Chương 115: Cuộc Chiến Anh Em
Kim Yu
14/11/2024
Tịch Duy An vừa bước vào phòng đã vội vàng thay ra bộ đồ khác.Chung Linh
nhìn thấy vậy, cô khẽ cất tiếng hỏi anh.
"Anh định ra ngoài sao?"
Tịch Duy An đang thắt chiếc cà vạt nhìn cô trong gương,gật đầu.
"Anh phải đến công ty, sẽ có một cuộc họp quan trọng".
Chung Linh
ngac nhiên.
"Họp sao...? Vậy em có cần đi cùng anh không? Dù sao em cũng là nhân viên...."
Tịch Duy An mỉm cười,anh xoay đầu lại ôm lấy cô.
"Không cần, chỉ là một cuộc họp đơn giản.Anh đi rồi sẽ về liền,em hãy ở nhà với con.Thứ hai tới hãy đi làm". Dù sau hôm nay cũng là thứ bảy, anh muốn cho cô nghỉ ngơi thêm một chút.
"Nhưng mà..."
"Không nhưng gì hết,em bây giờ là vợ của anh rồi,đừng có suốt ngày ra đường với vẻ mặt xinh đẹp này được không...Anh sẽ ghen đấy".
Câu nói của anh đã chọc cho cô cười.Một giây sau, cô chủ động hôn lên môi anh,sau đó cất giọng cảnh cáo.
"Vậy anh cũng không được mang mùi hương phụ nữ về đây, nếu không em nhất định sẽ tiêu diệt anh".
"Em sẽ làm gì anh nào....." Anh cười xấu xa, cúi thấp người xuống "Một màn tình cảm nóng bỏng ở dưới nước nữa sao?"
Chung Linh chợt ngượng ngùng, gương mặt đỏ như quả cà chua, cô vội vàng đẩy anh ra.
"Đồ biến thái..."
Có lẽ suốt cuộc đời này cô cũng không thể quên ngày hôm đó, cô không nghĩ mình có phóng túng làm chuyện đó với anh trong phòng tắm hơi cả một buổi.Đến lúc cả hai ra về thì trời cũng đã khuya, mọi người cũng đã tan làm hết.Khi cô hỏi anh, tại sao đến giờ đóng cửa mà họ lại không mời cô và anh ra về, với lại tại sao anh lại có chìa khóa cửa.
Lúc đó anh chỉ nói vỏn vẹn một câu: "Bởi vì anh là ông chủ, suối nước nóng này cũng là của anh".
Chung Linh nhìn anh với dáng vẻ tò mò.
"Duy An! Em không ngờ anh chính là người sáng lập ra khu resort suối nước nóng đó".
Nét mặt Tịch Duy An vui vẻ, anh thừa biết thế nào cô cũng sẽ tìm cách hỏi chuyện này.Anh cười nhẹ trả lời.
"Đây chỉ là loại kinh doanh theo sở thích của anh.Mặc dù anh làm chủ, nhưng cũng không rành lắm các dịch vụ trong đó.Chẳng hạn anh không nghĩ phụ nữ đến đó thư giãn lại chỉ mặc trên người bộ đồ lót".
Thật ra gia đình anh luôn có sở thích kinh doanh những dịch vụ vui chơi lành mạnh, vừa có thể thư giãn vừa cũng kiếm được tiền.Giống như anh rất thích uống rượu cho nên trong tay anh cũng đang sở hữu rất nhiều hộp đêm.
"Anh đúng là một ông già cổ hữu." Cô đưa véo nhẹ mũi anh " Vậy tại sao mỗi lần anh đến đó đều giả vờ là khách,anh cứ nói mình là chủ ở đây là được rồi".
Tịch Duy An nhếch môi.
"Anh muốn xem, lúc ông chủ không ở đó,có ai lười biếng không? Giống như em vậy, lần đầu khi gặp em, với thái độ của em,anh đã muốn đuổi việc em từ lúc đó.Ai đời,anh chỉ yêu cầu em tháo chiếc khẩu trang ra, mà em đã lườm liếc anh xem anh như một tên biến thái xấu xa.
