm. Chu Hành đã ngắm hơn 30 bức tranh. Anh thực sự vẫn muốn xem tiếp, nhưng cũng đã có thể thấy rõ những giọt mồ hôi đang chảy trên má của Lục Chính. Vậy nên anh ân cần đề nghị: “Chúng ta đi nghỉ ngơi một lát đi?”
“Được, vậy cùng lên nhà kính trên mái đi. Tiện có thể phơi nắng ở đó luôn.”
“Vậy thì tuyệt rồi.”
Căn biệt thự có ba tầng. Đường lên nhà kính trên mái có một cầu thang hẹp mà dài. Lục Chính đi lên một lúc rồi dừng lại, nói: “Tôi thấy hơi mệt.”
“Ngài muốn xuống không?” Chu Hành nhẹ giọng hỏi.
“Chúng ta đã đồng ý sẽ cùng nhau tắm nắng.”
Lục Chính vươn cánh tay tái nhợt, nắm lấy tay vịn cầu thang bằng gỗ, chậm rãi đi lên: “Không sao đâu.”
“Xin dừng tay.” Chu Hành cau mày.
“Tôi muốn đi lên.” Lục Chính chậm rãi nói.
“Ngài né qua một chút.”
“Được.”
Lục Chính hơi né sang bên, để Chu Hành bước mấy bước lướt qua mình. Anh dừng lại trước mặt hắn.
“Ngài cứ nắm lấy áo tôi, tôi dắt ngài lên. Như vậy sẽ đỡ tốn sức hơn.”
“Được.”
Lục Chính rất vui vẻ đồng ý. Hắn vươn tay trái, túm lấy lưng áo Chu Hành.
“Chúng ta đi từ từ. Ngài cứ bám chặt lấy tôi.”
“Được.”
Chu Hành ngập ngừng bước lên một bước. Anh cảm thấy lực kéo từ phía sau, lại từ từ bước lên một bước nữa.
Lục Chính điều khiển sức mạnh của mình, mượn sức của Chu Hành đi lên. Vòng tay của hắn ngầm sáng lên, như là đang cười nhạo độ vô liêm sỉ của chủ nhân.
Khóe môi Lục Chính cong lên. Hắn cố ý bước một bước lớn hơn, va vào lưng Chu Hành.
“Sao vậy?” Chu Hành giữ vững người, nghiêng đầu hỏi.
“Không sao cả.” Lục Chính nghẹn ngào nói, chật vật đứng thẳng người.
“Đừng nhúc nhích.” Chu Hành có chút muốn bế Lục Chính lên luôn cho xong. Nhưng anh cố kỵ bản thân đã có người yêu nên khống chế chính mình.
“Ồ.” Lục Chính nhẹ giọng đồng ý.
“Vòng tay qua vai tôi, tôi cõng ngài lên.” Chu Hành chậm rãi cúi người nói.
“Làm phiền em rồi.” Lục Chính vòng tay qua vai Chu Hành, dựa người lên lưng anh. Hai chân hắn cong lên, kẹp chặt vòng eo của người nọ.
“Ngài nhẹ quá.” Chu Hành thấp giọng nói với hắn, tiếp tục thoải mái lên lầu, “Tốt nhất nên thường xuyên đi khám bệnh. Người yếu quá cũng không phải là chuyện có thể bỏ qua.”
“Em nói phải.” Lục Chính dính chặt lấy người Chu Hành, tham lam hít vào mùi hương xà phòng trên người anh.
“Ở đây nên có một thang máy tự động. Sức ngài như này còn phải leo thang lầu thì cũng quá khó khăn.”
“Được. Xong việc tôi sẽ bảo Sara làm.”
Vòng tay Lục Chính yên lặng sáng lên, sau đó lại tắt đi.
“Chúng ta đến rồi.” Chu Hành bước lên bậc thang cuối cùng, đẩy cửa ra. Anh phát hiện cách đó không xa là một nhà kính thủy tinh trong suốt.
“Thả tôi xuống được rồi.” Lục Chính thấp giọng nói.
“Cũng không xa lắm, để tôi cõng ngài đến đó,“ Chu Hành vừa đi vừa nói, “Nhà kính này thật đẹp.”
“Là tôi tự mình thiết kế đó.”
“Xong rồi là Sara xây?”
“...... Đương nhiên không phải rồi. Tôi thuê công nhân.”
“Lục Chính tiên sinh.” Chu Hành cố nén một nụ cười, gọi.
“Không phải em đã đồng ý gọi tôi là Lục Chính ca ca sao?”
“Vậy thì Lục Chính ca ca.”
“Gọi tôi làm gì?”
“Lục Chính ca ca, anh thật là quá đáng yêu.”
Lục Chính vùi đầu vào lưng Chu Hành. Hắn không muốn mình cười ra tiếng, như vậy trông hắn sẽ quá hạnh phúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.