Chương 16: Huynh ấy tỏ tình với tôi sao?
Shellry
16/12/2014
Khởi Vũ buông tôi ra, cười gian xảo nhìn người đối diện đang hóa đá.
- Thích không?
(⇀ .. ↼ )
Thích cái khỉ!
Thế quái nào mà huynh ấy có thể hỏi một người vừa bị cưỡng hôn rằng có thích hay không chứ???
Tôi lùi lại, khóe miệng co giật nhìn Khởi Vũ. Huynh ấy vẫn giữ cái nụ cười khuynh vũ khuynh thành ấy, như thể rằng việc huynh ấy vừa làm chẳng có gì quá to tát cả. Huynh ấy liệu có ý thức rằng mình vừa cướp đi nụ hôn đầu đời của một cô bé mười bốn tuổi hay không????
Thấy tôi nhìn mình bằng ánh mắt như nhìn vật thể lạ, huynh ấy rướn đầu lại gần tôi khiến tôi phải lùi lại, tinh thần cảnh giác cao độ.
- Sao thế? Muốn thêm cái nữa à?
- Méow!!!!!!!
Nháy mắt? Lại còn nháy mắt nữa????
Ôi… Khởi Vũ, có phải huynh quá vô sỉ rồi hay không???
“Vụt…”
Đột nhiên, bên tai tôi nghe thấy tiếng vật gì đó đang xé gió lao đến. Nụ cười trên môi Khởi Vũ vụt tắt, ánh mắt ánh lên tia nhìn chết chóc. Nhanh như cắt, huynh ấy lao đến, kéo lấy tôi ra khỏi chỗ tôi đang đứng. Mọi chuyện chỉ diễn ra trong vài giây ngắn ngủi. Đến khi tôi kịp hoàn hồn thì đã thấy Khởi Vũ chống tay quỳ cạnh đó, trong tay là một con dao găm nhỏ. Tuy nói là nhỏ nhưng vừa nhìn đã có thể nhận ra được sự sắc lạnh của nó. Dưới ánh nắng phản chiếu, lưỡi dao găm sáng lên như lời báo trước của một sự nguy hiểm đang trú ngụ đâu đây.
Khởi Vũ ngẩng đầu nhìn về phía xa. Theo ánh nhìn của huynh ấy, tôi thấy phía xa xa có một bóng người mặc áo đen. Thấy bị phát hiện, người đó phóng vụt đi về hướng đối diện, biến mất hút. Tôi nheo nheo mắt, cố nhìn. Ừm… hình như đó là con gái thì phải. Tôi có thấy mái tóc người đó rất dài, còn bay bay nữa. Nghĩ đi nghĩ lại, Lâm Mặc cũng có tóc dài mà. Chậc… thời cổ đại phân biệt giới tính khó thật đấy…
Tôi gật gù, quay đầu nhìn Khởi Vũ, không khỏi giật thót. Sắc mặt huynh ấy lúc này… thật đáng sợ. Tôi rụt rè đến bên huynh ấy, móng mèo giơ lên, chạm nhẹ vào áo huynh ấy, giật giật:
- Meow…
Khởi Vũ quay sang nhìn tôi, đưa tay lên xoa cái đầu mèo nhỏ nhỏ. Ngập ngừng một chút, huynh ấy hỏi:
- Mai… ngươi về một mình được không?
Hể?
Chưa để tôi kịp trả lời, Khởi Vũ đã chặn ngang:
- Ừm… đi về nhớ cẩn thận.
Và sau câu nói đó, tôi không còn thấy huynh ấy nữa… (ಥ⌣ಥ)
……………
Tôi theo trí nhớ mà lần đường về. Thực ra thì cũng không phải quá khó, nhưng mà với một con mèo, thị lực ban ngày thì như bị cận thị thế này thì đúng là… khó thật. Tôi lững thững đi, đầu vừa tò mò, vừa cố suy đoán xem cái người phóng tên lúc nãy là ai? Ôi chao, tôi mới ở cổ đại chưa được một tuần thôi mà, đâu có gây thù chuốc oán với ai đâu chứ?
Vừa đi vừa nghĩ, tôi không cẩn thận mà dẫm vào một thứ gì đó dài dài mềm mềm. Khi giật chân ra rồi, ngẩng đầu lên thì đối diện là một ánh mắt vô cùng “có thiện cảm”.
Trước mặt tôi, một con mèo hoang to gấp đôi tôi đang nhe nanh múa vuốt. Có vẻ như lúc nãy nó đang ngủ nhưng bị tôi đạp trúng đuôi thì phải. Tôi lùi dần, lùi dần, muốn cười gượng ý nói: “Bạn mèo yêu quý này, tôi chỉ lỡ chân đạp đuôi bạn một chút thôi mà. Ha ha, chúng ta là đồng loại, không nên gây bất hòa thì hơn…”
- Meow…
- Meowwww!!@!@!@
Con mèo hoang gầm gừ, nhìn nó như muốn nhảy bổ đến xé xác tôi luôn cho rồi. Nhìn tôi xem, giờ tôi chỉ là một con mèo nhỏ bé, yếu ớt chưa trưởng thành, nếu bị con mèo hoang kia đập cho một trận chắc câu chuyện cũng sẽ kết thúc tại đây thôi!!!
Chạy!
Đó là từ duy nhất mà tôi nghĩ được trong lúc này. Các cụ bảo phải nghĩ được làm được. Các chị bảo phải đi theo tiếng gọi của con tim. Và giờ tôi đang “nghĩ được làm được”, “hướng theo tiếng gọi của con tim” mà chạy thục mạng đây.
Huhu, con mèo hoang đáng chết, tại sao nó không chịu gạt bỏ hận thù mà sống trong hòa bình chứ????
Trên con đường làng, có hai con mèo đuổi nhau.
Một em bé đi ngang qua, thấy vậy thì ồ lên:
- Hai bé mèo kia tình cảm quá, còn chơi đuổi bắt với nhau kìa. Mèo vàng, mày đừng có kiêu ngạo nữa, mèo đen muốn chơi với mày mà.
Tôi là mèo trắng vàng! Không phải là mèo vàng!
Đây là một cuộc đuổi bắt có tính chất nguy hiểm liên quan đến sống còn, không phải là cuộc đuổi bắt tình yêu!!!
Bất chợt, con mèo hoang tăng tốc độ, nhảy vụt lên chặn trước mặt tôi. Không chần chừ gì, nó nhảy vào cào tôi. Đau…
Trong cái lúc tôi chưa thấu kịp cái đau do móng mèo gây ra, một viên đá từ đâu đã lao đến, ném trúng con mèo hoang đó. Là ai? Cứu tôi sao? Con mèo hoang thù địch nhìn kẻ đã ném viên đá, nhưng dường như nó cảm thấy không đấu lại được, liền nhanh chân chạy đi mất. Tôi quay lại nhìn, thì ra là ba, bốn đứa trẻ con trong làng. Chúng đều là những đứa con trai tầm năm, sáu tuổi. Bọn chúng nhìn tôi chòng chọc, trên môi là nụ cười thích thú. Nhận thấy có cảm giác sẽ có chuyện chẳng lành, tôi hoảng hốt muốn chạy trốn. Thế nhưng, chúng lại chẳng để tôi thoát dễ dàng như vậy. Chúng vây lấy tôi, không cho tôi đường thoát ra. Những khuôn mặt nhỏ nhưng đối với tôi bây giờ lại đáng sợ đến kỳ lạ.
Một đứa trong số đó gào lên một câu gì đấy. Tiếp sau, những đứa trẻ còn lại cười khanh khách hùa theo, lấy đá ném vào người tôi. Tôi cố tránh né, nhưng chẳng thể. Những viên đá nhỏ với lực sát thương lớn cứ liên tiếp lao đến như mưa. Cảm giác đau đớn truyền đến làm cả thân người run lên. Tôi gào lên, định nhảy đến cào vào một đứa trẻ nào đó rồi chạy đi thì một viên đá chọi trúng gần mí mắt. Máu bắt đầu chảy, làm tầm nhìn bị che mờ bởi một màu đỏ. Tôi loạng choạng trên nền đất, đau đớn gục xuống.
Tôi thở dốc, cảm nhận được trái tim mình đang co bóp thật mạnh trong lồng ngực nhỏ, đau đến mức muốn nổ tung. Cố gắng hít lấy chút không khí vào phổi, tôi hé mắt nhìn một đứa trẻ đi đến. Sợ hãi, tôi yếu ớt cựa quậy thân mình, muốn chạy đi nhưng chẳng thể nào gượng dậy nổi. Thằng bé kia dùng chân đá đá vào người tôi xem tôi có còn sống hay không. Nó đá không quá mạnh, chỉ là khẽ khều vào người tôi mà thôi. Cảm thấy có chút hy vọng, tôi cố mở con mắt như đã bị nhuốm một màu đỏ ra, cầu cứu thằng bé đó. Thấy tình cảnh thảm thương của tôi, nó nghĩ gì đó rồi chép miệng, quay lại hét lớn:
- Chết, không biết là mèo nhà ai đây? Nó hình như chết mất rồi. Nhanh chạy đi thôi, ai mà nhìn thấy thì chúng ta sẽ bị mắng mất.
Mấy đứa trẻ còn lại nghe thế thì sợ xanh mặt, rỉ tai nhau gì đó rồi chạy đi mất. Còn một mình thằng nhóc kia ở lại. Nó chờ bọn trẻ kia chạy hết đi rồi mới ngồi xuống trước mặt tôi. Nó ném cho tôi cái nhìn thương hại:
- Xin lỗi nhé, tao không nghĩ mày sẽ bị thương đến thế này… Tao… chỉ là… Thôi, bỏ đi.
Nói rồi, thằng nhóc đó bỏ đi, để lại tôi với mình mẩy đầy thương tích.
Tôi thở hắt ra, cứ nằm như vậy trên đường đất, lông mèo cũng bị bẩn hết. Đường vắng, lại giữa trưa nên ít người đi lại. Thật xui xẻo mà… Tôi không hão huyền mong sẽ có người đến cứu trong cái lúc này. Sáng nay cũng đã nhắn tin để lại cho Lâm Mặc, chắc huynh ấy cũng không rảnh hơi mà đi tìm đâu nhỉ?
Trời bắt đầu tối lại, gió thổi mạnh hơn. Tối qua tôi có nghe thím nhà bên bảo sắp có bão. Ôi, đừng nói là vào lúc này chứ? Mưa mà trút xuống bây giờ thì tôi biết làm thế nào trong tình trạng này hả trời?
Tôi chống chân, cố gượng đứng lên. Ngã khuỵu. Đứng lên ngã xuống mấy lần mới miễn cưỡng gọi là đứng. Nhìn thấy bờ tường cách đó không xa, mắt tôi sáng lên. Tự bảo mình cố lên, đi một chút là có thể đến đó rồi.
Khó khăn bao nhiêu, lại bám theo bờ tường theo hướng về khách trọ, tôi vừa đi với tốc độ rùa bò vừa lục trí nhớ mình con đường từ nơi mình đang đứng về nhà. Trên trời, trời ngày càng tối bởi những đám mây mù kéo tới ngày càng dày đặc. Rồi… điều gì đến cũng đến, mưa ập tới. Lạnh lẽo, ào ạt. Mưa đập vào lá cây, chảy trên mái ngói. Lông mèo phút chốc đã ướt nhẹp, dính vào làn da mỏng. Nước mưa tát vào vết thương bên mắt vừa chảy máu, vừa đau vừa xót. Thân mèo quá mỏng manh trong cơn bão. Tôi bám chặt vào vách tường, mấy lần hít sâu hơi thở, kìm nén cái lạnh và đau đớn hoành hành trên cơ thể đang run rẩy của mình.
Vừa đi vừa ngã, không biết bao lâu tôi mới về được đến cửa khách trọ. Đóng cửa. Tôi tựa người vào cánh cửa gỗ, dùng móng cào vào cửa, miệng “meow meow” những tiếng rời rạc. Nhưng quả thật, tôi quá ngu ngốc. Trong cơn mưa lớn, tiếng mưa đã át hoàn toàn những tiếng động tôi cố gắng tạo ra đó. Tôi bắt đầu khóc. Cả người đã chạm đến giới hạn. Cứ thế này, tôi chết mất. Tôi không muốn chết thế này, không muốn… Tôi cố kêu to hơn, nhưng mãi mà chẳng thể nào gây ra tiếng động quá lớn. Đến lúc tôi tuyệt vọng nhất, sức lực đã gần như cạn kiệt rồi, mắt cũng đã mờ đi, cánh cửa gỗ mở ra.
- Chết tiệt, sao mãi cô ấy…
Trước khi tôi ngất xỉu, tôi nghe thấy tiếng nói đầy bực tức đó, trước mắt cũng là bóng hình quen thuộc của người ấy, người con trai đó… Lâm Mặc…
……………………
Tôi mở mắt, cử động là lại thấy toàn thân đau nhói. Chao ôi, thật thảm thương quá mà. Khó khăn nhìn lại người mình, tôi cười khổ. Cả người tôi bây giờ không khác nào xác ướp ai cập, hay nói chính xác hơn là mèo xác ướp… (ಠ⌣ಠ)
Sau vài phút cảm ơn ông trời và tự thấy mình may mắn khi vẫn còn sống, tôi đạp đạp cái khăn trên người cho nó rơi ra ngoài, lết người ra mép giường. Không có ai trong phòng, tôi cũng không hề có ý định sẽ lăn xuống đất trong cái tình trạng này. Làm thế chắc tôi không chết vì ngã từ giường xuống thì chắc cũng chết vì đau mất. Tôi nhìn quanh. Cách giường nằm không xa, trên ghế gỗ là một hộp gỗ nhỏ, xung quanh là khăn ướt (hình như vậy), bông băng, thuốc các kiểu,… Cách sắp xếp rất gọn gàng, không hề bừa bộn một chút nào. Là ai băng bó cho tôi? Điệp Điệp? Hay là… Lâm Mặc? Tôi nhìn lại giường mình, thấy đầu giường có một cuốn sách cũ mèm đã ố vàng. Nhắc đến cuốn sách mới nhớ, dạo gần đây, Lâm Mặc mang về nhà rất nhiều sách, đề là sách lo
ại cũ cũ, cổ cổ. Huynh ấy đọc rất kỹ, rất chăm chú. Có lần tôi đã từng cọ đầu vào tay áo huynh ấy, muốn chui vào xem huynh ấy rốt cuộc là đọc gì thì bị huynh ấy ngăn lại, giơ tay nhay nhay trêu chọc đôi tai mèo, bảo:
- Ngoan nào, đừng nghịch.
Cuối cùng cũng có thể giải đáp tò mò, thật vui. Tôi vô cùng lười biếng mà lê mông mình đến chỗ cuốn sách, dùng chân mèo lật bừa một trang nào đó. Trên nệm giường vẫn còn hơi ấm của ai đó…
“Năm năm quên lãng là một bí thuật của tà tộc Linh Bảo nằm phía Nam núi Phước Thanh. Người trúng thuật Năm năm quên lãng sẽ không nhớ những sự việc xảy ra trong thời điểm năm năm gần nhất. Đây là một loại bí thuật được chế tạo từ rễ cây phong linh cổ năm nghìn năm hợp với nhiều nguyên liệu quý hiếm nằm sâu trong địa phận tộc Linh Bảo…
[...]
Nếu như giải được Năm năm quên lãng, toàn bộ ký ức của người bị trúng thuật trong thời gian mang tà thuật sẽ biến mất.”
Tôi lướt qua trang sách, cảm thấy quá sức khó hiểu. Cái gì mà “Năm năm quên lãng”? Cái gì mà “bí thuật”? Lâm Mặc nghiên cứu mấy thứ này sao????
Lật thêm vài trang nữa, mọi thứ viết cũng chỉ về mấy thứ “cấm thuật”, “tà thuật” thất truyền hoặc hiếm khi xuất hiện trên thế gian. Cảm thấy có đọc thêm cũng chẳng có ích lợi gì, tôi từ bỏ việc tìm hiểu nội dung cuốn sách, tìm cách leo xuống giường.
Chật vật, chật vật, rồi lại chật vật, tôi như con lật đật lắc qua lắc lại giữa không trung.
Chân mèo bám vào thành giường, đung đưa mãi mới chạm được chân xuống đất an toàn.
Cửa phòng không đóng, tôi nghe được loáng thoáng tiếng cãi nhau dưới tầng. Lại thêm một thời gian chật vật, tôi cũng đến được chỗ lan can. Khung cảnh bên dưới khiến tôi giật mình, vội vội vàng vàng nép vào bên hành lang, mắt hé ra xem xét…
Dưới đại sảnh khách trọ, Lâm Mặc túm lấy cổ áo Khởi Vũ, ánh mắt đanh lại. Huynh ấy lạnh lùng gằn giọng, ánh mắt sắc lẻm như muốn xuyên thủng người trước mặt:
- Ta không quan tâm ngươi là ai, nhưng ngươi làm cô ấy như thế thì đã vượt quá giới hạn rồi. Nếu như cô ấy không thể trở lại bình thường thì dù cho người có là chủ nhân của Mạc gia thì ta cũng sẽ khiến ngươi phải hối hận, Khởi Vũ ạ.
Khởi Vũ nhếch môi cười mỉa mai:
- Ngươi còn không đủ khả năng để bảo vệ nàng ấy, vậy có tư cách gì giành nàng ấy về tay ngươi? Ngươi không có tình cảm với nàng ấy, vậy thì tại sao phải khiến nàng ấy chú ý ngươi? Muốn giày vò nàng ấy để mua vui sao? Lâm Mặc, ta-không-cho-phép!
Bàn tay Lâm Mặc cứng đờ trên cổ áo Khởi Vũ, môi huynh ấy như đang run lên nhè nhẹ. Khởi Vũ hừ lạnh, hất tay Lâm Mặc ra, không đoái hoài gì đến huynh ấy mà đi thẳng lên tầng hai chỗ tôi đứng. Trong ánh sáng bập bùng của ngọn nến nhỏ trên quầy thu tiền, tôi thấy Lâm Mặc chống tay lên bàn, một tay đỡ trán, cúi đầu, môi lẩm bẩm gì đó. Tôi nheo mắt nhìn, cố đoán xem điều huynh ấy nói. Tôi thấy, hình như đó là: “Không… Khởi Vũ, ngươi… không bao giờ hiểu được…”
Đúng lúc ấy, Khởi Vũ lên đến nơi. Huynh ấy không hề ngạc nhiên hay trách móc gì đối với hành động được coi là nghe lén của tôi. Khởi Vũ ngồi xổm xuống trước mặt tôi. Huynh ấy đưa tay bế tôi lên, để mắt tôi đối diện với ánh mắt huynh ấy. Ý cười trong mắt huynh ấy thật rõ ràng:
- Ngươi nghe hết rồi sao?
Tôi không phủ nhận, gật đầu. Dù sao thì cũng bị bắt tại trận, có chối cũng không thể mà:
- À ừm… ta xin lỗi, ta không biết rằng ngươi lại bị thế này. Nếu biết trước, ta sẽ không đời nào để ngươi đi một mình như vậy. Hạ Mai, nếu như ngươi có chuyện gì, ta biết làm sao đây? Đám trẻ con kia, ta đã dạy cho chúng một bài học rồi.
- …
- Đừng nhìn ta như thế, ta chỉ là mắng cho chúng một trận thôi, không làm gì quá đâu. À, còn một thằng nhóc, nó bảo ta đưa cho ngươi thứ này. – Khởi Vũ lấy từ trong túi ra một cái gói nhỏ, khẽ cười. – Là thuốc trị thương thì phải. Nó bảo khi nó trở lại thì không thấy ngươi. Nhưng mà ngốc thật, chạy suốt cả buổi trong mưa, đến khi mẹ nó lôi về mới được. Đây là thuốc dành cho người, mèo chắc không dùng được, thôi thì cứ cầm lấy. – Huynh ấy nhét vào tay tôi gói thuốc.
Trong lúc tôi đang vân vê gói thuốc trong móng mèo, tự hỏi hôm nay Khởi Vũ làm sao mà nói nhiều thế nhỉ thì bên tai lại nghe tiếng huynh ấy.
- Hạ Mai… rời bỏ Lâm Mặc, theo ta đi, có được không? – Giọng nói của Khởi Vũ bỗng trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết. Tôi ngẩng phắt đầu dậy, chằm chằm nhìn huynh ấy. Trong con mắt lộ ra ngoài mái tóc đen tuyền, tôi dường như thấy được cả sự cương quyết trong đó. Huynh ấy như đang muốn thu tôi vào lòng mình, vào tận sâu trong thâm tâm mình – Ta có thể đối với ngươi tốt hơn hắn, có thể chăm sóc người, ngày ngày bên cạnh ngươi, bảo vệ ngươi… Có thể nào… suy nghĩ lại không? Hắn đối xử với ngươi thờ ơ vậy, vì sao cứ phải ép mình ép xác bên cạnh hắn?… Ta… thích nàng mà…
Giọng Khởi Vũ dịu dần, dịu dần. Câu nói cuối, huynh ấy do dự mà nói ra, nhẹ như nước nhưng lại khiến tim tôi muốn bay ra ngoài…
Tôi bối rối.
- Thích không?
(⇀ .. ↼ )
Thích cái khỉ!
Thế quái nào mà huynh ấy có thể hỏi một người vừa bị cưỡng hôn rằng có thích hay không chứ???
Tôi lùi lại, khóe miệng co giật nhìn Khởi Vũ. Huynh ấy vẫn giữ cái nụ cười khuynh vũ khuynh thành ấy, như thể rằng việc huynh ấy vừa làm chẳng có gì quá to tát cả. Huynh ấy liệu có ý thức rằng mình vừa cướp đi nụ hôn đầu đời của một cô bé mười bốn tuổi hay không????
Thấy tôi nhìn mình bằng ánh mắt như nhìn vật thể lạ, huynh ấy rướn đầu lại gần tôi khiến tôi phải lùi lại, tinh thần cảnh giác cao độ.
- Sao thế? Muốn thêm cái nữa à?
- Méow!!!!!!!
Nháy mắt? Lại còn nháy mắt nữa????
Ôi… Khởi Vũ, có phải huynh quá vô sỉ rồi hay không???
“Vụt…”
Đột nhiên, bên tai tôi nghe thấy tiếng vật gì đó đang xé gió lao đến. Nụ cười trên môi Khởi Vũ vụt tắt, ánh mắt ánh lên tia nhìn chết chóc. Nhanh như cắt, huynh ấy lao đến, kéo lấy tôi ra khỏi chỗ tôi đang đứng. Mọi chuyện chỉ diễn ra trong vài giây ngắn ngủi. Đến khi tôi kịp hoàn hồn thì đã thấy Khởi Vũ chống tay quỳ cạnh đó, trong tay là một con dao găm nhỏ. Tuy nói là nhỏ nhưng vừa nhìn đã có thể nhận ra được sự sắc lạnh của nó. Dưới ánh nắng phản chiếu, lưỡi dao găm sáng lên như lời báo trước của một sự nguy hiểm đang trú ngụ đâu đây.
Khởi Vũ ngẩng đầu nhìn về phía xa. Theo ánh nhìn của huynh ấy, tôi thấy phía xa xa có một bóng người mặc áo đen. Thấy bị phát hiện, người đó phóng vụt đi về hướng đối diện, biến mất hút. Tôi nheo nheo mắt, cố nhìn. Ừm… hình như đó là con gái thì phải. Tôi có thấy mái tóc người đó rất dài, còn bay bay nữa. Nghĩ đi nghĩ lại, Lâm Mặc cũng có tóc dài mà. Chậc… thời cổ đại phân biệt giới tính khó thật đấy…
Tôi gật gù, quay đầu nhìn Khởi Vũ, không khỏi giật thót. Sắc mặt huynh ấy lúc này… thật đáng sợ. Tôi rụt rè đến bên huynh ấy, móng mèo giơ lên, chạm nhẹ vào áo huynh ấy, giật giật:
- Meow…
Khởi Vũ quay sang nhìn tôi, đưa tay lên xoa cái đầu mèo nhỏ nhỏ. Ngập ngừng một chút, huynh ấy hỏi:
- Mai… ngươi về một mình được không?
Hể?
Chưa để tôi kịp trả lời, Khởi Vũ đã chặn ngang:
- Ừm… đi về nhớ cẩn thận.
Và sau câu nói đó, tôi không còn thấy huynh ấy nữa… (ಥ⌣ಥ)
……………
Tôi theo trí nhớ mà lần đường về. Thực ra thì cũng không phải quá khó, nhưng mà với một con mèo, thị lực ban ngày thì như bị cận thị thế này thì đúng là… khó thật. Tôi lững thững đi, đầu vừa tò mò, vừa cố suy đoán xem cái người phóng tên lúc nãy là ai? Ôi chao, tôi mới ở cổ đại chưa được một tuần thôi mà, đâu có gây thù chuốc oán với ai đâu chứ?
Vừa đi vừa nghĩ, tôi không cẩn thận mà dẫm vào một thứ gì đó dài dài mềm mềm. Khi giật chân ra rồi, ngẩng đầu lên thì đối diện là một ánh mắt vô cùng “có thiện cảm”.
Trước mặt tôi, một con mèo hoang to gấp đôi tôi đang nhe nanh múa vuốt. Có vẻ như lúc nãy nó đang ngủ nhưng bị tôi đạp trúng đuôi thì phải. Tôi lùi dần, lùi dần, muốn cười gượng ý nói: “Bạn mèo yêu quý này, tôi chỉ lỡ chân đạp đuôi bạn một chút thôi mà. Ha ha, chúng ta là đồng loại, không nên gây bất hòa thì hơn…”
- Meow…
- Meowwww!!@!@!@
Con mèo hoang gầm gừ, nhìn nó như muốn nhảy bổ đến xé xác tôi luôn cho rồi. Nhìn tôi xem, giờ tôi chỉ là một con mèo nhỏ bé, yếu ớt chưa trưởng thành, nếu bị con mèo hoang kia đập cho một trận chắc câu chuyện cũng sẽ kết thúc tại đây thôi!!!
Chạy!
Đó là từ duy nhất mà tôi nghĩ được trong lúc này. Các cụ bảo phải nghĩ được làm được. Các chị bảo phải đi theo tiếng gọi của con tim. Và giờ tôi đang “nghĩ được làm được”, “hướng theo tiếng gọi của con tim” mà chạy thục mạng đây.
