Hiệp Ước Chiếm Hữu

Chương 48: Là Vợ Của Tịch Duy An

Kim Yu

18/05/2024

Trái tim Chung Linh như bị Tịch Duy An đâm một nhát dao rất lớn, cô cảm nhận được sự đau thấu đến tận cùng.

Cô hối hận đến đây, cô hối hận vì một tên khốn như anh để về cái nơi này.

Từng câu từng chữ của anh như muốn vỡ nát trái tim của cô.

Cô không thể ở đây thêm giây phút nào nữa.

Một giây sau,Chung Linh nhanh chóng đứng lên.

“Tôi có chuyện…Xin phép…”

Cô căm ghét nhà họ Tịch,căm ghét Tịch Bách Nghiêm, nhưng người làm cho cô hận nhất chính là Tịch Duy An.

Đúng vậy!

Anh từng cứu sống cô,anh cũng từng là chồng cô, mặc dù không phải trên danh nghĩa, nhưng ít ra cô và anh đã có một thời gian ở bên nhau.

Dù anh không có chút tình cảm với cô, cũng không thể nào gã cô cho chú của anh.Anh lấy cái quyền gì, lấy tư cách gì để đối xử với cô như vậy!

Câu nói của Tịch Bách Nghiêm và sự đồng ý của anh lúc nãy,chẳng khác nào là rao bán cô cho chú của anh.

Hay là anh muốn thấy cô có chồng, để sau này cô không thể nào quấy rầy cuộc sống của anh với những cô gái khác…

Tại sao cuộc đời của cô lại dễ bị tên đàn ông này sắp xếp đến như vậy! Cô luôn cho mình thông minh hơn bất cứ ai, nhưng hoá ra gặp đúng người rồi cô cũng như một đứa ngốc, cứ thích đăm đâu vào những nơi không thuộc về mình.

Đến bây giờ,cô chắc chắn rằng mình đã trái tim cho anh, yêu anh từ lâu.Vì yêu anh,cho nên cô không ngại sinh con cho anh.

Vì yêu, cho nên sẵn sàng cho anh lần đầu tiên.Vì yêu anh … Mà cô từ chối tình cảm của tất cả mọi người, cũng chỉ đợi chờ anh nói lời yêu cô.Nhưng xem ra từ trước đến giờ, chỉ có cô là ảo tưởng người đàn ông đó sẽ mãi mãi thuộc về cô.

Chẳng lẽ cô lại quên cuộc nói chuyện của anh và Thẩm Tư Niệm năm xưa sao? Anh đem cô ra chỉ muốn chọc tức chị ta.Thế rồi sao? Anh có con với cô nhưng cũng có con với chị ta.

Từ nhỏ Tịch Mẫn Nhi đã được sinh ra với một cuộc sống được định sẵn là cháu của nhà họ Tịch.Đâu giống như con gái của cô, phải sống một cuộc sống cô đơn chỉ có mẹ bên cạnh.



Rời khỏi nhà họ Tịch,Chung Linh bắt một chiếc taxi đến một quán bar nào đó.Cô muốn uống rượu, cô muốn quên hết chuyện ngày hôm nay.

Bẫm sinh Chung Linh rất thích uống rượu, trước đây dù vui hay buồn cũng đều uống rượu.Nhưng từ khi có Giai Ý, cô đã hạn chế.Vậy mà giờ đây, cô lại vì một người đàn ông mà muốn chuốc cho mình thật say.

Uống hết ly này đến ly khác nhưng cô cảm thấy vẫn chưa say.Nên cô liền kêu phục vụ mang loại rượu mạnh nhất ra.

Ban đầu phục vụ cũng có phần lo lắng, vì cô gái này chỉ đi một mình, lại còn ăn mặc gợi cảm như thế này.Chắc chắn một lát nữa thôi sẽ có những tên vô liêm sỉ đến đây chọc ghẹo cô.Nhưng biết làm sau,quán mở ra để làm ăn,anh chỉ là một người phục vụ làm sao dám cãi lời của khách được chứ.

Chung Linh nhìn chai rượu trước mặt, nụ cười càng lúc càng ngây ngô,ngờ nghệch đến phải đáng thương.

Có người từng nói:“ Người nào yêu nhiều, thì sẽ càng bị tổn thương.Người nào yêu trước chính là kẻ thua cuộc.”

Chung Linh biết trái tim của mình đang thật sự vỡ nát.Cô là kiểu người luôn thích dối lòng.Nhiều khi lời nói của cô, thật ra chỉ là bao biện cho gương mặt chỉ muốn trốn chạy của cô mà thôi.

Cho dù cô có lấy Tịch Đình Kiên hay không, thì mối quan hệ của cô và Tịch Duy An cũng sẽ mãi dây dưa cho đến suốt cuộc đời.Trước sau gì anh cũng sẽ kết hôn với Thẩm Tư Niệm, chị ta còn là chị cùng mẹ khác cha với cô.Nếu như một ngày nào đó, mọi chuyện vỡ lẽ ra, người ngoài biết được là em vợ đã sinh con cho anh rể, thì mọi chuyện sẽ như thế nào…

Cô hối hận khi đó nhận lời làm vợ của anh,hối hận vì đã phát sinh quan hệ với anh…

Cô phải đi… Phải rời khỏi đây ngay bây giồ.Đi đến một nơi thật xa,nơi đó chỉ có cô và Giai Ý mà không hề có anh.

Nơi này thật sự không thuộc về cô.

Nghĩ vậy,Chung Linh loạng choạng đứng dậy.Giờ đây người ngoài nhìn cô đã có thể khẳng định cô đã hoàn toàn say, bước chân vô thức không chịu nổi, vừa mới chạm đất cô đã đứng không vững.

“Này phải cẩn thận chứ!” Đúng lúc một tên đàn ông từ lâu đã để ý đến cô,hắn liền bước tới đưa tay đỡ lấy cơ thể cô.

Chung Linh mơ màng ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt.

“Anh là ai?”

Nét mặt tên đàn ông khá háo sắc cứ nhìn chằm vào khe ngực đang lắp ló bên trong chiếc váy của cô.Mừng thầm trong lòng vì hôm nay hắn ta đã được sở hữu một mỹ nhân mà không cần tốn kém gì cả.

Hắn ta đưa tay vuốt gương mặt của cô, cười cợt.



“Anh là người yêu của em đây mà… Chúng ta về nhà thôi!”

Tên đàn ông định cúi người xuống để bế cô lên.Thì Chung Linh giận dữ liền xô mạnh hắn ta ra

“Đồ thần kinh…! Dám đụng vào người tôi xem, tôi sẽ không tha cho anh đâu”.

Tên đàn ông chợt chao đảo ngã xuống đất trước mặt bao nhiêu người.Tâm trạng của hắn ta thẹn quá hóa giận, liền lập tức đứng lên chỉ tay vào cô.

“Con nhỏ này, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt sao? Bổn thiếu gia đã hạ mình, cô còn làm giá sao?”

Chung Linh có say nhưng lý trí cũng còn chút tỉnh táo.Cô biết tên đàn ông này cũng chỉ là một tên mê gái, vừa nhìn thấy cô say xỉn là muốn giở trò tiểu nhân.Chiêu này cô gặp hoài, cô còn gì lạ.

“Muốn mời rượu thì tìm người khác… Chị đây không tiếp…”

Dứt lời, cô cầm lấy túi xách đi ngang qua người hắn ta.

Nhưng tên đàn ông đó dễ gì buông tha,hắn ta nhanh chóng ngồi dậy.Rồi ngay sau đó bước đến từ phía sau ôm chầm lấy cô, nghiến răng nói.

“Cô nghĩ đã vô đây rồi,muốn ra dễ dàng như vậy sao…Đêm nay tôi phải bắt cô lên giường cùng với tôi”.

Nói rồi,hắn ta không cho Chung Linh kịp phản ứng đã nhanh chóng xốc cô lên vai liền rời khỏi.

Tất cả những người trong hội quán đều biết lai lịch của tên đàn ông này, nên cũng chẳng dám xen vào.

Ngay lúc tên đàn ông ôm Chung Linh ra ngoài.Đã có xe chờ sẵn, hắn ta ôm lấy cô ngồi vào ghế sau, rồi cất giọng ra lệnh với tài xế.

“Mau đến khách sạn… Tôi phải giải quyết con nhỏ này ngay mới được”.

Chung Linh đầu thì say sẩm, cả người như không còn sức lực.Cô chỉ còn một cách dùng hết sức quăng túi xách của mình ra ngoài với sự hi vọng là sẽ có người đến cứu lấy cô.

Không ngoài nằm cầu mong của cô,ngay lúc này từ phía xa đã có người chạy đến nhặt lấy túi xách của cô.

Bên trong, Chung Linh liền nhìn thấy gương mặt của người đó liền thầm cảm ơn trong lòng.

Người này cũng là người mà trong lòng cô đang hi vọng đến.

Đó là Hoắc Thiếu Tiên.

Bởi vì quán bar mà cô đã uống rượu thật chất là của Hoắc Thiếu Tiên làm ông chủ, trước đó cô đã uống vài ly thì đã nhắn tin với anh.

Hoắc Thiếu Tiên cầm túi xách, lên liền mở ra.Bên trong đều tất cả những giấy tờ tùy thân cùng với chiếc điện thoại có ảnh đại diện của Chung Linh và Giai Ý.

Hoắc Thiếu Tiên sững sốt nhìn vào bên trong chiếc xe.

Trái tim anh chợt run mạnh.

Còn chưa kịp làm gì, thì chiếc xe đã khởi động đi mất.

“Chung Linh…!”

Người ngồi trên xe đó chính là Chung Linh.Rõ ràng cô đang bị ai đó khống chế và bắt đi mất.

Hoắc Thiếu Tiên nhanh chóng định lấy xe đuổi theo, thì lúc này lại có một chiếc xe vượt ngang qua người anh với vận tốc khủng khiếp.

Nhìn vào bản số xe, hai mắt Hoắc Thiếu Tiên kinh hãi,trợn mắt lên.

******

Khi chiếc xe của tên đàn đó gần như sắp đến điểm đến, đang ngã vào một con hẻm vắng.Thì đột nhiên lúc này, từ đâu chui ra một chiếc xe liền chặn ngang xe của hắn ta.

“Mẹ kiếp… Cậu ra xem ai đã chặn đường chúng ta” Tên đàn ông ra lệnh cho người của mình.

Cổ họng Chung Linh nghẹn lại, cô nhìn chằm chằm vào chiếc xe đằng trước.Cô không chắc người đó có phải Hoắc Thiếu Tiên hay không, bởi vì cô nhớ lúc sáng xe mà anh đưa cô và Giai Ý đến trường là chiếc xe màu trắng không phải màu đen giống như vậy.

Cho dù là ai đi nữa, cô cũng phải bằng mọi cách tẩu thoát ra khỏi tên đàn ông này.

Nhân cơ hội khi tài xế xuống xe, tên đàn ông bên cạnh đã không còn giữ lấy cô nữa.Chung Linh đã không suy nghĩ, liền lập tức giơ một chân đạp mạnh vào chân của hắn ta.



Hắn ta hét lên, nhưng cũng chẳng kịp khi Chung Linh đã mở cửa xe chạy thẳng ra ngoài.

Chủ nhân chiếc xe bên kia nhìn thấy cô cũng đã bước ra.

Khoảnh khắc Chung Linh nhìn thấy người đó, trong lòng cô bất giác cuộn lên một ngọn sóng to lớn.Bước chân vô thức ngừng lại.

Bốn mắt nhìn nhau, tựa như lần đầu tiên cả hai gặp nhau.

Cô không ngờ người đến cứu cô lại là Tịch Duy An…Anh như một bóng ma xuất hiện mỗi lúc cô cần đến.

Tại sao lại là anh? Chẳng phải anh vẫn đang ở nhà họ Tịch vui vẻ cùng với sự sắp xếp của Bố của anh sao? Anh đi theo cô làm gì chứ… Để cười nhạo cô là kẻ thua cuộc sao?

Tên đàn ông thấy vậy,hắn ta ngay lập tức bước lên nắm lấy mái tóc của cô kéo mạnh, nghiến răng nói.

