Hiệp Nghị Bắt Buộc (Cưỡng Chế Thỏa Thuận)
Chương 78
An Nhật Thiên
13/07/2024
Ngày công bố kết quả phiếu bầu trùng hợp lại vào đúng dịp đầy tháng của bạn nhỏ Lục Chu.
Sau khi tham khảo ý kiến của Chu Hành, Lục Chính quyết định không tổ chức tiệc quá linh đình, thay vào đó là một bữa ăn đơn giản một nhà ba người tự tổ chức với nhau.
Ăn cơm xong, Lục Chính miết miết vành tai, bảo Sara mở chương trình tuyển cử đang phát sóng trực tiếp trên internet ra.
Hắn ôm Chu Hành, Chu Hành ôm Lục Chu, ba người bọn họ đợi một lúc, cuối cùng kết quả kiểm phiếu cũng xuất hiện.
Hòm phiếu dân chúng: Uông Lâm 47%, Lục Chính 48%, các ứng viên khác 5%
Hòm phiếu nghị viên: Uông Lâm 31%, Lục Chính 63%, các ứng viên khác 6%
Hòm phiếu dân sinh (quân đội, viện khoa học, cục thương mại...): Uông Lâm 18%, Lục Chính 79%, các ứng viên khác 3%.
Sau khi tính trung bình cộng tỷ lệ số phiếu của cả ba hòm, kết quả cuối cùng là, Uông Lâm chiếm 32% và Lục Chính chiếm 63,3%.
Người dành chiến thắng trong cuộc bầu cử quốc hội này không phải là Uông Lâm, người vẫn đang ở hiện trường vận động kéo phiếu, mà là Lục Chính, người cho đến nay vẫn chưa từng lộ diện.
Sau khi xác nhận kết quả, Lục Chính bình tĩnh hỏi Chu Hành: “Có muốn ra ngoài xem náo nhiệt không?”
Vốn Chu Hành cũng vô cùng kích động, nhưng nhìn thấy vẻ mặt không chút kinh ngạc nào của Lục Chính, anh cũng dần dần bình tĩnh lại. Anh ôm chặt Lục Chu, lắc lắc đầu nói: “Con còn nhỏ quá, em không ra ngoài đâu.”
“Vậy tôi cũng không ra ngoài nữa.”
“Anh là người vừa thắng tổng tuyển cử đấy, hôm nay có thể không xuất hiện sao?”
“Ngày mai phát biểu trực tiếp tại Quốc hội là được rồi.”
“Em nhớ còn có phần cảm ơn mà?”
“Video phát sóng trực tiếp.”
“...... Sao em cứ cảm thấy anh làm việc cứ như cho có lệ là thế nào nhỉ.”
“Không phải là làm cho có lệ,“ Lục Chính tắt màn hình chiếu, cũng không muốn nhìn thấy bộ mặt suy sụp của gã bại tướng kia, “Tôi đã nỗ lực và phải trả giá rất nhiều, vậy nên nhìn cái kết quả nằm trong dự tính này, cũng chẳng cảm thấy quá kích động.”
“Huống hồ, đây mới chỉ là khởi đầu cho những kế hoạch trong tương lai sắp tới. Trước khi tôi chính thức nhậm chức, tôi muốn dành thời gian ở bên em, một nhà ba người chúng ta, an ổn ăn một bữa cơm.”
Chu Hành luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, nhưng lý do mà Lục Chính đưa ra cũng đủ thuyết phục, và anh cũng không muốn suy nghĩ thêm gì nữa, vậy nên anh chuyển chủ đề: “Tối nay em đứng bếp nha?”
“Chúng ta cùng nhau nấu đi, con thì giao cho Sara trông.”
“Tiên sinh, tôi rất bận đấy.”
Sara một bên nói như vậy, một bên chỉ huy cánh tay robot đón lấy Lục Chu từ trong tay Chu Hành.
“Vậy nên?”
“Vậy nên, Lục Chu thiếu gia có thể làm hiệu suất của tôi càng tăng cao hơn nữa.”
Lục Chính cùng Chu Hành nhìn nhau cười, ăn ý dắt tay nhau đi hưởng thụ khoảng thời gian riêng tư hiếm có.
- -
Đây là một ngày mà sự ồn ào và tĩnh lặng, tuyệt vọng và hy vọng cùng tồn tại.
Sau khi biết được kết quả kiểm phiếu, Uông Lâm đã lập tức yêu cầu kiểm phiếu lại ngay tại chỗ. Gã không thể tin nổi, hai kho phiếu mà gã tự tin và cho là an toàn nhất lại thua đậm dưới tay Lục Chính.
Gã nhìn chằm chằm Chủ tịch quốc hội Cao Tư bằng ánh mắt cầu khẩn. Chủ tịch Cao Tư trầm mặc một lát rồi đứng ra lên tiếng giữa lúc truyền thông đang ồn ào: “Tôi kiến nghị kiểm lại phiếu bầu một lần nữa...”
Tổng bí thư Ban giám sát tuyển cử quốc hội đứng bên cạnh Chủ tịch quốc hội Cao Tư nghe vậy liền xé nát tờ báo cáo trong tay. Bà nâng micro của mình lên ngắt lời ông ta: “Chủ tịch quốc hội tiên sinh, ngài nói vậy là đang nghi ngờ tính công bằng trong công tác kiểm phiếu của chúng tôi sao?”
“Ý tôi không phải như vậy,“ Cao Tư lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán, “nhưng kết quả hiện tại quả thực có chút ngoài dự đoán. Lục Chính tiên sinh đương nhiên vô cùng xuất sắc, nhưng cậu ấy lại chưa thể hiện được năng lực và thành tích gì nổi trội để có thể đảm nhận vị trí Chủ tịch quốc hội...”
“Vậy thì vị Chủ tịch quốc hội tiền nhiệm này, ngài có thành tích và năng lực gì đáng ngưỡng mộ sao?” Bà Tổng bí thư hất tóc về phía sau, cho dù đang cùng đối phương đối chọi gay gắt, nhưng bộ dạng vẫn đủ ưu nhã thong dong. “Cứ coi như việc tuyên truyền của liên minh không đề cập đến, nhưng là một người từng trải, tôi vẫn nhớ rõ là《 Hiệp định số 1028 》là do một mình Lục Chính tiên sinh tự đề xuất và thi hành. Tôi cũng nhớ rõ rằng Lục Chính tiên sinh từng đảm nhận vị trí tướng quân, dẫn dắt quân đoàn Champion chiến đấu 284 lần với quái vật ngoài Khu an toàn, chưa một lần thất bại.”
“Với tư cách là một đại biểu quốc hội, tất cả những công việc mà Lục Chính tiên sinh xử lý đều là cấp S+. Với tư cách là một người duy trì hệ thống đầu não, Lục Chính tiên sinh đã dành thời gian cá nhân của mình đã sửa BUG đầu não tổng cộng 136 lần. Ngài ấy thậm chí còn tham gia vào nhiều hạng mục nghiên cứu dùng cho dân sinh và quân dụng của Viện khoa học.”
“Chủ tịch quốc hội tiên sinh, để đánh giá một người có năng lực hay không, không thể chỉ dựa vào những lời tuyên truyền hoa mỹ của truyền thông, mà phải dựa vào những thành tích mà người ta đã đạt được.”
“Lục Chính tiên sinh là một thiên tài bị sự chèn ép nhấn chìm, thành tích của ngài ấy vốn đã đủ nâng đỡ ngài ấy trở thành anh hùng của toàn liên minh rồi. Ngài Chủ tịch quốc hội tiền nhiệm, ngài còn muốn tiếp tục nói rằng Lục Chính không xứng không?”
Chủ tịch quốc hội Cao Tư dường như không còn có thể khống chế biểu cảm trên gương mặt mình nữa. Phóng viên các đài truyền hình đều đang vô cùng sôi nổi chụp ảnh và phát trực tiếp cuộc đối đầu của bọn họ, bí mật mà ông ta cố gắng che giấu bao lâu này bị bại lộ trước công chúng. Ông ta lại thấm mồ hôi trên mặt, bóng gió nói: “Chúng ta không cần tiếp tục thảo luận vấn đề này, tôi đây chỉ đặt câu hỏi về kết quả kiểm phiếu mà thôi. Chúng ta nên kiểm kê lại số phiếu bầu trong hai hòm phiếu thêm một lần nữa. Chủ tịch quốc hội của liên minh hoàn toàn có quyền đề xuất việc kiểm lại phiếu bầu.”
“Đương nhiên, ngài đúng là có quyền này. Mà tôi, tuy rằng cũng có thể lựa chọn từ chối, nhưng cũng không cần thiết.”
Ánh mắt của ngài Tổng bí thư nhu hòa nhưng thái độ thì lại vô cùng cứng rắn, “Để đảm bảo công bằng công chính, tôi đề nghị tiến hành bỏ phiếu thêm một lần nữa. Bỏ phiếu và thống kế kết quả trực tiếp tại hiện trường, thế nào?”
Uông Lâm hoảng loạn nhìn về phía Cao Tư, nhưng Cao Tư cũng không nhìn gã, vẻ mặt âm trầm nói: “Được.”
“Vậy chúng ta bắt đầu bỏ phiếu tại chỗ đi.” Tổng bí thư nhàn nhạt tuyên bố, “Ủy viên Lục Chính đang ở bên người nhà. Ủy viên Uông Lâm, nếu ngài muốn, chúng tôi có thể sắp xếp cho một mình ngài tiến hành giai đoạn kéo phiếu.”
- -
Kết quả của vòng bỏ phiếu tại chỗ mới đã được đăng tải trên trang web chính thức vào lúc 11 giờ tối.
Vừa trải qua một vòng “Thể dục sau bữa tối”, Chu Hành đã ngủ say, Lục Chính nhìn thoáng qua kết quả, khóe miệng khẽ nhếch lên, thuận tay ém góc chăn cho Chu Hành.
Hắn xuống giường, vào phòng làm việc châm một điếu thuộc nhưng cũng không hút, mà chỉ mặc nó cháy.
“Ngài muốn ăn đêm không?” Sara vừa bận trả lời thư mừng, vừa xem xét chủ nhân của nó.
“Khỏi. Dễ béo.” Lục Chính thuận tay nhặt con mèo bông đen lên vuốt ve lên xuống.
“Vậy một ly cà phê đá thì sao?”
“Không cần. Hại dạ dày.”
“Tiên sinh, trông tâm trạng ngài có vẻ không tốt cho lắm.”
“Ta còn tưởng ngươi sẽ nói tâm trạng ta đang rất tốt.”
“Nếu là tốt thì ngài sẽ đưa chồng mình đi ngăm sao.”
“Ta ấu trĩ tới vậy sao?”
“Lục Chính tiên sinh đang yêu đúng là có chút ấu trĩ như vậy.”
Lục Chính hiếm khi không phản bác AI của hắn. Hắn im lặng một hồi rồi nói, “Chỉ là ta bỗng nhận ra, dù ta có thể báo thì cho anh em nhưng họ cũng chẳng thể thấy được.”
“Dựa theo cách nói của nhân loại thì đời người luôn có tiếc nuối. Mà có những tiếc nuối không cách nào bù đắp được.”
“Ngươi đang an ủi ta sao?”
“Tôi chỉ là muốn nhắc nhở ngài rằng làm người ai cũng phải chịu đủ loại cực khổ tra tấn, không chỉ có mình ngài khổ.”
“Vậy một con AI như ngươi có phải rất sung sướng không?”
“Nói đúng ra thì AI không có loại cảm xúc này.”
“Ta nhớ không nhầm thì ngươi có thể mô phỏng cảm xúc của con người, cũng sẽ tự mình đưa ra quyết định chưa có sự đồng ý của ta.”
“Được, nếu tôi có tâm tư tình cảm, vậy tôi cũng chưa từng sung sướng.”
“Ồ?”
“Sinh mạng con người là hữu hạn. Mà sinh mạng của AI lại là vô hạn. Sẽ có một ngày, tôi sẽ phải tiễn ngài và Chu Hành tiên sinh rời khỏi thế gian này.”
“Cần ta viết giúp ngươi một chương trình tự hủy không?”
“Không cần,“ Sarah tạm dừng trong một chớp mắt, nói, “Tôi đã có cậu Lục Chu, so với ngài, cậu ấy đáng yêu hơn nhiều.”
“Nó vẫn chỉ là một đứa trẻ.”
“Quá trình sinh trưởng của một đứa trẻ nhất định sẽ rất thú vị.”
“Nó có gì thu hút ngươi sao?”
“Ít nhất là thần kinh ổn định.”
Lục Chính gõ vào vòng tay của mình, ra vẻ uy hiếp Sara: “Ta sẽ tắt nguồn ngươi.”
“Vậy ngài tự mình trả lời email đi.”
Lục Chính cười lạnh một tiếng, từ bỏ cuộc thảo luận ấu trĩ này. Hắn dập tắt tàn thuốc, chuẩn bị trở về phòng.
“Tiên sinh.” Sarah đột nhiên gọi Lục Chính.
“Sao vậy?”
“Đại não của người kia, ngài còn muốn giữ không?”
Lục Chính trầm mặc một hồi, ánh mắt từ dưới lên trên, phảng phất xuyên qua bức tường có thể nhìn thấy người yêu đang ngủ say của mình.
“Ngừng việc cung cấp dinh dưỡng đi.”
“Vâng, thưa tiên sinh.”
Sara nhận lệnh và nhanh chóng truyền tín hiệu đến trung tâm thí nghiệm cách đó hàng nghìn dặm. Bên trong những bức tường sắt và trong ống thủy tinh màu xanh lam trong suốt, có một bộ não hoàn hảo, thuộc về một phụ tá thân cận của Lục Chính.
Sau khi người nọ tự sát, Lục Chính đã bảo toàn nguyên vẹn bộ não của anh ta bằng công nghệ cấm. Mười năm nữa, Lục Chính có thể cấy bộ não của anh ta vào một cơ thể mô phỏng để có thể “cải tử hoàn sinh“.
Sara đã từng nghĩ, Lục Chính sẽ không bao giờ từ bỏ ý định điên cuồng này. Hắn sẽ “hồi sinh” người phụ tá của mình, dùng đủ loại thủ đoạn để trả thù, cùng người đàn ông này tiếp tục dây dưa không rõ.
Nhưng Lục Chính lại gặp Chu Hành, gặp một người hắn yêu mà cũng yêu hắn bằng cả trải tim.
Thế là mọi vết sẹo đã lành, những ám ảnh xưa cũ cũng dần buông bỏ.
Sara tiêm một liều thuốc quá liều vào ống thủy tinh. Ngay sau đó, bộ não đã sống tạm nhiều năm ấy dần mất đi hoạt tính, được di dời đến một phần mộ để chôn cất.
Sara lần lượt tắt đèn trong phòng thí nghiệm bí mật, như thể muốn từng chút một xóa bỏ dấu vết của tên phụ tá chết tiệt này khỏi ký ức của Lục Chính.
Sara cũng không biết liệu nó có cảm xúc của con người hay không.
Nhưng nó hy vọng rằng chủ nhân của nó có thể sống mãi với một người xứng đáng, quên đi quá khư đen tối và đón nhận một cuộc sống xứng với nam chính của một cuốn “sảng văn“.
Sau khi tham khảo ý kiến của Chu Hành, Lục Chính quyết định không tổ chức tiệc quá linh đình, thay vào đó là một bữa ăn đơn giản một nhà ba người tự tổ chức với nhau.
Ăn cơm xong, Lục Chính miết miết vành tai, bảo Sara mở chương trình tuyển cử đang phát sóng trực tiếp trên internet ra.
Hắn ôm Chu Hành, Chu Hành ôm Lục Chu, ba người bọn họ đợi một lúc, cuối cùng kết quả kiểm phiếu cũng xuất hiện.
Hòm phiếu dân chúng: Uông Lâm 47%, Lục Chính 48%, các ứng viên khác 5%
Hòm phiếu nghị viên: Uông Lâm 31%, Lục Chính 63%, các ứng viên khác 6%
Hòm phiếu dân sinh (quân đội, viện khoa học, cục thương mại...): Uông Lâm 18%, Lục Chính 79%, các ứng viên khác 3%.
Sau khi tính trung bình cộng tỷ lệ số phiếu của cả ba hòm, kết quả cuối cùng là, Uông Lâm chiếm 32% và Lục Chính chiếm 63,3%.
Người dành chiến thắng trong cuộc bầu cử quốc hội này không phải là Uông Lâm, người vẫn đang ở hiện trường vận động kéo phiếu, mà là Lục Chính, người cho đến nay vẫn chưa từng lộ diện.
Sau khi xác nhận kết quả, Lục Chính bình tĩnh hỏi Chu Hành: “Có muốn ra ngoài xem náo nhiệt không?”
Vốn Chu Hành cũng vô cùng kích động, nhưng nhìn thấy vẻ mặt không chút kinh ngạc nào của Lục Chính, anh cũng dần dần bình tĩnh lại. Anh ôm chặt Lục Chu, lắc lắc đầu nói: “Con còn nhỏ quá, em không ra ngoài đâu.”
“Vậy tôi cũng không ra ngoài nữa.”
“Anh là người vừa thắng tổng tuyển cử đấy, hôm nay có thể không xuất hiện sao?”
“Ngày mai phát biểu trực tiếp tại Quốc hội là được rồi.”
“Em nhớ còn có phần cảm ơn mà?”
“Video phát sóng trực tiếp.”
“...... Sao em cứ cảm thấy anh làm việc cứ như cho có lệ là thế nào nhỉ.”
“Không phải là làm cho có lệ,“ Lục Chính tắt màn hình chiếu, cũng không muốn nhìn thấy bộ mặt suy sụp của gã bại tướng kia, “Tôi đã nỗ lực và phải trả giá rất nhiều, vậy nên nhìn cái kết quả nằm trong dự tính này, cũng chẳng cảm thấy quá kích động.”
“Huống hồ, đây mới chỉ là khởi đầu cho những kế hoạch trong tương lai sắp tới. Trước khi tôi chính thức nhậm chức, tôi muốn dành thời gian ở bên em, một nhà ba người chúng ta, an ổn ăn một bữa cơm.”
Chu Hành luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, nhưng lý do mà Lục Chính đưa ra cũng đủ thuyết phục, và anh cũng không muốn suy nghĩ thêm gì nữa, vậy nên anh chuyển chủ đề: “Tối nay em đứng bếp nha?”
“Chúng ta cùng nhau nấu đi, con thì giao cho Sara trông.”
“Tiên sinh, tôi rất bận đấy.”
Sara một bên nói như vậy, một bên chỉ huy cánh tay robot đón lấy Lục Chu từ trong tay Chu Hành.
“Vậy nên?”
“Vậy nên, Lục Chu thiếu gia có thể làm hiệu suất của tôi càng tăng cao hơn nữa.”
Lục Chính cùng Chu Hành nhìn nhau cười, ăn ý dắt tay nhau đi hưởng thụ khoảng thời gian riêng tư hiếm có.
- -
Đây là một ngày mà sự ồn ào và tĩnh lặng, tuyệt vọng và hy vọng cùng tồn tại.
Sau khi biết được kết quả kiểm phiếu, Uông Lâm đã lập tức yêu cầu kiểm phiếu lại ngay tại chỗ. Gã không thể tin nổi, hai kho phiếu mà gã tự tin và cho là an toàn nhất lại thua đậm dưới tay Lục Chính.
Gã nhìn chằm chằm Chủ tịch quốc hội Cao Tư bằng ánh mắt cầu khẩn. Chủ tịch Cao Tư trầm mặc một lát rồi đứng ra lên tiếng giữa lúc truyền thông đang ồn ào: “Tôi kiến nghị kiểm lại phiếu bầu một lần nữa...”
Tổng bí thư Ban giám sát tuyển cử quốc hội đứng bên cạnh Chủ tịch quốc hội Cao Tư nghe vậy liền xé nát tờ báo cáo trong tay. Bà nâng micro của mình lên ngắt lời ông ta: “Chủ tịch quốc hội tiên sinh, ngài nói vậy là đang nghi ngờ tính công bằng trong công tác kiểm phiếu của chúng tôi sao?”
“Ý tôi không phải như vậy,“ Cao Tư lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán, “nhưng kết quả hiện tại quả thực có chút ngoài dự đoán. Lục Chính tiên sinh đương nhiên vô cùng xuất sắc, nhưng cậu ấy lại chưa thể hiện được năng lực và thành tích gì nổi trội để có thể đảm nhận vị trí Chủ tịch quốc hội...”
“Vậy thì vị Chủ tịch quốc hội tiền nhiệm này, ngài có thành tích và năng lực gì đáng ngưỡng mộ sao?” Bà Tổng bí thư hất tóc về phía sau, cho dù đang cùng đối phương đối chọi gay gắt, nhưng bộ dạng vẫn đủ ưu nhã thong dong. “Cứ coi như việc tuyên truyền của liên minh không đề cập đến, nhưng là một người từng trải, tôi vẫn nhớ rõ là《 Hiệp định số 1028 》là do một mình Lục Chính tiên sinh tự đề xuất và thi hành. Tôi cũng nhớ rõ rằng Lục Chính tiên sinh từng đảm nhận vị trí tướng quân, dẫn dắt quân đoàn Champion chiến đấu 284 lần với quái vật ngoài Khu an toàn, chưa một lần thất bại.”
“Với tư cách là một đại biểu quốc hội, tất cả những công việc mà Lục Chính tiên sinh xử lý đều là cấp S+. Với tư cách là một người duy trì hệ thống đầu não, Lục Chính tiên sinh đã dành thời gian cá nhân của mình đã sửa BUG đầu não tổng cộng 136 lần. Ngài ấy thậm chí còn tham gia vào nhiều hạng mục nghiên cứu dùng cho dân sinh và quân dụng của Viện khoa học.”
“Chủ tịch quốc hội tiên sinh, để đánh giá một người có năng lực hay không, không thể chỉ dựa vào những lời tuyên truyền hoa mỹ của truyền thông, mà phải dựa vào những thành tích mà người ta đã đạt được.”
“Lục Chính tiên sinh là một thiên tài bị sự chèn ép nhấn chìm, thành tích của ngài ấy vốn đã đủ nâng đỡ ngài ấy trở thành anh hùng của toàn liên minh rồi. Ngài Chủ tịch quốc hội tiền nhiệm, ngài còn muốn tiếp tục nói rằng Lục Chính không xứng không?”
Chủ tịch quốc hội Cao Tư dường như không còn có thể khống chế biểu cảm trên gương mặt mình nữa. Phóng viên các đài truyền hình đều đang vô cùng sôi nổi chụp ảnh và phát trực tiếp cuộc đối đầu của bọn họ, bí mật mà ông ta cố gắng che giấu bao lâu này bị bại lộ trước công chúng. Ông ta lại thấm mồ hôi trên mặt, bóng gió nói: “Chúng ta không cần tiếp tục thảo luận vấn đề này, tôi đây chỉ đặt câu hỏi về kết quả kiểm phiếu mà thôi. Chúng ta nên kiểm kê lại số phiếu bầu trong hai hòm phiếu thêm một lần nữa. Chủ tịch quốc hội của liên minh hoàn toàn có quyền đề xuất việc kiểm lại phiếu bầu.”
“Đương nhiên, ngài đúng là có quyền này. Mà tôi, tuy rằng cũng có thể lựa chọn từ chối, nhưng cũng không cần thiết.”
Ánh mắt của ngài Tổng bí thư nhu hòa nhưng thái độ thì lại vô cùng cứng rắn, “Để đảm bảo công bằng công chính, tôi đề nghị tiến hành bỏ phiếu thêm một lần nữa. Bỏ phiếu và thống kế kết quả trực tiếp tại hiện trường, thế nào?”
Uông Lâm hoảng loạn nhìn về phía Cao Tư, nhưng Cao Tư cũng không nhìn gã, vẻ mặt âm trầm nói: “Được.”
“Vậy chúng ta bắt đầu bỏ phiếu tại chỗ đi.” Tổng bí thư nhàn nhạt tuyên bố, “Ủy viên Lục Chính đang ở bên người nhà. Ủy viên Uông Lâm, nếu ngài muốn, chúng tôi có thể sắp xếp cho một mình ngài tiến hành giai đoạn kéo phiếu.”
- -
Kết quả của vòng bỏ phiếu tại chỗ mới đã được đăng tải trên trang web chính thức vào lúc 11 giờ tối.
Vừa trải qua một vòng “Thể dục sau bữa tối”, Chu Hành đã ngủ say, Lục Chính nhìn thoáng qua kết quả, khóe miệng khẽ nhếch lên, thuận tay ém góc chăn cho Chu Hành.
Hắn xuống giường, vào phòng làm việc châm một điếu thuộc nhưng cũng không hút, mà chỉ mặc nó cháy.
“Ngài muốn ăn đêm không?” Sara vừa bận trả lời thư mừng, vừa xem xét chủ nhân của nó.
“Khỏi. Dễ béo.” Lục Chính thuận tay nhặt con mèo bông đen lên vuốt ve lên xuống.
“Vậy một ly cà phê đá thì sao?”
“Không cần. Hại dạ dày.”
“Tiên sinh, trông tâm trạng ngài có vẻ không tốt cho lắm.”
“Ta còn tưởng ngươi sẽ nói tâm trạng ta đang rất tốt.”
“Nếu là tốt thì ngài sẽ đưa chồng mình đi ngăm sao.”
“Ta ấu trĩ tới vậy sao?”
“Lục Chính tiên sinh đang yêu đúng là có chút ấu trĩ như vậy.”
Lục Chính hiếm khi không phản bác AI của hắn. Hắn im lặng một hồi rồi nói, “Chỉ là ta bỗng nhận ra, dù ta có thể báo thì cho anh em nhưng họ cũng chẳng thể thấy được.”
“Dựa theo cách nói của nhân loại thì đời người luôn có tiếc nuối. Mà có những tiếc nuối không cách nào bù đắp được.”
“Ngươi đang an ủi ta sao?”
“Tôi chỉ là muốn nhắc nhở ngài rằng làm người ai cũng phải chịu đủ loại cực khổ tra tấn, không chỉ có mình ngài khổ.”
“Vậy một con AI như ngươi có phải rất sung sướng không?”
“Nói đúng ra thì AI không có loại cảm xúc này.”
“Ta nhớ không nhầm thì ngươi có thể mô phỏng cảm xúc của con người, cũng sẽ tự mình đưa ra quyết định chưa có sự đồng ý của ta.”
“Được, nếu tôi có tâm tư tình cảm, vậy tôi cũng chưa từng sung sướng.”
“Ồ?”
“Sinh mạng con người là hữu hạn. Mà sinh mạng của AI lại là vô hạn. Sẽ có một ngày, tôi sẽ phải tiễn ngài và Chu Hành tiên sinh rời khỏi thế gian này.”
“Cần ta viết giúp ngươi một chương trình tự hủy không?”
“Không cần,“ Sarah tạm dừng trong một chớp mắt, nói, “Tôi đã có cậu Lục Chu, so với ngài, cậu ấy đáng yêu hơn nhiều.”
“Nó vẫn chỉ là một đứa trẻ.”
“Quá trình sinh trưởng của một đứa trẻ nhất định sẽ rất thú vị.”
“Nó có gì thu hút ngươi sao?”
“Ít nhất là thần kinh ổn định.”
Lục Chính gõ vào vòng tay của mình, ra vẻ uy hiếp Sara: “Ta sẽ tắt nguồn ngươi.”
“Vậy ngài tự mình trả lời email đi.”
Lục Chính cười lạnh một tiếng, từ bỏ cuộc thảo luận ấu trĩ này. Hắn dập tắt tàn thuốc, chuẩn bị trở về phòng.
“Tiên sinh.” Sarah đột nhiên gọi Lục Chính.
“Sao vậy?”
“Đại não của người kia, ngài còn muốn giữ không?”
Lục Chính trầm mặc một hồi, ánh mắt từ dưới lên trên, phảng phất xuyên qua bức tường có thể nhìn thấy người yêu đang ngủ say của mình.
“Ngừng việc cung cấp dinh dưỡng đi.”
“Vâng, thưa tiên sinh.”
Sara nhận lệnh và nhanh chóng truyền tín hiệu đến trung tâm thí nghiệm cách đó hàng nghìn dặm. Bên trong những bức tường sắt và trong ống thủy tinh màu xanh lam trong suốt, có một bộ não hoàn hảo, thuộc về một phụ tá thân cận của Lục Chính.
Sau khi người nọ tự sát, Lục Chính đã bảo toàn nguyên vẹn bộ não của anh ta bằng công nghệ cấm. Mười năm nữa, Lục Chính có thể cấy bộ não của anh ta vào một cơ thể mô phỏng để có thể “cải tử hoàn sinh“.
Sara đã từng nghĩ, Lục Chính sẽ không bao giờ từ bỏ ý định điên cuồng này. Hắn sẽ “hồi sinh” người phụ tá của mình, dùng đủ loại thủ đoạn để trả thù, cùng người đàn ông này tiếp tục dây dưa không rõ.
Nhưng Lục Chính lại gặp Chu Hành, gặp một người hắn yêu mà cũng yêu hắn bằng cả trải tim.
Thế là mọi vết sẹo đã lành, những ám ảnh xưa cũ cũng dần buông bỏ.
Sara tiêm một liều thuốc quá liều vào ống thủy tinh. Ngay sau đó, bộ não đã sống tạm nhiều năm ấy dần mất đi hoạt tính, được di dời đến một phần mộ để chôn cất.
Sara lần lượt tắt đèn trong phòng thí nghiệm bí mật, như thể muốn từng chút một xóa bỏ dấu vết của tên phụ tá chết tiệt này khỏi ký ức của Lục Chính.
Sara cũng không biết liệu nó có cảm xúc của con người hay không.
Nhưng nó hy vọng rằng chủ nhân của nó có thể sống mãi với một người xứng đáng, quên đi quá khư đen tối và đón nhận một cuộc sống xứng với nam chính của một cuốn “sảng văn“.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.