Hiệp Ước Bán Thân

Chương 13: Năm năm quên lãng

Shellry

03/11/2014

Tôi vừa đi mua đồ về, qua nhà mới nhớ ra mình chưa mua thịt, hay hôm nay đổi món một chút. Ăn gì nhỉ? Ăn gì bây giờ nhỉ? À, cá đi!

Tôi bước nhanh về nhà, đặt tạm mấy món đồ vừa mua lên bàn, sau đó ra khỏi khách trọ, rẽ sang nhà Mạc Khởi Vũ. Tôi lớn giọng gọi hắn nhưng không thấy hắn trả lời, cửa nhà lại mở toang. Chậc chậc, ai cũng như hắn thế này thì mấy tên trộm chắc phát tài lắm đây. Tôi nhún vai, chép miệng rồi bước vào nhà. Ngó ngang ngó dọc một hồi vẫn chẳng thấy có ai, ánh mắt tôi dừng lại ở đĩa đồ ăn trên bàn vẫn còn đang bốc khói. Nhìn cũng quá ngon mắt đi!

Từ khi Mạc Khởi Vũ chuyển về đối diện khách trọ, những hôm Lâm Mặc vắng nhà, việc sang nhà hắn ăn chực cũng không phải là ít, vì vậy, hành động của tôi lúc này rất tự nhiên. Tôi cúi đầu, cười hai tiếng, bảo rằng tay nghề tên này càng ngày càng lên rồi. Đương nhiên, Khởi Vũ thường lảm nhảm rằng hắn làm mấy thứ này là dành cho Lam Lam thôi, tôi chỉ là ăn ké. Tôi mặc kệ, vẫn mặt dày bỏ ngoài tai mấy lời của hắn, ăn như thường. Tôi cầm đôi đũa gỗ đặt bên đĩa, gắp một miếng hành tây xào bỏ vào miệng. Miệng vừa nhai nuốt xong, tôi bỗng thấy người mình có sự biến đổi kỳ lạ. Chưa kịp nhận ra rõ rệt điều kỳ lạ đó, một tiếng “bùm” lớn đã vang lên, xung quanh người tôi có khói trắng vây lấy. Tôi có cảm giác như xương mình đang tan ra, rút ngắn xuống …

- Hạ Mai! – Một tiếng người thất thanh. Tôi nghe tiếng đồ thủy tinh rơi vỡ thật giòn, lại cộng thêm tiếng “bịch” như một thứ gì đó vừa bị quăng đi.

Khói dần tan đi, mọi thứ cũng dần hiện ra rõ ràng.

Tôi ngẩng đầu nhìn về phía người vừa phát ra tiếng nói. Là Khởi Vũ, nhưng mà… thật quái lạ, sao hôm nay Khởi Vũ cao thế nhỉ, đã thế lại còn hơi mờ mờ nữa? Tôi cô nheo mắt nhìn, nhận ra hắn đang trợn tròn mắt nhìn tôi, sau đó không kìm được mà ngồi sụp xuống, hai tay sà xuống nhấc bổng tôi lên, ôm ghì vào lòng, xoa xoa đầu tôi, miệng còn rú um lên:

- Thiên ơi, dễ thương chết mất thôi!

Hắn… hắn đang làm cái trò mèo gì đây????

Tôi cố vùng vẫy thoát khỏi nhưng không được. Bất chợt, trong mắt tôi xuất hiện hai cái chân mèo ngắn ngủn trước mặt. Nhưng mà… đây hình như là tay tôi thì phải… Này, đừng có nói là…

Tôi bất ngờ cào người Khỏi Vũ một cái khiến hắn theo phản xả mà buông tôi ra. Tôi nhảy phóc xuống bàn gần đó, tiếp đất nhẹ nhàng. Cảm giác bất an và kỳ lạ lại dâng lên càng ngày càng cao. Tôi đi bằng bốn chân nữa này! Tôi chồm người lên, đưa hai tay áp vào mặt mình. Mũi mèo, râu trắng như cước, răng bé bé nhọn nhọn, cái bản mặt này tự nhiên làm tôi nhớ đến Lam Lam. Mặt tối sầm lại, tôi xoay xoay người, thấy phía sau mình là một đuôi dài màu vàng.

