Chương 22: Bức rèm chở che ngọn nến trước gió
Thai Thành Liễu
22/11/2015
Phủ Đại Tể tướng, thư phòng của phụ thân, tất cả cửa sổ đều đóng chặt, đèn
đuốc trong phòng sáng trưng, mà ngoài phòng bị tầng tầng lớp lớp Kinh Kỳ doanh bao vây, Kinh Kỳ Doanh lại bị tầng lớp lớp Ngự Lâm quân vây
quanh. Bình thường, Ngự Lâm quân vẫn không ưa bộ dáng luôn tự phụ là hơn người một bậc của Kinh Kỳ doanh, hiện tại không thể tránh khỏi đối địch với nhau, mọi người đều bày ra vẻ mặt “ngươi cho rằng ngươi là ai”, bất mãn với nhau. Nhưng tình thế giương cung bạt kiếm đó thực sự vẫn chưa
là gì so với bầu không khí quỷ dị trong phòng. Thượng Quan Bùi và ta
ngồi ở ghế trên, phụ thân và hai vị ca ca chia nhau ngồi hai bên. Hai vị ca ca đều đổi khôi giáp, hiển lộ tư thế oai hùng, ngay cả ta cũng không khỏi lấy làm kinh hãi, bình thường nhìn quen bọn họ thanh lịch nhã
nhặn, chưa bao giờ nhìn thấy họ mặc trang phục võ tướng, không ngờ tới
khi mặc vào một thân quân trang, lại càng tôn thêm vẻ ngọc thụ đón gió.
Phụ thân cũng mặc quân phục, kiếm trong tay tuy đã thả xuống, nhưng
chiếu thư bằng sắt vẫn nắm chặt trong tay. Trang phục của phụ thân và
các ca ca như vậy thực sự khiến ta chấn động. Thì ra sống trong yên bình quá lâu, sẽ khiến người ta quên đi rất nhiều thứ. Ta suýt chút nữa đã
quên, vinh quang của Tư Đồ gia chúng ta hôm nay đều là nhờ vào các vị tổ tiên năm đó đổ máu nơi sa trường, tử thương vô số để đổi lấy. Mà ta,
Hoàng hậu thứ mười lăm của Tư Đồ gia, cũng quyết không để các vị tổ tiên phải hổ thẹn.
Thượng Quan Bùi ngồi bên cạnh ta, yên tĩnh uống trà, biểu hiện thờ ơ tựa như chỉ là một người con rể đi cùng thê tử tới vấn an trưởng bối. Hắn sớm đã thay bộ tố y trên người, mặc một thân long bào vàng rực, cực kì nổi bật. Ta nghĩ hắn cố tình làm như thế, để nhắc nhở chúng ta, thiên hạ này là của họ Thượng Quan, hắn mới thực sự là cửu ngũ chí tôn. “Quốc trượng, hai vị quốc cữu, chuyện ngày hôm nay xem ra quả thực có chút hiểu lầm. Trẫm cố ý cùng Hoàng hậu tới đây, hi vọng có thể giải thích rõ ràng mọi chuyện. Đúng không, Hoàng hậu?”. Hắn nghiêng mặt nhìn thoáng qua ta, trong mắt đầy ý cười. Nhưng ta chỉ nhìn thẳng về phía trước, mặt không chút cảm xúc.
Hắn cười cười giảng hòa, che giấu sự lúng túng của mình. “Quốc trượng, chuyện ngày hôm nay kỳ thực…” Hắn ung dung thong thả mở miệng, chuẩn bị nói ra lí do đã chuẩn bị kĩ càng suốt dọc đường đi với phụ thân ta. “Phụ thân, chuyện ngày hôm nay không có quan hệ gì tới Hoàng thượng”. Ta đột nhiên mở miệng, tất cả mọi người đang ngồi yên lặng đều lấy làm kinh hãi, đưa mắt sang nhìn ta.
Thượng Quan Bùi không ngờ rằng ta lại đột nhiên hợp tác, nên trong phút chốc để lộ ra vẻ mặt dị thường, có điều ngay lập tức đã khôi phục lại sự bình tĩnh, lạnh nhạt nói một câu: “Vậy thì để Hoàng hậu giải thích với Đại Tể tướng đi”. Hắn tiếp tục nâng chung trà lên chậm rãi thưởng thức, bên khóe miệng hiện ra một nụ cười nhàn nhạt lọt vào đôi mắt của ta. Đúng, hắn đang cười, bởi vì hắn cho rằng, ta đã ngoan ngoãn đi vào khuôn phép. “Phụ thân, các ca ca, ngày hôm nay chuyện bao vây phủ Tể tướng hoàn toàn không có quan hệ gì tới Hoàng thượng”. Ta ung dung nói, nhìn thấy trong mắt phụ thân và các huynh trưởng vẻ âu lo. Ta thầm nghĩ trong lòng: Phụ thân, không cần phải lo lắng, mọi người phải tin tưởng nữ nhi. “Chuyện ngày hôm nay đều là do Thống lĩnh Kinh Kỳ doanh Quách Ứng Hải cùng mấy kẻ thân tín của hắn bày ra”. Ta vừa dứt lời, Thượng Quan Bùi liền đặt chén trà xuống, ngẩn người nhìn ta chằm chằm. Sự kinh ngạc của hắn hoàn toàn ở trong dự liệu của ta. Ta tiếp tục nói: “Bọn họ dựa vào chuyện Mạc Phu nhân bất hạnh qua đời, thừa dịp Hoàng thượng chìm trong nỗi đau mất đi mẫu thân, mưu toan phát động cung biến. Nhưng lại sợ phủ Tể tướng đời đời làm trung thần sẽ cật lực bảo vệ Hoàng thượng, vì thế mới tiên phát chế nhân, muốn tàn sát phủ Tể tướng trước tiên. Nhưng may là Thống lĩnh Ngự Lâm quân – Tướng quân Thích Vũ Tuyển vào thời điểm nguy nan đã kịp thời đóng cửa thành, hai vạn Kinh Kỳ doanh bị chặn ở bên ngoài, bằng không hậu quả thực sự là không thể tưởng tượng nổi. Bọn họ mắt thấy cục diện thay đổi bất ngờ, vạn bất đắc dĩ mới từ bỏ kế hoạch đã định, còn vọng tưởng giá họa cho Hoàng thượng”. Ta nói liền một hơi, rồi quay đầu nhìn về phía Thượng Quan Bùi, dịu dàng hỏi: “Hoàng thượng, thần thiếp nói có đúng hay không?”.
Hai hàng lông mày của ta nhíu chặt, hai mắt đẫm lệ, hoàn toàn là một bộ dáng vẻ sợ hãi không thôi, một tay đưa về phía Thượng Quan Bùi, hắn theo phản xạ định giơ tay nắm lấy tay ta kéo về phía bàn tay của hắn. Trong một khắc nắm tay kia, ngón giữa của ta bấm thật sâu vào lòng bàn tay hắn, sâu đến mức móng tay ngập hẳn trong da thịt hắn, đôi mắt của ta dừng lại trên gương mặt hắn, hài lòng nhìn thấy khóe miệng hắn hơi nhếch lên. Tuy rằng hiện tại không phải thời điểm ra tay sử dụng loại thủ đoạn nhỏ nhặt này, nhưng trong lòng ta vẫn không thể áp chế được niềm vui trả thù. Ta nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của hắn, hình ảnh phản chiếu bên trong lại là nụ cười của chính mình. Hắn tùy ý để ta bấm chặt lòng bàn tay mình, ánh mắt nhìn về phía ta lại chỉ có vẻ bất đắc dĩ, Ta không khỏi buông lỏng, nhưng hắn vẫn như thế, lẳng lặng nắm chặt tay ta, tựa như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
“Hoàng thượng, lời Hoàng hậu nói đều là sự thực sao?”. Phụ thân mở miệng hỏi. Có lẽ là do vừa nãy đối mặt với Kinh Kỳ doanh trước phủ Tể tướng quá mức kinh tâm động phách, tiếng nói của phụ thân đã hơi khàn khàn. Chỉ thấy người kích động hơi nghiêng về phía trước, thân hình chỉ còn hơi tựa vào ghế. Hai vị ca ca không nói lời nào, nhưng ánh mặt đều chăm chú vào từng biến hóa trên gương mặt Thượng Quan Bùi, không bỏ sót bất kì biểu hiện nào. Thượng Quan Bùi thả hai tay của ta, nâng chung trà lên uống một ngụm. Hành động này chỉ trong phút chốc, thế nhưng trong mắt mọi người lại dài dằng dặc như thể từ thời khắc khai thiên lập địa. Bởi vì tất cả mọi người đều hiểu trong lòng Thượng Quan Bùi sóng to gió lớn như thế nào. Thông minh như phụ thân và ca ca, họ làm sao không biết lời ta vừa nói ra hoàn toàn là tự biên tự diễn. Nếu như Thượng Quan Bùi đồng ý với lời ta nói, vậy thì mấy người thủ lĩnh Kinh Kỳ doanh bị ta chỉ mặt điểm tên không thể nghi ngờ chính là tội chết xử trảm toàn gia, cho dù Thượng Quan Bùi phí hết tâm tư đặc xá cho người nhà của họ, thế nhưng bản thân bọn họ chắc chắn là không còn đường cứu vãn. Chiếu thư trừng phạt kẻ mưu phản là do Hoàng thượng tự mình ban bố, Kinh Kỳ doanh đã vì hắn vào sinh ra tử sẽ có cảm tưởng như thế nào đây? Hoàng thượng mà bọn họ hi sinh cả tính mạng để bảo vệ vậy mà vào giờ phút này, để bảo toàn chính mình mà có thể bán đứng bọn họ, liệu bọn họ có phải sẽ cảm thấy, ý nghĩ bản thân vì bảo vệ hoàng quyền mà không màng sinh tử thực sự là nực cười, ấu trĩ? Thử nghĩ đã có vết xe đổ của Kinh Kỳ doanh, sau này còn có ai bằng lòng liều lĩnh bất chấp nguy hiểm bị người mình cứu đâm sau lưng, chịu oan khuất mà cống hiến vì Hoàng thượng đây? Một chiêu răn đe này thực rất hữu hiệu. Nhưng nếu như hắn ngay lập tức phủ nhận lời nói của ta, thì tất phải giải thích tại sao ta thân là Hoàng hậu lại phải dùng những lời nói dối này, khó bảo toàn không liên lụy tới Đinh Phu nhân vẽ đường cho hươu chạy, hoặc chuyện hắn cho ta ăn độc dược. Hoặc là phụ thân và ca ca ta sẽ truy hỏi, ngoại trừ Hoàng thượng, ai còn có bản lĩnh thông thiên ra lệnh cho Kinh Kỳ doanh vây công phủ Tể tướng, Thượng Quan Bùi vốn đang cực lực rũ sạch mọi quan hệ sẽ bị liên lụy vào trong đó. Hắn hiện tại như đứng đống lửa, như ngồi đống than, tình thế tiến thoái lưỡng nan. Có điều ta nghĩ, lấy hành động vừa nãy của hắn đối với ta, hắn không giống như là một kẻ thích giảng đạo nghĩa, có tác phong quân tử thẳng thắn vô tư, vậy hẳn là sẽ bỏ xe giữ tướng.
