Hiệp Nghị Bắt Buộc (Cưỡng Chế Thỏa Thuận)
Chương 70
An Nhật Thiên
13/07/2024
Hôn lễ chuẩn bị hết mất mấy tháng, đủ loại long trọng như đã bàn.
Cha mẹ Lục Chính mất sớm, hắn cũng đã thoát ly khỏi Lục gia, mà thậm chí đến một tấm thiệp mời đàng hoàng chị gái Lục Văn của Lục Chính cũng không được nhận, nên khi đến dự, cô ta cũng chỉ có thể ngồi dưới sân khấu như khách khứa thông thường.
Cha mẹ Chu Hành có vẻ như đang có nhiệm vụ bí mật nên dù Lục Chính đã gửi thiệp mời từ trước mấy tháng thông qua đường dây đặc biệt, thì đến sát ngày cưới cũng chỉ nhận được một lá thư khách khí, ngôn từ hoa mỹ, ý là lịch sự chúc mừng.
Bởi vậy mà Lục Chính lại tìm được một điểm tương đồng giữa hắn và Chu Hành —— Hai người họ đều không có tình yêu thương của người nhà.
Nhưng không sao cả, vì sau này, hai người họ có thể sưởi ấm cho nhau.
Nghi thức đám cưới khác với thông lệ. Vì không có người nhà đưa đi, nên trên tấm thảm đỏ dài dằng dặc ấy, Lục Chính và Chu Hành cùng nhau sóng vai.
Hai người chậm rãi đến trước mặt linh mục, mười ngón tay đan vào nhau. Nếu không để ý tới nét mặt của Chu Hành thì hai người họ thật giống một cặp tình nhân.
“Con có nguyện ý nhận Chu Hành làm người bạn đời hợp pháp của mình không...?”
“Con nguyện ý.” Lục Chính không chút do dự trả lời.
Chu Hành cắn môi.
Anh không muốn.
Cả lễ đường tĩnh lặng đến đáng sợ. Không một ai dám ồn ào náo động. Thời gian như trôi đi thật chậm. Tất cả đều đang chờ Chu Hành phát ra âm thanh.
Chu Hành không biết sao anh lại bỗng nhớ tới gian phòng vẽ tranh đêm đó. Lục Chính không xoay người, chỉ dùng ngón tay thon dài đưa vòng tay của mình cho anh.
Hắn nói: “Tôi họ Lục.”
“Con nguyện ý.”
Nói ra ba chữ này, ấy vậy mà lại dễ hơn so với tưởng tượng nhiều.
Khách khứa đều đồng loạt vỗ tay. Dàn nhạc bắt đầu tấu nhạc. Lục Chính bế Chu Hành lên một cách dễ dàng, tạm thời bỏ mặc khách khứa mà bế người về căn nhà của họ.
“Chân em đang bị phù nề.”
Lục Chính cau mày, tự mình giúp tình nhân của hắn mát xa.
“Tầm này bị phù nề là chuyện bình thường.”
Chu Hành thấp giọng đáp một câu.
“Cố gắng chịu thêm chút nữa thôi. Sắp được dỡ hàng rồi.” Lục Chính không mặn không nhạt đùa một câu, sau đó dặn dò, “Em muốn ăn gì cứ bảo Sara. Tôi đi tiếp khách đã, chắc khoảng ba tiếng nữa sẽ về.”
“Vâng.”
Lục Chính chỉnh lại điều hoà trong nhà, sau đó lại tự mình mang trái cây, điểm tâm và đồ uống đến cho Chu Hành. Hắn suy nghĩ rồi lại nói: “Trong nhà có Sara canh, ngoài nhà cũng có người trông. Mức độ lợi hại ra sao tôi cũng đã nói cho em biết rõ rồi. Đừng nghĩ đến chuyện làm cô dâu bỏ chạy ở đây.”
“Tôi cũng không chạy được.” Nét mặt Chu Hành thật bình tĩnh, tựa như là đã nhận mệnh.
“Cho dù em có chạy trốn thành công, tôi cũng sẽ bắt được em thôi. Tôi không sợ em chạy, tôi chỉ sợ không thể kiềm chế được bản thân, sẽ làm em tổn thương thôi.” Lục Chính dùng giọng nói nhẹ nhàng nhất mà nói ra những lời khiến con người ta rét lạnh, “Đừng cho tôi cái cơ hội sử dụng những thủ đoạn biến thái với em, được chứ?”
“Được.” Chu Hành đồng ý, sau đó lại gật đầu, “Tôi sẽ nghe lời.”
“Ngoan.”
Lục Chính lưu luyến không rời mà xoa mái tóc mềm mại của Chu Hành, sau đó rời khỏi phòng.
Chu Hành nhìn hắn rời đi, chậm rãi nằm xuống giường. Anh thử gọi: “Sara.”
“Có tôi, Chu tiên sinh.”
“Sara, cậu trước giờ vẫn luôn lừa dối tôi.”
“Xin lỗi, Chu tiên sinh.”
“Không cần xin lỗi, Lục Chính mới là 'tiên sinh' của cậu, tôi luôn chỉ là người xếp sau hắn.”
Sara không phản bác những lời này, bởi vì đây là sự thật, nó sẽ luôn phục vụ Lục Chính. Về điểm này, dù cho sau này Lục Chính có con thì thứ tự ưu tiên của nó cũng sẽ không bao giờ thay đổi.
“Sara, có phải tôi rất ngu xuẩn hay không?”
Sara lựa lời đáp lại anh: “Chỉ số thông minh của ngài vẫn nằm trên mức trình độ trung bình của nhân loại.”
“Lục Chính đã để lộ ra nhiều sơ hở như vậy, thế nhưng trước kia tôi lại không phát hiện ra bất cứ điều gì khả nghi.”
“Con người thường bị những định kiến đánh lừa. Ngài thích Lục Chính, vậy nên sẽ theo bản năng bỏ qua những gì không thích hợp.”
“Vậy Lục Chính thì sao?”
“Tôi không hiểu ý của ngài?”
“Lục Chính, hắn thích tôi sao?”
Sara lục lại một lượt kí ức của nó về Lục Chính trong bộ nhớ, cẩn thận trả lời câu hỏi của Chu Hành: “Ngài ấy đã rất nhiều lần nói thích ngài.”
Chu Hành lắc lắc đầu, nói: “Hình như cậu lại gạt tôi.”
Đối với tình huống này, Sara cũng đã được đề xuất phương hướng giải quyết. Dựa theo hướng xử lý thông thường, nó sẽ nói với Chu Hành: “Ngài hẳn là nên đi tìm Lục Chính xác nhận lại.”
Nhưng Sara không phải một con AI đủ trình độ, khả năng mô phỏng cảm xúc của nó quá sâu, dẫn đến việc nó đưa ra một câu trả lời lệch chuẩn: “Người mà Lục Chính quan tâm nhất là chị gái của ngài ấy.”
“Chu tiên sinh, ngài không nhất thiết phải nghi ngờ tình cảm mà Lục Chính dành cho ngài.”
Chu Hành dò hỏi: “Nếu như, tôi lựa chọn cái chết......”
“Tiên sinh đã kể cho ngài nghe về chuyện tiên sinh bị phản bội trong quá khứ, đứng chứ?”
“Đúng vậy, hắn đã nói qua.”
Sara bắt chước cười một lát, việc này giúp cho Chu Hành thả lỏng thần kinh.
“Ngài đừng bỏ rơi tiên sinh, đó cũng là một loại phản bội.”
“Tôi sẽ khiến ngài không thể rời khỏi Lục Chính tiên sinh, dù là bằng bất cứ giá nào.”
Thực tình Chu Hành cũng không muốn chết, anh chỉ đang tự hỏi, nếu như anh lựa chọn cái chết, có lẽ Lục Chính sẽ có thể trải nghiệm cái cảm giác đau đớn thống khổ giống như anh.
Anh sẽ không thể nào giành chiến thắng trong cuộc đối đầu thực tế, vậy nên cũng chỉ có thể tự mình tưởng tượng một chút, hưởng thụ cảm giác vui sướng ngắn ngủi không có thực.
“Nếu hắn thật sự thích tôi, vậy tại sao hắn lại đối xử với tôi như thế?”
“Thích một người, chẳng lẽ không phải là phải khiến người ta hạnh phúc sao?”
“Hắn vẫn luôn lừa gạt tôi, làm tổn thương tôi, lấy tôi ra làm trò đùa.”
Sara điều khiển cánh tay máy bưng một bát mì vừa được nấu xong đến.
“Có lẽ, chính ngài ấy cũng không biết, thích một người thì phải làm như thế nào.”
“Chu Hành tiên sinh, ngài là mối tình đầu của tiên sinh đó.”
——
Chu Hành ăn hết một bát mì, nửa quả quýt, một túi thịt bò khô thì Lục Chính mới mở cửa ra.
“Em đói không? Cũng đến lúc ăn bữa chiều rồi.”
Chu Hành chỉ về phía cái bát trống trơn: “Cũng không đói lắm.”
“Được, vây chúng ta có thể đi làm chuyện chính sự rồi.”
Lục Chính vừa dứt câu đã thấy Chu Hành dịch về phía giường, bộ dáng như thể sắp ra trận vậy. . Truyện Đam Mỹ
Hắn không nhịn được mà bật cười, đành phải nói: “Đừng suy nghĩ lung tung vậy chứ? Tôi chỉ muốn đưa em đi ngắm sao thôi mà.”
Sao Chu Hành cũng đã ngắm rồi. Đêm trước khi anh “rời đi”, Lục Chính đã khoác áo choàng, dẫn anh đi ngắm sao thật lâu.
“Đây là công nghệ mô phỏng tiên tiến nhất, vốn dĩ chính là quà tân hôn cho em.”
Có phải anh đã quyết định muốn cưới em từ lâu rồi không?
Chu Hành nuốt những lời này xuống. Anh biết mình sẽ có được một đáp án khẳng định, cũng biết một khi đã nói ra những lời này chính là đã đại biểu cho sự thoả hiệp.
Lục Chính đợi trong chốc lát vẫn không thấy Chu Hành từ chối.
Nếu đã không từ chối, hắn sẽ mặc định rằng đối phương đã đồng ý.
Hắn bế Chu Hành lên, dùng thang máy ẩn để xuống tầng, đặt người lên chiếc sô pha đôi rồi cũng nằm xuống bên cạnh.
Chu Hành còn đang mải nghĩ về cái thang máy kia. Anh đã cõng Lục Chính lên tầng rất nhiều lần, trước giờ không nghĩ tới căn biệt thự này có một cái thang máy. Nghĩ sâu hơn nữa, thì có thể khi đó Lục Chính là dùng cái thang máy này để chạy lên chạy xuống, diễn cái vở kịch của hắn.
“Em đang nghĩ gì vậy?”
“Đang nghĩ chuyện anh bận rộn diễn kịch.”
Cha mẹ Lục Chính mất sớm, hắn cũng đã thoát ly khỏi Lục gia, mà thậm chí đến một tấm thiệp mời đàng hoàng chị gái Lục Văn của Lục Chính cũng không được nhận, nên khi đến dự, cô ta cũng chỉ có thể ngồi dưới sân khấu như khách khứa thông thường.
Cha mẹ Chu Hành có vẻ như đang có nhiệm vụ bí mật nên dù Lục Chính đã gửi thiệp mời từ trước mấy tháng thông qua đường dây đặc biệt, thì đến sát ngày cưới cũng chỉ nhận được một lá thư khách khí, ngôn từ hoa mỹ, ý là lịch sự chúc mừng.
Bởi vậy mà Lục Chính lại tìm được một điểm tương đồng giữa hắn và Chu Hành —— Hai người họ đều không có tình yêu thương của người nhà.
Nhưng không sao cả, vì sau này, hai người họ có thể sưởi ấm cho nhau.
Nghi thức đám cưới khác với thông lệ. Vì không có người nhà đưa đi, nên trên tấm thảm đỏ dài dằng dặc ấy, Lục Chính và Chu Hành cùng nhau sóng vai.
Hai người chậm rãi đến trước mặt linh mục, mười ngón tay đan vào nhau. Nếu không để ý tới nét mặt của Chu Hành thì hai người họ thật giống một cặp tình nhân.
“Con có nguyện ý nhận Chu Hành làm người bạn đời hợp pháp của mình không...?”
“Con nguyện ý.” Lục Chính không chút do dự trả lời.
Chu Hành cắn môi.
Anh không muốn.
Cả lễ đường tĩnh lặng đến đáng sợ. Không một ai dám ồn ào náo động. Thời gian như trôi đi thật chậm. Tất cả đều đang chờ Chu Hành phát ra âm thanh.
Chu Hành không biết sao anh lại bỗng nhớ tới gian phòng vẽ tranh đêm đó. Lục Chính không xoay người, chỉ dùng ngón tay thon dài đưa vòng tay của mình cho anh.
Hắn nói: “Tôi họ Lục.”
“Con nguyện ý.”
Nói ra ba chữ này, ấy vậy mà lại dễ hơn so với tưởng tượng nhiều.
Khách khứa đều đồng loạt vỗ tay. Dàn nhạc bắt đầu tấu nhạc. Lục Chính bế Chu Hành lên một cách dễ dàng, tạm thời bỏ mặc khách khứa mà bế người về căn nhà của họ.
“Chân em đang bị phù nề.”
Lục Chính cau mày, tự mình giúp tình nhân của hắn mát xa.
“Tầm này bị phù nề là chuyện bình thường.”
Chu Hành thấp giọng đáp một câu.
“Cố gắng chịu thêm chút nữa thôi. Sắp được dỡ hàng rồi.” Lục Chính không mặn không nhạt đùa một câu, sau đó dặn dò, “Em muốn ăn gì cứ bảo Sara. Tôi đi tiếp khách đã, chắc khoảng ba tiếng nữa sẽ về.”
“Vâng.”
Lục Chính chỉnh lại điều hoà trong nhà, sau đó lại tự mình mang trái cây, điểm tâm và đồ uống đến cho Chu Hành. Hắn suy nghĩ rồi lại nói: “Trong nhà có Sara canh, ngoài nhà cũng có người trông. Mức độ lợi hại ra sao tôi cũng đã nói cho em biết rõ rồi. Đừng nghĩ đến chuyện làm cô dâu bỏ chạy ở đây.”
“Tôi cũng không chạy được.” Nét mặt Chu Hành thật bình tĩnh, tựa như là đã nhận mệnh.
“Cho dù em có chạy trốn thành công, tôi cũng sẽ bắt được em thôi. Tôi không sợ em chạy, tôi chỉ sợ không thể kiềm chế được bản thân, sẽ làm em tổn thương thôi.” Lục Chính dùng giọng nói nhẹ nhàng nhất mà nói ra những lời khiến con người ta rét lạnh, “Đừng cho tôi cái cơ hội sử dụng những thủ đoạn biến thái với em, được chứ?”
“Được.” Chu Hành đồng ý, sau đó lại gật đầu, “Tôi sẽ nghe lời.”
“Ngoan.”
Lục Chính lưu luyến không rời mà xoa mái tóc mềm mại của Chu Hành, sau đó rời khỏi phòng.
Chu Hành nhìn hắn rời đi, chậm rãi nằm xuống giường. Anh thử gọi: “Sara.”
“Có tôi, Chu tiên sinh.”
“Sara, cậu trước giờ vẫn luôn lừa dối tôi.”
“Xin lỗi, Chu tiên sinh.”
“Không cần xin lỗi, Lục Chính mới là 'tiên sinh' của cậu, tôi luôn chỉ là người xếp sau hắn.”
Sara không phản bác những lời này, bởi vì đây là sự thật, nó sẽ luôn phục vụ Lục Chính. Về điểm này, dù cho sau này Lục Chính có con thì thứ tự ưu tiên của nó cũng sẽ không bao giờ thay đổi.
“Sara, có phải tôi rất ngu xuẩn hay không?”
Sara lựa lời đáp lại anh: “Chỉ số thông minh của ngài vẫn nằm trên mức trình độ trung bình của nhân loại.”
“Lục Chính đã để lộ ra nhiều sơ hở như vậy, thế nhưng trước kia tôi lại không phát hiện ra bất cứ điều gì khả nghi.”
“Con người thường bị những định kiến đánh lừa. Ngài thích Lục Chính, vậy nên sẽ theo bản năng bỏ qua những gì không thích hợp.”
“Vậy Lục Chính thì sao?”
“Tôi không hiểu ý của ngài?”
“Lục Chính, hắn thích tôi sao?”
Sara lục lại một lượt kí ức của nó về Lục Chính trong bộ nhớ, cẩn thận trả lời câu hỏi của Chu Hành: “Ngài ấy đã rất nhiều lần nói thích ngài.”
Chu Hành lắc lắc đầu, nói: “Hình như cậu lại gạt tôi.”
Đối với tình huống này, Sara cũng đã được đề xuất phương hướng giải quyết. Dựa theo hướng xử lý thông thường, nó sẽ nói với Chu Hành: “Ngài hẳn là nên đi tìm Lục Chính xác nhận lại.”
Nhưng Sara không phải một con AI đủ trình độ, khả năng mô phỏng cảm xúc của nó quá sâu, dẫn đến việc nó đưa ra một câu trả lời lệch chuẩn: “Người mà Lục Chính quan tâm nhất là chị gái của ngài ấy.”
“Chu tiên sinh, ngài không nhất thiết phải nghi ngờ tình cảm mà Lục Chính dành cho ngài.”
Chu Hành dò hỏi: “Nếu như, tôi lựa chọn cái chết......”
“Tiên sinh đã kể cho ngài nghe về chuyện tiên sinh bị phản bội trong quá khứ, đứng chứ?”
“Đúng vậy, hắn đã nói qua.”
Sara bắt chước cười một lát, việc này giúp cho Chu Hành thả lỏng thần kinh.
“Ngài đừng bỏ rơi tiên sinh, đó cũng là một loại phản bội.”
“Tôi sẽ khiến ngài không thể rời khỏi Lục Chính tiên sinh, dù là bằng bất cứ giá nào.”
Thực tình Chu Hành cũng không muốn chết, anh chỉ đang tự hỏi, nếu như anh lựa chọn cái chết, có lẽ Lục Chính sẽ có thể trải nghiệm cái cảm giác đau đớn thống khổ giống như anh.
Anh sẽ không thể nào giành chiến thắng trong cuộc đối đầu thực tế, vậy nên cũng chỉ có thể tự mình tưởng tượng một chút, hưởng thụ cảm giác vui sướng ngắn ngủi không có thực.
“Nếu hắn thật sự thích tôi, vậy tại sao hắn lại đối xử với tôi như thế?”
“Thích một người, chẳng lẽ không phải là phải khiến người ta hạnh phúc sao?”
“Hắn vẫn luôn lừa gạt tôi, làm tổn thương tôi, lấy tôi ra làm trò đùa.”
Sara điều khiển cánh tay máy bưng một bát mì vừa được nấu xong đến.
“Có lẽ, chính ngài ấy cũng không biết, thích một người thì phải làm như thế nào.”
“Chu Hành tiên sinh, ngài là mối tình đầu của tiên sinh đó.”
——
Chu Hành ăn hết một bát mì, nửa quả quýt, một túi thịt bò khô thì Lục Chính mới mở cửa ra.
“Em đói không? Cũng đến lúc ăn bữa chiều rồi.”
Chu Hành chỉ về phía cái bát trống trơn: “Cũng không đói lắm.”
“Được, vây chúng ta có thể đi làm chuyện chính sự rồi.”
Lục Chính vừa dứt câu đã thấy Chu Hành dịch về phía giường, bộ dáng như thể sắp ra trận vậy. . Truyện Đam Mỹ
Hắn không nhịn được mà bật cười, đành phải nói: “Đừng suy nghĩ lung tung vậy chứ? Tôi chỉ muốn đưa em đi ngắm sao thôi mà.”
Sao Chu Hành cũng đã ngắm rồi. Đêm trước khi anh “rời đi”, Lục Chính đã khoác áo choàng, dẫn anh đi ngắm sao thật lâu.
“Đây là công nghệ mô phỏng tiên tiến nhất, vốn dĩ chính là quà tân hôn cho em.”
Có phải anh đã quyết định muốn cưới em từ lâu rồi không?
Chu Hành nuốt những lời này xuống. Anh biết mình sẽ có được một đáp án khẳng định, cũng biết một khi đã nói ra những lời này chính là đã đại biểu cho sự thoả hiệp.
Lục Chính đợi trong chốc lát vẫn không thấy Chu Hành từ chối.
Nếu đã không từ chối, hắn sẽ mặc định rằng đối phương đã đồng ý.
Hắn bế Chu Hành lên, dùng thang máy ẩn để xuống tầng, đặt người lên chiếc sô pha đôi rồi cũng nằm xuống bên cạnh.
Chu Hành còn đang mải nghĩ về cái thang máy kia. Anh đã cõng Lục Chính lên tầng rất nhiều lần, trước giờ không nghĩ tới căn biệt thự này có một cái thang máy. Nghĩ sâu hơn nữa, thì có thể khi đó Lục Chính là dùng cái thang máy này để chạy lên chạy xuống, diễn cái vở kịch của hắn.
“Em đang nghĩ gì vậy?”
“Đang nghĩ chuyện anh bận rộn diễn kịch.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.