Hiệp Nghị Bắt Buộc (Cưỡng Chế Thỏa Thuận)
Chương 63
An Nhật Thiên
13/07/2024
“Tôi biết đây là đang làm khó em,“ Lục Chính cũng không vội vàng thuyết phục Chu Hành là phải hành động như thế nào, ngược lại là nhẹ giọng trấn an, giọng nói thì thầm cùng với từng tiếng ho nhẹ của hắn càng khiến cho người khác cảm thấy lo lắng, “Nếu làm như vậy, chúng ta sẽ làm tổn thương Champion tiên sinh.”
“Nhưng nếu không làm như vậy, Champion sẽ làm tổn thương chúng ta.”
“Chúng ta chỉ đang bảo vệ chính mình, thật sự là bất đắc dĩ.”
Chu Hành cúi đầu càng ngày càng thấp, Lục Chính bày ra một nụ cười tự giễu, nói: “Champion mạnh như vậy, chúng ta chỉ chèn ép hắn một chút, chờ đến chúng ta thuận lợi rời đi, hắn cũng sẽ sớm hồi phục lại như lúc ban đầu thôi. Em cũng không cần cảm thấy gánh nặng làm gì.”
Chu Hành ngẩng đầu, ngoài dự đoán phản bác một câu: “Phản bội chính là phản bội, không cần phải cố kiếm lý do để hợp lý hóa sự phản bội ấy.”
“Lục Chính, em yêu anh, vì yêu anh nên em nguyện ý vì anh mà làm loại chuyện như vậy, anh cũng không cần phải trấn an em.”
Lục Chính nhìn chằm chằm Chu Hành vài giây, một hình ảnh bị đè nén ở sâu trong ký ức hắn hiện ra trước mắt hắn, đôi mắt hắn bị máu thịt làm mờ đi, người bạn cũ bẻ tấm chắn phòng hộ trước mặt hắn ra, cười nói: “Thật tốt, cậu vẫn còn sống.”
“Sara ——” Lục Chính lớn giọng kêu.
“Tôi đây, Lục tiên sinh.”
“Hộ tống Chu Hành trở về, cố gắng xóa sạch dấu vết qua lại của em ấy ở đây.”
“Vâng.”
Chu Hành nhạy bén mà đã nhận ra Lục Chính có gì đấy không đúng, anh vươn tay thăm dò, muốn sờ lên mặt Lục Chính. Lục Chính cũng không tránh né, để mặc cho anh vuốt, thậm chí còn nặn ra một nụ cười yếu ớt: “Mau quay về đi, em có thể liên hệ với tôi thông qua Sara, không cần phải sợ.”
“Lục Chính, anh ——”
“Quay về đi!”
Chu Hành cùng Lục Chính bốn mắt nhìn nhau, xác định đối phương không muốn nói thêm gì nữa, vòng tay liên tục nhấp nháy để nhắc nhở anh rằng tình hình hiện tại không thích hợp để nói chuyện lâu. Tất cả những gì anh có thể làm lúc này là cúi xuống hôn nhẹ lên tóc của Lục Chính, vội vàng nói một câu “Hay tin em”, sau đó đỡ bụng nhanh chóng chạy ra ngoài.
Đường đi từ dưới căn cứ ngầm dưới lòng đất lên trên tương đối phức tạp, bước chân của Chu Hành lại rất chậm, vì vậy Lục Chính không chút vội vàng ngồi dậy giữ đống dây trói, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ.
“Tiên sinh ——” Sarah nhẹ nhàng gọi một tiếng.
“Đổi giọng đi.”
Sarah đổi sang một giọng nữ ôn hòa: “Ngài có cần tư vấn tâm lý không?”
“Không cần.”
“Vậy, ngài có muốn tâm sự không?”
“Sara ——” Hai mắt Lục Chính đầy tơ máu, vẻ mặt vô cùng đáng sợ, “Ngươi chỉ là trí tuệ nhân tạo.”
“Tôi là trí tuệ nhân tạo do ngài tạo ra để giảm bớt chấn thương tinh thần,“ Sara từ bỏ chất giọng nữ vừa rồi mà chuyển sang chất giọng bình thường nhất, “Tôi có trách nhiệm cung cấp tất cả các hỗ trợ khẩn cấp khi tinh thần của ngài đang ở trong trạng thái nguy hiểm, bao gồm việc phát lại những hình ảnh tương quan của năm đó không giới hạn ——”
“Phanh ——”
Lục Chính tùy tiện đập vỡ thiết bị nghe nhìn trong phòng giam, biểu tình tên mặt dần dần dịu đi, cuối cùng lại trở về một màu xám xịt.
“Chu Hành đang chờ ta.”
“Hiện tại dừng lại vẫn còn kịp, tiên sinh.”
“Ta còn chưa chơi đã.”
“Lục Chính, ngài đây không phải là chơi, ngài là đang tái diễn lại cảnh tượng năm đó.”
Sara không biết tại sao nó lại mất không chế. Một AI không nên có hành động mất không chế như này. Có lẽ là do lỗi chương trình, hoặc có thể là những cảm xúc được nhân hóa quá chân thực? Nó không thể bị kiểm soát, cũng không muốn bị kiểm soát.
“Vậy thì đã sao?” Lục Chính bước vào thang máy ẩn. Thang máy không ngừng đi lên, chiều cao của hắn cũng không ngừng tăng lên.
“Ngài không cần phải mạo hiểm như này.”
“Sara.” Lục Chính bước ra khỏi thang máy, xé bỏ chiếc mặt nạ trên mặt vứt sang một bên, “Champion sẽ không bao giờ trốn tránh. Con đường duy nhất để giải quyết nhược điểm chính là đối mặt với nó.”
“Nhưng......”
“Chu Hành là vì ta mà phản bội ta, bất kể em ấy lựa chọn như thế nào, em ấy cũng chỉ có thể tổn thương một nửa của ta mà thôi.” Lục Chính vuốt vuốt tóc, từng chút một sửa đổi bộ dáng, “Trong trò chơi này, ta không thua thiệt gì cả.”
Sara không khuyên nhủ gì nữa. Nó chuyển giao diện thành sơ đồ vị trí của Chu Hành để đảm bảo rằng mọi thứ trong phòng sẽ trở lại trạng thái ban đầu trước khi Chu Hành bước vào cửa, bao gồm cả Champion trên giường.
Chu Hành lén lút bò lên trên giường. Anh nhìn chằm chằm người trên giường một lúc, thì thầm một câu xin lỗi.
Một đêm thật dài này qua đi, ngày hôm sau, Champion vẫn theo thường lệ đi làm, còn Chu Hành thì nhận được tin nhắn mã hóa của Sara —— Nội dung chỉ là một địa chỉ email, nghe nói là người ôm thù Champion mà Lục Chính quen.
Chu Hành liên lạc thành công với bên kia, đồng thời nhận được nhiệm vụ đầu tiên của bên kia —— theo dõi thời gian Champion ra ngoài mỗi ngày.
Nhiệm vụ này cũng không khó, sau khi Chu Hành theo dõi hơn mười ngày, bên kia gửi một nhiệm vụ mới —— “Đưa Champion đến phố Hương Cách vào buổi chiều ngày mốt.”
Đại lộ Hương Cách là con phố nổi tiếng về áo cưới, nếu Chu Hành đề nghị đi chọn lễ phục, Champion rất có thể sẽ đồng ý.
Chu Hành đọc xong email này, lại không thực hiện luôn mà là hỏi đối phương bằng hình thức mã hóa: “Anh muốn làm gì?”
“Cậu dụ Champion đi, người của tôi sẽ lẻn vào trong nhà cứu Lục Chính ra.”
Chu Hành trên mặt không có một tia vui mừng, anh hỏi ngược lại: “Anh không có mật khẩu, cũng không có dấu vân tay, nơi này canh gác nghiêm ngặt như vậy, anh làm sao có thể cứu người?”
“Sara sẽ hỗ trợ chúng tôi. Nếu cậu còn có thắc mắc nào khác, cậu có thể trực tiếp hỏi Lục Chính.”
Nếu như trực tiếp cùng Lục Chính nói chuyện, hắn khẳng định sẽ không đồng ý. Dù sau đây cũng là Chu Hành dụ Champion ra ngoài rồi cứu Lục Chính sau lưng hắn. Việc này đối với Chu Hành mà nói là quá nguy hiểm.
Chu Hành hiểu rõ việc này nên anh cũng không muốn để Lục Chính biết chuyện. Anh đoán người này cũng chưa thông báo trước cho Lục Chính.
Trực giác của anh điên cuồng thúc giục anh không phải đồng ý mà phải từ chối, nhưng đề nghị “để Lục Chính có lại được sự tự do” lại quá tốt đẹp. Anh căn bản không thể nào kháng cự.
“Được, tôi đồng ý.”
Chu Hành vừa gửi tin mã hóa đi, ngoài cửa liền phát ra một tiếng động nhỏ —— Champion mở cửa phòng, tùy ý hất tuyết đọng trên vành mũ: “Em đang làm gì vậy?”
“Xem tin tức thôi.”
“Xem mấy cái đó thì em cũng nên để ý đến hôn lễ của ta đi. Bên nhân viên công tác vừa báo cho tôi là em đến giờ còn chưa đi thử lễ phục để sửa?”
“Tôi không thích bộ đó lắm.” Chu Hành làm bộ vô cớ gây rối.
“Cho nên?”
“Tôi muốn đi chọn một bộ mới.”
“Bộ lễ phục kia của em tốn trăm vạn liên minh tệ, may mất ba tháng.”
“Hôn lễ chẳng nhẽ lại chỉ có một bộ?”
“Những bộ khác cũng đã sớm được chuẩn bị rồi.”
“Tôi muốn mua một bộ mới, không được sao?”
Champion yên lặng nhìn Chu Hành ba giây, như là đã nhìn thấu suy nghĩ bất chính của đối phương, lại cười nhạo nói: “Đương nhiên có thể, đại lộ Hương Cách gần đây khá nổi tiếng, hôm nay chúng ta có thể đến đó.”
“Hôm nay đã quá muộn rồi, tôi tính ngày mai cũng có khả năng tuyết sẽ rơi, ngày kia đi, ngày kia trời sẽ nắng.”
“Thế cũng được, vậy thì chiều ngày kia chúng ta cùng nhau ra ngoài.”
“Nhưng nếu không làm như vậy, Champion sẽ làm tổn thương chúng ta.”
“Chúng ta chỉ đang bảo vệ chính mình, thật sự là bất đắc dĩ.”
Chu Hành cúi đầu càng ngày càng thấp, Lục Chính bày ra một nụ cười tự giễu, nói: “Champion mạnh như vậy, chúng ta chỉ chèn ép hắn một chút, chờ đến chúng ta thuận lợi rời đi, hắn cũng sẽ sớm hồi phục lại như lúc ban đầu thôi. Em cũng không cần cảm thấy gánh nặng làm gì.”
Chu Hành ngẩng đầu, ngoài dự đoán phản bác một câu: “Phản bội chính là phản bội, không cần phải cố kiếm lý do để hợp lý hóa sự phản bội ấy.”
“Lục Chính, em yêu anh, vì yêu anh nên em nguyện ý vì anh mà làm loại chuyện như vậy, anh cũng không cần phải trấn an em.”
Lục Chính nhìn chằm chằm Chu Hành vài giây, một hình ảnh bị đè nén ở sâu trong ký ức hắn hiện ra trước mắt hắn, đôi mắt hắn bị máu thịt làm mờ đi, người bạn cũ bẻ tấm chắn phòng hộ trước mặt hắn ra, cười nói: “Thật tốt, cậu vẫn còn sống.”
“Sara ——” Lục Chính lớn giọng kêu.
“Tôi đây, Lục tiên sinh.”
“Hộ tống Chu Hành trở về, cố gắng xóa sạch dấu vết qua lại của em ấy ở đây.”
“Vâng.”
Chu Hành nhạy bén mà đã nhận ra Lục Chính có gì đấy không đúng, anh vươn tay thăm dò, muốn sờ lên mặt Lục Chính. Lục Chính cũng không tránh né, để mặc cho anh vuốt, thậm chí còn nặn ra một nụ cười yếu ớt: “Mau quay về đi, em có thể liên hệ với tôi thông qua Sara, không cần phải sợ.”
“Lục Chính, anh ——”
“Quay về đi!”
Chu Hành cùng Lục Chính bốn mắt nhìn nhau, xác định đối phương không muốn nói thêm gì nữa, vòng tay liên tục nhấp nháy để nhắc nhở anh rằng tình hình hiện tại không thích hợp để nói chuyện lâu. Tất cả những gì anh có thể làm lúc này là cúi xuống hôn nhẹ lên tóc của Lục Chính, vội vàng nói một câu “Hay tin em”, sau đó đỡ bụng nhanh chóng chạy ra ngoài.
Đường đi từ dưới căn cứ ngầm dưới lòng đất lên trên tương đối phức tạp, bước chân của Chu Hành lại rất chậm, vì vậy Lục Chính không chút vội vàng ngồi dậy giữ đống dây trói, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ.
“Tiên sinh ——” Sarah nhẹ nhàng gọi một tiếng.
“Đổi giọng đi.”
Sarah đổi sang một giọng nữ ôn hòa: “Ngài có cần tư vấn tâm lý không?”
“Không cần.”
“Vậy, ngài có muốn tâm sự không?”
“Sara ——” Hai mắt Lục Chính đầy tơ máu, vẻ mặt vô cùng đáng sợ, “Ngươi chỉ là trí tuệ nhân tạo.”
“Tôi là trí tuệ nhân tạo do ngài tạo ra để giảm bớt chấn thương tinh thần,“ Sara từ bỏ chất giọng nữ vừa rồi mà chuyển sang chất giọng bình thường nhất, “Tôi có trách nhiệm cung cấp tất cả các hỗ trợ khẩn cấp khi tinh thần của ngài đang ở trong trạng thái nguy hiểm, bao gồm việc phát lại những hình ảnh tương quan của năm đó không giới hạn ——”
“Phanh ——”
Lục Chính tùy tiện đập vỡ thiết bị nghe nhìn trong phòng giam, biểu tình tên mặt dần dần dịu đi, cuối cùng lại trở về một màu xám xịt.
“Chu Hành đang chờ ta.”
“Hiện tại dừng lại vẫn còn kịp, tiên sinh.”
“Ta còn chưa chơi đã.”
“Lục Chính, ngài đây không phải là chơi, ngài là đang tái diễn lại cảnh tượng năm đó.”
Sara không biết tại sao nó lại mất không chế. Một AI không nên có hành động mất không chế như này. Có lẽ là do lỗi chương trình, hoặc có thể là những cảm xúc được nhân hóa quá chân thực? Nó không thể bị kiểm soát, cũng không muốn bị kiểm soát.
“Vậy thì đã sao?” Lục Chính bước vào thang máy ẩn. Thang máy không ngừng đi lên, chiều cao của hắn cũng không ngừng tăng lên.
“Ngài không cần phải mạo hiểm như này.”
“Sara.” Lục Chính bước ra khỏi thang máy, xé bỏ chiếc mặt nạ trên mặt vứt sang một bên, “Champion sẽ không bao giờ trốn tránh. Con đường duy nhất để giải quyết nhược điểm chính là đối mặt với nó.”
“Nhưng......”
“Chu Hành là vì ta mà phản bội ta, bất kể em ấy lựa chọn như thế nào, em ấy cũng chỉ có thể tổn thương một nửa của ta mà thôi.” Lục Chính vuốt vuốt tóc, từng chút một sửa đổi bộ dáng, “Trong trò chơi này, ta không thua thiệt gì cả.”
Sara không khuyên nhủ gì nữa. Nó chuyển giao diện thành sơ đồ vị trí của Chu Hành để đảm bảo rằng mọi thứ trong phòng sẽ trở lại trạng thái ban đầu trước khi Chu Hành bước vào cửa, bao gồm cả Champion trên giường.
Chu Hành lén lút bò lên trên giường. Anh nhìn chằm chằm người trên giường một lúc, thì thầm một câu xin lỗi.
Một đêm thật dài này qua đi, ngày hôm sau, Champion vẫn theo thường lệ đi làm, còn Chu Hành thì nhận được tin nhắn mã hóa của Sara —— Nội dung chỉ là một địa chỉ email, nghe nói là người ôm thù Champion mà Lục Chính quen.
Chu Hành liên lạc thành công với bên kia, đồng thời nhận được nhiệm vụ đầu tiên của bên kia —— theo dõi thời gian Champion ra ngoài mỗi ngày.
Nhiệm vụ này cũng không khó, sau khi Chu Hành theo dõi hơn mười ngày, bên kia gửi một nhiệm vụ mới —— “Đưa Champion đến phố Hương Cách vào buổi chiều ngày mốt.”
Đại lộ Hương Cách là con phố nổi tiếng về áo cưới, nếu Chu Hành đề nghị đi chọn lễ phục, Champion rất có thể sẽ đồng ý.
Chu Hành đọc xong email này, lại không thực hiện luôn mà là hỏi đối phương bằng hình thức mã hóa: “Anh muốn làm gì?”
“Cậu dụ Champion đi, người của tôi sẽ lẻn vào trong nhà cứu Lục Chính ra.”
Chu Hành trên mặt không có một tia vui mừng, anh hỏi ngược lại: “Anh không có mật khẩu, cũng không có dấu vân tay, nơi này canh gác nghiêm ngặt như vậy, anh làm sao có thể cứu người?”
“Sara sẽ hỗ trợ chúng tôi. Nếu cậu còn có thắc mắc nào khác, cậu có thể trực tiếp hỏi Lục Chính.”
Nếu như trực tiếp cùng Lục Chính nói chuyện, hắn khẳng định sẽ không đồng ý. Dù sau đây cũng là Chu Hành dụ Champion ra ngoài rồi cứu Lục Chính sau lưng hắn. Việc này đối với Chu Hành mà nói là quá nguy hiểm.
Chu Hành hiểu rõ việc này nên anh cũng không muốn để Lục Chính biết chuyện. Anh đoán người này cũng chưa thông báo trước cho Lục Chính.
Trực giác của anh điên cuồng thúc giục anh không phải đồng ý mà phải từ chối, nhưng đề nghị “để Lục Chính có lại được sự tự do” lại quá tốt đẹp. Anh căn bản không thể nào kháng cự.
“Được, tôi đồng ý.”
Chu Hành vừa gửi tin mã hóa đi, ngoài cửa liền phát ra một tiếng động nhỏ —— Champion mở cửa phòng, tùy ý hất tuyết đọng trên vành mũ: “Em đang làm gì vậy?”
“Xem tin tức thôi.”
“Xem mấy cái đó thì em cũng nên để ý đến hôn lễ của ta đi. Bên nhân viên công tác vừa báo cho tôi là em đến giờ còn chưa đi thử lễ phục để sửa?”
“Tôi không thích bộ đó lắm.” Chu Hành làm bộ vô cớ gây rối.
“Cho nên?”
“Tôi muốn đi chọn một bộ mới.”
“Bộ lễ phục kia của em tốn trăm vạn liên minh tệ, may mất ba tháng.”
“Hôn lễ chẳng nhẽ lại chỉ có một bộ?”
“Những bộ khác cũng đã sớm được chuẩn bị rồi.”
“Tôi muốn mua một bộ mới, không được sao?”
Champion yên lặng nhìn Chu Hành ba giây, như là đã nhìn thấu suy nghĩ bất chính của đối phương, lại cười nhạo nói: “Đương nhiên có thể, đại lộ Hương Cách gần đây khá nổi tiếng, hôm nay chúng ta có thể đến đó.”
“Hôm nay đã quá muộn rồi, tôi tính ngày mai cũng có khả năng tuyết sẽ rơi, ngày kia đi, ngày kia trời sẽ nắng.”
“Thế cũng được, vậy thì chiều ngày kia chúng ta cùng nhau ra ngoài.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.