Chương 21: Bữa tiệc chia tay
Rosie
14/10/2023
“ Uyển Chi.”
Thiên Vĩ không biết xuất hiện từ khi nào, anh vỗ vào vai cô, trên tay còn có máy chụp hình, không cần mở lời cũng biết anh muốn gì.
Cả hai đứng cạnh nhau, Uyển Chi có dáng người cao ráo rất chuẩn nhưng khi đứng bên Thiên Vĩ, cô vẫn thấp hơn anh, Uyển Chi nhìn vào ống kính cười tươi, Thiên Vĩ cứ mãi nhìn nụ cười ấy mà quên đi tất cả.
“ Đại ca nhìn vào ống kính.”
Đàn em của Thiên Vĩ bĩu môi nói, có cần phát cơm chó ở đây không chứ, Thiên Vĩ ngượng ngùng ho ho vài cái rồi nhìn vào ống kính. Mọi người xung quanh cũng đưa ánh mắt nhìn họ, có một vài lời bàn tán về mối quan hệ giữa hai người họ nhưng căn bản Uyển Chi không còn quan tâm.
Lớp Uyển Chi vẫn còn một buổi hẹn vào hai ngày sau đó, có thể nói đó là buổi tiệc cuối cùng chính thức khép lại cánh cửa học sinh của họ.
Trịnh Hào không quên thông báo về thông tin buổi hẹn đến Hoắc Trương kèm với câu “ Em mong đại ca sẽ đến.”
Cậu ta không biết Hoắc Trương có xuất hiện hay không nhưng đâu đó cậu ta tin rằng Hoắc trương sẽ xuất hiện.
Hoắc Trương sau khi nhận được tin nhắn nhưng vẫn không trả lời, ngày hôm đây là ngày anh sẽ đưa Vĩ Nhiên về nước thăm ba mẹ, anh không thể đến được.
Hôm nay là buổi gặp mặt cuối cùng của lớp Uyển Chi, từ trưa cô và bà Tạ đã cùng nhau đi mua sắm tiện thể make up để kịp giờ đến bữa tiệc. Buổi tiệc sẽ bắt đầu vào 6 giờ tối, tại một nhà hàng nổi tiếng của thành phố, bà Tạ chọn cho Uyển Chi một cái váy màu trắng cúp ngực, Uyển Chi cảm thấy có chút không thoải mái, như này có phải hơi hở không nhưng bà Tạ thì không nghĩ vậy, bà thấy con gái hơi bảo thủ trong vấn đề ăn mặc, bộ váy này khi khoác lên người cô quả thật rất đẹp, không hề hở một chút nào.
Thợ make up trang điểm cho cô một tone nhẹ nhàng, mái tóc búi gọn, làm nổi bật thêm gương mặt thanh tú của cô.
Uyển Chi nhìn ngắm mình trong gương, nhìn cũng không tệ, cô nhìn thêm một chút cảm thấy bản thân không còn thiếu gì nữa thì cũng rời đi. Hôm nay cô không đi xe gia đình mà tự đặt xe đi, hôm nay là ngày cuối cùng để bọn họ hàn quyên đương nhiên cũng không chắc sẽ về sớm, chi bằng tự đi sẽ không làm phiền đến ai.
Uyển Chi là một trong những người đến sớm nhất, cô đưa thiệp mời cho nhân viên rồi cũng tiến vào trong, mọi người ngồi lại thành cụm, nói chuyện rất thoải mái không hề còn khoảng cách với nhau, có những người không kìm được mà rơi nước mắt.
Trịnh Hào cũng đến, bên cạnh anh là Hạ Tịnh, nếu không phải vì nể mặt gia đình cô và gia đình anh là người quen của nhau, nhất định anh sẽ không đến rủ Hạ Tịnh, rất mất thời gian, đợi cô ta trang điểm mà hết cả tuổi thanh xuân.
Trịnh Hào tiến đến ngồi cạnh Uyển Chi, anh căn bản là tip người dễ nói chuyện dù bỏ anh vào môi trường nào anh cũng nhất định sẽ thích nghi được, chỉ là anh cảm thấy bản thân nên ngồi cạnh Uyển Chi, giúp cô đỡ ngại ngùng khi nói chuyện với các bạn.
“ Uyển Chi này cậu và Thiên Vĩ quay lại rồi sao?”
Một bạn học không thể ngừng tò mò mà hỏi, bức ảnh của cô và Thiên Vĩ hai hôm trước còn lên hot search của trường vì quá đẹp đôi.
“ Không, chỉ là bạn thôi.”
Uyển Chi nhanh chóng phủ nhận, bạn học kia cũng chỉ ậm ừ cho qua chuyện vì sự tình như thế nào người trong cuộc mới hiểu nhất, với lại trong mối quan hệ này Uyển Chi muốn như thế nào chính là như thế đó.
“ Này các cậu nghĩ xem đêm nay Hoắc Trương có đến không, tôi đã gửi thiệp cho cậu ấy rồi nhưng….”
Trịnh Hào và Uyển Chi cùng nhau khựng lại, thật sự họ cũng có thắc mắc này, Trịnh Hào cũng đã nhắn tin thông báo cho Hoắc Trương nhưng anh không hề trả lời.
“ Cậu có liên lạc được cho đại ca không?”
Trịnh Hào nói nhỏ vào tai Uyển Chi, trong lớp này người thường xuyên nói chuyện với Hoắc Trương nhất là Uyển Chi nên việc hỏi Uyển Chi cũng là điều dễ hiểu.
“ Không.”
Uyển Chi nhàn nhạt lắc đầu từ khi cô mất điện thoại đúng là cô không còn quan tâm anh có liên lạc cho cô nữa không? Thỉnh thoảng có nhớ anh nhưng cũng dùng deadline để quên đi.
“ Thôi được rồi mọi người nhanh chóng tập chung lại đi bữa tiệc sắp bắt đầu rồi.”
Mọi người tập trung vào trung tâm của căn phòng, giờ mới để ý căn phòng này được trang trí rất đơn giản, tông chủ đạo là màu trắng, kết hợp với bóng bay và một số hình ảnh của bọn họ,có một sân khấu lớn bài trí ở giữa căn phòng, đây là nơi MC đứng. Xung quanh còn có các bàn lớn đựng rượu và thức ăn.
Tiết mục đầu tiên chính là ca hát, một cặp đôi nam nữ bước lên sân khấu chính, đây là hai giọng ca vàng của lớp họ, tương lai đều có nguyện vọng vào nhạc viện, họ cất giọng hát lên khiến những người xung quanh không khỏi xuýt xoa, mọi người ở dưới cũng hát cùng họ, không khí vô cùng vui vẻ.
Uyển Chi cũng hòa mình vào âm nhạc, cô nhẩm theo lời bài hát, ánh mắt đảo quanh nhìn mọi người, đúng là nhanh thật mới đó mà họ đã phải xa nhau.
Bài hát kết thúc, mọi người có chút luyến tiếc, nếu có thể kéo dài thêm chút nữa thì hay quá nhưng mà mọi việc đều phải tuân thủ timeline.
Đột nhiên lúc này họ nghe thấy có âm thanh mở cửa phòng, cả bọn không thể không tò mò mà quay lại, đêm nay căn cả tầng này đều là của bọn họ, không lí nào có người đi vào được.
Uyển Chi nhìn ra cửa, cô nhìn thấy một thân ảnh bước vào, đồng tử mở to, cô không tin rằng đó chính là Hoắc Trương.
Thiên Vĩ không biết xuất hiện từ khi nào, anh vỗ vào vai cô, trên tay còn có máy chụp hình, không cần mở lời cũng biết anh muốn gì.
Cả hai đứng cạnh nhau, Uyển Chi có dáng người cao ráo rất chuẩn nhưng khi đứng bên Thiên Vĩ, cô vẫn thấp hơn anh, Uyển Chi nhìn vào ống kính cười tươi, Thiên Vĩ cứ mãi nhìn nụ cười ấy mà quên đi tất cả.
“ Đại ca nhìn vào ống kính.”
Đàn em của Thiên Vĩ bĩu môi nói, có cần phát cơm chó ở đây không chứ, Thiên Vĩ ngượng ngùng ho ho vài cái rồi nhìn vào ống kính. Mọi người xung quanh cũng đưa ánh mắt nhìn họ, có một vài lời bàn tán về mối quan hệ giữa hai người họ nhưng căn bản Uyển Chi không còn quan tâm.
Lớp Uyển Chi vẫn còn một buổi hẹn vào hai ngày sau đó, có thể nói đó là buổi tiệc cuối cùng chính thức khép lại cánh cửa học sinh của họ.
Trịnh Hào không quên thông báo về thông tin buổi hẹn đến Hoắc Trương kèm với câu “ Em mong đại ca sẽ đến.”
Cậu ta không biết Hoắc Trương có xuất hiện hay không nhưng đâu đó cậu ta tin rằng Hoắc trương sẽ xuất hiện.
Hoắc Trương sau khi nhận được tin nhắn nhưng vẫn không trả lời, ngày hôm đây là ngày anh sẽ đưa Vĩ Nhiên về nước thăm ba mẹ, anh không thể đến được.
Hôm nay là buổi gặp mặt cuối cùng của lớp Uyển Chi, từ trưa cô và bà Tạ đã cùng nhau đi mua sắm tiện thể make up để kịp giờ đến bữa tiệc. Buổi tiệc sẽ bắt đầu vào 6 giờ tối, tại một nhà hàng nổi tiếng của thành phố, bà Tạ chọn cho Uyển Chi một cái váy màu trắng cúp ngực, Uyển Chi cảm thấy có chút không thoải mái, như này có phải hơi hở không nhưng bà Tạ thì không nghĩ vậy, bà thấy con gái hơi bảo thủ trong vấn đề ăn mặc, bộ váy này khi khoác lên người cô quả thật rất đẹp, không hề hở một chút nào.
Thợ make up trang điểm cho cô một tone nhẹ nhàng, mái tóc búi gọn, làm nổi bật thêm gương mặt thanh tú của cô.
Uyển Chi nhìn ngắm mình trong gương, nhìn cũng không tệ, cô nhìn thêm một chút cảm thấy bản thân không còn thiếu gì nữa thì cũng rời đi. Hôm nay cô không đi xe gia đình mà tự đặt xe đi, hôm nay là ngày cuối cùng để bọn họ hàn quyên đương nhiên cũng không chắc sẽ về sớm, chi bằng tự đi sẽ không làm phiền đến ai.
Uyển Chi là một trong những người đến sớm nhất, cô đưa thiệp mời cho nhân viên rồi cũng tiến vào trong, mọi người ngồi lại thành cụm, nói chuyện rất thoải mái không hề còn khoảng cách với nhau, có những người không kìm được mà rơi nước mắt.
Trịnh Hào cũng đến, bên cạnh anh là Hạ Tịnh, nếu không phải vì nể mặt gia đình cô và gia đình anh là người quen của nhau, nhất định anh sẽ không đến rủ Hạ Tịnh, rất mất thời gian, đợi cô ta trang điểm mà hết cả tuổi thanh xuân.
Trịnh Hào tiến đến ngồi cạnh Uyển Chi, anh căn bản là tip người dễ nói chuyện dù bỏ anh vào môi trường nào anh cũng nhất định sẽ thích nghi được, chỉ là anh cảm thấy bản thân nên ngồi cạnh Uyển Chi, giúp cô đỡ ngại ngùng khi nói chuyện với các bạn.
“ Uyển Chi này cậu và Thiên Vĩ quay lại rồi sao?”
Một bạn học không thể ngừng tò mò mà hỏi, bức ảnh của cô và Thiên Vĩ hai hôm trước còn lên hot search của trường vì quá đẹp đôi.
“ Không, chỉ là bạn thôi.”
Uyển Chi nhanh chóng phủ nhận, bạn học kia cũng chỉ ậm ừ cho qua chuyện vì sự tình như thế nào người trong cuộc mới hiểu nhất, với lại trong mối quan hệ này Uyển Chi muốn như thế nào chính là như thế đó.
“ Này các cậu nghĩ xem đêm nay Hoắc Trương có đến không, tôi đã gửi thiệp cho cậu ấy rồi nhưng….”
Trịnh Hào và Uyển Chi cùng nhau khựng lại, thật sự họ cũng có thắc mắc này, Trịnh Hào cũng đã nhắn tin thông báo cho Hoắc Trương nhưng anh không hề trả lời.
“ Cậu có liên lạc được cho đại ca không?”
Trịnh Hào nói nhỏ vào tai Uyển Chi, trong lớp này người thường xuyên nói chuyện với Hoắc Trương nhất là Uyển Chi nên việc hỏi Uyển Chi cũng là điều dễ hiểu.
“ Không.”
Uyển Chi nhàn nhạt lắc đầu từ khi cô mất điện thoại đúng là cô không còn quan tâm anh có liên lạc cho cô nữa không? Thỉnh thoảng có nhớ anh nhưng cũng dùng deadline để quên đi.
“ Thôi được rồi mọi người nhanh chóng tập chung lại đi bữa tiệc sắp bắt đầu rồi.”
Mọi người tập trung vào trung tâm của căn phòng, giờ mới để ý căn phòng này được trang trí rất đơn giản, tông chủ đạo là màu trắng, kết hợp với bóng bay và một số hình ảnh của bọn họ,có một sân khấu lớn bài trí ở giữa căn phòng, đây là nơi MC đứng. Xung quanh còn có các bàn lớn đựng rượu và thức ăn.
Tiết mục đầu tiên chính là ca hát, một cặp đôi nam nữ bước lên sân khấu chính, đây là hai giọng ca vàng của lớp họ, tương lai đều có nguyện vọng vào nhạc viện, họ cất giọng hát lên khiến những người xung quanh không khỏi xuýt xoa, mọi người ở dưới cũng hát cùng họ, không khí vô cùng vui vẻ.
Uyển Chi cũng hòa mình vào âm nhạc, cô nhẩm theo lời bài hát, ánh mắt đảo quanh nhìn mọi người, đúng là nhanh thật mới đó mà họ đã phải xa nhau.
Bài hát kết thúc, mọi người có chút luyến tiếc, nếu có thể kéo dài thêm chút nữa thì hay quá nhưng mà mọi việc đều phải tuân thủ timeline.
Đột nhiên lúc này họ nghe thấy có âm thanh mở cửa phòng, cả bọn không thể không tò mò mà quay lại, đêm nay căn cả tầng này đều là của bọn họ, không lí nào có người đi vào được.
Uyển Chi nhìn ra cửa, cô nhìn thấy một thân ảnh bước vào, đồng tử mở to, cô không tin rằng đó chính là Hoắc Trương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.