Chung Linh bật cười.
"Cũng tại anh cứ nhìn thấy em liền nhào tới.Em nghĩ anh là tên biến thái đang bị cảnh sát truy nã".
Nghe xong Tịch Duy An liền lập tức đưa tay đánh mạnh vào mông cô.
"Xin lỗi cô....Khi đó tôi chưa chú ý cô đâu, lúc đó bên cạnh tôi còn có Mộ Vân".
Sắc mặt Chung Linh chợt sững lại vài giây.
Một giây sau,cô vờ không quan tâm, nhưng trong lòng lại có chút khó chịu khi anh nhắc đến người phụ nữ khác.
"À .... Vậy là em hiểu lầm".
Nói rồi,cô khẽ xoay người đi, thế mà Tịch Duy An hiểu ngay thái độ của cô,anh từ đằng sau liền đưa tay ra ôm chầm lấy cô, thấp giọng nói.
"Anh chỉ giỡn thôi, bây giờ anh không thể suy nghĩ ai khác ngoài em ra...Anh yêu em, bà xã của anh". Anh không nghĩ rằng cô gái này lại nhạy cảm đến vậy, mặc dù cô không nói nhưng anh biết trong lòng cô đang rất là buồn vì câu nói của anh
-"CỐC.... cốc"
Khi anh còn định trao cho cô nụ hôn thì bất ngờ lúc này có tiếng gõ cửa vang lên.
Anh và cô vội vàng buông nhau ra khi cánh cửa đã được ai đó mở.
Sau đó là sự xuất hiện của bà nội và mẹ của anh.
Tịch Duy An nhìn thấy bà nội,anh đã tiến lên ôm chầm lấy bà.
"Bà khỏe không?"
"Bà khoẻ nhưng có điều lưng của bà không được ổn" Nét mặt bà nội nhãn lại, thể hiện sự mệt mỏi.
Nghe xong Tịch Duy An liền lo lắng.
"Bà thấy chỗ nào không ổn?"
"Bà ơi! Bà đau lưng sao?" Chung Linh cũng vội bước tới.
Triệu Duy Ngọc thở dài một hơi, bà nhìn hai người rồi kể lại sự việc.
"Cũng vì bà của tụi con say mê chơi với hai đứa chá đức tôn, Tiểu Dịch Thần và Giai Ý rủ bà chơi giả dạng làm con vật.Để cho hai đứa nhóc đó leo lên lưng của bà."
"Cái gì?" Cả Tịch Duy An và Chung Linh đều giựt mình.
Tịch Duy An day trán.
"Bà ơi...! Bà biết mình năm nay bao nhiêu tuổi chưa? Tại sao còn chơi mấy trò đó".
Bà nội cười ngượng.
"Bà không sao mà, chỉ đau lưng một tí thôi,con đừng lo lắng quá.... Với lại không được la rầy hai đứa trẻ, chính bà rủ hai đứa chơi".
"Nhưng bà nội ơi! Sau này bà đừng chiều hai đứa nữa." Chung Linh cảm thấy áy náy với bà vô cùng.
Bà nội thở dài, gương mặt buồn bã.
"Bà còn sống không biết được bao lâu..."
"Bà...."
Tịch Duy An liếc mắt nhìn Chung Linh,trong đầu anh chợt suy nghĩ.Sau đó anh mỉm cười nắm lấy tay cô, cất giọng đề nghị.
"Bà xã! Hay là em đến xoa bóp cho bà nội đi,anh nghĩ nếu em làm, bà nội sẽ khỏe lại thôi!"
"Em sao?" Chung Linh chỉ tay vào mình.
Bà nội và mẹ anh kinh ngạc nhìn về phía cô.
Triệu Duy Ngọc cười nhẹ hỏi.
"Chung Linh biết làm sao?"
Tịch Duy An gật đầu.
"Không chỉ biết, cô ấy còn làm rất giỏi, cô ấy còn biết châm cứu nữa....Mấy hôm trước còn nhức mỏi, chính cô ấy đã giúp con khỏe lại".
"Thật vậy sao?" Bà nội cười thật tươi.
Trước đó bà cũng từng nghe qua, nhưng chuyện này chuyện kia mà bà đã quên mất.
Chung Linh nhìn bà nội, ngập ngừng một lúc, rất lâu sau mới khẽ gật đầu.
"Để cháu giúp cho bà."
"Tốt rồi,anh đi đến công ty.Em ở nhà mở dịch vụ cho tốt....Tối nay anh sẽ là vị khách cuối cùng, làm tốt có thưởng nhé vợ yêu".
Trước khi Tịch Duy An rời khỏi nhà vẫn không quên để lời một câu nửa thật nửa đùa.Nhưng đối với Chung Linh, cô nghĩ anh đang nói thật.
*****
Tịch Duy An vừa đến công ty đã lập tức dự rất nhiều cuộc họp quan trọng,anh ở phòng hội nghị liên tục nghe báo cáo của cấp dưới về những triển khai hạng mục quan trọng.
Vì hôm nay vắng mặt Tịch Đình Kiên.Anh cũng được biết Tịch Thư Nguyệt cũng đã sinh em bé,cho nên mấy ngày nay Tịch Kỷ Dương luôn túc trực ở bên em ấy, Hoắc Thiếu Tiên hôm nay cũng không có mặt.Vì vậy anh mới quay trở về đột ngột, nếu không anh nhất định sẽ đưa Chung Linh đi thêm vài nơi.
Trăng mật mà chỉ vỏn vẹn có ba ngày,anh cảm thấy có lỗi với cô vô cùng.
Cuộc họp kéo dài từ một giờ trưa cho đến bảy giờ tối mới có thể kết thúc.
Tịch Duy An khế vương vai một tí,trong người uể oải ngước mắt nhìn đồng hồ.
"Gần tám giờ rồi sao? Chắc cô ấy đang chờ mình về"
Anh lẩm bẩm một câu,sau đó định thu dọn đồ đạc ra về, nhưng lúc này Trình Hiểu Dư đã bước vào báo cáo.
"Chủ Tịch! Nửa tiếng nữa chúng ta sẽ có một buổi tiệc rượu với ông chủ Ngô." Nói đến đây, cậu nhìn thấy hình ảnh chủ tịch của mình có vẻ đang muốn ra về, cậu liền hỏi."Anh định đi về sao?"
Tịch Duy An nhìn cậu ta, gật đầu.
"Tôi quên mất hôm nay có hẹn... Nhưng mà cô ấy cũng đang chờ tôi ở nhà"
"Vậy thì...."
"Thôi... Không sao, công việc quan trọng hơn".
Trình Hiểu Dư còn đang do dự, thì Tịch Duy An cũng đã ra quyết định.
Một lúc sau.
Khi Tịch Duy An và Trình Hiểu Dư vừa mới đi xuống hầm để xe, bất chợt vô tình nghe thấy tiếng cãi nhau.
"Anh nói thật đi...Cả quá trình chúng ta quen nhau,anh luôn tìm cách tránh né tôi bởi vì người phụ nữ đó đúng không? Một lúc anh bắt cá hai tay ...Tạ Thiên Duật,anh đúng là đồ khốn".
Tịch Duy An nhận ra giọng của em gái mình.Anh bước tới vài bước.
Tạ Thiên Duật và Tịch Khả Hinh đang không ngừng cãi vã với nhau.Nhưng có điều, chỉ có Tịch Khả Hinh là có thái độ tức giận và đánh vào người Tạ Thiên Duật, còn anh ta thì không.Thậm chí gương mặt còn có vẻ cam chịu.
Tịch Duy An cất giọng hỏi Trình Hiểu Dư.
"Hai người này giữa họ đang có chuyện gì vậy?"
"Dạ có lẽ là những chuyện vặt vãnh của những cặp đôi yêu nhau"
"Cái gì? Yêu nhau.....?" Tịch Duy An giật mình kinh hãi
Sắc mặt Trình Hiểu Dư ngạc nhiên trước câu nói của Tịch Duy An.Anh còn nghĩ chuyện này trên dưới nhà họ Tịch ai ai cũng biết.
Nhưng thái độ này không lẽ....
Tịch Duy An siết chặt hai tay lại, sắc mặt tức giận quay đầu nhìn Trình Hiểu
Du.
"Hai người họ yêu nhau được bao lâu rồi?"
Trình Hiểu Dư hoang mang, không biết phải trả lời như thế nào.
Thấy vậy Tịch Duy An không hỏi nữa, sắc mặt lạnh lẽo,ngay lập tức từng bước đi đến đó.
Tạ Thiên Duật không quan sát, lúc này anh đưa tay lên gỡ tay của Tịch Khả Hinh đang nắm lấy áo anh, rồi kéo cô ra,nhưng không ngờ lực hơi mạnh nên lại vô tình khiến cô mất thăng bằng lùi lại vài bước.
Tịch Khả Hinh giựt mình, còn đang định hét lên thì đúng lúc này thân hình của cô như được một bàn tay của ai đó đỡ lấy.
Nước hoa quen thuộc đến nỗi cô chỉ cần ngửi đến đã nhận ra ngay.
"Anh....."
Ánh mắt Tịch Duy An di chuyển xuống nhìn vào đứa em gái mà anh yêu thương nhất trên đời đang bị một tên xấu xa ức hiếp.
"Đúng vậy! Là anh trai của em đây..."
Tịch Khả Hinh giật nảy mình, sợ anh hiểu lầm liền nhanh chóng đứng dậy vội vàng giải thích.
"Anh à! Không phải.... không phải như những gì anh thấy".
"Khả Hinh!" Giọng điệu anh tuy nhẹ nhàng, nhưng đối với Tịch Khả Hinh, cô cảm nhận được sự tức giận trong lòng của anh "Anh đã nói với em ra sao? Phải tránh xa Tạ Thiên Duật ra... Vậy mà em còn yêu đương với hắn ta".
Dứt lời anh di chuyển tầm nhìn về phía Tạ Thiên Duật,anh nhíu chặt mày, thái độ vẫn hết sức bình tĩnh.
"Muốn gì? Cậu dám đụng vào em gái của tôi sao?"
Tạ Thiên Duật nhìn Tịch Duy An với đôi mắt oán hận.Thật ra hôm nay anh cũng muốn kết thúc chuyện tình cảm với Tịch Khả Hinh,sau bao nhiêu năm qua anh cảm thấy mình đã làm một việc quá sai lầm.Dạo gần đây anh nhận ra Tịch Khả Hinh đã quá yêu anh, cô có thể bỏ hết tất cả vì anh.
Nhưng cho dù anh có căm hận nhà họ Tịch như thế nào,anh cũng không thể nào làm tổn thương đến cô gái này.
Vì cô chính là em gái của anh... Không thể trút hết tất cả lỗi lầm trên người em ấy, Tịch Khả Hinh không hề có lỗi.
Lúc này Tịch Duy An đã không thể nhịn được nữa,anh tức giận giơ tay lên, định cho Tạ Thiên Duật một cái tát.Nhưng Tịch Khả Hinh đã nhìn thấy, liền lập tức đứng ra trước mặt Tạ Thiên Duật can ngăn hành vi của anh trai mình.
"Anh có giỏi thì cứ đánh em,anh không được đụng vào anh ấy"
Tịch Duy An trợn mắt lên, nghiến răng.
"Hinh Hinh! Em có biết mình đang làm gì không? Tạ Thiên Duật không phải là người tốt".
"Anh ấy không phải người tốt, vậy anh trai của em là người tốt sao....Em biết Thiên Duật sẽ không bao giờ có tính trăng hoa như anh.Em chưa bao giờ xen vào chuyện của anh, thì anh cũng nên như vậy". Cô cũng không muốn nói nặng lời với anh, nhưng lúc này cô rất sợ đánh mất Tạ Thiên Duật.
Tịch Duy An nhìn hốc mắt của cô đỏ ửng,anh đoán ra mọi chuyện không hề đơn giản.Câu nói của Tịch Khả Hinh vừa rồi không làm cho anh tức giận, thậm chí càng kích thích ý chí quyền lợi trong lòng là anh trai phải bảo vệ em gái ra khỏi những kẻ xấu xa như Tạ Thiên Duật.
Ngay lập tức Tịch Duy An nắm lấy tay Tịch Khả Hinh, ngữ khí lạnh lẽo cất lên.
"Từ trước đến giờ em yêu ai,anh không quan tâm.Nhưng hôm nay, người em đang yêu là Tạ Thiên Duật.Anh sẽ không bao giờ cho phép chuyện này xảy ra.... Còn bây giờ,em theo anh về nhà,anh sẽ nói lại với bố, từ giờ trở đi em không cần đến công ty làm việc nữa"
Tịch Khả Hinh chết sững, còn chưa kịp phản ứng cô đã bị anh lôi đi.
"Buông ra,anh mau thả em ra..."
Tịch Duy An không buôn tay, thậm chí anh còn dùng lực kéo mạnh.Tịch Khả Hinh lớn tuổi hơn Chung Linh,nhưng tính tình chưa bao giờ biết suy nghĩ, không nghĩ đến cho ai.Ngay cả Tịch Thư Nguyệt cũng dần thay đổi, vậy mà đứa em gái này của anh vẫn chưa chịu trưởng thành.Có lẽ anh cần tìm một người nào đó để ở bên cạnh con bé này, mà người này phải bản lĩnh chịu được tính nết của em gái anh.
Tịch Khả Hinh quay đầu lại nhìn Tạ Thiên Duật như một lời cầu cứu. Nhưng hành động của anh lại khiến cô chững lại vài giây.
Cứ tưởng Tạ Thiên Duật sẽ chạy đến và giành lấy cô, nhưng ai ngờ thứ mà cô nhìn thấy là người đàn ông cô yêu suốt ba năm qua lại quay người bỏ đi, mặc kệ cho sự cầu cứu của cô.
Tịch Duy An lôi Tịch Khả Hinh lên xe, còn định đưa cô về nhà.Nhưng anh chợt nghĩ nếu bây giờ đưa cô về nhà với bộ dạng như vậy, chắc chắn mọi người sẽ nảy sinh nghi ngờ, với lại anh đang có một cuộc hẹn quan trọng.
"Hiểu Dư! Cứ tiếp tục đến chỗ hẹn".
Trình Hiểu Dư đang ngồi vị trí ghế phụ quay đầu lại nhìn anh,có chút khó hiểu thấp giọng hỏi.
"Vậy còn cô ấy"
"Khi đến đó cậu cứ ở bên cạnh em gái của tôi được rồi, mọi chuyện cứ để tôi giải quyết" Anh vừa nói vừa nhìn vào ánh mắt của Tịch Khả Hinh.
Tịch Khả Hinh nhìn anh với dáng vẻ tức giận.
"Anh không thể giam giữ em,mau lên....em muốn về nhà,anh đừng có ép em vô lễ với anh"
Tịch Duy An nhếch môi cười.
"Chị dâu của em tính trẻ con còn hơn em.Anh còn xử được,em đừng nghĩ anh trai của em sẽ dễ dàng để yên cho em tiếp tục muốn làm gì thì làm...."
"Anh cho em về nhà đi mà....."
Bờ môi Tịch Khả Hinh run rẩy, sóng mũi cô cay xè.Cô thật sự muốn trốn tránh ngay lúc này.
Tịch Duy An vẫn không thay đổi quyết định,anh tiếp tục dẫn cô đến buổi hẹn của anh ngày hôm nay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.