Chương 40: Ngoại truyện 5
Tg Hoa Lý
21/12/2024
Lại một lần nữa bị cây tăm bông thọc lên tận đỉnh đầu.
Tôi vẫn luôn để ý Bùi Diệu, cậu ta vốn có chiếc mũi cao, vì lơ đãng phối hợp không tốt mà bị chọc cho giật nảy mình.
Sau khi hai vị y tá lấy mẫu xong rời đi, hai chúng tôi bốn mắt nhìn nhau, không khí bỗng chốc ngưng đọng.
Nhớ đến số đồ hộp và nước khoáng mà cậu ta đã tích trữ (lần này chẳng dùng đến, vì khu phố có người mang rau củ đến), tôi bèn hỏi cậu ta: "Cậu... cậu có phải mắc chứng... PTSD không? Chẳng lẽ đã từng trải qua chiến trận?".
"Không có", cậu ta lắc đầu phủ nhận, không muốn nói thêm: "Tôi từ khi lọt lòng đến giờ, vẫn luôn sống ở nơi thái bình. Bữa sáng chị muốn ăn gì? Trứng rán với xúc xích được không? Tôi đi làm đây".
Giờ ăn sáng, tôi tranh thủ từng khắc gửi tin vào nhóm: "Các chị em, tôi mới quen một chàng "sói con" tuấn tú vô cùng, vậy mà giờ phát hiện ra cậu ta hình như có chút thói côn đồ, phải làm sao đây?"
Hoa muội: "Sói con? Chẳng phải cậu đang cách ly nhà người thân sao?"
Lão Thương: "Trời đất, đồ vô liêm sỉ, cậu định ra tay với thân thích ư? Mau dừng tay lại, đừng làm bậy nữa!"
Tôi: "... Tôi không ở nhà người thân, mà đang ở nhà chàng "sói con", trước đó chính là cùng cậu ta dùng bữa nên mới bị lây bệnh."
Hoa muội: "Đồ tệ bạc, có đàn ông rồi cũng chẳng báo cho chị em biết! Tuyệt giao, tuyệt giao!"
Linh Tử: "Tuyệt giao là tư thế gì..."
Chị Thương: "Ôi chao, lũ háo sắc các cậu đủ rồi đó, Hiểu Châu, lại đây, nói cho chị Thương biết, em tìm "sói con" ở đâu vậy?"
Ta: "Các cậu đều biết mà, chính là em trai lai Trung - Nga nổi tiếng trên tường tỏ tình đó."
Hoa muội "..."
Linh Tử: "..."
Chị Thương: "Em gái, chị thấy em hình như vẫn còn đang mộng du, đợi khi nào tỉnh mộng rồi, sói con kia tự khắc sẽ biến mất, em cũng chẳng cần phải lo lắng cậu ta có hung hãn hay không nữa."
Tuy tôi có hơi e ngại khí thế rút đao trong nháy mắt của cậu ta, nhưng những mặt khác thì cậu ta vẫn rất đỗi bình thường.
Hai chúng tôi cùng nhau nghiên cứu thiết lập trò chơi cũng rất ăn ý, hơn nữa mười bốn ngày cách ly vẫn phải sống tiếp, nên tôi cũng không có phản ứng gì quá khích.
Vừa mới đặt điện thoại xuống, định bụng ăn cơm cho đàng hoàng thì bỗng "tinh" một tiếng, lại có thêm một tin nhắn WeChat hiện lên: "Thôi Tử Ngôn xin được kết bạn với bạn"
Thôi Tử Ngôn ư?
Hội trưởng hội học sinh Thôi sao?
Anh ta muốn làm gì vậy?
Anh ta muốn làm gì? Anh ta không thực sự hiểu lầm rằng tôi cần đi họp với anh ta đấy chứ? Hay là giận tôi vì bị Bùi Diệu kéo đi thẳng mà không giúp anh ta hoàn thiện lời nói dối?
Tôi là người ngại giao tiếp xã hội, rất ghét dính dáng đến mấy chuyện quan hệ rắc rối này.
Đối phương nghĩ gì bạn cũng phải đoán, đoán không đúng lại có thể vô tình đắc tội người ta. Đau đầu nhất là sau khi đắc tội người ta, cho đến khi bị chơi xấu, tôi cũng không biết mình đã đắc tội họ ở chỗ nào. Thật phiền phức.
Nhưng hội trưởng hội sinh viên kết bạn thì tôi cũng không thể từ chối. Sau khi đồng ý, tôi định gửi cho anh ta một sticker dễ thương. Kết quả là vừa gửi sticker xong, Bùi Diệu làm như vô tình hỏi một câu: "Ai vậy?"
Tay tôi lỡ trượt, gửi nhầm một sticker với mức độ "ai cũng hiểu" của LSP (nhóm người thích nội dung người lớn).
Tôi hoảng hốt rút lại trong một giây, nhưng hiển nhiên hội trưởng Thôi đã nhìn thấy, vì anh ta nhắn lại cho tôi ba dấu chấm:
"…”
Tôi không muốn sống nữa.
Thấy tôi như con tôm tít cuồng loạn, múa may quay cuồng khắp đất, Bùi Diệu bèn tiến lại gần.
Cậu ta vừa trông thấy ba chữ "Thôi Tử Ngôn" trên đỉnh khung chat, sắc mặt liền tối sầm.
Tôi vội giật lại điện thoại, nào ngờ tay lại trượt, lỡ chạm vào một biểu tượng khác,
Ấy là hình động một tiểu cô nương đang hôn.
Tôi còn chưa kịp thu hồi, tin nhắn của hội trưởng Thôi đã gửi tới: "Tôi biết em và cậu đàn em kia đang cách ly cùng nhau. Chỉ cần sau khi hết hạn cách ly, em trở về bên tôi, tôi có thể xem như chuyện giữa hai người chưa từng xảy ra."
???
Rồi anh ta rõ ràng là đã thấy biểu tượng hôn hôn mà tôi lỡ tay chạm phải, bèn gửi tới một nụ cười đầy tự tin: "Thôi nào, lòng em vẫn luôn hướng về tôi, tôi hiểu mà."
"???"
Tôi vội vàng thu hồi biểu tượng hôn hôn, rồi gửi cho cậu ta cả một đầu đầy dấu chấm hỏi.
Kẻ này, sao lại có thể tự tin đến vậy?
"Em vẫn chưa đoán ra sao? Tôi chính là Dour đây."
Chết tiệt!
Tiểu nữ chẳng qua chỉ là một tiểu V nho nhỏ, người hâm mộ trên Weibo vỏn vẹn hai vạn có lẻ, trên Tiểu Hồng Thư cũng chỉ một vạn.
Thi thoảng, tôi đăng vài bài viết cùng tranh minh họa luyện tập hàng ngày, cũng có chút ít người ủng hộ.
Còn Dour là một đại V trong ngành mà tôi quen biết trên Weibo, người hâm mộ những mười mấy vạn.
Trước đây, anh ta từng nâng đỡ tôi, miễn phí share tác phẩm giúp tôi, một lần đã giúp tôi tăng thêm mấy nghìn người hâm mộ.
Sau đó, tôi và anh ta có trò chuyện riêng đôi chút.
Anh ta nói cũng thích vẽ tranh giống tôi, nhưng vì gia đình nên phải học một chuyên ngành chẳng liên quan gì cả.
Tương lai, anh ta còn phải làm công việc mà gia đình sắp xếp.
Anh ta còn khen tôi vẽ rất đẹp, có thiên phú hơn anh ta, sau này nhất định sẽ thành công, khuyên tôi hãy kiên trì giấc mơ, đừng từ bỏ.
Được người ta khen, tự nhiên trong lòng vui vẻ.
Chỉ là tôi cũng không trò chuyện nhiều với anh ta.
Chủ yếu là, nói thật lòng,
Tôi cảm thấy tôi vẽ đẹp hơn anh ta.
Tranh của anh ta, phối cảnh thì loạn hết cả, cấu trúc cơ thể người thì không thể nhìn nổi. Tôi cũng không hiểu tại sao lượng fan của mình mãi không vượt được anh ta. Có lẽ anh ta nắm được bí kíp làm nội dung hot trên mạng.
Nói mãi, hóa ra hội trưởng Thôi chính là Dour sao?
Tôi vẫn luôn để ý Bùi Diệu, cậu ta vốn có chiếc mũi cao, vì lơ đãng phối hợp không tốt mà bị chọc cho giật nảy mình.
Sau khi hai vị y tá lấy mẫu xong rời đi, hai chúng tôi bốn mắt nhìn nhau, không khí bỗng chốc ngưng đọng.
Nhớ đến số đồ hộp và nước khoáng mà cậu ta đã tích trữ (lần này chẳng dùng đến, vì khu phố có người mang rau củ đến), tôi bèn hỏi cậu ta: "Cậu... cậu có phải mắc chứng... PTSD không? Chẳng lẽ đã từng trải qua chiến trận?".
"Không có", cậu ta lắc đầu phủ nhận, không muốn nói thêm: "Tôi từ khi lọt lòng đến giờ, vẫn luôn sống ở nơi thái bình. Bữa sáng chị muốn ăn gì? Trứng rán với xúc xích được không? Tôi đi làm đây".
Giờ ăn sáng, tôi tranh thủ từng khắc gửi tin vào nhóm: "Các chị em, tôi mới quen một chàng "sói con" tuấn tú vô cùng, vậy mà giờ phát hiện ra cậu ta hình như có chút thói côn đồ, phải làm sao đây?"
Hoa muội: "Sói con? Chẳng phải cậu đang cách ly nhà người thân sao?"
Lão Thương: "Trời đất, đồ vô liêm sỉ, cậu định ra tay với thân thích ư? Mau dừng tay lại, đừng làm bậy nữa!"
Tôi: "... Tôi không ở nhà người thân, mà đang ở nhà chàng "sói con", trước đó chính là cùng cậu ta dùng bữa nên mới bị lây bệnh."
Hoa muội: "Đồ tệ bạc, có đàn ông rồi cũng chẳng báo cho chị em biết! Tuyệt giao, tuyệt giao!"
Linh Tử: "Tuyệt giao là tư thế gì..."
Chị Thương: "Ôi chao, lũ háo sắc các cậu đủ rồi đó, Hiểu Châu, lại đây, nói cho chị Thương biết, em tìm "sói con" ở đâu vậy?"
Ta: "Các cậu đều biết mà, chính là em trai lai Trung - Nga nổi tiếng trên tường tỏ tình đó."
Hoa muội "..."
Linh Tử: "..."
Chị Thương: "Em gái, chị thấy em hình như vẫn còn đang mộng du, đợi khi nào tỉnh mộng rồi, sói con kia tự khắc sẽ biến mất, em cũng chẳng cần phải lo lắng cậu ta có hung hãn hay không nữa."
Tuy tôi có hơi e ngại khí thế rút đao trong nháy mắt của cậu ta, nhưng những mặt khác thì cậu ta vẫn rất đỗi bình thường.
Hai chúng tôi cùng nhau nghiên cứu thiết lập trò chơi cũng rất ăn ý, hơn nữa mười bốn ngày cách ly vẫn phải sống tiếp, nên tôi cũng không có phản ứng gì quá khích.
Vừa mới đặt điện thoại xuống, định bụng ăn cơm cho đàng hoàng thì bỗng "tinh" một tiếng, lại có thêm một tin nhắn WeChat hiện lên: "Thôi Tử Ngôn xin được kết bạn với bạn"
Thôi Tử Ngôn ư?
Hội trưởng hội học sinh Thôi sao?
Anh ta muốn làm gì vậy?
Anh ta muốn làm gì? Anh ta không thực sự hiểu lầm rằng tôi cần đi họp với anh ta đấy chứ? Hay là giận tôi vì bị Bùi Diệu kéo đi thẳng mà không giúp anh ta hoàn thiện lời nói dối?
Tôi là người ngại giao tiếp xã hội, rất ghét dính dáng đến mấy chuyện quan hệ rắc rối này.
Đối phương nghĩ gì bạn cũng phải đoán, đoán không đúng lại có thể vô tình đắc tội người ta. Đau đầu nhất là sau khi đắc tội người ta, cho đến khi bị chơi xấu, tôi cũng không biết mình đã đắc tội họ ở chỗ nào. Thật phiền phức.
Nhưng hội trưởng hội sinh viên kết bạn thì tôi cũng không thể từ chối. Sau khi đồng ý, tôi định gửi cho anh ta một sticker dễ thương. Kết quả là vừa gửi sticker xong, Bùi Diệu làm như vô tình hỏi một câu: "Ai vậy?"
Tay tôi lỡ trượt, gửi nhầm một sticker với mức độ "ai cũng hiểu" của LSP (nhóm người thích nội dung người lớn).
Tôi hoảng hốt rút lại trong một giây, nhưng hiển nhiên hội trưởng Thôi đã nhìn thấy, vì anh ta nhắn lại cho tôi ba dấu chấm:
"…”
Tôi không muốn sống nữa.
Thấy tôi như con tôm tít cuồng loạn, múa may quay cuồng khắp đất, Bùi Diệu bèn tiến lại gần.
Cậu ta vừa trông thấy ba chữ "Thôi Tử Ngôn" trên đỉnh khung chat, sắc mặt liền tối sầm.
Tôi vội giật lại điện thoại, nào ngờ tay lại trượt, lỡ chạm vào một biểu tượng khác,
Ấy là hình động một tiểu cô nương đang hôn.
Tôi còn chưa kịp thu hồi, tin nhắn của hội trưởng Thôi đã gửi tới: "Tôi biết em và cậu đàn em kia đang cách ly cùng nhau. Chỉ cần sau khi hết hạn cách ly, em trở về bên tôi, tôi có thể xem như chuyện giữa hai người chưa từng xảy ra."
???
Rồi anh ta rõ ràng là đã thấy biểu tượng hôn hôn mà tôi lỡ tay chạm phải, bèn gửi tới một nụ cười đầy tự tin: "Thôi nào, lòng em vẫn luôn hướng về tôi, tôi hiểu mà."
"???"
Tôi vội vàng thu hồi biểu tượng hôn hôn, rồi gửi cho cậu ta cả một đầu đầy dấu chấm hỏi.
Kẻ này, sao lại có thể tự tin đến vậy?
"Em vẫn chưa đoán ra sao? Tôi chính là Dour đây."
Chết tiệt!
Tiểu nữ chẳng qua chỉ là một tiểu V nho nhỏ, người hâm mộ trên Weibo vỏn vẹn hai vạn có lẻ, trên Tiểu Hồng Thư cũng chỉ một vạn.
Thi thoảng, tôi đăng vài bài viết cùng tranh minh họa luyện tập hàng ngày, cũng có chút ít người ủng hộ.
Còn Dour là một đại V trong ngành mà tôi quen biết trên Weibo, người hâm mộ những mười mấy vạn.
Trước đây, anh ta từng nâng đỡ tôi, miễn phí share tác phẩm giúp tôi, một lần đã giúp tôi tăng thêm mấy nghìn người hâm mộ.
Sau đó, tôi và anh ta có trò chuyện riêng đôi chút.
Anh ta nói cũng thích vẽ tranh giống tôi, nhưng vì gia đình nên phải học một chuyên ngành chẳng liên quan gì cả.
Tương lai, anh ta còn phải làm công việc mà gia đình sắp xếp.
Anh ta còn khen tôi vẽ rất đẹp, có thiên phú hơn anh ta, sau này nhất định sẽ thành công, khuyên tôi hãy kiên trì giấc mơ, đừng từ bỏ.
Được người ta khen, tự nhiên trong lòng vui vẻ.
Chỉ là tôi cũng không trò chuyện nhiều với anh ta.
Chủ yếu là, nói thật lòng,
Tôi cảm thấy tôi vẽ đẹp hơn anh ta.
Tranh của anh ta, phối cảnh thì loạn hết cả, cấu trúc cơ thể người thì không thể nhìn nổi. Tôi cũng không hiểu tại sao lượng fan của mình mãi không vượt được anh ta. Có lẽ anh ta nắm được bí kíp làm nội dung hot trên mạng.
Nói mãi, hóa ra hội trưởng Thôi chính là Dour sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.