“Đồ tiện nhân…Dám đạp chân của tao sao? Hôm nay tao sẽ cho mày một bài học”.

Hắn ta giơ tay lên định đánh vào gương mặt của cô.

Nhưng vào lúc này,người hét lên lại là hắn ta mà không phải là cô.

Nét mặt Tịch Duy An tràn đầy giá lạnh,anh bước đến nắm lấy cổ tay hắn ta bẻ ngược ra đằng sau,ánh mắt tựa như con sói hoang dã chỉ muốn giết người vào lúc này.

Giọng nói ám khí của anh cất lên với sự ra lệnh.

“Bỏ tay ra…Mau bỏ tay dơ bẩn của mày đang để trên tóc của vợ tao mau lên” Câu cuối cùng anh gần như gào lên.

Tên đàn ông liền giật mình.

“Ả ta là vợ của mày sao?”

“Mày gọi là ả…” Tịch Duy An nghiến răng,lực cánh tay cũng vì đó mà tăng lên.

“A…”

Tên đàn ông vào thế bị cũng không thể nào mà không thả cô ra.

Một giây sau,Chung Linh được tên đàn ông đã thả ra, cô quay đầu lại nhìn anh.Dáng vẻ của anh lúc này khiến cô có chút sợ hãi.Cô chưa từng thấy nét mặt này của anh, cũng chưa bao giờ nhìn thấy anh ra tay đánh một ai trước mặt cô.

Tịch Duy An vẫn chưa chịu buông tha,tay kia của hắn ta vừa buông ra đã bị anh nắm lấy lại một lần nữa bẻ quặt ra đằng sau.Chân anh đạp vào chân hắn, cả người hắn ta bất chợt quỳ xuống trước mặt cô.

“Mau thành kính xin lỗi cô ấy cho tao…”

“Tại sao tao phải xin lỗi…Mày có biết bố tao là ai không?” Hắn ta cố ý hâm dọa.Vì xuất thân hắn ta cũng là một thiếu gia giàu có.

Tịch Duy An chợt cười lạnh.

“Bố mày là ai,tao không cần biết…Nhưng mày đụng vào vợ của tao thì mày nghĩ xem,tao có nên quan tâm không?”

Trái tim Chung Linh chợt run lên.

Vợ…Anh nhắc đi nhắc lại từ này rất nhiều lần.Nhưng cô không hiểu ý anh là sao? Nếu như anh vẫn còn quan tâm đến cô, thì cùng lắm anh sẽ nói cô là người phụ nữ của anh, chứ không nhất thiết phải là vợ…

Tịch Duy An giật lấy tóc của hắn ta, nghiến răng nói.

“Mày về nói lại với bố của mày, hôm nay là do mày đụng đến vợ của Tịch Duy An này.Cho nên mới bị đánh ra nông nỗi như vậy… Có trách thì do mày có mắt mà không biết nhìn…”

Dứt lời,anh đạp mạnh hắn ta ngã nhào xuống đất.Rồi bước đến nắm lấy tay cô, kéo lên xe.

Anh nhìn tên tài xế của hắn ta, cười khẩy.

“Chắc cậu cũng biết về tôi, nên mới mặc kệ cậu chủ mình bị đánh đến như vậy…!”

Sắc mặt tên tài xế nhợt nhạt, cậu ta từ nãy giờ khi nhìn thấy gương mặt Tịch Duy An chỉ biết đứng nhìn, không dám hành động gì cả.

Cậu chủ của cậu ta có thể không biết về Tịch Duy An, nhưng còn cậu ta đương nhiên là biết rất rõ.Ngày nào mà cậu ta không gặp anh ở tập đoàn đâu chứ.

Chung Linh cứ tưởng anh nói vậy là có nghĩa đã tha cho hắn ta.Ai ngờ, cô và anh vừa mới lên xe thì đã có một chiếc xe khác đi đến,sau cùng là vài người áo đen bước xuống xe lôi tên đàn ông đó đi.

Cô không biết Tịch Duy An sẽ làm gì hắn ta.Nhưng mà hôm nay cô đã bắt đầu cảm thấy anh không phải là người đơn giản.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hiệp Ước Chiếm Hữu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook