Chương 70: TIỆC THỌ CỦA VỆ GIA (MỘT)
Khuyển Thần Khuyển Khuyển
06/12/2016
Dưới Vệ thị có rất nhiều sản nghiệp, gồm điện tín, bách hóa, buôn bán
online, địa ốc các loại, cũng như đa số các công ty đa quốc gia khác, có nhiều ngành nghề, mở nhà hàng cũng chỉ là mới bắt đầu từ sau này thôi.
Khách sạn Kim Đình Trang Viên của Vệ thị nằm ở ngoại thành Thượng Hải, ngay sát công viên xanh hóa, nhà hàng có hướng đông nam mà lưng ở tây bắc, nhìn thấy đỉnh núi, dòng sông uốn quanh, cây xanh ngút mắt, đúng là nơi non xanh nước biếc, khí hậu ôn hòa. Vì có ba mặt nhìn sông một mặt nhìn núi nên đa số các phòng đều có thể nhìn thấy sông, dù nằm trên giường ở lầu một thì cũng có thể nhìn cảnh sông nước, rất đã con mắt.
Diện tích xây dựng gần sáu ngàn mét vuông, cảnh sông nước vườn hoa gần hai ngàn mét vuông, có gần tám trăm mét vuông sân trống có mái che để ngắm sông, có làm bể bơi không bờ nằm ở vách núi, ngoài ra còn có những cây cổ thụ hơn trăm năm, lấy sự yên tĩnh giữa chốn phồn hoa, trở thành một khách sạn có khuôn viên với cảnh sông nước độc nhất vô nhị ở Thượng Hải.
Lúc Hiểu Hiểu bước xuống xe, nhìn diện tích rộng lớn trước mặt, rộng lớn như một phào đài cổ nằm ở trái núi nào đó, có ảo giác như vừa đến Châu Âu thế kỷ mười sáu, đỉnh nhà thờ kiểu gothic cao vút chạm mây, pho tượng màu vàng trên nóc giơ kiếm mũi nhọn đâm thẳng vào trời cao, như vừa bước chân đến chốn tiên cảnh nhân gian. Lúc đứng trên thành đưa mắt nhìn ra xa, cảnh sông nước bao la đập vào mắt, đẹp không tả xiết.
Cô rất ngạc nhiên, đây chỉ là một khách sạn thì không biết cung vua sẽ thế nào?
Có điều, cô vốn cũng không quá hứng thú với những thứ này, tới đây chỉ là một nhiệm vụ mà thôi.
Cô hỏi Vệ Hiểu đang ở bên cạnh, “Tiệc mừng thọ ở đâu?” Khách sạn lớn như vậy, không hỏi cho rõ ràng thì quả thật khó tìm.
Vệ Hiểu khẽ ho nhẹ, “Chỗ này hôm nay đã bị nhà tôi bao hết rồi!”
Đây vốn là sản nghiệp của Vệ gia, đại thọ bảy mươi của vị chủ tịch Vệ thị, đông đảo khách khứa, không giàu cũng sang, đương nhiên phải tìm một nơi có diện tích rộng, ngoài ra còn là nơi độc nhất vô nhị đã tổ chức chứ.
Bị bao hết?
Hiểu Hiểu ngẩn ra, sau đó nhìn mấy chữ vàng trên tấm biển to đùng, vàng chói, không chú ý cũng khó, hai chữ đầu tiên là Vệ thị.
Vệ Hiểu, cũng họ Vệ.
Mũi chân Hiểu Hiểu hơi đổi hướng, trong lòng chỉ có một suy nghĩ duy nhất – về nhà.
“Đoan Mộc!” Vệ Hiểu níu tay cô, khẽ nhíu mày, trầm giọng nói: “Cô đã chấp nhận thua cược rồi!”
“Tôi biết mình chấp nhận thua cược, anh không cần phải nhắc, nhưng điều này hoàn toàn khác với những gì anh đã nói với tôi, được chưa?”
Là ai đã nói chỉ cần ra quán ăn bữa cơm là xong chuyện hả? Nhưng bây giờ thì sao nhìn cái hội trường choáng ngợp thế này, nhìn mớ siêu xe kia, thế này nhìn chẳng giống thọ yến chúc nào, có mà quốc yến ấy.
“Có gì khác à? Không phải chỉ là tiệc ăn uống thôi sao?” Vệ Hiểu thừa nhận trước đó đã không nói kỹ càng cho cô, thế nhưng đều không quan trọng, chẳng qua chỉ là vài người không quen, không để ý tới là được rồi.
“Tôi không thích những thứ bất ngờ như vậy!”
Đóng giả là một chuyện, thế nhưng cũng đừng quá kích thích như vậy chứ? Vốn tưởng Vệ Hiểu chỉ là một người bình thường, ăn qua loa cho xong một bữa cơm là được, không liên quan đến chuyện nhà cửa của người ta, nhưng bây giờ… con nhà danh môn, sản nghiệp to bự, quan chức chính phủ, con gái thượng lưu đều xuất hiện cả.
Nghĩ tới những thứ này, đầu của cô bỗng đau âm ỉ.
Con người này sinh trong giàu sang như thế, sao lại nghĩ tới chuyện đi làm đặc công nhỉ? Đúng là không thể ngờ.
“Tôi biết cô bây giờ rất khó chấp nhận, nhưng tôi đảm bảo sẽ không gây ra phiền toái gì cho cô cả, cô chỉ cần đối phó với ông già nhà tôi thôi, đây mới là mục đích chủ yếu!”
Cái gì mà không gây phiền toái cho cô? Vốn đã ‘gây ra’ rồi. Cũng không phải cô chưa từng thấy những nơi choáng ngợp như vậy. Khi còn ở Mỹ, thường có vũ hội, party hay prom, cô tuy không thích nhưng vì giao lưu với đồng nghiệp cũng tham gia, thế nên cô biết tham gia những buổi gặp gỡ này phải rất chỉnh trang, ít nhất cũng phải mặc lễ phục.
Thế nhưng bây giờ cô đang mặc gì?
Áo sơ mi trắng, váy công sở màu đen, chân mang đôi giày bít mũi không cũ không mới, không đế.
Vì đến bữa cơm này nên lúc tới nơi, cô còn thay quần jeans, muốn nhìn sao cho đoan trang một chút, dù gì đây cũng là tiệc mừng thọ của cha anh ta, còn cô với thân phận là bạn gái thì cũng không thể quá tùy tiện.
Kết quả thì…
Vệ Hiểu thấy cô cứ nhìn quần áo của mình, cho rằng cô đang ngượng ngùng vì nó. Thật ra trong chuyện này, đúng là anh đã quên nhắc, nhưng cũng vì Hiểu Hiểu đã nói nhất định không mặc váy, anh ta cũng chẳng để tâm tới.
“Cô không cần cảm thấy xấu hổ, tôi thấy cô mặc vậy rất đẹp.” Hiểu Hiểu vốn xinh đẹp, tóc đen như nước sơn, da dẻ như ngọc, mắt to tròn, mặc gì cũng chẳng thể xấu được.
“Anh không hiểu thật hay giả ngốc vậy?”
Vệ Hiểu ngẩn người, “Ơ?”
Hiểu Hiểu chỉ vào mình, “Tôi mặc thế này đi vào, nháy mắt sẽ thành mục tiêu chú ý, e là tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào tôi cho xem.”
Quần áo thướt tha tóc tai mượt mà, trang điểm xinh đẹp là những thứ mà không thể thiếu trong những buổi tiệc tối, nhưng cô thậm chí còn không có khuyên tai, để mặt mộc, lát nữa vào đó sẽ thành ‘động vật hiếm’ mất thôi. ‘Chú ý’ là còn nói giảm nói tránh đấy, e là sẽ bị xoi mói một phen.
Cô lại tiếp: “Chuyện đó cũng chẳng phải quan trọng nhất, quan trọng là làm bạn gái anh, lần đầu gặp người lớn, còn là tiệc mừng thọ mà không trang điểm một chút, anh đoán xem cha anh sẽ nghĩ thế nào? Nhất định sẽ cho rằng tôi là người thô lỗ vô duyên, không thể tới những nơi trang trọng lịch sự. Mục đích của anh muốn ông ấy thừa nhận, chấp nhận tôi, sau này sẽ không ép anh đi xem mắt nữa. Nhưng bây giờ, với bộ dạng của tôi thế này, trong mắt ông ấy tôi sẽ là một cô gái không biết phép tắc, thế thì cũng chẳng cần giới thiệu làm gì nữa, ông ấy cũng ép tôi và anh chia tay thôi.”
Lúc này Vệ Hiểu mới nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, anh vốn không nghĩ tới điều này, chỉ muốn đưa bạn gái về để báo cáo, còn có thể chia tay hay không, có kết hôn hay không thì đều là những chuyện sau này, dù sao cũng tốt hơn phải tham dự những buổi xem mắt liên miên hoài không dứt.
Hiểu Hiểu thấy sắc mặt anh ta thay đổi, lòng cũng cảm thấy buồn cười, bây giờ mới nghĩ ra, thì cũng muộn rồi, chẳng biết ban đầu anh ta đã nghĩ những gì.
“Nếu không có gì nữa thì tôi đi trước!” Cô cũng vui vì không cần tham gia, có thể nhanh chóng rời khỏi.
“Đoan Mộc, cô không thể cứ vậy mà đi được!” Da mặt anh ta căng lên, vẫn nắm tay cô không buông.
Vẫn chưa hết hi vọng cơ à.
Hiểu Hiểu cười bảo: “Tình hình bây giờ thế này rồi, nếu như cứ vào thì sẽ phản tác dụng, khiến cha anh càng muốn sắp xếp xem mắt cho anh mà thôi. Vì sự tồn tại của tôi đã chứng minh ánh mắt của anh ‘kém’ thế nào!”
Cô nhấn mạnh chữ ‘kém’ này, cố tình cảnh tỉnh anh ta đừng làm chuyện điên rồ nữa.
Vệ Hiểu lại không cảm kích, khóa chặt cô vào tầm mắt của mình, “Tôi không nghĩ mắt mình lại kém!”
Câu này khiến Hiểu Hiểu ngẩn ra, có phải người sốt ruột đến độ không thể nhận ra tình hình rồi không?
“Vệ Hiểu, anh nghe tôi nói…” Cô còn muốn tiếp tục khuyên.
Anh ta lại ngắt lời: “Chấp – nhận – thua – cược!”
Lại là câu này, rõ ràng không chịu nghe khuyên.
Hiểu Hiểu chẳng còn cách nào khác. Nếu là trước đây, với tính lãnh đạm hờ hững của cô thì chẳng dong dài với anh ta thế này, chỉ phủi mông rồi bỏ đi thôi, nhưng đánh cược là đánh cược, là chữ tín, cô không thể không thừa nhận.
“Được, tôi đi, nhưng nói trước, chỉ lần này thôi, sau này không được lấy lí do này nữa, thành hay không cũng là chuyện của anh, không phải của tôi.”
Cô chỉ đồng ý giả làm bạn gái của anh ta, không nói đảm bảo thành công.
Vệ Hiểu gật đầu, chắc rằng cô không bỏ đi thì thả lỏng tay đang nắm chặt cánh tay cô, “Bây giờ, chúng ta có thể vào chưa?”
“Được rồi!” Cô lặng lẽ nói.
Anh ta giơ tay mình lên, “Đến đây nào!”
Hiểu Hiểu sửng sốt, không hiểu thế là có ý gì.
“Cô là bạn gái của tôi, chẳng phải nên khoác tay tôi để cùng đi vào sao?”
Thì ra là ý này.
Cũng đúng! Đi tách nhau ra không phải hiểu hiện của một cặp yêu nhau.
Cô cũng chẳng có gì xấu hổ, thoải mái khoác tay anh ta khiến thoạt nhìn, hai người không có khoảng cách, như một cặp yêu nhau thắm thiết.
Lúc này, trong đại sảnh tráng lệ, đèn chùm tinh xảo, ánh đèn lấp lánh, những chuỗi thủy tinh rũ xuống khẽ rung rung, cũng phản chiếu tia sáng hào nhoáng, như ánh lửa của kim cương, không lòe loẹt mà lại mang tới một cảm giác mơ màng phảng phất, đồng thời cũng chiếu sàn nhà bằng đá cảm thạch màu đen bóng loáng như gương.
Tất cả mọi bữa tiệc đều là kiểu tiệc đứng, trên những bàn ăn được phủ khăn đỏ xếp ngay ngắn thành một hàng những món cao lương mỹ vị đủ màu sắc, còn trên bàn phủ khăn trắng là các loại rượu ngon.
Ở trên bàn được đặt vị trí trung tâm nhất là một tòa tháp ly thủy tinh, một cậu phục vụ đang cẩn thận cầm bình rót rượu champagne, bình rượu ở trên đỉnh tháp chầm chậm chảy chất lỏng màu vàng kim. Rượu tràn ra chảy dọc theo vách ly, từ từ đổ đầy tất cả ly rượu còn lại.
Dưới ánh đèn chùm lóa mắt, ly rượu kia lấp lánh như ánh sao, lóe ra những tia sáng bảy màu.
Trong đại sảnh một nửa mở rộng, một nửa là vũ hội ngoài trời, ban nhạc đang biểu diễn một ca khúc khúc nhẹ nhàng, dưới ánh đèn sặc sỡ, dập dìu trong gió hạ, như vô số hình ảnh đang đan xen vào nhau.
Tiệc rượu chưa bắt đầu mà đã hát ca khiêu vũ, hương thơm tràn ngập trong gió, các cô gái trang điểm xinh đẹp khi thì đi lại như thoi trên hội trường rộng lớn này, lúc lại khoác tay anh chàng nào đó để cùng khiêu vũ.
Tiếng nhạc du dương vờn bay trong cơn gió mùa hạ khiến buổi tiệc hoa lệ mà hài hòa, cũng đầy xa hoa quý phái, có vài người cười nhẹ nói khẽ, nhìn qua trông giản dị dễ gần, vài người lại bày ra tư thế cao ngạo như ngày thường, không thể bỏ được dáng vẻ đó, đứng một chỗ chờ người tới tâng bốc tán dương, cũng có vài người bạn già lâu năm không gặp, cùng ở một chỗ hỏi thăm lẫn nhau.
Trong cảnh xa hoa trụy lạc ấy, không thiếu những thanh niên phong độ ưu nhã, ôn hòa khiêm tốn, cũng chẳng ít những thiếu nữ con nhà quyền quý xinh đẹp trẻ trung. Trong những nơi thế này, ghép đôi trở thành hoạt động hấp dẫn nhất.
Vệ Bảo là nhị công tử của tập đoàn Vệ thị, đương nhiên phải bơi trong đám các ông chủ của giới kinh doanh. Những người này đều là bề trên của anh, sau này không thể không nhờ vả họ ít nhiều, anh cũng sớm quen với những tiệc xã giao lấy lòng này, làm đến thành thạo. Chỉ là hôm nay, trái tim Vệ Bảo không đặt ở đây, mỗi khi nói một câu thì đưa mắt ra cửa nhìn một lần.
Vất vả lắm mới nói chuyện tạm ổn rồi, anh vội vàng về phòng nghỉ bên cạnh phòng khách.
Trong lúc đó, Cảnh Bất Mị và Kế Hiểu Nam đang giúp anh trông chừng đại ma đầu có thể gây hỗn loạn cho bữa tiệc lần này – Khang Hi.
Ấy nhưng hình như Khang Hi vẫn chưan hận ra điều gì, đang cầm di động gửi WeChat, còn gửi cho ai được, trừ Hiểu Hiểu thì chẳng nghĩ ra người thứ hai nào nữa đâu.
Vệ Bảo nói nhỏ vào tai Cảnh Bất Mị: “Anh cả của tôi chưa xuất hiện?”
“Chưa xuất hiện sao? Bây giờ đã là mấy giờ rồi?”
“Bình thường anh ấy không thích những nơi thế này, tới muộn cũng là bình thường thôi!”
“Chờ anh ta xuất hiện thì cậu phải mau chóng kéo tên kia đi, còn Hoàng hậu nương nương nữa!”
Vệ Bảo đưa mắt nhìn Khang Hi, gật đầu rất nghiêm túc, “Đương nhiên tôi biết chứ, nhưng các cậu nhất định phải cẩn thận, đừng để người này ra ngoài…”
Kế Hiểu Nam bưng khay chứa đầy thức ăn, vừa vừa, vừa nhìn chằm chằm Khang Hi, không dám chớp mắt.
Những lúc thế này, chiến thuật canh người là bất đắc dĩ.
Đột nhiên, Khang Hi đứng bật dậy, khuôn mặt nhìn di động trở nên rất nghiêm trọng.
Ba người sợ đến mức đứng thẳng người, đồng thời cùng chạy tới cửa ra vào, chận trước cửa.
Cảnh Bất Mị hỏi: “Sao vậy?”
“Hiểu Hiểu không trả lời WeChat của tôi!”
“Chắc đang bận nên không đọc được đó mà.” Kế Hiểu Nam an ủi.
“Giờ này cô ấy đang ở nhà, sao lại không nhìn thấy?”
“Không chừng cổ đang xem tivi thì sao?” Vệ Bảo nói
“Cô ấy không xem tivi, không thích những chương trình giải trí. Không được rồi, tôi phải gọi điện về hỏi.”
Ở đây có wifi, gửi WeChat thì không sao nhưng sóng di động thì hơi yếu, dù gì cũng là vùng núi ngoại thành.
Đang muốn ra ngoài tìm chỗ nào có tín hiệu tốt một chút thì phát hiện đám ba người Cảnh Bất Mị đang chặn cửa, anh không ra ngoài được.
“Tránh ra!” Anh quát, “Chặn cửa làm gì?”
Không chặn cửa mà được sao? Ra ngoài đó sẽ đụng phải Vệ Hiểu, xảy ra chiến tranh thế giới mất.
“Bên ngoài nhiều người biết, khó giữ bí mật, nếu điện thoại không nghe rõ thì tôi cho người mag điện thoại bàn tới.” Vệ Bảo đưa mắt cho Cảnh Bất Mị trông chừng Khang Hi còn mình vội vàng ra ngoài tìm nhân viên phục vụ để lấy điện thoại.
Cửa mở ra, Vệ Bảo vừa đi được vài bước thì Vệ Hiểu mới từ ngoài bước vào nhìn thấy anh, “Tiểu Bảo!”
Tiếng gọi này không vang lắm nhưng cũng đủ dọa Vệ Bảo bay mất phần hồn.
Vì người đang đứng bên cạnh Vệ Hiểu là Hiểu Hiểu, hai người đang khoác tay nhau, thân thiết khiến người ta nhìn mà chói mắt.
Trong phòng nghỉ, Khang Hi nghe thấy giọng của Vệ Hiểu. Anh cũng quen biết Vệ Hiểu từ nhỏ, lúc nhỏ, Vệ Bảo, Vệ Hiểu và anh thường cùng chơi với nhau, nay đã lâu không gặp.