Huhu, con mèo hoang đáng chết, tại sao nó không chịu gạt bỏ hận thù mà sống trong hòa bình chứ????
Trên con đường làng, có hai con mèo đuổi nhau.
Một em bé đi ngang qua, thấy vậy thì ồ lên:
- Hai bé mèo kia tình cảm quá, còn chơi đuổi bắt với nhau kìa. Mèo vàng, mày đừng có kiêu ngạo nữa, mèo đen muốn chơi với mày mà.
Tôi là mèo trắng vàng! Không phải là mèo vàng!
Đây là một cuộc đuổi bắt có tính chất nguy hiểm liên quan đến sống còn, không phải là cuộc đuổi bắt tình yêu!!!
Bất chợt, con mèo hoang tăng tốc độ, nhảy vụt lên chặn trước mặt tôi. Không chần chừ gì, nó nhảy vào cào tôi. Đau…
Trong cái lúc tôi chưa thấu kịp cái đau do móng mèo gây ra, một viên đá từ đâu đã lao đến, ném trúng con mèo hoang đó. Là ai? Cứu tôi sao? Con mèo hoang thù địch nhìn kẻ đã ném viên đá, nhưng dường như nó cảm thấy không đấu lại được, liền nhanh chân chạy đi mất. Tôi quay lại nhìn, thì ra là ba, bốn đứa trẻ con trong làng. Chúng đều là những đứa con trai tầm năm, sáu tuổi. Bọn chúng nhìn tôi chòng chọc, trên môi là nụ cười thích thú. Nhận thấy có cảm giác sẽ có chuyện chẳng lành, tôi hoảng hốt muốn chạy trốn. Thế nhưng, chúng lại chẳng để tôi thoát dễ dàng như vậy. Chúng vây lấy tôi, không cho tôi đường thoát ra. Những khuôn mặt nhỏ nhưng đối với tôi bây giờ lại đáng sợ đến kỳ lạ.
Một đứa trong số đó gào lên một câu gì đấy. Tiếp sau, những đứa trẻ còn lại cười khanh khách hùa theo, lấy đá ném vào người tôi. Tôi cố tránh né, nhưng chẳng thể. Những viên đá nhỏ với lực sát thương lớn cứ liên tiếp lao đến như mưa. Cảm giác đau đớn truyền đến làm cả thân người run lên. Tôi gào lên, định nhảy đến cào vào một đứa trẻ nào đó rồi chạy đi thì một viên đá chọi trúng gần mí mắt. Máu bắt đầu chảy, làm tầm nhìn bị che mờ bởi một màu đỏ. Tôi loạng choạng trên nền đất, đau đớn gục xuống.
Tôi thở dốc, cảm nhận được trái tim mình đang co bóp thật mạnh trong lồng ngực nhỏ, đau đến mức muốn nổ tung. Cố gắng hít lấy chút không khí vào phổi, tôi hé mắt nhìn một đứa trẻ đi đến. Sợ hãi, tôi yếu ớt cựa quậy thân mình, muốn chạy đi nhưng chẳng thể nào gượng dậy nổi. Thằng bé kia dùng chân đá đá vào người tôi xem tôi có còn sống hay không. Nó đá không quá mạnh, chỉ là khẽ khều vào người tôi mà thôi. Cảm thấy có chút hy vọng, tôi cố mở con mắt như đã bị nhuốm một màu đỏ ra, cầu cứu thằng bé đó. Thấy tình cảnh thảm thương của tôi, nó nghĩ gì đó rồi chép miệng, quay lại hét lớn:
- Chết, không biết là mèo nhà ai đây? Nó hình như chết mất rồi. Nhanh chạy đi thôi, ai mà nhìn thấy thì chúng ta sẽ bị mắng mất.
Mấy đứa trẻ còn lại nghe thế thì sợ xanh mặt, rỉ tai nhau gì đó rồi chạy đi mất. Còn một mình thằng nhóc kia ở lại. Nó chờ bọn trẻ kia chạy hết đi rồi mới ngồi xuống trước mặt tôi. Nó ném cho tôi cái nhìn thương hại:
- Xin lỗi nhé, tao không nghĩ mày sẽ bị thương đến thế này… Tao… chỉ là… Thôi, bỏ đi.
Nói rồi, thằng nhóc đó bỏ đi, để lại tôi với mình mẩy đầy thương tích.
Tôi thở hắt ra, cứ nằm như vậy trên đường đất, lông mèo cũng bị bẩn hết. Đường vắng, lại giữa trưa nên ít người đi lại. Thật xui xẻo mà… Tôi không hão huyền mong sẽ có người đến cứu trong cái lúc này. Sáng nay cũng đã nhắn tin để lại cho Lâm Mặc, chắc huynh ấy cũng không rảnh hơi mà đi tìm đâu nhỉ?
Trời bắt đầu tối lại, gió thổi mạnh hơn. Tối qua tôi có nghe thím nhà bên bảo sắp có bão. Ôi, đừng nói là vào lúc này chứ? Mưa mà trút xuống bây giờ thì tôi biết làm thế nào trong tình trạng này hả trời?
Tôi chống chân, cố gượng đứng lên. Ngã khuỵu. Đứng lên ngã xuống mấy lần mới miễn cưỡng gọi là đứng. Nhìn thấy bờ tường cách đó không xa, mắt tôi sáng lên. Tự bảo mình cố lên, đi một chút là có thể đến đó rồi.
Khó khăn bao nhiêu, lại bám theo bờ tường theo hướng về khách trọ, tôi vừa đi với tốc độ rùa bò vừa lục trí nhớ mình con đường từ nơi mình đang đứng về nhà. Trên trời, trời ngày càng tối bởi những đám mây mù kéo tới ngày càng dày đặc. Rồi… điều gì đến cũng đến, mưa ập tới. Lạnh lẽo, ào ạt. Mưa đập vào lá cây, chảy trên mái ngói. Lông mèo phút chốc đã ướt nhẹp, dính vào làn da mỏng. Nước mưa tát vào vết thương bên mắt vừa chảy máu, vừa đau vừa xót. Thân mèo quá mỏng manh trong cơn bão. Tôi bám chặt vào vách tường, mấy lần hít sâu hơi thở, kìm nén cái lạnh và đau đớn hoành hành trên cơ thể đang run rẩy của mình.
Vừa đi vừa ngã, không biết bao lâu tôi mới về được đến cửa khách trọ. Đóng cửa. Tôi tựa người vào cánh cửa gỗ, dùng móng cào vào cửa, miệng “meow meow” những tiếng rời rạc. Nhưng quả thật, tôi quá ngu ngốc. Trong cơn mưa lớn, tiếng mưa đã át hoàn toàn những tiếng động tôi cố gắng tạo ra đó. Tôi bắt đầu khóc. Cả người đã chạm đến giới hạn. Cứ thế này, tôi chết mất. Tôi không muốn chết thế này, không muốn… Tôi cố kêu to hơn, nhưng mãi mà chẳng thể nào gây ra tiếng động quá lớn. Đến lúc tôi tuyệt vọng nhất, sức lực đã gần như cạn kiệt rồi, mắt cũng đã mờ đi, cánh cửa gỗ mở ra.
- Chết tiệt, sao mãi cô ấy…
Trước khi tôi ngất xỉu, tôi nghe thấy tiếng nói đầy bực tức đó, trước mắt cũng là bóng hình quen thuộc của người ấy, người con trai đó… Lâm Mặc…
……………………
Tôi mở mắt, cử động là lại thấy toàn thân đau nhói. Chao ôi, thật thảm thương quá mà. Khó khăn nhìn lại người mình, tôi cười khổ. Cả người tôi bây giờ không khác nào xác ướp ai cập, hay nói chính xác hơn là mèo xác ướp… (ಠ⌣ಠ)
Sau vài phút cảm ơn ông trời và tự thấy mình may mắn khi vẫn còn sống, tôi đạp đạp cái khăn trên người cho nó rơi ra ngoài, lết người ra mép giường. Không có ai trong phòng, tôi cũng không hề có ý định sẽ lăn xuống đất trong cái tình trạng này. Làm thế chắc tôi không chết vì ngã từ giường xuống thì chắc cũng chết vì đau mất. Tôi nhìn quanh. Cách giường nằm không xa, trên ghế gỗ là một hộp gỗ nhỏ, xung quanh là khăn ướt (hình như vậy), bông băng, thuốc các kiểu,… Cách sắp xếp rất gọn gàng, không hề bừa bộn một chút nào. Là ai băng bó cho tôi? Điệp Điệp? Hay là… Lâm Mặc? Tôi nhìn lại giường mình, thấy đầu giường có một cuốn sách cũ mèm đã ố vàng. Nhắc đến cuốn sách mới nhớ, dạo gần đây, Lâm Mặc mang về nhà rất nhiều sách, đề là sách lo
ại cũ cũ, cổ cổ. Huynh ấy đọc rất kỹ, rất chăm chú. Có lần tôi đã từng cọ đầu vào tay áo huynh ấy, muốn chui vào xem huynh ấy rốt cuộc là đọc gì thì bị huynh ấy ngăn lại, giơ tay nhay nhay trêu chọc đôi tai mèo, bảo:
- Ngoan nào, đừng nghịch.
Cuối cùng cũng có thể giải đáp tò mò, thật vui. Tôi vô cùng lười biếng mà lê mông mình đến chỗ cuốn sách, dùng chân mèo lật bừa một trang nào đó. Trên nệm giường vẫn còn hơi ấm của ai đó…
“Năm năm quên lãng là một bí thuật của tà tộc Linh Bảo nằm phía Nam núi Phước Thanh. Người trúng thuật Năm năm quên lãng sẽ không nhớ những sự việc xảy ra trong thời điểm năm năm gần nhất. Đây là một loại bí thuật được chế tạo từ rễ cây phong linh cổ năm nghìn năm hợp với nhiều nguyên liệu quý hiếm nằm sâu trong địa phận tộc Linh Bảo…
[...]
Nếu như giải được Năm năm quên lãng, toàn bộ ký ức của người bị trúng thuật trong thời gian mang tà thuật sẽ biến mất.”
Tôi lướt qua trang sách, cảm thấy quá sức khó hiểu. Cái gì mà “Năm năm quên lãng”? Cái gì mà “bí thuật”? Lâm Mặc nghiên cứu mấy thứ này sao????
Lật thêm vài trang nữa, mọi thứ viết cũng chỉ về mấy thứ “cấm thuật”, “tà thuật” thất truyền hoặc hiếm khi xuất hiện trên thế gian. Cảm thấy có đọc thêm cũng chẳng có ích lợi gì, tôi từ bỏ việc tìm hiểu nội dung cuốn sách, tìm cách leo xuống giường.
Chật vật, chật vật, rồi lại chật vật, tôi như con lật đật lắc qua lắc lại giữa không trung.
Chân mèo bám vào thành giường, đung đưa mãi mới chạm được chân xuống đất an toàn.
Cửa phòng không đóng, tôi nghe được loáng thoáng tiếng cãi nhau dưới tầng. Lại thêm một thời gian chật vật, tôi cũng đến được chỗ lan can. Khung cảnh bên dưới khiến tôi giật mình, vội vội vàng vàng nép vào bên hành lang, mắt hé ra xem xét…
Dưới đại sảnh khách trọ, Lâm Mặc túm lấy cổ áo Khởi Vũ, ánh mắt đanh lại. Huynh ấy lạnh lùng gằn giọng, ánh mắt sắc lẻm như muốn xuyên thủng người trước mặt:
- Ta không quan tâm ngươi là ai, nhưng ngươi làm cô ấy như thế thì đã vượt quá giới hạn rồi. Nếu như cô ấy không thể trở lại bình thường thì dù cho người có là chủ nhân của Mạc gia thì ta cũng sẽ khiến ngươi phải hối hận, Khởi Vũ ạ.
Khởi Vũ nhếch môi cười mỉa mai:
- Ngươi còn không đủ khả năng để bảo vệ nàng ấy, vậy có tư cách gì giành nàng ấy về tay ngươi? Ngươi không có tình cảm với nàng ấy, vậy thì tại sao phải khiến nàng ấy chú ý ngươi? Muốn giày vò nàng ấy để mua vui sao? Lâm Mặc, ta-không-cho-phép!
Bàn tay Lâm Mặc cứng đờ trên cổ áo Khởi Vũ, môi huynh ấy như đang run lên nhè nhẹ. Khởi Vũ hừ lạnh, hất tay Lâm Mặc ra, không đoái hoài gì đến huynh ấy mà đi thẳng lên tầng hai chỗ tôi đứng. Trong ánh sáng bập bùng của ngọn nến nhỏ trên quầy thu tiền, tôi thấy Lâm Mặc chống tay lên bàn, một tay đỡ trán, cúi đầu, môi lẩm bẩm gì đó. Tôi nheo mắt nhìn, cố đoán xem điều huynh ấy nói. Tôi thấy, hình như đó là: “Không… Khởi Vũ, ngươi… không bao giờ hiểu được…”
Đúng lúc ấy, Khởi Vũ lên đến nơi. Huynh ấy không hề ngạc nhiên hay trách móc gì đối với hành động được coi là nghe lén của tôi. Khởi Vũ ngồi xổm xuống trước mặt tôi. Huynh ấy đưa tay bế tôi lên, để mắt tôi đối diện với ánh mắt huynh ấy. Ý cười trong mắt huynh ấy thật rõ ràng:
- Ngươi nghe hết rồi sao?
Tôi không phủ nhận, gật đầu. Dù sao thì cũng bị bắt tại trận, có chối cũng không thể mà:
- À ừm… ta xin lỗi, ta không biết rằng ngươi lại bị thế này. Nếu biết trước, ta sẽ không đời nào để ngươi đi một mình như vậy. Hạ Mai, nếu như ngươi có chuyện gì, ta biết làm sao đây? Đám trẻ con kia, ta đã dạy cho chúng một bài học rồi.
- …
- Đừng nhìn ta như thế, ta chỉ là mắng cho chúng một trận thôi, không làm gì quá đâu. À, còn một thằng nhóc, nó bảo ta đưa cho ngươi thứ này. – Khởi Vũ lấy từ trong túi ra một cái gói nhỏ, khẽ cười. – Là thuốc trị thương thì phải. Nó bảo khi nó trở lại thì không thấy ngươi. Nhưng mà ngốc thật, chạy suốt cả buổi trong mưa, đến khi mẹ nó lôi về mới được. Đây là thuốc dành cho người, mèo chắc không dùng được, thôi thì cứ cầm lấy. – Huynh ấy nhét vào tay tôi gói thuốc.
Trong lúc tôi đang vân vê gói thuốc trong móng mèo, tự hỏi hôm nay Khởi Vũ làm sao mà nói nhiều thế nhỉ thì bên tai lại nghe tiếng huynh ấy.
- Hạ Mai… rời bỏ Lâm Mặc, theo ta đi, có được không? – Giọng nói của Khởi Vũ bỗng trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết. Tôi ngẩng phắt đầu dậy, chằm chằm nhìn huynh ấy. Trong con mắt lộ ra ngoài mái tóc đen tuyền, tôi dường như thấy được cả sự cương quyết trong đó. Huynh ấy như đang muốn thu tôi vào lòng mình, vào tận sâu trong thâm tâm mình – Ta có thể đối với ngươi tốt hơn hắn, có thể chăm sóc người, ngày ngày bên cạnh ngươi, bảo vệ ngươi… Có thể nào… suy nghĩ lại không? Hắn đối xử với ngươi thờ ơ vậy, vì sao cứ phải ép mình ép xác bên cạnh hắn?… Ta… thích nàng mà…
Giọng Khởi Vũ dịu dần, dịu dần. Câu nói cuối, huynh ấy do dự mà nói ra, nhẹ như nước nhưng lại khiến tim tôi muốn bay ra ngoài…
Tôi bối rối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.