Hiệp Nghị Bắt Buộc (Cưỡng Chế Thỏa Thuận)
Chương 46
An Nhật Thiên
13/07/2024
Chu Hành rất muốn duy trì tỉnh táo. Nhưng vừa dùng bữa trên máy bay xong, anh đã chìm vào giấc ngủ.
Champion dừng xử lý công vụ, hơi quay mặt lại, nhìn chằm chằm Chu Hành một hồi, giúp anh đắp chăn.
Bay mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng máy bay cũng hạ cánh xuống đường băng, Champion nói tiếp viên hàng không lấy khăn ướt, sau đó quen thuộc mà giúp Chu Hành lau mặt. Đợi khi hắn đặt khăn xuống, Chu Hành cũng mở mắt ra. Anh nghỉ một lát, hỏi: “Cảm ơn. Chúng ta tới rồi sao?”
“Tới rồi.” Sắc mặt Champion nhàn nhạt, như vừa rồi chẳng hề lộ ra chút bộ dáng dịu dàng. “Tôi đã chuẩn bị sẵn nhân viên rồi. Họ sẽ đưa em tới nơi em cần tới. Giờ này ngày mai, chúng ta gặp lại ở sân bay. Hy vọng lúc đó em đã chuẩn bị đủ tài chính.”
Liên minh có những hạn chế nhất định đối với chuyển nhượng giá trị lớn. Cách thuận tiện nhất là sử dụng dây đeo cổ tay để giao dịch trực tiếp. Chu Hành nghe vậy thì gật đầu, nói: “Cảm ơn ngài. Hẹn gặp lại vào ngày mai.”
Chu Hành chất đống chăn sang một bên, đứng dậy muốn rời đi, nhưng lại bị Champion ngăn lại.
“Chu Hành.”
“Vâng?”
“Chúc may mắn.”
“Cảm ơn.”
–
“Tiên sinh, mọi giấy tờ, thủ tục đã được chuẩn bị.” Hôm nay Sara dùng giọng máy móc, mỗi từ đều có mùi vị kinh doanh.
“Sara, ngươi không thích Champion sao?”
“Ngài là chủ nhân của tôi, tôi đương nhiên thích ngài.”
“Nói láo, rõ ràng là ngươi thích Lục Chính hơn.”
“Lục Chính là ngài, quán quân cũng là ngài, vấn đề này không có ý nghĩa.”
“Không, không, không. Lục Chính là một họa sĩ kiêm lập trình viên yếu ớt sắp chết, còn Champion là một quan quân lạnh lùng tàn nhẫn.”
“Ngài đã quên Chủ tịch quốc hội Lục Chính, một chính trị gia có vẻ như phục tùng nhưng thực ra lại rất có mưu mô và tham vọng.”
Champion bật cười, hắn nói: “Ngươi xem, Chu Hành may mắn đến cỡ nào chứ? Biết bao nhiêu là người thích em ấy.”
Sara dùng lập trình tinh vi của nó suy nghĩ một hồi, cuối cùng chọn chuyển đề tài: “Ngài nên sẵn sàng. Cậu Chu Hành đã lên xe rồi.”
“Sara, nếu là ngươi, ngươi sẽ lựa chọn không có được những thứ mình trân quý, hay có được rồi lại mất đi?”
“Tiên sinh, tôi chỉ là một AI, không có câu trả lời chính xác cho loại câu hỏi chủ quan và duy tâm này.”
“Chậc chậc, vậy mà còn nói thích ta. Quả là xảo trá.”
Champion đứng thẳng người, từng bước đi về phía trước, kỳ quái là cứ đi ba đến năm bước, dáng người của hắn tựa hồ lại thấp đi, lúc đi ra khỏi khoang xe, rõ ràng đã thấp đi năm phân. Hắn ngồi xe đi qua hầm tắt đến trước tòa nhà màu xám, lại bình tĩnh mà thêm lớp ngụy trang.
Hắn đẩy cửa vào, nhân viên dọc đường đều cúi đầu chào hắn. Champion bỗng dừng lại, nhìn qua cửa kính từ trên xuống dưới thấy chiếc xe hắn sắp xếp đỗ dưới lầu, còn người hắn đã quen thuộc bước xuống đang bước xuống xe —— Cửa sổ này cũng không bật chống nhìn trộm. Nếu Chu Hành ngẩng đầu, rất ó thể nhìn thấy bóng dáng hắn. Nhưng Chu Hành lại chỉ hít thật sâu, rồi lập tức đi vào trong.
Chu Hành không chờ nổi thang máy. Anh như chạy mà lao lên cầu thang. Anh vẫn nhớ rõ tầng và số phòng ngủ của hai người. Nhưng đến khi anh thật sự đứng trước cửa phòng, bất an và thấp thỏm lại dâng lên trong lòng —— Anh sợ Lục Chính đang có việc bận, không ở trong phòng. Anh sợ Lục Chính vẫn giận anh, sẽ không chịu gặp anh. Anh sợ Lục Chính sẽ từ chối anh, đuổi anh về.
Anh đứng ở cửa phòng, hít vào thở ra. Đến khi anh rốt cuộc lấy hết can đảm để nâng tay lên, lại bỗng nghe thấy 'cạch' một tiếng, cửa phòng bỗng mở ra. Lục Chính sắc mặt tái nhợt, áo ngủ trên người dính đủ loại sắc màu sặc sỡ. Hắn dùng chất giọng khô cằn hỏi: “Em còn muốn do dự bao lâu nữa? Hối hận chạy về tìm tôi sao?”
Câu trả lời của Chu Hành lại là nhào tới, ôm chầm lấy Lục Chính rồi òa khóc.
Lục Chính một tay giữ chặt khung cửa, ngón tay cuộn lại nắm chặt, tựa hồ còn đang giằng co không biết có nên tha thứ cho người yêu đã bỏ hắn không. Nhưng hắn cũng không có đẩy người ra, vốn như vậy cũng đã là một lời thỏa hiệp không nói ra câu.
Lục Chính thấp giọng mắng một câu, buông tay khỏi khung cửa, một tay ôm Chu Hành, một tay đóng cửa lại.
Chu Hành như con bạch tuộc mà ôm siết lấy Lục Chính. Anh khóc lâu lắm, từ ngoài cửa lên sô pha, lại từ sô pha bò lên chiếc giường mềm mại. Lục Chính bất đắc dĩ mà ôm anh, bàn tay to rộng vuốt ve tấm lưng đơn bạc của người nọ, không khác dung túng là bao.
“Lục...... Lục Chính.”
Có lẽ vì khóc lâu quá mà Chu Hành vất vả mãi mới tìm được lại khả năng ngôn ngữ của mình. Nhưng anh mới chỉ mở miệng, Lục Chính đã hiểu điều anh muốn nói.
“Em cần bao nhiêu, tôi chuyển cho em. Em đi cùng tên khốn kiếp kia chấm dứt hiệp định, chờ tôi xong việc ở đây chúng ta sẽ kết hôn.”
Lục Chính vội vàng nói xong những lời này, như sợ Chu Hành sẽ từ chối mà duỗi tay bịt kín miệng Chu Hành lại, sau đó 'hùng dữ' bổ sung.
“Đây tất nhiên cũng không phải cho không em. Sau này em phải chăm lo cho cuộc sống của tôi, phụ tôi lập trình, phải làm học trò, làm trợ thủ, làm người tôi yêu. Còn phải sinh con cho tôi...”
Đến câu cuối, Lục Chính nói siêu bé, nhưng Chu Hành vẫn nghe được, thậm chí còn nghe được rất rõ ràng. Anh không khóc nữa, mà lại chỉ chớp chớp mắt nhìn Lục Chính.
Lục Chính thật cẩn thận rút tay về, nhẹ giọng nói: “...... Tôi cũng không muốn chèn ép em quá nhiều, chúng ta cũng có thể thương lượng......”
“Em đồng ý,“ Chu Hành chăm chú nhìn Lục Chính, nhanh chóng trả lời, “Em đồng ý gả cho anh. Em đồng ý làm bạn anh. Em đồng ý làm mọi chuyện vì anh, bao gồm cả việc sinh con.”
“Lục Chính, em yêu anh.”
Lục Chính mở to hai mắt, kinh ngạc cùng vui mừng đan xen trên mặt. Hắn sững sờ mấy giây, như là ngây người, cứ vậy mãi cho đến khi Chu Hành ôm lấy hắn, ôn nhu nói: “Em yêu anh.”
Lục Chính đè Chu Hành xuống giường. Mọi lý trí, phong độ giờ phút này hắn đều vứt qua một bên, chỉ như một thằng nhóc rơi vào bể tình. Ngón tay hắn thậm chí còn đang nhè nhẹ run lên. Hắn hỏi: “Tôi đang gặp ảo giác sao?”
Chu Hành chọn cách nâng nửa người trên của mình lên, cắn vào môi Lục Chính, nghiêm túc nói: “Em yêu anh. Em nguyện ý gả cho anh. Em muốn ở bên anh cả đời.”
Lục Chính vì một câu này mà phát điên lên. Giờ phút này, hai người cần một trận vận động say mê để trút bỏ cái sự hạnh phúc và tính chiếm hữu điên cuồng này.
Đến cuối, Chu Hành thậm chí còn chẳng đủ sắc để động đậy ngón tay. Giọng anh khàn khàn, mí mắt cũng mở không nổi, nhưng lại vẫn theo bản năng ôm lấy Lục Chính của anh.
“Ngủ đi.” Lục Chính dịu dàng nói.
“Ừm...”
“Tôi sẽ mãi mãi ở bên em.”
“Được......”
“Ngày mai......”
Chu Hành đã chìm vào giấc mộng, không nghe thấy nửa câu còn lại của Lục Chính.
Trong mộng, anh và Lục Chính đang tay trong tay, chậm rãi đi ven hồ. Lục Chính hôn lên mặt anh, nói với anh rằng: “Về thôi. Con chúng ta sắp dậy rồi.”
Thật là một giấc mộng xinh đẹp.
Champion dừng xử lý công vụ, hơi quay mặt lại, nhìn chằm chằm Chu Hành một hồi, giúp anh đắp chăn.
Bay mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng máy bay cũng hạ cánh xuống đường băng, Champion nói tiếp viên hàng không lấy khăn ướt, sau đó quen thuộc mà giúp Chu Hành lau mặt. Đợi khi hắn đặt khăn xuống, Chu Hành cũng mở mắt ra. Anh nghỉ một lát, hỏi: “Cảm ơn. Chúng ta tới rồi sao?”
“Tới rồi.” Sắc mặt Champion nhàn nhạt, như vừa rồi chẳng hề lộ ra chút bộ dáng dịu dàng. “Tôi đã chuẩn bị sẵn nhân viên rồi. Họ sẽ đưa em tới nơi em cần tới. Giờ này ngày mai, chúng ta gặp lại ở sân bay. Hy vọng lúc đó em đã chuẩn bị đủ tài chính.”
Liên minh có những hạn chế nhất định đối với chuyển nhượng giá trị lớn. Cách thuận tiện nhất là sử dụng dây đeo cổ tay để giao dịch trực tiếp. Chu Hành nghe vậy thì gật đầu, nói: “Cảm ơn ngài. Hẹn gặp lại vào ngày mai.”
Chu Hành chất đống chăn sang một bên, đứng dậy muốn rời đi, nhưng lại bị Champion ngăn lại.
“Chu Hành.”
“Vâng?”
“Chúc may mắn.”
“Cảm ơn.”
–
“Tiên sinh, mọi giấy tờ, thủ tục đã được chuẩn bị.” Hôm nay Sara dùng giọng máy móc, mỗi từ đều có mùi vị kinh doanh.
“Sara, ngươi không thích Champion sao?”
“Ngài là chủ nhân của tôi, tôi đương nhiên thích ngài.”
“Nói láo, rõ ràng là ngươi thích Lục Chính hơn.”
“Lục Chính là ngài, quán quân cũng là ngài, vấn đề này không có ý nghĩa.”
“Không, không, không. Lục Chính là một họa sĩ kiêm lập trình viên yếu ớt sắp chết, còn Champion là một quan quân lạnh lùng tàn nhẫn.”
“Ngài đã quên Chủ tịch quốc hội Lục Chính, một chính trị gia có vẻ như phục tùng nhưng thực ra lại rất có mưu mô và tham vọng.”
Champion bật cười, hắn nói: “Ngươi xem, Chu Hành may mắn đến cỡ nào chứ? Biết bao nhiêu là người thích em ấy.”
Sara dùng lập trình tinh vi của nó suy nghĩ một hồi, cuối cùng chọn chuyển đề tài: “Ngài nên sẵn sàng. Cậu Chu Hành đã lên xe rồi.”
“Sara, nếu là ngươi, ngươi sẽ lựa chọn không có được những thứ mình trân quý, hay có được rồi lại mất đi?”
“Tiên sinh, tôi chỉ là một AI, không có câu trả lời chính xác cho loại câu hỏi chủ quan và duy tâm này.”
“Chậc chậc, vậy mà còn nói thích ta. Quả là xảo trá.”
Champion đứng thẳng người, từng bước đi về phía trước, kỳ quái là cứ đi ba đến năm bước, dáng người của hắn tựa hồ lại thấp đi, lúc đi ra khỏi khoang xe, rõ ràng đã thấp đi năm phân. Hắn ngồi xe đi qua hầm tắt đến trước tòa nhà màu xám, lại bình tĩnh mà thêm lớp ngụy trang.
Hắn đẩy cửa vào, nhân viên dọc đường đều cúi đầu chào hắn. Champion bỗng dừng lại, nhìn qua cửa kính từ trên xuống dưới thấy chiếc xe hắn sắp xếp đỗ dưới lầu, còn người hắn đã quen thuộc bước xuống đang bước xuống xe —— Cửa sổ này cũng không bật chống nhìn trộm. Nếu Chu Hành ngẩng đầu, rất ó thể nhìn thấy bóng dáng hắn. Nhưng Chu Hành lại chỉ hít thật sâu, rồi lập tức đi vào trong.
Chu Hành không chờ nổi thang máy. Anh như chạy mà lao lên cầu thang. Anh vẫn nhớ rõ tầng và số phòng ngủ của hai người. Nhưng đến khi anh thật sự đứng trước cửa phòng, bất an và thấp thỏm lại dâng lên trong lòng —— Anh sợ Lục Chính đang có việc bận, không ở trong phòng. Anh sợ Lục Chính vẫn giận anh, sẽ không chịu gặp anh. Anh sợ Lục Chính sẽ từ chối anh, đuổi anh về.
Anh đứng ở cửa phòng, hít vào thở ra. Đến khi anh rốt cuộc lấy hết can đảm để nâng tay lên, lại bỗng nghe thấy 'cạch' một tiếng, cửa phòng bỗng mở ra. Lục Chính sắc mặt tái nhợt, áo ngủ trên người dính đủ loại sắc màu sặc sỡ. Hắn dùng chất giọng khô cằn hỏi: “Em còn muốn do dự bao lâu nữa? Hối hận chạy về tìm tôi sao?”
Câu trả lời của Chu Hành lại là nhào tới, ôm chầm lấy Lục Chính rồi òa khóc.
Lục Chính một tay giữ chặt khung cửa, ngón tay cuộn lại nắm chặt, tựa hồ còn đang giằng co không biết có nên tha thứ cho người yêu đã bỏ hắn không. Nhưng hắn cũng không có đẩy người ra, vốn như vậy cũng đã là một lời thỏa hiệp không nói ra câu.
Lục Chính thấp giọng mắng một câu, buông tay khỏi khung cửa, một tay ôm Chu Hành, một tay đóng cửa lại.
Chu Hành như con bạch tuộc mà ôm siết lấy Lục Chính. Anh khóc lâu lắm, từ ngoài cửa lên sô pha, lại từ sô pha bò lên chiếc giường mềm mại. Lục Chính bất đắc dĩ mà ôm anh, bàn tay to rộng vuốt ve tấm lưng đơn bạc của người nọ, không khác dung túng là bao.
“Lục...... Lục Chính.”
Có lẽ vì khóc lâu quá mà Chu Hành vất vả mãi mới tìm được lại khả năng ngôn ngữ của mình. Nhưng anh mới chỉ mở miệng, Lục Chính đã hiểu điều anh muốn nói.
“Em cần bao nhiêu, tôi chuyển cho em. Em đi cùng tên khốn kiếp kia chấm dứt hiệp định, chờ tôi xong việc ở đây chúng ta sẽ kết hôn.”
Lục Chính vội vàng nói xong những lời này, như sợ Chu Hành sẽ từ chối mà duỗi tay bịt kín miệng Chu Hành lại, sau đó 'hùng dữ' bổ sung.
“Đây tất nhiên cũng không phải cho không em. Sau này em phải chăm lo cho cuộc sống của tôi, phụ tôi lập trình, phải làm học trò, làm trợ thủ, làm người tôi yêu. Còn phải sinh con cho tôi...”
Đến câu cuối, Lục Chính nói siêu bé, nhưng Chu Hành vẫn nghe được, thậm chí còn nghe được rất rõ ràng. Anh không khóc nữa, mà lại chỉ chớp chớp mắt nhìn Lục Chính.
Lục Chính thật cẩn thận rút tay về, nhẹ giọng nói: “...... Tôi cũng không muốn chèn ép em quá nhiều, chúng ta cũng có thể thương lượng......”
“Em đồng ý,“ Chu Hành chăm chú nhìn Lục Chính, nhanh chóng trả lời, “Em đồng ý gả cho anh. Em đồng ý làm bạn anh. Em đồng ý làm mọi chuyện vì anh, bao gồm cả việc sinh con.”
“Lục Chính, em yêu anh.”
Lục Chính mở to hai mắt, kinh ngạc cùng vui mừng đan xen trên mặt. Hắn sững sờ mấy giây, như là ngây người, cứ vậy mãi cho đến khi Chu Hành ôm lấy hắn, ôn nhu nói: “Em yêu anh.”
Lục Chính đè Chu Hành xuống giường. Mọi lý trí, phong độ giờ phút này hắn đều vứt qua một bên, chỉ như một thằng nhóc rơi vào bể tình. Ngón tay hắn thậm chí còn đang nhè nhẹ run lên. Hắn hỏi: “Tôi đang gặp ảo giác sao?”
Chu Hành chọn cách nâng nửa người trên của mình lên, cắn vào môi Lục Chính, nghiêm túc nói: “Em yêu anh. Em nguyện ý gả cho anh. Em muốn ở bên anh cả đời.”
Lục Chính vì một câu này mà phát điên lên. Giờ phút này, hai người cần một trận vận động say mê để trút bỏ cái sự hạnh phúc và tính chiếm hữu điên cuồng này.
Đến cuối, Chu Hành thậm chí còn chẳng đủ sắc để động đậy ngón tay. Giọng anh khàn khàn, mí mắt cũng mở không nổi, nhưng lại vẫn theo bản năng ôm lấy Lục Chính của anh.
“Ngủ đi.” Lục Chính dịu dàng nói.
“Ừm...”
“Tôi sẽ mãi mãi ở bên em.”
“Được......”
“Ngày mai......”
Chu Hành đã chìm vào giấc mộng, không nghe thấy nửa câu còn lại của Lục Chính.
Trong mộng, anh và Lục Chính đang tay trong tay, chậm rãi đi ven hồ. Lục Chính hôn lên mặt anh, nói với anh rằng: “Về thôi. Con chúng ta sắp dậy rồi.”
Thật là một giấc mộng xinh đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.