OMG!

OMGG!!

OMGGG!!!

Hu hu, Tôi chẳng lẽ lại biến thành mèo rồi? Thành mèo rồi!!! Trời ạ, biến thành con vật mình vừa ghét vừa hận, cảm giác đúng là quá sức ba chấm mà!!!

Tôi ụp đầu xuống bàn, ra sức dùng hai tay ấn tai mèo xuống. Hết ấn rồi lại cào, nhưng tôi có làm như nào, hai cái tai mèo chết tiệt này vẫn không chịu biến mất cho tôi nhờ. Thay vào đó, cái cảm giác mềm mại, mượt mà của bộ lông mèo cứ chạm vào tay tôi… Mẹ ơi… Đến giờ thì tôi hiểu tại sao người ta thích vuốt lông mèo thế rồi…

Hoàn toàn từ bỏ ý nghĩ giựt phắt đôi tai mèo ra khỏi đầu, tôi lại ngẩng đầu ai oán nhìn Khởi Vũ. Hắn quay mặt đi, tay ôm lấy mũi, mặt còn đỏ lên một cách đáng ngờ. Từ khe tay, những giọt máu đỏ tươi, ấm nóng chảy ra, rơi xuống sàn nhà.

Lật bàn! (╯ ° □ °) ╯( ┻━┻

Hắn lại phát bệnh rồi. Lại còn chảy máu mũi???? Tôi đi chết đây! Tôi đi chết quách đi cho xong!!

Tôi lại điên cuồng ụp đầu xuống bàn, dùng móng mèo quơ quào loạn xạ, chỉ hận không thể có một cái hố cho tôi rúc xuống đó, ở hết đời luôn cũng được.

Mất một lúc sau Khởi Vũ mới có thể lấy lại bình tĩnh, thoát khỏi cơn cuồng loạn hồng hường tự hắn tạo ra, tất nhiên là chưa hết hẳn di chứng. Ngồi xuống ghế, Khởi Vũ vừa lau máu trên mũi, vừa giữ cái biểu cảm phê đời nhìn tôi chăm chú, cứ vài ba giây đôi môi lại kéo lên thành một nụ cười hết sức sởn da gà. Tôi gào lên, ý bảo hắn dừng ngay cái hành động bệnh hoạn này đi nhưng vừa cất tiếng thì một tiếng mèo thánh thót vang lên. Tôi dùng hai chân mèo che miệng, lại một lần nữa muốn chết quách đi cho rồi. Cái tiếng của tôi, vì sao lại ra cái bộ dạng này cơ chứ???

Khởi Vũ vừa cầm được máu, nghe thấy tiếng mèo kỳ lạ tôi vừa phát ra, mũi lại ào ra một dòng máu tươi…

Lật bàn lần hai!!! (╯ ° □ °) ╯( ┻━┻

Cái tên này, có phải bệnh cuồng mèo của hắn quá nặng rồi không???

Lại một lúc lâu rất lâu sau…

- Cái đó… là thuốc ta mới chế. Nó làm người hoặc vật uống phải biến thành mèo. Ta vừa mới nấu thuốc dụ mồi xong, vừa ra ngoài kiếm con chuột cho nó uống thử, về nhà đã thấy ngươi dùng phải rồi… Thế này… phải trách ngươi quá ham ăn mới đúng. – Khởi Vũ ho khan một tiếng, cười tinh quái.

Tôi nín lặng…

Thế quái nào mà phần lỗi lại lật ngược sang tôi thế này???



Thử hỏi nếu như hắn không chế ra cái thứ chết tiệt này thì tôi có dính phải không? Ừ thì một phần lỗi cũng do tôi đi, nhưng… nhưng mà…

Tôi lại ụp mặt xuống bàn, lòng khóc lóc ầm ĩ.

Thấy vẻ đau khổ cửa tôi, Khởi Vũ cũng biết điều. Hắn nghiêm túc:

- Thế này đi, ngươi đang là mèo rồi, muốn về cũng không về bên nhà đó được. Ngươi biết đấy, cái kẻ bên nhà kia chẳng phải bị dị ứng lông mèo sao? Hắn lại không đá bay ngươi đi ấy chứ. Tốt nhất là ở bên đây, ít nhất bổn thiếu gia ta sẽ đối đãi với ngươi tốt hơn bên đó. – Khởi Vũ dụ dỗ. – Với lại, ngươi cũng có Lam Lam nhà ta chơi cùng.

Hắn cười cười, nhìn tôi với ánh mắt như muốn nói: “Cùng là đồng loại cả mà.”

Đồng loại cái khỉ khô nhà ngươi ấy. щ (ºДºщ)

Bất chợt, khi ấy, Lam Lam xuất hiện. Khởi Vũ không lên tiếng, chống cằm xem trò vui. Tôi đang ngồi giữa bàn. Lam Lam giương mắt nhìn tôi, nó cong đuôi, kiêu ngạo đi quanh tôi, ánh mắt đảo qua đảo lại nhìn tôi phán xét. Rồi, nó hất mông, ngoảnh mặt bỏ đi, không thèm liếc tôi thêm một cái nào nữa.

Đồ con mèo chảnh chó! -___-

Tôi âm thầm giơ ngón giữa, lòng dìm con mèo trắng ấy xuống ngàn vạn lần.

- Ngươi xem, ăn ở thế nào mà Lam Lam nhà ta cũng không thèm chơi với ngươi thế? – Khởi Vũ thương hại lắc đầu. Hình như đối với hắn, bị mèo ghét là một việc vô cùng đáng sỉ nhục.

Tôi lại âm thầm giơ ngón giữa với chủ nhân con mèo trắng.

…………..

Sau cuộc nói chuyện đó, tôi ở lại nhà Khởi Vũ. Tuy rằng lúc đầu có canh cánh chuyện ai sẽ nấu cơm, dọn dẹp, làm đồ ăn, rồi bao nhiêu việc ở nhà còn làm chưa xong nhưng nghĩ mãi, nghĩ hoài, tôi cũng quyết định ném mấy thứ đó ra sau đầu, tận hưởng cuộc sống được cưng chiều, sủng nịnh như nữ hoàng. Là mèo sống trong nhà một tên cuồng mèo có điều kiện kinh tế đầy đủ, đúng ra rất tốt. Bữa trưa là cá thượng hạng, trưa nằm trên nệm êm đắt tiền mà ngủ. Khởi Vũ nên cảm thấy may mắn khi chưa ai đặt chân vào phòng hắn. Thử hỏi xem có ai bán cá ở cái làng nho nhỏ mà có thể có căn phòng hoành tráng thế này không?

Tôi ngáp dài một cái, ngóc đầu dậy, mở mắt nhìn xung quanh. Tôi đang ở trong phòng Khởi Vũ. Bởi mới hóa thành mèo, cử động cũng chưa quen, cái gì cũng lóng nga lóng ngóng, Khởi Vũ sợ tôi đụng đâu hỏng đấy, lại va va quệt quệt mà bị thương nên ném tôi lên giường, đóng sập cửa phòng không cho tôi ra ngoài, mặt nặng mày nhẹ cấm tôi chạy lung tung. Thành mèo, thị lực của tôi cũng không tốt như khi là người nên tôi cũng lười đi, chỉ nằm ườn một chỗ trong phòng và ngủ. Không hổ danh là cuồng mèo, Khởi Vũ hiểu mèo nhìn tốt nhất trong bóng tối nên cả căn phòng buông rèm kín mít, không thắp nên, cửa sổ cũng đóng nên việc quan sát của tôi cũng khá khẩm hơn đôi chút.

Tôi nhận ra, tai tôi nghe tốt hơn rất nhiều. Tôi nghe tiếng lộc cộc ở ngoài cửa sổ. Đứng lên, chật vật bò xuống giường, tôi nhẹ nhàng đi đến chỗ cửa sổ phát ra tiếng động. Đột nhiên, từ ngoài cửa sổ, một luồng khói trắng phun vào. Tôi bị cả đám khói phả nguyên vào mặt, loạng choạng lùi lại, cổ họng khó khăn ho ra vài tiếng. Tiếng mèo nhỏ bé, yếu ớt phát ra khiến kẻ ngoài cửa giật mình, biến mất. Trong phút chốc, tôi không thấy động tĩnh gì từ ngoài nữa, đồng thời tri giác cũng dần mềm đi, tôi ngất xỉu ngay trên nền đất.

………….

Tôi tỉnh dậy khi nghe thấy tiếng lay gọi của một người nào đó. Tiếng gọi gần lại, gần lại, rồi chạm đến tai tôi thật rõ ràng. Tôi nghĩ đó là mẹ, liền quờ tay, đưa hai tay lên trùm mặt ngủ. Trong cơn mơ màng, tôi nhận thấy tay mình có gì đó khác lạ nhưng cũng chẳng để tâm nhiều. Tôi thoáng nghe tiếng thở phào nhẹ nhõm của người kia. Đoạn, người đó lại nhất quyết không cho tôi ngủ thêm, nhất quyết đánh thức tôi dậy.

Tôi bực mình gắt lên.

- Nghéo!

Hả?

Tôi mở choàng mắt, thấy trước mặt là một khuôn mặt hết sức xa lạ, khung cảnh xung quanh cũng xa lạ không kém. Tôi ngơ ngác nhìn chàng trai đẹp trai cao lớn, cuốn hút quằn quại trước mặt.

Nhận ra điều bất thường, chàng trai kia hỏi tôi:

- Hạ… Mai, ngươi bị sao đấy?

- Meow…

Tôi… sao lại phát ra cái tiếng này?

Ngoảnh đầu lại, vô tình lại nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong gương đồng ở góc tường, tôi kinh ngạc đến mức suýt nhảy dựng lên. Trong gương, một con mèo lông trắng – vàng hiện lên. Mà con mèo đó, lại là tôi…

Chàng trai kia đến gần tôi, bàn tay dịu dàng đưa ra, đôi mày nhíu lại lo lắng. Tôi giật lùi lại, lùi dần, lùi dần, chạm đến góc tường. Sợ hãi, hoảng hốt, tôi hoang mang đến bật khóc. Đôi mắt to tròn ướt nước. Lạc đến một nơi lạ lẫm, một người tôi không quen biết, mình lại bị biến thành mèo, tôi không thể nghĩ được gì khác ngoài nỗi hoảng sợ.



Chàng trai kia ngồi xổm xuống, chầm chậm đến gần tôi. Tôi nép sát vào góc tường, miệng mèo nhỏ nhắn liên tục kêu gào những tiếng “meow meow” đáng thương. Cả thân người cuộn tròn lại, bất chợt, tôi cảm nhận được một bàn tay lớn nhẹ nhàng chạm đến th

ân mình đang run rẩy của tôi, vuốt ve cưng nựng.

- Không sao… không sao rồi… Ta là Mạc Khởi Vũ. Ta ở bên cạnh ngươi mà.

Tôi he hé mắt, không phản đối để Khởi Vũ bế tôi trên tay, để tôi lọt thỏm trong vòng tay huynh ấy.

- Mạc Khởi Vũ! – Một tiếng hét lớn từ tầng dưới vọng lên, mang trong đó là sự tức giận không kìm nén được.

Khởi Vũ vuốt đầu tôi, thong thả ra khỏi phòng, xuống tầng dưới.

Giữa phòng, một người con trai anh tuấn, khí chất bức người đứng đó. Mái tóc dài buộc cao, khuôn mặt đẹp gần như hoàn hảo, mắt phượng nhíu lại. Tim tôi vô thức giật thót một cái. Tại sao, người này lại quen thuộc đến thế? Nhưng mà, tôi không tài nào nhớ được. Người đó là ai? Có quan hệ gì với tôi? Từ nãy đến giờ, tôi có cảm giác mình vừa mất đi một thứ gì đó, có nhớ mãi cũng không thể ra nổi mình đánh mất điều gì. Tôi dùng móng mèo cào nhẹ lên tay áo Khởi Vũ. Huynh ấy ôm tôi chặt hơn, tôi ngẩng đầu nhìn huynh ấy, chợt thấy huynh ấy khẽ bặm môi, ánh mắt quyết liệt đến không ngờ.

- Hạ Mai đâu? – Người kia hỏi, giọng nói như đã cố kìm nén sự nổi nóng.

Sự tò mò nổi lên. Không hiểu sao người kia lại biết tên tôi nhỉ?

Khởi Vũ cười khẽ:

- Nàng ấy đang nằm trong tay ta đây, ngươi vội gì chứ? Mai Mai…

Tôi kêu một tiếng, gác đầu lên cánh tay huynh ấy.

Người con trai đối diện dường như không tin những gì Khởi Vũ nói.

- Ngươi đang nói vớ vẩn gì thế?

- Ha ha, Lâm Mặc, đó là ngươi không tin đấy nhé.

- Hạ Mai? – Người tên Lâm Mặc đã chú ý đến con mèo trong tay Khởi Vũ là tôi, nhíu mày, bước tới gần, cúi đầu nhìn tôi.

Ánh mắt người đó xoáy sâu vào mắt tôi làm tôi bất giác rụt người lại nhưng lại không chút sợ hãi. Dường như, tình cảm của tôi đối với người này, kỳ lạ lắm, kỳ lạ đến mức dù không nhớ nhưng cũng chẳng thể quên. Vì sao vậy nhỉ?

- Đừng cố làm gì, nàng ấy trúng tà thuật rồi. – Khởi Vũ nói.

- Tà thuật?

- Chắc là “Năm năm lãng quên”. Nàng ấy không nhớ ngươi, không nhớ bất cứ điều gì kể từ khoảng thời gian năm năm trước. Lâm Mặc, hiện giờ, người nàng ấy tin tưởng là ta, không phải ngươi. Vậy nên… – Khởi Vũ cười nhạt đầy khiêu khích. – Phiền ngươi ra ngoài cho.

Tôi không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Cái gì mà tà thuật? Cái gì mà không nhớ?

Tôi ngu ngơ nhìn hai người nọ, kêu lên vài tiếng nhỏ.

Lâm Mặc không nhìn tôi nữa, đứng thẳng người dậy. Chớp mắt, người đó nắm lấy cổ áo Khởi Vũ, vung một cú đấm thật mạnh. Khởi Vũ tránh được, đạp tay Lâm Mặc lùi lại, tay vẫn ôm chặt tôi. Tôi không biết bằng cách nào, Lâm Mặc đã đứng sau Khởi Vũ, giơ tay cướp lấy tôi khỏi tay huynh ấy.

Người đó nhếch môi:

- Ngươi nghĩ cướp người của ta dễ vậy sao? Không, Mạc Khởi Vũ, người nhầm rồi.

- Ngươi lấy tư cách gì để tuyên bố nàng ấy là của ngươi? – Khởi Vũ trừng mắt.

- Ít nhất nàng ấy đã ký giấy bán thân cho ta, chứ không phải là ngươi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hiệp Ước Bán Thân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook