Hiệp Nghị Bắt Buộc (Cưỡng Chế Thỏa Thuận)

Chương 54

An Nhật Thiên

13/07/2024

Sau bữa tối, Chu Hành gần như không thể chờ thêm, nhanh chóng đề nghị hai người rời khỏi nơi này. Champion hơi nhướng mày, giọng như đang đùa giỡn hỏi: “Làm sao, sợ tôi làm ô uế nơi ở của tên bạn trai cũ của em sao?”

Chu Hành lắc lắc đầu, vẻ mặt rất tự nhiên, lý do cũng không giống như bịa ra cho qua chuyện: “Không khí nơi này không tốt lắm, không tốt cho sự phát triển của đứa bé.”

Champion cũng không ép anh nói những lời trái với lòng mình nữa, tùy ý nói: “Vậy thì quay về.”

Chu Hành lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu cật lực tròng quần áo vào người. Bụng của anh bây giờ đã rất lớn rồi, cúi xuống có chút khó khăn, anh cũng không cố làm khó bản thân, gọi Sara dùng cánh tay robot cột dây giày giúp mình.

Trước khi hai người ra khỏi cửa, Champion dừng chân, với lấy một chiếc khăn quàng cổ cẩn thận quấn hai vòng lên cổ Chu Hành, dặn dò anh: “Nắm tay tôi cho chắc vào.”

Chu Hành “vâng” một tiếng, ngoan ngoãn bám lấy cánh tay Champion. Champion cố ý đi thật chậm, hắn dẫn theo Chu Hành đi mấy chục bước, nghe thấy tiếng đối phương thở dốc liền dừng lại.

“Sao vậy?” Chu Hành nhẹ giọng hỏi.

Champion nghiêng người liếc nhìn căn biệt thự rực rỡ ánh đèn, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán Chu Hành, cũng không ngạc nhiên khi nhận thấy làn da căng cứng và sự run rẩy mà đối phương đang cố gắng che giấu.

Hắn như là đang giải thích, cũng như là đang tự lầm bầm lầu bầu.

“Tôi không thể cõng em được, như vậy không tốt cho đứa bé.”

Những ký ức bị Chu Hành kìm nén bấy lâu nay đang trào trong nháy mắt — anh đã từng vô số lần cõng Lục Chính đi qua cái sân này, lúc ấy chỉ cho rằng đó là một chuyện hết sức bình thường, nhưng giờ đây nó lại trở nên xa xỉ hơn bao giờ hết.

Đôi mắt của anh thoáng chốc đã phủ đầy nước, trong giây lát anh còn lầm tưởng Champion và Lục Chính có chút giống nhau.

“Đi thôi.”

Champion rút tay mình ra, lại chuyển sang ôm bả vai anh.

“Vâng.”

Chu Hành trầm giọng trả lời. Anh bị Champion giam cầm chặt chẽ đến nghẹn thở, thế nhưng bản thân lại sinh ra ảo giác rằng hắn đang bảo vệ mình.

“Hôn lễ đã được định vào đầu tháng sau.”

“...... Được.”

“Nếu trì hoãn lâu hơn sẽ tạo ra quá nhiều gánh nặng cho cơ thể em.”

“...... Được.”



- -

Có lẽ là hôm nay đã tiêu hao quá nhiều sức lực, hơn nữa thể trạng của thai phụ vốn đã buồn ngủ, vừa vào xe không bao lâu là Chu Hành đã díu mắt ngủ thiếp đi.

Champion không có ý định ôm anh, hắn vừa tận dụng thời gian xử lý một số việc khẩn cấp qua vòng tay, vừa yên lặng chờ đợi, một lát sau, bả vai hắn trĩu xuống — quả nhiên Chu Hành trong lúc ngủ đã ngả vào người hắn.

Champion đỡ lấy anh, điều chỉnh lại tư thể lại sao cho anh thoải mái nhất, cố gắng để anh ngủ yên ổn một chút.

Chu Hành mím môi dưới, như thể đang nói mớ. Anh nhẹ giọng kêu: “Lục Chính ca ca.”

Champion vui sướng nở nụ cười, nhưng ngoài miệng lại nói: “Lục Chính của em đã chết rồi.”

Chu Hành không trả lời, như là thật sự đã ngủ say.

Champion nhìn ngắm anh ngủ một lát, bàn tay rất tự nhiên vuốt ve bụng anh nhẹ nhàng trìu mến.

Hắn rất thích vị hôn phu của hắn.

Hắn rất thích đứa con của hắn.

Khi xe chậm rãi dừng lại lần nữa, Chu Hành vẫn đang chìm trong giấc ngủ, Champion vững vàng ôm anh xuống xe.

Sara kịp thời bật đèn đường và đèn sân vườn lên, chiếu sáng đường về nhà của hai chủ nhân nhà nó.

“Cảm ơn.” Tối nay có vẻ Champion trở nên cực kỳ ôn nhu.

Vòng tay của Champion và Chu Hành đồng thời sáng lên, giọng nói của Sara đổi thành một giọng nam dịu dàng: “Không có gì.”

- -

Champion đặt Chu Hành lên tấm nệm mềm, hắn còn tự mình lấy tinh dầu nhẹ nhàng thoa lên bụng Chu Hành — đây là công nghệ mới nhất, có thể phòng ngừa những vết rạn da một cách hiệu quả.

Chu Hành được hắn chăm sóc vô cùng kỹ càng, nếu không phải Chu Hành vẫn luôn nhớ đến Lục Chính, bọn họ có lẽ sẽ càng thêm hòa hợp hạnh phúc.

Nhưng Champion thật sự rất thích sự mê luyến Chu Hành dành cho Lục Chính. Đây là một kiểu tự mình khẳng định. Hắn trầm mê với nỗi thống khổ khi hắn rời đi của Chu Hành. Nó như một chất độc vừa dị dạng lại vừa gây nghiện.

Champion rời khỏi phòng. Hắn đi dọc hành lang về phía trước, cơ thể cũng dần lùn đi. Đến khi tới trước phòng 'thay đồ', đã thấp đi vài cm. Cỗ máy kim loại màu trắng bạc tỏa ra ánh sáng băng giá, và giọng nói của Sara trở nên lạnh lùng một cách máy móc.

“—— triển khai vật lý trị liệu?”

“Được.”



Vừa dứt lời, cánh tay máy móc gắt gao ôm lấy cơ thể Champion về phía trước, ép hắn vào trong thiết bị điều trị. Lá chắn thủy tinh trong suốt chậm rãi đóng lại. Mặt nạ dưỡng khí che kín mặt của hắn. Chất lỏng điều trị trong suốt dần dần tràn ngập toàn bộ cabin.

Cơ thể của Champion không chịu sự kiểm soát của đại não. Cơn đau dữ dội khiến hắn tuyệt vọng vùng vẫy. Trên người hắn lần lượt xuất hiện những vết đỏ, lại nhanh chóng đã được chữa khỏi bằng chất lỏng chữa bệnh.

Lần điều trị này kéo dài năm giờ. Sau khi chất lỏng điều trị được thải ra khỏi cabin, nắp thủy tinh lại được mở ra. Mọi trói buộc trên người hắn biến mất, Champion lạnh lùng bước ra khỏi thiết bị điều trị. Chất lỏng còn sót lại theo tóc hắn chảy xuống mặt, rồi lại rơi xuống dưới.

“Ngài vẫn ổn chứ, thưa tiên sinh?” Sara chỉ đạo cánh tay robot và vội vàng đưa chiếc khăn tắm.

“Không chết được.” Champion cầm lấy khăn tắm, mạnh bạo lau tóc cùng hai gò má, khoác lên vai, “Có chuyện gì quan trọng sao?”

“Không có gì quan trọng.” Sara đột ngột dừng lại một giây, xử lý một tin nhắn tạm thời, “Không, Vi Trạch đã đẻ, là một bé trai.”

“Vi Trạch? Là ai?” Champion thực sự không nhớ tên của người này.

“Bạn trai cũ của Chu Hành.”

“Bạn trai cũ của em ấy không phải ta sao?” Champion đùa một câu, “Có chuyện gì sao?”

“Bạn trai hiện tại của Vi Trạch chỉ muốn có đứa bé, không muốn lấy Vi Trạch.”

“Đó là tranh chấp tình cảm của hai người họ, không liên quan đến ta và Chu Hành.”

“Tình hình tài chính của Vi Trạch đang rất kém, rất có thể sẽ lại nhờ Chu Hành tiên sinh giúp đỡ.”

“Cắt đứt liên lạc giữa bọn họ, đừng để Vi Trạch quấy rầy Chu Hành.”

“Vâng.”

Champion trầm mặc trong chốc lát, nói: “Mọi lời nói dối đều khó có thể che đậy chân tướng.”

“Điều đó còn phụ thuộc vào ngài,“ Sara cân nhắc câu từ, “Ngài có thể xây dựng một giấc mộng hoàn mỹ không khuyết điểm.”

“Ngươi đây là đang kêu ta lựa chọn lừa gạt Chu Hành sao?”

Chẳng phải ngài vẫn luôn lừa gạt Chu tiên sinh sao?

Sara nhịn không được lợi dụng chương trình “chửi thầm“.

“Không, sao ta có thể lừa em ấy cả đời được.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hiệp Nghị Bắt Buộc (Cưỡng Chế Thỏa Thuận)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook