Chương 42: Ngoại truyện 7
Tg Hoa Lý
21/12/2024
Tôi còn đang cố gắng nhớ lại giấc mơ ấy thì vừa đúng lúc nhìn thấy cảnh cuối cùng trong video cậu ta vừa cắt xong: cậu ta cắn vào cổ tôi rồi ngẩng đầu lên.
Chỉ liếc nhìn một cái thôi mà tôi đã hoàn toàn bị mê hoặc.
Đây nào phải người phàm, rõ ràng là yêu tinh câu hồn đoạt phách!
Kết quả là, trong lúc tôi còn đang cảm thán, yêu tinh lên tiếng: "Tôi vừa xem danh sách người theo dõi Douyin của chị trống trơn, chắc không có người quen nào biết chị dùng tài khoản này nhỉ?"
"Không có..."
"Bạn cùng phòng của chị có đáng tin không?"
"Hả?"
"Nếu đáng tin thì tôi đăng video lên nhé."
Quả nhiên là con lai của dân tộc chiến đấu, Bùi Diệu có tâm lý thật vững vàng.
Sau khi đăng video xong, cậu ta liền đặt điện thoại xuống, tiếp tục tập trung cao độ làm game.
Còn tôi thì cứ như người mất hồn, vẽ sai layer liên tục, vẽ được vài nét là lại nổi cáu.
Đúng lúc đó, điện thoại reo lên liên hồi.
Tôi cầm lên xem thì thấy nhóm chat của phòng ký túc xá đang náo loạn.
Lão Thương đã đăng video mà Bùi Diệu vừa đăng lên nhóm, sau đó mọi người thi nhau hỏi tôi: "Trư muội, có phải cậu không? Có phải cậu không? Có phải cậu không?"
Hoa muội vẫn ngoan cố không tin: "Tôi không tin, chắc chắn không phải cậu ấy."
"Đừng nói nhảm nữa, ở cùng nhau mấy năm trời, chẳng lẽ cậu không nhận ra mặt của Trư muội?"
Tôi suy nghĩ một hồi lâu, không trả lời, mà mở Douyin lên.
Thực ra tôi rất tò mò không biết video của Bùi Diệu kia sẽ nhận được bao nhiêu lượt thích.
Tôi đã xem tài khoản của cậu ta, cũng là tài khoản mới, chưa từng đăng gì cả, có khi... có khi chẳng ai xem cũng nên?
Nhưng thấy đám bạn kia phản ứng nhanh như vậy, tôi đoán video này ít nhất cũng nổi tiếng chút đỉnh, chắc cũng phải được vài nghìn lượt thích.
Vừa mở Douyin lên, video đầu tiên hiện ra chính là nó, năm vạn lượt thích! Thật đáng sợ.
Kinh khủng hơn là tin nhắn riêng của tôi cũng bị khủng bố.
Một đám người hỏi tôi và chàng trai lai sói ở Đại học C có phải thật sự là loại quan hệ đó hay không, hay chỉ đang hợp tác lăng xê couple.
Còn có một đống người nghi ngờ tôi là tài khoản giả, hỏi tại sao không lộ mặt.
Mấy video tôi tự đăng cũng đều có chút nổi tiếng, nhiều thì nghìn like, ít thì trăm like, trong nháy mắt đã thu hút được lượng truy cập khổng lồ.
Thì ra cậu ta bảo tôi đăng hết tranh lên trước là có ý này...
Quả nhiên, dưới video của cậu ta, bình luận được ghim đầu tiên chính là tôi, nội dung bình luận là: "Mọi người không cần đoán nữa, cô ấy không chỉ là cộng sự, mà là người tôi muốn cùng chung sống cả đời. Lần này, tôi sẽ không để cô ấy rời khỏi tôi nữa."
Tôi c.h.ế.t lặng.
"Cái kia, Bùi học đệ, cậu đang đùa hơi quá rồi đấy..."
"Tôi không có đùa. Còn nữa, đừng gọi tôi là học đệ."
"??? Vậy tôi phải gọi cậu là gì?"
"Nếu không biết gọi là gì, có thể gọi là chồng."
"??? Không thể gọi bừa như thế được!"
"Nếu không muốn gọi bừa... thì tuổi kết hôn hợp pháp ở Nga là 14 tuổi. Từ thủ đô bay tới Vladivostok chỉ mất hơn hai tiếng."
!!!
Tôi sững sờ.
"Xin lỗi." Thấy vẻ mặt của tôi, cậu ta thở dài, rồi tiện tay ném điện thoại cho tôi: "Là tôi quá nóng vội. Cứ nhìn thấy tin nhắn của người nào đó là tôi lại suýt mất kiểm soát cảm xúc."
Mở ra xem, thì ra là tin nhắn của hội trưởng Thôi.
Anh ta điên cuồng hỏi tôi nữ chính trong video Douyin mà Bùi Diệu đăng có phải tôi hay không.
Chúng tôi đang cách ly cùng nhau đấy, không phải tôi thì là ai chứ?
Anh ta là hội trưởng hội học sinh, chắc chắn đã lấy được thông tin nội bộ từ đâu đó rồi, vậy mà còn hỏi, đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi.
Tôi gửi đoạn chat với Hoa muội đã chụp lại từ hôm qua cho anh ta, một lần nữa khẳng định cậu ta đã hiểu lầm tôi.
Kết quả anh ta gửi tới một tin nhắn khó hiểu: "Vậy là hai người đã ngủ với nhau rồi à? Cậu ta đã nói hết mọi chuyện với em?"
???
Người này chắc chắn bị bệnh rồi.
"Liên quan gì tới anh?"
Gửi tin nhắn xong, tôi liền xóa luôn anh ta.
Đường đường là một hội trưởng hội học sinh mà đầu óc lại có vấn đề.
Buổi tối, tôi và Bùi Diệu nằm cạnh nhau trên giường. Cậu ta đột nhiên nói: "Châu Châu, hết thời gian cách ly, chúng ta đi xem phim nhé."
Tôi mở ứng dụng Maoyan lên: "Sao thế, có phim nào muốn xem à?"
Cậu ta bất đắc dĩ cười: “Chị không nhận ra là tôi đang muốn hẹn hò với chị sao?"
Ơ kìa...
"Chị đồng ý không?" cậu ta quay sang, đôi mắt xanh biển nhìn tôi chăm chú: "Thực ra tôi biết chị đồng ý, nhưng vẫn phải làm đúng trình tự."
Tim tôi đập thình thịch, nhưng vẫn cố gắng tỏ ra bình tĩnh, liếc cậu ta một cái: "Sao có thể tự tin đến mức đó chứ?"
Cậu ta lại cười đầy ẩn ý: "Không tự tin thì sẽ bỏ lỡ chị mất. Chẳng lẽ chị không muốn sao?"
Tôi cắn môi, đ.ấ.m cậu ta một cái.
Ngay sau đó, cậu ta kéo tôi vào lòng, hôn mãnh liệt.
Động tác thì dịu dàng, nhưng lại mang theo sự vội vàng.
Cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc lan ra khắp sống lưng, khiến tôi tê dại, tay chân rã rời.
Mười ngày tiếp theo thật sự là một sự dày vò, vô cùng dày vò.
Cụ thể là dày vò như thế nào, người hiểu tự khắc hiểu, còn không hiểu thì tôi cũng sẽ không làm ô uế tâm hồn nhỏ bé thuần khiết của các người đâu.
Kết quả là, ngay khi thời gian cách ly vừa kết thúc, hai chúng tôi với đôi mắt thâm quầng vội vã lao vào cửa hàng tiện lợi.
Vừa mua được một hộp "bảo bối" nào đó đặt cạnh kẹo cao su, đang định quay về nhà để "khui hàng" thì xui xẻo gặp phải một người.
Không nói không rằng, anh ta "bịch" một tiếng quỳ xuống trước mặt tôi: "Châu Châu, tôi sai rồi, cầu xin em tha thứ cho tôi, Châu Châu!"
???
"Hội trưởng Thôi, anh... Anh làm gì vậy?"
Nhìn bề ngoài thì bình thường, không lẽ bị tâm thần phân liệt?
Anh ta bò tới định ôm chân tôi, khiến tôi sợ hãi nhảy dựng lên, nấp sau lưng Bùi Diệu.
“Châu Châu," anh ta như phát điên lên: "Chắc chắn cậu ta đã kể với em chuyện kiếp trước rồi. Dù cậu ta có nói xấu gì tôi, em cũng đừng tin! Tôi... Kiếp trước đúng là tôi có lỗi với em, nhưng tôi đã thay đổi rồi! Kiếp trước em làm quỷ cũng không chịu buông tha tôi, kiếp này tôi nhất định không phụ em, sẽ đối xử tốt với em, em tha thứ cho tôi được không?"
Thật là vớ vẩn!
Chỉ liếc nhìn một cái thôi mà tôi đã hoàn toàn bị mê hoặc.
Đây nào phải người phàm, rõ ràng là yêu tinh câu hồn đoạt phách!
Kết quả là, trong lúc tôi còn đang cảm thán, yêu tinh lên tiếng: "Tôi vừa xem danh sách người theo dõi Douyin của chị trống trơn, chắc không có người quen nào biết chị dùng tài khoản này nhỉ?"
"Không có..."
"Bạn cùng phòng của chị có đáng tin không?"
"Hả?"
"Nếu đáng tin thì tôi đăng video lên nhé."
Quả nhiên là con lai của dân tộc chiến đấu, Bùi Diệu có tâm lý thật vững vàng.
Sau khi đăng video xong, cậu ta liền đặt điện thoại xuống, tiếp tục tập trung cao độ làm game.
Còn tôi thì cứ như người mất hồn, vẽ sai layer liên tục, vẽ được vài nét là lại nổi cáu.
Đúng lúc đó, điện thoại reo lên liên hồi.
Tôi cầm lên xem thì thấy nhóm chat của phòng ký túc xá đang náo loạn.
Lão Thương đã đăng video mà Bùi Diệu vừa đăng lên nhóm, sau đó mọi người thi nhau hỏi tôi: "Trư muội, có phải cậu không? Có phải cậu không? Có phải cậu không?"
Hoa muội vẫn ngoan cố không tin: "Tôi không tin, chắc chắn không phải cậu ấy."
"Đừng nói nhảm nữa, ở cùng nhau mấy năm trời, chẳng lẽ cậu không nhận ra mặt của Trư muội?"
Tôi suy nghĩ một hồi lâu, không trả lời, mà mở Douyin lên.
Thực ra tôi rất tò mò không biết video của Bùi Diệu kia sẽ nhận được bao nhiêu lượt thích.
Tôi đã xem tài khoản của cậu ta, cũng là tài khoản mới, chưa từng đăng gì cả, có khi... có khi chẳng ai xem cũng nên?
Nhưng thấy đám bạn kia phản ứng nhanh như vậy, tôi đoán video này ít nhất cũng nổi tiếng chút đỉnh, chắc cũng phải được vài nghìn lượt thích.
Vừa mở Douyin lên, video đầu tiên hiện ra chính là nó, năm vạn lượt thích! Thật đáng sợ.
Kinh khủng hơn là tin nhắn riêng của tôi cũng bị khủng bố.
Một đám người hỏi tôi và chàng trai lai sói ở Đại học C có phải thật sự là loại quan hệ đó hay không, hay chỉ đang hợp tác lăng xê couple.
Còn có một đống người nghi ngờ tôi là tài khoản giả, hỏi tại sao không lộ mặt.
Mấy video tôi tự đăng cũng đều có chút nổi tiếng, nhiều thì nghìn like, ít thì trăm like, trong nháy mắt đã thu hút được lượng truy cập khổng lồ.
Thì ra cậu ta bảo tôi đăng hết tranh lên trước là có ý này...
Quả nhiên, dưới video của cậu ta, bình luận được ghim đầu tiên chính là tôi, nội dung bình luận là: "Mọi người không cần đoán nữa, cô ấy không chỉ là cộng sự, mà là người tôi muốn cùng chung sống cả đời. Lần này, tôi sẽ không để cô ấy rời khỏi tôi nữa."
Tôi c.h.ế.t lặng.
"Cái kia, Bùi học đệ, cậu đang đùa hơi quá rồi đấy..."
"Tôi không có đùa. Còn nữa, đừng gọi tôi là học đệ."
"??? Vậy tôi phải gọi cậu là gì?"
"Nếu không biết gọi là gì, có thể gọi là chồng."
"??? Không thể gọi bừa như thế được!"
"Nếu không muốn gọi bừa... thì tuổi kết hôn hợp pháp ở Nga là 14 tuổi. Từ thủ đô bay tới Vladivostok chỉ mất hơn hai tiếng."
!!!
Tôi sững sờ.
"Xin lỗi." Thấy vẻ mặt của tôi, cậu ta thở dài, rồi tiện tay ném điện thoại cho tôi: "Là tôi quá nóng vội. Cứ nhìn thấy tin nhắn của người nào đó là tôi lại suýt mất kiểm soát cảm xúc."
Mở ra xem, thì ra là tin nhắn của hội trưởng Thôi.
Anh ta điên cuồng hỏi tôi nữ chính trong video Douyin mà Bùi Diệu đăng có phải tôi hay không.
Chúng tôi đang cách ly cùng nhau đấy, không phải tôi thì là ai chứ?
Anh ta là hội trưởng hội học sinh, chắc chắn đã lấy được thông tin nội bộ từ đâu đó rồi, vậy mà còn hỏi, đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi.
Tôi gửi đoạn chat với Hoa muội đã chụp lại từ hôm qua cho anh ta, một lần nữa khẳng định cậu ta đã hiểu lầm tôi.
Kết quả anh ta gửi tới một tin nhắn khó hiểu: "Vậy là hai người đã ngủ với nhau rồi à? Cậu ta đã nói hết mọi chuyện với em?"
???
Người này chắc chắn bị bệnh rồi.
"Liên quan gì tới anh?"
Gửi tin nhắn xong, tôi liền xóa luôn anh ta.
Đường đường là một hội trưởng hội học sinh mà đầu óc lại có vấn đề.
Buổi tối, tôi và Bùi Diệu nằm cạnh nhau trên giường. Cậu ta đột nhiên nói: "Châu Châu, hết thời gian cách ly, chúng ta đi xem phim nhé."
Tôi mở ứng dụng Maoyan lên: "Sao thế, có phim nào muốn xem à?"
Cậu ta bất đắc dĩ cười: “Chị không nhận ra là tôi đang muốn hẹn hò với chị sao?"
Ơ kìa...
"Chị đồng ý không?" cậu ta quay sang, đôi mắt xanh biển nhìn tôi chăm chú: "Thực ra tôi biết chị đồng ý, nhưng vẫn phải làm đúng trình tự."
Tim tôi đập thình thịch, nhưng vẫn cố gắng tỏ ra bình tĩnh, liếc cậu ta một cái: "Sao có thể tự tin đến mức đó chứ?"
Cậu ta lại cười đầy ẩn ý: "Không tự tin thì sẽ bỏ lỡ chị mất. Chẳng lẽ chị không muốn sao?"
Tôi cắn môi, đ.ấ.m cậu ta một cái.
Ngay sau đó, cậu ta kéo tôi vào lòng, hôn mãnh liệt.
Động tác thì dịu dàng, nhưng lại mang theo sự vội vàng.
Cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc lan ra khắp sống lưng, khiến tôi tê dại, tay chân rã rời.
Mười ngày tiếp theo thật sự là một sự dày vò, vô cùng dày vò.
Cụ thể là dày vò như thế nào, người hiểu tự khắc hiểu, còn không hiểu thì tôi cũng sẽ không làm ô uế tâm hồn nhỏ bé thuần khiết của các người đâu.
Kết quả là, ngay khi thời gian cách ly vừa kết thúc, hai chúng tôi với đôi mắt thâm quầng vội vã lao vào cửa hàng tiện lợi.
Vừa mua được một hộp "bảo bối" nào đó đặt cạnh kẹo cao su, đang định quay về nhà để "khui hàng" thì xui xẻo gặp phải một người.
Không nói không rằng, anh ta "bịch" một tiếng quỳ xuống trước mặt tôi: "Châu Châu, tôi sai rồi, cầu xin em tha thứ cho tôi, Châu Châu!"
???
"Hội trưởng Thôi, anh... Anh làm gì vậy?"
Nhìn bề ngoài thì bình thường, không lẽ bị tâm thần phân liệt?
Anh ta bò tới định ôm chân tôi, khiến tôi sợ hãi nhảy dựng lên, nấp sau lưng Bùi Diệu.
“Châu Châu," anh ta như phát điên lên: "Chắc chắn cậu ta đã kể với em chuyện kiếp trước rồi. Dù cậu ta có nói xấu gì tôi, em cũng đừng tin! Tôi... Kiếp trước đúng là tôi có lỗi với em, nhưng tôi đã thay đổi rồi! Kiếp trước em làm quỷ cũng không chịu buông tha tôi, kiếp này tôi nhất định không phụ em, sẽ đối xử tốt với em, em tha thứ cho tôi được không?"
Thật là vớ vẩn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.