Hiệp Nghị Bắt Buộc (Cưỡng Chế Thỏa Thuận)
Chương 8
An Nhật Thiên
13/07/2024
“Không thích không có nghĩa là ta sẽ không đè cậu ta.”
“Nhưng ngài là xử nam.”
“Sara.”
“Dựa theo phân tích số liệu hiện có, ngài là thẹn quá thành giận sao?”
Lục Chính tháo chiếc vòng tay ra, trực tiếp tháo con chip pin dự trữ năng lượng bên trong.
“Tiên sinh,“ Di động của Lục Chính sáng lên. Giọng nói máy móc mang chút châm chọc, “Tôi chỉ là một con AI, ngài có thể tắt tiếng tôi.”
Lục Chính đặt con chip trở lại vị trí ban đầu, đeo vòng tay vào và nói: “Ngươi cũng chỉ là một con AI.”
Ánh sáng trên chiếc vòng lập lòe trong giây lát, như một lời phản đối thầm lặng.
“Sara, xin quyền hạn giám sát của Học viện Công nghệ Thông Châu.”
“Vâng, tiên sinh.”
—
Chu Hành ngồi vẽ cả một buổi trưa. Ông chủ nhà hàng anh đã đặt chỗ trước nhắn tin báo nếu nửa tiếng nữa anh không đến, quán sẽ hủy chỗ nhường cho người khác.
Chu Hành lại gọi cho Vi Trạch, không ngờ tới bên kia lại nghe máy.
“Em đang ở đâu rồi?”
“À, em vừa xong việc, đang định gọi cho anh.”
Chỗ hai người hẹn gặp cách trường không xa. Vi Trạch vẫn còn ngồi trên xe, nhưng cũng đã loáng thoáng thấy bóng dáng của tòa nhà cao nhất trường.
“Anh đặt chỗ ở bên Diss rồi. Bên họ vừa gọi chúng ta qua. Mười phút nữa anh sang bên giảng đường của em nhé?”
Chu Hành nói chuyện đặc biệt nhẹ nhàng, có vẻ không buồn bực chuyện lúc trước. Vi Trạch thở phào nhẹ nhõm, nghĩ một lúc rồi nói: “Anh ra quán trước đi. Em thu xếp chút việc ở đây rồi tới tìm anh.”
“Ừ.”
Vi Trạch cúp điện thoại. Cậu nhớ nhà hàng Diss ở cổng Đông của trường đại học. Vì để tránh Chu Hành, cậu đặc biệt bảo tài xế đổi hướng, lái xe đến cổng Bắc rồi mới dừng lại.
Chu Hành nhanh chóng thu dọn dụng cụ vẽ tranh. Anh chạy lon ton xuống lầu, chạy đến cửa hàng hoa để lấy hoa hồng. Cửa hàng hoa cách cổng trường phía Bắc rất gần. Anh cầm lấy hoa, do dự vài giây rồi đi thẳng về phía cổng Bắc, chuẩn bị ra cổng trường rồi lại quẹo sang nhà hàng.
Mãi sau này, Chu Hành mới hỏi Lục Chính rằng việc khi đó anh đụng phải Vi Trạch xuống xe ở cổng Bắc có phải là do hắn tỉ mỉ sắp xếp không. Câu trả lời của Lục Chính lại là “Đưa tã cho tôi, con lại khóc rồi.” —— Không phủ nhận, cũng không thừa nhận. Giống như vấn đề này với hắn mà nói, một chút cũng không đáng để quan tâm.
Nhưng lúc này đây, Chu Hành lại đang cầm hoa trong tay, đứng tại chỗ nhìn Vi Trạch bước xuống từ một chiếc xe hơi sang trọng. Vi Trạch nở một nụ cười trên môi, nhưng nụ cười đó lập tức dập tắt khoảnh khắc cậu phát hiện Chu Hành.
Vi Trạch phản ứng rất nhanh, quay đầu lại nói với tài xế trước mặt: “Chú à, chú đừng đi vội nhé. Bạn trai cháu tới đón cháu, chú có muốn chào anh ấy một tiếng không ạ?”
Tài xế không nói gì, trên mặt lộ ra vài phần châm chọc, nhưng vẫn là nới lỏng dây an toàn, chuẩn bị xuống xe.
Vi Trạch thở phào nhẹ nhõm, quay lại vẫy tay với Chu Hành: “Hành ca, anh qua đây chào hỏi chú em đi. Chú vừa mới tới nên em đưa chú đi dạo.” .
||||| Truyện đề cử: Thiên Tài Tiên Đạo |||||
Chu Hành một tay ôm hoa tươi, mặt không chút biểu tình đi tới xe, hỏi: “Em nói là phải giúp giáo sư mà?”
“Đang dở việc thì chú em tới nên em ra ngoài đi dạo với chú.” Vi Trạch nhìn thẳng vào mắt Chu Hành, không có chút gì gọi là chột dạ. Cậu thì thầm, “Anh cũng giữ chút thể diện cho em đi.”
Tài xế chậm rãi xuống xe, lúc này đúng lúc xen vào: “Cậu là Chu Hành phải không? Tôi đã nghe ba của Vi Trạch nhắc tới cậu rồi.”
Chu Hành nhẹ nhàng nói: “Con chào chú.”
Vi Trạch cắn đầu lưỡi ép mình bình tĩnh lại. Cậu trìu mến tiến lên một bước vươn tay đón bó hồng.
Chu Hành cụp mắt, rút hoa hồng về sau, để tay của Vi Trạch rơi vào khoảng không. Ánh mắt anh rơi lên ngực người nọ.
“Túi áo ngực của em có gì vậy? Hộp à?”
“À, là quà gặp mặt tôi đưa cho tiểu Trạch.” Tài xế coi như là đã giúp hết mình.
“Cảm ơn chú nhiều.” Chu Hành đáp lại rất khéo léo, hoàn toàn khác với bộ dạng ngốc nghếch ngọt ngào thường ngày, “Con đã đặt bàn ở nhà hàng rồi, hai người có muốn cùng đi không?”
“Không cần, lát nữa chú có việc rồi.” Vi Trạch có vẻ quá sốt sắng, nhưng cậu thật sự không muốn tiếp tục cuộc đối thoại kỳ quái này.
“Ừm, công ty còn có việc, tôi đi trước.” Tài xế cũng rất phối hợp.
Chu Hành tay trái nắm chặt cành hoa, nói thêm: “Chú đi đường cẩn thận. Hẹn gặp lại sau.”
Anh nhìn người “chú” này lên xe, lái đi khuất khỏi tầm nhìn của mình, rồi nhét bó hoa vào trong lòng Vi Trạch: “Đi thôi. Chúng ta nên đi ăn.”
Vi Trạch ôm hoa, trong lòng rối bời. Đi phía sau Chu Hành một hồi, cậu ý thức được im lặng sẽ càng thêm nghi hoặc, bèn thuận theo logic mà nói: “Lúc ba giờ hơn chú đến tìm em. Không phải lúc đó chúng ta còn đang chiến tranh lạnh sao? Vậy nên em mới không nói với anh.”
“Lúc hai giờ hơn anh đến lớp em nhưng em không ở đó.”
“Em đã bảo em phải đi giúp giáo sư mà?”
“Nhưng bạn cùng lớp với em nói sáng nay em không hề đến lớp.”
“Đó là do bọn họ không nhìn thấy thôi.”
“Anh cũng đã hỏi chủ nhiệm lớp của em rồi. Thầy chủ nhiệm nói hôm nay em xin nghỉ.”
“Chu Hành, anh đang không tin em?”
Chu Hành dừng chân, nghiêng đầu hỏi: “Vậy là em trốn học phải không?”
“Sáng ra em đi gặp giáo sư luôn.”
“Nhưng em lại xin thầy chủ nhiệm cho nghỉ phép.” Cả giọng nói và biểu cảm của Chu Hành đều không lộ ra chút tức giận nào, trông anh chỉ như đang cảm thấy khó hiểu, “Vừa mới sáng nay em còn đồng ý với anh là đến giờ nghỉ giải lao chúng ta sẽ gặp nhau dưới lầu.”
“Vì lúc đó em nghĩ mình sẽ xong sớm thôi.” Giọng Vi Trạch dịu lại, nghe có vẻ đáng thương.
“Vi Trạch, hôm nay tâm trạng em thật tốt. Anh chất vấn em như vậy nhưng em cũng không hề nổi cáu.”
“Hôm nay không phải Valentine sao? Em chỉ là muốn cùng anh đón một ngày Lễ Tình nhân vui vẻ thôi mà. Với cả hồi trưa em đã trót cho anh leo cây rồi, đến tối còn cãi nhau với anh nữa thì cũng quá đáng quá rồi.”
“Cũng đúng.”
Chu Hành vươn tay về phía Vi Trạch. Đối phương theo bản năng mà che túi ngực lại.
Tay Chu Hành bỗng khựng lại, rồi lại vuốt lên tóc Vi Trạch. Anh giúp Vi Trạch sửa lại đầu tóc, nói: “Mau đi nào. Anh đặt toàn món em thích thôi.”
“Nhưng ngài là xử nam.”
“Sara.”
“Dựa theo phân tích số liệu hiện có, ngài là thẹn quá thành giận sao?”
Lục Chính tháo chiếc vòng tay ra, trực tiếp tháo con chip pin dự trữ năng lượng bên trong.
“Tiên sinh,“ Di động của Lục Chính sáng lên. Giọng nói máy móc mang chút châm chọc, “Tôi chỉ là một con AI, ngài có thể tắt tiếng tôi.”
Lục Chính đặt con chip trở lại vị trí ban đầu, đeo vòng tay vào và nói: “Ngươi cũng chỉ là một con AI.”
Ánh sáng trên chiếc vòng lập lòe trong giây lát, như một lời phản đối thầm lặng.
“Sara, xin quyền hạn giám sát của Học viện Công nghệ Thông Châu.”
“Vâng, tiên sinh.”
—
Chu Hành ngồi vẽ cả một buổi trưa. Ông chủ nhà hàng anh đã đặt chỗ trước nhắn tin báo nếu nửa tiếng nữa anh không đến, quán sẽ hủy chỗ nhường cho người khác.
Chu Hành lại gọi cho Vi Trạch, không ngờ tới bên kia lại nghe máy.
“Em đang ở đâu rồi?”
“À, em vừa xong việc, đang định gọi cho anh.”
Chỗ hai người hẹn gặp cách trường không xa. Vi Trạch vẫn còn ngồi trên xe, nhưng cũng đã loáng thoáng thấy bóng dáng của tòa nhà cao nhất trường.
“Anh đặt chỗ ở bên Diss rồi. Bên họ vừa gọi chúng ta qua. Mười phút nữa anh sang bên giảng đường của em nhé?”
Chu Hành nói chuyện đặc biệt nhẹ nhàng, có vẻ không buồn bực chuyện lúc trước. Vi Trạch thở phào nhẹ nhõm, nghĩ một lúc rồi nói: “Anh ra quán trước đi. Em thu xếp chút việc ở đây rồi tới tìm anh.”
“Ừ.”
Vi Trạch cúp điện thoại. Cậu nhớ nhà hàng Diss ở cổng Đông của trường đại học. Vì để tránh Chu Hành, cậu đặc biệt bảo tài xế đổi hướng, lái xe đến cổng Bắc rồi mới dừng lại.
Chu Hành nhanh chóng thu dọn dụng cụ vẽ tranh. Anh chạy lon ton xuống lầu, chạy đến cửa hàng hoa để lấy hoa hồng. Cửa hàng hoa cách cổng trường phía Bắc rất gần. Anh cầm lấy hoa, do dự vài giây rồi đi thẳng về phía cổng Bắc, chuẩn bị ra cổng trường rồi lại quẹo sang nhà hàng.
Mãi sau này, Chu Hành mới hỏi Lục Chính rằng việc khi đó anh đụng phải Vi Trạch xuống xe ở cổng Bắc có phải là do hắn tỉ mỉ sắp xếp không. Câu trả lời của Lục Chính lại là “Đưa tã cho tôi, con lại khóc rồi.” —— Không phủ nhận, cũng không thừa nhận. Giống như vấn đề này với hắn mà nói, một chút cũng không đáng để quan tâm.
Nhưng lúc này đây, Chu Hành lại đang cầm hoa trong tay, đứng tại chỗ nhìn Vi Trạch bước xuống từ một chiếc xe hơi sang trọng. Vi Trạch nở một nụ cười trên môi, nhưng nụ cười đó lập tức dập tắt khoảnh khắc cậu phát hiện Chu Hành.
Vi Trạch phản ứng rất nhanh, quay đầu lại nói với tài xế trước mặt: “Chú à, chú đừng đi vội nhé. Bạn trai cháu tới đón cháu, chú có muốn chào anh ấy một tiếng không ạ?”
Tài xế không nói gì, trên mặt lộ ra vài phần châm chọc, nhưng vẫn là nới lỏng dây an toàn, chuẩn bị xuống xe.
Vi Trạch thở phào nhẹ nhõm, quay lại vẫy tay với Chu Hành: “Hành ca, anh qua đây chào hỏi chú em đi. Chú vừa mới tới nên em đưa chú đi dạo.” .
||||| Truyện đề cử: Thiên Tài Tiên Đạo |||||
Chu Hành một tay ôm hoa tươi, mặt không chút biểu tình đi tới xe, hỏi: “Em nói là phải giúp giáo sư mà?”
“Đang dở việc thì chú em tới nên em ra ngoài đi dạo với chú.” Vi Trạch nhìn thẳng vào mắt Chu Hành, không có chút gì gọi là chột dạ. Cậu thì thầm, “Anh cũng giữ chút thể diện cho em đi.”
Tài xế chậm rãi xuống xe, lúc này đúng lúc xen vào: “Cậu là Chu Hành phải không? Tôi đã nghe ba của Vi Trạch nhắc tới cậu rồi.”
Chu Hành nhẹ nhàng nói: “Con chào chú.”
Vi Trạch cắn đầu lưỡi ép mình bình tĩnh lại. Cậu trìu mến tiến lên một bước vươn tay đón bó hồng.
Chu Hành cụp mắt, rút hoa hồng về sau, để tay của Vi Trạch rơi vào khoảng không. Ánh mắt anh rơi lên ngực người nọ.
“Túi áo ngực của em có gì vậy? Hộp à?”
“À, là quà gặp mặt tôi đưa cho tiểu Trạch.” Tài xế coi như là đã giúp hết mình.
“Cảm ơn chú nhiều.” Chu Hành đáp lại rất khéo léo, hoàn toàn khác với bộ dạng ngốc nghếch ngọt ngào thường ngày, “Con đã đặt bàn ở nhà hàng rồi, hai người có muốn cùng đi không?”
“Không cần, lát nữa chú có việc rồi.” Vi Trạch có vẻ quá sốt sắng, nhưng cậu thật sự không muốn tiếp tục cuộc đối thoại kỳ quái này.
“Ừm, công ty còn có việc, tôi đi trước.” Tài xế cũng rất phối hợp.
Chu Hành tay trái nắm chặt cành hoa, nói thêm: “Chú đi đường cẩn thận. Hẹn gặp lại sau.”
Anh nhìn người “chú” này lên xe, lái đi khuất khỏi tầm nhìn của mình, rồi nhét bó hoa vào trong lòng Vi Trạch: “Đi thôi. Chúng ta nên đi ăn.”
Vi Trạch ôm hoa, trong lòng rối bời. Đi phía sau Chu Hành một hồi, cậu ý thức được im lặng sẽ càng thêm nghi hoặc, bèn thuận theo logic mà nói: “Lúc ba giờ hơn chú đến tìm em. Không phải lúc đó chúng ta còn đang chiến tranh lạnh sao? Vậy nên em mới không nói với anh.”
“Lúc hai giờ hơn anh đến lớp em nhưng em không ở đó.”
“Em đã bảo em phải đi giúp giáo sư mà?”
“Nhưng bạn cùng lớp với em nói sáng nay em không hề đến lớp.”
“Đó là do bọn họ không nhìn thấy thôi.”
“Anh cũng đã hỏi chủ nhiệm lớp của em rồi. Thầy chủ nhiệm nói hôm nay em xin nghỉ.”
“Chu Hành, anh đang không tin em?”
Chu Hành dừng chân, nghiêng đầu hỏi: “Vậy là em trốn học phải không?”
“Sáng ra em đi gặp giáo sư luôn.”
“Nhưng em lại xin thầy chủ nhiệm cho nghỉ phép.” Cả giọng nói và biểu cảm của Chu Hành đều không lộ ra chút tức giận nào, trông anh chỉ như đang cảm thấy khó hiểu, “Vừa mới sáng nay em còn đồng ý với anh là đến giờ nghỉ giải lao chúng ta sẽ gặp nhau dưới lầu.”
“Vì lúc đó em nghĩ mình sẽ xong sớm thôi.” Giọng Vi Trạch dịu lại, nghe có vẻ đáng thương.
“Vi Trạch, hôm nay tâm trạng em thật tốt. Anh chất vấn em như vậy nhưng em cũng không hề nổi cáu.”
“Hôm nay không phải Valentine sao? Em chỉ là muốn cùng anh đón một ngày Lễ Tình nhân vui vẻ thôi mà. Với cả hồi trưa em đã trót cho anh leo cây rồi, đến tối còn cãi nhau với anh nữa thì cũng quá đáng quá rồi.”
“Cũng đúng.”
Chu Hành vươn tay về phía Vi Trạch. Đối phương theo bản năng mà che túi ngực lại.
Tay Chu Hành bỗng khựng lại, rồi lại vuốt lên tóc Vi Trạch. Anh giúp Vi Trạch sửa lại đầu tóc, nói: “Mau đi nào. Anh đặt toàn món em thích thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.