Hiệp Nghị Bắt Buộc (Cưỡng Chế Thỏa Thuận)
Chương 24
An Nhật Thiên
13/07/2024
Lục Chính trong chớp mắt chợt ngây người. Nom hắn có vẻ như đang đau lòng lắm nhưng lại vẫn cố cười trừ.
Hắn nói: “Nếu em muốn có con, tôi nguyện ý trở thành cha của con em.”
“Xin lỗi.” Chu Hành tránh đi ánh mắt của hắn. Anh sợ nhìn thấy đau thương trong mắt Lục Chính.
“Em đang gặp khó khăn gì sao? Tôi có thể giúp em mà.” Lục Chính nhẹ nhàng mà cũng kiên định, mang đến cho Chu Hành ảo giác anh có thể cùng hắn giải quyết chuyện này.
Nhưng số tiền đó thật sự rất lớn. Chu Hành lấy đâu ra thể diện, lấy đâu ra tư cách để cầu xin Lục Chính giúp anh trả tiền đây?
Trong lòng Chu Hành hiểu rõ, số tiền đó là cả đời này anh cũng sẽ không thể đền đáp được.
“Không cần anh phải giúp.” Mặt Chu Hành tái nhợt, nhưng ánh mắt lại rất kiên định, “Đây là quyết định của riêng em. Anh không cần phải xen vào.”
“Người đàn ông kia, người mà em sẽ lên giường cùng rồi sinh con cho anh ta, em thích anh ta sao?” Giọng nói của Lục Chính nghe thật mềm mại, tràn đầy bi thương. Trong nháy mắt còn nghe như sắp khóc.
“...... Em rất thích người ấy.” Chu Hành hạ quyết tâm mà nói.
“Em thích anh ta nhưng lại cùng tôi lên giường.” Lục Chính nhìn chằm chằm vào Chu Hành, hơi chút nâng người dậy, “Vậy em coi tôi là gì? Chỉ là đối tượng để giải quyết nhu cầu thôi sao?”
“Hay là... Em vì muốn hầu hạ người ta cho tốt nên mới tìm tới tôi để luyện tập?”
Từng câu chữ chế nhạo của Lục Chính như chọc cho Chu Hành giơ tay lên muốn tát hắn một cái. Thế nhưng cánh tay giơ lên rồi lại nhẹ nhàng hạ xuống.
Chu Hành giúp Lục Chính lau đi nước mắt nơi khóe mi, anh hỏi: “Anh khóc cái gì?”
Lục Chính không có trả lời câu hỏi này. Hắn né tránh tay của Chu Hành, nằm nghiêng một bên, ngẩng đầu nhìn trần nhà.
“Hình như tôi thật sự rất thích em rồi.”
“Chúng ta mới chỉ gặp mặt vài lần,“ Chu Hành nghe lời nói bên tai, muốn nhìn hắn lại cũng không dám nhìn. “Có thể thích tới mức nào chứ.”
“Tôi cũng không biết mình thích em tới mức nào. Tôi chỉ là muốn một ngày nào đó, có thể cùng em xây dựng một tổ ấm, cùng em nuôi dạy con cái. Thật là một chuyện khiến cho lòng người ta rộn ràng.”
Chu Hành ngây ngẩn cả người. Anh có thể nghe được rất nhiều, rất nhiều 'thích' từ những lời này.
“Em nghỉ ngơi đi, tôi đi trước.”
Lục Chính chậm rãi xuống giường rời khỏi phòng. Chu Hành nhìn hắn rời đi, trong lòng không khỏi cảm thấy đau nhói.
- -
“Vi Trạch dạo này đang làm gì rồi?”
“Đang tìm hoan mua vui rồi.”
“Ồ?”
“Cậu ta có tiền, lại mất tình yêu. Vậy nên đang ngày đêm rượu chè bê tha.”
“Ngươi lại làm cái gì rồi?”
“Tôi chưa làm gì cả. Tôi sợ sẽ bị ngài reset.”
Lục Chính nở một nụ cười. Hiểu rõ. Chế nhạo. Tà ác.
Hắn nói: “Đi giúp Vi Trạch tìm người yêu đi, nếu không cậu ta sẽ cô đơn đấy.”
“Vâng thưa ngài.”
Lục Chính tháo khẩu trang. Hắn mở ngăn kéo, lấy trong đó ra một bao thuốc lá, lấy ra một điếu, ngậm trong miệng châm lửa. Khói chậm rãi tản ra. Hắn hít sâu một hơi rồi lại dập tắt điếu thuốc.
“Khụ, khụ khụ......”
Lục Chính lấy khăn tay từ cánh tay người máy, lau vết máu trên khóe miệng: “Hai tuần đủ chưa?”
“Đủ rồi, thưa ngài.”
- -
Đến giờ ăn trưa, Chu Hành nhận cơm và thuốc từ tay người máy. Anh thử gọi một tiếng: “Sara.”
“Là tôi, thưa Chu tiên sinh.” Giọng nói của Sara vang lên trong phòng. Chu Hành có chút mất tự nhiên mà kéo chăn lên.
“Tôi mới tới đây thôi. Ngài không cần lo lắng.” Sara vội nói, “Tôi không phải người, ngài không cần phải thấy ngại.”
“Sara ——” Mặt Chu Hành đỏ như quả táo.
“Được rồi, được rồi,“ Sara chuyển thành chất giọng thiếu niên cợt nhả, “Cậu có thể ở bên Lục Chính tiên sinh, thật sự là rất tuyệt luôn.”
“Tôi cũng không phải là cùng anh ấy ở bên nhau.” Chu Hành nhẹ nhàng phản bác.
“Ồ.”
“Anh ấy thật sự rất tốt.”
“Ồ.”
Chu Hành thở dài. Anh nâng bát cơm lên, lại nhịn không được mà hỏi: “Lục Chính đã ăn cơm chưa?”
“Chưa nha. Trông người ta còn có vẻ đang hơi buồn bã đấy.”
Chu Hành cúi đầu, nói: “Là do tôi.”
“Lục Chính thường xuyên buồn bã. Chuyện này cũng không liên quan đến cậu.”
“Tại sao anh ấy lại như vậy?” Chu Hành hỏi xong lại cắn đầu lưỡi —— Anh không nên hỏi.
“Tôi cũng chỉ là một con AI mà thôi, không thể hiểu rõ tâm tư tình cảm của chủ nhân được. Có lẽ là ngài ấy đang cô đơn.”
“Cô đơn?”
“Đúng vậy. Không có người nhà. Bạn bè xung quanh đều chỉ trực chờ lợi dụng. Sức khỏe không tốt. Tính cách cũng không ra gì. Đương nhiên sẽ cô đơn rồi.”
“Anh ấy...”
“Chủ nhân đang gọi tôi rồi, Chu tiên sinh. Ăn cơm xong, xin ngài chớ quên uống thuốc.”
Sara nhanh chóng biến mất. Chu Hành nhìn chằm chằm đồ ăn một hồi, lại lấy vòng tay, mở khung chat với Lục Chính ra: “Anh nhớ đúng giờ ăn cơm nhé.”
“Tôi biết rồi.” Lục Chính ngay tức thì trả lời. Hắn nghĩ nghĩ, lại nhắn thêm một câu, “Một lát nữa tôi có thể tới gặp em không?”
“Có thể.” Chu Hành vò đầu tóc. Ma xui quỷ khiến mà lại gửi thêm một câu, “Trong bếp có bánh ngọt không?”
“Có chứ. Để tôi cầm một ít lên.”
Bởi vậy mà trong ánh chiều tà ấm áp hôm đó, Lục Chính và Chu Hành cùng nhau nằm trên chiếc giường mềm mại. Trong phòng là hương bánh ngọt mới ra lò.
Hai người chọn vấn đề an toàn mà thoải mái trò chuyện với nhau. Có lẽ là do bầu không khí quá tốt, hoặc cũng có lẽ là do Lục Chính nom có vẻ quá mức ngoan ngoãn vô hại, Chu Hành đang nói chuyện phiếm lại ngủ thiếp đi.
Lục Chính tháo khẩu trang. Hắn ghé lại gần, hôn lên mặt anh, nói: “Em là của tôi.”
Chu Hành cũng không có giấc ngủ yên bình như tưởng tượng. Anh như bước chân vào truyện cổ tích. Anh vui vẻ cười nói. Để rồi cuối cùng, trước mặt anh xuất hiện một quả táo đỏ.
Quả táo này có độc, tôi không thể ăn.
Anh nghĩ vậy rồi lùi lại một bước.
Nhưng Vi Trạch đột nhiên xuất hiện, hai mắt đẫm lệ. Thật khiến con người ta thấy phiền chán.
Vi Trạch nói: “Nếu anh không ăn quả táo này thì em sẽ chết ra đây.”
Chu Hành lắc đầu: “Tôi đã vì cậu mà làm cũng quá nhiều thứ rồi.”
Tức thì, Vi Trạch nhào tới. Cậu ta cầm quả táo trong tay, ấy vậy mà muốn nhét thẳng vào miệng Chu Hành.
Chu Hành liều mạng vùng vẫy. Cảnh tượng trước mắt không ngừng trở nên mơ hồ. Sau đó anh tỉnh lại.
Tỉnh dậy, mở mắt ra, quay đầu lại, rồi thấy Lục Chính tiên sinh tốt bụng, tuyệt vời.
Lòng anh lại nhói đau —— Anh phát hiện, hình như anh cũng có một chút gì đấy mê mẩn người đàn ông này rồi.
Hắn nói: “Nếu em muốn có con, tôi nguyện ý trở thành cha của con em.”
“Xin lỗi.” Chu Hành tránh đi ánh mắt của hắn. Anh sợ nhìn thấy đau thương trong mắt Lục Chính.
“Em đang gặp khó khăn gì sao? Tôi có thể giúp em mà.” Lục Chính nhẹ nhàng mà cũng kiên định, mang đến cho Chu Hành ảo giác anh có thể cùng hắn giải quyết chuyện này.
Nhưng số tiền đó thật sự rất lớn. Chu Hành lấy đâu ra thể diện, lấy đâu ra tư cách để cầu xin Lục Chính giúp anh trả tiền đây?
Trong lòng Chu Hành hiểu rõ, số tiền đó là cả đời này anh cũng sẽ không thể đền đáp được.
“Không cần anh phải giúp.” Mặt Chu Hành tái nhợt, nhưng ánh mắt lại rất kiên định, “Đây là quyết định của riêng em. Anh không cần phải xen vào.”
“Người đàn ông kia, người mà em sẽ lên giường cùng rồi sinh con cho anh ta, em thích anh ta sao?” Giọng nói của Lục Chính nghe thật mềm mại, tràn đầy bi thương. Trong nháy mắt còn nghe như sắp khóc.
“...... Em rất thích người ấy.” Chu Hành hạ quyết tâm mà nói.
“Em thích anh ta nhưng lại cùng tôi lên giường.” Lục Chính nhìn chằm chằm vào Chu Hành, hơi chút nâng người dậy, “Vậy em coi tôi là gì? Chỉ là đối tượng để giải quyết nhu cầu thôi sao?”
“Hay là... Em vì muốn hầu hạ người ta cho tốt nên mới tìm tới tôi để luyện tập?”
Từng câu chữ chế nhạo của Lục Chính như chọc cho Chu Hành giơ tay lên muốn tát hắn một cái. Thế nhưng cánh tay giơ lên rồi lại nhẹ nhàng hạ xuống.
Chu Hành giúp Lục Chính lau đi nước mắt nơi khóe mi, anh hỏi: “Anh khóc cái gì?”
Lục Chính không có trả lời câu hỏi này. Hắn né tránh tay của Chu Hành, nằm nghiêng một bên, ngẩng đầu nhìn trần nhà.
“Hình như tôi thật sự rất thích em rồi.”
“Chúng ta mới chỉ gặp mặt vài lần,“ Chu Hành nghe lời nói bên tai, muốn nhìn hắn lại cũng không dám nhìn. “Có thể thích tới mức nào chứ.”
“Tôi cũng không biết mình thích em tới mức nào. Tôi chỉ là muốn một ngày nào đó, có thể cùng em xây dựng một tổ ấm, cùng em nuôi dạy con cái. Thật là một chuyện khiến cho lòng người ta rộn ràng.”
Chu Hành ngây ngẩn cả người. Anh có thể nghe được rất nhiều, rất nhiều 'thích' từ những lời này.
“Em nghỉ ngơi đi, tôi đi trước.”
Lục Chính chậm rãi xuống giường rời khỏi phòng. Chu Hành nhìn hắn rời đi, trong lòng không khỏi cảm thấy đau nhói.
- -
“Vi Trạch dạo này đang làm gì rồi?”
“Đang tìm hoan mua vui rồi.”
“Ồ?”
“Cậu ta có tiền, lại mất tình yêu. Vậy nên đang ngày đêm rượu chè bê tha.”
“Ngươi lại làm cái gì rồi?”
“Tôi chưa làm gì cả. Tôi sợ sẽ bị ngài reset.”
Lục Chính nở một nụ cười. Hiểu rõ. Chế nhạo. Tà ác.
Hắn nói: “Đi giúp Vi Trạch tìm người yêu đi, nếu không cậu ta sẽ cô đơn đấy.”
“Vâng thưa ngài.”
Lục Chính tháo khẩu trang. Hắn mở ngăn kéo, lấy trong đó ra một bao thuốc lá, lấy ra một điếu, ngậm trong miệng châm lửa. Khói chậm rãi tản ra. Hắn hít sâu một hơi rồi lại dập tắt điếu thuốc.
“Khụ, khụ khụ......”
Lục Chính lấy khăn tay từ cánh tay người máy, lau vết máu trên khóe miệng: “Hai tuần đủ chưa?”
“Đủ rồi, thưa ngài.”
- -
Đến giờ ăn trưa, Chu Hành nhận cơm và thuốc từ tay người máy. Anh thử gọi một tiếng: “Sara.”
“Là tôi, thưa Chu tiên sinh.” Giọng nói của Sara vang lên trong phòng. Chu Hành có chút mất tự nhiên mà kéo chăn lên.
“Tôi mới tới đây thôi. Ngài không cần lo lắng.” Sara vội nói, “Tôi không phải người, ngài không cần phải thấy ngại.”
“Sara ——” Mặt Chu Hành đỏ như quả táo.
“Được rồi, được rồi,“ Sara chuyển thành chất giọng thiếu niên cợt nhả, “Cậu có thể ở bên Lục Chính tiên sinh, thật sự là rất tuyệt luôn.”
“Tôi cũng không phải là cùng anh ấy ở bên nhau.” Chu Hành nhẹ nhàng phản bác.
“Ồ.”
“Anh ấy thật sự rất tốt.”
“Ồ.”
Chu Hành thở dài. Anh nâng bát cơm lên, lại nhịn không được mà hỏi: “Lục Chính đã ăn cơm chưa?”
“Chưa nha. Trông người ta còn có vẻ đang hơi buồn bã đấy.”
Chu Hành cúi đầu, nói: “Là do tôi.”
“Lục Chính thường xuyên buồn bã. Chuyện này cũng không liên quan đến cậu.”
“Tại sao anh ấy lại như vậy?” Chu Hành hỏi xong lại cắn đầu lưỡi —— Anh không nên hỏi.
“Tôi cũng chỉ là một con AI mà thôi, không thể hiểu rõ tâm tư tình cảm của chủ nhân được. Có lẽ là ngài ấy đang cô đơn.”
“Cô đơn?”
“Đúng vậy. Không có người nhà. Bạn bè xung quanh đều chỉ trực chờ lợi dụng. Sức khỏe không tốt. Tính cách cũng không ra gì. Đương nhiên sẽ cô đơn rồi.”
“Anh ấy...”
“Chủ nhân đang gọi tôi rồi, Chu tiên sinh. Ăn cơm xong, xin ngài chớ quên uống thuốc.”
Sara nhanh chóng biến mất. Chu Hành nhìn chằm chằm đồ ăn một hồi, lại lấy vòng tay, mở khung chat với Lục Chính ra: “Anh nhớ đúng giờ ăn cơm nhé.”
“Tôi biết rồi.” Lục Chính ngay tức thì trả lời. Hắn nghĩ nghĩ, lại nhắn thêm một câu, “Một lát nữa tôi có thể tới gặp em không?”
“Có thể.” Chu Hành vò đầu tóc. Ma xui quỷ khiến mà lại gửi thêm một câu, “Trong bếp có bánh ngọt không?”
“Có chứ. Để tôi cầm một ít lên.”
Bởi vậy mà trong ánh chiều tà ấm áp hôm đó, Lục Chính và Chu Hành cùng nhau nằm trên chiếc giường mềm mại. Trong phòng là hương bánh ngọt mới ra lò.
Hai người chọn vấn đề an toàn mà thoải mái trò chuyện với nhau. Có lẽ là do bầu không khí quá tốt, hoặc cũng có lẽ là do Lục Chính nom có vẻ quá mức ngoan ngoãn vô hại, Chu Hành đang nói chuyện phiếm lại ngủ thiếp đi.
Lục Chính tháo khẩu trang. Hắn ghé lại gần, hôn lên mặt anh, nói: “Em là của tôi.”
Chu Hành cũng không có giấc ngủ yên bình như tưởng tượng. Anh như bước chân vào truyện cổ tích. Anh vui vẻ cười nói. Để rồi cuối cùng, trước mặt anh xuất hiện một quả táo đỏ.
Quả táo này có độc, tôi không thể ăn.
Anh nghĩ vậy rồi lùi lại một bước.
Nhưng Vi Trạch đột nhiên xuất hiện, hai mắt đẫm lệ. Thật khiến con người ta thấy phiền chán.
Vi Trạch nói: “Nếu anh không ăn quả táo này thì em sẽ chết ra đây.”
Chu Hành lắc đầu: “Tôi đã vì cậu mà làm cũng quá nhiều thứ rồi.”
Tức thì, Vi Trạch nhào tới. Cậu ta cầm quả táo trong tay, ấy vậy mà muốn nhét thẳng vào miệng Chu Hành.
Chu Hành liều mạng vùng vẫy. Cảnh tượng trước mắt không ngừng trở nên mơ hồ. Sau đó anh tỉnh lại.
Tỉnh dậy, mở mắt ra, quay đầu lại, rồi thấy Lục Chính tiên sinh tốt bụng, tuyệt vời.
Lòng anh lại nhói đau —— Anh phát hiện, hình như anh cũng có một chút gì đấy mê mẩn người đàn ông này rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.