Đúng như dự đoán, hắn rầu rĩ thở dài: “Hoàng hậu nói thật không sai chút nào”. Nghe xong lời này, ta vốn nên bỏ xuống nỗi lo lắng đè nặng trong lòng, nhưng lại không khỏi cảm thấy chua xót, xem ra có người không thể nào sống sót nhìn thấy mặt trời mọc ngày mai. Cảm giác căng thẳng kia lại chậm rãi lan tỏa, ta lần đầu tiên bị sự lãnh khốc vô tình của mình làm chấn động. Ta không giết người ta, nhưng người ta vì ta mà chết. Trong sự thống khổ là nỗi hổ thẹn. Cứ như vậy, bao gia đình từ đây mất đi nhi tử, huynh trưởng, trượng phu và phụ thân. Nhưng vì sinh tồn, ta không có lựa chọn. “Vậy Hoàng thượng còn chần chừ gì nữa? Hẳn là nên lập tức tróc nã truy án kẻ ác đồ dám mưu phản làm loạn”. Đại ca lập tức đề nghị. Khóe miệng ta không khỏi nhếch lên, lời phụ họa của đại ca đã biểu thị rõ ràng ý tứ làm chỗ dựa cho ta của bọn họ, khiến Thượng Quan Bùi mất đi phụ tá đắc lực trọng yếu Kinh Kỳ doanh, đối với chúng ta không thể nghi ngờ là trăm bề lợi không đường hại. Ta nhìn thấy trên gương mặt phụ thân khuất sau chung trà nâng ngang mặt hiện lên một nụ cười nhàn nhạt không dễ phát hiện. “Đúng vậy, Hoàng thượng thánh minh, phải quyết định thật nhanh, Đối với kẻ mưu phản, ngàn vạn lần không thể tồn tại lòng khoan hồng, Nhất định phải giết một người răn trăm người. Huống hồ lần này hành vi đại nghịch bất đạo như vậy lại xuất phát từ Kinh Kỳ doanh Hoàng thượng tín nhiệm nhất, thực sự không thể không trừng phạt làm gương”. Tam ca nói rành mạch những lời này. “Hoàng thượng, cần quyết đoán, không quyết đoán, tất loạn”. Phụ thân tiếp lời: “Hoàng thượng, không bằng hiện tại liền hạ thánh chỉ, để Ngự Lâm quân truy bắt phản tặc về quy án. Nếu có phản kháng, liền xử quyết! Hiện tại Ngự Lâm quân đã khống chế toàn bộ thế cục kinh thành, một mình Thích Tướng quân đã đủ giữ quan ải bảo vệ cửa thành, tình thế hiện tại thuận lợi đối với chúng ta, lão thần khẩn cầu Hoàng thượng lập tức quyết định”. Phụ thân nói những lời này, kỳ thực là đã thay Thượng Quan Bùi định ra nội dung thánh chỉ, hiện tại chỉ muốn Thượng Quan Bùi sao chép lại mà thôi. Nói rõ tình huống hiện tại ở kinh thành với hắn, hắn hẳn là cũng hiểu được, không chiếu theo ý tứ của phụ thân sẽ có hậu quả ra sao.
“Người đâu, bày sẵn bút mực!”. Thanh âm khàn khàn của phụ thân đột nhiên vang dội như cũ, khiến ta cũng không khỏi lấy làm kinh hãi. Thấy Thượng Quan Bùi còn do dự, đại ca bổ sung thêm một câu: “Hoàng thượng trạch tâm nhân hậu, thiên hạ tán dương. Vì thế lần này chỉ cần xử lí chủ mưu là được, không cần liên lụy tới cửu tộc. Như vậy cũng không mâu thuẫn với từ tâm của bệ hạ sau đăng cơ”. Loại giấy thượng hạng cùng nghiên mực đã đặt trước mặt Thượng Quan Bùi, mực nước đen đặc tỏa ra hương thơm kì lạ, hơi gay mũi. Thượng Quan Bùi chấm đầu bút lông xuống mực, đầu bút trong phút chốc bị mực nước thâm nhật, dần dần đầy lên. Ánh mắt Thượng Quan Bùi dừng lại trên tờ giấy trắng như tuyết kia, tay phải chỉ máy móc đưa chóp bút liếm qua liếm lại. “Hoàng thượng, có gì không đúng sao?”. Phụ thân đứng dậy, đi tới phía trước, đối diện với Thượng Quan Bùi. Thượng Quan Bùi chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt nhìn về phía phụ thân ta không hề che giấu sự phẫn nộ. Thế nhưng thắng làm vua, thua làm giặc, đạo lí này thiên cổ bất biến.
“Hoàng thượng, Kinh Kỳ doanh thân là quân đội thiếp thân bảo vệ Hoàng thượng, lại là nội giặc, thực làm cho người ta vô cùng đau đớn. Thích Tướng quân lần này có công xả thân vì đại nghĩa, vi thần kiến nghị trước khi tìm thấy ứng cử viên phù hợp, Kinh Kỳ doanh tạm thời giao cho Thích Tướng quân thống lĩnh đi. Thích Tướng quân trung thành tuyệt đối với triều đình ta, Hoàng thượng hẳn là không có gì phải lo lắng”. Tam ca cũng đứng dậy, chậm rãi tiến tới bên cạnh phụ thân. Bóng hai người bị ánh nến kéo dài, phủ lên người Thượng Quan Bùi. Ta ở bên cạnh Thượng Quan Bùi, nhìn thấy bàn tay cầm bút của hắn có chút run rẩy, mà vẻ mặt phụ thân cùng huynh trưởng trước mắt lại pha tạp sự mệt mỏi cùng niềm vui sau đại thắng. Thượng Quan Bùi rốt cuộc đặt bút. Nét bút thứ nhất bởi vì hạ mạnh xuống, nên lờ mờ loang ra. Chữ viết của hắn không những hữu lực mạnh mẽ, mà không ngờ còn rất đẹp, ta thầm nghĩ.
Ta nghiêng người nhìn hắn. Hàng lông mày của hắn nhíu chặt, đôi mắt trừng trừng nhìn vào từng nơi ngòi bút đi qua, tựa như muốn thiêu cháy tờ giấy. Phụ thân và ca ca đã lui về chỗ của mình, hoặc là nhắm mắt dưỡng thần, hoặc là phẩm trà. Bên trong thư phòng yên tĩnh chỉ còn tiếng ngòi bút mềm mại lướt qua trang giấy nghe sàn sạt. Giờ khắc này tâm tình của ta pha trộn đủ thức hương vị, người ngồi bên cạnh là trượng phu của ta, lại vô tình vô nghĩa như vậy, nhưng dù sao hắn vẫn là trượng phu trên danh nghĩa của ta. Trước mặt là người nhà của ta, là nguồn động lực để ta tiếp tục sinh tồn trong thâm cung hiểm ác. Ta biết cán cân trong lòng mình nghiêng về phương nào, đáp án đã rất rõ ràng, nhưng vẫn không thể ngăn nổi cảm giác mất mát. Trong lòng ta hiểu rõ, sự ôn hòa như vậy chỉ là một thời khắc hòa hoãn ngắn ngủi sau một quá trình đấu trình gay gắt, song phương đều cần nhân thời cơ này nghỉ ngơi tu dưỡng. Tương lai chúng ta còn phải đối diện với một cuộc chiến tàn khốc hơn nữa, mà ta có một dự cảm không tốt, rằng ngày này không còn xa nữa. Nhìn thấy Thượng Quan Bùi lấy một con dấu từ trong tay áo ấn nhẹ xuống góc trái phía bên dưới tờ giấy, phụ thân lập tức đứng dậy, bước nhanh tới trước bàn đọc sách. “Hoàng thượng, cái này vi thần sẽ lập tức ra ngoài chiêu cáo thiên hạ”. Phụ thân không chờ Thượng Quan Bùi trả lời, liền cẩn thận nâng lên chiếu thư vừa viết, hai tay đưa tới trước mặt, nhẹ nhàng thổi khô nét mực. Thượng Quan Bùi không lên tiếng, chỉ quăng bút lông trên bàn, mực nước tóe ra lưu lại vết tích loang lổ.
Hắn bỗng “xoạt” một tiếng đứng dậy, quay đầu nhìn về phía ta: “Làm phiền Hoàng hậu nhọc lòng, giải thích rõ ràng mọi hiểu lầm với quốc trượng. Sau đó cùng trẫm khởi giá hồi cung”. Ánh mắt hắn nhìn về phía ta rất lạnh lẽo, ta nhất thời không dám nhìn thẳng, kinh hoảng vội vàng cúi thấp đầu. Bầu không khí căng thẳng vừa rồi khiến cho ta quên mất chính mình đang trong tình cảnh khốn khó. Bây giờ nghe hắn nhắc tới hai chữ hồi cung, ta đột nhiên cảm thấy sợ hãi, Thượng Quan Bùi mất đi khống chế đối với Kinh Kỳ doanh, hoàn toàn là do ta ban tặng. Mà sau khi ta hồi cung, nếu như muốn dựa vào thuốc giải của Đinh Phu nhân để sống sót, vậy thì chịu đựng khuất nhục là điều không thể tránh khỏi, cuộc sống phụ thuộc này ta cùng không cách nào nhịn được. Ta nhìn kỹ bàn tay hắn đưa về phía mình, trong lòng vang lên ngàn vạn tiếng kêu không muốn, làm sao cũng không thể đưa tay đặt vào lòng bàn tay hắn. Hai vị ca ca cũng ý thức được vẻ mặt hoang mang của ta, đi tới bên cạnh ta thân thiết hỏi: “Nương nương, người làm sao vậy?”. Ta quay đầu nhìn về phía họ, ánh mắt có chút mờ mịt. Muốn nói cho bọn họ biết sự thật sao? Nếu như nói ra, lấy sự yêu thương của phụ thân và ca ca với ta, hiệp định đình chiến tạm thời sẽ có nguy cơ bị phá vỡ. Tuy nói Kinh Kỳ doanh binh lực không ăn thua, nhưng nếu như Thượng Quan Bùi bị bức ép, ra lệnh một tiếng, trong xung đột, đao thương không có mắt, phụ thân và ca ca cùng gia quyến những nhà khác có an nguy ổn thỏa hay không, ai cũng không thể đảm bảo. Thế nhưng nếu như ta không nói ra, cuộc sống sau khi hồi cung thê thảm như thế nào, ta đã tìm được đáp án từ trên vẻ mặt khó coi của Thượng Quan Bùi. Trái tim của ta đập mạnh kịch liệt, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể vọt lên cổ họng. Ta nên làm như thế nào đây? Ta nên làm như thế nào đây? Thanh âm của Trương Đức Toàn từ ngoài cửa vang lên: “Hoàng thượng, loan giá đã chuẩn bị ổn thỏa, cung thỉnh Hoàng thượng cùng nương nương khởi giá hồi cung”.
“Hoàng hậu!” Thượng Quan Bùi lên giọng, vội vàng giục ta. Ta chỉ cảm thấy hai chân vô lực, hai tay phải chống vào tay cầm ghế tựa mới miễn cưỡng đứng dậy được. Triều phục long trọng đặt trên người ta lại càng trở nên nặng nề, khiến ta bước đi cũng cảm thấy khó khăn. Ta đi sau lưng Thượng Quan Bùi, từ từ hướng về phía cửa lớn. Mỗi bước đi, hô hấp lại càng thêm gấp gáp, lục phủ ngũ tạng tựa như đảo lộn lên, tuy rằng từ sáng sớm tới giờ vẫn chưa ăn qua thứ gì, nhưng lại có cảm giác quay cuồng tựa như lúc nào cũng có thể mang theo nỗi sợ hỗi phun ra.
Thời khắc đi lướt qua hai vị ca ca, chỉ nhìn thấy ánh mắt của bọn họ đầy sầu lo, đại ca muốn nói gì đó, nhưng do dự một chút, cuối cùng lại không nói ra. Ánh mắt ta nhìn về phía bọn họ, là cầu cứu, nhưng đôi môi vẫn mím chặt, cái gì cũng không thể nói, nhưng trong lòng vẫn đang gào thét: Ta không muốn trở về! Ý nghĩ còn chưa kịp chuyển, ánh mắt ta đã tối sầm, ngã gục xuống. Trước khi ý thức biến mất, điều duy nhất ta nhớ được chính là ngã vào trong một mảnh màu vàng chói mắt.
Thượng Quan Bùi ngồi bên cạnh ta, yên tĩnh uống trà, biểu hiện thờ ơ tựa như chỉ là một người con rể đi cùng thê tử tới vấn an trưởng bối. Hắn sớm đã thay bộ tố y trên người, mặc một thân long bào vàng rực, cực kì nổi bật. Ta nghĩ hắn cố tình làm như thế, để nhắc nhở chúng ta, thiên hạ này là của họ Thượng Quan, hắn mới thực sự là cửu ngũ chí tôn. “Quốc trượng, hai vị quốc cữu, chuyện ngày hôm nay xem ra quả thực có chút hiểu lầm. Trẫm cố ý cùng Hoàng hậu tới đây, hi vọng có thể giải thích rõ ràng mọi chuyện. Đúng không, Hoàng hậu?”. Hắn nghiêng mặt nhìn thoáng qua ta, trong mắt đầy ý cười. Nhưng ta chỉ nhìn thẳng về phía trước, mặt không chút cảm xúc.
Hắn cười cười giảng hòa, che giấu sự lúng túng của mình. “Quốc trượng, chuyện ngày hôm nay kỳ thực…” Hắn ung dung thong thả mở miệng, chuẩn bị nói ra lí do đã chuẩn bị kĩ càng suốt dọc đường đi với phụ thân ta. “Phụ thân, chuyện ngày hôm nay không có quan hệ gì tới Hoàng thượng”. Ta đột nhiên mở miệng, tất cả mọi người đang ngồi yên lặng đều lấy làm kinh hãi, đưa mắt sang nhìn ta.
Thượng Quan Bùi không ngờ rằng ta lại đột nhiên hợp tác, nên trong phút chốc để lộ ra vẻ mặt dị thường, có điều ngay lập tức đã khôi phục lại sự bình tĩnh, lạnh nhạt nói một câu: “Vậy thì để Hoàng hậu giải thích với Đại Tể tướng đi”. Hắn tiếp tục nâng chung trà lên chậm rãi thưởng thức, bên khóe miệng hiện ra một nụ cười nhàn nhạt lọt vào đôi mắt của ta. Đúng, hắn đang cười, bởi vì hắn cho rằng, ta đã ngoan ngoãn đi vào khuôn phép. “Phụ thân, các ca ca, ngày hôm nay chuyện bao vây phủ Tể tướng hoàn toàn không có quan hệ gì tới Hoàng thượng”. Ta ung dung nói, nhìn thấy trong mắt phụ thân và các huynh trưởng vẻ âu lo. Ta thầm nghĩ trong lòng: Phụ thân, không cần phải lo lắng, mọi người phải tin tưởng nữ nhi. “Chuyện ngày hôm nay đều là do Thống lĩnh Kinh Kỳ doanh Quách Ứng Hải cùng mấy kẻ thân tín của hắn bày ra”. Ta vừa dứt lời, Thượng Quan Bùi liền đặt chén trà xuống, ngẩn người nhìn ta chằm chằm. Sự kinh ngạc của hắn hoàn toàn ở trong dự liệu của ta. Ta tiếp tục nói: “Bọn họ dựa vào chuyện Mạc Phu nhân bất hạnh qua đời, thừa dịp Hoàng thượng chìm trong nỗi đau mất đi mẫu thân, mưu toan phát động cung biến. Nhưng lại sợ phủ Tể tướng đời đời làm trung thần sẽ cật lực bảo vệ Hoàng thượng, vì thế mới tiên phát chế nhân, muốn tàn sát phủ Tể tướng trước tiên. Nhưng may là Thống lĩnh Ngự Lâm quân – Tướng quân Thích Vũ Tuyển vào thời điểm nguy nan đã kịp thời đóng cửa thành, hai vạn Kinh Kỳ doanh bị chặn ở bên ngoài, bằng không hậu quả thực sự là không thể tưởng tượng nổi. Bọn họ mắt thấy cục diện thay đổi bất ngờ, vạn bất đắc dĩ mới từ bỏ kế hoạch đã định, còn vọng tưởng giá họa cho Hoàng thượng”. Ta nói liền một hơi, rồi quay đầu nhìn về phía Thượng Quan Bùi, dịu dàng hỏi: “Hoàng thượng, thần thiếp nói có đúng hay không?”.
Hai hàng lông mày của ta nhíu chặt, hai mắt đẫm lệ, hoàn toàn là một bộ dáng vẻ sợ hãi không thôi, một tay đưa về phía Thượng Quan Bùi, hắn theo phản xạ định giơ tay nắm lấy tay ta kéo về phía bàn tay của hắn. Trong một khắc nắm tay kia, ngón giữa của ta bấm thật sâu vào lòng bàn tay hắn, sâu đến mức móng tay ngập hẳn trong da thịt hắn, đôi mắt của ta dừng lại trên gương mặt hắn, hài lòng nhìn thấy khóe miệng hắn hơi nhếch lên. Tuy rằng hiện tại không phải thời điểm ra tay sử dụng loại thủ đoạn nhỏ nhặt này, nhưng trong lòng ta vẫn không thể áp chế được niềm vui trả thù. Ta nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của hắn, hình ảnh phản chiếu bên trong lại là nụ cười của chính mình. Hắn tùy ý để ta bấm chặt lòng bàn tay mình, ánh mắt nhìn về phía ta lại chỉ có vẻ bất đắc dĩ, Ta không khỏi buông lỏng, nhưng hắn vẫn như thế, lẳng lặng nắm chặt tay ta, tựa như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
“Hoàng thượng, lời Hoàng hậu nói đều là sự thực sao?”. Phụ thân mở miệng hỏi. Có lẽ là do vừa nãy đối mặt với Kinh Kỳ doanh trước phủ Tể tướng quá mức kinh tâm động phách, tiếng nói của phụ thân đã hơi khàn khàn. Chỉ thấy người kích động hơi nghiêng về phía trước, thân hình chỉ còn hơi tựa vào ghế. Hai vị ca ca không nói lời nào, nhưng ánh mặt đều chăm chú vào từng biến hóa trên gương mặt Thượng Quan Bùi, không bỏ sót bất kì biểu hiện nào. Thượng Quan Bùi thả hai tay của ta, nâng chung trà lên uống một ngụm. Hành động này chỉ trong phút chốc, thế nhưng trong mắt mọi người lại dài dằng dặc như thể từ thời khắc khai thiên lập địa. Bởi vì tất cả mọi người đều hiểu trong lòng Thượng Quan Bùi sóng to gió lớn như thế nào. Thông minh như phụ thân và ca ca, họ làm sao không biết lời ta vừa nói ra hoàn toàn là tự biên tự diễn. Nếu như Thượng Quan Bùi đồng ý với lời ta nói, vậy thì mấy người thủ lĩnh Kinh Kỳ doanh bị ta chỉ mặt điểm tên không thể nghi ngờ chính là tội chết xử trảm toàn gia, cho dù Thượng Quan Bùi phí hết tâm tư đặc xá cho người nhà của họ, thế nhưng bản thân bọn họ chắc chắn là không còn đường cứu vãn. Chiếu thư trừng phạt kẻ mưu phản là do Hoàng thượng tự mình ban bố, Kinh Kỳ doanh đã vì hắn vào sinh ra tử sẽ có cảm tưởng như thế nào đây? Hoàng thượng mà bọn họ hi sinh cả tính mạng để bảo vệ vậy mà vào giờ phút này, để bảo toàn chính mình mà có thể bán đứng bọn họ, liệu bọn họ có phải sẽ cảm thấy, ý nghĩ bản thân vì bảo vệ hoàng quyền mà không màng sinh tử thực sự là nực cười, ấu trĩ? Thử nghĩ đã có vết xe đổ của Kinh Kỳ doanh, sau này còn có ai bằng lòng liều lĩnh bất chấp nguy hiểm bị người mình cứu đâm sau lưng, chịu oan khuất mà cống hiến vì Hoàng thượng đây? Một chiêu răn đe này thực rất hữu hiệu. Nhưng nếu như hắn ngay lập tức phủ nhận lời nói của ta, thì tất phải giải thích tại sao ta thân là Hoàng hậu lại phải dùng những lời nói dối này, khó bảo toàn không liên lụy tới Đinh Phu nhân vẽ đường cho hươu chạy, hoặc chuyện hắn cho ta ăn độc dược. Hoặc là phụ thân và ca ca ta sẽ truy hỏi, ngoại trừ Hoàng thượng, ai còn có bản lĩnh thông thiên ra lệnh cho Kinh Kỳ doanh vây công phủ Tể tướng, Thượng Quan Bùi vốn đang cực lực rũ sạch mọi quan hệ sẽ bị liên lụy vào trong đó. Hắn hiện tại như đứng đống lửa, như ngồi đống than, tình thế tiến thoái lưỡng nan. Có điều ta nghĩ, lấy hành động vừa nãy của hắn đối với ta, hắn không giống như là một kẻ thích giảng đạo nghĩa, có tác phong quân tử thẳng thắn vô tư, vậy hẳn là sẽ bỏ xe giữ tướng.
Đúng như dự đoán, hắn rầu rĩ thở dài: “Hoàng hậu nói thật không sai chút nào”. Nghe xong lời này, ta vốn nên bỏ xuống nỗi lo lắng đè nặng trong lòng, nhưng lại không khỏi cảm thấy chua xót, xem ra có người không thể nào sống sót nhìn thấy mặt trời mọc ngày mai. Cảm giác căng thẳng kia lại chậm rãi lan tỏa, ta lần đầu tiên bị sự lãnh khốc vô tình của mình làm chấn động. Ta không giết người ta, nhưng người ta vì ta mà chết. Trong sự thống khổ là nỗi hổ thẹn. Cứ như vậy, bao gia đình từ đây mất đi nhi tử, huynh trưởng, trượng phu và phụ thân. Nhưng vì sinh tồn, ta không có lựa chọn. “Vậy Hoàng thượng còn chần chừ gì nữa? Hẳn là nên lập tức tróc nã truy án kẻ ác đồ dám mưu phản làm loạn”. Đại ca lập tức đề nghị. Khóe miệng ta không khỏi nhếch lên, lời phụ họa của đại ca đã biểu thị rõ ràng ý tứ làm chỗ dựa cho ta của bọn họ, khiến Thượng Quan Bùi mất đi phụ tá đắc lực trọng yếu Kinh Kỳ doanh, đối với chúng ta không thể nghi ngờ là trăm bề lợi không đường hại. Ta nhìn thấy trên gương mặt phụ thân khuất sau chung trà nâng ngang mặt hiện lên một nụ cười nhàn nhạt không dễ phát hiện. “Đúng vậy, Hoàng thượng thánh minh, phải quyết định thật nhanh, Đối với kẻ mưu phản, ngàn vạn lần không thể tồn tại lòng khoan hồng, Nhất định phải giết một người răn trăm người. Huống hồ lần này hành vi đại nghịch bất đạo như vậy lại xuất phát từ Kinh Kỳ doanh Hoàng thượng tín nhiệm nhất, thực sự không thể không trừng phạt làm gương”. Tam ca nói rành mạch những lời này. “Hoàng thượng, cần quyết đoán, không quyết đoán, tất loạn”. Phụ thân tiếp lời: “Hoàng thượng, không bằng hiện tại liền hạ thánh chỉ, để Ngự Lâm quân truy bắt phản tặc về quy án. Nếu có phản kháng, liền xử quyết! Hiện tại Ngự Lâm quân đã khống chế toàn bộ thế cục kinh thành, một mình Thích Tướng quân đã đủ giữ quan ải bảo vệ cửa thành, tình thế hiện tại thuận lợi đối với chúng ta, lão thần khẩn cầu Hoàng thượng lập tức quyết định”. Phụ thân nói những lời này, kỳ thực là đã thay Thượng Quan Bùi định ra nội dung thánh chỉ, hiện tại chỉ muốn Thượng Quan Bùi sao chép lại mà thôi. Nói rõ tình huống hiện tại ở kinh thành với hắn, hắn hẳn là cũng hiểu được, không chiếu theo ý tứ của phụ thân sẽ có hậu quả ra sao.
“Người đâu, bày sẵn bút mực!”. Thanh âm khàn khàn của phụ thân đột nhiên vang dội như cũ, khiến ta cũng không khỏi lấy làm kinh hãi. Thấy Thượng Quan Bùi còn do dự, đại ca bổ sung thêm một câu: “Hoàng thượng trạch tâm nhân hậu, thiên hạ tán dương. Vì thế lần này chỉ cần xử lí chủ mưu là được, không cần liên lụy tới cửu tộc. Như vậy cũng không mâu thuẫn với từ tâm của bệ hạ sau đăng cơ”. Loại giấy thượng hạng cùng nghiên mực đã đặt trước mặt Thượng Quan Bùi, mực nước đen đặc tỏa ra hương thơm kì lạ, hơi gay mũi. Thượng Quan Bùi chấm đầu bút lông xuống mực, đầu bút trong phút chốc bị mực nước thâm nhật, dần dần đầy lên. Ánh mắt Thượng Quan Bùi dừng lại trên tờ giấy trắng như tuyết kia, tay phải chỉ máy móc đưa chóp bút liếm qua liếm lại. “Hoàng thượng, có gì không đúng sao?”. Phụ thân đứng dậy, đi tới phía trước, đối diện với Thượng Quan Bùi. Thượng Quan Bùi chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt nhìn về phía phụ thân ta không hề che giấu sự phẫn nộ. Thế nhưng thắng làm vua, thua làm giặc, đạo lí này thiên cổ bất biến.
“Hoàng thượng, Kinh Kỳ doanh thân là quân đội thiếp thân bảo vệ Hoàng thượng, lại là nội giặc, thực làm cho người ta vô cùng đau đớn. Thích Tướng quân lần này có công xả thân vì đại nghĩa, vi thần kiến nghị trước khi tìm thấy ứng cử viên phù hợp, Kinh Kỳ doanh tạm thời giao cho Thích Tướng quân thống lĩnh đi. Thích Tướng quân trung thành tuyệt đối với triều đình ta, Hoàng thượng hẳn là không có gì phải lo lắng”. Tam ca cũng đứng dậy, chậm rãi tiến tới bên cạnh phụ thân. Bóng hai người bị ánh nến kéo dài, phủ lên người Thượng Quan Bùi. Ta ở bên cạnh Thượng Quan Bùi, nhìn thấy bàn tay cầm bút của hắn có chút run rẩy, mà vẻ mặt phụ thân cùng huynh trưởng trước mắt lại pha tạp sự mệt mỏi cùng niềm vui sau đại thắng. Thượng Quan Bùi rốt cuộc đặt bút. Nét bút thứ nhất bởi vì hạ mạnh xuống, nên lờ mờ loang ra. Chữ viết của hắn không những hữu lực mạnh mẽ, mà không ngờ còn rất đẹp, ta thầm nghĩ.
Ta nghiêng người nhìn hắn. Hàng lông mày của hắn nhíu chặt, đôi mắt trừng trừng nhìn vào từng nơi ngòi bút đi qua, tựa như muốn thiêu cháy tờ giấy. Phụ thân và ca ca đã lui về chỗ của mình, hoặc là nhắm mắt dưỡng thần, hoặc là phẩm trà. Bên trong thư phòng yên tĩnh chỉ còn tiếng ngòi bút mềm mại lướt qua trang giấy nghe sàn sạt. Giờ khắc này tâm tình của ta pha trộn đủ thức hương vị, người ngồi bên cạnh là trượng phu của ta, lại vô tình vô nghĩa như vậy, nhưng dù sao hắn vẫn là trượng phu trên danh nghĩa của ta. Trước mặt là người nhà của ta, là nguồn động lực để ta tiếp tục sinh tồn trong thâm cung hiểm ác. Ta biết cán cân trong lòng mình nghiêng về phương nào, đáp án đã rất rõ ràng, nhưng vẫn không thể ngăn nổi cảm giác mất mát. Trong lòng ta hiểu rõ, sự ôn hòa như vậy chỉ là một thời khắc hòa hoãn ngắn ngủi sau một quá trình đấu trình gay gắt, song phương đều cần nhân thời cơ này nghỉ ngơi tu dưỡng. Tương lai chúng ta còn phải đối diện với một cuộc chiến tàn khốc hơn nữa, mà ta có một dự cảm không tốt, rằng ngày này không còn xa nữa. Nhìn thấy Thượng Quan Bùi lấy một con dấu từ trong tay áo ấn nhẹ xuống góc trái phía bên dưới tờ giấy, phụ thân lập tức đứng dậy, bước nhanh tới trước bàn đọc sách. “Hoàng thượng, cái này vi thần sẽ lập tức ra ngoài chiêu cáo thiên hạ”. Phụ thân không chờ Thượng Quan Bùi trả lời, liền cẩn thận nâng lên chiếu thư vừa viết, hai tay đưa tới trước mặt, nhẹ nhàng thổi khô nét mực. Thượng Quan Bùi không lên tiếng, chỉ quăng bút lông trên bàn, mực nước tóe ra lưu lại vết tích loang lổ.
Hắn bỗng “xoạt” một tiếng đứng dậy, quay đầu nhìn về phía ta: “Làm phiền Hoàng hậu nhọc lòng, giải thích rõ ràng mọi hiểu lầm với quốc trượng. Sau đó cùng trẫm khởi giá hồi cung”. Ánh mắt hắn nhìn về phía ta rất lạnh lẽo, ta nhất thời không dám nhìn thẳng, kinh hoảng vội vàng cúi thấp đầu. Bầu không khí căng thẳng vừa rồi khiến cho ta quên mất chính mình đang trong tình cảnh khốn khó. Bây giờ nghe hắn nhắc tới hai chữ hồi cung, ta đột nhiên cảm thấy sợ hãi, Thượng Quan Bùi mất đi khống chế đối với Kinh Kỳ doanh, hoàn toàn là do ta ban tặng. Mà sau khi ta hồi cung, nếu như muốn dựa vào thuốc giải của Đinh Phu nhân để sống sót, vậy thì chịu đựng khuất nhục là điều không thể tránh khỏi, cuộc sống phụ thuộc này ta cùng không cách nào nhịn được. Ta nhìn kỹ bàn tay hắn đưa về phía mình, trong lòng vang lên ngàn vạn tiếng kêu không muốn, làm sao cũng không thể đưa tay đặt vào lòng bàn tay hắn. Hai vị ca ca cũng ý thức được vẻ mặt hoang mang của ta, đi tới bên cạnh ta thân thiết hỏi: “Nương nương, người làm sao vậy?”. Ta quay đầu nhìn về phía họ, ánh mắt có chút mờ mịt. Muốn nói cho bọn họ biết sự thật sao? Nếu như nói ra, lấy sự yêu thương của phụ thân và ca ca với ta, hiệp định đình chiến tạm thời sẽ có nguy cơ bị phá vỡ. Tuy nói Kinh Kỳ doanh binh lực không ăn thua, nhưng nếu như Thượng Quan Bùi bị bức ép, ra lệnh một tiếng, trong xung đột, đao thương không có mắt, phụ thân và ca ca cùng gia quyến những nhà khác có an nguy ổn thỏa hay không, ai cũng không thể đảm bảo. Thế nhưng nếu như ta không nói ra, cuộc sống sau khi hồi cung thê thảm như thế nào, ta đã tìm được đáp án từ trên vẻ mặt khó coi của Thượng Quan Bùi. Trái tim của ta đập mạnh kịch liệt, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể vọt lên cổ họng. Ta nên làm như thế nào đây? Ta nên làm như thế nào đây? Thanh âm của Trương Đức Toàn từ ngoài cửa vang lên: “Hoàng thượng, loan giá đã chuẩn bị ổn thỏa, cung thỉnh Hoàng thượng cùng nương nương khởi giá hồi cung”.
“Hoàng hậu!” Thượng Quan Bùi lên giọng, vội vàng giục ta. Ta chỉ cảm thấy hai chân vô lực, hai tay phải chống vào tay cầm ghế tựa mới miễn cưỡng đứng dậy được. Triều phục long trọng đặt trên người ta lại càng trở nên nặng nề, khiến ta bước đi cũng cảm thấy khó khăn. Ta đi sau lưng Thượng Quan Bùi, từ từ hướng về phía cửa lớn. Mỗi bước đi, hô hấp lại càng thêm gấp gáp, lục phủ ngũ tạng tựa như đảo lộn lên, tuy rằng từ sáng sớm tới giờ vẫn chưa ăn qua thứ gì, nhưng lại có cảm giác quay cuồng tựa như lúc nào cũng có thể mang theo nỗi sợ hỗi phun ra.
Thời khắc đi lướt qua hai vị ca ca, chỉ nhìn thấy ánh mắt của bọn họ đầy sầu lo, đại ca muốn nói gì đó, nhưng do dự một chút, cuối cùng lại không nói ra. Ánh mắt ta nhìn về phía bọn họ, là cầu cứu, nhưng đôi môi vẫn mím chặt, cái gì cũng không thể nói, nhưng trong lòng vẫn đang gào thét: Ta không muốn trở về! Ý nghĩ còn chưa kịp chuyển, ánh mắt ta đã tối sầm, ngã gục xuống. Trước khi ý thức biến mất, điều duy nhất ta nhớ được chính là ngã vào trong một mảnh màu vàng chói mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.