Hiệp Ước Bán Thân

Chương 10: Tỉ võ giành người

Shellry

31/10/2014

Căn phòng lớn, sang trọng, đồ đạc đều là đồ thượng hạng. Rèm tơ mỏng manh buông xuống, khẽ khàng lay động. Ánh nến bập bùng, lúc cao lúc thấp, hắt lên vách tường những cái bóng có hình thù kỳ lạ.

- A… ngươi… đừng đến đây… – Tôi thảm thiết hét lên.

- Ha ha, ngươi xem. Ở đây có mình ta và ngươi. Cơ hội tốt như vậy, làm sao ta bỏ lỡ được chứ? – Khởi Vũ cười tà, tiến dần về phía tôi.

Trên chiếc giường rộng, cứ người tiến, người lùi như thế. Đến sát tường, tôi không lùi hơn được nữa, gào lên:

- Mạc Khởi Vũ, nếu… nếu ngươi dám làm thế… ta… ta sẽ…

- Ngươi sẽ làm sao? – Khởi Vũ hoàn toàn bỏ ngoài tai lời đe dọa đầy cố gắng của tôi.

- Ta sẽ… ta sẽ làm ngươi mất cơ hội làm cha!!

Khởi Vũ khựng lại. Sau đó vài giây, hắn đổ ra giường, đập tay xuống nệm cười sằng sặc. Tôi không chút buông lơi phòng bị, vẫn giữ tư thế phòng thủ. Đột nhiên, Khởi Vũ nhào đến, ấn tôi xuống giường. Hắn nhìn tôi cười. Tôi rùng mình bởi nụ cười ấy.

Hắn cúi xuống, thấp dần… thấp dần…

“Soạt”

Mạc Khởi Vũ rút ra một cái tai mèo, đeo lên đầu tôi, chăm chú chỉnh sửa. Lát sau, hắn ngồi thẳng dậy, cười “khằng khặc” hai tiếng:

- Cứ tưởng ngươi thế nào. Dọa tí đã sợ.

Tôi chống tay ngồi dậy, hai tay giơ lên sờ sờ nắn nắn đôi tai mèo trên đầu, rồi lại ngơ ngác quay mặt ra nhìn mình trong cái gương đồng cách đó không xa. Tai mèo trắng, lại thêm vài nhúm lông lộ ra, sờ vào mềm mềm… Thực ra, nhìn tôi thế này cũng “chu choe” phết đấy chứ.

.

.

.

.

Thôi xong, ở gần tên kia lâu quá… hình như tôi càng ngày càng bị nhiễm độ bệnh của hắn rồi…

Mạc Khởi Vũ ngồi cạnh, dương dương tự đắc nhìn thành quả của mình. Tôi quay mặt ra, lại đúng lúc bắt gặp “nụ cười hiền” của hắn. Ngay sau đó, một cơn rùng mình chạy đến. Thật là, lạnh hết cả sống lưng. Khởi Vũ cười hiền? Thà giết tôi đi còn hơn để tôi thấy cái nụ cười đáng sợ này. Thậm chí, nó còn đáng sợ hơn cả lúc hắn cười gian, cười ngoạc tận mang tai hay cười điên dại nữa.

- Mặc dù ngươi với mèo kết hợp lại là sự sỉ nhục loài mèo, nhưng ta nghĩ, ít nhất mắt ta cũng đỡ tổn hại phần nào.

Đúng là không tử tế nổi mà.

Mà khoan, Lam Lam từ bao giờ lại chui vào trong tay Khởi Vũ rồi nhỉ. Con mèo quái dị, cái trò thoắt ẩn thoắt hiện cũng làm được… Đối với mấy con mèo kiểu này, tôi chỉ có đúng một cảm nhận thôi: ghét!

À ừ thì nó cũng xuất phát từ sự ghen ăn tức ở cả, nhưng mà không phải vì cái tên biến thái kia coi trọng con mèo đáng chết đó hơn tôi đâu nhé.

- Kệ tôi, anh không phải nói tôi cũng biết độ cuồng mèo của anh cao đến mức nào. – Tôi vênh mặt.

Lam Lam nằm ườn trên đùi Khởi Vũ, nghe tôi nói thế thì kiêu kỳ ngẩng đầu, kêu lên một tiếng. Lâp tức, tiếng kêu đó lại gợi lên “cái cảm xúc mà ai cũng biết là cảm xúc gì đấy” của người nọ. Hắn liền đem tôi ném vào quên lãng, rú lên một tiếng rồi lại đùa nghịch với Lam Lam, tay gãi gãi cổ nó khiến nó rướn đầu lên, tai vểnh cao, đuôi ngoe nguẩy…

Okay, okay. Dù sao thì cái cảnh kia tôi cũng xem nhiều rồi, độ chịu đựng cũng được nâng cao lắm rồi. Thế nên, mặc kệ hai kẻ đó đi!!!

Mấy ngày trước, sau khi cái vị Lãnh giáo chủ gì đó rời khỏi đây, tôi chính thức bắt đầu những tháng ngày ăn bám ở nhà họ Mạc. Năm năm trước, chủ nhân Mạc gia, tức cha của Mạc Khởi Vũ qua đời, Mạc Khởi Vũ chính thức trở thành người kế nhiệm của gia tộc hùng mạnh nhất nhì này. Nghe nói, Mạc Khởi Vũ anh minh thần vũ, là con trai thứ, Mạc lão gia lúc sinh thời yêu quý hắn nhất trong số ba đứa con trai, cũng chính là để tâm hắn nhất. Huynh trưởng của Mạc gia đã mất từ năm mười tuổi do bạo bệnh, dưới Khởi Vũ còn có một đệ đệ sáu tuổi nữa. Tôi đã từng gặp cậu bé đó một lần, a nha, cũng rất là đáng yêu đi. Khác hẳn, không, phải là trái ngược hoàn toàn với thằng anh mới đúng (҂⌣_⌣).

- Này, Lãnh giáo chủ là ai?

Nghe thấy câu hỏi của tôi, Khởi Vũ ngẩng đầu, đôi lông mày nhíu lại, ánh mắt ánh lên sự nghiêm túc ít khi tôi được nhìn thấy.



- Ngươi hỏi làm gì?

- Tò mò thôi. Tại sao anh ta lại chịu đổi lấy cái ngọc… ngọc gì gì đó để đưa ta ra? Nghe có vẻ cái ngọc đó rất quý.

- Nhà hắn giàu. – Khởi Vũ trả lời không do dự.

ಠ_ಠ

Ngươi nghĩ ngươi đang lừa bịp trẻ con đấy à?

- Đừng hỏi chuyện đó nữa. Mau mau về ngủ đi. Mai ngươi còn phải đi với ta đấy. – Nói rồi, Khởi Vũ đứng dậy, đẩy ta ra khỏi phòng, đóng sập cửa lại.

Tôi đứng ngoài cửa, vẫn chưa tiêu hóa được chuyện gì vừa xảy ra. Này tác giả, hình như bà cho diễn biến truyện hơi nhanh thì phải?

…….

Dưới sự xua đuổi của Khởi Vũ, tôi đành về phòng trong khi dấu hỏi chấm thắc mắc vẫn ngày càng lớn.

Mấy ngày nay, tôi thường nghĩ, tôi đi như thế này, Lâm Mặc liệu có lo không nhỉ? Hắn ta liệu có nhớ tôi không hay vẫn sẽ sống bình thường và sớm quên tôi là ai rồi? Âu Dương Nhi còn ở khách trọ không? Cõ phải họ càng vui vẻ hơn dù không có tôi không? Không có tôi, Lâm Mặc sẽ như thế nào nhỉ?

Cũng trong những ngày này, tôi cũng chợt hỏi, mình có phải thật sự thích Lâm Mặc không?

Tôi chỉ nhớ Lâm Mặc lúc tôi thật rảnh rỗi, không hẳn là lúc nào cũng nhớ. Có lẽ hơi khó hiểu, nhưng mà đại loại là không phải lúc nào Lâm Mặc cũng ở trong tâm trí tôi giống như những điều trong tiểu thuyết hay nói. Tôi nghĩ, nhỡ như không phải là tôi thích Lâm Mặc, vậy thứ tình cảm kia chỉ là bộc phát đối với người con trai luôn ở cạnh mình thôi sao? Tôi liệu có phải, đang bị cái thứ gọi là “tình yêu” ám ảnh?

