Hiệp Nghị Bắt Buộc (Cưỡng Chế Thỏa Thuận)
Chương 19
An Nhật Thiên
13/07/2024
“Tiên sinh, ngài có cần giám sát phòng 813 không?” Sara cắt ngang bằng một giọng nữ ngọt ngào.
“Đổi lại bằng giọng mặc định đi.” Lục Chính lấy từ túi áo khoác ra một gói thuốc, “Theo dõi đi, nhưng không cần gửi dữ liệu sang cho ta. Ngươi cứ giữ lại đi.”
“Vâng. Tôi kiến nghị ngài không nên châm điếu thuốc đó lên.” Sara đổi thành giọng nam trầm.
“Ừm?”
Lục Chính bỏ bật lửa xuống, miết miết vỏ ngoài của điếu thuốc. Hắn nhíu mày bóc lớp bao bì bên ngoài. Bên trong là một lớp đường trong suốt như pha lê, không phải thuốc lá.
“Ngươi đổi thuốc lá của ta.” Lục Chính vô cùng bình tĩnh phơi bày sự thật này.
“Cơ thể ngài không thích hợp để hút thuốc.” Sara còn bình tĩnh hơn cả hắn, nhưng cố ý vẫn có thể nghe ra vài phần hả hê khi thấy người gặp họa.
Lục Chính nhét lớp đường vào miệng, nhai rôm rốp, nói: “Gần đây ta quá khoan dung độ lượng với ngươi rồi thì phải.”
“Tôi chỉ là một con AI đáng thương mà thôi.”
Lục Chính không nói gì. Hắn tùy ý mở cửa sổ phòng A814 ra, để gió thổi vào phòng.
- -
Chu Hành và Vi Trạch ngồi ở phòng bên cạnh nói chuyện 30 phút. Trong lúc đó Sara dùng cánh tay máy gửi qua hai bản thỏa thuận giấy. Ngay sau đó lại đưa bản thỏa thuận đã được ký tên tới cho Lục Chính.
Sara không hề trêu chọc gì Lục Chính, mà Lục Chính cũng không dò hỏi cụ thể chi tiết. Hắn kí trên hiệp định bằng một cái tên tiếng Anh mà hắn từng dùng khi ở trong quân đội —— Champion.
“Chắc em ấy phải thích cậu ta lắm.”
Lục Chính nhìn ra ngoài đường qua lớp cửa sổ. Chu Hành đang cởi áo khoác ra ôm Vi Trạch vào lòng, như thể anh đang ôm cả thế giới trong tay.
“Có một tin tốt,“ Sara thờ ơ nói, “Bọn họ chia tay rồi.”
“Ai đề nghị trước?”
“Chu Hành.”
“Lý do là gì?”
“Vừa tiếp tục mối quan hệ yêu đương vừa sinh con cho người khác, đây cũng gọi là ngoại tình.”
“Nguyên văn là gì?”
“Anh không thể vừa làm bạn trai em vừa tiếp nhận cải tạo cơ thể để sinh con cho người khác được. Vi Trạch, anh cũng chỉ là một người bình thường mà thôi.”
“Vi Trạch đồng ý rồi sao?”
“Không đồng ý. Nhưng chia tay cũng chỉ cần một người hạ quyết tâm.”
“Thật thú vị.” Lục Chính nhìn hai người rời đi tầm mắt của hắn, “Thú vị theo mọi loại ý nghĩa.”
“Tiên sinh, hiệp định không quy định hình thức thụ thai.” Sara không thể xác định chính xác tâm trạng lúc này của Lục Chính, nhưng điều đó cũng không thể ngăn cản nó tìm ra giải pháp tốt nhất. “Tôi nghĩ ngài cũng không cần quá thương xót Chu tiên sinh.”
“Hình như ngươi đang xúi giục ta làm chuyện xấu thì phải.”
“Ngài vốn cũng không phải tốt đẹp gì.”
“Ồ.”
- -
“Chu Hành.” Vi Trạch vòng tay ôm lấy vai Chu Hành, gắng gượng muốn tới gần anh, “Em không muốn chia tay với anh.”
“Tại sao?” Chu Hành vẻ mặt thờ ơ, khiến cậu như chỉ đang ôm một khúc gỗ.
“Em thích anh. Em muốn ở bên anh vĩnh viễn.” Vi Trạch ngọt ngào nói.
Chu Hành cúi đầu nhìn cậu một cái, thuận miệng hỏi: “Chữ 'thích' của em... đáng giá bao tiền?”
“...... Sao anh lại hỏi như vậy?”
“Trừ tiền ra, anh không thể nghĩ ra lý do nào khác để em có thể dùng cái chết của mình buộc anh phải ký vào bản hiệp định đó.”
Chu Hành muốn cười, vậy nên anh cũng thật sự cười ra tiếng. Vi Trạch nép trong lòng anh bỗng rùng mình.
“Vi Trạch, em nói anh biết đi. Chữ 'thích' của em đáng giá bao tiền?”
“Nói cho anh, rốt cuộc anh bị em bán bao nhiêu?”
Vi Trạch không phản ứng gì. Cậu cuộn tròn trong vòng tay của Chu Hành, như thể đã ngủ rồi, cũng như thể đã chết.
Chu Hành bắt xe rồi ôm Vi Trạch vào, đọc địa chỉ nhà Vi Trạch cho tài xế.
Hai người suốt đường không nói nên lời. Chu Hành tiễn người đến cửa nhà. Anh đang quay người định ngồi xe rời đi thì lại bị người nọ nắm tay giữ lại.
Vi Trạch nhẹ giọng hỏi: “Anh hận em sao?”
“Anh cũng không hận em,“ Chu Hành bình tĩnh trả lời, “Anh tự mình ký vào hiệp định, lấy tư cách gì mà hận em?”
“Nhưng anh muốn vứt bỏ em. Anh không muốn em nữa.” Vi Trạch ôm chặt lấy Chu Hành, như đang bấu víu lấy cọng rơm cứu mạng.
“Vậy chúng ta có thể xé bỏ hiệp định kia sao? Em có thể không muốn số tiền kia sao? Em đồng ý gả cho anh sao?”
Chu Hành lần lượt đặt câu hỏi. Anh nhìn chằm chằm vào người yêu cũ của mình, cũng không hề ngạc nhiên khi đối phương buông tay anh ra.
“Vi Trạch, cũng không phải là anh vứt bỏ em. Là em vì tiền mà vứt bỏ anh.”
“Vậy đi. Chúng ta hảo tụ hảo tán.”
Chu Hành lên xe. Anh vẫy tay với Vi Trạch qua tấm kính, rồi nói với tài xế, “Ngài lái xe đi.”
Tài xế đạp ga. Tầm mắt Chu Hành cứ mãi dừng ngoài cửa sổ. Anh thật ra đã nghĩ Vi Trạch sẽ giống trên phim, sẽ tỉnh ngộ, sẽ đuổi theo xe anh, sẽ gọi tên anh, nói với anh rằng cậu đổi ý rồi, cậu biết sai rồi.
Chu Hành nhìn thật lâu, thật lâu, nhưng Vi Trạch vẫn đứng tại chỗ. Cậu chẳng tự dưng thấy hối hận, âm thầm kiên định với lựa chọn của mình, dùng tình cảm của họ để đánh đổi tài phú đồ sộ.
Chu Hành quay đầu. Anh nhắm mắt lại, nước mắt không ngừng trượt dài trên má, rồi biến mất trên cổ. Anh khóc thầm, gục ngã trong im lặng và kìm nén —— Anh chưa bao giờ nghĩ rằng mối tình đầu của mình sẽ lại kết thúc một cách vô lý như vậy.
“Tinh ——”
Vòng tay nhận được tin nhắn mới, phát ra thông báo.
Chu Hành dùng ống tay áo lau mặt, nhấp vào tin nhắn mới.
“Cậu có để ý việc phương pháp thụ thai được quy định là thụ thai tự nhiên không?” Tin nhắn đến từ chủ nhân còn lại của hiệp định kia —— Champion.
Đương nhiên là có để ý.
Chu Hành đang định trả lời thì bên kia gửi tin nhắn thứ hai và thứ ba.
“Chắc là cậu sẽ để ý. Thụ thai nhân tạo cũng được, nhưng sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến sức khỏe. Thời gian hồi phục cũng tương đối lâu.”
“Tôi có thể trả thêm cho cậu một khoản bồi thường, hy vọng cậu sẽ cân nhắc...”
Chu Hành vội vàng trả lời: “Xin lỗi, tôi không muốn lên giường với người lạ. Thụ tinh nhân tạo là được.”
“Được, xin lỗi đã làm phiền.”
Chu Hành không trả lời tin nhắn. Anh vò đầu bứt tóc, trong lòng rối bời — Anh mới mười tám tuổi. Dù bất đắc dĩ bị ép ký hiệp định kia nhưng anh cũng vẫn chưa thể chuẩn bị tinh thần để đối mặt chuyện này.
Tưởng tượng đến việc anh sẽ phải cải tạo cơ thể, phải sinh con cho một người hoàn toàn xa lạ, cả cơ thể anh đều chết lặng.
Nhưng nếu có cơ hội làm lại, anh vẫn sẽ đồng ý —— Anh không thể trơ mắt nhìn Vi Trạch đi chết. Dù sao đó cũng là người anh đã từng yêu.
Lúc này đây, Chu Hành cũng không biết được rằng sự lương thiện của anh sẽ biến thành một con dao sắc bén, tàn nhẫn đâm thẳng vào trái tim anh.
“Đổi lại bằng giọng mặc định đi.” Lục Chính lấy từ túi áo khoác ra một gói thuốc, “Theo dõi đi, nhưng không cần gửi dữ liệu sang cho ta. Ngươi cứ giữ lại đi.”
“Vâng. Tôi kiến nghị ngài không nên châm điếu thuốc đó lên.” Sara đổi thành giọng nam trầm.
“Ừm?”
Lục Chính bỏ bật lửa xuống, miết miết vỏ ngoài của điếu thuốc. Hắn nhíu mày bóc lớp bao bì bên ngoài. Bên trong là một lớp đường trong suốt như pha lê, không phải thuốc lá.
“Ngươi đổi thuốc lá của ta.” Lục Chính vô cùng bình tĩnh phơi bày sự thật này.
“Cơ thể ngài không thích hợp để hút thuốc.” Sara còn bình tĩnh hơn cả hắn, nhưng cố ý vẫn có thể nghe ra vài phần hả hê khi thấy người gặp họa.
Lục Chính nhét lớp đường vào miệng, nhai rôm rốp, nói: “Gần đây ta quá khoan dung độ lượng với ngươi rồi thì phải.”
“Tôi chỉ là một con AI đáng thương mà thôi.”
Lục Chính không nói gì. Hắn tùy ý mở cửa sổ phòng A814 ra, để gió thổi vào phòng.
- -
Chu Hành và Vi Trạch ngồi ở phòng bên cạnh nói chuyện 30 phút. Trong lúc đó Sara dùng cánh tay máy gửi qua hai bản thỏa thuận giấy. Ngay sau đó lại đưa bản thỏa thuận đã được ký tên tới cho Lục Chính.
Sara không hề trêu chọc gì Lục Chính, mà Lục Chính cũng không dò hỏi cụ thể chi tiết. Hắn kí trên hiệp định bằng một cái tên tiếng Anh mà hắn từng dùng khi ở trong quân đội —— Champion.
“Chắc em ấy phải thích cậu ta lắm.”
Lục Chính nhìn ra ngoài đường qua lớp cửa sổ. Chu Hành đang cởi áo khoác ra ôm Vi Trạch vào lòng, như thể anh đang ôm cả thế giới trong tay.
“Có một tin tốt,“ Sara thờ ơ nói, “Bọn họ chia tay rồi.”
“Ai đề nghị trước?”
“Chu Hành.”
“Lý do là gì?”
“Vừa tiếp tục mối quan hệ yêu đương vừa sinh con cho người khác, đây cũng gọi là ngoại tình.”
“Nguyên văn là gì?”
“Anh không thể vừa làm bạn trai em vừa tiếp nhận cải tạo cơ thể để sinh con cho người khác được. Vi Trạch, anh cũng chỉ là một người bình thường mà thôi.”
“Vi Trạch đồng ý rồi sao?”
“Không đồng ý. Nhưng chia tay cũng chỉ cần một người hạ quyết tâm.”
“Thật thú vị.” Lục Chính nhìn hai người rời đi tầm mắt của hắn, “Thú vị theo mọi loại ý nghĩa.”
“Tiên sinh, hiệp định không quy định hình thức thụ thai.” Sara không thể xác định chính xác tâm trạng lúc này của Lục Chính, nhưng điều đó cũng không thể ngăn cản nó tìm ra giải pháp tốt nhất. “Tôi nghĩ ngài cũng không cần quá thương xót Chu tiên sinh.”
“Hình như ngươi đang xúi giục ta làm chuyện xấu thì phải.”
“Ngài vốn cũng không phải tốt đẹp gì.”
“Ồ.”
- -
“Chu Hành.” Vi Trạch vòng tay ôm lấy vai Chu Hành, gắng gượng muốn tới gần anh, “Em không muốn chia tay với anh.”
“Tại sao?” Chu Hành vẻ mặt thờ ơ, khiến cậu như chỉ đang ôm một khúc gỗ.
“Em thích anh. Em muốn ở bên anh vĩnh viễn.” Vi Trạch ngọt ngào nói.
Chu Hành cúi đầu nhìn cậu một cái, thuận miệng hỏi: “Chữ 'thích' của em... đáng giá bao tiền?”
“...... Sao anh lại hỏi như vậy?”
“Trừ tiền ra, anh không thể nghĩ ra lý do nào khác để em có thể dùng cái chết của mình buộc anh phải ký vào bản hiệp định đó.”
Chu Hành muốn cười, vậy nên anh cũng thật sự cười ra tiếng. Vi Trạch nép trong lòng anh bỗng rùng mình.
“Vi Trạch, em nói anh biết đi. Chữ 'thích' của em đáng giá bao tiền?”
“Nói cho anh, rốt cuộc anh bị em bán bao nhiêu?”
Vi Trạch không phản ứng gì. Cậu cuộn tròn trong vòng tay của Chu Hành, như thể đã ngủ rồi, cũng như thể đã chết.
Chu Hành bắt xe rồi ôm Vi Trạch vào, đọc địa chỉ nhà Vi Trạch cho tài xế.
Hai người suốt đường không nói nên lời. Chu Hành tiễn người đến cửa nhà. Anh đang quay người định ngồi xe rời đi thì lại bị người nọ nắm tay giữ lại.
Vi Trạch nhẹ giọng hỏi: “Anh hận em sao?”
“Anh cũng không hận em,“ Chu Hành bình tĩnh trả lời, “Anh tự mình ký vào hiệp định, lấy tư cách gì mà hận em?”
“Nhưng anh muốn vứt bỏ em. Anh không muốn em nữa.” Vi Trạch ôm chặt lấy Chu Hành, như đang bấu víu lấy cọng rơm cứu mạng.
“Vậy chúng ta có thể xé bỏ hiệp định kia sao? Em có thể không muốn số tiền kia sao? Em đồng ý gả cho anh sao?”
Chu Hành lần lượt đặt câu hỏi. Anh nhìn chằm chằm vào người yêu cũ của mình, cũng không hề ngạc nhiên khi đối phương buông tay anh ra.
“Vi Trạch, cũng không phải là anh vứt bỏ em. Là em vì tiền mà vứt bỏ anh.”
“Vậy đi. Chúng ta hảo tụ hảo tán.”
Chu Hành lên xe. Anh vẫy tay với Vi Trạch qua tấm kính, rồi nói với tài xế, “Ngài lái xe đi.”
Tài xế đạp ga. Tầm mắt Chu Hành cứ mãi dừng ngoài cửa sổ. Anh thật ra đã nghĩ Vi Trạch sẽ giống trên phim, sẽ tỉnh ngộ, sẽ đuổi theo xe anh, sẽ gọi tên anh, nói với anh rằng cậu đổi ý rồi, cậu biết sai rồi.
Chu Hành nhìn thật lâu, thật lâu, nhưng Vi Trạch vẫn đứng tại chỗ. Cậu chẳng tự dưng thấy hối hận, âm thầm kiên định với lựa chọn của mình, dùng tình cảm của họ để đánh đổi tài phú đồ sộ.
Chu Hành quay đầu. Anh nhắm mắt lại, nước mắt không ngừng trượt dài trên má, rồi biến mất trên cổ. Anh khóc thầm, gục ngã trong im lặng và kìm nén —— Anh chưa bao giờ nghĩ rằng mối tình đầu của mình sẽ lại kết thúc một cách vô lý như vậy.
“Tinh ——”
Vòng tay nhận được tin nhắn mới, phát ra thông báo.
Chu Hành dùng ống tay áo lau mặt, nhấp vào tin nhắn mới.
“Cậu có để ý việc phương pháp thụ thai được quy định là thụ thai tự nhiên không?” Tin nhắn đến từ chủ nhân còn lại của hiệp định kia —— Champion.
Đương nhiên là có để ý.
Chu Hành đang định trả lời thì bên kia gửi tin nhắn thứ hai và thứ ba.
“Chắc là cậu sẽ để ý. Thụ thai nhân tạo cũng được, nhưng sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến sức khỏe. Thời gian hồi phục cũng tương đối lâu.”
“Tôi có thể trả thêm cho cậu một khoản bồi thường, hy vọng cậu sẽ cân nhắc...”
Chu Hành vội vàng trả lời: “Xin lỗi, tôi không muốn lên giường với người lạ. Thụ tinh nhân tạo là được.”
“Được, xin lỗi đã làm phiền.”
Chu Hành không trả lời tin nhắn. Anh vò đầu bứt tóc, trong lòng rối bời — Anh mới mười tám tuổi. Dù bất đắc dĩ bị ép ký hiệp định kia nhưng anh cũng vẫn chưa thể chuẩn bị tinh thần để đối mặt chuyện này.
Tưởng tượng đến việc anh sẽ phải cải tạo cơ thể, phải sinh con cho một người hoàn toàn xa lạ, cả cơ thể anh đều chết lặng.
Nhưng nếu có cơ hội làm lại, anh vẫn sẽ đồng ý —— Anh không thể trơ mắt nhìn Vi Trạch đi chết. Dù sao đó cũng là người anh đã từng yêu.
Lúc này đây, Chu Hành cũng không biết được rằng sự lương thiện của anh sẽ biến thành một con dao sắc bén, tàn nhẫn đâm thẳng vào trái tim anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.