Anh sải chân, Cảnh Bất Mị và Kế Hiểu Nam chưa kịp phản ứng thì anh đã ra ngoài.
“Vệ Hiểu…” Anh gọi, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Hiểu Hiểu, cả người đông cứng.
Khách sạn Kim Đình Trang Viên của Vệ thị nằm ở ngoại thành Thượng Hải, ngay sát công viên xanh hóa, nhà hàng có hướng đông nam mà lưng ở tây bắc, nhìn thấy đỉnh núi, dòng sông uốn quanh, cây xanh ngút mắt, đúng là nơi non xanh nước biếc, khí hậu ôn hòa. Vì có ba mặt nhìn sông một mặt nhìn núi nên đa số các phòng đều có thể nhìn thấy sông, dù nằm trên giường ở lầu một thì cũng có thể nhìn cảnh sông nước, rất đã con mắt.
Diện tích xây dựng gần sáu ngàn mét vuông, cảnh sông nước vườn hoa gần hai ngàn mét vuông, có gần tám trăm mét vuông sân trống có mái che để ngắm sông, có làm bể bơi không bờ nằm ở vách núi, ngoài ra còn có những cây cổ thụ hơn trăm năm, lấy sự yên tĩnh giữa chốn phồn hoa, trở thành một khách sạn có khuôn viên với cảnh sông nước độc nhất vô nhị ở Thượng Hải.
Lúc Hiểu Hiểu bước xuống xe, nhìn diện tích rộng lớn trước mặt, rộng lớn như một phào đài cổ nằm ở trái núi nào đó, có ảo giác như vừa đến Châu Âu thế kỷ mười sáu, đỉnh nhà thờ kiểu gothic cao vút chạm mây, pho tượng màu vàng trên nóc giơ kiếm mũi nhọn đâm thẳng vào trời cao, như vừa bước chân đến chốn tiên cảnh nhân gian. Lúc đứng trên thành đưa mắt nhìn ra xa, cảnh sông nước bao la đập vào mắt, đẹp không tả xiết.
Cô rất ngạc nhiên, đây chỉ là một khách sạn thì không biết cung vua sẽ thế nào?
Có điều, cô vốn cũng không quá hứng thú với những thứ này, tới đây chỉ là một nhiệm vụ mà thôi.
Cô hỏi Vệ Hiểu đang ở bên cạnh, “Tiệc mừng thọ ở đâu?” Khách sạn lớn như vậy, không hỏi cho rõ ràng thì quả thật khó tìm.
Vệ Hiểu khẽ ho nhẹ, “Chỗ này hôm nay đã bị nhà tôi bao hết rồi!”
Đây vốn là sản nghiệp của Vệ gia, đại thọ bảy mươi của vị chủ tịch Vệ thị, đông đảo khách khứa, không giàu cũng sang, đương nhiên phải tìm một nơi có diện tích rộng, ngoài ra còn là nơi độc nhất vô nhị đã tổ chức chứ.
Bị bao hết?
Hiểu Hiểu ngẩn ra, sau đó nhìn mấy chữ vàng trên tấm biển to đùng, vàng chói, không chú ý cũng khó, hai chữ đầu tiên là Vệ thị.
Vệ Hiểu, cũng họ Vệ.
Mũi chân Hiểu Hiểu hơi đổi hướng, trong lòng chỉ có một suy nghĩ duy nhất – về nhà.
“Đoan Mộc!” Vệ Hiểu níu tay cô, khẽ nhíu mày, trầm giọng nói: “Cô đã chấp nhận thua cược rồi!”
“Tôi biết mình chấp nhận thua cược, anh không cần phải nhắc, nhưng điều này hoàn toàn khác với những gì anh đã nói với tôi, được chưa?”
Là ai đã nói chỉ cần ra quán ăn bữa cơm là xong chuyện hả? Nhưng bây giờ thì sao nhìn cái hội trường choáng ngợp thế này, nhìn mớ siêu xe kia, thế này nhìn chẳng giống thọ yến chúc nào, có mà quốc yến ấy.
“Có gì khác à? Không phải chỉ là tiệc ăn uống thôi sao?” Vệ Hiểu thừa nhận trước đó đã không nói kỹ càng cho cô, thế nhưng đều không quan trọng, chẳng qua chỉ là vài người không quen, không để ý tới là được rồi.
“Tôi không thích những thứ bất ngờ như vậy!”
Đóng giả là một chuyện, thế nhưng cũng đừng quá kích thích như vậy chứ? Vốn tưởng Vệ Hiểu chỉ là một người bình thường, ăn qua loa cho xong một bữa cơm là được, không liên quan đến chuyện nhà cửa của người ta, nhưng bây giờ… con nhà danh môn, sản nghiệp to bự, quan chức chính phủ, con gái thượng lưu đều xuất hiện cả.
Nghĩ tới những thứ này, đầu của cô bỗng đau âm ỉ.
Con người này sinh trong giàu sang như thế, sao lại nghĩ tới chuyện đi làm đặc công nhỉ? Đúng là không thể ngờ.
“Tôi biết cô bây giờ rất khó chấp nhận, nhưng tôi đảm bảo sẽ không gây ra phiền toái gì cho cô cả, cô chỉ cần đối phó với ông già nhà tôi thôi, đây mới là mục đích chủ yếu!”
Cái gì mà không gây phiền toái cho cô? Vốn đã ‘gây ra’ rồi. Cũng không phải cô chưa từng thấy những nơi choáng ngợp như vậy. Khi còn ở Mỹ, thường có vũ hội, party hay prom, cô tuy không thích nhưng vì giao lưu với đồng nghiệp cũng tham gia, thế nên cô biết tham gia những buổi gặp gỡ này phải rất chỉnh trang, ít nhất cũng phải mặc lễ phục.
Thế nhưng bây giờ cô đang mặc gì?
Áo sơ mi trắng, váy công sở màu đen, chân mang đôi giày bít mũi không cũ không mới, không đế.
Vì đến bữa cơm này nên lúc tới nơi, cô còn thay quần jeans, muốn nhìn sao cho đoan trang một chút, dù gì đây cũng là tiệc mừng thọ của cha anh ta, còn cô với thân phận là bạn gái thì cũng không thể quá tùy tiện.
Kết quả thì…
Vệ Hiểu thấy cô cứ nhìn quần áo của mình, cho rằng cô đang ngượng ngùng vì nó. Thật ra trong chuyện này, đúng là anh đã quên nhắc, nhưng cũng vì Hiểu Hiểu đã nói nhất định không mặc váy, anh ta cũng chẳng để tâm tới.
“Cô không cần cảm thấy xấu hổ, tôi thấy cô mặc vậy rất đẹp.” Hiểu Hiểu vốn xinh đẹp, tóc đen như nước sơn, da dẻ như ngọc, mắt to tròn, mặc gì cũng chẳng thể xấu được.
“Anh không hiểu thật hay giả ngốc vậy?”
Vệ Hiểu ngẩn người, “Ơ?”
Hiểu Hiểu chỉ vào mình, “Tôi mặc thế này đi vào, nháy mắt sẽ thành mục tiêu chú ý, e là tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào tôi cho xem.”
Quần áo thướt tha tóc tai mượt mà, trang điểm xinh đẹp là những thứ mà không thể thiếu trong những buổi tiệc tối, nhưng cô thậm chí còn không có khuyên tai, để mặt mộc, lát nữa vào đó sẽ thành ‘động vật hiếm’ mất thôi. ‘Chú ý’ là còn nói giảm nói tránh đấy, e là sẽ bị xoi mói một phen.
Cô lại tiếp: “Chuyện đó cũng chẳng phải quan trọng nhất, quan trọng là làm bạn gái anh, lần đầu gặp người lớn, còn là tiệc mừng thọ mà không trang điểm một chút, anh đoán xem cha anh sẽ nghĩ thế nào? Nhất định sẽ cho rằng tôi là người thô lỗ vô duyên, không thể tới những nơi trang trọng lịch sự. Mục đích của anh muốn ông ấy thừa nhận, chấp nhận tôi, sau này sẽ không ép anh đi xem mắt nữa. Nhưng bây giờ, với bộ dạng của tôi thế này, trong mắt ông ấy tôi sẽ là một cô gái không biết phép tắc, thế thì cũng chẳng cần giới thiệu làm gì nữa, ông ấy cũng ép tôi và anh chia tay thôi.”
Lúc này Vệ Hiểu mới nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, anh vốn không nghĩ tới điều này, chỉ muốn đưa bạn gái về để báo cáo, còn có thể chia tay hay không, có kết hôn hay không thì đều là những chuyện sau này, dù sao cũng tốt hơn phải tham dự những buổi xem mắt liên miên hoài không dứt.
Hiểu Hiểu thấy sắc mặt anh ta thay đổi, lòng cũng cảm thấy buồn cười, bây giờ mới nghĩ ra, thì cũng muộn rồi, chẳng biết ban đầu anh ta đã nghĩ những gì.
“Nếu không có gì nữa thì tôi đi trước!” Cô cũng vui vì không cần tham gia, có thể nhanh chóng rời khỏi.
“Đoan Mộc, cô không thể cứ vậy mà đi được!” Da mặt anh ta căng lên, vẫn nắm tay cô không buông.
Vẫn chưa hết hi vọng cơ à.
Hiểu Hiểu cười bảo: “Tình hình bây giờ thế này rồi, nếu như cứ vào thì sẽ phản tác dụng, khiến cha anh càng muốn sắp xếp xem mắt cho anh mà thôi. Vì sự tồn tại của tôi đã chứng minh ánh mắt của anh ‘kém’ thế nào!”
Cô nhấn mạnh chữ ‘kém’ này, cố tình cảnh tỉnh anh ta đừng làm chuyện điên rồ nữa.
Vệ Hiểu lại không cảm kích, khóa chặt cô vào tầm mắt của mình, “Tôi không nghĩ mắt mình lại kém!”
Câu này khiến Hiểu Hiểu ngẩn ra, có phải người sốt ruột đến độ không thể nhận ra tình hình rồi không?
“Vệ Hiểu, anh nghe tôi nói…” Cô còn muốn tiếp tục khuyên.
Anh ta lại ngắt lời: “Chấp – nhận – thua – cược!”
Lại là câu này, rõ ràng không chịu nghe khuyên.
Hiểu Hiểu chẳng còn cách nào khác. Nếu là trước đây, với tính lãnh đạm hờ hững của cô thì chẳng dong dài với anh ta thế này, chỉ phủi mông rồi bỏ đi thôi, nhưng đánh cược là đánh cược, là chữ tín, cô không thể không thừa nhận.
“Được, tôi đi, nhưng nói trước, chỉ lần này thôi, sau này không được lấy lí do này nữa, thành hay không cũng là chuyện của anh, không phải của tôi.”
Cô chỉ đồng ý giả làm bạn gái của anh ta, không nói đảm bảo thành công.
Vệ Hiểu gật đầu, chắc rằng cô không bỏ đi thì thả lỏng tay đang nắm chặt cánh tay cô, “Bây giờ, chúng ta có thể vào chưa?”
“Được rồi!” Cô lặng lẽ nói.
Anh ta giơ tay mình lên, “Đến đây nào!”
Hiểu Hiểu sửng sốt, không hiểu thế là có ý gì.
“Cô là bạn gái của tôi, chẳng phải nên khoác tay tôi để cùng đi vào sao?”
Thì ra là ý này.
Cũng đúng! Đi tách nhau ra không phải hiểu hiện của một cặp yêu nhau.
Cô cũng chẳng có gì xấu hổ, thoải mái khoác tay anh ta khiến thoạt nhìn, hai người không có khoảng cách, như một cặp yêu nhau thắm thiết.
Lúc này, trong đại sảnh tráng lệ, đèn chùm tinh xảo, ánh đèn lấp lánh, những chuỗi thủy tinh rũ xuống khẽ rung rung, cũng phản chiếu tia sáng hào nhoáng, như ánh lửa của kim cương, không lòe loẹt mà lại mang tới một cảm giác mơ màng phảng phất, đồng thời cũng chiếu sàn nhà bằng đá cảm thạch màu đen bóng loáng như gương.
Tất cả mọi bữa tiệc đều là kiểu tiệc đứng, trên những bàn ăn được phủ khăn đỏ xếp ngay ngắn thành một hàng những món cao lương mỹ vị đủ màu sắc, còn trên bàn phủ khăn trắng là các loại rượu ngon.
Ở trên bàn được đặt vị trí trung tâm nhất là một tòa tháp ly thủy tinh, một cậu phục vụ đang cẩn thận cầm bình rót rượu champagne, bình rượu ở trên đỉnh tháp chầm chậm chảy chất lỏng màu vàng kim. Rượu tràn ra chảy dọc theo vách ly, từ từ đổ đầy tất cả ly rượu còn lại.
Dưới ánh đèn chùm lóa mắt, ly rượu kia lấp lánh như ánh sao, lóe ra những tia sáng bảy màu.
Trong đại sảnh một nửa mở rộng, một nửa là vũ hội ngoài trời, ban nhạc đang biểu diễn một ca khúc khúc nhẹ nhàng, dưới ánh đèn sặc sỡ, dập dìu trong gió hạ, như vô số hình ảnh đang đan xen vào nhau.
Tiệc rượu chưa bắt đầu mà đã hát ca khiêu vũ, hương thơm tràn ngập trong gió, các cô gái trang điểm xinh đẹp khi thì đi lại như thoi trên hội trường rộng lớn này, lúc lại khoác tay anh chàng nào đó để cùng khiêu vũ.
Tiếng nhạc du dương vờn bay trong cơn gió mùa hạ khiến buổi tiệc hoa lệ mà hài hòa, cũng đầy xa hoa quý phái, có vài người cười nhẹ nói khẽ, nhìn qua trông giản dị dễ gần, vài người lại bày ra tư thế cao ngạo như ngày thường, không thể bỏ được dáng vẻ đó, đứng một chỗ chờ người tới tâng bốc tán dương, cũng có vài người bạn già lâu năm không gặp, cùng ở một chỗ hỏi thăm lẫn nhau.
Trong cảnh xa hoa trụy lạc ấy, không thiếu những thanh niên phong độ ưu nhã, ôn hòa khiêm tốn, cũng chẳng ít những thiếu nữ con nhà quyền quý xinh đẹp trẻ trung. Trong những nơi thế này, ghép đôi trở thành hoạt động hấp dẫn nhất.
Vệ Bảo là nhị công tử của tập đoàn Vệ thị, đương nhiên phải bơi trong đám các ông chủ của giới kinh doanh. Những người này đều là bề trên của anh, sau này không thể không nhờ vả họ ít nhiều, anh cũng sớm quen với những tiệc xã giao lấy lòng này, làm đến thành thạo. Chỉ là hôm nay, trái tim Vệ Bảo không đặt ở đây, mỗi khi nói một câu thì đưa mắt ra cửa nhìn một lần.
Vất vả lắm mới nói chuyện tạm ổn rồi, anh vội vàng về phòng nghỉ bên cạnh phòng khách.
Trong lúc đó, Cảnh Bất Mị và Kế Hiểu Nam đang giúp anh trông chừng đại ma đầu có thể gây hỗn loạn cho bữa tiệc lần này – Khang Hi.
Ấy nhưng hình như Khang Hi vẫn chưan hận ra điều gì, đang cầm di động gửi WeChat, còn gửi cho ai được, trừ Hiểu Hiểu thì chẳng nghĩ ra người thứ hai nào nữa đâu.
Vệ Bảo nói nhỏ vào tai Cảnh Bất Mị: “Anh cả của tôi chưa xuất hiện?”
“Chưa xuất hiện sao? Bây giờ đã là mấy giờ rồi?”
“Bình thường anh ấy không thích những nơi thế này, tới muộn cũng là bình thường thôi!”
“Chờ anh ta xuất hiện thì cậu phải mau chóng kéo tên kia đi, còn Hoàng hậu nương nương nữa!”
Vệ Bảo đưa mắt nhìn Khang Hi, gật đầu rất nghiêm túc, “Đương nhiên tôi biết chứ, nhưng các cậu nhất định phải cẩn thận, đừng để người này ra ngoài…”
Kế Hiểu Nam bưng khay chứa đầy thức ăn, vừa vừa, vừa nhìn chằm chằm Khang Hi, không dám chớp mắt.
Những lúc thế này, chiến thuật canh người là bất đắc dĩ.
Đột nhiên, Khang Hi đứng bật dậy, khuôn mặt nhìn di động trở nên rất nghiêm trọng.
Ba người sợ đến mức đứng thẳng người, đồng thời cùng chạy tới cửa ra vào, chận trước cửa.
Cảnh Bất Mị hỏi: “Sao vậy?”
“Hiểu Hiểu không trả lời WeChat của tôi!”
“Chắc đang bận nên không đọc được đó mà.” Kế Hiểu Nam an ủi.
“Giờ này cô ấy đang ở nhà, sao lại không nhìn thấy?”
“Không chừng cổ đang xem tivi thì sao?” Vệ Bảo nói
“Cô ấy không xem tivi, không thích những chương trình giải trí. Không được rồi, tôi phải gọi điện về hỏi.”
Ở đây có wifi, gửi WeChat thì không sao nhưng sóng di động thì hơi yếu, dù gì cũng là vùng núi ngoại thành.
Đang muốn ra ngoài tìm chỗ nào có tín hiệu tốt một chút thì phát hiện đám ba người Cảnh Bất Mị đang chặn cửa, anh không ra ngoài được.
“Tránh ra!” Anh quát, “Chặn cửa làm gì?”
Không chặn cửa mà được sao? Ra ngoài đó sẽ đụng phải Vệ Hiểu, xảy ra chiến tranh thế giới mất.
“Bên ngoài nhiều người biết, khó giữ bí mật, nếu điện thoại không nghe rõ thì tôi cho người mag điện thoại bàn tới.” Vệ Bảo đưa mắt cho Cảnh Bất Mị trông chừng Khang Hi còn mình vội vàng ra ngoài tìm nhân viên phục vụ để lấy điện thoại.
Cửa mở ra, Vệ Bảo vừa đi được vài bước thì Vệ Hiểu mới từ ngoài bước vào nhìn thấy anh, “Tiểu Bảo!”
Tiếng gọi này không vang lắm nhưng cũng đủ dọa Vệ Bảo bay mất phần hồn.
Vì người đang đứng bên cạnh Vệ Hiểu là Hiểu Hiểu, hai người đang khoác tay nhau, thân thiết khiến người ta nhìn mà chói mắt.
Trong phòng nghỉ, Khang Hi nghe thấy giọng của Vệ Hiểu. Anh cũng quen biết Vệ Hiểu từ nhỏ, lúc nhỏ, Vệ Bảo, Vệ Hiểu và anh thường cùng chơi với nhau, nay đã lâu không gặp.
Anh sải chân, Cảnh Bất Mị và Kế Hiểu Nam chưa kịp phản ứng thì anh đã ra ngoài.
“Vệ Hiểu…” Anh gọi, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Hiểu Hiểu, cả người đông cứng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.