Tôi cũng nghĩ, chắc chỉ là do ở gần hắn lâu mà cảm giác mong muốn nói chuyện với hắn, mong muốn được hắn yêu chiều, mong muốn nụ cười hay cái nhìn của hắn, chắc chỉ là thói quen mà thôi.

Nhưng mà, khi nghĩ những lý do này, tôi lại cảm thấy vừa hụt hẫng, vừa nhẹ nhõm. Vậy là sao nhỉ?

……….

Ngày mới cuối cùng cũng đến.

Mới sáng sớm, tôi đã bị người làm của Mạc gia dựng dậy, tắm táp, trang điểm, mặc đồ. Khởi Vũ nói, đi cùng hắn, nhất định không được để vẻ ngoài “không bằng một phần mười của Lam Lam” đi ra ngoài cùng hắn. Điều đó rất mất mặt. Ít nhất, cũng phải phấn đấu thành hai phần mười.

Tôi muốn chửi thề!!!!!!!!!

Thế móe nào mà trong suy nghĩ thập phần ba chấm của hắn, tôi mãi mà không so được với “một phần mười Lam Lam” chứ????

Tôi lườm hắn, sát khí nồng nặc. Khởi Vũ tao nhã phe phẩy quạt, nhấc chân ra khỏi phòng.

┌П┐ (►˛◄ ‘!)

…………….

Trùng Cốc được bảo phủ bởi rừng trúc, trung tâm là một môn phái lớn tên gọi Huyền Cát. Nghe Khởi Vũ lảm nhảm, đứng đầu Huyền cát chính là Minh chủ Võ Lâm đương nhiệm, tên Ngạn Ngôn. Tôi ngồi trong xe ngựa xóc ê hết cả mông, giả bộ gật gù. Phương tiện đi lại cũng tằn tiện, thế này mà gọi là gia tộc hùng mạnh nhất nhì sao? Bảo sao muốn cướp cái ngọc kia cũng phải.

Bước xuống xe ngựa, tôi choáng ngợp bởi cảnh tượng trước mắt. Nơi nơi là anh tài, nơi nơi là cao thủ, đến khí chất tỏa ra cũng là nồng nặc mùi đao kiếm. Người qua lại nườm nượp như trảy hội. Mẹ ơi, chỉ là một miếng ngọc thôi mà, cần gì phải đến bao nhiêu người thế này tranh giành chứ? Khởi Vũ thấy bộ mặt đơ dần của tôi, thản nhiên đi tới, bảo:

- Ngậm mồm lại đi, ngươi làm ta mất mặt quá.

Liền lúc đó, có vài người đi qua. Ai cũng hơi khom người chào Khởi Vũ. Hắn mỉm cười đáp lễ. Người người chào hắn một tiếng “Mạc công tử”, tôi chỉ thấy người ta đúng là không biết mặt tối của hắn nên mới vậy.

Xa xa, có hai người đi đến, trong số đó, có một người tôi thấy rất quen. Một nam tử anh tuấn dừng trước mặt Khởi Vũ, nở nụ cười hiếu khách:

- Thật vinh hạnh cho Ngạn mỗ quá, đến cả Mạc công tử lừng lẫy tiếng tăm cũng hạ cố đến đây. Chẳng hay ngọc Bích Long có sức hút với công tử thế sao?

- Dĩ nhiên rồi. Tất là người trong võ lâm, ai cũng mong muốn miếng ngọc đó. Đồ của Huyền Cát, mấy khi có cơ hội tranh giành? – Khởi Vũ phe phẩy quạt trong tay, trả lời.



Hai người họ cứ nói chuyện như vậy, nhưng tôi lại bị người con gái phía sau vị Minh chủ kia thu hút. Mái tóc dài thướt tha nửa vấn gọn, nửa lại buông lơi quyến rũ. Trên mái tóc đen nhánh cài trâm ngọc, hoa vàng. Khuôn mặt diễm lệ, chân mày thanh tú, tất cả đều đẹp đến rung động. Ngạc nhiên hơn, cô gái đó… lại chính là…

- Triều Đan?

- Hạ Mai? Sao… sao cô lại ở đây? – Triều Đan bất ngờ, trong giọng nói lại có chút nghi hoặc.

- Tôi.. à…

- Nàng ấy đi với ta. – Khởi Vũ nhận ra sự kỳ lạ trong thái độ của tôi khi giáp mặt Triều Đan, liền vòng tay qua cổ tôi, làm bộ thân mật.

- Ồ, cô nương này với Đan Đan nhà ta có quen biết sao? – Ngạn Ngôn xen ngang, tay cũng thuận tiện kéo Triều Đan vào sát mình, bàn tay vòng qua eo nàng. Thấy tôi hơi nheo mắt khó hiểu, Ngạn Ngôn cười lớn. – Tiểu cô nương này thật đáng yêu. Triều Đan là Nữ vương Nữ Nhi Quốc, chắc cô biết rồi, và nàng ấy là hôn thê của ta, Ngạn phu nhân tương lai.

Nữ vương Nữ Nhi Quốc?

Tôi thầm há hốc mồm, không thể tin được… Nữ vương Nữ Nhi Quốc lại có quen thân với Lâm Mặc sao? Bao nhiêu nghi ngờ lại nảy sinh, ngoài mặt, tôi vẫn cười trừ, coi như có quen biết rồi kéo tay Khởi Vũ đi khỏi.

Tôi không biết, phía sau lưng, đôi mắt Triều Đan lạnh hẳn đi. “Hạ Mai, tốt nhất là cô không nên biết quá nhiều.” Ngạn Ngôn đứng bên, khẽ khàng che giấu nụ cười kín đáo. Hắn không hỏi gì Triều Đan, chỉ im lặng, bàn tay lớn nhẹ nhàng nắm lấy tay người con gái bên cạnh, siết chặt. Hôm nay, có lẽ Huyền Cát sẽ nhộn nhịp lắm đây.

Tôi và Khởi Vũ đi một đoạn xa rồi, tôi mới dừng lại. Khởi Vũ hỏi tôi và Triều Đan có quen biết gì sao? Tôi không muốn giải thích lằng nhằng, chỉ nói rằng cũng quen biết sơ sơ. Khởi Vũ có gặng hỏi nhưng không khai thác được thêm thông tin gì khác.

Không lâu sau, người mang danh Lãnh giáo chủ xuất hiện. Hắn vẫn như hôm nào, mặc bộ bạch y thanh tao, trên mặt là chiếc

mặt nạ bạch ngọc như không bao giờ được tháo xuống. Hắn chậm rãi buốc đi, tà áo khẽ lay động theo bước chân, theo sau là một nam nhân, hình như là cận vệ, dáng vẻ thư sinh nho nhã.

Bóng hình lướt qua trong phút chốc, rồi lại biến mất. Bạch y nam tử dù xuất hiện chỉ trong giây lát nhưng lại làm nổi lên làn sóng không nhỏ. Đám người võ lâm rì rào bàn tán. Tôi nghe loáng thoáng, nào là “Lãnh giáo chủ cao cao tại thượng cũng muốn có ngọc Bích Long sao?” rồi là “Lãnh giáo chủ tham gia, chúng ta chắc không có cơ hội rồi. Lại thêm Mạc công tử của Mạc gia nữa…”,… Những lời xầm xì cứ vang lên hết lớp này đến lớp khác, mọi thứ chỉ chịu yên lặng khi một giọng nói vang lên.

- Hoan nghênh tất cả nhân sĩ võ lâm đã hội tụ tại Trùng cốc. Huyền Cát rất hân hạnh khi đón tiếp các vị. – Ngạn Ngôn đừng trên đài cao, kế bên là Triều Đan. Minh chủ Võ Lâm hòa nhã, giọng nói uy nghiêm, rõ rạc. – Chắc hẳn các vị cũng xác định được mục đích khi đến đây. Ngọc Bích Long – miếng ngọc quý giá sư phụ ta từng tìm kiếm được, nay bổn phái muốn trao lại cho người xứng đáng. Không cần phân biệt là ai, chỉ cần có tài, Bích Long sẽ thuộc về các vị.

Cuộc tỉ võ được khai mạc.

Tôi ngồi một bên, mắt chăm chú nhìn lên khán đài. Cả Khởi Vũ và vị Lãnh giáo chủ kia đều đích thân tham gia. Không khó để biết được rằng, hai người họ, đều đã dễ dàng vào được đến vòng cuối. Bóng áo trắng tung bay trên đài võ, mạnh mẽ tiêu sái, tuấn dật phi thường. Mỗi một chiêu xuất ra, đều là nhẹ nhàng như mây bay gió lướt, lại nguy hiểm khôn lường. Chưa một ai chạm được vào bạch ngọc, không một ai đủ khả năng chống đỡ đòn kiếm của hắn. Lãnh giáo chủ là đây sao?

Khởi Vũ cũng không kém cạnh. Mỗi một bàn đấu lại nhanh gọn, dứt khoát, linh động hoạt bát như thể đang vờn đùa, như thể đang chơi một trò chơi không hơn không kém. Ánh mắt nghiêm túc, tia cười lấp lánh nơi cuối mắt, cuốn hút đến mê người. Hắn dừng kiếm, nở nụ cười chiến thắng, như một vị thần chiến tranh oai hùng. Khởi Vũ dùng tay vuốt ngược tóc, để giọt mồ hôi lăn xuống trán trong cái nắng hè. Một thoáng, tôi thấy được màu mắt còn lại, màu vàng kim, sâu thẳm hút hồn.

Khi hai người kia gặp nhau trên sàn đấu, ai cũng hồi hộp nhìn ngắm, hào hứng suy đoán kết quả. Hai con người tài giỏi, xuất chúng, hiên ngang quyết liệt trên sàn võ.

Tôi cũng bị không khí cao trào, kích động của đám nhân sĩ võ lâm mà căng thẳng theo, bất giác đứng dậy dõi theo họ.

Đột nhiên, bạch y nam tử nhún chân bay lên, phóng ngược lại về phía tôi, nhanh chóng ôm lấy tôi lên không trung. Mọi người ở đó đều bị bất ngờ, nhất thời không kịp phản ứng. Trên ghế chủ tọa, Triều Đan huých nhẹ tay Ngạn Ngôn ngồi cạnh vẫn đang thong thả uống trà:

- Chàng không làm gì à?

- Làm gì? Đằng nào ta cũng muốn Mạc Khởi Vũ thắng. Không có được Bích Long là hình phạt nhẹ nhất đối với tên quái đó rồi. – Đoạn, Ngạn Ngôn nghiêng người, ghé sát mặt đối diện với người nọ. – Đan, nàng đừng tưởng rằng ta không biết hắn đã làm gì nàng.

- Chưa làm được gì mà. – Triều Đan nhíu mày.

Thổi bớt hơi nóng của trà, Ngạn Ngôn nhếch môi:

- Hắn nên cảm thấy may mắn khi chưa làm được gì.

Tôi bị ôm chặt, mặt cũng không tự chủ được liền nóng lên. Biết là vị Lãnh giáo chủ này không có ý xấu, nhưng mà… cái này là phản ứng không điều kiện mà >_<

Bạch y nam tử đặt chân xuống một cành cây lớn gần đó. Hắn lớn tiếng:

- Ta hôm nay đến chỉ có ý định mang người này đi, ngọc Bích Long xin để lại cho người xứng đáng. Trước võ lâm, Lãnh Hàn Băng ta nói: Hạ Mai là nữ nhân của ta. Bất cứ ai động vào, kết cục thế nào các người tự lường được. Và… Mạc Khởi Vũ, đây là lần đầu tiên, và là lần cuối cùng. – Giọng nói vang lên đều đều, mỗi từ, mỗi chữ nói ra đều có một sự uy hiếp khiến ai nấy đều không rét mà run.

Dứt lời, không quan tâm lời xì xào rộ lên từ phía dưới, Lãnh Hàn Băng phóng vút đi. Tà áo trắng theo gió phiêu bồng, đẹp đẽ không nói lên lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hiệp Ước Bán Thân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook