Chương 9
Tg Hoa Lý
21/12/2024
Mắt hổ dần dần mơ hồ, móng vuốt khổng lồ còn vùng vẫy hai cái, sau đó thân mình nghiêng ngả, ầm ầm ngã xuống đất.
Tất cả những điều này đều xảy ra trong nháy mắt, chờ mọi người kịp phản ứng, người Côn Lôn đã đặt tay lên ngực, hướng Bùi Diệu hành lễ.
Bùi Diệu hướng hắn khẽ gật đầu, sau đó xoay người hướng về phía Hoàng thượng, quỳ một gối xuống, chắp tay tạ lỗi: "Thần nhất thời không đành lòng, lỗ mãng ra tay, làm hỏng hứng thú của bệ hạ cùng chư vị vương gia, công chúa, xin bệ hạ trách phạt."
Hoàng thượng thấy vậy, haha cười lớn: "Bùi khanh có tội gì? Chỉ một chén rượu, liền làm cho cục diện thay đổi, vô cùng đặc sắc! Tâm địa Bồ Tát, thủ đoạn Kim Cương, rất tốt! Trẫm hôm nay liền đem người Côn Lôn này và tấm da hổ đều ban thưởng cho ngươi, mong ngươi trên chiến trường cũng có tài ứng biến như thế, có tấm lòng yêu thương dân chúng như vậy, vì triều ta mở mang bờ cõi, lập nên công lao!"
Lời này có thâm ý sâu xa. Ta không dám nghĩ kỹ.
Quả nhiên.
Chúng ta sau khi xuất cung, còn chưa kịp dùng bữa tối, thánh chỉ đã ban xuống, mệnh Bùi Diệu làm Tả Vũ Vệ tướng quân, suất lĩnh năm vạn quân, đi đường biển chi viện chiến trường Đông Các.
Bùi Diệu vào kinh thành thân chỉ mới mấy ngày, phòng ở còn chưa kịp ở quen, trong nháy mắt, đã bị Hoàng thượng phái đi.
Ngày thành hôn, ta và Bùi Diệu bái kiến trưởng bối là tổ phụ tổ mẫu của chàng.
Cha mẹ chàng quanh năm đóng quân ở Tây Bắc, bảo vệ cửa ngõ đất nước, trong phủ chỉ có một vị đại bá làm cấm quân và mấy vị bá mẫu, thẩm thẩm.
Tiếp nhận thánh chỉ cần cả phủ ra đón, đợi thánh chỉ ban xuống, thái giám truyền chỉ nhận lễ rồi hài lòng rời đi, mấy vị bá mẫu, thẩm thẩm liền nhìn nhau, không hẹn mà cùng dùng ánh mắt đồng tình nhìn ta, có người vỗ nhẹ vai ta, có người lắc đầu thở dài, có người nắm lấy tay ta, nhỏ giọng nói với ta: "Nha hoàn bên cạnh đáng tin cậy đã sắp xếp xong chưa? Chi bằng nhân lúc đại quân còn chưa xuất phát, nhanh chóng cho nàng ta vào hầu hạ Bùi Diệu, để hắn mấy ngày nữa mang theo cùng đi."
Trong lòng ta vô cùng khó chịu, lang quân tốt như vậy, ta còn chưa được hưởng thụ, đã sắp xếp thêm một nha hoàn thông phòng rồi?
Nhưng nhà cao cửa rộng, đặc biệt là nhà võ tướng quyền quý, phần lớn đều làm như vậy, ta đoán chừng mấy vị thúc bá Bùi gia này cũng thế, thẩm thẩm hẳn là không có ác ý, liền cố gắng cười.
"Nha hoàn do nhà mình nuôi dạy, bao giờ cũng tốt hơn nữ nhân bên ngoài, ít nhất sẽ không leo lên đầu ngươi, thẩm thẩm nói đến đây thôi, Thất lang nương tử tự mình cân nhắc đi."
Nghe được lời này, trong lòng ta như bị một tảng đá lớn chặn lại, cảm thấy khó thở.
Dùng xong bữa tối, ta và Bùi Diệu trở về Đông sương phòng của chúng ta, sau khi cho lui hết người hầu, ta liền cố gắng cười nói chuyện này ra: "Lang quân không bao lâu nữa sẽ xuất phát, người hầu hạ bên cạnh, đã chọn xong chưa? Nếu như vẫn chưa có người thích hợp, Thu Ảnh thì sao?"
Hạ gia nhỏ bé, nha hoàn đắc lực không nhiều, Thu Ảnh là người ta mang theo khi gả đi vốn cũng có sắp xếp này.
Bùi Diệu sửng sốt một chút, ngay sau đó lắc đầu: "Thu Ảnh là thị nữ bên cạnh nàng, sao có thể theo ta xuất chinh? Ta tự có người thích hợp, nàng cứ yên tâm."
Ai?
Là nha hoàn vốn có bên cạnh hắn, hay là người do lão thái quân bên kia sắp xếp?
Ta lặng lẽ nắm chặt tay, móng tay đ.â.m vào lòng bàn tay, trong miệng đắng ngắt, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: "Người lang quân vừa ý là ai? Ta sẽ tự mình thu xếp hành lý cho nàng ta."
Bùi Diệu gật đầu: "Cũng được."
Sau đó hắn vỗ vỗ tay, hướng ra ngoài cửa gọi: "Tam Bính, lại đây bái kiến phu nhân."
Ngoài cửa có người?
Ta nhìn về phía mảnh đen kịt kia, thầm nghĩ nữ tử này chẳng lẽ biết võ?
Công phu hành tẩu ban đêm ẩn nấp, thật là lợi hại.
Còn nữa Tam Bính là cái tên gì vậy, thật sự khó nghe.
Còn nữa Tam Bính là cái tên gì vậy, thật sự khó nghe.
Sau đó ta liền nhìn thấy trong màn đêm dày đặc lóe lên một mảnh trăng lưỡi liềm trắng sáng, đợi đến khi mảnh trăng lưỡi liềm kia dần dần tiến vào trong phòng, ta mới phát hiện, đây nào phải trăng lưỡi liềm gì, đây là hàm răng trắng bóng của người Côn Lôn khi cười toe toét.
Công phu hành tẩu ban đêm ẩn nấp của hắn, không thể không nói quả thực là thiên phú.
Người Côn Lôn vào trong phòng, liền đặt tay lên n.g.ự.c hành lễ, tư thái khiêm tốn mà cung kính.
Bùi Diệu nói: "Tam Bính trời sinh thần lực, có thể đấu với sư tử hổ, lại giỏi lặn, chuyến này theo ta ra khơi, nhất định có thể giúp ta rất nhiều. Chỉ là Liêu Đông lạnh giá, hắn thân thể trần trụi khó mà chịu đựng được, làm phiền nương tử vì hắn chuẩn bị mấy bộ y phục ấm, mấy đôi giày da, để phòng khi cần đến."
Tất cả những điều này đều xảy ra trong nháy mắt, chờ mọi người kịp phản ứng, người Côn Lôn đã đặt tay lên ngực, hướng Bùi Diệu hành lễ.
Bùi Diệu hướng hắn khẽ gật đầu, sau đó xoay người hướng về phía Hoàng thượng, quỳ một gối xuống, chắp tay tạ lỗi: "Thần nhất thời không đành lòng, lỗ mãng ra tay, làm hỏng hứng thú của bệ hạ cùng chư vị vương gia, công chúa, xin bệ hạ trách phạt."
Hoàng thượng thấy vậy, haha cười lớn: "Bùi khanh có tội gì? Chỉ một chén rượu, liền làm cho cục diện thay đổi, vô cùng đặc sắc! Tâm địa Bồ Tát, thủ đoạn Kim Cương, rất tốt! Trẫm hôm nay liền đem người Côn Lôn này và tấm da hổ đều ban thưởng cho ngươi, mong ngươi trên chiến trường cũng có tài ứng biến như thế, có tấm lòng yêu thương dân chúng như vậy, vì triều ta mở mang bờ cõi, lập nên công lao!"
Lời này có thâm ý sâu xa. Ta không dám nghĩ kỹ.
Quả nhiên.
Chúng ta sau khi xuất cung, còn chưa kịp dùng bữa tối, thánh chỉ đã ban xuống, mệnh Bùi Diệu làm Tả Vũ Vệ tướng quân, suất lĩnh năm vạn quân, đi đường biển chi viện chiến trường Đông Các.
Bùi Diệu vào kinh thành thân chỉ mới mấy ngày, phòng ở còn chưa kịp ở quen, trong nháy mắt, đã bị Hoàng thượng phái đi.
Ngày thành hôn, ta và Bùi Diệu bái kiến trưởng bối là tổ phụ tổ mẫu của chàng.
Cha mẹ chàng quanh năm đóng quân ở Tây Bắc, bảo vệ cửa ngõ đất nước, trong phủ chỉ có một vị đại bá làm cấm quân và mấy vị bá mẫu, thẩm thẩm.
Tiếp nhận thánh chỉ cần cả phủ ra đón, đợi thánh chỉ ban xuống, thái giám truyền chỉ nhận lễ rồi hài lòng rời đi, mấy vị bá mẫu, thẩm thẩm liền nhìn nhau, không hẹn mà cùng dùng ánh mắt đồng tình nhìn ta, có người vỗ nhẹ vai ta, có người lắc đầu thở dài, có người nắm lấy tay ta, nhỏ giọng nói với ta: "Nha hoàn bên cạnh đáng tin cậy đã sắp xếp xong chưa? Chi bằng nhân lúc đại quân còn chưa xuất phát, nhanh chóng cho nàng ta vào hầu hạ Bùi Diệu, để hắn mấy ngày nữa mang theo cùng đi."
Trong lòng ta vô cùng khó chịu, lang quân tốt như vậy, ta còn chưa được hưởng thụ, đã sắp xếp thêm một nha hoàn thông phòng rồi?
Nhưng nhà cao cửa rộng, đặc biệt là nhà võ tướng quyền quý, phần lớn đều làm như vậy, ta đoán chừng mấy vị thúc bá Bùi gia này cũng thế, thẩm thẩm hẳn là không có ác ý, liền cố gắng cười.
"Nha hoàn do nhà mình nuôi dạy, bao giờ cũng tốt hơn nữ nhân bên ngoài, ít nhất sẽ không leo lên đầu ngươi, thẩm thẩm nói đến đây thôi, Thất lang nương tử tự mình cân nhắc đi."
Nghe được lời này, trong lòng ta như bị một tảng đá lớn chặn lại, cảm thấy khó thở.
Dùng xong bữa tối, ta và Bùi Diệu trở về Đông sương phòng của chúng ta, sau khi cho lui hết người hầu, ta liền cố gắng cười nói chuyện này ra: "Lang quân không bao lâu nữa sẽ xuất phát, người hầu hạ bên cạnh, đã chọn xong chưa? Nếu như vẫn chưa có người thích hợp, Thu Ảnh thì sao?"
Hạ gia nhỏ bé, nha hoàn đắc lực không nhiều, Thu Ảnh là người ta mang theo khi gả đi vốn cũng có sắp xếp này.
Bùi Diệu sửng sốt một chút, ngay sau đó lắc đầu: "Thu Ảnh là thị nữ bên cạnh nàng, sao có thể theo ta xuất chinh? Ta tự có người thích hợp, nàng cứ yên tâm."
Ai?
Là nha hoàn vốn có bên cạnh hắn, hay là người do lão thái quân bên kia sắp xếp?
Ta lặng lẽ nắm chặt tay, móng tay đ.â.m vào lòng bàn tay, trong miệng đắng ngắt, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: "Người lang quân vừa ý là ai? Ta sẽ tự mình thu xếp hành lý cho nàng ta."
Bùi Diệu gật đầu: "Cũng được."
Sau đó hắn vỗ vỗ tay, hướng ra ngoài cửa gọi: "Tam Bính, lại đây bái kiến phu nhân."
Ngoài cửa có người?
Ta nhìn về phía mảnh đen kịt kia, thầm nghĩ nữ tử này chẳng lẽ biết võ?
Công phu hành tẩu ban đêm ẩn nấp, thật là lợi hại.
Còn nữa Tam Bính là cái tên gì vậy, thật sự khó nghe.
Còn nữa Tam Bính là cái tên gì vậy, thật sự khó nghe.
Sau đó ta liền nhìn thấy trong màn đêm dày đặc lóe lên một mảnh trăng lưỡi liềm trắng sáng, đợi đến khi mảnh trăng lưỡi liềm kia dần dần tiến vào trong phòng, ta mới phát hiện, đây nào phải trăng lưỡi liềm gì, đây là hàm răng trắng bóng của người Côn Lôn khi cười toe toét.
Công phu hành tẩu ban đêm ẩn nấp của hắn, không thể không nói quả thực là thiên phú.
Người Côn Lôn vào trong phòng, liền đặt tay lên n.g.ự.c hành lễ, tư thái khiêm tốn mà cung kính.
Bùi Diệu nói: "Tam Bính trời sinh thần lực, có thể đấu với sư tử hổ, lại giỏi lặn, chuyến này theo ta ra khơi, nhất định có thể giúp ta rất nhiều. Chỉ là Liêu Đông lạnh giá, hắn thân thể trần trụi khó mà chịu đựng được, làm phiền nương tử vì hắn chuẩn bị mấy bộ y phục ấm, mấy đôi giày da, để phòng khi cần đến."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.